Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Quỷ vương tức giận tột độ, triệu hồi quỷ mỹ nam!
Cùng tốc độ và tư thế giống vậy, Lý Minh và ông chủ kia cũng bị anh ta giải quyết xong.
Chỉ là sau khi Tần Nghi Trạch giải quyết xong ba con ma bên cạnh tôi, thì không làm gì nữa, chỉ cau mày nhìn những con ma liên tục xông qua đây.
Lúc này tôi mới phát hiện, nơi này không hề có thôn xóm gì, một vùng hoang vắng, xung quanh ngoại trừ cỏ dại ra chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát của căn nhà lụp xụp này.
“Các ngươi còn không xuất hiện cho bổn vương, thu dọn hiện trường, tốc chiến tốc thắng.”
Tần Nghi Trạch thét to một tiếng với không trung.
Trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện hai người, mặc trang phục cổ trang giống anh ta, một người mặc cả bộ màu đỏ tươi của máu, tóc buộc một nửa, tùy ý xõa tung trên vai.
Còn người kia mặc áo bào trắng, giống như thần tiên giáng trần, vô cùng tuấn tú.
Trong lúc nhất thời tôi cũng quên hết sợ hãi, ánh mắt nhìn hai người đàn ông không biết xuất hiện từ đầu này, có chút ngây người.
“Bọn họ còn đẹp hơn bổn vương sao?” Bên tại vang lên một giọng nói lạnh lùng, đồng thời tôi nhìn thấy khuôn mặt của hai người này bị một bàn tay lạnh như băng cưỡng ép kéo đi.
Đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Tần Nghi Trạch, thấy trên mặt anh ta không ngừng tỏa ra khí đen, tôi có chút chột dạ co rụt người lại.
Biết hiện tại anh ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi, vì thế tôi rất không có tiền đồ mà nịnh nọt Tần Nghi Trạch.
“Không, không, đương nhiên là anh đẹp trai hơn, anh đẹp trai hơn bọn họ nhiều.”
“Thật không?”
Tần Nghi Trạch không trả lời tôi mà hôn tôi mang tính trừng phạt.
“U'm.”
Cả người tôi run rẩy một cái, khe khẽ “Em” một tiếng, dường như Tần Nghi Trạch rất hài lòng với phản ứng của tôi, mãi đến khi anh ta hôn đủ mới chịu buông tôi ra. Lúc này, hai mỹ nam cổ đại anh tuấn mới đi tới trước mặt chúng tôi, bọn họ nhìn thấy Tần Nghi Trạch thì cung kính quỳ trên mặt đất hành lễ.
“Tham kiến Ngô Vương.”
Tần Nghi Trạch vẫy vẫy tay với bọn họ, bọn họ lại xoay người đi đến trước mặt tôi, tôi bất giác chui vào trong lòng Tần Nghi Trạch.
Chỉ nghe thấy bọn họ quỳ trên mặt đất hô với tôi: “Tham kiến Tiểu Nương Nương.”
“O.”
Tiểu Nương Nương
Tiểu Nương Nương cái gì, là gọi tôi à?
Trong phút chốc tôi có chút ngu ngơ.
“Mau xử lý đám người này cho bổn vương.”
Tần Nghi Trạch ra lệnh cho hai người này, sau đó bọc tôi vào trong áo choàng của anh ta, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì phát hiện tôi đã nằm trên giường trong ký túc xá.
Mà lúc này, Tần Nghi Trạch đang đè trên người tôi.
Tôi nhìn hoàn cảnh quen thuộc trước mắt, hơi không kịp phản ứng, tôi không biết ma lực của quỷ nam trên người tôi rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Thế nhưng đối với cuộc sống như hiện tại, tôi thật sự không biết phải làm sao, cũng rất bất lực.
Không biết có ai có thể giúp tôi không.
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tần Nghi Trạch đã bắt đầu làm động tác tiếp theo.
Tôi cứng đờ đến mức muốn cử động cũng không được, gần giống như lúc tôi nằm mơ trước kia.
“Đừng.”
“Không muốn? Ta cứu nàng, chẳng lẽ không nên cảm tạ ta sao?”
“Tôi...”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Tần Nghi Trạch đã hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ với tôi, không cho tôi một chút cơ hội phản kháng nào.
“A.” Tôi kêu thành tiếng.
Lúc này đèn ký túc xá bật sáng lên.
Ánh sáng đột ngột chói vào khiến tôi không thể mở mắt.
Tôi đành phải lấy tay che ánh sáng mãnh liệt lại, nhìn về phía ký túc xá.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đang vang lên bên tai tôi.
“Linh Nhạc, cậu làm sao vậy, gặp ác mộng hả, tớ nghe thấy cậu vẫn luôn lẩm bẩm, vừa khóc vừa kêu, cậu không sao chứ?”
Lâm Đan đứng trên mặt đất, hai tay dựa vào thanh sắt trên giường tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi tôi.
“Tớ tớ không sao, chỉ là mơ thấy một giấc mơ đáng sợ thôi.”
Tôi cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng lên, bịa một lời nói dối với Lâm Đan.
“Ồ, không sao là tốt rồi, đúng rồi Linh Nhạc, tớ cảm thấy mấy ngày nay trường học không an toàn lắm, cậu đừng chạy lung tung nữa, hoặc muốn đi đâu thì nhớ gọi tớ nhé, có tớ ở đây, chắc là sẽ đỡ hơn.”
Tôi gật đầu.
Bây giờ ký túc xá chỉ còn lại tôi và Lâm Đan, đã trải qua sự kiện ma nữ váy đỏ và phát tờ rơi kia, tôi thật sự hơi sợ rồi.
Hai người dù sao cũng tốt hơn một người.
Tôi trò chuyện với Lâm Đan một lát rồi xuống giường đi tắm, vừa rồi cả người đầy mồ hôi, nhớp nháp có chút khó chịu.
Sau khi tắm rửa xong, thấy đã mười hai giờ rồi, tôi đành leo lên giường ngủ tiếp, gần đây đêm nào tôi cũng mơ như vậy, không, chính xác mà nói, hẳn là làm chuyện như vậy, cơ thể của tôi có chút chịu không nổi rồi.
Lên giường không bao lâu tôi đã ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, không biết từ khi nào, tôi cảm giác bên cạnh có một bóng người, giường nhỏ vốn cũng không lớn bắt đầu trở nên có hơi chật chội.
Tôi vốn muốn trốn thoát, cuối cùng lại rơi vào trong lòng người kia từ lúc nào không hay.
Tôi đã rất mệt mỏi rồi, cực kì mệt mỏi, cũng không thèm để ý nhiều nữa.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng rồi.
Lâm Đan đang ngồi ở cái bàn phía dưới, không biết đang vẽ cái gì.
Nghe thấy tiếng tôi bước xuống giường, mới quay sang nhìn tôi.
“Linh Nhạc, dậy rồi hả, cậu ngủ hay thật, tối hôm qua lúc tớ trở về, cậu đã ngủ rồi, vậy mà hôm nay còn có thể ngủ đến giờ này mới rời giường, tớ cũng là cạn lời luôn.”
Tôi gật đầu, lời trêu đùa của Lâm Đan khiến sắc mặt của tôi có chút lúng túng.
“Gần đây hơi mệt, thèm ngủ, cậu đang làm gì đó?”
Tôi bước xuống giường, vừa nói vừa tiến lại gần cô ấy, không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa, nên chuyển đề tài. Tôi mới vừa đến gần thì Lâm Đan đưa cho tôi một lá bùa màu vàng.
“Linh Nhạc, cái này cho cậu, tốt nhất nên mang theo bên mình, tớ luôn cảm giác ngôi trường này không yên bình cho lắm.”
Tôi nhận lấy lá bùa Lâm Đan đưa, cầm trên tay, một mùi lạ xộc vào mũi tôi, tôi bất giác cau mày.
Trong lòng cũng không tin tưởng lắm, Lâm Đan chỉ là một sinh viên không khác gì tôi thì có thể có bản lĩnh gì, thoạt nhìn những lá bùa này giống như do cô ấy vừa mới vẽ, nét chữ trên đó còn chưa khô.
“Đây là mùi gì, sao cậu có thể vẽ cái này vậy?”
“Nước tiểu của bé trai và chu sa.” Nói đến khúc sau, giọng của Lâm Đan trở nên nhỏ hơn, trên mặt còn có chút ửng hồng.
“Còn có máu xử nữ của tớ.”
“Á.” Khóe miệng tôi hơi co rút, trong bụng đã bắt đầu cuộn trào.
“Mẹ.” Tôi nhanh chóng đặt lá bùa xuống và vọt vào nhà vệ sinh.
Ở bên trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng cười vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa của Lâm Đan.
Khi tôi bước ra, cô ấy cố nén cười, vẻ mặt nghiêm túc đưa lại lá bùa này cho tôi.
Tôi nhìn lá bùa trong tay với ánh mắt phức tạp, không biết phải làm sao với nó.
“Tuy rằng bản lĩnh của tớ không lớn, nhưng mà cậu giữ lại sẽ có lúc có tác dụng.”
Tôi cũng nghĩ vậy, tuy rằng không sạch sẽ cho lắm, nhưng mà không phải những con ma trên TV đều sợ cái này sao, nói không chừng sẽ có tác dụng.
Vừa nghĩ đến chuyện tôi gặp phải hai ngày nay, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Chỉ là sau khi Tần Nghi Trạch giải quyết xong ba con ma bên cạnh tôi, thì không làm gì nữa, chỉ cau mày nhìn những con ma liên tục xông qua đây.
Lúc này tôi mới phát hiện, nơi này không hề có thôn xóm gì, một vùng hoang vắng, xung quanh ngoại trừ cỏ dại ra chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát của căn nhà lụp xụp này.
“Các ngươi còn không xuất hiện cho bổn vương, thu dọn hiện trường, tốc chiến tốc thắng.”
Tần Nghi Trạch thét to một tiếng với không trung.
Trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện hai người, mặc trang phục cổ trang giống anh ta, một người mặc cả bộ màu đỏ tươi của máu, tóc buộc một nửa, tùy ý xõa tung trên vai.
Còn người kia mặc áo bào trắng, giống như thần tiên giáng trần, vô cùng tuấn tú.
Trong lúc nhất thời tôi cũng quên hết sợ hãi, ánh mắt nhìn hai người đàn ông không biết xuất hiện từ đầu này, có chút ngây người.
“Bọn họ còn đẹp hơn bổn vương sao?” Bên tại vang lên một giọng nói lạnh lùng, đồng thời tôi nhìn thấy khuôn mặt của hai người này bị một bàn tay lạnh như băng cưỡng ép kéo đi.
Đối diện với khuôn mặt đẹp trai của Tần Nghi Trạch, thấy trên mặt anh ta không ngừng tỏa ra khí đen, tôi có chút chột dạ co rụt người lại.
Biết hiện tại anh ta là cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi, vì thế tôi rất không có tiền đồ mà nịnh nọt Tần Nghi Trạch.
“Không, không, đương nhiên là anh đẹp trai hơn, anh đẹp trai hơn bọn họ nhiều.”
“Thật không?”
Tần Nghi Trạch không trả lời tôi mà hôn tôi mang tính trừng phạt.
“U'm.”
Cả người tôi run rẩy một cái, khe khẽ “Em” một tiếng, dường như Tần Nghi Trạch rất hài lòng với phản ứng của tôi, mãi đến khi anh ta hôn đủ mới chịu buông tôi ra. Lúc này, hai mỹ nam cổ đại anh tuấn mới đi tới trước mặt chúng tôi, bọn họ nhìn thấy Tần Nghi Trạch thì cung kính quỳ trên mặt đất hành lễ.
“Tham kiến Ngô Vương.”
Tần Nghi Trạch vẫy vẫy tay với bọn họ, bọn họ lại xoay người đi đến trước mặt tôi, tôi bất giác chui vào trong lòng Tần Nghi Trạch.
Chỉ nghe thấy bọn họ quỳ trên mặt đất hô với tôi: “Tham kiến Tiểu Nương Nương.”
“O.”
Tiểu Nương Nương
Tiểu Nương Nương cái gì, là gọi tôi à?
Trong phút chốc tôi có chút ngu ngơ.
“Mau xử lý đám người này cho bổn vương.”
Tần Nghi Trạch ra lệnh cho hai người này, sau đó bọc tôi vào trong áo choàng của anh ta, tôi còn chưa kịp hoàn hồn thì phát hiện tôi đã nằm trên giường trong ký túc xá.
Mà lúc này, Tần Nghi Trạch đang đè trên người tôi.
Tôi nhìn hoàn cảnh quen thuộc trước mắt, hơi không kịp phản ứng, tôi không biết ma lực của quỷ nam trên người tôi rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Thế nhưng đối với cuộc sống như hiện tại, tôi thật sự không biết phải làm sao, cũng rất bất lực.
Không biết có ai có thể giúp tôi không.
Tôi còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tần Nghi Trạch đã bắt đầu làm động tác tiếp theo.
Tôi cứng đờ đến mức muốn cử động cũng không được, gần giống như lúc tôi nằm mơ trước kia.
“Đừng.”
“Không muốn? Ta cứu nàng, chẳng lẽ không nên cảm tạ ta sao?”
“Tôi...”
Tôi còn chưa kịp nói gì, Tần Nghi Trạch đã hoàn toàn kết hợp cùng một chỗ với tôi, không cho tôi một chút cơ hội phản kháng nào.
“A.” Tôi kêu thành tiếng.
Lúc này đèn ký túc xá bật sáng lên.
Ánh sáng đột ngột chói vào khiến tôi không thể mở mắt.
Tôi đành phải lấy tay che ánh sáng mãnh liệt lại, nhìn về phía ký túc xá.
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đang vang lên bên tai tôi.
“Linh Nhạc, cậu làm sao vậy, gặp ác mộng hả, tớ nghe thấy cậu vẫn luôn lẩm bẩm, vừa khóc vừa kêu, cậu không sao chứ?”
Lâm Đan đứng trên mặt đất, hai tay dựa vào thanh sắt trên giường tôi, vẻ mặt lo lắng hỏi tôi.
“Tớ tớ không sao, chỉ là mơ thấy một giấc mơ đáng sợ thôi.”
Tôi cảm thấy mặt mình đột nhiên nóng lên, bịa một lời nói dối với Lâm Đan.
“Ồ, không sao là tốt rồi, đúng rồi Linh Nhạc, tớ cảm thấy mấy ngày nay trường học không an toàn lắm, cậu đừng chạy lung tung nữa, hoặc muốn đi đâu thì nhớ gọi tớ nhé, có tớ ở đây, chắc là sẽ đỡ hơn.”
Tôi gật đầu.
Bây giờ ký túc xá chỉ còn lại tôi và Lâm Đan, đã trải qua sự kiện ma nữ váy đỏ và phát tờ rơi kia, tôi thật sự hơi sợ rồi.
Hai người dù sao cũng tốt hơn một người.
Tôi trò chuyện với Lâm Đan một lát rồi xuống giường đi tắm, vừa rồi cả người đầy mồ hôi, nhớp nháp có chút khó chịu.
Sau khi tắm rửa xong, thấy đã mười hai giờ rồi, tôi đành leo lên giường ngủ tiếp, gần đây đêm nào tôi cũng mơ như vậy, không, chính xác mà nói, hẳn là làm chuyện như vậy, cơ thể của tôi có chút chịu không nổi rồi.
Lên giường không bao lâu tôi đã ngủ thiếp đi, mơ mơ màng màng, không biết từ khi nào, tôi cảm giác bên cạnh có một bóng người, giường nhỏ vốn cũng không lớn bắt đầu trở nên có hơi chật chội.
Tôi vốn muốn trốn thoát, cuối cùng lại rơi vào trong lòng người kia từ lúc nào không hay.
Tôi đã rất mệt mỏi rồi, cực kì mệt mỏi, cũng không thèm để ý nhiều nữa.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, trời đã sáng rồi.
Lâm Đan đang ngồi ở cái bàn phía dưới, không biết đang vẽ cái gì.
Nghe thấy tiếng tôi bước xuống giường, mới quay sang nhìn tôi.
“Linh Nhạc, dậy rồi hả, cậu ngủ hay thật, tối hôm qua lúc tớ trở về, cậu đã ngủ rồi, vậy mà hôm nay còn có thể ngủ đến giờ này mới rời giường, tớ cũng là cạn lời luôn.”
Tôi gật đầu, lời trêu đùa của Lâm Đan khiến sắc mặt của tôi có chút lúng túng.
“Gần đây hơi mệt, thèm ngủ, cậu đang làm gì đó?”
Tôi bước xuống giường, vừa nói vừa tiến lại gần cô ấy, không muốn tiếp tục thảo luận về vấn đề này nữa, nên chuyển đề tài. Tôi mới vừa đến gần thì Lâm Đan đưa cho tôi một lá bùa màu vàng.
“Linh Nhạc, cái này cho cậu, tốt nhất nên mang theo bên mình, tớ luôn cảm giác ngôi trường này không yên bình cho lắm.”
Tôi nhận lấy lá bùa Lâm Đan đưa, cầm trên tay, một mùi lạ xộc vào mũi tôi, tôi bất giác cau mày.
Trong lòng cũng không tin tưởng lắm, Lâm Đan chỉ là một sinh viên không khác gì tôi thì có thể có bản lĩnh gì, thoạt nhìn những lá bùa này giống như do cô ấy vừa mới vẽ, nét chữ trên đó còn chưa khô.
“Đây là mùi gì, sao cậu có thể vẽ cái này vậy?”
“Nước tiểu của bé trai và chu sa.” Nói đến khúc sau, giọng của Lâm Đan trở nên nhỏ hơn, trên mặt còn có chút ửng hồng.
“Còn có máu xử nữ của tớ.”
“Á.” Khóe miệng tôi hơi co rút, trong bụng đã bắt đầu cuộn trào.
“Mẹ.” Tôi nhanh chóng đặt lá bùa xuống và vọt vào nhà vệ sinh.
Ở bên trong nhà vệ sinh, tôi nghe thấy tiếng cười vô cùng vui sướng khi thấy người gặp họa của Lâm Đan.
Khi tôi bước ra, cô ấy cố nén cười, vẻ mặt nghiêm túc đưa lại lá bùa này cho tôi.
Tôi nhìn lá bùa trong tay với ánh mắt phức tạp, không biết phải làm sao với nó.
“Tuy rằng bản lĩnh của tớ không lớn, nhưng mà cậu giữ lại sẽ có lúc có tác dụng.”
Tôi cũng nghĩ vậy, tuy rằng không sạch sẽ cho lắm, nhưng mà không phải những con ma trên TV đều sợ cái này sao, nói không chừng sẽ có tác dụng.
Vừa nghĩ đến chuyện tôi gặp phải hai ngày nay, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Bình luận facebook