Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Bị đám quỷ bao vây, tần nghi trạch hiện thân!
Trước Tiếp
Lúc tôi quay sang nhìn Lý Minh, phát hiện mặt anh ta đã gần trong gang tấc, cách mặt tôi chưa đến một cm.
Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là tôi thấy khuôn mặt anh ta đã không còn giống như vừa rồi.
Lúc này, hốc mắt của anh ta đen sì, trũng sâu vào, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, chuẩn bị cắn tôi.
Tôi kinh hãi vô thức hô to lên, theo phản xạ có điều kiện mà đưa tay đẩy anh ta một cái, loạng choạng lùi lại hai bước, mới từ từ ổn định cơ thể.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, Lý Minh trong không giống người sống chút nào, thậm chí có thể thấy hốc mắt của anh ta như hai hành lang sâu thẳm, liên tục có con sâu màu trắng trào ra từ bên trong.
Thật kinh tởm
Khi tôi thấy rõ ràng hình dạng của những con sâu này, dạ dày cuộn trào như muốn dời sông lấp biển.
Vậy mà lại là giòi.
Vô số con giòi cứ tuôn trào từ trong hốc mắt của Lý Minh rớt ra ngoài.
Từng đám từng đám rơi xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh lạch bạch lạch bạch.
“Ở lại đây đi, ở lại chỗ này đi!”
Lý Minh vặn vẹo cái cổ cứng ngắc phát ra âm thanh răng rắc, miệng vẫn lặp lại câu nói vừa rồi với tôi.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt tràn ra trong lòng tôi.
Khiến tôi không thể không muốn chạy trốn và đương nhiên tôi sẽ làm như vậy rồi.
m.
Tôi hoảng hốt chạy loạn, không biết làm sao lại đụng phải ai đó.
Khi nhìn thấy bà cụ bị mình đụng ngã xuống đất, trong lòng tôi cảm thấy áy náy, nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ bà ấy.
“Bà ơi, bà không sao chứ?”
“Bà không sao đâu, cô bé, cháu tốt quá, vậy ở lại chỗ này đi.”
Bà cụ cười hề hề nắm lấy tay tôi, nói với tôi, tay của bà ta thật khô gầy, chỉ có một lớp da bọc xương, cũng rất lạnh, không có chút ấm áp nào.
Tay của tôi bị bà ta nắm trong tay, tôi cảm thấy hơi sởn gai ốc.
Hơn nữa tôi vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó đang bò trên tay tôi, hơi ngứa, bởi vì sự chú ý của tôi đều đặt trên người bà cụ, cũng không chú ý tới những thứ này.
Khi tôi nghe thấy câu nói phía sau của bà ta, cả người khẽ run rẩy, thấy nụ cười trên mặt bà ta cũng bắt đầu trở nên quỷ dị, nỗi sợ hãi trong lòng lại ập đến, tôi cố gắng muốn hất tay bà ta ra.
Lại cảm giác như là bị một chiếc kìm kẹp chặt, làm sao cũng không giãy ra được.
Khi tôi cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện giòi bọ bò đầy trên tay tôi, mà thứ cầm lấy tay tôi đâu phải là tay, đó rõ ràng là một khúc xương tay.
Tôi vô cùng sợ hãi, cũng không biết lấy sức từ đầu, vừa dùng sức, trực tiếp bẻ gãy cả tay và cánh tay của bà ta.
Cánh tay này cứ như vậy mà treo trên tay tôi.
Tôi không để ý được nhiều như vậy, liều mạng chạy về phía trước.
“Cô bé, cháu trả tay lại cho bà, cháu trả tay lại cho bà đi.”
Quay đầu, thấy bà cụ theo sát phía sau tôi, bước chân tập tễnh, vừa đong đưa vừa vẫy vẫy phía sau lưng tôi, bảo tôi trả tay lại cho bà ta.
Nhìn về phía sau nữa, thấy Lý Minh cũng đuổi theo.
Hiện tại tôi đã không thể sợ hãi thêm nữa, bởi vì tôi biết sợ hãi là vô ích, phải nhanh nghĩ cách thoát khỏi nơi này mới được.
“Hoàng Linh Nhạc, sao cô lại ở trong này, cô chạy làm gì?”
Vào lúc tôi sắp tuyệt vọng, bên tai tôi vang lên một giọng nói không quen thuộc cho lắm.
Hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu xuống, tôi dễ dàng thấy rõ, bóng dáng đứng trước mặt tôi là ai.
“ông chủ, bên đó có ma.”
Tôi bước nhanh đến bên cạnh ông chủ, trong lòng cũng dần dần ổn định hơn chút, thêm một người vẫn mạnh hơn chỉ có mình tôi.
Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh sôi động mà tôi đã thấy trước đó, giống như những cảnh tượng ban nãy chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi trốn sau lưng ông chủ, nhìn bốn phía, không hề có một bóng người.
Không, chính xác mà nói, còn có mấy con ma đang đuổi theo tôi.
Ông chủ xoay người, đối mặt với tôi, chỉ là đầu của ông ta luôn cúi thấp, từ lúc nãy tôi vừa gặp ông ta thì ông ta đã như vậy rồi.
Vừa rồi bởi vì hoảng sợ nên tôi chưa cảm giác được cái gì, nhưng mà lúc này, cứ cảm giác có chỗ nào đó là lạ.
“Ông chủ, có ma ma...”
Cho dù cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng cũng chưa kịp nhiều lời, lúc này hai mắt tôi trừng lớn nhìn về phía sau ông chủ.
Vào lúc tôi đang nói chuyện với ông chủ, Lý Minh và bà cụ đã đuổi tới.
Ngón tay tôi run rẩy chỉ vào phía sau ông chủ, có chút nói không nên lời.
Thay vì nói bọn họ là ma thì họ càng giống thây ma đóng trên TV hơn, nhưng mà thây ma không biết nói chuyện, bọn họ lại biết.
“Cô bé, cháu trả tay lại cho bà, cháu trả tay lại cho bà đi.”
“ông chủ, tôi...”
Mắt thấy bọn họ sắp tới chỗ chúng tôi, tôi bất chấp mọi thứ, nắm lấy tay ông chủ chuẩn bị chạy.
Nhưng mà ông chủ lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Cô nói ma là như vậy sao?”
ông chủ nói xong rồi nở nụ cười quỷ dị, ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy bộ dạng của ông ta.
Tôi kêu “ao lên một tiếng.
Khuôn mặt của người trước mặt đã không thể xem là một khuôn mặt nữa, máu thịt lẫn lộn, giòi bọ mọc lan tràn, từng đợt mùi hôi thối bốc lên.
Thấy ông ta vươn tay định tóm lấy tôi, tôi dùng hết sức rút khúc xương trắng của bà cụ đang nằm trên tay tôi, ném mạnh về phía ông ta.
Nhưng mà lúc này tôi lại bị ba người bọn họ vây chặt ở chính giữa.
Bọn họ nhìn tôi như thể đang nhìn món ngon trên đời, khóe miệng Lý Minh còn có thứ gì đó giống như nước miếng đang chảy ra, cơ thể của tôi liên tục lui về sau.
Bởi vì tôi thấy được, không chỉ có bọn họ mà còn nhiều thứ giống như bọn họ đang đi về phía tôi, khập khiễng cà nhắc, trong đôi mắt tản ra ánh sáng xanh.
Bọn họ càng đến gần, chỗ tôi có thể di chuyển cũng càng nhỏ dần.
Nhất thời tôi có chút tuyệt vọng.
Nhớ lại lần đó chiếc vòng ngọc đã giúp tôi đánh đuổi ma nam áo đỏ ở trong hang động kia, tôi ôm hy vọng lỡ như có kỳ tích, nói với vòng ngọc:
“Bảo bối, tạo có thể sống sót hay không thì phải nhờ vào mày rồi.”
Vòng ngọc tôi cầm trong tay run lên.
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
“Tiểu ái khanh, lần sau nhớ gọi là phu quân.”
Giọng nói vừa dứt, tôi lập tức choáng váng một trận, tiếp theo thì rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.
“Tần Nghi Trạch, không lẽ anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi sao?”
Nghĩ đến giọng nói vừa hiện lên trong đầu tôi và nhắc nhở mà anh ta đưa ra trước đó, tôi nói bằng giọng điệu chắc chắn.
“Lần sau không được gọi thẳng tục danh của bổn vương, phải gọi là phu quân, nếu không phải ta đang ở bên cạnh nàng, sớm muộn gì nàng cũng bị bọn họ ăn thịt, thật là ngốc nghếch, bổn vương chỉ mới ngủ một giấc, thế mà nàng lại chạy đến đây.”
Khóe miệng tôi giật giật, không biết nên nói cái gì.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Dám đánh chủ ý lên người nữ nhân của bổn vương, nàng cảm thấy ta sẽ tha cho bọn họ sao?”
Tần Nghi Trạch nói xong, tôi cảm giác nhiệt độ trên người anh ta lại giảm xuống một chút.
Sắc trời càng ngày càng tối, trên bầu trời không có ánh trăng, ngay cả sao cũng không có, có chút u ám đáng sợ.
Tần Nghi Trạch ôm tôi vào lòng, tay áo dài vung lên, bà cụ cách tối gần nhất lập tức biến mất ngay trước mặt tôi, giống như ma nữ váy đỏ lần trước.
Lúc tôi quay sang nhìn Lý Minh, phát hiện mặt anh ta đã gần trong gang tấc, cách mặt tôi chưa đến một cm.
Đây không phải là mấu chốt, mấu chốt là tôi thấy khuôn mặt anh ta đã không còn giống như vừa rồi.
Lúc này, hốc mắt của anh ta đen sì, trũng sâu vào, lộ ra hai hàm răng sắc nhọn, chuẩn bị cắn tôi.
Tôi kinh hãi vô thức hô to lên, theo phản xạ có điều kiện mà đưa tay đẩy anh ta một cái, loạng choạng lùi lại hai bước, mới từ từ ổn định cơ thể.
Lúc này tôi mới nhìn rõ, Lý Minh trong không giống người sống chút nào, thậm chí có thể thấy hốc mắt của anh ta như hai hành lang sâu thẳm, liên tục có con sâu màu trắng trào ra từ bên trong.
Thật kinh tởm
Khi tôi thấy rõ ràng hình dạng của những con sâu này, dạ dày cuộn trào như muốn dời sông lấp biển.
Vậy mà lại là giòi.
Vô số con giòi cứ tuôn trào từ trong hốc mắt của Lý Minh rớt ra ngoài.
Từng đám từng đám rơi xuống trên mặt đất, phát ra âm thanh lạch bạch lạch bạch.
“Ở lại đây đi, ở lại chỗ này đi!”
Lý Minh vặn vẹo cái cổ cứng ngắc phát ra âm thanh răng rắc, miệng vẫn lặp lại câu nói vừa rồi với tôi.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt tràn ra trong lòng tôi.
Khiến tôi không thể không muốn chạy trốn và đương nhiên tôi sẽ làm như vậy rồi.
m.
Tôi hoảng hốt chạy loạn, không biết làm sao lại đụng phải ai đó.
Khi nhìn thấy bà cụ bị mình đụng ngã xuống đất, trong lòng tôi cảm thấy áy náy, nhanh chóng ngồi xổm xuống đỡ bà ấy.
“Bà ơi, bà không sao chứ?”
“Bà không sao đâu, cô bé, cháu tốt quá, vậy ở lại chỗ này đi.”
Bà cụ cười hề hề nắm lấy tay tôi, nói với tôi, tay của bà ta thật khô gầy, chỉ có một lớp da bọc xương, cũng rất lạnh, không có chút ấm áp nào.
Tay của tôi bị bà ta nắm trong tay, tôi cảm thấy hơi sởn gai ốc.
Hơn nữa tôi vẫn luôn cảm thấy có cái gì đó đang bò trên tay tôi, hơi ngứa, bởi vì sự chú ý của tôi đều đặt trên người bà cụ, cũng không chú ý tới những thứ này.
Khi tôi nghe thấy câu nói phía sau của bà ta, cả người khẽ run rẩy, thấy nụ cười trên mặt bà ta cũng bắt đầu trở nên quỷ dị, nỗi sợ hãi trong lòng lại ập đến, tôi cố gắng muốn hất tay bà ta ra.
Lại cảm giác như là bị một chiếc kìm kẹp chặt, làm sao cũng không giãy ra được.
Khi tôi cúi đầu nhìn tay mình, phát hiện giòi bọ bò đầy trên tay tôi, mà thứ cầm lấy tay tôi đâu phải là tay, đó rõ ràng là một khúc xương tay.
Tôi vô cùng sợ hãi, cũng không biết lấy sức từ đầu, vừa dùng sức, trực tiếp bẻ gãy cả tay và cánh tay của bà ta.
Cánh tay này cứ như vậy mà treo trên tay tôi.
Tôi không để ý được nhiều như vậy, liều mạng chạy về phía trước.
“Cô bé, cháu trả tay lại cho bà, cháu trả tay lại cho bà đi.”
Quay đầu, thấy bà cụ theo sát phía sau tôi, bước chân tập tễnh, vừa đong đưa vừa vẫy vẫy phía sau lưng tôi, bảo tôi trả tay lại cho bà ta.
Nhìn về phía sau nữa, thấy Lý Minh cũng đuổi theo.
Hiện tại tôi đã không thể sợ hãi thêm nữa, bởi vì tôi biết sợ hãi là vô ích, phải nhanh nghĩ cách thoát khỏi nơi này mới được.
“Hoàng Linh Nhạc, sao cô lại ở trong này, cô chạy làm gì?”
Vào lúc tôi sắp tuyệt vọng, bên tai tôi vang lên một giọng nói không quen thuộc cho lắm.
Hoàng hôn, ánh chiều tà chiếu xuống, tôi dễ dàng thấy rõ, bóng dáng đứng trước mặt tôi là ai.
“ông chủ, bên đó có ma.”
Tôi bước nhanh đến bên cạnh ông chủ, trong lòng cũng dần dần ổn định hơn chút, thêm một người vẫn mạnh hơn chỉ có mình tôi.
Hoàn cảnh xung quanh rất yên tĩnh, hoàn toàn trái ngược với khung cảnh sôi động mà tôi đã thấy trước đó, giống như những cảnh tượng ban nãy chỉ là ảo giác của tôi.
Tôi trốn sau lưng ông chủ, nhìn bốn phía, không hề có một bóng người.
Không, chính xác mà nói, còn có mấy con ma đang đuổi theo tôi.
Ông chủ xoay người, đối mặt với tôi, chỉ là đầu của ông ta luôn cúi thấp, từ lúc nãy tôi vừa gặp ông ta thì ông ta đã như vậy rồi.
Vừa rồi bởi vì hoảng sợ nên tôi chưa cảm giác được cái gì, nhưng mà lúc này, cứ cảm giác có chỗ nào đó là lạ.
“Ông chủ, có ma ma...”
Cho dù cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng cũng chưa kịp nhiều lời, lúc này hai mắt tôi trừng lớn nhìn về phía sau ông chủ.
Vào lúc tôi đang nói chuyện với ông chủ, Lý Minh và bà cụ đã đuổi tới.
Ngón tay tôi run rẩy chỉ vào phía sau ông chủ, có chút nói không nên lời.
Thay vì nói bọn họ là ma thì họ càng giống thây ma đóng trên TV hơn, nhưng mà thây ma không biết nói chuyện, bọn họ lại biết.
“Cô bé, cháu trả tay lại cho bà, cháu trả tay lại cho bà đi.”
“ông chủ, tôi...”
Mắt thấy bọn họ sắp tới chỗ chúng tôi, tôi bất chấp mọi thứ, nắm lấy tay ông chủ chuẩn bị chạy.
Nhưng mà ông chủ lại đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
“Cô nói ma là như vậy sao?”
ông chủ nói xong rồi nở nụ cười quỷ dị, ngẩng mặt lên, tôi nhìn thấy bộ dạng của ông ta.
Tôi kêu “ao lên một tiếng.
Khuôn mặt của người trước mặt đã không thể xem là một khuôn mặt nữa, máu thịt lẫn lộn, giòi bọ mọc lan tràn, từng đợt mùi hôi thối bốc lên.
Thấy ông ta vươn tay định tóm lấy tôi, tôi dùng hết sức rút khúc xương trắng của bà cụ đang nằm trên tay tôi, ném mạnh về phía ông ta.
Nhưng mà lúc này tôi lại bị ba người bọn họ vây chặt ở chính giữa.
Bọn họ nhìn tôi như thể đang nhìn món ngon trên đời, khóe miệng Lý Minh còn có thứ gì đó giống như nước miếng đang chảy ra, cơ thể của tôi liên tục lui về sau.
Bởi vì tôi thấy được, không chỉ có bọn họ mà còn nhiều thứ giống như bọn họ đang đi về phía tôi, khập khiễng cà nhắc, trong đôi mắt tản ra ánh sáng xanh.
Bọn họ càng đến gần, chỗ tôi có thể di chuyển cũng càng nhỏ dần.
Nhất thời tôi có chút tuyệt vọng.
Nhớ lại lần đó chiếc vòng ngọc đã giúp tôi đánh đuổi ma nam áo đỏ ở trong hang động kia, tôi ôm hy vọng lỡ như có kỳ tích, nói với vòng ngọc:
“Bảo bối, tạo có thể sống sót hay không thì phải nhờ vào mày rồi.”
Vòng ngọc tôi cầm trong tay run lên.
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi.
“Tiểu ái khanh, lần sau nhớ gọi là phu quân.”
Giọng nói vừa dứt, tôi lập tức choáng váng một trận, tiếp theo thì rơi vào một vòng tay lạnh lẽo.
“Tần Nghi Trạch, không lẽ anh vẫn luôn ở bên cạnh tôi sao?”
Nghĩ đến giọng nói vừa hiện lên trong đầu tôi và nhắc nhở mà anh ta đưa ra trước đó, tôi nói bằng giọng điệu chắc chắn.
“Lần sau không được gọi thẳng tục danh của bổn vương, phải gọi là phu quân, nếu không phải ta đang ở bên cạnh nàng, sớm muộn gì nàng cũng bị bọn họ ăn thịt, thật là ngốc nghếch, bổn vương chỉ mới ngủ một giấc, thế mà nàng lại chạy đến đây.”
Khóe miệng tôi giật giật, không biết nên nói cái gì.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Dám đánh chủ ý lên người nữ nhân của bổn vương, nàng cảm thấy ta sẽ tha cho bọn họ sao?”
Tần Nghi Trạch nói xong, tôi cảm giác nhiệt độ trên người anh ta lại giảm xuống một chút.
Sắc trời càng ngày càng tối, trên bầu trời không có ánh trăng, ngay cả sao cũng không có, có chút u ám đáng sợ.
Tần Nghi Trạch ôm tôi vào lòng, tay áo dài vung lên, bà cụ cách tối gần nhất lập tức biến mất ngay trước mặt tôi, giống như ma nữ váy đỏ lần trước.
Bình luận facebook