-
CHƯƠNG 8: Trùng sinh
Lần này mở mắt ra, ta vẫn đang ở phủ tướng quân, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hơi lạ. Ta đưa mắt nhìn quanh quất. Nội thất bài trí theo sở thích ngày trẻ, nhưng giờ nhìn lại tựa như đã trải qua mấy kiếp.
Kí ức của Vệ Yến kiếp này đang dừng lại tại thời điểm đưa A Chước đi thưởng hoa đào. Đúng rồi, chính vào hôm ấy ta đã hứa với nàng, đợi ta trở về sẽ cưới nàng. Vậy là bây giờ ta có thể làm lại từ đầu! Ta không muốn chọn con đường giống như kiếp trước nữa!
Cho dù giờ chưa ra chiến trường thì vẫn sau này vẫn có cơ hội lập công danh, giữ binh quyền. Không cần hấp tấp, vẫn còn nhiều thời gian! Bây giờ ta chỉ muốn ích kỉ một lần để được cưới A Chước, để được trông thấy nàng về với ta trong niềm hạnh phúc. Thế thôi đời này ta không còn tiếc nuối gì nữa.
Quyết vậy ta bèn hẹn gặp Từ vương, nói với ngài ấy ta không định đi nữa.
Ngài thở phào: "Thời Hòa, ngươi nghĩ thế là đúng rồi. Nếu không chẳng may xảy ra chuyện gì, Hoa Tiểu Chước kiểu gì chẳng tìm ta tính sổ."
Từ vương của bây giờ rất khác với khi đã là hoàng đế. Ngài không chọn hy sinh người khác để đạt được mục đích của mình.
"A Chước không như thế đâu."
"Có ngươi ở đấy thì nàng giả vờ hiền lành thôi. Ngươi quên mất lúc trước ta lấy có cái bánh nàng làm tặng ngươi thôi mà nàng liền cào sứt cả mặt ta à."
"Chuyện đấy từ đời nào rồi!"
"Từ đời nào thì cũng đúng mà."
2.
Hôm sau ta gặp A Chước. Hỏi han mấy câu, đoạn, ta vào thẳng vấn đề chính rằng ta sẽ không đi nữa.
Ta cứ nghĩ nàng sẽ mừng rỡ, nhưng khóe mắt nàng đỏ hoe: "Là vì ta sao?"
Ta lấy khăn tay lau giọt lệ đượm khóe mắt nàng: "Không phải đâu. Là vì sắp đến ngày thành hôn của hai ta rồi, ra trận thì có bao giờ tránh được hiểm nguy."
"Nhưng A Yến thông thạo binh pháp mà."
"Ta đã bàn bạc với Từ vương rồi, có lẽ ở lại chặt đứt thủ đoạn của bọn họ có lẽ còn hơn là liều mạng trên sa trường."
A Chước nhìn ta với ánh mắt mơ hồ, nhưng trên khuôn mặt nàng tràn đầy sự tin tưởng: "Vậy là chúng ta vẫn sẽ thành hôn đúng ngày đã định phải không?"
Ta gật đầu, nàng đang khóc đã bật cười. Thế là đủ rồi.
3.
Trọng sinh đúng là câu chuyện hoang đường. Nhưng chính sự hoang đường ấy đã giúp ta rất nhiều. Ít nhất, ta biết kẻ nào theo phe nào, biết trước để tránh gặp sự cố bất ngờ. Ta ra tay diệt trừ kẻ phản bội trong Vệ quân trước. Như vậy cho chắc chắn, tránh đêm dài lắm mộng.
Dẫu sao, thế sự khó lường. Chuyện đã của kiếp trước rồi, ta không rõ thật giả thế nào, nhưng lòng người lúc nào cũng khó nắm bắt. Ta chỉ có thể hành động trước khi thế sự xoay vần.
Từ vương không an tâm: "Thời Hòa, những người này nhìn có vẻ không giống như ngươi nói."
"Chúng dễ gì để ngài nhìn cái là nhận ra ngay."
Ngài nghĩ ngợi rồi gật gù: "Cũng đúng, có ngươi đi kiểm tra là đáng tin rồi."
4.
Ngày thành hôn, ta hồi hộp và vui mừng không khác gì A Chước. Kiếp trước chẳng đếm nổi bao nhiêu ngày y phục nàng mặc là màu trắng, y phục của tiểu cô nương phải rực rỡ, tươi tắn mới phải.
Khách khứa tấp nập, ta không biết lời chúc phúc của họ có đến từ thật tâm không. Song, chắc chắn ta sẽ biến những lời chúc ấy thành thật.
Động phòng hoa chúc
Ta đã trông chờ giây phút này cả đời. Từ khoảnh khắc này trở đi, ta có thể đường hoàng nói với tất cả mọi người rằng ta là phu quân của A Chước. Ta sẽ yêu nàng, bảo vệ nàng. Ta và nàng sẽ ở bên nhau đến khi tóc bạc với đàn con cháu tíu tít.
Có lẽ những chuyện ấy là một điều rất đỗi giản dị trong mắt A Chước, còn với ta thì khác. Kiếp trước, đó là một giấc mộng đẹp đẽ bày ngay ra trước mắt ta, nhưng có thể nào cũng không thể với tới. Kiếp này, đó là sự an yên ta sẽ hết lòng gìn giữ.
Đôi với ta, kiếp này là một cuộc đời mới, là khởi đầu của một hành trình khác hẳn với kiếp trước.
5.
Còn sớm mà A Chước đã thức dậy. Dù còn ngái ngủ nhưng nàng vẫn cố gắng điểm trang. Ta bảo nàng hãy cứ ngủ thêm lát nữa. Nàng đáp: "Phải đi dâng trà mà."
Ta giơ tay ra kéo nàng trở lại giường: "Yên tâm, mẫu thân không khắt khe quá đâu."
Nàng ngượng ngùng: "Chàng bỏ ra, đừng thế mà."
Ta cố chêm thêm vài câu nữa, sau đó vẫn đành theo ý nàng. Đúng như ta nói, dâng trà xong mẫu thân cũng chẳng gây khó dễ gì.
Mẫu thân chỉ còn hai đứa con, lại đều là con trai. Người muốn có con gái bao lâu rồi. Mà từ khi A Chước lọt lòng đến tận hôm nay, người đều ở bên, vậy nên sao người nỡ làm khó A Chước.
6.
Trở về ta bắt đầu gói quà. A Chước nhìn danh sách quà cáp, nói: "Hình như hơi nhiều rồi đấy?"
"Nhiều đâu." Ta nói: "Nhạc phụ nhạc mẫu đã trao cho ta A Chước, mấy thứ này có đáng gì!"
A Chước nghe vậy, nước mắt lưng tròng: "Chàng biết vậy thì sau này phải nghe lời thiếp đấy."
"Ừm, tất cả đều nghe nàng."
"Nhớ thường xuyên về thăm phụ mẫu với thiếp." Nói đến đây giọng nàng nhỏ dần: "Nếu không phụ thân mẫu thân sẽ nhớ thiếp lắm."
"Được." Ta vuốt tóc nàng. Tóc nàng được chải chuốt kĩ lưỡng. Nàng đánh vào tay ta: "Đừng có sờ linh tinh hỏng hết cả tóc."
Ta nhìn đi nhìn lại, rụng mỗi 2 sợi tóc thôi mà! Tuy vậy, một A Chước tràn đầy sức sống như thế này mới phải.
7.
Chưa được bao lâu thì ta đã bị Từ vương bắt đi làm khổ lao, may mà A Chước hiểu cho ta.
Ta phàn nàn với Từ vương. Nhưng nhìn mặt y có vẻ đắc ý vô cùng: "Vương phi của bổn vương mang thai được 3 tháng rồi đấy! Thời Hòa ngươi phải nhanh lên thôi."
Nghe vậy ta chợt im lặng. Đứa bé ấy sau này có lẽ chính là thái tử. Thằng nhóc này biết cách đối nhân xử thế, lại được Từ vương hết lòng dạy dỗ, nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có lẽ cuối cùng sẽ đăng cơ.
Đã biết như vậy, bây giờ tội gì không tranh thủ kết mối duyên lành. Không phải ta hám lợi đâu mà tại cơ hội ngay trước mắt phải biết nắm lấy chứ.
"Ngươi và Hoa Tiểu Chước cũng nhanh sinh một đứa đi, thế là hai bên kết thông gia." Ta còn chưa mở lời, Từ vương đã tự sắp xếp đâu ra đó.
"Chưa chắc, ai biết được có phải một trai một gái hay không. Hơn nữa, chuyện của bọn nhỏ thì cho chúng nó tự quyết định đi."
Từ vương tặc lưỡi: "Ngươi đúng là lắm chuyện. Ngươi xem bổn vương và vương phi cũng là ban hôn đấy thôi, chẳng phải vẫn hòa thuận hay sao?"
"Thôi được rồi." Ta vỗ vỗ mặt bàn: "Nhanh bàn chính sự đi."
Từ vương ngồi xuống, chẳng có vẻ nghiêm túc: "Không nói nữa thì thôi! Rõ ràng bổn vương là vương gia! Ngươi đừng có lớn tiếng rồi đập bàn được không, bổn vương cũng có sĩ diện chứ."
"Là ai 7 tuổi rồi mà vẫn..." Ta chưa kịp nói nốt hai chữ "tè dầm" thì đã bị ngài bịt miệng.
Đây chính là Từ vương, là Từ vương thời còn trẻ, tính tình đáng mến. Năm ấy khi biết tin ta chết, đã là người lớn cả rồi nhưng ngài vẫn trùm chăn khóc sưng mắt như một đứa trẻ.
Chỉ là, sau này ngài từng bước đi mãi vào con đường cô độc của bậc quả nhân. Trên con đường ấy, trung thần chết vì hàm oan, thê nhi chết trong đau khổ.
8.
Ta không biết phải diễn tả cuộc sống hôn nhân thế nào. Rất êm đềm. Rõ là mới cưới thôi nhưng ta và A Chước đã như những cặp phu thê lâu năm vậy. Cơ mà ta thích sự êm đềm này.
Hễ rảnh là A Chước sẽ đến xem A Thanh học hành ra sao. Nhưng mà lần nào nàng cũng bị mẫu thân đến lôi đi. Từ lâu mẫu thân đã muốn để A Chước quản lí sự vụ trong nhà. Mẫu thân vui vẻ chỉ bảo nàng, song lần nào nàng cũng lén trốn đến chỗ A Thanh ra vẻ ta đây với thằng bé.
Lần nào trông cảnh ấy ta cũng thấy buồn cười. Mà như vậy thật tốt biết bao. Kiếp trước mẫu thân đau đớn vì bệnh tật, A Chước một thân một mình lo liệu tất thảy, A Thanh lầm lũi cặm cụi học bài, thật đau xót.
"Ca ca với tẩu tẩu mới thành hôn xong mà, không phải nên gắn bó như hình với bóng sao? Sao ca ca cũng bận bịu mãi thế?" A Thanh ngồi xổm trước phủ đợi ta về.
"Sao thế?"
Thằng bé nhăn nhó: "Tẩu tẩu lúc nào cũng canh đệ học bài."
"Thế không tốt ư?"
Đệ ấy hậm hực, có vẻ cậu chàng hơi bực rồi đây: "Không đâu, thực ra tẩu tẩu chỉ muốn hơn thua với đệ thôi!" Nói xong thằng bé xòe tay ra cho ta xem: "Ca xem, đệ bị phu tử đánh đây này. Ca ca còn cười!"
"Ai bảo đệ không học cho tử tế nào." Ta gõ vào trán A Thanh, kéo đệ ấy vào phủ.
_________
Last edited: