• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New [Tuyết Bạc Đầu] Chàng thiếu niên có hôn ước với ta tử trận ngoài sa trường rồi (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 6

Năm Thủy Nguyên thứ 24, 17 tháng Chạp, cung biến.

Ta yên lặng chờ hừng đông lên. Cuối cùng cũng có tin từ trong cung truyền đến. Hoàng đế thành công rồi. Đây rõ ràng là chuyện đáng mừng nhưng không hiểu sao lòng ta cứ trào lên sự bi thương. Phải đánh đổi bao nhiêu máu xương, bao nhiêu mạng người mới đi đến được ngày hôm nay? Trong ấy, có bao nhiêu người không đợi được đến ngày giải oan, phải chết trong tủi nhục?

Tướng tranh bá, công danh đã phải đổi bằng ngàn xương, huống hồ ở đây là bậc đế vương?

Trước kia hoàng đế từng nói, ngài định tiến từng bước một, từ trị quốc đến bình thiên hạ. Ngài muốn để lại cho thái tử giang sơn gấm vóc, thiên hạ thái bình. Nhưng thái tử không còn nữa, công chúa cũng vậy. Đến cả nàng chính thê từng bên ngài những ngày gian khó cũng đã qua đời vì bệnh tật. Có lẽ thế nên ngài không còn do dự hay kiêng dè điều gì nữa.

Dẫu vậy, ta không biết liệu ngài có hối hận hay không.

Cuối cùng, Phương gia đã được giải oan. Nhưng vì năm ấy vụ án Phương gia quá nghiêm trọng, liên lụy đến quá nhiều người nên Phương gia chỉ còn lác đác vài bóng người. Hàm oan và giải oan chung quy chỉ đi đến thất bại. Ta đắn đo mãi, cuối cùng vẫn quyết định nói với Vệ Kí. Thằng bé cũng sắp ra thanh niên đến nơi rồi, nó có quyền được biết sự thật.

Biết chuyện, Vệ Kí thẫn thờ. Vệ Kí vẫn biết nó là con nuôi, được ta nuôi từ thời tấm bé. Nhưng thằng bé chỉ nghĩ mình bị phụ thân mẫu thân bỏ rơi chứ không ngờ đến mọi chuyện lại như thế này.

Thật lâu sau, Vệ Kí mới ngẩng mặt lên hỏi ta: "Vì thế nên mẫu thân mới nuôi con bao năm nay sao?"

Ta biết đáng lẽ ta phải nói là không phải, đáng lẽ ta phải nói là vì ta thương con. Nhưng biết làm sao đây! Phương gia là danh sĩ phái thanh liêm, song ta cũng hiếm khi tiếp xúc với họ. Mặc dù kinh thành quanh quẩn chỉ vậy, biết sẽ biết, nhưng biết cũng chỉ là biết thôi.

Khi hoàng đế vừa mới bảo ta nhận nuôi thằng bé, ta đã từ chối ngay. Nuôi dạy trẻ con có đơn giản như nuôi con chó con mèo đâu. Mặc dù, cũng sẽ không phải tự mình săn sóc hết mọi việc, nhưng dẫu sao vẫn phải lo thêm khối chuyện. Hơn nữa, đó cũng chẳng phải là con ruột của ta.

Nếu như ta thích trẻ con, vậy chi bằng tìm một đứa bé mồ côi, nuôi lớn, cho ăn học, sau này có người dưỡng già, có người ma chay cho. Nhưng mà ta không thích trẻ con. Đúng ra mà nói, ta không thích chia ly. Cho nên, ta đã từ chối ngay từ lúc chưa bắt đầu.

Song hoàng đế cứ thiết tha mãi. Ta biết không phải ngài không tìm được ai khác mà là vì ngài cám cảnh ta một thân một mình. Còn đứa bé này lại đang bơ vơ, không người thân thích. Nên ngài muốn thành toàn cho cả hai. Cuối cùng ta vẫn yếu lòng nói ta muốn xem thử đứa bé ra sao. Hoàng đế đồng ý ngay.

Đó là lần đầu tiên ta gặp Vệ Kí. Khi ấy, con còn rất nhỏ, lại gầy gầy, còn chưa đầy 100 ngày. Con của Vệ Thanh tầm ấy là mập mạp trắng trẻo lắm rồi. Trông Vệ Kí như một chú mèo con, thấy mà thương.

Có lẽ vì vậy nên ta mới đồng ý. Sau này, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên thôi.

"Nếu ta nói ta nhận nuôi con là vì con chứ không phải vì thứ gì khác, con có tin không?"

Vệ Kí lắc đầu.

"Về phòng suy nghĩ đi, con cũng lớn rồi, ta không thể giấu con cả đời được." Ta dặn dò.

45.
Cuối cùng Vệ Kí vẫn trở về Phương gia, đổi thành họ Phương, nhưng không đổi tên bởi vì năm ấy không còn ai đặt tên cho A Kí cả.

Tuy vậy, dù gì A Kí vẫn còn nhỏ nên ta vẫn tiếp tục nuôi thằng bé. Không biết có phải vì chuyện thân thế không mà càng ngày A Kí càng nỗ lực học hành, học đến gầy rộc cả người.

Ta âm thầm thở dài, thường xuyên khuyên con không nhất thiết phải làm như thế. Ta cũng chỉ có thể làm vậy. Cơ mà, thằng bé cứ vâng vâng dạ dạ, cuối cùng vẫn thức đêm học bài.

46.
Lại qua vài năm nữa, cuộc sống quanh ta có nhiều sự thay đổi. Thay đổi lớn nhất chính là Phương Kí. Giờ đây, A Kí sắp sửa tham gia kì thi đình, danh hiệu tiến sĩ chắc chắn nằm trong tầm tay.

A Kí có sẵn thiên phú học hành, cộng thêm mấy năm khổ luyện, dù không đến mức luôn luôn đứng thứ nhất nhưng cũng tính là trò giỏi. Vị trí Tam giáp thì khó nói trước được, thằng bé cũng còn trẻ quá, ta không dám mơ mộng. Nhưng danh hiệu tiến sĩ thì có vẻ khá chắc. Dẫu sao A Kí cũng là hậu nhân duy nhất của Phương gia.

Kết quả không quá bất ngờ. Nhưng có một điều ta không ngờ tới, đó là A Kí không muốn làm quan.

"Thế mấy năm nay con nỗ lực vì điều gì?" Ta thấy khó hiểu. Hơn một nghìn ngày miệt mài học tập, song lại không muốn làm quan? Đúng là không hiểu nổi!

"Tất nhiên là để làm một anh hùng hành hiệp trượng nghĩa như phụ thân rồi."

"Kí Nhi, thế gian này không còn cần người như phụ thân con nữa rồi."

Ta dành cả tối tâm sự với con, đại khái ta biết là vì sao rồi. Học văn là vì Phương gia. Nhưng thằng bé lại không muốn đi theo con đường ấy. Có lẽ là vì nó đã không còn niềm tin đối với hoàng quyền.

Chỉ cần không làm chuyện trái với luân thường đạo lý thì lựa chọn sống theo ý mình là một lựa chọn tốt. Giống như ta vậy. Cho dù là đã sang cái dốc bên kia của cuộc đời, cho dù trông tỷ muội giao hảo năm xưa nay đã lên chức tổ mẫu, quây quần bên con cháu, nhưng ta vẫn không hối hận.

Cho nên, ta biết mình không thể khiến Vệ Kí thay đổi quyết định. Mà ta cũng không muốn thằng bé thay đổi.

Chỉ là ta khá lo lắng về một chuyện. Ấy là thằng bé kêu nó định lang bạt giang hồ. Cho đến bây giờ ta vẫn cảm thấy thế giới ngoài kinh thành kia vô cùng nguy hiểm. Vệ Yến rời kinh và không còn quay trở về. Đô thành là nơi ta đã gắn bó nửa cuộc đời, có biến động cỡ nào ta cũng không sợ. Ta chỉ sợ những nơi xa lạ.

Nhưng, ai rồi cũng phải trưởng thành mà, nên ta đồng ý để thằng bé đi.

Ta bảo Phương Kí đi nhớ viết thư cho ta, ta sẽ vẫn ở đây đợi con quay về.

47.
Phương Kí phiêu bạt giang hồ, cuộc sống của ta trầm lặng hơn nhiều, không quen lắm.

Vườn rau nhỏ của ta khá tươi tốt. Năm xưa ta chìm đắm vào thú vui điền viên, từng bảo hoàng hậu đợi ngày thu hoạch. Tiếc là nàng chẳng đợi được đến ngày ấy. Chuyện xưa còn đấy nhưng người nơi nao! Mỗi lần nhớ đến chuyện cũ, cõi lòng ta lại phảng phất bi thương. Bao nhiêu năm, bao nhiêu kỉ niệm! Bỗng chốc chỉ còn lại mình ta.

Đây không phải lần đầu tiên ta trải qua cảm giác này. Và cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Năm ấy, ta và Lý thị xảy ra mâu thuẫn, nhưng đến nay cả hai đều có tuổi rồi, nên cũng không muốn tính toán chuyện xưa nữa. Nên dạo này cũng hay đến thăm hỏi nhau hơn. Hai con trai của nàng đều đã thành gia lập thất, có con cái cả rồi.

Có điều, vinh quang hiển hách của phủ tướng quân xưa đã sớm biến mất. Văn thần muốn lập nghiệp bao giờ cũng trắc trở hơn. Thêm nữa, Vệ Thanh thân cô thế cô nên khó càng thêm khó. Ngày xưa, có lẽ tướng quân cũng từng cân nhắc đến chuyện này nên muốn thay đổi dần dần. Trong phủ, võ có Vệ Yến, văn có Vệ Thanh, hai huynh đệ đồng tâm hiệp lực xây dựng cơ ngơi.

Chỉ là, không ai đoán trước được tương lai. Bóng người khuất núi, tình nghĩa nhạt phai, có lẽ thực sự không phải câu bông đùa. Không có Vệ Yến tiến cử, Vệ Thanh rất khó quảng giao được với các văn thần khác.

Dạo này ta hay ghé Vệ phủ, nhiều lúc sẽ ở lại chơi mấy ngày. Phương Kí gửi thư khátùy hứng. Có lúc thì hai tháng, có lúc thì ba tháng mới gửi. Trong thư, thằng bé kể rất nhiều những chuyện mới lạ ở những vùng đất phương xa. Qua những dòng chữ ấy, ta cơ hồ cũng mường tượng ra được phong cảnh ngàn dặm cùng với cuộc sống muôn màu.

48.
Năm Thủy nguyên thứ 31, tam hoàng tử mưu phản.

Ta cứ nghĩ trận huyết tẩy hoàng cung năm Thủy Nguyên thứ 24 đã đủ ghìm các hoàng tử lại. Không ngờ, sức hấp dẫn của quyền thế lại lớn đến thế.

Ta cũng chỉ nghĩ là lần này cũng giống lần trước, ta vẫn là người ngoài cuộc. Không ngờ, Vệ An cũng có can dự. Vệ An là con thứ của Vệ Thanh, là đứa bé năm ấy suýt nữa nhận ta và Vệ Yến làm nghĩa phụ nghĩa mẫu. Vệ Thanh đặt tên cho hai đứa con trai là Vệ Bình và Vệ An. Bình An, đến nay cuộc đời hai đứa cũng được như tên mình vậy. Song, cũng có nghĩa là không có gì nổi bật so với bạn bè đồng trang lứa.

Không chỉ ta mà ngay cả hai phu phụ nhà Vệ Thanh cũng không hề hay Vệ An quen biết tam hoàng tử. Lần này, Vệ gia gặp phải đại họa - tịch thu tài sản, xử trảm toàn gia.

Song, hoàng đế vẫn niệm tình cũ, mà cũng có thể là vì có nhiều người bị cuốn vào chuyện này quá, nên ngoại trừ Vệ An, những người khác chỉ bị giam trong phủ. Không chỉ Vệ gia mà vài nhà khác cũng như vậy.

Không biết hoàng đế định xử trí thế nào. Nhưng bất kể thế nào thì Vệ gia cũng om sòm cả lên rồi. Trong đó, Trương thị, thê tử của Vệ Bình, khóc lóc kêu gào lớn nhất. Cũng phải, dù gì nàng cũng có thân thiết gì với Vệ An đâu, bây giờ lại phải mất mạng vì Vệ An, sao mà cam tâm cho được.

Nhưng, không cam tâm thì cũng làm gì được?

Chỉ trong mấy ngày mà Vệ Thanh đã bạc trắng đầu. Lý thị cầu xin ta nói giúp cho Vệ gia, nhưng mà, ta biết nói với ai đây? Ta thân thiết với hoàng hậu nhưng bây giờ nàng đã là tiên hoàng hậu rồi.

Ngày thứ ba, Vệ Thanh quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta cứu hai đứa cháu của đệ ấy, trẻ thơ nào có tội tình chi. Đã nhiều năm, đệ ấy không quỳ trước mặt ta, cũng đã nhiều năm, đệ ấy không gọi ta là A Chước tỷ tỷ. Có lẽ như vậy sẽ dễ khơi gợi lòng đồng cảm hơn chăng. Nhưng mà, ta có thể làm gì được?

Ta chưa kịp trở tay, Vệ gia đã bị tống vào ngục giam. Mặc dù ta là dâu con Vệ gia, nhưng phu quân mất sớm, nên ta được tha.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom