Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
- Thỉnh Hoàng Thượng buông tay nương tử của thần.
Hai chữ "nương tử" thành công làm cho Hiên Viên Triệt toả ra nộ khí. Mắt ưng híp lại thành một đường sắc bén, như lưỡi kiếm xuyên qua đối phương.
Liên Dã hơi giật mình trước uy lực của hắn. Nhưng cũng vội lấy lại tinh thần, siết chặt tay Vẫn Khinh kéo về phía mình.
Hiên Viên Triệt không thua, lực đạo tăng lên giữ lấy nàng. Vẫn Khinh ở giữa khóc không ra nước mắt. Hai người nắn bóp cũng phải để ý người trung tâm là nàng chứ. Nâng tay muốn vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng có vẻ hai người kia vẫn chỉ chú ý tới việc đọ mắt xem ai sắc hơn thì phải.
Bỗng Hiên Viên Triệt nới lỏng tay, rồi bất ngờ lao tới vòng qua eo nàng, chân phải đá lên chặt đứt việc nắm giữ tay nàng của Liên Dã, bế bổng nàng lên.
Liên Dã mất đà lùi về sau mấy bước, nhanh chóng muốn chạy tới cướp nàng lại bị một thân thủ đen từ đâu xuất hiện chặn lại.
Nàng với tay, lớn tiếng gọi: "Dã..."
Hắn không vui, đặt nàng xuống, ôm gương mặt nàng, ngữ khí lạnh lẽo:
- Trẫm không cho phép nàng gọi nam nhân khác trước mặt mình. Nàng nên biết nếu như nàng còn có ý định chạy trốn khỏi trẫm, trẫm không đảm bảo tính mạng cho hắn.
Mím môi, ánh mắt vì lời đe doạ của hắn trở nên lấp lánh nước, khuôn mặt lo lắng sợ hãi. Nàng tin hắn không đùa, nàng không thể hành động lỗ mãn.
Nhận thấy vừa doạ tới nàng, Hiên Viên Triệt vội buông lỏng tâm tính, ôn nhu dỗ dành:
- Ngoan, trẫm không muốn nàng sợ, tin trẫm, để trẫm thương nàng được không?
Nàng lắc đầu, hai tay đặt trước ngực hắn đẩy ra. "Tha cho thiếp." Nàng nghiêng mình chạy tới chỗ Liên Dã đang đối phó với thân thủ áo đen kia. Nhưng chưa kịp chạy vài bước đã bị Hiên Viên Triệt túm gọn, vác nàng ném lên ngựa, thúc chạy về kinh thành.
Nàng kháng cự, khóc lớn, van xin hắn nhưng hắn không hề để tâm. Một tay vòng ra sau kéo nàng vào trong dạ.
Về tới tẩm cung, hắn bế nàng vào phòng mặc cho nàng ầm ĩ chống đối. Đóng cửa lại, thân hình rắn chắc, cường hãn, cứ thế trước mặt nàng thoát y khỏi áo choàng, áo trong. Chỉ đến khi trên người chỉ còn lớp quần áo mỏng manh cuối cùng, hắn mới dừng lại, ánh mắt phức tạp đặt trên nàng tiến lại gần.
Nàng khiếp đảm, ôm lấy chính mình, lùi về sau. Hắn sẽ không muốn nàng, thô bạo nàng nữa chứ. Lùi đến chân giường thì cụt đường trốn, nàng bất cẩn ngã ngửa về sau. Hiên Viên Triệt bình tĩnh đỡ được nàng, cùng nàng toạ lạc trên giường, hắn khoá tay nàng lên phía trên đầu, ánh mắt thâm trầm mang theo vài phần bi thương, ôn nhu nhìn nàng. Nàng hiểu hắn muốn gì, hai mắt nhắm chặt chờ đợi, phản kháng sẽ càng khiến hắn trở thành dã thú.
Nhưng thật kinh ngạc, hắn lại không có bất kỳ hành động xâm phạm nào. Cứ như vậy quan sát nàng, rồi bất chợt hạ đầu xuống rúc vào ngực nàng.
Sau cơn mê hôm đó, hắn có một dự cảm về nàng đang rất gần mình. Lại nghe phong thanh đồn thổi về lễ hội phía nam. Không hiểu vì lí do gì lại thôi thúc hắn cải trang hoà vào đoàn khách phương xa. Ngồi dự tiệc nơi thảo nguyên, lại bị thu hút bởi bóng dáng thấp thoáng sau đám người nhảy múa. Hắn như muốn vỡ oà, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng đó lại là mơ, sợ đó chỉ là hình bóng tương tự nàng. Quả thật, hắn lúc đó đã quyết dù cho đó có là hư ảo, hắn cũng sẽ nắm lấy, mơ một lần thấy nàng, hắn sẽ bắt lấy nàng, khoá chặt nàng trong giấc mơ đó.
Giờ được chạm, được ôm lấy nàng bằng xương, bằng thịt như này thật mãn nguyện. Thử hỏi đã bao lâu hắn không ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ ấm áp này, đã bao lâu rồi không được chạm vào thân thể sương mong nhung nhớ này.
- Nặng quá, thiếp không thở nổi.
Tiếng than nỉ non kéo hắn về thực tại. Xoay người, nằm xuống bên cạnh nàng, một tay vòng qua eo siết lấy nàng, đẩy người xuống thấp, vừa tầm rúc vào ngực nàng, dụi dụi vài cái hít hà hương thơm quen thuộc.
Nàng có ý muốn kháng cự lại bị hắn nhanh hơn đe doạ:
- Trẫm có thể lập tức cùng nàng xuyên đêm nếu nàng còn không yên phận.
Nàng cứng đơ, ngoan ngoãn nằm im. Nàng không phủ nhận và cũng cảm thấy run rẩy trước tinh lực cường hãn đó của hắn. Đó là sự thật, sự thoả mãn của hắn không có điểm dừng.
***
Hơn một tuần từ buổi tối hôm đó, hắn ra sức sủng nịnh nàng, nàng không muốn hắn sẽ không làm, nàng thích hắn liền đáp ứng không suy nghĩ.
Để làm nàng vui, hắn nghe lời xúi giục của tên khốn kiếp Từ Lãnh đi học hát. Đến lúc về phòng muốn hát cho nàng nghe, một vì tôn nghiêm, một vì xấu hổ, một lại vì muốn nàng vui, hắn hát sai lung tung, giai điệu lệch lạc. Từ Lãnh ghé tai ngoài cửa nghe mà hận không thể loan tin cho cả kinh thành biết, ôm bụng cười.
Thậm chí, tiểu cách cách của tể tướng có cây kẹo hồ lô, thấy Vẫn Khinh nhìn nó chằm chằm có vẻ thích, hắn cũng chạy lại "giật" lấy rồi đưa cho nàng, khiến cho tiểu cách cách khóc ầm ĩ. Thấy nàng nhíu mày không vui vì hành động của mình, hắn liền cho người mua hết kẹo hồ lô trong kinh thanh mang tới phủ tể tướng tạ lỗi.
***
- Vẫn Khinh, không tha thứ cho hắn sao?
Nàng cười khổ, tựa vào vai tỷ tỷ.
- Muội chưa từng hận thì làm sao tha thứ.
- Vậy tại sao...
Mộc Khinh vẫn không hiểu, rõ ràng là yêu sâu đậm như vậy nhưng vẫn không chịu mở lòng với Hiên Viên Triệt. Làm cho hắn suốt ngày làm phiền Từ Lãnh nghĩ cách giúp hắn. Không những vậy còn đe doạ san bằng cả Phong quốc nếu không làm cho Vẫn Khinh tha thứ cho hắn. Chính vì vậy, mấy hôm nay cả nàng và Từ Lãnh đều không yên ổn với hắn.
- Tỷ tỷ biết không, chàng ấy từng ước muội biến mất, đừng xuất hiện trong tầm mắt chàng ấy. Đến khi được Dã cứu về, có cơ hội biến mất, trái tim đang cố quên đi chàng thì chàng lại xuất hiện, muốn muội bên cạnh. Liệu đó có phải là cảm xúc nhất thời không, tự nhiên mất đi công cụ phát tiết, cảm thấy trống trải nên muốn tìm về. Muội thật không thích ứng nổi, muội sợ lắm, sợ lại bị chàng cự tuyệt, vô tình như xưa.
Nước mắt không cầm được rơi xuống. Chả trách được ai cả, Mộc Khinh cũng hiểu tâm tư của nàng. Bị hắn tàn nhẫn như vậy, giờ bất ngờ quay ra cưng chiều, sủng nịnh, bắt Vẫn Khinh chấp nhận ngay là không thể được, chưa kể Liên Dã đó rất hiểu tâm lí con người lại bảo hộ nàng rất tốt.
Trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng:"Vẫn Khinh ta giúp muội thử lòng hắn."
Đôi mắt long lanh, hào hứng trình bày với tiểu nha đầu đang ngơ ngác kia.
***
- Hoàng Thượng, Vẫn Khinh...khôngg...không...ổn rồi.
Mộc Khinh tức tốc lao vào điện. Hiên Viên Triệt đang chăm chú vào tấu sớ, nghe vậy liền không thèm nghe rõ sự tình đã thân thủ biến mất ngay trước tầm mắt Mộc Khinh.
- Đâu cần hối hả khủng khiếp như vậy.
Từ Lãnh đứng dậy, đi tới vòng ngang eo nàng, tựa cằm vào vai nàng, thích thú:
- Nương tử, nàng lại bày trò gì?
Mộc Khinh quay đầu, chạm môi vào má Từ Lãnh cười cười bí hiểm.
***
Hiên Viên Triệt lao nhanh vào tẩm cung nàng. Vẫn Khinh nằm bất động trên vũng máu, khuôn mắt tái mét, tím tái.
Hắn chạy tới nâng nàng lên tha thiết van xin, kêu gọi nàng dậy. Trên má nàng, dòng nước ấm áp lan toả.
Nàng kinh hãi không tin nổi he hé mắt nhìn. Hắn khóc. Cái người cuồng ngạo, cao cao tại thượng như vậy lại đau đớn, tuyệt vọng vì nàng sao. Mải mê trước điều kỳ lạ này mà quên mất vở diễn.
Hắn chú ý tới đôi mắt đang tròn xoe nhìn hắn kia, ngờ ngợ ra nhiều điều.
Nàng cũng bắt đầu thấy sai sai, hốt hoảng nhắm chặt mắt. Hắn im lặng, đỡ nàng ngồi dậy, hôn trán nàng. Rồi lặng lẽ xoay người bỏ đi. Vẫn Khinh vẫn thẫn thờ, hắn không trách phạt nàng sao. Hắn vừa đi, Mộc Khinh vừa tới.
Thấy nàng ngồi tỉnh táo như vậy là biết nha đầu vụng về này lại làm hỏng chuyện rồi.
***
3 ngày, Hiên Viên Triệt không có động thái gì.
Nàng cũng sốt ruột, bất an. Hắn giận nàng rồi sao.
Len lén chạy tới tẩm cung của hắn. Nàng hé cửa bước vào, thấy hắn đăm chiêu vào cuốn sách. Nàng lết bước tới gần, biết lỗi:
- Chàng vẫn còn giận thiếp sao?
Im lặng, không hề quan tâm. Nàng ngồi xuống, ngước mắt tiếp tục hỏi:
- Vẫn muốn giận sao?
Hắn nhìn nàng một cái rồi lại chuyên tâm vào sách. Nàng rướn người vòng qua người hắn ôm, chui vào vòng tay hắn, dụi dụi ngực hắn.
- Thiếp biết lỗi rồi.
Hắn đẩy nàng ra. Đứng dậy đi về phía cửa. Cứ ngỡ hắn giận dỗi mà bỏ đi, nàng buồn bã, thất vọng ngồi bệt xuống. Lại không nghĩ cánh cửa phòng được hắn khép lại. Hắn quay người vừa tiến lại phía nàng vừa thoát y, ánh mắt nồng đậm ham muốn.
Nàng nuốt ực một hơi, đứng dậy chạy trốn, liền bị hắn cản lại ném lên giường.
- Nàng tình nguyện hiến dâng, trẫm cũng không ngại.
Chất giọng trầm khàn vang lên. Nàng rụt người bảo vệ chính mình.
- Đừng lại đây.
- Đáng tiếc nàng không có quyền chống đối. Đây là sự trừng phạt vì dám lừa dối trẫm.
Thấy hắn ngày một tới gần, nàng thét lên:
- Ta còn chưa tha thứ đâu?
Hắn nhếch môi, hôi xuống hồng môi yêu kiều, bàn tay không rảnh xằng bậy trên người nàng.
- Không cần nàng tha thứ nữa. Hảo hảo bồi trẫm mấy ngày tới đi.
Đúng như hắn nói, hắn như dã thú, muốn nàng không điểm dừng. Ba ngày không ra khỏi phòng cùng hắn gào thét, hô hấp và van xin tha thứ.
***
- Ba ngày rồi đó, hắn không định để ta gặp muội muội sao.
Từ Lãnh ôm Mộc Khinh, lại nhìn căn phòng cùng tên nam nhân cường hãn vô độ kia.
- Thế càng tốt không phải sao, nàng cũng nên hảo hảo bồi ta vài hôm như vậy.
Nhìn lũ nam nhân dục vọng ngút trời vô sỉ này, nàng hừ lạnh chán ghét, đá vào chân Từ Lãnh bỏ đi.
P/s: ngoại truyện không, ngoại truyện cặp nào nhỉ
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hai chữ "nương tử" thành công làm cho Hiên Viên Triệt toả ra nộ khí. Mắt ưng híp lại thành một đường sắc bén, như lưỡi kiếm xuyên qua đối phương.
Liên Dã hơi giật mình trước uy lực của hắn. Nhưng cũng vội lấy lại tinh thần, siết chặt tay Vẫn Khinh kéo về phía mình.
Hiên Viên Triệt không thua, lực đạo tăng lên giữ lấy nàng. Vẫn Khinh ở giữa khóc không ra nước mắt. Hai người nắn bóp cũng phải để ý người trung tâm là nàng chứ. Nâng tay muốn vùng vẫy thoát khỏi sự kìm kẹp nhưng có vẻ hai người kia vẫn chỉ chú ý tới việc đọ mắt xem ai sắc hơn thì phải.
Bỗng Hiên Viên Triệt nới lỏng tay, rồi bất ngờ lao tới vòng qua eo nàng, chân phải đá lên chặt đứt việc nắm giữ tay nàng của Liên Dã, bế bổng nàng lên.
Liên Dã mất đà lùi về sau mấy bước, nhanh chóng muốn chạy tới cướp nàng lại bị một thân thủ đen từ đâu xuất hiện chặn lại.
Nàng với tay, lớn tiếng gọi: "Dã..."
Hắn không vui, đặt nàng xuống, ôm gương mặt nàng, ngữ khí lạnh lẽo:
- Trẫm không cho phép nàng gọi nam nhân khác trước mặt mình. Nàng nên biết nếu như nàng còn có ý định chạy trốn khỏi trẫm, trẫm không đảm bảo tính mạng cho hắn.
Mím môi, ánh mắt vì lời đe doạ của hắn trở nên lấp lánh nước, khuôn mặt lo lắng sợ hãi. Nàng tin hắn không đùa, nàng không thể hành động lỗ mãn.
Nhận thấy vừa doạ tới nàng, Hiên Viên Triệt vội buông lỏng tâm tính, ôn nhu dỗ dành:
- Ngoan, trẫm không muốn nàng sợ, tin trẫm, để trẫm thương nàng được không?
Nàng lắc đầu, hai tay đặt trước ngực hắn đẩy ra. "Tha cho thiếp." Nàng nghiêng mình chạy tới chỗ Liên Dã đang đối phó với thân thủ áo đen kia. Nhưng chưa kịp chạy vài bước đã bị Hiên Viên Triệt túm gọn, vác nàng ném lên ngựa, thúc chạy về kinh thành.
Nàng kháng cự, khóc lớn, van xin hắn nhưng hắn không hề để tâm. Một tay vòng ra sau kéo nàng vào trong dạ.
Về tới tẩm cung, hắn bế nàng vào phòng mặc cho nàng ầm ĩ chống đối. Đóng cửa lại, thân hình rắn chắc, cường hãn, cứ thế trước mặt nàng thoát y khỏi áo choàng, áo trong. Chỉ đến khi trên người chỉ còn lớp quần áo mỏng manh cuối cùng, hắn mới dừng lại, ánh mắt phức tạp đặt trên nàng tiến lại gần.
Nàng khiếp đảm, ôm lấy chính mình, lùi về sau. Hắn sẽ không muốn nàng, thô bạo nàng nữa chứ. Lùi đến chân giường thì cụt đường trốn, nàng bất cẩn ngã ngửa về sau. Hiên Viên Triệt bình tĩnh đỡ được nàng, cùng nàng toạ lạc trên giường, hắn khoá tay nàng lên phía trên đầu, ánh mắt thâm trầm mang theo vài phần bi thương, ôn nhu nhìn nàng. Nàng hiểu hắn muốn gì, hai mắt nhắm chặt chờ đợi, phản kháng sẽ càng khiến hắn trở thành dã thú.
Nhưng thật kinh ngạc, hắn lại không có bất kỳ hành động xâm phạm nào. Cứ như vậy quan sát nàng, rồi bất chợt hạ đầu xuống rúc vào ngực nàng.
Sau cơn mê hôm đó, hắn có một dự cảm về nàng đang rất gần mình. Lại nghe phong thanh đồn thổi về lễ hội phía nam. Không hiểu vì lí do gì lại thôi thúc hắn cải trang hoà vào đoàn khách phương xa. Ngồi dự tiệc nơi thảo nguyên, lại bị thu hút bởi bóng dáng thấp thoáng sau đám người nhảy múa. Hắn như muốn vỡ oà, nhưng cũng cảm thấy sợ hãi, sợ rằng đó lại là mơ, sợ đó chỉ là hình bóng tương tự nàng. Quả thật, hắn lúc đó đã quyết dù cho đó có là hư ảo, hắn cũng sẽ nắm lấy, mơ một lần thấy nàng, hắn sẽ bắt lấy nàng, khoá chặt nàng trong giấc mơ đó.
Giờ được chạm, được ôm lấy nàng bằng xương, bằng thịt như này thật mãn nguyện. Thử hỏi đã bao lâu hắn không ngửi thấy hương thơm nhè nhẹ ấm áp này, đã bao lâu rồi không được chạm vào thân thể sương mong nhung nhớ này.
- Nặng quá, thiếp không thở nổi.
Tiếng than nỉ non kéo hắn về thực tại. Xoay người, nằm xuống bên cạnh nàng, một tay vòng qua eo siết lấy nàng, đẩy người xuống thấp, vừa tầm rúc vào ngực nàng, dụi dụi vài cái hít hà hương thơm quen thuộc.
Nàng có ý muốn kháng cự lại bị hắn nhanh hơn đe doạ:
- Trẫm có thể lập tức cùng nàng xuyên đêm nếu nàng còn không yên phận.
Nàng cứng đơ, ngoan ngoãn nằm im. Nàng không phủ nhận và cũng cảm thấy run rẩy trước tinh lực cường hãn đó của hắn. Đó là sự thật, sự thoả mãn của hắn không có điểm dừng.
***
Hơn một tuần từ buổi tối hôm đó, hắn ra sức sủng nịnh nàng, nàng không muốn hắn sẽ không làm, nàng thích hắn liền đáp ứng không suy nghĩ.
Để làm nàng vui, hắn nghe lời xúi giục của tên khốn kiếp Từ Lãnh đi học hát. Đến lúc về phòng muốn hát cho nàng nghe, một vì tôn nghiêm, một vì xấu hổ, một lại vì muốn nàng vui, hắn hát sai lung tung, giai điệu lệch lạc. Từ Lãnh ghé tai ngoài cửa nghe mà hận không thể loan tin cho cả kinh thành biết, ôm bụng cười.
Thậm chí, tiểu cách cách của tể tướng có cây kẹo hồ lô, thấy Vẫn Khinh nhìn nó chằm chằm có vẻ thích, hắn cũng chạy lại "giật" lấy rồi đưa cho nàng, khiến cho tiểu cách cách khóc ầm ĩ. Thấy nàng nhíu mày không vui vì hành động của mình, hắn liền cho người mua hết kẹo hồ lô trong kinh thanh mang tới phủ tể tướng tạ lỗi.
***
- Vẫn Khinh, không tha thứ cho hắn sao?
Nàng cười khổ, tựa vào vai tỷ tỷ.
- Muội chưa từng hận thì làm sao tha thứ.
- Vậy tại sao...
Mộc Khinh vẫn không hiểu, rõ ràng là yêu sâu đậm như vậy nhưng vẫn không chịu mở lòng với Hiên Viên Triệt. Làm cho hắn suốt ngày làm phiền Từ Lãnh nghĩ cách giúp hắn. Không những vậy còn đe doạ san bằng cả Phong quốc nếu không làm cho Vẫn Khinh tha thứ cho hắn. Chính vì vậy, mấy hôm nay cả nàng và Từ Lãnh đều không yên ổn với hắn.
- Tỷ tỷ biết không, chàng ấy từng ước muội biến mất, đừng xuất hiện trong tầm mắt chàng ấy. Đến khi được Dã cứu về, có cơ hội biến mất, trái tim đang cố quên đi chàng thì chàng lại xuất hiện, muốn muội bên cạnh. Liệu đó có phải là cảm xúc nhất thời không, tự nhiên mất đi công cụ phát tiết, cảm thấy trống trải nên muốn tìm về. Muội thật không thích ứng nổi, muội sợ lắm, sợ lại bị chàng cự tuyệt, vô tình như xưa.
Nước mắt không cầm được rơi xuống. Chả trách được ai cả, Mộc Khinh cũng hiểu tâm tư của nàng. Bị hắn tàn nhẫn như vậy, giờ bất ngờ quay ra cưng chiều, sủng nịnh, bắt Vẫn Khinh chấp nhận ngay là không thể được, chưa kể Liên Dã đó rất hiểu tâm lí con người lại bảo hộ nàng rất tốt.
Trong đầu bỗng nảy ra ý tưởng:"Vẫn Khinh ta giúp muội thử lòng hắn."
Đôi mắt long lanh, hào hứng trình bày với tiểu nha đầu đang ngơ ngác kia.
***
- Hoàng Thượng, Vẫn Khinh...khôngg...không...ổn rồi.
Mộc Khinh tức tốc lao vào điện. Hiên Viên Triệt đang chăm chú vào tấu sớ, nghe vậy liền không thèm nghe rõ sự tình đã thân thủ biến mất ngay trước tầm mắt Mộc Khinh.
- Đâu cần hối hả khủng khiếp như vậy.
Từ Lãnh đứng dậy, đi tới vòng ngang eo nàng, tựa cằm vào vai nàng, thích thú:
- Nương tử, nàng lại bày trò gì?
Mộc Khinh quay đầu, chạm môi vào má Từ Lãnh cười cười bí hiểm.
***
Hiên Viên Triệt lao nhanh vào tẩm cung nàng. Vẫn Khinh nằm bất động trên vũng máu, khuôn mắt tái mét, tím tái.
Hắn chạy tới nâng nàng lên tha thiết van xin, kêu gọi nàng dậy. Trên má nàng, dòng nước ấm áp lan toả.
Nàng kinh hãi không tin nổi he hé mắt nhìn. Hắn khóc. Cái người cuồng ngạo, cao cao tại thượng như vậy lại đau đớn, tuyệt vọng vì nàng sao. Mải mê trước điều kỳ lạ này mà quên mất vở diễn.
Hắn chú ý tới đôi mắt đang tròn xoe nhìn hắn kia, ngờ ngợ ra nhiều điều.
Nàng cũng bắt đầu thấy sai sai, hốt hoảng nhắm chặt mắt. Hắn im lặng, đỡ nàng ngồi dậy, hôn trán nàng. Rồi lặng lẽ xoay người bỏ đi. Vẫn Khinh vẫn thẫn thờ, hắn không trách phạt nàng sao. Hắn vừa đi, Mộc Khinh vừa tới.
Thấy nàng ngồi tỉnh táo như vậy là biết nha đầu vụng về này lại làm hỏng chuyện rồi.
***
3 ngày, Hiên Viên Triệt không có động thái gì.
Nàng cũng sốt ruột, bất an. Hắn giận nàng rồi sao.
Len lén chạy tới tẩm cung của hắn. Nàng hé cửa bước vào, thấy hắn đăm chiêu vào cuốn sách. Nàng lết bước tới gần, biết lỗi:
- Chàng vẫn còn giận thiếp sao?
Im lặng, không hề quan tâm. Nàng ngồi xuống, ngước mắt tiếp tục hỏi:
- Vẫn muốn giận sao?
Hắn nhìn nàng một cái rồi lại chuyên tâm vào sách. Nàng rướn người vòng qua người hắn ôm, chui vào vòng tay hắn, dụi dụi ngực hắn.
- Thiếp biết lỗi rồi.
Hắn đẩy nàng ra. Đứng dậy đi về phía cửa. Cứ ngỡ hắn giận dỗi mà bỏ đi, nàng buồn bã, thất vọng ngồi bệt xuống. Lại không nghĩ cánh cửa phòng được hắn khép lại. Hắn quay người vừa tiến lại phía nàng vừa thoát y, ánh mắt nồng đậm ham muốn.
Nàng nuốt ực một hơi, đứng dậy chạy trốn, liền bị hắn cản lại ném lên giường.
- Nàng tình nguyện hiến dâng, trẫm cũng không ngại.
Chất giọng trầm khàn vang lên. Nàng rụt người bảo vệ chính mình.
- Đừng lại đây.
- Đáng tiếc nàng không có quyền chống đối. Đây là sự trừng phạt vì dám lừa dối trẫm.
Thấy hắn ngày một tới gần, nàng thét lên:
- Ta còn chưa tha thứ đâu?
Hắn nhếch môi, hôi xuống hồng môi yêu kiều, bàn tay không rảnh xằng bậy trên người nàng.
- Không cần nàng tha thứ nữa. Hảo hảo bồi trẫm mấy ngày tới đi.
Đúng như hắn nói, hắn như dã thú, muốn nàng không điểm dừng. Ba ngày không ra khỏi phòng cùng hắn gào thét, hô hấp và van xin tha thứ.
***
- Ba ngày rồi đó, hắn không định để ta gặp muội muội sao.
Từ Lãnh ôm Mộc Khinh, lại nhìn căn phòng cùng tên nam nhân cường hãn vô độ kia.
- Thế càng tốt không phải sao, nàng cũng nên hảo hảo bồi ta vài hôm như vậy.
Nhìn lũ nam nhân dục vọng ngút trời vô sỉ này, nàng hừ lạnh chán ghét, đá vào chân Từ Lãnh bỏ đi.
P/s: ngoại truyện không, ngoại truyện cặp nào nhỉ
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn