Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
-Ta sẽ không trốn tránh nữa... bởi ta biết ta phải bảo vệ thứ gì rồi.
Khuôn mặt tuấn lãnh cùng những vết máu đỏ, thâm tình, vuốt ve trấn an nàng.
Nàng nắm chặt tay hắn, lắc đầu van xin:
-Đừng mà, thiếp không muốn, chàng ở lại với thiếp đi, thiếp không cho phép chàng được rời đi...không...cho...phép...
Hắn đau lòng bế ngang nàng lên, đưa nàng tới giường, đắp chăn, hôn lên trán nàng, rồi nhẹ nhàng rời đi.
-Chăm sóc, bảo vệ nàng ấy cho tốt, ta sẽ không tha cho bất kì kẻ nào làm tổn thương nàng ấy.
Cung nhân khúm núm, gật đầu tuân lệnh.
Hắn lưu luyến nhìn lại căn phòng xinh đẹp kia một lần nữa.
-Xin lỗi nàng, ta sẽ về sớm thôi.
_______________________________
-Chàng ấy đâu rồi? Đâu rồi?
-Các người nói mau đi, chàng ấy đi đâu rồi?
Nàng tuyệt vọng, cơ thể khuỵ xuống đầy đau đớn.
Cánh cửa bật mở, công công trong cung hiên ngang bước vào. Vẻ mặt khó chịu, phẩy tay ra lệnh. Phía sau, lính triều đình cung kính dâng tới trước nàng tráp vàng được phủ khăn đỏ.
Đôi tay run run đưa ra đỡ lấy tráp, nàng lật khăn lên.
"RẦM"
-Không, không phải như vậy mà.
Chiếc áo khoác nhuốm đầy máu, ngọc bội bên sườn là món quà mà nàng tặng hắn ngày sinh thần. Nàng không tin, không tin, chàng ấy làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Nàng bò trên sàn, túm lấy y phục của công công căm phẫn, phỉ báng:
-Bọn ác nhân các người, các người đã làm gì chàng ấy. Khốn kiếp, vô nhân tính...
Công công liếc mắt nhìn nàng một cái rồi giơ chân đạp nàng ra, quát:
-Ngươi cẩn thận cái miệng, đừng tưởng được Hoàng Thượng sủng ái thì muốn làm gì thì làm.
Rồi lão tiếp:
-Lôi ả vào phòng thay y phục phi tần Hoàng Thượng ban xuống.
-Không, ta không đi đâu hết, buông ta ra.
Nô tỳ bên ngoài nhanh chóng lôi nàng vào phòng mặc sự kháng cự của nàng.
Một lúc sau, y phục đỏ cho ngày hỉ được vận lên nàng, lão hàm ý nhắc nhở nàng:
-Phủ này còn rất nhiều người, họ sống tốt hay không đều phụ thuộc vào ngươi.
Cắn môi dưới nén lại cảm xúc bên trong, nàng thẫn thờ bước theo.
Nàng nhìn quanh Vương phủ, trong đầu lần lượt hiện về kí ức xa xưa, kí ức tươi đẹp.
Phủ Vương gia này vẫn đẹp và yên bình như cái ngày nàng và hắn gặp nhau.
Nàng là một nữ tử tinh nghịch được hắn cứu ở biên giới. Cha mẹ nàng đều mất, nhà cửa, tài sản đều bị cuộc chiến tộc trưởng tàn phá, nên nàng cũng vui vẻ, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.
Ngày đầu về tới phủ, nàng được giao cho công việc tại nhà bếp. Vốn chả phải xuất thân quý tộc cao sang gì, lại chưa từng thử qua sơn hào hải vị nào, nàng hào hứng nấu một mâm thanh đạm thiết đãi hắn : 3 quả trứng luộc, rau mầm xào mỡ, bát cơm to.
Bưng lên, đặt trước mặt hắn, nàng lễ phép mời vương gia dùng bữa. Hắn tay run run cầm đũa, mắt giật giật, sững sờ. Đây là bữa cơm dành cho một người quyền quý sao.
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mà không đụng đũa, nàng tưởng hắn không tin tưởng vào tài năng của mình, liền tuôn một tràng dài về quy trình nấu nướng, các chất dinh dưỡng và lợi ích của các món.
Hắn cười cười, nàng kì lạ thật, rồi nhấc đũa gắp thức ăn ăn. Thôi thì hắn ăn đạm bạc đi để để dành cho con cháu sau này vậy.
Một lần lạc vào thư phòng của vương phủ, nàng hì hục lục tìm từng cuốn ngồi đọc. Nhưng cả buổi, khắp các ngăn chỉ toàn binh thư, kế sách, ghi chép,... không có gì thú vị đáng đọc cả.
Chán nản, nàng lôi vài cuốn sách ra, chồng lên nhau làm gối rồi ngủ mê mệt.
Hắn bước vào thư phòng bắt gặp nàng lăn ra giữa sàn ngủ thì lại gần, lấy chân hẩy hẩy đánh thức nàng.
Bị làm phiền, nàng ôm lấy chân hắn, vuốt ve vài cái rồi nhe răng cắn. Bị bất ngờ, hắn lắc lắc hòng thoát khỏi hàm răng của nàng nhưng hình như nó chả có tác dụng gì, khi nàng lại ôm chặt thêm, cắn mạnh hơn.
Cảm giác đau đau khiến hắn không tự chủ mà ngồi xuống véo mạnh vào má nàng một cái đau điếng. Nàng giật mình tỉnh dậy, xoa xoa cái má, phát hiện ra hắn. Mắt chớp, miệng há, khó hiểu quan sát hắn.
Hắn nhíu mày, cầm lấy tay nàng đang đặt trên chân mình gỡ ra, tố cáo:
-Tiểu nữ nhà ngươi là người, không phải chó. Đừng đi cắn lung tung như vậy. Đừng để người đời nói ta cứu một cô cún về phủ.
Nàng bĩu bĩu môi, mặt cúi xuống, tay chống sàn đứng dậy.
-Xin lỗi Vương gia, tiểu nữ lần sau sẽ rút kinh nghiệm.
-Ngươi còn muốn cắn ta lần nữa?
Nàng lắc đầu nhưng miệng lí nhí:
-Nếu có cơ hội sẽ cắn nát.
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Khuôn mặt tuấn lãnh cùng những vết máu đỏ, thâm tình, vuốt ve trấn an nàng.
Nàng nắm chặt tay hắn, lắc đầu van xin:
-Đừng mà, thiếp không muốn, chàng ở lại với thiếp đi, thiếp không cho phép chàng được rời đi...không...cho...phép...
Hắn đau lòng bế ngang nàng lên, đưa nàng tới giường, đắp chăn, hôn lên trán nàng, rồi nhẹ nhàng rời đi.
-Chăm sóc, bảo vệ nàng ấy cho tốt, ta sẽ không tha cho bất kì kẻ nào làm tổn thương nàng ấy.
Cung nhân khúm núm, gật đầu tuân lệnh.
Hắn lưu luyến nhìn lại căn phòng xinh đẹp kia một lần nữa.
-Xin lỗi nàng, ta sẽ về sớm thôi.
_______________________________
-Chàng ấy đâu rồi? Đâu rồi?
-Các người nói mau đi, chàng ấy đi đâu rồi?
Nàng tuyệt vọng, cơ thể khuỵ xuống đầy đau đớn.
Cánh cửa bật mở, công công trong cung hiên ngang bước vào. Vẻ mặt khó chịu, phẩy tay ra lệnh. Phía sau, lính triều đình cung kính dâng tới trước nàng tráp vàng được phủ khăn đỏ.
Đôi tay run run đưa ra đỡ lấy tráp, nàng lật khăn lên.
"RẦM"
-Không, không phải như vậy mà.
Chiếc áo khoác nhuốm đầy máu, ngọc bội bên sườn là món quà mà nàng tặng hắn ngày sinh thần. Nàng không tin, không tin, chàng ấy làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ.
Nàng bò trên sàn, túm lấy y phục của công công căm phẫn, phỉ báng:
-Bọn ác nhân các người, các người đã làm gì chàng ấy. Khốn kiếp, vô nhân tính...
Công công liếc mắt nhìn nàng một cái rồi giơ chân đạp nàng ra, quát:
-Ngươi cẩn thận cái miệng, đừng tưởng được Hoàng Thượng sủng ái thì muốn làm gì thì làm.
Rồi lão tiếp:
-Lôi ả vào phòng thay y phục phi tần Hoàng Thượng ban xuống.
-Không, ta không đi đâu hết, buông ta ra.
Nô tỳ bên ngoài nhanh chóng lôi nàng vào phòng mặc sự kháng cự của nàng.
Một lúc sau, y phục đỏ cho ngày hỉ được vận lên nàng, lão hàm ý nhắc nhở nàng:
-Phủ này còn rất nhiều người, họ sống tốt hay không đều phụ thuộc vào ngươi.
Cắn môi dưới nén lại cảm xúc bên trong, nàng thẫn thờ bước theo.
Nàng nhìn quanh Vương phủ, trong đầu lần lượt hiện về kí ức xa xưa, kí ức tươi đẹp.
Phủ Vương gia này vẫn đẹp và yên bình như cái ngày nàng và hắn gặp nhau.
Nàng là một nữ tử tinh nghịch được hắn cứu ở biên giới. Cha mẹ nàng đều mất, nhà cửa, tài sản đều bị cuộc chiến tộc trưởng tàn phá, nên nàng cũng vui vẻ, ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn.
Ngày đầu về tới phủ, nàng được giao cho công việc tại nhà bếp. Vốn chả phải xuất thân quý tộc cao sang gì, lại chưa từng thử qua sơn hào hải vị nào, nàng hào hứng nấu một mâm thanh đạm thiết đãi hắn : 3 quả trứng luộc, rau mầm xào mỡ, bát cơm to.
Bưng lên, đặt trước mặt hắn, nàng lễ phép mời vương gia dùng bữa. Hắn tay run run cầm đũa, mắt giật giật, sững sờ. Đây là bữa cơm dành cho một người quyền quý sao.
Thấy hắn cứ nhìn chằm chằm mà không đụng đũa, nàng tưởng hắn không tin tưởng vào tài năng của mình, liền tuôn một tràng dài về quy trình nấu nướng, các chất dinh dưỡng và lợi ích của các món.
Hắn cười cười, nàng kì lạ thật, rồi nhấc đũa gắp thức ăn ăn. Thôi thì hắn ăn đạm bạc đi để để dành cho con cháu sau này vậy.
Một lần lạc vào thư phòng của vương phủ, nàng hì hục lục tìm từng cuốn ngồi đọc. Nhưng cả buổi, khắp các ngăn chỉ toàn binh thư, kế sách, ghi chép,... không có gì thú vị đáng đọc cả.
Chán nản, nàng lôi vài cuốn sách ra, chồng lên nhau làm gối rồi ngủ mê mệt.
Hắn bước vào thư phòng bắt gặp nàng lăn ra giữa sàn ngủ thì lại gần, lấy chân hẩy hẩy đánh thức nàng.
Bị làm phiền, nàng ôm lấy chân hắn, vuốt ve vài cái rồi nhe răng cắn. Bị bất ngờ, hắn lắc lắc hòng thoát khỏi hàm răng của nàng nhưng hình như nó chả có tác dụng gì, khi nàng lại ôm chặt thêm, cắn mạnh hơn.
Cảm giác đau đau khiến hắn không tự chủ mà ngồi xuống véo mạnh vào má nàng một cái đau điếng. Nàng giật mình tỉnh dậy, xoa xoa cái má, phát hiện ra hắn. Mắt chớp, miệng há, khó hiểu quan sát hắn.
Hắn nhíu mày, cầm lấy tay nàng đang đặt trên chân mình gỡ ra, tố cáo:
-Tiểu nữ nhà ngươi là người, không phải chó. Đừng đi cắn lung tung như vậy. Đừng để người đời nói ta cứu một cô cún về phủ.
Nàng bĩu bĩu môi, mặt cúi xuống, tay chống sàn đứng dậy.
-Xin lỗi Vương gia, tiểu nữ lần sau sẽ rút kinh nghiệm.
-Ngươi còn muốn cắn ta lần nữa?
Nàng lắc đầu nhưng miệng lí nhí:
-Nếu có cơ hội sẽ cắn nát.
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn