Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
-Nương nương, người hãy nghỉ ngơi một chút đi ạ.
-Nương nương, người vẫn chưa ăn gì.
-Nương nương.....
-Được rồi, vú cứ đi nghỉ đi, ta sẽ đợi chàng ấy chút nữa.
Lại một đêm nữa với nỗi cô đơn và sợ hãi. Chàng ấy chắc lại bận. Bận gì ư? Bận công việc, bận khảo sát, bận tránh ta.
Môi khô nhếch lên đầy tự giễu, chàng đâu thiếu lí do để bận.
Hướng về bóng trăng sáng trên bầu trời rộng lớn kia, ta thấy ở đó có nụ cười, có kí ức đẹp đẽ.
Ta thấy chàng ôm ta từ đằng sau, nhấc bổng lên. Chàng đưa ta đến vườn hoa cấm của Thái hậu. Chàng trèo vào đó, hái một bông thuỷ liên tuyết trắng muốt, rực rỡ nhất. Chàng cài lên tóc ta, nhẹ nhàng yêu chiều:
-Tình Nhi, nàng luôn là bông hoa đẹp nhất, khắc sâu vào trái tim ta.
Ta cười, cười hạnh phúc, cười vì một người yêu ta sâu đậm.
Trên cánh đồng năm ấy, ta ngồi trên ghế đu, chàng nắm lấy dây đu đẩy ta lên rồi lại ôm ta từ phía sau.
Vòng tay chàng ấm áp và an toàn. Bọn ta cưới nhau, cuộc sống hạnh phúc biết bao.
Cha ta nổi dậy tạo phản, Hoàng thượng và huynh đệ của chàng đều chết. Chàng căm hận, tự mình tuyển binh dẹp loạn, cha ta bị chàng một đao đâm chết.
Ta ở bên cạnh, hai mắt nhắm chặt, cả người run lên vì sợ. Ta biết mình chả có lí do gì để trách chàng. Lỗi là tại cha ta nhưng dù sao ông cũng là bậc sinh thành. Chàng lại nhẫn tâm dẫn ta tới đó, muốn ta trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng này.
Ta mang danh thứ nữ của phản quân, bị chàng ban chiếu phế vị.
Bắt đầu từ đó, chàng tránh ta, không gặp ta. Thậm chí còn xây riêng một tẩm cung tách biệt dành cho ta.
Nhiều lúc ta tự hỏi, chàng đang làm gì? Có nhớ ta không? Còn hận ta không?
_______________________
Thấm thoát tới giờ cũng đã tròn 3 năm. Lễ hội hoa đào cũng tới, vào những ngày này tất cả cung tần, quý tộc, tì nữ, nô tài,... đều được tham gia.
Ta miễn cưỡng ngồi trước gương, thay xong bộ y phục màu hồng. Biết rằng sẽ được gặp chàng ở đó, nhưng nối lại tình xưa liệu được không.
Chỗ ngồi của ta cũng khá gần với chàng, ta thấy chàng uy nghi, thấy chàng thân thiết với Lưu quý phi bên cạnh. Chàng phát hiện ra ta rồi cũng lạnh lùng quay đi.
Không khí ồn ào không hợp với ta, ta lén trốn ra Ngự hoa viên, cảnh vật đẹp thật đấy nhưng lòng người thì ảm đạm, u sầu.
Ta ngồi bên bờ hồ, đôi chân trần cho xuống nước vẫy vẫy.
-Không sợ cá chết sẽ bị xử tội sao?
Tiếng hỏi trầm trầm, quen thuộc phát ra. Ta quay đầu, ánh mắt dừng lại trên chàng. Mỉm cười nhẹ rồi lặng lẽ quay đi, ta trả lời:
-Mất đi tình yêu là thiên nhiên, tự khắc cũng sẽ chết thôi.
Phía sau một khoảng im lặng, ta thở dài, đẩy người đứng dậy, hai tay xách hài, vươn vai:
-Trời đẹp làm người buồn ngủ.
Có lẽ ta ở đó sẽ làm phiền chàng, trong lòng không muốn bị đuổi thì nên tự khắc bỏ đi.
Trở về tẩm cung, đầu ta bắt đầu choáng váng, đau đớn truyền ra khắp người. Bụng ta quặn lại, hơi thở đứt đoạn không thể kiểm soát.
Trước khi mắt đi ý thức, điều cuối cùng ta thấy là nụ cười bí hiểm khuất sau bóng tối mờ nhạt bên ngoài. Nụ cười đó tràn đầy thù hận và căm ghét. Ánh mắt bên trên sắc nhọn như dao găm, loé sáng, gian xảo và tàn độc. Đó là ai?
Ngự y chạy qua chạy lại, tì nữ náo loạn gọi nhau. Ta lờ đờ tỉnh dậy, cơ thể như bị tảng đá đè lên, nặng nề, mệt mỏi.
Ngự y nói ta không sao, chỉ cần bồi bổ thêm là được nhưng ta không ngốc, bệnh tình của ta thế nào chả nhẽ ta không biết.
Họ không có tâm chữa bệnh, ta biết. Một nương nương bị thất sủng, họ kiếm đâu được tiền đồ từ ta.
Ta nhắm mắt, hình ảnh chàng ùa về. Không biết đến lúc mất đi, chàng sẽ đến cầm tay ta và nói những lời quan tâm như xưa hay không:
-Tình Nhi ốm, huynh sẽ ốm theo cho xem. Phải mau khỏi, ca ca dẫn muội đi hái thuỷ liên tuyết.
Bệ cửa sổ cạnh giường, bông hoa trắng lấp lánh giọt sương, hoà vào ánh vàng nhè nhẹ của trăng.
Sự sống của ta sắp tới hồi kết chăng? Mỏng manh, tàn lụi.
_____________________
"RẦM"
Bàn ghế và ấm chén đều bị chàng hất vỡ.
Bọn Ngự y đang quỳ dưới sàn run rẩy sợ sệt.
Ta được chàng ôm trong lòng, bàn tay ấm áp chạm vào gò má ta.
Chàng đưa ta về Đông cung, chăm sóc, chữa trị cho ta.
Chàng vì ta, ban lệnh cho tất cả danh y vào cung trị bệnh. Cũng vì ta đích thân xuống bếp nấu nướng, đun thuốc.
Ta thấy hình ảnh chàng của ngày xưa, ôn nhu và yêu thương ta. Không còn sự lạnh lùng thờ ơ nữa. Chàng mắng ta ngốc nghếch, lười ăn và lười ngủ. Mắng ta nửa đêm không ngủ còn ra bờ hồ ngồi. Mắng ta bị bọn hạ nhân chèn ép mà không biết phản kháng.
Trong lòng một đợt ấm áp toả ra, thì ra chàng vẫn luôn quan tâm, theo dõi ta. Chàng không hề bỏ lại một mình, âm thầm quan tâm ta.
Mỗi ngày hàng chục danh y khắp nơi đổ về. Họ xem mạch, suy ngẫm rồi cũng lắc đầu. Họ nói đây là kịch độc mới, chưa từng thấy trong nhân gian.
Ta cười nhẹ, giống như không có chuyện gì. Ta không muốn chàng lo lắng thêm, ta sẽ mỉm cười, cười thật tươi, thật hạnh phúc.
Bệnh tình ngày một nặng hơn. Độc bắt đầu ngấm sâu vào máu, tàn phá cơ thể ta. Lục phủ ngũ tạng co bóp mãnh liệt, cảm giác như ứa máu bên trong. Cơ thể gầy yếu nay lại càng tóp lại, xanh xao, không hồng sắc.
Đêm đến, cơn đau bốc lên, ta kìm nén không nổi, lăn qua lăn lại. Mỗi lần như vậy, chàng sẽ kéo ta lại ôm ta thật chặt. Sẽ hôn, sẽ an ủi, sẽ thức cả đêm chườm khăn, trông ta ngủ.
Độc tố kì lạ từ đâu ra? Tại sao ta lại mắc phải? Đó vẫn là một nghi vấn lớn.
Chàng đã cho người điều tra, huy động tất cả ám vệ vào cuộc. Kết quả lại khiến tất cả phải rùng mình bất ngờ.
Hung thủ, người ẩn sau màn kịch độc ác này lại chính là cha ta. Ông ta chưa hề chết, năm đó cái xác chỉ là một thế thân được ông ta nguỵ trang tinh xảo.
Bao năm nay, hao tâm tổn sức trốn chui trốn lủi, tất cả chỉ là vì muốn trả thù chàng. Ông ta nói ta là mạng sống của chàng, giết được ta coi như ông ta thành công một nửa.
Ngay khi lời nói được thoát ra, ta thấy vẻ mặt đầy tàn nhẫn, lạnh lùng và điên dại của ông ấy. Ta biết tham vọng của ông ta lớn nhưng không ngờ lại lớn tới mức này. Người ta vốn bảo: hổ dữ không ăn thịt con nhưng ông ta giờ đây sẵn sàng cầm dao giết chết chính nữ nhi ruột của mình. Thậm chí còn tàn nhẫn chế ra kịch độc không thuốc giải dành cho con gái.
Hai hàng nước bỗng dưng rơi xuống. Chàng vòng tay ôm ta vào lòng, sai người nhốt ông ta vào đại lao.
Trăng hôm nay thật tròn và đẹp. Ta co người ngước lên phía trên. Gió thoảng luồn lách vào mái tóc dài buông xoã. Đằng sau hơi thở quen thuộc ấm áp, bao trùm lên ta. Cánh tay rắn chắc, kéo người để ta dựa vào lồng ngực ai đó. Chàng vòng qua eo ta ôm xiết. Ta mỉm cười, chỉ tay về trăng ríu rít nói:
-Trăng đẹp quá, giống y hệt ngày xưa vậy. Thiếp rất thích nó, còn cả hoa thuỷ liên tuyết nữa...
Không biết lời nói của ta có vào được tai chàng hay không nhưng cái đầu tựa trên đầu ta cứ gật gật liên tục.
Một đêm trôi qua thật nhanh.
Buổi sáng, buổi trưa cứ qua đi. Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng của đôi nam nữ cứ trải dài trên ngọn đồi.
Chàng cõng ta trên lưng, hứa rằng sẽ đưa ta đi ngắm hoa thuỷ liên tuyết.
Tấm lưng rộng vững chãi, khuôn vai chắc chắn, khiến ta muốn nằm trên đó mãi không rời.
Ngọn đồi năm nào dần hiện ra. Thời tiết năm nay nóng hơn những năm trước, hoa thuỷ liên tuyết vẫn chưa chịu nở. Chàng thấy ta buồn thì vội bế ta ra xích đu dưới gốc đại thụ.
Đặt ta ngồi lên ghế, chàng nắm lấy dây đẩy ta lên không trung. Hương thơm, gió mát ùa về, cơ thể thoải mái khác thường.
Chơi đùa cũng đã muộn. Ta lại leo lên lưng chàng, tấm lưng xinh đẹp của ta.
Dọc đường, ta bắt đầu ngâm nga câu hát thuở nhỏ. Thật êm đềm, thật đẹp đẽ.
Xiết chặt tay quanh cổ chàng ta vui vẻ, vùi sâu vào cổ chàng.
-Tên ngốc, thiếp yêu chàng. Không không chịu nổi.
Ta thấy chàng ngoẹo đầu về một bên kẹp đầu ta lại mà trêu chọc:
-Chửi trẫm ngốc, mai sau con nàng cũng ngốc.
Ta mỉm cười, ánh mắt khép lại, miệng nài nỉ:
-Hát cho thiếp nghe.
Chàng hát, giọng ca ấm áp truyền cảm.
______________________________
Đồi cao trải dài bóng tình yêu.
Không gian yên ắng lắng đọng lại.
Chàng gọi nàng, gọi rất nhiều. Nhưng thiếu nữ trên lưng cứ vùi sâu vào cổ chàng không thưa.
Mắt nàng khép chặt, môi hồng vương lại vẻ tươi vui xinh đẹp. Chàng vẫn đi về phía trước, miệng vẫn ngân nga lời hát quen thuộc. Gò má ánh lên sự ẩm ướt khác thường.
_________________________
Người đời vẫn truyền nhau rằng.
Ngày nàng bị vùi sâu dưới lớp đất lạnh lẽo cũng là ngày hoa thuỷ liên tuyết nở rộ. Những bông hoa sáng rực cả một khoảng đồi, cạnh khóm hoa cao nhất, chàng đứng đó tay cầm một bông hoa thuỷ liên tuyết, nhìn về phía chân trời vô định.
Cũng vào ngày đó, mưa trút xuống tầm tã, không ngớt.
Trên pháp trường đầu Tể Tướng rơi xuống hoà vào nước mưa. Có lẽ tội lỗi của ông ta, nhất định khi xuống âm phủ sẽ phải trừng trị thích đáng.
Chàng đứng trên đồi, ngồi vào chiếc ghế đu, đầu tựa vào dây buộc mà nhắm mắt.
Miệng thì thầm điều gì đó rồi tắt hẳn.
______END_____
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
-Nương nương, người vẫn chưa ăn gì.
-Nương nương.....
-Được rồi, vú cứ đi nghỉ đi, ta sẽ đợi chàng ấy chút nữa.
Lại một đêm nữa với nỗi cô đơn và sợ hãi. Chàng ấy chắc lại bận. Bận gì ư? Bận công việc, bận khảo sát, bận tránh ta.
Môi khô nhếch lên đầy tự giễu, chàng đâu thiếu lí do để bận.
Hướng về bóng trăng sáng trên bầu trời rộng lớn kia, ta thấy ở đó có nụ cười, có kí ức đẹp đẽ.
Ta thấy chàng ôm ta từ đằng sau, nhấc bổng lên. Chàng đưa ta đến vườn hoa cấm của Thái hậu. Chàng trèo vào đó, hái một bông thuỷ liên tuyết trắng muốt, rực rỡ nhất. Chàng cài lên tóc ta, nhẹ nhàng yêu chiều:
-Tình Nhi, nàng luôn là bông hoa đẹp nhất, khắc sâu vào trái tim ta.
Ta cười, cười hạnh phúc, cười vì một người yêu ta sâu đậm.
Trên cánh đồng năm ấy, ta ngồi trên ghế đu, chàng nắm lấy dây đu đẩy ta lên rồi lại ôm ta từ phía sau.
Vòng tay chàng ấm áp và an toàn. Bọn ta cưới nhau, cuộc sống hạnh phúc biết bao.
Cha ta nổi dậy tạo phản, Hoàng thượng và huynh đệ của chàng đều chết. Chàng căm hận, tự mình tuyển binh dẹp loạn, cha ta bị chàng một đao đâm chết.
Ta ở bên cạnh, hai mắt nhắm chặt, cả người run lên vì sợ. Ta biết mình chả có lí do gì để trách chàng. Lỗi là tại cha ta nhưng dù sao ông cũng là bậc sinh thành. Chàng lại nhẫn tâm dẫn ta tới đó, muốn ta trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng này.
Ta mang danh thứ nữ của phản quân, bị chàng ban chiếu phế vị.
Bắt đầu từ đó, chàng tránh ta, không gặp ta. Thậm chí còn xây riêng một tẩm cung tách biệt dành cho ta.
Nhiều lúc ta tự hỏi, chàng đang làm gì? Có nhớ ta không? Còn hận ta không?
_______________________
Thấm thoát tới giờ cũng đã tròn 3 năm. Lễ hội hoa đào cũng tới, vào những ngày này tất cả cung tần, quý tộc, tì nữ, nô tài,... đều được tham gia.
Ta miễn cưỡng ngồi trước gương, thay xong bộ y phục màu hồng. Biết rằng sẽ được gặp chàng ở đó, nhưng nối lại tình xưa liệu được không.
Chỗ ngồi của ta cũng khá gần với chàng, ta thấy chàng uy nghi, thấy chàng thân thiết với Lưu quý phi bên cạnh. Chàng phát hiện ra ta rồi cũng lạnh lùng quay đi.
Không khí ồn ào không hợp với ta, ta lén trốn ra Ngự hoa viên, cảnh vật đẹp thật đấy nhưng lòng người thì ảm đạm, u sầu.
Ta ngồi bên bờ hồ, đôi chân trần cho xuống nước vẫy vẫy.
-Không sợ cá chết sẽ bị xử tội sao?
Tiếng hỏi trầm trầm, quen thuộc phát ra. Ta quay đầu, ánh mắt dừng lại trên chàng. Mỉm cười nhẹ rồi lặng lẽ quay đi, ta trả lời:
-Mất đi tình yêu là thiên nhiên, tự khắc cũng sẽ chết thôi.
Phía sau một khoảng im lặng, ta thở dài, đẩy người đứng dậy, hai tay xách hài, vươn vai:
-Trời đẹp làm người buồn ngủ.
Có lẽ ta ở đó sẽ làm phiền chàng, trong lòng không muốn bị đuổi thì nên tự khắc bỏ đi.
Trở về tẩm cung, đầu ta bắt đầu choáng váng, đau đớn truyền ra khắp người. Bụng ta quặn lại, hơi thở đứt đoạn không thể kiểm soát.
Trước khi mắt đi ý thức, điều cuối cùng ta thấy là nụ cười bí hiểm khuất sau bóng tối mờ nhạt bên ngoài. Nụ cười đó tràn đầy thù hận và căm ghét. Ánh mắt bên trên sắc nhọn như dao găm, loé sáng, gian xảo và tàn độc. Đó là ai?
Ngự y chạy qua chạy lại, tì nữ náo loạn gọi nhau. Ta lờ đờ tỉnh dậy, cơ thể như bị tảng đá đè lên, nặng nề, mệt mỏi.
Ngự y nói ta không sao, chỉ cần bồi bổ thêm là được nhưng ta không ngốc, bệnh tình của ta thế nào chả nhẽ ta không biết.
Họ không có tâm chữa bệnh, ta biết. Một nương nương bị thất sủng, họ kiếm đâu được tiền đồ từ ta.
Ta nhắm mắt, hình ảnh chàng ùa về. Không biết đến lúc mất đi, chàng sẽ đến cầm tay ta và nói những lời quan tâm như xưa hay không:
-Tình Nhi ốm, huynh sẽ ốm theo cho xem. Phải mau khỏi, ca ca dẫn muội đi hái thuỷ liên tuyết.
Bệ cửa sổ cạnh giường, bông hoa trắng lấp lánh giọt sương, hoà vào ánh vàng nhè nhẹ của trăng.
Sự sống của ta sắp tới hồi kết chăng? Mỏng manh, tàn lụi.
_____________________
"RẦM"
Bàn ghế và ấm chén đều bị chàng hất vỡ.
Bọn Ngự y đang quỳ dưới sàn run rẩy sợ sệt.
Ta được chàng ôm trong lòng, bàn tay ấm áp chạm vào gò má ta.
Chàng đưa ta về Đông cung, chăm sóc, chữa trị cho ta.
Chàng vì ta, ban lệnh cho tất cả danh y vào cung trị bệnh. Cũng vì ta đích thân xuống bếp nấu nướng, đun thuốc.
Ta thấy hình ảnh chàng của ngày xưa, ôn nhu và yêu thương ta. Không còn sự lạnh lùng thờ ơ nữa. Chàng mắng ta ngốc nghếch, lười ăn và lười ngủ. Mắng ta nửa đêm không ngủ còn ra bờ hồ ngồi. Mắng ta bị bọn hạ nhân chèn ép mà không biết phản kháng.
Trong lòng một đợt ấm áp toả ra, thì ra chàng vẫn luôn quan tâm, theo dõi ta. Chàng không hề bỏ lại một mình, âm thầm quan tâm ta.
Mỗi ngày hàng chục danh y khắp nơi đổ về. Họ xem mạch, suy ngẫm rồi cũng lắc đầu. Họ nói đây là kịch độc mới, chưa từng thấy trong nhân gian.
Ta cười nhẹ, giống như không có chuyện gì. Ta không muốn chàng lo lắng thêm, ta sẽ mỉm cười, cười thật tươi, thật hạnh phúc.
Bệnh tình ngày một nặng hơn. Độc bắt đầu ngấm sâu vào máu, tàn phá cơ thể ta. Lục phủ ngũ tạng co bóp mãnh liệt, cảm giác như ứa máu bên trong. Cơ thể gầy yếu nay lại càng tóp lại, xanh xao, không hồng sắc.
Đêm đến, cơn đau bốc lên, ta kìm nén không nổi, lăn qua lăn lại. Mỗi lần như vậy, chàng sẽ kéo ta lại ôm ta thật chặt. Sẽ hôn, sẽ an ủi, sẽ thức cả đêm chườm khăn, trông ta ngủ.
Độc tố kì lạ từ đâu ra? Tại sao ta lại mắc phải? Đó vẫn là một nghi vấn lớn.
Chàng đã cho người điều tra, huy động tất cả ám vệ vào cuộc. Kết quả lại khiến tất cả phải rùng mình bất ngờ.
Hung thủ, người ẩn sau màn kịch độc ác này lại chính là cha ta. Ông ta chưa hề chết, năm đó cái xác chỉ là một thế thân được ông ta nguỵ trang tinh xảo.
Bao năm nay, hao tâm tổn sức trốn chui trốn lủi, tất cả chỉ là vì muốn trả thù chàng. Ông ta nói ta là mạng sống của chàng, giết được ta coi như ông ta thành công một nửa.
Ngay khi lời nói được thoát ra, ta thấy vẻ mặt đầy tàn nhẫn, lạnh lùng và điên dại của ông ấy. Ta biết tham vọng của ông ta lớn nhưng không ngờ lại lớn tới mức này. Người ta vốn bảo: hổ dữ không ăn thịt con nhưng ông ta giờ đây sẵn sàng cầm dao giết chết chính nữ nhi ruột của mình. Thậm chí còn tàn nhẫn chế ra kịch độc không thuốc giải dành cho con gái.
Hai hàng nước bỗng dưng rơi xuống. Chàng vòng tay ôm ta vào lòng, sai người nhốt ông ta vào đại lao.
Trăng hôm nay thật tròn và đẹp. Ta co người ngước lên phía trên. Gió thoảng luồn lách vào mái tóc dài buông xoã. Đằng sau hơi thở quen thuộc ấm áp, bao trùm lên ta. Cánh tay rắn chắc, kéo người để ta dựa vào lồng ngực ai đó. Chàng vòng qua eo ta ôm xiết. Ta mỉm cười, chỉ tay về trăng ríu rít nói:
-Trăng đẹp quá, giống y hệt ngày xưa vậy. Thiếp rất thích nó, còn cả hoa thuỷ liên tuyết nữa...
Không biết lời nói của ta có vào được tai chàng hay không nhưng cái đầu tựa trên đầu ta cứ gật gật liên tục.
Một đêm trôi qua thật nhanh.
Buổi sáng, buổi trưa cứ qua đi. Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng của đôi nam nữ cứ trải dài trên ngọn đồi.
Chàng cõng ta trên lưng, hứa rằng sẽ đưa ta đi ngắm hoa thuỷ liên tuyết.
Tấm lưng rộng vững chãi, khuôn vai chắc chắn, khiến ta muốn nằm trên đó mãi không rời.
Ngọn đồi năm nào dần hiện ra. Thời tiết năm nay nóng hơn những năm trước, hoa thuỷ liên tuyết vẫn chưa chịu nở. Chàng thấy ta buồn thì vội bế ta ra xích đu dưới gốc đại thụ.
Đặt ta ngồi lên ghế, chàng nắm lấy dây đẩy ta lên không trung. Hương thơm, gió mát ùa về, cơ thể thoải mái khác thường.
Chơi đùa cũng đã muộn. Ta lại leo lên lưng chàng, tấm lưng xinh đẹp của ta.
Dọc đường, ta bắt đầu ngâm nga câu hát thuở nhỏ. Thật êm đềm, thật đẹp đẽ.
Xiết chặt tay quanh cổ chàng ta vui vẻ, vùi sâu vào cổ chàng.
-Tên ngốc, thiếp yêu chàng. Không không chịu nổi.
Ta thấy chàng ngoẹo đầu về một bên kẹp đầu ta lại mà trêu chọc:
-Chửi trẫm ngốc, mai sau con nàng cũng ngốc.
Ta mỉm cười, ánh mắt khép lại, miệng nài nỉ:
-Hát cho thiếp nghe.
Chàng hát, giọng ca ấm áp truyền cảm.
______________________________
Đồi cao trải dài bóng tình yêu.
Không gian yên ắng lắng đọng lại.
Chàng gọi nàng, gọi rất nhiều. Nhưng thiếu nữ trên lưng cứ vùi sâu vào cổ chàng không thưa.
Mắt nàng khép chặt, môi hồng vương lại vẻ tươi vui xinh đẹp. Chàng vẫn đi về phía trước, miệng vẫn ngân nga lời hát quen thuộc. Gò má ánh lên sự ẩm ướt khác thường.
_________________________
Người đời vẫn truyền nhau rằng.
Ngày nàng bị vùi sâu dưới lớp đất lạnh lẽo cũng là ngày hoa thuỷ liên tuyết nở rộ. Những bông hoa sáng rực cả một khoảng đồi, cạnh khóm hoa cao nhất, chàng đứng đó tay cầm một bông hoa thuỷ liên tuyết, nhìn về phía chân trời vô định.
Cũng vào ngày đó, mưa trút xuống tầm tã, không ngớt.
Trên pháp trường đầu Tể Tướng rơi xuống hoà vào nước mưa. Có lẽ tội lỗi của ông ta, nhất định khi xuống âm phủ sẽ phải trừng trị thích đáng.
Chàng đứng trên đồi, ngồi vào chiếc ghế đu, đầu tựa vào dây buộc mà nhắm mắt.
Miệng thì thầm điều gì đó rồi tắt hẳn.
______END_____
•~•HDLisa•~•
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn