Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Nàng sinh ra đã phải an phận làm sát thủ của bang Hắc Long. Cứ ngỡ đời này bị đánh đập, bị giam cầm, phải nghe lời phụ thân nàng đi giết hại vô số người vô tội, không có niềm vui, tri kỉ. Chỉ khi gặp Mạc Phong, y đã giải thoát cho cuộc đời nàng, đem đến cho nàng thứ mà nàng mong muốn - chân ái.
Y và nàng hai người song kiếm ngao du thiên hạ. Lữ khách qua đường, dương dương tự tại, cầm thanh kiếm trong tay phiêu bạt giang hồ, đi đến đâu hành hiệp trượng nghĩa, đi đến đâu cũng được người người ái mộ.
Năm tháng qua đi, nguyện thêm phần nhân duyên, vào thời khắc trăng tròn cô tịnh, nàng đã trở thành tân nương xinh đẹp nhất thế gian. Dù chỉ cùng nhau nguyện ước dưới trăng, kết tóc se duyên, nhưng nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Lá thư triệu tập đột ngột gửi đến, nàng đâu có ngờ y là tướng quân của một nước, nàng đâu có ngờ y phải trở về nơi sa trường đánh trận, nàng cứ ngỡ y là một hiệp khách lang thang, ngỡ là y sẽ cùng nàng tiếp tục phiêu bạt giang hồ.
Nay nàng chỉ biết cười khổ tự giễu: theo y bao năm nay, vậy mà còn không biết thân phận của y, nàng đúng là quá ngốc. Cùng Mạc Phong phi ngựa trở về thành, thành Trường An luôn là nơi xa hoa phồn vinh nhất.
Nàng muốn ra chiến trận, cùng y vào sinh ra tử. Nhưng sự thật đối với nàng thật đau khổ. Nàng phải ở lại thành đứng nhìn Mạc Phong rời đi, chỉ biết nghe y mà ở lại trông chờ. Khoảnh khắc y đi, nàng ngậm ngùi nuốt lệ, giọt lệ âm thầm chảy ngược vào tim, nàng không thể khóc, nàng phải cười để y có thể an tâm đánh trận.
Chờ một người ba bốn năm luân chuyển, tiếng đàn vang vọng khắp thành, khúc ca bi thương y dạy nàng giờ ngân lại, ngay cả trong mộng nàng cũng không biết tư niệm trôi về đâu, chỉ biết mài thêm một nghiên mực mới ngày ngày viết bức thư gửi y. Lá thư không biết đã viết bao lần, bao đoạn, bao dòng mà không lấy một lời hồi đáp. Nàng khẽ dựa vào lan can, nhìn lên bầu trời quang đãng, chỉ còn vầng trăng sáng cô đơn: cơ hồ chàng đã quên lời hẹn năm xưa. Nước mắt nàng khẽ lăn xuống hai gò má, hai tay siết chặt lấy y phục. Không! Chàng không phải người như vậy, ta vẫn sẽ chờ chàng, chờ một ngày chàng sẽ quay trở về bên ta.
Ánh trăng bên cửa chiếu xuống lòng không nguôi ngoai, tin tức thắng trận cuối cùng cũng chuyền về thành, nàng có thể gặp lại y rồi. Ngày binh sĩ thắng trận chở về, đứng trước cổng thành ngóng đợi y, đôi bàn tay giữ lấy chiếc trâm cài mà khi xưa y tặng, nhưng ngóng chờ mãi mà không thấy bóng dáng của y đổi lại là một bức thư từ phó tướng quân gửi lại nàng:
"Đêm ngủ không yên ta ngỡ có tiếng nàng cười vang vọng, hình ảnh nàng trong tâm trí ta cứ thoáng chốc hiện lên. Dốc lòng khổ nhọc bao nhiêu năm, danh vọng nửa đời còn lại của ta cũng chỉ là phù du. Yến oanh bay lượn khắp rừng xuân giữa mây khói tháng ba, nhìn tơ liễu bay ngập trời bỗng trông thấy cố hương, không biết giờ người còn ở lại thành trì. Một nhúm tóc đen ta trân trọng suốt đời, làn gió đêm như bóng ai mãi đợi ngoài cửa. Ta nhớ nàng...
Chờ đợi nàng cả một kiếp người, chờ đợi sự an bài của số phận, phải chăng nàng có nghe thấy được nỗi nhớ nhung khôn nguôi này? Nỗi nhớ của ta không bao giờ là hết nhưng đời người lại có số phận, ta không thể thắng nổi số phận rồi. Chỉ đành hẹn nàng kiếp sau cùng nhau kết duyên đôi lứa. Ta chỉ ước, một ước nguyện nhỏ nhoi thôi... rằng nửa đời còn lại nàng sẽ sống an an hạnh phúc, ta yêu nàng"
Những lời viết trong thư khiến nàng không cầm được nước mắt, duyên của nàng đã trao lại cho phó tướng quân - người y tin tưởng nhất, nàng khóc không thành tiếng.
Y luôn ích kỷ như vậy, sao y lại nỡ bỏ lại nàng mà ra đi, đã hứa rằng sẽ bình an mà trở về rồi mà.
Cầm lấy thanh kiếm của y đeo lên người, nàng mượn con ngựa của phó tướng quân phi đến rừng trúc nơi y mất, tôn trọng quyết định nàng, phó tướng quân cũng không níu kéo lại chỉ để nàng rời khỏi.
Đứng trước tấm mộ của y, nàng đặt hai thanh kiếm xuống, cài chiếc trâm lên đầu, quỳ xuống ước nguyện. Cơn gió lạnh cứ thổi qua tấm thân mỏng manh ấy, nàng khẽ ngân lên khúc ca buồn
"Hoàng hôn chợt buông xuống
Thiếp ngắm tà dương nơi chân trời
Bất chợt lại nhớ đến khuôn mặt chàng
Hoài niệm này càng kìm nén, thiếp càng đau thương
Khẽ luyến tiếc khoảnh khắc đẹp của đôi ta
Hoàng hôn còn chưa tàn vậy mà trăng đã sáng
Cơn gió thoáng qua, ánh nến lẻ loi không người ngắm
Cánh hoa tung bay, theo gió mà phiêu đãng
Thiếp muốn cất giữ hồi ức đã có của đôi ta
Sắp chúng thành một giấc mộng thật mỹ lệ
Dù biết ảo tưởng cuối cùng chỉ khiến thêm đau thương
Dẫu có hạnh phúc cũng không người cùng chia sẻ
Chàng đã từng là nơi nương tựa của thiếp
Giúp thiếp vượt qua nỗi bi ai
Cố nhân xa, giờ đây ái tình đày đọa
Đau khổ tuôn trào theo dòng nước mắt
Đêm đã tàn, ngân hà lưu chuyển
Trời sáng trong, cảnh sắc tuyệt đẹp
Nhưng nếu không có chàng kề bên
Thiếp sao có thể vượt qua bầu trời xanh kia
Lệ hóa thành sương, phủ khắp chốn hoang vu
Nếu có đi đâu thiếp cũng không ngần ngại
Nhưng liệu có nơi nào để thiếp vứt bỏ được bi thương
Tiếu ngạo kiếp này, trăng gió mỏng manh tựa dao
Kiếp sau nguyện cùng chàng sớm sớm chiều chiều tiêu dao tự tại"
Ngón tay yếu mềm cầm lên ly rượu
- Ly này ta kính chàng!
Đưa bàn tay trắng ngần lên che miệng, nàng một hơn uống hết ly rượu. Chim đỗ quyên kêu tiếng ái oan, cành đào rủ xuống, cánh hoa tung bay.
Một dòng máu tươi vương trên bạch y, bộ y phục của nàng giờ trông thật diễm lệ. Ngã gục xuống, bàn tay nàng khẽ đưa lên lau đi dòng lệ, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc mãn nguyện. Khép đôi hàng mi, bàn tay níu lấy tấm bia mộ, nàng sắp không chịu được nữa, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, rượu độc thấm dần vào cơ thể. Đã tới lúc nàng phải đi rồi, đôi mắt gượng mở nhìn lên bầu trời xanh kia
- Cuối cùng ta có thể gặp lại chàng rồi...
p/s: Mùng 3 Tết... Sắp hết Tết rồi! Buồn qué, mà Tết này công nhận chán thiệc! Không ngược nữ chính nữa, đầu Tết phải vui vẻ chứ! Ta không muốn làm Di Nương Lâu lâu mới ra đoản mới, mong sẽ làm mọi người hài lòng! Hay thì vote cho ta nha!!! Cảm ơn đã ủng hộ Xie Xie
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Y và nàng hai người song kiếm ngao du thiên hạ. Lữ khách qua đường, dương dương tự tại, cầm thanh kiếm trong tay phiêu bạt giang hồ, đi đến đâu hành hiệp trượng nghĩa, đi đến đâu cũng được người người ái mộ.
Năm tháng qua đi, nguyện thêm phần nhân duyên, vào thời khắc trăng tròn cô tịnh, nàng đã trở thành tân nương xinh đẹp nhất thế gian. Dù chỉ cùng nhau nguyện ước dưới trăng, kết tóc se duyên, nhưng nàng cảm thấy thật hạnh phúc.
Lá thư triệu tập đột ngột gửi đến, nàng đâu có ngờ y là tướng quân của một nước, nàng đâu có ngờ y phải trở về nơi sa trường đánh trận, nàng cứ ngỡ y là một hiệp khách lang thang, ngỡ là y sẽ cùng nàng tiếp tục phiêu bạt giang hồ.
Nay nàng chỉ biết cười khổ tự giễu: theo y bao năm nay, vậy mà còn không biết thân phận của y, nàng đúng là quá ngốc. Cùng Mạc Phong phi ngựa trở về thành, thành Trường An luôn là nơi xa hoa phồn vinh nhất.
Nàng muốn ra chiến trận, cùng y vào sinh ra tử. Nhưng sự thật đối với nàng thật đau khổ. Nàng phải ở lại thành đứng nhìn Mạc Phong rời đi, chỉ biết nghe y mà ở lại trông chờ. Khoảnh khắc y đi, nàng ngậm ngùi nuốt lệ, giọt lệ âm thầm chảy ngược vào tim, nàng không thể khóc, nàng phải cười để y có thể an tâm đánh trận.
Chờ một người ba bốn năm luân chuyển, tiếng đàn vang vọng khắp thành, khúc ca bi thương y dạy nàng giờ ngân lại, ngay cả trong mộng nàng cũng không biết tư niệm trôi về đâu, chỉ biết mài thêm một nghiên mực mới ngày ngày viết bức thư gửi y. Lá thư không biết đã viết bao lần, bao đoạn, bao dòng mà không lấy một lời hồi đáp. Nàng khẽ dựa vào lan can, nhìn lên bầu trời quang đãng, chỉ còn vầng trăng sáng cô đơn: cơ hồ chàng đã quên lời hẹn năm xưa. Nước mắt nàng khẽ lăn xuống hai gò má, hai tay siết chặt lấy y phục. Không! Chàng không phải người như vậy, ta vẫn sẽ chờ chàng, chờ một ngày chàng sẽ quay trở về bên ta.
Ánh trăng bên cửa chiếu xuống lòng không nguôi ngoai, tin tức thắng trận cuối cùng cũng chuyền về thành, nàng có thể gặp lại y rồi. Ngày binh sĩ thắng trận chở về, đứng trước cổng thành ngóng đợi y, đôi bàn tay giữ lấy chiếc trâm cài mà khi xưa y tặng, nhưng ngóng chờ mãi mà không thấy bóng dáng của y đổi lại là một bức thư từ phó tướng quân gửi lại nàng:
"Đêm ngủ không yên ta ngỡ có tiếng nàng cười vang vọng, hình ảnh nàng trong tâm trí ta cứ thoáng chốc hiện lên. Dốc lòng khổ nhọc bao nhiêu năm, danh vọng nửa đời còn lại của ta cũng chỉ là phù du. Yến oanh bay lượn khắp rừng xuân giữa mây khói tháng ba, nhìn tơ liễu bay ngập trời bỗng trông thấy cố hương, không biết giờ người còn ở lại thành trì. Một nhúm tóc đen ta trân trọng suốt đời, làn gió đêm như bóng ai mãi đợi ngoài cửa. Ta nhớ nàng...
Chờ đợi nàng cả một kiếp người, chờ đợi sự an bài của số phận, phải chăng nàng có nghe thấy được nỗi nhớ nhung khôn nguôi này? Nỗi nhớ của ta không bao giờ là hết nhưng đời người lại có số phận, ta không thể thắng nổi số phận rồi. Chỉ đành hẹn nàng kiếp sau cùng nhau kết duyên đôi lứa. Ta chỉ ước, một ước nguyện nhỏ nhoi thôi... rằng nửa đời còn lại nàng sẽ sống an an hạnh phúc, ta yêu nàng"
Những lời viết trong thư khiến nàng không cầm được nước mắt, duyên của nàng đã trao lại cho phó tướng quân - người y tin tưởng nhất, nàng khóc không thành tiếng.
Y luôn ích kỷ như vậy, sao y lại nỡ bỏ lại nàng mà ra đi, đã hứa rằng sẽ bình an mà trở về rồi mà.
Cầm lấy thanh kiếm của y đeo lên người, nàng mượn con ngựa của phó tướng quân phi đến rừng trúc nơi y mất, tôn trọng quyết định nàng, phó tướng quân cũng không níu kéo lại chỉ để nàng rời khỏi.
Đứng trước tấm mộ của y, nàng đặt hai thanh kiếm xuống, cài chiếc trâm lên đầu, quỳ xuống ước nguyện. Cơn gió lạnh cứ thổi qua tấm thân mỏng manh ấy, nàng khẽ ngân lên khúc ca buồn
"Hoàng hôn chợt buông xuống
Thiếp ngắm tà dương nơi chân trời
Bất chợt lại nhớ đến khuôn mặt chàng
Hoài niệm này càng kìm nén, thiếp càng đau thương
Khẽ luyến tiếc khoảnh khắc đẹp của đôi ta
Hoàng hôn còn chưa tàn vậy mà trăng đã sáng
Cơn gió thoáng qua, ánh nến lẻ loi không người ngắm
Cánh hoa tung bay, theo gió mà phiêu đãng
Thiếp muốn cất giữ hồi ức đã có của đôi ta
Sắp chúng thành một giấc mộng thật mỹ lệ
Dù biết ảo tưởng cuối cùng chỉ khiến thêm đau thương
Dẫu có hạnh phúc cũng không người cùng chia sẻ
Chàng đã từng là nơi nương tựa của thiếp
Giúp thiếp vượt qua nỗi bi ai
Cố nhân xa, giờ đây ái tình đày đọa
Đau khổ tuôn trào theo dòng nước mắt
Đêm đã tàn, ngân hà lưu chuyển
Trời sáng trong, cảnh sắc tuyệt đẹp
Nhưng nếu không có chàng kề bên
Thiếp sao có thể vượt qua bầu trời xanh kia
Lệ hóa thành sương, phủ khắp chốn hoang vu
Nếu có đi đâu thiếp cũng không ngần ngại
Nhưng liệu có nơi nào để thiếp vứt bỏ được bi thương
Tiếu ngạo kiếp này, trăng gió mỏng manh tựa dao
Kiếp sau nguyện cùng chàng sớm sớm chiều chiều tiêu dao tự tại"
Ngón tay yếu mềm cầm lên ly rượu
- Ly này ta kính chàng!
Đưa bàn tay trắng ngần lên che miệng, nàng một hơn uống hết ly rượu. Chim đỗ quyên kêu tiếng ái oan, cành đào rủ xuống, cánh hoa tung bay.
Một dòng máu tươi vương trên bạch y, bộ y phục của nàng giờ trông thật diễm lệ. Ngã gục xuống, bàn tay nàng khẽ đưa lên lau đi dòng lệ, đôi môi nở nụ cười hạnh phúc mãn nguyện. Khép đôi hàng mi, bàn tay níu lấy tấm bia mộ, nàng sắp không chịu được nữa, máu chảy ra càng lúc càng nhiều, rượu độc thấm dần vào cơ thể. Đã tới lúc nàng phải đi rồi, đôi mắt gượng mở nhìn lên bầu trời xanh kia
- Cuối cùng ta có thể gặp lại chàng rồi...
p/s: Mùng 3 Tết... Sắp hết Tết rồi! Buồn qué, mà Tết này công nhận chán thiệc! Không ngược nữ chính nữa, đầu Tết phải vui vẻ chứ! Ta không muốn làm Di Nương
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn