• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (2 Viewers)

  • [Lạnh Lẽo Cô Độc] Sinh ly tử biệt

phần 3: sinh ly tử biệt.

Mấy hôm sau, do không chịu nổi được sự nhớ nhung, Hứa Tiểu Lan vội nhờ anh phu xe cầm tiền ra mua các thứ tẩm bổ và một la thư mang đến cho Tống Ngọc Thư. Anh phu xe đắn đo mãi mới nhận lời và dấm dúi đi tới nhà Tống Ngọc Thư. Nhưng thật buồn thay cho Hứa Tiểu Lan nàng đâu biết rằng Tống Ngọc Thư đã chết rồi.
… Mấy ngày trước đó…

Ba hôm sau cái ngày bị đánh, do không có ai chăm sóc, thiếu thốn tiền bạc và thuốc men, cuối cùng Tống Ngọc Thư đã chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Chàng vừa trút hơi thở cuối thì đột nhiên nhìn thấy ba người mặc quần áo trắng hiện ra đầu giường, một người tay cầm cuốn sổ và một cái bút lông mực đen, còn hai người kia cầm hai cây roi dâu da. Người cầm sổ tiến tới:

- Tống Ngọc Thư, đến giờ chết rồi, hãy đi theo chúng tôi.

Rôi hai người kia tiến tới kéo Tống Ngọc Thư ra khỏi giường, rồi cả bốn người họ biến mất khỏi căn gác trệt. Họ đã nhảy xuống Âm Phủ, Tống Ngọc Thư đọc cái bảng để trên cái cổng to lớn “Âm Tào Địa Phủ”. Ba người đó đưa Tống Ngọc Thư đến đại điện âm phủ để gặp Diêm Vương nghe phán xét. Vào đến nơi, Tống Ngọc Thư nhìn thấy một người ngồi trên bục trước mặt là một cái bàn chạm khắc hai con linh miêu. Người cầm sổ tiến lại, chắp tay nói:

- Bẩm Diêm Vương, đã đưa người này về phục lệnh rồi.

Diêm Vương vuốt râu, nói:

- Được, phán quan, tuyên đọc phán từ.

Hóa ra người cầm sổ đó là phán quan, người này giở sổ ra rồi đọc:

- Tống Ngọc Thư chết vào giờ … ngày … tháng … năm … Nay duyên số đã tận, xuống Âm Tào Địa Phủ để chuẩn bị đầu thai chuyển thế. Trong sách có phán rằng, kiếp này ăn ở hiền lành, có đức, nhưng chỉ vì yêu phải Hứa Tiểu Lan, mà chuốc vạ vào thân, dẫn tới chết trẻ. Kiếp sau, phán cho Tống Ngọc Thư được đầu thai chuyển thế làm người, kiếp sau sẽ được làm con nhà giàu, có chí học hành, đỗ bảng vàng, và làm quan tri huyện. Sống trong sung túc và cưới được một tiểu thư danh giá xinh đẹp. Sống đến chín mươi bảy tuổi thì chết.

Đọc đến đây, phán quan đóng sách và nói với Tống Ngọc Thư:

- Ác giả ác báo, thiện lai thiện báo. Nhà ngươi chịu khó tu thêm mấy kiếm nữa đi, biết đâu sẽ được thoát khỏi luân hồi. (Ở đây xin nói rõ hơn, khi thoát ra khỏi luân hồi, có nghĩa là có thể làm tiên, Phật, hoặc làm linh hồn mãi mãi hiện diện ở trần gian mà phù hộ độ trì cho người sống).

Tống Ngọc Thư nghe xong chỉ đáp:

- Tôi không chịu.

Diêm Vương đáp:

- To gan, trên đại điện Âm Phủ, đâu đến phiên ngươi hỗn láo.

Tống Ngọc Thư vội quỳ xuống và nói:

- Bẩm Diêm Vương, tại tôi còn một chuyện thắc mắc, nếu được làm rõ tôi sẽ đi ạ.

Diêm vương hỏi:

- Ngươi còn có chuyện gì muốn làm rõ?

Tống Ngọc Thư:

- Bẩm Diêm Vương, tôi muốn biết Hứa Tiểu Lan sau này sẽ ra sao?

Diêm Vương đập bàn quát:

- Hỗn láo! Thật là hỗn láo! Mọi chuyện số kiếp đã được an bài, ai cũng có nghiệp chướng và số phận riêng của người đấy. Nhà ngươi là ai mà đòi được biết?!

Tống Ngọc Thư vội đáp:

- Bẩm Diêm Vương, xin Diêm Vương nể tình tôi kiếp này tu thân tích đức mà cho toại. Tôi thiết nghĩ, khi đi qua cầu Nại Hà, tôi sẽ phải uống canh bà Mạn, sẽ quên hết việc của kiếp này. Vậy thì cũng đâu có thành vấn đề gì.

Diêm Vương ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

- Phán quan, tuyên đọc phán từ.

Phán quan mở sách:

- Hứa Tiểu Lan, chết ngày … tháng … năm … Chết do bị bệnh phong cùi. Sẽ chết trong oan hận, mãi mãi chở thành oan hồn. Đến ngày… tháng… năm thì giải tỏa được oán hận, mà cam lòng xuống Địa Phủ để đầu thai chuyển thế làm người.

Tống Ngọc Thư vô cùng kinh hãi khi nghe phán quan đọc, chàng hỏi:

- Phán quan đại nhân, liệu ngày đã nhầm chăng? Hứa Tiểu Lan là một người tốt, tại sao lại phải chịu kết cục như vậy?

Phán quan đáp:

- Sổ sách đã ghi vậy, tuyệt đối không sai lệch một chữ.

Diêm Vương lúc này mới thêm vào:

- Mọi chuyện là do ông trời an bài, người đâu có thể nào mà đòi phán xét. Chuyện giờ đã rõ, ngươi đã chịu đi luân hồi chưa?

Tống Ngọc Thư đáp:

- Tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ.

Diêm vương hỏi:

- Còn có tâm nguyện gì?

Tống Ngọc Thư:

- Bẩm Diêm Vương, tôi xin phép được chịu mọi hành hạ trong địa ngục, ở đây để đợi cho đến lúc linh hồn Hứa Tiểu Lan bước xuống âm tao địa phủ. Đến lúc đó, tối sẽ cùng nàng đi luân hồi chuyển thế. Xin Diêm Vương cho toại.

Diêm Vương:

- To gan! Sống chết có số mạng, đến giờ luân hồi chuyển thế là phải đi, ai cho phép nhà ngươi có quyền tự ý sửa đổi chứ. Quỷ sứ đâu, đưa hắn tới cầu Nại Hà để luân hồi.

Hai tên quỷ sứ đặt tay lên vai Tống Ngọc Thư lôi đi, chàng vùng ra, chạy lại ngay dưới bàn của Diêm Vương, vái đầu mà nói:

- Xin Diêm Vương thương xót, nếu vậy tôi xin chịu mọi hành hạ ở địa ngục và kiếp sau xin được sống một cuộc đời nghèo mạt, chịu nhiều khổ đau, thậm chí là chết trẻ hơn cả kiếp này. Chỉ xin cho tôi được toại nguyện ở đây mà đợi Hứa Tiểu Lan.

Phán quan nói:

- Nhà người có biết phải tu mấy kiếp mới có được cái kiếp sau tốt đẹp như vậy không? chả lẽ nhà người ném bỏ tất cả?

Diêm Vương đập bàn quát:

- Quỷ sứ, mau lôi nó ra cầu Nại Hà.

Chợt ngay vừa lúc này đây, Địa Tạng Hoàng (hay còn gọi là Địa Tạng Bồ Tát, cái này mình nghe người miền Nam gọi tên nên không biết viết có đúng không) hiện ra. Diêm vương thấy vậy vội nói:

- Xin hỏi Địa Tạng Bồ Tát ghé đây chẳng hay là có chuyện chi?

Địa Tạng Hoàng:

- A di đà Phật, ta tới vì đã biết chuyện của Tống Ngọc Thư đây.

Rồi Địa Tạng Hoàng quay qua Tống Ngọc Thư:

- Nhà người đã quyết tâm ở lại đợi Hứa Tiểu Lan?

Tống Ngọc Thư vội quỳ xuống đáp:

- Vâng, xin Địa Tạng Bồ Tát cho toại.

Rồi Địa Tạng Hoàng nói với Diêm Vương:

- Hắn là người ăn ở có đức, nay hắn muốn vậy, xin Diêm Vương cho toại nguyện.

Diêm vương:

- Nếu Địa Tạng Hoàng đã nói vậy, tôi sẽ cho hắn toại.

Rồi Diêm Vương ra hiệu cho phán quan thay đổi phán từ trong sổ sinh tử. Phán quan mở ra, cầm bút viết lên sách, rồi báo:

- Bẩm, sổ sinh tử đã được sửa đổi.

Tống Ngọc Thư vội nói:

- Cám ơn Địa Tạng Hoàng đã cho toại!

… Quay lại hiện tại…

Anh phu xe cầm đồ và bức thư của Hứa Tiểu Thư tìm tới nhà của Tống Ngọc Thư. Anh hỏi người chủ nhà dưới tầng một:

- Cho hỏi, có phải Tống Ngọc Thư sống ở đây không.

Người chủ nhà buồn bã đáp:

- Phải, nhưng anh ta đã chết được mấy ngày rồi.

Anh phu xe nghe xong thì rụng rời chân tay. Về nhà, anh vội báo tin cho Hứa Tiểu Lan biết. Hứa Tiểu Lan nghe xong tin thì ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy thì nàng ôm mặt khóc thảm thiết, người yêu nàng, Tống Ngọc Thư đã chết thật rồi. Nàng định chạy ngay xuống nhà, mà mắng cha mình là người đã giết Tống Ngọc Thư, nhưng anh phu xe van nài nàng, bảo rằng nếu để lộ chuyện anh ta giúp Hứa Tiểu Lan liên lạc với Tống Ngọc Thư là anh ta chết. Hứa Tiểu Lan chỉ còn biết nuốt hận mà chìm đắm trong những giọt nước mắt đắng cay.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom