-
[Lạnh Lẽo Cô Độc] Sự chia cách
phần 2: sự chia cách.
Sau cái ngày hôm đó, Hứa Tiểu Lan rất buồn, nhưng nàng vẫn thường xuyên gặp gỡ Tống Ngọc Thư sau giờ học. Lúc về nhà cha nàng có hỏi, thì nàng nói là ở lại giúp thầy cô giáo một số việc. Ngày ngày, Hứa Tiểu Lan cùng Tống Ngọc Thư bên nhau trò chuyện, bàn luận về thơ văn, âm nhạc, và luân thường đạo lý. Điều đáng nói là càng nói chuyện, họ càng nhận ra những điểm tâm đầu ý hợp, và họ có cảm giác như họ đã hiểu nhau từ rất lâu rồi, hay như là đã quen biết nhau, từ kiếp trước. Rồi cái gì đến cũng đã đến, họ đã phải lòng nhau, hai người cứ chìm trong ý tình triền miên. Để giữ kín bí mật, Hứa Tiểu Lan đã đưa tiền cho anh đạp xích lô và nhờ anh giữ kín bí mật. Hàng ngày, Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư ngồi bên nhau, nàng ngồi trong vòng tay ấm áp của chàng. Cứ như vậy dưới một gốc cây tại một công viên vắng vẻ, dù chỉ có thể ngồi bên nhau được một tiếng mỗi ngày, nhưng có lẽ như vậy đã là quá đủ cho cả hai người. Hứa Tiểu Lan ngước mắt nhìn lên Tống Ngọc Thư và hỏi:
- Anh có yêu em không?
Tống Ngọc Thư mỉm cười đáp:
- Anh đã yêu em từ kiếp trước rồi.
Hứa Tiểu Lan đỏ mặt, rồi Tống Ngọc Thư tiếp lời:
- Nhưng chỉ tiếc là cha em quá khắt khe, chỉ sợ kiếp này… mình sẽ mãi mãi không đến được với nhau…
Hứa Tiểu Lan nhẹ nhàng rướn người, đặt lên môi Tống Ngọc Thư một nụ hôn ngọt ngào, nàng nói:
- Anh đừng lo, em sẽ cố thuyết phục cha em, ông yêu em lắm. Em nghĩ chắc là ông ấy sẽ hiểu cho chúng mình thôi.
Rồi để nói lái qua chuyện khác, Hứa Tiểu Lan hỏi:
- Anh có tin vào luân hồi chuyển thế không?
Tống Ngọc Thư đáp:
- Có chứ em, anh tin là kiếp này ta ăn ở thế nào, thì khi chết xuống địa phụ, kiếp sau ta sẽ phải trả đủ. Có lẽ anh đã phải tu mấy kiếp, để rồi kiếp này mới gặp được một người con gái như em đấy, Hứa Tiểu Lan à.
Hứa Tiểu Lan đỏ mặt ngượng ngùng, nàng càng rúc người mình vào trong lòng Tống Ngọc Thư, rồi nàng hỏi giọng nhẹ nhàng:
- Em hỏi cái này, nếu như chẳng may có chuyện gì xảy ra giữa hai ta… thì anh vẫn mãi mãi một lòng yêu em chứ… ?
Tống Ngọc Thư vội lấy tay đặt nhẹ lên môi Hứa Tiểu Lan và nói:
- Sao em lại nói thế… mọi việc đang tốt lành mà.
Hứa TIểu Lan đẩy nhẹ tay chàng ra khỏi môi nàng và nói tiếp:
- Nhưng anh trả lời em đi đã…
Tống Ngọc Thư nhìn nàng mỉm cười, rồi chàng đặt một nụ hôn ngọt ngào lên đôi môi quyến rũ của nàng, thay cho câu trả lời của mình.
Mọi chuyện đều diễn ra tốt đẹp, cho đến một hôm, khi mà Hứa Bổn Hòa được mời đi dự tiệc tại ngôi trường mà con gái mình đi học. Nói cho cùng, thì Hứa Bổn Hòa cũng là một nhà đầu tư, và hỗ trợ đắc lực cho ngôi trường này, cho nên việc ông được mời là điều hiển nhiên. Trong buổi tiệc, Hứa Bổn Hòa gặp gỡ được cô giáo chủ nhiệm lớp mà Hứa Tiểu Lan đang học, ông ta nói:
- Chào cô giáo, cô giáo có khỏe không?
Cô giáo thấy Hứa Bổn Hòa cũng vội đáp lời. Rồi hai người đứng trò chuyện một hồi lâu, chợt Hứa Bổn Hòa hỏi cô giáo:
- Cô cho tôi hỏi, công việc của trường lớp có vẻ bận rộn hay sao mà cô cần cháu nhà tôi ở lại giúp sau giờ học? Nếu cô cần gì cứ bảo tôi nhé, tôi giúp được sẽ giúp.
Nghe xong câu này, cô giáo chủ nhiệm chau mày, nhìn Hứa Bổn Hòa và hỏi:
- Xin Hứa đại gia thứ lỗi cho, nhưng giúp tôi về việc gì mới được ạ?
Hứa Bổn Hòa ngơ ngác, hỏi lại cô giáo:
- Sao cháu nó bảo là ở lại trường sau giờ học để giúp cô làm một số công việc giấy tờ và sổ sách?
Cô giáo nghe xong lại càng ngỡ ngàng, vội đáp:
- Ấy chết, chắc Hứa đại gia nghe nhầm rồi, chứ tôi dạo này đâu có nhờ cháu nó ở lại giúp đỡ việc gì đâu.
Câu nói này của cô giáo tựa như tiếng sét nổ ngang tai đối với Hứa Bổn Hòa. Ông ta sầm mặt lại, cố kìm nén sự giận giữ và xin lỗi cô giáo vì mình đã nhầm lẫn. Buổi tiệc hôm đó, Hứa Bổn Hòa về sớm, vừa về đến nhà, ông cho gọi ngay người lái xích lô lên gặp mình. Chả là từ hồi Hứa Tiểu Lan đòi đi xích lô đi học, ông phải thuê hẳn anh này và cho ở cái nhà kho chứa đồ cùng mấy người giúp việc khác. Được gọi lên, anh phu xe lật đật chạy vào phòng khách, vừa nhìn thấy Hứa Bổn Hòa đang ngồi ở ghế, anh vội cúi đầu chắp tay chào:
- Bẩm ông, ông cho gọi con ạ?
Hứa Bổn Hòa kêu anh phu xe lại gần, nói giọng nghiêm nghị:
- Mày làm việc cho ông đã được bảo lâu rồi nhỉ?
Anh phu xe vội đáp:
- Dạ, bẩm ông, đã được gần một năm rồi ạ.
Hứa Bổn Hòa hỏi tiếp:
- Cũng lâu nhỉ, vậy ông nghĩ mày hiểu tính ông rồi nhỉ? bây giờ ông hỏi cái này, mày liệu mà trả lời cho thành thật. Hứa Tiểu Lan nó làm gì mà hôm nào cũng về muộn hơn một tiếng, mày lo việc đưa đón tiểu thư, chỉ có mày là người biết rõ nhất. Trả lời ông đi.
Anh phu xe lúc này có hơi run rẩy, nhưng vẫn cố bình tĩnh trả lời:
- Dạ … dạ bẩm ông, tiểu thư về muộn là vì phải ở lại giúp cô giáo ạ.
Hứa Bổn Hòa nói lớn:
- Thật vậy sao?
Anh phu xe giật nảy mình, vội vàng đáp:
- Dạ thưa, đúng là như vậy ạ.
Hứa Bổn Hòa cười lớn tiếng, rồi ông ta đứng lên tiến lại phía anh phu xe, đi quanh anh ta, vỗ vai và nói nhỏ:
- Ông hỏi mày, nếu so sánh ông với những tên đại gia, địa chủ khác, thì ông có ác độc và ngang ngược như chúng nó không?
Anh phu xe giọng run rẩy:
- Dạ… dạ, ông là người chủ tốt bụng nhất là con từng được gặp ạ.
Hứa Bổn Hòa cười lớn hơn nữa, ông nói giọng đáng sợ:
- Mày nhầm rồi, ông không hề tốt bụng đâu, chỉ có điều là ông không thích làm ba cái việc ngang ngược đó thôi. Chứ ông mà đã thích làm cái gì, thì chỉ trong nháy mắt. Vậy ông hỏi mày lần cuối? Có đúng tiểu thư ở lại giúp cô giáo không?
Anh phu xe cả người run lên bần bật, giọng run run đáp khẽ:
- Dạ …. bẩm ông, đúng vậy ạ.
Hứa Bổn Hoa điên tiết lên, chạy lên đứng trước mặt anh phu xe quát:
- Còn nói láo! Mày có tin là ông giết mày ngay bây giờ mà không ai dám ho he gì không?!
Nghe xong câu đó, anh phu xe quá sợ hãi, vội quỳ xuống chân Hứa Bổn Hòa van nài, khóc lóc thảm thiết:
- Bẩm ông, con có tội… mong ông tha tội … tại cô chủ bảo con giữ kín chuyện này … con không dám trái lời, mong ông tha thứ cho con…
Hứa Bổn Hòa cúi xuống nói:
- Vậy ông lớn hơn, hay tiểu thư lớn hơn? Mau nói ra tiểu thư đi đâu? Làm gì?
Anh phu xe vội đáp:
- Dạ bẩm… tiểu thư sau giờ học thì có đi gặp một thanh niên khác ạ… con nghĩ chắc đó là thằng Tống Ngọc Thư.
Hứa Bổn Hòa trợn mắt, cái tên Tống Ngọc Thư như làm sôi máu lên. Ông tức giận lắm, nhưng rồi ông cố kìm nén để không hét lên. Hứa Bổn Hòa nhìn chằm chằm vào người phu xe, rồi lấy chân đạp anh phu xe ngã ngửa và đi lên buồng. Đi mấy bước, ông quay lại răn đe anh phu xe:
- Tao cấm mày, nói ra chuyện ngày hôm nay với tiểu thư, nghe rõ chưa?
Anh phu xe vội quỳ lạy mà đáp:
- Dạ… dạ…
Nói về Hứa Bổn Hòa, tuy là một trong tứ địa địa chủ tại cái đất miền Nam này, nhưng nói là ông hiền cũng không đúng, mà ác cũng chả phải, vì sao thế? Lí do là vì ông ta không thấy được ý nghĩa của viếc ỷ mạnh hiếp yếu. Ông ta giàu thật, thêm vào đó lại có nhiều mối quen biết với người có máu mặt và thế lực, điều đó càng khiến người dân miền Nam ai cũng biết tiếng tăm và nể phục và cũng sợ ông ra mặt. Chỉ riêng có một điều chắc chắn về người đại địa chủ, Hứa Bổn Hòa này, đó là ông ta là một con người phân biệt giai cấp nặng nề. Ông không bao giờ thích giao lưu với những kẻ có địa vị thấp, hay nghèo đói hơn mình. Đó cũng là lí do vì sao mà ông ta vô cùng bực tức và phẫn nộ khi biết đứa con gái duy nhất của mình phải lòng một thằng thư sinh nghèo. Giờ trong đầu Hứa Bổn Hòa đang nghĩ cách làm sao để ma chia rẽ được Hứa Tiểu Lan với Tống Ngọc Thư, cho dù là có phải giết Tống Ngọc Thư, nhưng suy cho cùng, ông làm vậy cũng chỉ là vì muốn tốt cho con gái mình. Chỉ buồn cho đôi tình nhân Hứa Tiểu Lan và Tống Ngọc Thư, họ không biết rằng sự ngăn cách sắp đến gần.
Vẫn như mọi khi, chia tay Hứa Tiểu Lan xong, Tống Ngọc Thư vội về cái căn tầng trệt nhỏ bé mà chàng thuê. Vừa bước vào cửa, Tống Ngọc Thư kinh hãi, khi thấy Hứa Bổn Hòa đã ngồi đó cùng gia nhân từ lúc nào không hay. Tống Ngọc Thư vội cúi chào Hứa Bổn Hòa, Hứa Bổn Hòa ra lệnh cho mấy tay gia nhân ra ngoài đứng đợi, rồi ông kêu Tống Ngọc Thư xuống cạnh mình. Hứa Bổn Hòa lên tiếng:
- Cuộc sống của mày thế nào?
Tống Ngọc Thư vội đáp:
- Dạ, cuộc sống của cháu cũng tạm được ạ.
Hứa Bổn Hòa mở cái túi vải trên bàn ra, trong đó là mấy xấp tiền dày cộp, rồi ông nói:
- Chỗ tiền này đủ cho mày sống một cuộc sống thoải mái đến khi về già, nếu cần ông sẽ đưa thêm, nhưng với một điều kiện, ông cấm từ này mày gặp con gái ông nữa.
Tống Ngọc Thư rùng mình, nhưng chàng vội đáp:
- Cháu không dám nhận tiền của Hứa đại gia đâu ạ, nhưng xin Hứa đại gia hiểu cho, chúng cháu yêu nhau thật lòng.
Hứa Bổn Hòa đập mạnh bàn quát:
- Yêu? Đũa mốc mà muốn chòi mâm son hả mày? Mày đã bao giờ nhìn lại bản thân, và địa vị của mày chưa mà dám nói đến chuyện yêu con gái ông?!
Tống Ngọc Thư vội đáp:
- Dạ thưa, nhưng cháu thiết nghĩ đã là tình yêu sao còn phân biệt giàu nghèo ạ, với lại Hứa tiểu thư cũng yêu cháu thật lòng ạ.
Hứa Bổn Hòa sợ rằng còn ở lại lâu thì e rằng mình sẽ giết thằng nhãi này, nên đứng vội lên ra cửa, để lại gói tiền trên bàn. Ra đến cửa ông quay lại bảo với Tống Ngọc Thư:
- Mày nghĩ cho kĩ đi, đừng để rượu mời không uống, lại đi uống rượu phạt.
Ngày hôm sau, Tống Ngọc Thư mang gói tiền đến trả lại cho Hứa Bổn Hòa, điều này càng làm ông ta phẫn nộ hơn nữa. Và rồi, hai người vẫn lén lút gặp nhau. Các bạn có thể tự hỏi tại sao Hứa Bổn Hòa không ép con gái đi ô tô đi học để quán lý được chặt chẽ hơn đúng không nào, thật ra ông ta vẫn để con gái mình gặp Tống Ngọc thư là muốn đợi dịp dằn mặt cả hai người, nhất là Tống Ngọc Thư, sau khi mà chàng từ chối lời dụ dỗ của Hứa Bổn Hòa. Về phần Tống Ngọc Thư, chàng cũng không dám kể cho Hứa Tiểu Lan nghe về việc cha nàng đã đến dụ dỗ chàng ra sao, vì chàng thực sự không muốn nàng oán hận cha mình. Nhưng điều đó đã là một sự sai lầm lớn nhất trong đời của Tống Ngọc Thư.
Như mọi hôm, Tống Ngọc Thư và Hứa Tiểu Lan đang chìm trong vòng tay âu yếm của nhau, chợt từ xa, một đoàn người tiến tới. Hai người to lực lưỡng chạy lại, gỡ Hứa Tiểu Lan ra khỏi Tống Ngọc Thư rồi giữ nàng lại. Bốn người kia thì tay cầm gậy, đánh đập Tống Ngọc Thư lên bờ xuống ruộng. Hứa Tiểu Lan vừa gáo thét tên chàng, vừa cố giằng ra khỏi tay hai người kia. Được 15 phút, cả người Tống Ngọc Thư đã be bét máu, chàng nằm trên mặt đất co quắp với hơi thở yếu ớt. Một chiếc xe ô tô đen tiến lại, rồi Hứa Bổn Hòa từ từ mở cửa xe, bước xuống. Hứa Tiểu Lan nhìn thấy thế vội gọi to:
- Cha! Cha! Mau cứu Tống Ngọc Thư không có anh ấy chết mất.
Hứa Bổn Hòa tiến lại phía Tống Ngọc Thư, bốn người cầm gậy vội cúi chào. Hứa Tiểu Lan nhìn thấy điều đó, vội hét lơn:
- Cha! Cha làm cái gì vậy?!
Hứa Bổn Hòa ra hiệu cho một người thanh niên đưa gậy cho ông ta. Rồi Hứa Bổn Hòa cầm gậy nện cho Tống Ngọc Thư mấy cái nữa, chỉ nghe tiếng gậy nện vào người Tống Ngọc Thư kêu bùm bụp. Hứa Tiểu Lan thì càng giãy giụa mạnh hơn, nàng gào thết trong nước mắt mà van nài cha mình:
- Cha ơi ! Hu hu hu hu… con xin cha tha cho anh ý đi mà… hu hu hu… cha đừng giết anh ấy…. hu hu hu…
Mặc con gái mình van nài, Hứa Bổn Hoa cứ đánh. Sau một hồi cảm thấy mệt, và xem ra Tống Ngọc Thư bị đánh cũng sắp chết rồi. Hứa Bổn Hòa đưa lại gậy cho người thanh niên kia, rồi ra hiệu cho hai người đưa con gái mình lên xe. Hứa Tiểu Lan cứ vùng vẫy, khóc lóc, gào thét đòi chạy lại chỗ Tống Ngọc Thư. Hai cha con Họ hứa lên xe rồi phóng đi, bỏ mặc Tống Ngọc Thư nằm đó một mình. Đợi cho xe đi khuất, người dân xung quanh mới chạy lại vì họ sợ Hứa đại gia lắm. Họ bàn nhau định đưa Tống Ngọc Thư vào viện xá, nhưng Tống Ngọc Thư nghèo thì lấy đâu ra tiền, nên chàng bảo họ đưa chàng về tầng trệt mà cậu đang thuê. Họ đặt Tống Ngọc Thư lên giường rồi ai náy cũng đành buồn bã ra về, họ không còn biết giúp gì thêm nữa vì ai cũng nghèo, lấy đâu ra tiền mà chăm sóc với giúp đỡ Tống Ngọc Thư. Nằm trên giường, Tống Ngọc Thư hơi thở yếu đuối, cái đau đớn nhất bây giờ không phải là thể xác, mà là sự đau đớn trong tim, rồi chàng tuôn rơi những dòng lệ cay đắng khi nghĩ rằng từ giờ, chàng sẽ không bao giờ gặp Hứa Tiểu Lan nữa.
Nói về Hứa Tiểu Lan, sau cái ngày hôm đó, nàng không thèm nói một lời với cha. Mỗi khi tan học, nàng bắt anh phu xe đưa mình qua nhà Tống Ngọc Thư để thăm chàng. Nhưng anh phu xe van xin nàng đừng làm vậy, vì giờ cả nàng và anh phu xe hay bị người của Hứa Bổn Hòa theo dõi. Nếu Hứa Bổn Hòa biết được anh ta đưa Hứa Tiểu Lan đi gặp Tống Ngọc Thư thì chết chắc. Cuối cùng, Hứa Tiểu Lan Chỉ còn biết ngầm ngùi và hi vọng Tống Ngọc Thư mau tai qua nạn khỏi.