-
Ai tìm về trong đêm?
Câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây là một câu chuyện đã từng xảy ra với bản thân tôi, tin hay không là ở các bạn. Đối với những bạn đọc đã quen biết và đến thăm nhà tôi sẽ hình dung được câu chuyện này có phần nào ghê rợn hơn. Nhà tôi có cả thảy 4 tầng (tính cả sân thượng, không tính gác xép). Hồi còn nhỏ thì bà chị tôi làm chủ cái tầng ba đó, còn tôi thì ngủ với bố mẹ. Mãi sau này khi bà chị tôi đã qua Mỹ và định cư hẳn ở đấy, tôi mới mon men lên tầng ba ngủ. Nói cái này không phải là tôi nói xấu nhà mình, nhưng tôi cứ cảm tưởng cái tầng ba có một cái gì đó rất đáng sợ. Bên hông nhà tôi phía tay trái là liền với nhà bà hàng xóm 5 tầng, bên phải là nhà ông trẻ chỉ có một tầng với cái miếu thờ trên sân thượng nhà ổng. Gần ngay trước cửa nhà tôi là một cái cây si mà tôi nghe nói đã có từ lâu lắm rồi. Nói đến cây si, ai chả biết rằng nhiều ma, thường vì cây này thiêng lắm, nên ít người dám động tới. Tích tụ lâu năm tạo thành chốn ẩn nấp và nương náu cho vong hồn còn lởn vởn tại nhân gian. Nếu bạn hỏi bây giờ khi đã lớn, thì tôi ngủ ở đâu, xin nói thật là tôi vẫn nằm tầng hai. Tôi nằm lăn lóc trên giường một mình một cõi, còn ông bà bô ôm nhau trên đệm đặt ở dưới đất. Lí do là vì trên tầng ba xung quanh không có nhà cao tầng che nên rất nóng, vấn đề thứ hai là tiết kiệm điện, và vấn đề cuối cùng là tôi không thích ngủ trên tầng ba tí nào. Nhiều bạn đọc có lẽ cũng sẽ nghĩ ngay là tôi sợ ma, không dám ngủ một mình, vậy tôi sẽ kể cho các bạn nghe lí do vì sao mà tôi không dám nhé.
Câu chuyện này nên vòng lại từ hồi tôi còn bé tí, hồi đầu nhà tôi ở dưới ngõ Thổ Quan cùng với ông bà nội, mãi sau này mới chuyển lên Lê Duẩn bây giờ. Lúc đó ông ngoại tôi đã già lắm rồi và sắp mất. Mẹ tôi có kể cho tôi nghe là hồi tôi còn bé tí teo, ông thường xuống thăm gia đình tôi và chiều tôi hết cỡ. Đối với mọi người trong nhà, ông rất nghiêm nhưng lại yêu thương con cái vô cùng. Cho nên từ hàng con trở xuống đến hàng cháu, ai ai cũng sợ nhưng rất quý ông ngoại. Ở đời này, chả có ai là sống mãi được, hồi ông ngoại mất, cả họ bên ngoại ai cũng buồn. Vì giờ đây, không còn ai quan tâm chăm sóc tới mọi người như ông nữa. Còn nhớ bác tôi kể là, hồi làm đám ma ông ngoại, có mời thầy về coi ngày làm ma chay rồi chôn cất. Ông thầy có đến tận nhà làm lễ hộ. Trước khi ra về, ông thầy có đưa cho bà ngoại tôi một lá bùa và nói rằng sau khi cúng một trăm ngày, hãy dán lá bùa này lên trước cửa nhà. Bà ngoại tôi có thắc mắc, ông thầy đáp là thứ nhất vì thấy tình cảm của mọi người trong nhà dành cho ông ngoại quá nhiều, nên cho dù đã qua thế giới bên kia, cũng không tránh khỏi việc vong hồn ông sẽ còn hiện về để thăm con cháu. Thứ hai là nhà tôi có cây si, nếu để cho ông ngoại về mà vào được tới nhà, sợ vong hồn ông sẽ ẩn nấp trong thân cây, lúc đó thì chỉ có trời mới biết có những chuyện gì. Nếu tôi nhớ không nhầm, đối với người chết, thì sau ba lăm ngày hồn mới thực sự lìa khỏi xác, tiếp đó là trước bốn chín ngày thì còn có cơ hội gặp và giao tiếp, gặp gỡ người thân một cách dễ dàng, trong giai đoạn này thường xuất hiện việc câu hồn, nhập xác (cái việc ngày giờ mà hồn lìa khỏi xác ở đây có lẽ là tôi nói theo hiểu biết, chứ thực ra để tính được ngày mà hồn lìa khỏi xác còn phụ thuộc vào bạn chết vào lúc nào và chết ra sao). Cuối cùng là một trăm ngày, sau một trăm ngày thì vong hồn thực sự thuộc về thế giới bên kia. Tuy nhiên, có thể nói đây chỉ là cái mốc mà người xưa đặt ra cho ba cái việc cúng kiến ma chay, chứ thực hư sao, nào có ai đã từng chết đi để rồi trở về mà nói đâu. Bà ngoại tôi cũng là người cả tin, nên sau một trăm ngày, bà tôi dán lá bùa lên cửa ngay. Các bác và bà ngoại trong nhà còn nhớ rõ, cứ mỗi lần sắp đến ngày giỗ ông ngoại, đang đêm họp thường thấy bóng dáng của một ông lão rất giống ông ngoại đứng trước cửa nhà, không nói tiếng nào, chỉ đứng đó lặng im nhìn vào. Được như vậy gần ba bốn năm thì không thấy gì nữa. Nhưng cái lá bùa đó do thời gian cũng dần dần tróc đi theo mưa nắng. Hồi tôi học cấp hai, nhớ như in rằng có đợt giỗ ông ngoại, cả nhà đang chuẩn bị ăn uống thì một con bướm đen to oành không biết từ đâu bay vào đậu lên bàn thờ của ông. Mới đầu mọi người định đuổi đi, nhưng bà ngoại tôi bảo là hiện thân của ông ngoại đó. Cứ như vậy trọng ba năm liên tục.
Tiếp theo đó, vào đợt tôi sắp đi Mỹ, cái đêm hôm đó, tôi qua nhà ông anh họ tên Minh, 5 tầng ngay cạnh nhà tôi. Đang cùng ông Minh ngồi buôn dưa chuột cùng với anh Tú, anh ruột ông Minh, và bà vợ ông Tú, Hoàng Anh vui vẻ. Bỗng cả bọn giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân chạy rầm rầm từ tầng bốn chạy xuống. Cá bọn lúc đấy lại chả không vãi hết cả ra, thử hỏi hơn 12 giờ đêm rồi, ai ở buồng người đấy. Bác Vinh và Bác Tuấn thì ở dưới tầng hai còn bốn chúng tôi thì trên tầng bốn, còn ai nữa đâu mà chạy ngoài hành lang. Tôi phải nói thật là lúc đó, tôi cũng sắp ngất đến nơi, lại được thêm mấy ông anh và bà chị nói hùa vào dọa, tí thì són đái. Nhưng mà cũng chả đứa nào cười được lâu, vì chỉ độ 5 phút sau, tiếng chân người chạy uỳnh uỵch từ tầng dưới lên thẳng tầng năm. Má ơi, lúc này cả lũ ôm nhau mà rúm ró lại, đến gan như ông Tú mà còn tái mặt đi thì các bạn hiểu thế nào rồi đấy. Xong cả lũ đang im lặng, chợt lại nghe tiếng chân chạy ngược xuống, lần này thì cả đàn chó nhà bác tôi sủa như điên dại. Tôi thề là tôi chỉ có nước tè ra quần, tôi muốn về nhà lắm chứ , nhưng muốn về phải mở cửa buồng đi ra hành lang mà về, chứ chả lẽ làm sóc bay với người dơi phi thân từ tầng bốn nhà bên này bay qua tầng hai nhà tôi? Lấy hết can đảm, mỗi người cầm một thứ trong tay, ông Tú cầm cái gậy góc buồng, ông Minh vớ ngay cái thanh kiếm nhật trưng bày tuốt vỏ, tôi thì cầm theo đôi dép có gì ù té luôn, còn bà Hoàng Anh thì chỉ đi sau ông Tú. Cả đám lò dò thò đầu ra hành lang và nhìn lên tầng thượng, không thấy gì, lại kéo nhau từ từ đi xuống. Sắp xuống đến tầng hai thì gặp hai bác cũng đang đi lên. Bác Tuấn bảo là tưởng kẻ trộm trèo từ sân thượng xuống, nhưng mà khi ra coi chả thấy ai, cửa dưới nhà đã khóa và cộng thêm cả đàn chó thì thằng nào mà chạy được. Anh Tú bảo trên sân thượng cũng khóa cửa rồi, mà từ nãy giờ cả đám ngồi với nhau, thì làm gì còn ai chạy ngoài hành lang nữa. Cả hội đứng nhìn nhau, như chợt hiểu ra điều gì đó, rồi không ai nói gì. Tôi thì phải năn nỉ mãi bác Tuấn mới đưa tôi xuống đến sân để ù té về. Cả đêm đó tôi cũng chả ngủ được là mấy, có thể tại vì sợ cái tiếng bước chân đó, hoặc do đêm đó cả nhà bác Tuấn bật hết đèn lên sáng quá, kéo rèm cửa vào cũng không ngủ được. Sáng hôm sau, tôi có nghe bà ngoại nói là đêm qua nằm mơ thấy ông ngoại về, thế là bà dắt ông ngoại đi tham quan nhà.
Sau năm đầu tiên đi du học về, tôi rất vui mừng vì đã qua được cái năm đầu khốn nạn đó. Về vui vẻ với gia đình, người thân. Nhưng chẳng được bao lâu. Rồi một đêm, do đi chơi về muộn, tôi nằm mãi trên giường tầng hai mãi mà không ngủ được. Đã hơn mười 1 giờ đêm rồi, cứ quay qua quay lại, chợt tôi nghe có tiếng bước chân vọng từ trên tầng ba xuống, lúc đầu tôi cứ nghĩ là nhà của bà hàng xóm sát vách vọng lại. Nhưng rồi mấy đêm liền, vẫn cái tiếng đó, tôi bắt đầu lắng nghe thật kĩ, rõ ràng là tiếng bước chân trên tầng ba, đi đi lại lại. Cái tiếng này rất giống khi mà nhà tôi có họ hàng ra ngủ trên tầng ba và đi qua đi lại. Như nhớ ra chuyện bên nhà bác Tuấn hôm nào. Tôi bắt đầu cảm thấy rùng rợn, nhưng mà cái tính tôi, nó hay tò mò… Tôi cố lắng tai nghe, cái tiếng bước chân đó cứ đi lòng vòng trên đầu, đi từ nhà tắm ra đến cửa, rồi vòng vào. Cứ như vậy phải đến 2 phút, rồi bốn bề im lặng trở lại. Tiếng bước chân đó thỉnh thoảng mới nghe thấy thôi, mà phải nằm im, lắng tai nghe. Có lần tôi hỏi bố mẹ tôi là có nghe thấy tiếng bước chân trên tầng ba không, thì bố mẹ tôi bảo là không. Nhưng rồi, cái đêm định mệnh cuối cùng cũng đến. Do cả hai ông bà bô tôi đều làm bác sĩ, nên thường xuyên có lúc cả hai phải ở lại viện trực cả đêm. Hôm đó, sau khi đi ăn nhậu với bạn bè về, tôi nằm coi tivi lâu lắm. Đến 2 giờ mới tắt đèn đi ngủ. Nằm một lúc rồi chợt, tiếng bước chân lại vọng về, như thường lệ, tôi nằm im lắng nghe. Đèn phòng ông Minh chiếu thẳng xuống tầng hai nhà tôi, nên tôi thường mở rèm ra lấy ánh sáng đó làm đèn ngủ vì ông này không hiểu sao chuyên môn bật đèn cả đêm. Ánh sáng chiếu rọi cả buồng, không quá sáng nhưng đủ để nhìn thấy mọi vật. Đang lắng nghe tiếng bước chân trên tầng ba. Chợt cái cửa sắt buồng tầng ba kêu ken két, tôi rùng mình, toát mồ hôi hột. rồi tiếng bước chân cứ từ từ tiến xuống từng bước, từng bước. tôi nhìn về phía cái cửa ra vào tầng hai, vì cái tường ngăn buồng và hành lang là khung kính đục, nên dễ dàng nhìn thấy bóng đồ vật bên ngoài. Càng xuống gần, tiếng bước chân càng nặng nề. Tiếng bước chân cứ thế vọng về, đến gần trước cửa tầng hai tầm ba bước thì nó đứng lại. Tôi lúc này cũng sợ đến mức tụt cả lưỡi lại, co ro như đứa chết rét. Tôi không tin vào mắt mình nữa… Một cái bóng đen dần dần hiện lên trên cánh cửa kính đó, đúng dáng vóc một người gầy, cao trung bình. Tôi trố mắt nhìn… rồi nhắm mắt lại, mồm lẩm bẩm “Lạy trời lạy Phật, con không làm gì nên tội, mong cho oan hồn ngoài kia đừng dọa con, xin hãy đi đi…”, tôi mở mắt ra thì cái bóng đó đã không còn. Lấy hết can đảm, tôi mới thò tay ra mà bật được cái đèn đầu giường, rồi cái đèn bàn phấn, rồi thì mon men bật đèn phòng. Tôi còn mở cả tivi để cho đỡ sợ, tuy đã làm vậy, nhưng đến gần sáng tôi mới ngủ được. Kết quả là bị mẹ tôi la mắng quá trời vì bật điện cả đêm. Tôi có kể cho mẹ nghe, nhưng mẹ tôi bảo là vớ vẩn, nhà này làm gì có ma. Nếu tôi nhớ không nhầm thì gần hai tuần sau tôi mới ngủ lại được bình thường. Sau hai năm học đại học, tôi lại về thăm nhà. Rồi có một đêm, khi mọi người ngủ say, tôi vẫn nằm tầng hai, lắng tai nghe. Tiếng bước chân lại từ trên tầng ba vọng xuống, tôi lại nằm lắng tai nghe. Không hiểu sao từ bao giờ, tôi đã cảm thấy quen thuộc với tiếng bước chân này, tôi nằm nghĩ miên man và cố tìm ra câu trả lời, ai tìm về trong đêm... ?