• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Tuyển tập] Bên kia của sự sống (Cú Heo) (1 Viewer)

  • Cõi khác

Chủ đề về “Cõi khác” đã được bàn tán từ lâu lắm rồi. Nhưng càng về sau, khi khoa học phát triển, nhiều người dường như quên dần đi cái vấn đề này. Đa số là do con người ta bây giờ cái gì cũng lôi khoa học ra chứng minh. Cái gì mà khoa học chứng minh là sai hoặc chưa chứng minh được, họ coi như là điều vô lý, hoang đường, và thậm chí là nhảm nhí. Nhưng phải nói thẳng một câu, có rất nhiều điều mà khoa học cũng không thể chứng minh, mà vẫn tồn tại, vậy tại sao lại phủ nhận những việc như thế. Câu chuyện mà tôi sắp kể dưới đây, là một câu chuyện đã từng xảy ra, nhưng tên nhân vật đã được thay đổi. Đã là người Việt Nam, không ai còn lạ gì việc gọi hồn hay nói chuyện với người ở thế giới bên kia qua các nhà ngoại cảm cả. Cũng nhờ vào việc đó, mà không ít người đã tìm được thân nhân của mình thất lạc trong chiến tranh. Cũng như một vấn đề đã nêu ở phần trước, nếu nói là những người làm bộ máy nhà nước không bao giờ tin vào thần thánh mà quỷ thì bạn đã nhầm to. Bộ máy nhà nước ở đây xin được nói rõ hơn là viện quân y (chi tiết là viện nào xin được giấu tên). Viện này có một khoa riêng chuyên nghiên cứu về vấn đề tâm linh, “khoa tâm linh học”. Tại sao khoa này lại được ít người biết đến, lí do là vì nguồn kinh phí cho khoa này không cao, nhân viên chủ yếu là những bác sĩ cấp cứu chuyên ngành, hay những người mổ tử thi. Họ tin rằng con người ta sau khi chết không hẳn là đã chấm dứt một sự sống, mà vẫn còn một cái gì đó tồn tại, vảng vất. Trưởng khoa tâm linh học là một bác sĩ chủ nhiệm khoa nhi, chuyên về nạo phá thai. Tên ông là Phước, phó khoa tâm linh học là Thành, Đạt và một số người nữa. Nhiều đồng nghiệp trong viện nói bác sĩ Phước là người mê tín dị đoan vì trong phòng ông có một cái bàn thờ nhỏ, thắp hương hàng ngày. Bàn thờ này không phải để cúng thần linh hay thổ địa, chỉ đơn giản để bái vong hồn cho khỏi phá phách. Đợt mùa đông năm đó, khoa tâm linh học đang tiền hành một cuộc thí nghiệm mang tầm cỡ quan trọng, đó là gọi hồn một người vừa mới chết về. Việc này không khó, chỉ cần đưa người thử nghiệm vào một buồng kín, chung quanh để thật nhiều gương hai mặt, trong phòng chỉ lắp bóng đèn vàng, cửa sổ và cửa ra vào đóng hết. Máy lạnh để mức thấp nhất. Hơn thế nữa, những người tham gia thí nghiệm phải được quết máu chó lên trán để tránh bị nhập xác. Nghe thì có vẻ hay lắm, nhưng khổ một nỗi, kiếm mãi mà không tìm đâu ra được một người mà sắp chết chịu dâng hiến thân mình để làm thí nghiệm. Bác sĩ Phước rất tuyệt vọng khi mãi không kiếm đâu ra được một người như thế. Đang tính tới việc từ bỏ cuộc thí nghiệm thì cơ may lại đến. Bác sĩ Phước có một người bạn thân tên là Thọ. Ông này mới có gần sáu mươi, mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, không biết sẽ ra đi lúc nào. Nghe thấy bạn mình tâm sự về cuộc thí nghiệm chắc phải từ bỏ. Ông Thọ nói:

- Nếu anh không chê, tôi tình nguyện hiến thân mình cho cuộc thí nghiệm đó.

Bác sĩ Phước vừa nghe dứt câu, đã trố mắt. Bác sĩ Phước mừng lắm chứ, nhưng nghĩ lại Thọ là bạn thân của ông, ông không cam lòng:

- Anh nói gì vậy, tôi sao có thể lôi bạn thân của tôi ra làm thí nghiệm được chứ? Bao nhiêu năm chúng mình sát cánh ngoài chiến trường, gian khổ có nhau.

Ông Thọ cố van nài giọng yếu ớt:

- Tôi biết là anh quý tôi, nhưng mà cuộc thí nghiệm này cũng không kém phần quan trọng với anh. Và lại, tôi cũng sắp gần đất xa trời rồi, cũng muốn làm một việc gì đó có ý nghĩa. Nếu như quả thật tôi có thể chứng minh được rằng còn có cõi khác tồn tại thì tôi vui lắm.

Từ chối một hai lần, nhưng thấy bạn mình nhất quyết đòi hiến thân. Bác sĩ Phước gục đầu lên giường của ông Thọ khóc nức nở và cám ơn ông. Ông Thọ bàn với vợ con, lúc đầu họ nhất quyết không đồng ý. Nhưng sau khi được ông Thọ thuyết phục, kèm theo bác sĩ Phước đảm bảo là xác sẽ nguyên vẹn, đồng thời cuộc tiến hành chỉ diễn ra mấy ngày. Vì chiều ý người sắp ra đi, vợ ông Thọ đồng ý kí vào giấy chứng nhận. Bác sĩ Phước vui mừng chạy đi báo cho mọi người trong khoa biết và lên kế hoạch chuẩn bị cho cuộc thí nghiệm có một không hai này. Bác sĩ Phước sai cô y tá Lan và Mai túc trực bên cạnh ông Thọ cả ngày để nếu như thấy ông có biểu hiện yếu đi sẽ đưa thẳng vào phòng thí nghiệm. Bác sĩ còn cấp phép cho vợ con ông Thọ được ra vào viện tự do để được gần ông những giây phút cuối.

Cái đêm đó, bác sĩ Phước đang ngủ, thì điện thoại di động của ông reo lên. Ông nheo mắt mở điện thoại:

- Cô Mai hả, có chuyện gì thế?

Đầu dây bên kia:

- Sếp ơi, ông Thọ yếu lắm rồi, có lẽ tối nay có thể tiến hành được.

Bác sĩ Phước nhảy bổ dậy:

- Thế hả? Cô đã gọi cho những người khác chưa?

Cô Mai đáp:

- Tất cả đã có mặt đầy đủ, chỉ đợi mỗi sếp thôi.

Bác sĩ Phước giọng khẩn trương:

- Cô và mọi người đưa ông Thọ vào phòng đi, tôi sẽ đến ngay.

Bác sĩ Phước vội vàng mặc quần áo, phóng xe như bay đến viện. Cũng may mà nhà gần viện nên chỉ sau 15 phút là đã có mặt. Bước vào phòng, bác sĩ Phước thấy mọi thứ đã chuẩn bị đủ, đèn vàng thắp sáng, trước các cửa sổ đã được đăt một tấm gương to. Bước đên bên cạnh giường của ông Thọ, bắt mạch và nghe nhịp tim thì thấy đã yếu lắm rồi. Nhìn ông Thọ, mắt lờ đờ, cố hé mở để nhìn người bạn thân lần cuối. Bác sĩ Phước, nước mắt lưng tròng. Rồi bác sĩ Phước quay ra bảo Thành đóng nốt cửa ra vào cà chặn tấm gương lại. Rồi tất cả ba người, Phước, Thành, Đạt, Mai và Lan quay quanh giường của ông Thọ. Lan đưa cho mọi người bát máu chó để quệt lên trán. Được một lúc, chợt máy đo nhịp tim kêu tiếng bíp dài dằng dặc. Bác sĩ Phước nhìn lên khuôn mặt của ông Thọ, hai con mắt giờ đây đã nhắm nghiền. Một hơi thở cuối cùng hắt ra. Thành kiểm tra mạch và nhịp tim đều đã ngừng đập. Mọi người bắt đầu toát mồ hôi hột, và hồi hộp. Cuộc thí nghiệm bắt đầu, bác sĩ Thành chấp tay vái lạy ông Thọ ba vái, mọi người đều nhất nhất làm theo. Sau đó, Đạt mang một cây nến trắng, để lên ngực ông Thọ. Lúc này bác sĩ Phước lớn tiếng gọi:

- Nếu ông Thọ còn trong buồng này, xin mời hiện diện.

Bốn bề vẫn im lặng, tuy nhiên ngọn nến trên ngực ông Thọ bắt đầu bập bùng như có hơi thổi ra từ mũi của ông. Cô Lan và cô Mai không hiểu do điều hòa lạnh quá hay vì sợ mà bám lấy nhau. Bác sĩ Phước bảo Đạt kiểm tra mạch và hơi thở lại một lần nữa, Đạt kiểm tra và khẳng định là ông Thọ đã chết thật rồi. Bác sĩ Phước lại hô lớn:

- Nếu vong hồn ông Thọ còn ở đây, xin hãy ra hiệu cho chúng tôi biết.

Bốn bề vẫn yên lặng, ngọn nến vẫn cháy đều đều. Mọi người có vẻ thất vọng vì xem ra cuộc thí nghiệm của họ đã không thành. Bác sĩ Phước cũng vô cùng tuyệt vọng, ông định cho bỏ cuộc thí nghiệm này. Nhưng nghĩ tới lời người bạn mình nói trước khi ra đi, ông lại nói lớn:

- Ông Thọ ơi, tôi là Phước bạn tri âm của ông đây mà, ông còn ở đây không.

Bất chợt hai con mắt của ông Thọ bật mở trừng trừng. Nhìn thấy cảnh đó, Mai thì rú ầm lên, còn Lan thì lăn ra đất bất tỉnh. Bác sĩ Phước, Đạt và Thành thì đứng lặng như tờ, như không tin vào mắt mình. Rồi cái mồm của ông Thọ hơi hé mở, một luồng khí phả ra làm ngọn nến chợt tắt. Ánh đèn vàng bắt đầu nhấp nháy một lúc. Các tấm gương chặn cửa chợt rung lền ầm ầm. Ba bác sĩ bắt đầu run rẩy, da gà nổi lên khắp người. Mai cúi xuống đỡ Lan dậy, hai cô ôm nhau mặt cắt không còn một giọt máu. Chợt đâu đó vọng lại một tiếng nói trầm và có vẻ như từ xa xôi lắm:

- Anh Phước hả… Anh gọi tôi có chuyện gì thế?

Nghe thấy vậy, bác sĩ Phước bỗng dựng tóc gáy, khắp người ông run lẩy bẩy. Đạt tính chạy ra ngoài nhưng may mà có Thành ngăn cản kịp. Còn Lan và Mai thì ngồi sát vào góc tường, và run lẩy bẩy như 2 con mèo con. Bác sĩ Phước lấy lại bình tĩnh, hỏi:

- Xin hỏi, giờ anh Thọ còn sống hay đã chết?

Tiếng nói đó lại vang vọng:

- Tôi đã chết rồi còn đâu nữa…

Lúc này thì không ai còn đủ can đảm để nói lên lời. Bác sĩ Phước cố gặng hỏi:

- Thế giờ anh đang ở đâu?

Tiếng nói vọng về:

- Tôi đang ở cõi âm rồi…

Cô Lan và cô Mai bỗng gào rú lên khóc, khiến cho Đạt và Thành tuy sợ nhưng cố lấy hết can đảm để dỗ dành. Bác sĩ Phước đang định hỏi thêm bỗng tiếng nói lại vọng về:

- Anh Phước… Tôi đã chết… Cớ sao còn níu kéo vong hồn tôi làm gì… Sao lại chặn gương để tôi không về với vợ con được…

Bác sĩ Phước nghe đến đây thì rùng mình, ông quay qua nhìn mọi người thì thấy ai cũng rúm ró lại, và ra hiệu cho bác sĩ Phước dừng cuộc thí nghiệm lại. Bác sĩ Phước còn đang đắn đo thì tiếng nói lại vọng về:

- Anh Phước… Mở đường… Cho tôi về với vợ con…

Tuy còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng vì dù sao đây cũng là người bạn thân của mình. Bác sĩ Phước liền tiến ra phía cửa ra vào, từ từ úp mặt tấm gương to xuống đất. Bóng đèn vàng tự nhiên nhấp nháy liền mấy cái, rồi một luồng gió ùa thẳng ra cửa. Khi mọi người chạy về phía ông Thọ thì thấy mắt đã nhắm và miệng đóng lại từ lúc nào không hay. Bác sĩ Phước nắm lấy tay ông Thọ thì thầm:

- Anh Thọ, cám ơn anh nhiều lắm.

*Chú Thích: Ở đời là vậy đó, người ta thường rất ham muốn làm một cái gì đó, nhưng đến khi thực sự làm rồi thì con người ta lại không hoàn thành được như lúc ban đầu nảy ra ý định. Ở đây cũng vậy, bác sĩ Phúc rất muốn tìm hiểu về cõi âm, và khi đã có cái cơ hội, được giao tiếp với người của cõi âm rồi, thì ông ta lại trở nên sợ hãi, và ái ngại trước cái sự giao tiếp đó. Gương hai mặt được dùng để cản tà ma trong truyện là vì nếu là gương soi thường thì tà ma sẽ nhập vào mà bước vào thế giới trong gương rồi ẩn náu trong đó. Nhưng nếu là gương hai mặt thì ngược lại, nó sẽ là một tấm rào cản ma hiệu quả (đừng hỏi tôi tại sao).
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom