• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới (5 Viewers)

  • Chương 1316-1320

Chương 1316 Chương 1316. Nếu Nữ Đế bệ hạ và Đế Phu mở lời vàng, thế nào cũng là là tác phẩm xuất sắc tuyệt đỉnh!

Lâm Hiên tùy ý gật đầu: “Được, nàng tới trước.”

Đông Hoàng Tử U mỉm cười, nghĩ thầm tên này vẫn rất có phong độ.

Nàng thản nhiên nhìn lướt qua toàn trường, nói: “Vậy trẫm nói trước một câu, lâu cao nhất tự vân trung yến!”

Rào!

Vừa nói ra một câu này, trong đại điện vang lên tiếng thán phục trước nay chưa từng có.

“Lấy lầu cao so sánh trường thọ, lấy mây trung yến chi cao lớn mờ mịt để hình dung thọ nguyên chi cao xa không thể cân nhắc, tác phẩm của bệ hạ thật sự là đại khí bàng bạc, ý vị thâm trường, đủ thấy công lực đỉnh cao!”

“Đúng vậy, một câu ngắn ngủn đã có ý cảnh cao lớn sâu xa như thế, thật sự là tác phẩm của thiên nhân!”

“Bội phục bội phục! Bệ hạ văn thao võ lược, danh xứng với thực!”



Nhận sự tán thưởng của mọi người, mắt phượng của Đông Hoàng Tử U thanh đạm, không màng hơn thua, ngược lại mang theo sự chờ mong nhìn về phía Lâm Hiên.

Nàng rất muốn nhìn xem Lâm Hiên sẽ tiếp câu này như thế nào.

Lúc này mọi người cũng đều tập trung ánh mắt ở trên người Lâm Hiên, có chút chờ mong chờ câu thơ của hắn.

Lâm Hiên mỉm cười, nói: “Nhân lão y nhiên hải trung tiêu!”

Sau khi hắn nói ra câu này, không chỉ mọi người, mà ngay cả Đông Hoàng Tử U cũng hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.

0

“Hay cho một câu ‘Nhân lão y nhiên hải trung tiêu’, một câu này của Đế phu lấy núi đá ngầm kiên cố trong biển, để hình dung thọ nguyên lâu đời khó có thể lay động, là sự so sánh, ẩn dụ đầy triết lý và chiều sâu!”

“Đúng vậy, một câu kia của Nữ Đế bệ hạ khí thế hào hùng, rất phong thái mạnh như thác đổ. Mà một câu này của Đế phu lại là đại đạo chí chân, lấy núi đến đá ngầm trong biển để miêu tả nhân sinh lâu đời sau khi trải qua tang thương sóng gió, thật sự đầy hiểu biết chính xác, ý cảnh phi phàm!”

“Nữ Đế bệ hạ cùng Đế phu một người suy nghĩ từ ý lớn, một người nhìn thấy chân thương trong đời thường, thật sự là trời tác hợp, kín kẽ, làm người nghe động lòng, động tâm, như lắng nghe thiên thư!”



Trong đại điện, phàm là người quen thuộc với văn đạo, đều không nhịn được giơ ngón tay cái lên với Lâm Hiên.

Bọn họ nghĩ thầm Lâm Hiên không hổ là một văn thánh, tiện tay làm là có phong thái của mọi người.

Tiếp theo, mọi người hợp lời chúc thọ của Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U lại để cảm ngộ.

Phát hiện lời chúc thọ của hai người hài hòa thống nhất như thế, lại càng không nhịn được tán thưởng phu thê bọn họ hài hòa, như long phượng hòa minh.

Thấy mọi người tôn sùng Lâm Hiên như thế, Đông Hoàng Tử U cũng yên lặng gật đầu.

Đôi mắt phượng sáng ngời, xinh đẹp như ánh nắng ấm áp của tháng ba.

Nàng nhẹ nhàng liếc Lâm Hiên một cái, thầm nghĩ tuy Lâm Hiên dùng từ mộc mạc, nhưng ẩn chứa chí lý.

Lúc này náo nhiệt mà chật chội, còn có thể có tác phẩm xuất sắc này, thật sự là khó có được.

Không thể không nói, tài năng của hắn quả thật nhanh nhẹn.

Có thể là do tính cách ngang ngược của hắn, mới có thể phát huy sự xuất sắc mỗi khi đối mặt với tình huống này.

Trong lòng Đông Hoàng Tử U đánh giá Lâm Hiên như thế.

Nghe thấy mọi người bàn tán hai người bọn họ là long phượng hòa minh, Đông Hoàng Tử U không nhịn được mà nghĩ đến, cường thế của nàng và Lâm Hiên ngang ngạnh

Thật đúng là có chút bổ sung ý tứ cho nhau.

Nhan Kim Vĩnh bưng chén rượu đứng dậy nói: “Đa tạ bệ Bệ hạ và Đế phu ban lời, vi thần thật sự là vô cùng vui vẻ!”

“Vi thần kính Bệ hạ và Đế phu, chúc hai vị phu thê tình thâm, vĩnh sinh hạnh phúc!”

Hắn vừa hô như vậy, toàn trường đều bưng chén rượu lên.

“Đồng chúc Bệ hạ và Đế phu phu thê tình thâm, vĩnh sinh hạnh phúc!”

Đông Hoàng Tử U mỉm cười, nâng chén trà lên, nhìn thấy trong tay Lâm Hiên tràn đầy một chén rượu trắng, nghĩ thầm loại tính cách ngang ngạnh này của Lâm Hiên chắc chắn là thích uống nhiều rượu.

Vì thế nàng khua tay ngọc, biến ra một Thiên giai thượng phẩm Tỉnh Tửu Linh Đan phóng tới trước mặt hắn.

“Ăn đan này vào, ngàn chén không say!”

Lâm Hiên cười, vừa muốn nói cho Đông Hoàng Tử U tửu lượng của mình rất tốt, mấy chén rượu này căn bản không cần lo lắng, tiểu bảo bối Tuyền Hi đã nhặt linh đan lên đặt vào trong chén của Lâm Hiên.

Vẻ mặt Tuyền Hi ân cần nói: “Phụ thân, người không sợ uống rượu, sau khi ăn linh đan, người lại càng không sợ uống rượu!”

Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu nghe vậy, đều gật đầu: “Ừm ừm ừm, Tuyền Hi, tỷ nói rất có đạo lý!”

Lâm Hiên bị lời nói ngây thơ mà thuần phác của các tiểu nha đầu chọc cho cười to, gật đầu nói: “Tốt lắm, phụ thân nghe các con!”

Nói xong ngửa đầu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

“Đế phu độ lượng!”

Mọi người tán thưởng rất nhiều, lại không khỏi cảm thán.

Đế phu đã lớn mạnh như thế, Nữ Đế bệ hạ lại vẫn thân thiết lấy ra Tỉnh Tửu Linh Đan, đủ để thấy được Nữ Đế rất quan tâm Đế phu.

Không ngờ vị nữ đế vạn cổ này cũng sốt ruột bảo vệ chồng như vậy.

Có thể làm cho nữ đế cao lãnh đạt đến trình độ như thế, Đế phu thật đúng là có tay nghề, không hổ là tấm gương của nam nhân!

Chờ sau khi uống xong chén này, không khí yến hội rất nhanh đã tới đỉnh điểm.

Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U cùng các tiểu bảo bối vui chơi giải trí.

Nhan Kim Vĩnh và quốc quân quyền quý của điện hạ, còn có một đám nhân sĩ võ đạo thì mời rượu lẫn nhau, bắt chuyện nói chuyện phiếm.

Lần này Lệ Thượng Hoa và Lệ Phong đến đây, chủ yếu là để kết bạn với một số tông môn lớn, để mở rộng con đường tương lai của bản tông.

Vì vậy, vào thời điểm này, họ cũng có ý thức muốn kết giao.

Lệ Thượng Hoa chú ý tới một nam tử trung niên ngồi ở phía trước mình, chính là tu vi cảnh giới trung kỳ của Tôn giả, mà đỉnh đầu mơ hồ lóe ra hai tia huyền quang đỏ lam, giống như tinh khí đạt tới đỉnh phong, thực lực cao hơn hắn một mảng lớn.
Chương 1317 Chương 1317. Đế phu vẫn thật sự là có tay nghề!

Vì thế vẻ mặt hắn thân thiện tươi cười giơ ly rượu lên: “Vị đạo hữu này song hoa tụ đỉnh, thực lực phi phàm, không biết là đến từ môn phái nào?”

Nam tử trung niên được hắn tâng bốc, có vẻ hết sức vui vẻ, bưng chén rượu lên cười nói: “Tại hạ là môn chủ Hỏa Thần môn Dư Đắc Đạo, các hạ là?”

Lệ Thượng Hoa: “Vân Dương tông, Lệ Thượng Hoa!”

“Vân Dương Tông!” Dư Đắc Đạo gật gật đầu, giống như nhớ kỹ tên này, giơ chén rượu lên: “Lệ tông chủ, cạn!”

“Cạn!” Lệ Thượng Hoa cùng Dư Đắc Đạo chạm cốc uống một hơi cạn sạch, ngược lại nhìn Lệ Phong một cái: “Lệ Phong, ngươi cũng kính Dư tông chủ một ly!”

“Vâng!”

Lệ Phong vội vàng bưng chén rượu lên, vòng qua bàn đi tới trước mặt Dư Đắc Đạo: “Dư tông chủ, ta kính…”

Nói được một nửa, thần sắc hắn đột nhiên hơi đổi.

Dư Đắc Đạo cũng biến sắc, nhíu mày hít sâu một hơi: “Ngươi không phải... A, ta nhớ ra rồi, ngươi là rể của Đan Vương Đổng Thiên Trung!”

Lệ Phong và Lệ Thượng Hoa nghe vậy, trong lòng đều hoảng loạn.

Lệ Phong cũng không ngờ, hai năm trước Dư Đắc Đạo từng đến nhà Đổng Thiên Trung cầu dược, gặp hắn một lần, lúc này còn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra hắn.

Mà vừa rồi bởi vì hắn ngồi ở phía sau, không có chú ý tới nam nhân phía trước này, lại từng gặp mình.

Nghĩ đến bây giờ chỉ có thể đâm lao phải theo lao, Lệ Phong vội vàng nhìn Lệ Thượng Hoa, sau đó nói: “Dư tông chủ thật sự là có trí nhớ tốt, vãn bối quả thật là rể Đổng gia!”

“Vãn bối kính Dư tông chủ một chén, làm kính trước!”

Dư Đắc Đạo cùng Lệ Phong cạn một chén, lại hỏi: “Đúng rồi, dù sao ngươi cũng là con trai của một tông chủ, vì sao cam nguyện đến Đổng phủ làm rể?”

Thần sắc Lệ Phong dần dần trở nên thâm trầm, thở dài một tiếng nói: “Đó là bởi vì, vãn bối vì tình mà khốn khổ, thích thiên kim Đổng gia.”

Nhưng mà tông ta có chênh lệch nhất định so với Đổng gia, vãn bối tự biết chỉ có chân thành mới có thể đả động được nhạc phụ đại nhân.”

“Cho nên chủ động vào Đổng gia làm rể, muốn dùng biểu hiện của mình đả động nhạc phụ đại nhân, từ nay về sau cùng Hân Nhi song túc song tê, đầu bạc đến già!”

Thấy ánh mắt hắn chân thành, trong lời nói thể hiện chân tình, Dư Đắc Đạo gật đầu nói: “Không tồi! Vì tình yêu mà co được dãn được, tình nguyện buông bỏ thân phận thiếu tông chủ để ở rể, cũng muốn ở cùng một chỗ với người mình yêu, tâm trí này cực kỳ hiếm có ở người trẻ tuổi!”

“Có chí khí này, không lo không thể thăng quan tiến chức vùn vụt, bỗng nhiên nổi tiếng!”

Lệ Phong nghe vậy mừng rỡ cười, thở dài nói: “Tiền bối quá khen!”

Trong lòng hắn vô cùng đắc ý, vài ba câu là lừa được Dư Đắc Đạo.

Về sau gặp lại người của mình ở Đổng gia, đều nói như vậy.

Dù sao đám người Đổng Thiên Trung đã chết, mà Đổng Hân lại bị mình giam lỏng.

Thiên hạ này căn bản là không ai có thể vạch trần lời nói dối của mình!

Lệ Thượng Hoa cũng mừng thầm trong lòng, nghĩ thầm nhi tử của mình trải qua ba năm ở rể, tâm tính và trí tuệ này đã làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, người này có tiền đồ!

Bọn họ không chú ý tới, toàn bộ cuộc đối thoại này đã rơi vào trong tai Lâm Hiên.

Lâm Hiên nhìn Lệ Phong một cái, âm thầm nghiền ngẫm cười: “Người nói chuyện dễ nghe như vậy, không nên có huyết sát lực quỷ dị trên người như vậy.”

“Xem ra, người này phần lớn là nghĩ một đằng nói một nẻo, khẩu thị tâm phi!”

Để biết rõ bộ mặt thật của Lệ Phong, Lâm Hiên trực tiếp sử dụng thần thông.

Thái thượng vọng khí thuật!

Một tia kim quang không dễ phát hiện ở trong mắt Lâm Hiên chợt lóe lên.

Khi hắn dừng ánh mắt ở trên người Lệ Phong, có thể thấy rõ ràng đỉnh đầu Lệ Phong lóng lánh một đoàn tử quang.

Trong đẳng cấp của Thái Thượng Vọng Khí Thuật, Tử Quang, ngụ ý Tử Khí Đông Lai, sẽ có cơ duyên và vận may rất lớn hàng lâm.

Nhưng, ở trong tử quang có một đoàn hắc quang nồng đậm cỡ trứng gà, ngụ ý vận rủi rất lớn.

Hơi không cẩn thận, Lệ Phong sẽ rơi vào vực sâu, vạn kiếp bất phục!

“Cho ta xem ngươi rốt cuộc đã làm cái gì!”

Đến Thiên Quân cảnh giới, Thái Thượng Vọng Khí Thuật thần thông theo đó tăng cường.

Lâm Hiên có thể xuyên thấu qua Thái Thượng Vọng Khí Thuật khí vận chi quang, thăm dò được một vài chuyện đã từng xảy ra.

Tiếp theo hắn tăng cường thần niệm, kim quang trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Xuyên thấu qua hắc quang thấy được Lệ Phong hạ độc dược hại phụ tử Đổng Thiên Trung, cùng với đó triệu tập bổn tông tu sĩ giết chết bọn họ và tất cả mọi người của Đổng phủ, hỏa thiêu Đổng phủ.

“Ẩn núp ba năm hạ độc, thời khắc cuối cùng một kích trí mạng, đây hẳn là kẻ ở rể trâu bò nhất trong lịch sử!”

Lâm Hiên không khỏi cảm thán, dù là trong kiếp trước những nhân vật chính ở rể kia, đều không độc ác bằng Lệ Phong.

“Ngươi tự cho là thần không biết quỷ không hay, có thể lừa gạt, lại không biết không gạt được ánh mắt của ta!”

Lâm Hiên lạnh lùng cười, trong lòng đã có toàn bộ tính toán.

Quyết định bất động thần sắc vạch trần bộ mặt thật của tên ác đồ Lệ Phong này, xé ngụy trang của hắn, để cho hắn lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục!

Tiếp theo Lâm Hiên lặng lẽ thả pháp thân La Sát ra, điều khiển pháp thân như thần linh hỏa tốc bay lên trời cao.



Vân Dương Tông.

Sân sau núi, bốn phía đông nam tây bắc có ba tu sĩ Thần Phách sơ kỳ trông coi.

Mà ở trong viện trước cửa phòng, cũng có bốn tu sĩ cảnh giới Thần Phách trung kỳ trở lên trông coi.

Phòng bị như thế, có thể nói là tường đồng vách sắt, kín không kẽ hở!

Cốc cốc cốc!

Cửa phòng phát ra tiếng vang thật lớn dưới tác động mạnh mẽ.

Nhưng bởi vì trên cửa bị gia trì trăm đạo cấm chế, mặc cho người bên trong dùng sức như thế nào, căn bản đều mở ra được.

Trong phòng.

Đổng Hân đỏ bừng mặt, mồ hôi toàn thân chảy như nước, tức giận vận khí va vào cửa lớn.

Nhưng linh khí hao phí hơn phân nửa, nàng lại căn bản không thể phá cửa ra.
Chương 1318 Chương 1318. Muốn báo thù, ta giúp ngươi!

Rơi vào đường cùng, nàng đành phải dùng sức đập cửa, gần như cầu khẩn nói: “Van cầu các ngươi thả ta ra ngoài đi!”

“Phụ thân và đại ca ta đều đã chết, bất kể như thế nào ta đều phải nhặt xác thay bọn họ, để cho bọn họ nhập thổ vi an!”

Trước cửa, một người dẫn đầu trong bốn tu sĩ tên là Từ Bằng, lạnh lùng nói: “Đừng uổng phí sức lực, thiếu tông chủ đã phân phó chúng ta tuyệt đối không thể thả ngươi ra ngoài, ngươi vẫn nên từ bỏ ý định này đi!”

Đổng Hân tức giận đấm thẳng vào khung cửa: “Khốn kiếp! Kẻ xấu!”

“Đám người các ngươi đều giống như phụ tử Lệ gia, đều là kẻ ác, thế nào cũng sẽ bị trời phạt!”

Đám người Từ Bằng nghe vậy không khỏi cười lạnh một tiếng.

Trời phạt?

Người Đổng gia đều chết hết, đại tiểu thư ngươi cũng bị giam lỏng ở chỗ này không thấy ánh mặt trời, trên đời này còn có ai có thể đối phó được tông chủ và thiếu tông chủ?

Sau khi Đổng Hân mắng mệt mỏi, bất lực tê liệt trên mặt đất, nước mắt như nước lũ vỡ đê chảy xuống.

“Chẳng lẽ ta thật sự bị nhốt ở chỗ này cả đời sao?”

“Cha, đại ca, Triệu bá Vương mụ, ta muốn ra ngoài nhặt xác cho các người!”

“Ta muốn đi ra ngoài báo thù cho các người!”

“Ta không muốn bị nhốt ở đây!”

Gào khóc một hồi, ánh mắt Đổng Hân đột nhiên run lên, nghĩ tới nạp giới của mình có mấy viên đan dược mê chướng.

Một khi sử dụng đan dược này ;à có thể chế tạo ra một mê chướng, có thể làm cho người khác bị lạc ở trong đó mà đuổi được mình.

Như vậy nên lợi dụng mấy viên Mê Chướng đan này như thế nào?

Đổng Hân âm thầm suy nghĩ một lát, lấy ra một viên đan dược bảo vệ tâm mạch kinh lạc từ trong nạp giới rồi ăn vào, sau đó tức giận mắng một câu: “Khốn khiếp, các ngươi đã muốn vây chết ta, ta đây chết cho các ngươi xem!”

Nàng hội tụ linh lực trong cơ thể, bùm! Một tiếng phóng thích ra, chế tạo ra biểu hiện giả dối đoạn kinh mạch.

Phù phù!

Sau đó Đổng Hân ngã mạnh xuống đất, động tĩnh nghe rất lớn.

Ngoài cửa vẻ mặt bọn Từ Bằng khinh thường: “Muốn chơi chiêu này? Ngươi còn non lắm!”

Bọn họ đã sớm đoán được Đổng Hân có thể sẽ chơi trò tự sát, dùng cái này để bức bách bọn họ thả nàng đi.

Cho nên căn bản không coi ra gì, ngược lại vẻ mặt cười nhạo.

Nhưng, ước chừng nửa canh giờ đi qua, trong phòng yên tĩnh, khiến cho đám Từ Bằng trở nên có chút chần chờ.

Từ Bằng đi tới trước cửa sổ, vươn cổ nhìn thoáng qua bên trong, chỉ thấy cả người Đổng Hân đầy máu nằm trên mặt đất không nhúc nhích.

Hắn chấn động: “Tê, nha đầu kia thật sự tự sát! Mau mở cửa nhìn xem!”

Bọn họ nhận được mệnh lệnh canh giữ Đổng Hân, chứ không phải bức tử nàng.

Bởi vậy sau khi nhìn thấy Đổng Hân biến thành như vậy, Từ Bằng lập tức luống cuống.

Bốn người vội vàng vận chuyển linh khí, dựa theo khẩu quyết Lệ Thượng Hoa để lại cho mình mở cửa phòng cấm chế, tiếp theo cùng nhau vọt vào.

Bùm!

Đổng Hân nằm trên mặt đất đột nhiên đứng dậy, hung hăng đập Mê Chướng đan xuống đất, tuôn ra một đoàn khói xám nồng đậm vây khốn bốn người Từ Bằng.

Sau đó Đổng Hân may mắn lao ra khỏi cửa phòng, nhanh chóng chạy về phía cửa viện.

Nàng đá văng cửa viện, thấy các tu sĩ canh giữ ở bốn phía đã bay tới, vì thế vội vàng ném hai viên Mê Chướng đan còn lại trong tay ra ngoài.

Bùm bùm!

Mê Chướng đan nổ tung bao phủ phạm vi hai dặm, vây toàn bộ tu sĩ trong đó.

Nghe được tiếng quát mắng phẫn nộ của các tu sĩ, Đổng Hân lộ ra nụ cười đã lâu không gặp: “Cuối cùng cũng thành công rồi!”

Hôm nay các tu sĩ canh giữ ở hậu viện đều bị vây ở trong sương khói Mê Chướng đan, dựa theo kinh nghiệm mà nói, ít nhất Đổng Hân có được thời gian một nén nhang để chạy trốn.

Dựa vào tu vi Linh Luân Cảnh của nàng mà nói, cũng đủ để thoát khỏi phạm vi thế lực của Vân Dương Tông trong thời gian này.

“Cha! Đại ca! Ta tới rồi!”

Hốc mắt Đổng Hân đỏ lên, cắn đôi môi đỏ mọng bay về phía chân núi.

Nhưng đi chưa tới trăm trượng, đã có vài đạo uy áp hùng hậu từ trên trời giáng xuống.

Chải chải chải~

Hơn mười tu sĩ Thần Phách Cảnh rõ ràng chắn trước mặt Đổng Hân.

Một tu sĩ mặt vuông dẫn đầu cười lạnh nói: “Tiểu nha đầu ngược lại là rất thông minh, chỉ tiếc cả sau núi đều ở trong sự theo dõi của chúng ta, hòa thượng không trốn thoát được khỏi miếu!”

“Cái này...”

Cảm nhận được lực áp bách cường hãn của các tu sĩ, sắc mặt Đổng Hân không khỏi trắng bệch, trong ánh mắt tràn đầy khiếp sợ và không cam lòng: “Tại sao có thể như vậy?”

Lúc này đám tu sĩ Từ Bằng cũng đuổi theo từ phía sau, vây quanh Đổng Hân.

Từ Bằng cả giận nói: “Nha đầu thối, dám gài bẫy gạt chúng ta, xem ra không cho ngươi chút sắc mặt nhìn là không được!”

“Quỳ xuống cho ta!”

Nói xong ngự khí lấy vật, từ một bên nhặt lên một cây mộc côn thô to.

Giơ gậy gỗ lên, hắn nhắm ngay bắp chân Đổng Hân hung hăng giáng xuống.

Vì~

Một tia kim quang sáng chói đột nhiên sinh ra, che đậy cả ngọn núi, chói mắt như là một vầng mặt trời phủ xuống.

Từ Bằng bị dị tượng bất thình lình làm cho cả kinh dừng tay, cùng các tu sĩ ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy trên không trung, rõ ràng lơ lửng một tôn kim thần khổng lồ.

Một thân hắn mặc chiến giáp hoàng kim, cầm trong tay kim đao, chân đạp kim long, kim quang sáng chói, thần uy vô biên!

“Tê! Đây là cái gì?”

Có tu sĩ không được kinh hô một tiếng.

Từ Bằng lấy ra phi kiếm bổn mạng của mình, vận đủ linh khí nói: “Người đến không phải người tốt, để ta thử xem rốt cuộc là ai giở trò quỷ!”

“Thiên Dương kiếm pháp!”

Hắn mang theo kiếm khí cuồng bạo xông về phía pháp thân La Sát.

Trên trời cao, pháp thân bảo tướng của La Sát trang nghiêm, giơ kim đao lên chém một cái.

Bùm!

Kim quang khủng bố nghiền nát kiếm quang của Từ Bằng, một đao bổ xuyên qua thân thể của hắn, trực tiếp chém nát thần thức của hắn.

Từ Bằng không kịp kêu rên một tiếng, ầm ầm rơi trên mặt đất chết thẳng tắp.
Chương 1319 Chương 1319. Muốn báo thù, ta giúp ngươi! (2)

Những tu sĩ còn lại thấy thế đều sợ ngây người.

“Trời ạ, Từ sư huynh lại bị một đao của đối phương bổ chết, căn bản không có lực đánh trả!”

“Cái này cái này... Chẳng lẽ là pháp thân nào đó?”

“Ta nhớ ra rồi, Kim Thần này chính là La Sát Cự Thần trong truyền thuyết Phật giáo! Đây là pháp thân La Sát!”

“Tê! Rốt cuộc là ai, lại có pháp thân lớn mạnh như vậy?!”



Một đám tu sĩ sau khi nhận ra pháp thân La Sát, đều sợ tới mức cả người run rẩy, quỳ rạp trên mặt đất run lẩy bẩy.

Nét mặt La Sát pháp thân không buồn không vui, giơ thần đao lên chính là một trọng kích, chém đi hơn phân nửa thần thức của những tu sĩ này, biến tất cả bọn họ trở nên ngu ngốc.

Đổng Hân ở một bên nhìn thấy một màn như vậy đều sợ hãi.

Đối mặt với cự thần kim quang sáng chói này, nàng đã sớm bị dọa đến quên cả chạy trốn, mà nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy:

“Thiên thần tại thượng, tiểu nữ cũng không phải là kẻ xấu, kính xin Thiên thần tha cho ta một mạng!”

Sau khi dập đầu ba cái, nàng ngẩng đầu, vô cùng kính sợ nhìn lên pháp thân La Sát.

Chỉ thấy kim sắc cự thần chậm rãi cúi đầu, một đôi kim quang như sơn thần mục nhìn xuống nàng, trong giọng nói tràn ngập thần uy vô hạn: “Muốn báo thù, ta giúp ngươi!”

Cô Nhạn Quốc, hoàng cung.

"Thiếu tông chủ Vân Dương Tông si tình, vì sở ái mà ở rể Đan Vương Đổng gia, thật sự là một người trẻ trọng tình trọng nghĩa!"

"Đúng vậy, ngày nay người trẻ có thể kiên trì, có tâm chí như vậy càng ngày càng ít!"

"Có thể buông xuống thân phận thiếu tông chủ, ăn nhờ ở đậu làm rể, như thế tâm tính xác thực vô hiếm có, nếu ta là Đan Vương thế nào cũng sẽ bị hắn đả động!"

“Giới võ đạo Cô Nhạn Quốc chúng ta, còn chưa bao giờ có thanh niên như thiếu tông chủ Vân Dương tông thiếu tông này, chuyện hắn cùng thiên kim Đan Vương yêu nhau, tất nhiên sẽ trở thành một giai thoại của giới võ đạo chúng ta!"

……

Bởi vì Lệ Phong ăn nói khéo léo, thổi phồng kiếp sống ba năm ở rể của mình trở nên vô cùng động lòng người, ở đây càng ngày càng nhiều nhân sĩ võ đạo đối biểu hiện ra sự tán thưởng rất lớn với hắn.

Trong mắt mọi người, ở rể cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.

Nhưng nếu giống như Lệ Phong, vì người mình yêu, buông bỏ thân phận, tình nguyện ăn nhờ ở đậu, chịu nhục, cũng muốn ở cùng một chỗ với người mình yêu, cũng vô cùng đáng kính trọng.

Có câu là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Hành động như vậy của Lệ Phong, trong mắt mọi người, chính là mùi vị này.

Cho nên, theo phụ tử Lệ Thượng Hoa cùng Lệ Phong cố ý kết giao với các đại lão tông môn, khai hỏa danh vọng bổn tông môn, chuyện Lệ Phong vì yêu ở rể ngược lại trở thành một câu chuyện hay, giúp Vân Dương Tông nhanh chóng được đông đảo nhân sĩ giới võ đạo biết rõ.

Thấy một màn như vậy, Lệ Thượng Hoa cùng Lệ Phong trong lòng đắc ý đến đỉnh điểm.

Bọn họ cũng là ngờ, ba năm này Lệ Phong khuất nhục kiếp sống ở rể, vào giờ phút này lại có thể trở thành một trợ lực lớn của Vân Dương Tông dương danh trong giới võ đạo.

Hai cha con thỉnh thoảng trao đổi ánh mắt, đều có thể nhìn thấy sự đắc ý trong ánh mắt đối phương.

Lâm Hiên và Đông Hoàng Tử U trên ngai vàng đài cao, tự nhiên đã sớm để ở trong mắt mọi chuyện của phụ tử Lệ Thượng Hoa cùng Lệ Phong.

Thấy chuyện Lệ Phong được mọi người khen ngợi như thế, Đông Hoàng Tử U không nhịn được mà quay đầu nhìn Lâm Hiên một cái, tức giận như lan, như trăm hoa nở rộ:

“Người có cảm thấy Lệ Phong này thật sự si tình không dời như thế?”

Lâm Hiên thản nhiên nói:

"Ta cảm thấy, cái gọi là si tình của hắn, càng giống là một hồi độc diễn tự thuyết tự viên!"

Mĩ mâu hàm nguyệt của Đông Hoàng Tử đôi, ung dung lóe sáng, mỉm cười nói:

“Đúng là đạo lý này!”

Theo quan điểm của nàng, nếu Lệ Phong thật sự thích thiên kim Đan Vương như vậy, tất nhiên sẽ dẫn theo nàng tới nơi long trọng như này, như vậy càng có thể chứng minh sự si tình của mình.

Hiện tại toàn trường đều là phụ tử bọn họ đang tự thuyết tự thoại, điều này hiển nhiên có chút khác thường.

Sau khi Đông Hoàng Tử U chăm chú nhìn Lệ Phong thật sâu, quyết định phái người tìm hiểu lai lịch của hai phụ tử hắn và Lệ Thượng Hoa, cùng với sự xuất hiện chi tiết giữa bọn họ và Đan Vương.

“Báo!”

Một tiếng hò hét, từ bên ngoài Vĩnh Thọ Điện truyền đến, hấp dẫn sự chú ý của toàn trường.

Nhan Kim Vĩnh thấy người tới là thống lĩnh thủ vệ hoàng cung Uông Húc, hỏi:

“Chuyện gì?”

Uông Húc:

"Khởi bẩm bệ hạ, ngoài cửa cung có một nữ tử trẻ tuổi cầu kiến, nói có oan tình to lớn nhất định phải thỉnh bệ hạ quyết định!"

Oan tình to lớn?

Cáo ngự trạng?

Nhan Kim Vĩnh nghe xong thì hoảng sợ, hiện giờ vợ chồng Nữ Đế đang ngồi trên ngai vàng đại điện.

Nếu bổn quốc xuất hiện oan tình to lớn, vậy nhất định phải giải quyết thỏa đáng trước mới được!

Nghĩ vậy, Nhan Kim Vĩnh vội nói:

“Nhanh chóng mời nàng ấy vào!”

Lệ Thượng Hoa và Lệ Phong lúc này không nhịn được mà nhìn nhau, hai người luôn cảm thấy cô gái đột nhiên xuất hiện này có chút quỷ dị, khiến trong lòng bọn họ có chút thấp thỏm.

Lệ Phong vội tới gần Lệ Thượng Hoa hỏi:

“Cha, không có vấn đề gì chứ?”

Lệ Thượng Hoa gật đầu:

"Yên tâm, nhiều kiểm soát và hộ thủ như vậy, cho dù là một con muỗi cũng không bay ra được!"

Lệ Phong nghe xong thì gật gật đầu, nghĩ thầm thời điểm Đổng Hân bị nhốt lại, chính là hắn ở đây giám sát.

Bách đạo cấm chế do phụ thân hắn Lệ Thượng Hoa gia trì, hơn nữa trong ngoài viện, cả tòa hậu sơn tổng cộng bốn năm mươi thủ vệ Thần Phách Cảnh.

Trước lực lượng phòng thủ kiên cố như thế, dựa tu vi Linh Luân Cảnh của Đổng Hân, bất kể như thế nào cũng không có khả năng chạy trốn.
Chương 1320 Chương 1320. Thần linh!

"Cho dù như thế nào, sau khi trở về nhất định phải sớm luyện chế ra đan dược mất trí nhớ để nha đầu kia ăn vào, như vậy mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn!"

Sau đó ánh mắt Lệ Phong phát lạnh, âm thầm hạ quyết tâm.

Không bao lâu, Uông Húc dẫn theo một nữ tử trẻ tuổi đi vào Vĩnh Thọ Điện.

Nhìn thấy nữ tử kia, sắc mặt Lệ Thượng Hoa và Lệ Phong đều biến đổi lớn.

“Là nàng ấy!”

“Tê! Điều này sao có thể?”

Thân thể hai cha con đều run lên, suýt nữa ngã xuống đất.

Bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới, người đến cáo ngự trạng, lại thật sự là Đổng Hân!

Nhưng......

Đối mặt với sự trông coi kiên cố, làm sao Đổng Hân có thể ra được?

Nếu là có cao nhân giúp nàng ấy, sao nàng lại xuất hiện một mình ở trước đại điện?

Suy nghĩ ngàn vạn lần, tất cả đều không rõ, khiến Lệ Thượng Hoa và Lệ Phong suýt nữa khó thở.

Đổng Hân liếc mắt một cái thì thấy được Lệ Thượng Hoa cùng Lệ Phong trong đám người, nhất thời một đôi mắt hạnh phủ kín tơ máu, vẻ mặt oán hận và phẫn nộ trên mặt gần như muốn hóa thành hải dục bạc.

Nàng bước nhanh lên trước vài bước, ầm ầm quỳ trên mặt đất, nặng nề đập ót xuống mặt đất, giọng nói vô cùng thê lương:

"Tiểu nữ kiện thiếu tông chủ Vân Dương Tông Lệ Phong, làm bộ vào Đổng gia ta làm rể, nhưng thật ra là ham muốn công pháp Đổng gia công pháp luyện đan và tài phú của chúng ta!"

"Hắn ở rể ba năm, một mực hạ độc phụ thân và đại ca ta, hơn nữa hôm qua thừa lúc phụ thân và đại ca phát độc, tàn nhẫn sát hại bọn họ cùng với tu sĩ bản tông!”

"Tiểu nữ bị Lệ Phong mê hoặc, cho rằng hắn thật tâm yêu mình, không ngờ hắn căn bản chính là một ác ma đội lốt người! Tiểu nữ nghĩ thứ mình yêu không phải là người, đến nỗi phụ huynh đều chết, cả nhà mất mạng, đau lòng không thôi, nhưng bất đắc dĩ nhân vi lực bạc, không đối phó được Lệ Phong và tặc phụ của hắn!”

"Kính xin bệ hạ làm chủ, diệt trừ tà nịnh, đòi công đạo cho tiểu nữ!"

Rào!

Sau khi Đổng Hân nói ra lời này, toàn bộ đại điện đều ầm ầm chấn động.

Tất cả mọi người dừng ánh mắt ở trên người Lệ Phong.

“Người này vậy mà lại làm ra chuyện vô nhân đạo như thế!”

"Trời ơi, vừa rồi nghe hắn nói trải nghiệm ở rể của mình, ta còn cảm thấy hắn chính là một người si tình, không ngờ vậy mà lại người độc ác vô tình như thế!"

"Con mẹ nó, tiểu tử này à phụ thân hắn miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, không ngờ vậy mà lại là người xấu xa tàn nhẫn như thế, lừa ta thật thảm!"

……

Trong nháy mắt, phong bình của mọi người đối với phụ tử Lệ Thượng Hoa Lệ Phong thay đổi mạnh mẽ.

Dư Đắc Đạo tức giận giậm chân, hận không thể rút kiếm chém hai cha con này ngay tại chỗ.

Đối mặt với sự nghi ngờ và quát mắng của mọi người, sắc mặt Lệ Thượng Hoa và Lệ Phong đều biến đổi, trong lòng hoảng loạn không chịu nổi.

Nhưng, trải qua kiếp sống ba năm ở rể, so với Lệ Thượng Hoa, Lệ Phong càng thêm giảo hoạt và gian trá.

Hắn cố nén sợ hãi, quát Đổng Hân:

“Ngươi không thể ngậm máu phun người vu khống ta như vậy! Dù sao ta cũng là phu quân của ngươi!”

Ta thừa nhận trước đó vài ngày xảy ra tranh chấp với ngươi nên trở vềVân Dương Tông, không đi dỗ dành ngươi, nhưng ngươi không thể bởi vì những chuyện nhỏ này mà đặt tội lỗi lên trên đầu của ta!"

“Ta cũng không hạ độc nhạc phụ và đại cữu ca! Càng không cùng tu sĩ bản tông tiêu diệt Đổng gia các ngươi!

Lệ Thượng Hoa nghe hắn nói như vậy, cũng ôm thái độ bất cần mà rít gào:

“Lệ Phong nói không sai! Ngươi có bản lĩnh thì lấy chứng cớ ra, nếu không thì chính là ngậm máu phun người!”

Đổng Hân cả giận nói: "Các ngươi biết rõ mọi thứ của Đổng gia chúng ta đều đã bị hủy, làm sao có chứng cớ?"

Lệ Thượng Hoa và Lệ Phong nghe vậy đều lạnh lùng cười, lời này của Đổng Hân nằm trong dự liệu của bọn họ.

Quả thật, ngoại trừ Đổng Hân thì Đổng gia đều chết sạch, mà tất cả đồ đạc đều bị thiêu hủy, Đổng Hân căn bản không đưa ra chứng cứ gì.

Cho dù quốc quân thậm chí nữ đế phái người đi tra xét, cũng chỉ có thể đối mặt với một đống phế tích mà không thể xuống tay.

Nghĩ đến đây, Lệ Phong không nhịn được mà trả lời lại một cách mỉa mai:

“Cho nên nói cho cùng, tất cả đều là ngươi ngậm máu phun người mà thôi!”

Thấy Lệ Phong giả dối vô sỉ như thế, Đổng Hân tức giận đến mức hô hấp khó khăn, cắn răng hung hăng nói:

“Ta thật không ngờ, ta lại mù mắt nhìn trúng loại người như ngươi!”

“Ngươi muốn chứng cứ phải không? Ta mời thần linh đến giúp ta tìm ra chứng cứ!”

Thần linh?

Lời nói của Đổng Hân làm toàn trường kinh hãi.

Tiếp theo mọi người cảm nhận được một trận đẹp mắt.

Một luồng kim quang vô cùng chói lọi chiếu sáng bên ngoài bầu trời, cũng xuyên thấu qua cửa đại điện, làm cho người ta phảng phất như đối mặt với thần linh!

“Tê! Kim sắc cự thần lớn thật!”

“Đỉnh đầu cửu tiêu, chân đạp Kim Long, khí thế này thật sự là quá cường thịnh!”

“Thiên thần giáng lâm Cô Nhạn quốc chúng ta!”



Bên ngoài Vĩnh Thọ điện, tất cả thủ vệ hoàng cung cùng đám thái giám đều phát ra tiếng hô khiếp sợ tới cực điểm.

Trong Vĩnh Thọ điện, tất cả mọi người đều bị tiếng hô bên ngoài làm cho tim đập loạn.

Kim quang sáng chói mà nồng đậm, làm cho mọi người có cảm giác đối mặt với thiên thần .

Nhan Kim Vĩnh cùng mọi người vội vàng hội tụ về phía cửa chính Vĩnh Thọ điện, ngẩng đầu nhìn lại, nhao nhao cả kinh hít vào một hơi hàn khí.

Chỉ thấy phía trên quảng trường hoàng cung ba dặm, rõ ràng có một tôn kim sắc cự thần cao mười vạn trượng đang đứng.

Đỉnh đầu hắn mây bay, toàn thân kim giáp rực rỡ, cầm trong tay thần đao màu vàng, chân giẫm vạn trượng kim long, khí thế nguy nga mà hùng đại.

Nhất là đôi mắt vàng của hắn, giờ phút này lóe ra quang huy cực kỳ đẹp mắt, giống như hai vòng kim nhật chiếu rọi toàn bộ hoàng cung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom