-
Chương 1061-1065
Chương 1061 Chương 1061. Các ngươi có nguyện ý thần phục Nữ đế bệ hạ không?
Từng đạo khí tức tràn đầy ý vị tử vong, đập vào mặt khiến lòng người ưu tư.
“Tần Tử Long, ngươi có biết tội của ngươi không?!!”
Một giọng nói bén nhọn cao vút phóng lên cao, đầy kiêu ngạo và phách lối.
Ở phía trước của đài hành hình.
Đại thái giám Tào Hoa Điền, đầu đầy tóc trắng, trên mặt trát lớp phấn thật dày, tô son hồng sáng rõ, trong đôi mắt tam giác tràn đầy khí thế quái đản nhìn lên đài.
"Tần Tử Long ta có tội gì?"
Ở giữa đài hành hình là một trung niên nam tử cao lớn uy mạnh, mặc một bộ đồ tù màu trắng.
Trên cổ hắn đeo gông xiềng huyền thiết đặc chế, một đạo cấm chế nồng đậm quanh quẩn trên gông xiềng, mạnh mẽ áp chế tu vi của hắn.
Đồng thời.
Hai chân của hắn cũng bị xiềng xích khóa trụ, từng đạo cấm chế huyền diệu mạnh mẽ tập kích hai chân của hắn, khiến chân hắn cứng đờ như sắt, căn bản không thể tùy ý nhấc lên.
Mặc dù bạch y trên thân dính đầy vết máu, nhưng vẫn để lộ ra trăm ngàn vết thương khiến người ta nhìn thấy giật mình.
Nhưng Tần Tử Long vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn xuống Tào Hoa Điền.
Tào Hoa Điền the thé quát:
“Ngươi dùng quyền mưu tư, lợi dụng thân phận Kiêu Long đại nguyên soái cấu kết với bọn giặc yêu tộc, giết hại người vô tội, hãm hiếp nữ tử, bắt người cướp của, không gì không làm, chẳng lẽ ngươi còn muốn chối cãi?"
Nghe vậy, Tần Tử Long tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, gần như muốn phun ra lửa.
“Thúi lắm!”
Hắn hung hăng mắng một câu, kế tiếp nói:
“Tần gia chúng ta từ Cửu đỉnh thiên, Tư Mã hoàng tộc sáng lập đến nay, toàn gia đều là trung liệt, thiên địa có thể chứng giám!”
“Nhớ năm đó, gia gia ta vì đối kháng sơn phỉ Bạch Hổ Bang, không cẩn thận bị độc tiễn bắn trúng mắt, để không làm chậm trễ cuộc tấn công sơn trại Bạch Hổ Bang, hắn tự móc nhãn cầu của mình, cuối cùng đạp bằng Bạch Hổ bang, vì Cửu Đỉnh thiên diệt trừ băng cướp tội ác tày trời!”
"Phụ thân của ta cũng là tướng lĩnh trung liệt ! Năm đó, mười nước bao gồm cả Đại Liễu Quốc bị yêu tộc vây hãm, bởi vì tin tức không thể truyền đến Thần Đỉnh Cung, mười nước bị yêu tộc vây công chỉ có thể đau khổ chiến đấu, nếu không có phụ thân ta mang theo chưa đến ba trăm thiết kỵ làm tử sĩ đột kích, mười nước sớm đã bị yêu tộc nuốt chửng! "
“Ta, Tần Tử Long, từ nhỏ đã được gia gia và phụ thân dạy phải hiệp can nghĩa đảm bảo gia vệ quốc, những năm gần đây, ta chinh chiến khắp nơi, uống máu sa trường, dùng một bầu nhiệt huyết cống hiến cho Cửu Đỉnh Thiên, sao ngươi dám vu tội ta như thế ?!"
Lúc nói chuyện, đôi mắt của Tần Tử Long mở to, một cổ sát khí cường hoành bùng lên.
Tào Hoa Điền bị hắn nhìn, không khỏi run rẩy hai chân, vội vàng lui về sau ba bước.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sợ hãi, run rẩy nhìn chằm chằm Tần Tử Long.
"Người này không hổ là lão tướng chinh chiến sa trường, cổ sát khí bức người này thật sự là luyện ra từ đống người chết a!
Vừa nghĩ đến đây, Tào Hoa Điền cắn răng nói:
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nguyện ý đi theo Nham vương điện hạ, lấy công chuộc tội không ?"
Tần Tử Long nghe vậy, không nhịn được lộ vẻ khinh thường:
“Hóa ra vòng tới vòng lui như vậy, ngươi chính là muốn ép ta khuất phục tên Nham vương phế vật đó!”
“Lão tử nói cho ngươi biết, Tần Tử Long ta kiếp này chỉ chiến đấu bách tính, tuyệt không làm công cụ cho kẻ khác tranh quyền đoạt lợi!”
Tào Hoa Điền nghe xong tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Tần Tử Long hét lên:
“Ngươi, ngươi, ngươi… thật sự là cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!”
“Bắt hắn quỳ xuống cho ta!”
Hai tên đao phủ đầu đội mũ giáp màu đen, thân hình như gấu đứng đằng sau Tần Tử Long lập tức đè vai Tần Tử Long, muốn ấn hắn quỳ xuống.
Tiếc rằng Tần Tử Long chính là tu vi chuẩn đế cảnh, dù có hai vòng gông xiềng cấm chế trấn áp nhưng vẫn không thể lay chuyển được hắn.
Tào Hoa Điền tức giận nói:
“Cắt đứt xương bánh chè của hắn xem hắn có quỳ không?”
Nghe vậy, hai đao phủ lập tức giơ đao chặt đầu lên, tàn nhẫn bổ vào đầu gối Tần Tử Long.
Rắc, rắc~
Hai vết máu bay ra, hai đầu gối của Tần Tử Long lập tức bị phế.
Hai tên đao phủ lúc này đã toàn lực vận chuyển chân nguyên, dốc sức ấn xuống một cái.
Bùm một tiếng, Tần Tử Long bị ấn quỳ xuống đất.
Tào Hoán Thiên thấy vậy ngẩng đầu cười lớn tự hào.
“Hahaha, Tần Tử Long, ngươi có kiên cường đến đâu, không phải cũng quỳ xuống rồi ?”
“Chúng ta không ngại nói cho ngươi biết, Nham vương và Hoài Vương hai vị điện hạ sắp đoạt được Cửu Đỉnh Thiên, cùng nhau tọa ủng giang sơn.”
“Hôm nay cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không biết quý trọng, chúng ta đành phải chém đầu ngươi rồi về báo cáo kết quả!”
Tần Tử Long nghe xong, mắt trợn tròn như muốn nứt ra, nói : “Tên hoạn quan chó má, lão tử có chết, hóa thành quỷ cũng muốn giết ngươi và Nham Vương, hai tên khốn kiếp!”
Tào Hoa Điền bị mắng đến giậm chân, hét lớn:
"Còn đứng ngây đó làm gì? Chém đầu hắn cho ta!"
Hai đao phủ nghe xong, lập tức giơ đại đao lên.
Nếu người bên trái chém một đao không chặt đứt đầu Tần Tử Long thì người bên phải sẽ bồi thêm một đao.
Tuy nhiên không đợi bên trái động thủ, một giọng nói thô kệch truyền vào trong tai:
“Dừng tay!!”
Một đạo sát khí cuồng bạo vọt vào pháp trường.
Xoát xoát xoát ~
Mười mấy bóng người đột nhiên bay đến đài hành quyết, ra tay cực kỳ ác liệt, rất nhanh đã hạ gục hai đao phủ và một đám binh sĩ vây quanh đài hành hình.
“Nguyên soái, chúng ta đến cứu ngươi!”
Đám mười mấy người Vương Lôi Dự, Vũ Nham là võ tướng tâm phúc của Tần Tử Long, đều kích động xông đến bên cạnh hắn, muốn giúp hắn tháo bỏ gông xiềng.
Tần Tử Long không ngờ đám Vương Lôi Dục lại đến cướp pháp trường nên vội hét lên:
“Ở đây có mai phục, các ngươi mặc kệ ta, nhanh đi đi!”
Không đợi hắn nói hết lời, xung quanh pháp trường đột nhiên sát khí ngút trời, có ít nhất một ngàn binh sĩ thần phách đỉnh phong tràn vào.
Chương 1062 Chương 1062. Các ngươi có nguyện ý thần phục Nữ đế bệ hạ không? (2)
Bốn năm vị thống lĩnh tu vi tôn giả cảnh, đã vượt xa đám Vương Lôi Dục, Vũ Nham cảnh giới thần phách.
Đối mặt với trên một ngàn sĩ binh đột nhiên xuất hiện, con ngươi đám Vương Lôi Dục đều co rụt lại : "Nham quân!"
Bọn họ chú ý đến, tất cả sĩ binh đều mặc khải giáp màu ngân bạch, giáp ngực có đồ án một thanh trường đao.
Đồ án này chính là tượng trưng cho thân binh thủ hạ của Nham Vương.
Tuy Nham vương ngu xuẩn, Nham quân dưới trướng hắn lại có lực chiến đấu cực mạnh, luôn sát cánh cùng Nham vương, ngoài sáng trong tối hay hắn tiêu diệt không ít kình địch.
Đám Vương Lôi Dục không ngờ rằng họ sẽ chủ động nhảy vào vòng vây của Nham quân.
Đối mặt với Nham quân cường hãn như vậy, ngay cả Tần Tử Long cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.
Xem tình hình, hôm nay đám tướng lĩnh của mình đều phải trở thành vong hồn dưới tay tên hoạn quan Tào Hoa Điền!
Tào Hoa Điền đem thần sắc đám Tần Tử Long thu vào trong mắt, không khỏi vô cùng đắc ý:
"Hahaha, ta đã sớm đoán trước được lũ ngốc các ngươi sẽ đến cướp pháp trường, nên vẫn luôn chờ các ngươi, các người thật sự không làm chúng ta thất vọng!"
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Giết chúng cho ta!"
Mắt tam giác của Tào Hoa Điền liếc qua, có phần kiêu ngạo nhìn đám tướng sĩ Nham quân.
“Vâng!”
Chúng tướng sĩ Nham quân nghe vậy, lần lượt rút vũ khí ra, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm đám Vương Lôi Dục, nhanh chóng tới gần.
Hừ~
Một đạo hắc quang yêu diễm đột nhiên xuất hiện trước mặt một thống lĩnh Nham quân, để lộ ra một nữ tử hắc y tóc trắng.
Nàng tóm lấy cổ một tên thống lĩnh, tay khẽ vặn, rắc một tiếng đã vặn gãy cổ hắn.
"A, đây là?!”
Sự xuất hiện đột ngột của Nhược Ảnh khiến đám người Tào Hoa Điền đều thất kinh.
Trước khi bọn chúng kịp phản ứng, hắc quang trong pháp trường đã bùng lên.
Hàng trăm hắc y nhân lấy thế công cực kỳ ác liệt, giống như chém dưa thái rau, tiêu diệt toàn bộ Nham quân.
Biến cố đột ngột như vậy khiến Tào Hoa Điền đang vô cùng kiêu ngạo đắc ý bị choáng váng, tâm trạng như rơi vào hầm băng.
Hắn sợ đến mức liên tục lùi lại, lảo đảo ngã xuống đất.
“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Hắn có dự cảm mãnh liệt rằng lai lịch của đội ngũ từ trên trời giáng xuống này là tuyệt đối phi phàm.
Chẳng qua nghĩ nát óc, hắn cũng không nghĩ ra Cửu Đỉnh Thiên từ khi nào có một đội ngũ tàn nhẫn ác liệt như vậy.
Điều khiến hắn càng khó tin hơn là đội ngũ này lại đến vì Tần Tử Long!
Nhược Anh bước tới trước mặt Tào Hoa Điền, lạnh lùng nhìn hắn:
“Ta là đại thống lĩnh của Bắc Huyền Thiên!”
“Cái gì?"
Tào Hoa Điền nghe xong trực tiếp bị dọa ngốc.
Đại thống lĩnh của Bắc Huyền Thiên lại đến pháp trường cứu Tần Tử Log, xem ra Huyền Băng nữ đế nhất định có kế hoạch lớn nhắm vào Cửu Đỉnh Thiên.
Không đợi Tào Hoa Điền nghĩ nhiều, Nhược Ả nh liền cách không lấy tới một thanh trường kiếm.
“Tên thái giám nhà ngươi thật sự khiến người ta ghê tởm!”
Phụt! Một kiếm chém đứt cổ Tào Hoa Điền.
Nhược Ảnh xoay người lại, lạnh lùng nhìn Tần Tử Long:
“Cửu Đỉnh đại đế đã chết, Định Thiên vương phủ đã bị nữ đế bệ hạ san bằng, Nham vương và Hoài Vương hiện nay muốn cấu kết yêu tộc ngoại vực gieo họa Cửu Thiên Đỉnh, Nữ đế bệ hạ lòng mang bá tính Cửu Đỉnh Thiên, muốn chiếm lấy Cửu Đỉnh Thiên!”
“Kiêu Long đại nguyên soái, các ngươi có nguyện ý thần phục nữ đế bệ hạ không?”
Tần Tử Long đột nhiên cúi đầu xuống đất: "Vi thần nguyện ý!"
Kể từ khi Nham vương khuyên hắn phục vụ cho mình, bị hắn từ chối, sau đó tính kế tống hắn vào đại lao, hắn đã sớm hận Nham vương thấu xương, càng thất vọng cực điểm với Hoàng tộc Cửu Đỉnh Thiên.
Bây giờ Nhược Ảnh xuất hiện, hắn nhìn thấy hy vọng về tương lai vô hạn của Cửu Đỉnh Thiên.
Tuy là một kẻ thô kệch nhưng hắn biết rất rõ, đại thế Cửu Thiên đã mất, Huyền Thiên Nữ đế tuyệt đối có thể nhanh chóng chiếm được Cửu Đỉnh Thiên.
Giờ này khắc này llà thời cơ tốt để thể hiện trung thành với Nữ đế, sao có thể bỏ qua?
Nhìn thấy Tần Tử Long cúi đầu, đám tướng lĩnh tâm phúc của hắn cũng lập tức cúi đầu:
“Chúng ta đều nguyện ý đi theo nguyên soái, cùng nhau phục vụ cho Nữ đế, tận trung đến cùng, đến chết mới thôi !”
Thấy họ tích cực đầu nhập như thế, Nhược Ảnh thầm mỉm cười.
Lôi kéo hàng phục các đại trung thần nghĩa tướng của Cửu Đỉnh Thiên là một phần không thể thiếu trong kế hoạch thôn tính của Nữ đế bệ hạ.
Hiện tại nhìn qua, tình thế iến triển thuận lợi hơn tưởng tượng!
Khu vực Cửu Đỉnh Thiên Tây Bắc.
Cổ Tư quốc, Thiên Dương hầu phủ.
Trong phòng ở hậu viện thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của một nữ tử trẻ tuổi.
Tiếng kêu của nữ tử các lúc càng lớn, một giọng nói già nua khác vang lên:
“Phu nhân, sắp ra rồi, ngài lại dùng thêm sức!”
Nghe thấy vậy, trong phòng hơi yên lặng lại một khoảng ngắn.
Tiếp theo nữ tử tuổi trẻ kia càng dùng thêm sức hô to: “A ~”
Bên ngoài phòng.
Một lão giả đầu tóc hoa râm, nhìn qua đã hơn 50, hai tay nắm chặt tay áo của mình đi tới đi lui.
Bước đi vội vàng, sắc mặt ngưng trọng, nhìn có vẻ rất nôn nóng bất an.
Đối mặt với sắc mặt như vậy của người này, các hộ vệ gia đinh đứng một bên đều ngưng thần nín thở, không dám há mồm thở dốc, sợ kinh động đến vị hầu gia danh chấn Cửu Đỉnh Thiên Bắc Vực này.
Thấy trong phòng tiếng kêu của phu nhân càng ngày càng dồn dập thảm thống, Thiên Dương hầu Hoắc Kinh Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.
“Đã lâu như vậy, tại sao phu nhân còn chưa sinh?”
Đột nhiên không khí trong phòng ngưng lại, âm thanh của phu nhân Đường Mị đột ngột dừng lại, mí mắt của Hoắc Kinh Phong co giật.
“A ~”
Lúc này âm thanh của Đường Mị lại vang lên, còn vang dội hơn cả lần trước.
Ngay sau đó một giọng nói già nua vang lên: “Sinh sinh! Phu nhân, hài tử ra rồi!”
Sau khi nàng nói xong.
Oa! Một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang vọng cả hậu viện.
Hoắc Kinh Phong hưng phấn đến mức đập mạnh tay vào nhau: “Sinh!”
Cửa phòng mở.
Chương 1063 Chương 1063. Phu nhân, ngươi là người của Huyền Băng Nữ đế
Bà mụ kích động ôm một tã lót xinh đẹp đi vào cửa: “Hầu gia, là một công tử!”
“Thật tốt quá!”
Nghe vậy, Hoắc Kinh Phong vô cùng vui mừng, vội vàng đi vào trong.
Hắn đã hơn 1600 tuổi, đến tận bây giờ mới có nhi tử, thật sự làm hắn có cảm giác cây vạn tuế ra hoa, già còn có con.
Hoắc Kinh Phong cẩn thận đỡ hài tử từ trong tay bà mụ, nhìn lướt qua, vui vẻ nói:
“Ha ha ha, tiểu tử này trông vừa giống ta lại vừa giống hệt mẹ ruột của nó, thật sự kế thừa tất cả ưu điểm của hai chúng ta!”
Sau đó hắn đi đến trước giường của Đường Mị, yêu chiều lau mồ hôi trên trán cho nàng.
“Phu nhân, vất vả!”
Đường Mị liếc nhìn các bà mụ, ý bảo bọn họ đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Sau đs nói: “Có thể làm hầu gia có hậu đại, Mị Nhi lại vất vả hơn nữa cũng đáng giá!”
Hoắc Kinh Phong cảm động nắm tay Đường Mị:
“Hoắc Kinh Phong ta chinh chiến ngàn năm, cuối cùng gặp được một vị hiền thê, thật sự là phúc phận của ta!”
“Phu nhân, ngươi là đại công thần của Hoắc gia, có yêu cầu gì cứ nói, chắc chắn ta sẽ thỏa mãn ngươi!”
Đường Mị nghe vậy, sắc mặt nghiêm lại: “Thật sự cái gì cũng đồng ý?”
“Đúng.” Hoắc Kinh Phong trịnh trọng gật đầu: “Hoắc Kinh Phong này không bao giờ nuốt lời.”
Đường Mị hít sâu một hơi: “Vậy được, ta muốn hầu gia quy thuận Huyền Băng Nữ đế, trung thành với nàng!”
“Cái gì?”
Nghe vậy Hoắc Kinh Phong kinh sợ đứng lên, suýt nữa tay run làm hài tử ngã xuống giường.
Hắn không ngờ ái thê sớm chiều ở chung với mình sẽ nói ra lời nói chiêu hàng trước Huyền Băng Nữ đế.
Có nghĩa là……
“Phu nhân, ngươi là người của Huyền Băng Nữ đế?”
Hoắc Kinh Phong cố nén tức giận.
Nhưng hắn không ngờ Đường Mị lại không do dự gật đầu: “Đúng vậy! Ta vốn nắm chắc phó đội trưởng cấm vệ của Huyền Băng cung, dưới sự điều khiển của đại thống lĩnh!”
“Ẩn núp bên cạnh ngươi là do Nữ đế bệ hạ trực tiếp ra lệnh!”
Nghe thấy vậy Hoắc Kinh Phong kinh sợ hít một ngụm khí lạnh.
Không ngờ Huyền Băng Nữ đế lại sắp xếp người đến bên cạnh mình nhiều năm như vậy, thủ đoạn quá cao!
Nhìn thoáng quá hài tử trong lòng ngực, Hoắc Kinh Phong vô cùng rối rắm:
“Ngươi đã là người của Nữ đế, vậy tại sao lại sinh con cho ta?”
Theo suy nghĩ của hắn, giống nội tuyến tuyệt mật như Đường Mị, các nàng sẽ dùng cả đời để chấp hành nhiệm vụ, sẽ không sinh một đứa trẻ để ràng buộc chính mình.
Đường Mị hơi mỉm cười nói:
“Nữ đế bệ hạ từng nói, thứ nàng muốn không phải là máy móc nhiệm vụ lạnh lùng vô tình mà là một đám cấp dưới có máu có thịt!”
“Ở chung nhiều năm như vậy, ta phát hiện hầu gia là một người rất tốt, ngươi hiệp can nghĩa đảm, lòng mang thiên hạ bá tánh, thương hại hạ sĩ, vì quản lý tốt Cửu Đỉnh Thiên Bắc Vực mà chậm trễ chuyện chung thân đại sự của mình!”
“Người như ngươi đáng giá để ta sinh cho ngươi một nhi tử! Bởi vì ta biết chim khôn chọn cành mà đậu, cuối cùng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất!”
Nghe vậy Hoắc Kinh Phong im lặng một lát, hơi thở dài, nói:
“Xem ta ngươi cảm thấy mình đã ăn gắt gao ta?”
Đường Mị trầm mặc.
Hoắc Kinh Phong hít sâu một hơi nói:
“Nhưng ngươi đừng quên, ta là Cửu Đỉnh Thiên hầu gia, chịu ơn của hoàng tộc!”
“Ta phải hỏi Cửu Đỉnh Thiên hoàng tộc mới được!”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên:
“Ngươi sai rồi! Người ngươi phải hỏi là bá tánh của Cửu Đỉnh Thiên!”
Hoắc Kinh Phong xoay người thì thấy Nhược Ảnh đi ra từ một vòng sáng đen lóng lánh, bình tĩnh đối diện với hắn.
Nhược Ảnh bình tĩnh nói:
“Nói vậy chắc ngươi cũng biết, đối mặt với Bắc Huyền Thiên chúng ta, hiện tại đại thế của Cửu Đỉnh Thiên đã mất!”
“Vì đoạt quyền, Hoài Vương và Nham Vương vô sỉ cấu kết với Yêu tộc ngoại vực, làm người trấn giữ Bắc Vực Thiên Dương, ngươi không suy nghĩ cho thủ hạ bá tánh của mình, ngược lại chỉ bận tâm đến ơn nghĩa của hoàng tộc, chẳng phải cực kỳ ngu muội?”
Ánh mắt Hoắc Kinh Phong run lên: “Ta…”
Lời nói của Nhược Ảnh giống như một đòn cảnh tỉnh, đánh tan nhuệ khí cả đời của Hoắc Kinh Phong, chỉ còn lại sự hổ thẹn.
Hắn biết chính mình nghĩ sai rồi.
Cúi đầu nhìn thoáng qua hài tử trong tã lót, quay đầu nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Đường Mị, Hoắc Kinh Phong thở dài.
“Huyền Băng Nữ đế biết dùng người thiện, lòng dạ rộng lớn, ánh amwst lâu dài, người thường không thể sánh nổi!”
“Nếu nàng muốn giết ta đã mệnh lệnh Đường Mị xuống tay từ lâu, nhưng nàng chưa từng làm vậy, chắc biết ta không phải tên côn đồ lòng mang tàn bạo bất thường.”
“Mấy năm nay Đường Mị nắm tay ta sinh hoạt, vô cùng dịu dàng, hoàn mỹ kết thúc trách nhiệm của một thê tử. Nếu không phải thật lòng đối tốt với ta, sao có thể đồng tâm hiệp lực với ta lâu như vậy, còn sinh cho ta một nhi tử?”
“Nếu ngay cả sự khoan dung của Nữ đế mà ta cũng không hiểu được, ngay cả sự thật lòng của thê tử cũng không nhìn ra, vậy chẳng phải mấy năm nay đã sống uổng phí?”
Nói đến đây, Hoắc Kinh Phong quỳ xuống đất, lấy ra một tấm da dê được phủ cấm chú, dâng lên:
“Cửu Đỉnh Thiên Thiên Dương hầu, nguyện ý thần phục Nữ đế bệ hạ!”
“Vì biểu đạt thành ý, dâng lên bản đồ bố trí binh lực của 21 vạn quốc Cửu Đỉnh Thiên, xin vui lòng nhận lấy!”
Nhược Ảnh gật đầu mỉm cười.
Thiên Dương Hầu Hoắc Kinh Phong có thể nhanh chóng tỉnh ngộ như vậy, quả nhiên như những gì bệ hạ nói, là một đại nhân vật có phán đoán sáng suốt lý lẽ.
Bây giờ hắn dâng lên bản đồ bố trí binh lực Bắc Vực, chẳng khác nào giao ra bí mật lớn nhất của mình, tấm lòng này được thiên địa chứng giám!”
Nhược Ảnh cầm lấy bản đồ bố trí binh lực, sau đó xoay người biến mất.
Đi vào Càn Tâm điện Huyền Băng cung, Nhược Ảnh vội vàng đưa bản đồ bố trí binh lực ra.
“Bẩm bệ hạ, tính đến giờ phút này, chúng ta đã thu phục được sáu đại nguyên soái, 32 vị chủ tướng của Cửu Đỉnh Thiên, có thể trực tiếp khống chế hơn 530 vạn binh lực!”
“Ngoài ra, Cửu Đỉnh Thiên Thiên Dương hầu và quan ngoại hầu đã lần lượt thần phục, hơn nữa Thiên Dương hầu còn dâng lên bản đồ bố trí binh lực của Cửu Đỉnh Thiên Bắc Vực!”
Chương 1064 Chương 1064. Phu nhân, ngươi là người của Huyền Băng Nữ đế (2)
“Có thể nói kế hoạch nuốt chửng của chúng ta vô cùng thuận lợi, sắp đạt được thành công!”
Đông Hoàng Tử U vung tay lên, cầm bản đồ bố trí binh tướng trong tay nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên sự vừa lòng.
“Hiện tại đã chuẩn bị xong mọi chuyện, chỉ thiếu Đông Phong!”
“Một ngày sau lúc Nham Vương, Hoài Vương và Yêu tộc ngoại vực kết minh với nhau, chính là ngày trẫm cướp lấy Cửu Đỉnh Thiên!”
…...
Bắc Huyền Thiên, Khắc Hoa lâm viên.
Nay là ngày các tài tuấn của hoàng tộc Bắc Huyền Thiên tụ hội, Lâm Hiên đồng ý lời mời mang theo đám Toàn Châu đến.
Sau khi đi vào lâm viên, Lâm Hiên đã bị mời đến ngắn cảnh trong đình, uống trà phẩm thư, tâm tình nhân sinh với tài tuấn hoàng tộc.
Đương nhiên, bởi vì thân phận tôn quý, tri thức uyên bác của Lâm Hiên nên phần lớn đều là hắn nói chuyện.
Các con cháu hoàng tộc nghe hắn nói chuyện đều vô cùng kích động.
Theo lời của bọn họ:
“Một lời một từ của Đế phu đều là lời vàng ngọc, nghe Đế phu nói chuyện một buổi hơn cả đọc sách ngàn năm!”
Trong lúc Lâm Hiên và các con cháu hoàng tộc trò chuyện vui vẻ, đám Toàn Châu và đám Đông Hoàng Hạo Vũ đang tụ tập trong rừng cây.
Trong lúc đám nhóc đang chơi đùa, một tiếng ve kêu đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đám Toàn Châu và Đông Hoàng Hạo Vũ cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cây cách mặt đất mười trượng có một con ve xám đang nằm bò.
“Là ve gió xoáy bốn cánh!”
Các tiểu bằng hữu đều vô cùng kích động.
Ve gió xoáy bốn cánh là chủng loại tương đối hiếm ở Bắc Huyền Thiên, tốc độ rất nhanh, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, rất khó bắt giữ.
Đông Hoàng Hạo Vũ vội vàng lấy ra một cái ná từ trong nạp giới, tự tin nói:
“Ta bắn nó xuống cho mọi người cùng chơi!”
“Được!”
Nghe thấy cậu nhóc nói vậy, các bạn nhỏ đều vô cùng chờ mong.
Kỹ thuật bắn ná của Đông Hoàng Hạo Vũ rất tốt, có bản lĩnh trăm phát trăm trúng, có thể nó là nhân vậy có quyền uy nhất trong các bạn nhỏ hoàng tộc.
Các bạn nhỏ đều cảm thấy Đông Hoàng Hạo Vũ tự tin ra tay, chắc chắn cậu nhóc có thể bắn trúng ve gió xoáy bốn cánh.
Dưới cái nhìn chăm chú của các bạn nhỏ, Đông Hoàng Hạo Vũ kéo căng ná, ra tay.
Vụt!
Hòn đá trong ná bay vun vút, trong nháy mắt đã chạm đến ve gió xoáy bốn cánh.
“Trúng!”
“Thật lợi hại!”
Các bạn nhỏ không nhịn được hoan hô.
Nhưng, bộp!
Bọn họ nhìn thấy ve gió xoáy bốn cánh tránh thoát hòn đá, còn cục đá kia chỉ đánh vào vỏ cây.
Các bạn nhỏ đều vô cùng khiếp sợ.
“Ve gió xoáy bốn cánh lại né tránh được!”
“Kỹ thuật của Hạo Vũ lợi hại như vậy cũng không bắn trúng, xem ra ve gió xoáy bốn cánh thật sự nhanh nhẹn như trong truyền thuyết!”
Nghe thấy các bạn nhỏ đều đang khen ve gió xoáy bốn cánh, Đông Hoàng Hạo Vũ không phục:
“Vừa rồi ta không cẩn thận nên trượt, chắc chắn lần này sẽ không thất bại!”
Nói xong cậu nhóc lại nhặt một cục đá, sau đó cẩn thận nhắm chuẩn mới buông tay.
Vụt!
Đá lại bay ra, nhưng vẫn giống lần trước, lúc sắp đánh trúng ve gió xoáy bốn cánh thì nó lại tránh thoát.
Giống như cố ý sỉ nhục Đông Hoàng Hạo Vũ, ve gió xoáy bốn cánh chỉ hơi dịch một chút, vẫn chưa bị dọa chạy.
“Này…”
Đông Hoàng Hạo Vũ khó thở.
Khẽ cắn môi, lại bắt đầu điên cuồng xạ kích.
Nhưng bắn mười mấy cục đá liên tiếp nhưng đều bị ve gió xoáy bốn cánh tránh thoát.
Các bạn nhỏ đều sợ ngây người: “Trời ạ, Hạo Vũ bắn nhiều vậy cũng chưa đánh trúng, ve gió xoáy bốn cánh này cũng quá lợi hại!”
Bọn họ nghĩ thầm, chắc chắn ve gió xoáy bốn cánh đang cười nhạo bọn họ.
Thấy bộ dáng giương cánh chụp cánh vô cùng kiêu ngạo của nó, thật sự quá đáng giận!
Nhưng đáng tiếc, ngay cả Đông Hoàng Hạo Vũ cũng không làm gì được nó, mọi người đành phải trơ mắt nhìn nó tránh thoát.
"Nếu không để ta thử xem được không?”
Thấy mọi người đều bị ve gió xoáy bốn cánh chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì được nó, Toàn Châu chủ động nói.
Đông Hoàng Hạo Vũ hỏi: “Toàn Châu, ngươi cũng biết chơi ná?”
Cậu nhóc nhớ rất rõ, năm trước lúc mọi người cùng nhau chơi ná, đám Toàn Châu mới lần đầu chạm vào thứ này, trình độ cực kỳ dở tệ.
“Ừ.”
Toàn Châu tự tin gật đầu.
Toàn Hi, Toàn Hàm và Toàn Ấu cũng giơ tay nhỏ lên: “Chúng ta cũng biết chơi!”
Đông Hoàng Hạo Vũ thấy các nàng đều nói vậy, gật đầu đưa ná cho Toàn Châu: “Vậy ngươi thử xem đi!”
Toàn Châu nói ừ, nhặt lên một cục đá, tùy tiện ngắm rồi bắn ra ngoài.
Bộp!
Đá bay như tia chớp đánh chính xác lên trên lưng của ve gió xoáy bốn cánh, phát ra tiếng vang bắt tai.
Đông Hoàng Hạo Vũ và các bạn nhỏ: (⊙?⊙)
Tùy tiên ngắm liếc mắt cũng đánh trúng?
Đang đùa hả?
Vu vu ~
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh chụp cánh bay lên, đậu lên thân cây xa hơn.
“Ve gió xoáy bốn cánh bị đánh một chút nên trốn xa một chút!”
Các bạn nhỏ nghĩ thầm con sâu này thật sự thông minh, lập tức bay ra xa hơn ba trượng, bây giờ càng khó đánh.
“Trốn xa cũng vô dụng, ta cũng có thể đánh trúng!”
Toàn Hi nhận ná từ trong tay Toàn Châu, cầm một cục đá bắn ra ngoài.
Bộp!!
Lại tùy tiện ngắm bắn nhưng vẫn đánh trúng.
Đám Đông Hoàng Hạo Vũ: (°ο°)
Không thể nào, Toàn Hi cũng đánh trúng?
Bọn họ thật sự cảm nhận được thế giới quan của mình bị điên đảo.
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh lại chụp cánh bay lên, dừng trên cành cây cao hơn 20 trượng.
“Oa, xa như vậy, chắc chắn lần này không bắn trúng được nó!”
Trong tiếng hô khiếp sợ của các bạn nhỏ, Toàn Hàm yên lặng cầm ná ra tay.
Bộp!!!
Hòn đá như mọc thêm một đôi mắt, cho dù ve gió xoáy bốn cánh sắp bay vẫn bị đánh trúng.
Đám Đông Hoàng Hạo Vũ: (°□°; )
Ông trời ạ, đang nói đùa sao?
Toàn Hàm tùy tiện ngắm cũng đánh trúng ve gió xoáy bốn cánh ở độ cao hơn hai mươi trượng?
Vụt vụt vutn ~
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh không chịu đựng được sự tấn công luân phiên của các tiểu nha đầu, giương cánh bay về nơi xa hơn, có vẻ muốn thoát khỏi rừng cây này.
“Đừng đi!”’
Chương 1065 Chương 1065. Các tiểu bảo bối thi thố tài năng!
Toàn Ấu nhận ná từ Toàn Hàm, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía ve gió xoáy bốn cánh, kéo ná từ dưới háng bay ra ngoài.
Bộp!!!!
Cục đá mang theo lôi đình vạn quân đánh mạnh lên trên thân của ve gió xoáy bốn cánh, trực tiếp đánh nó rơi xuống dưới.
Đông Hoàng Hạo Vũ và các bạn nhỏ: Σ(°△ °|||)︴
Đây là kỹ thuật gì vậy?
Tại sao lại có thể đánh trúng vậy?
Đá của đám Toàn Châu mọc thêm đôi mắt sao?
Các bạn nhỏ đều vô cùng khiếp sợ, cảm giác thân thể của mình sắp nứt ra rồi!
Đông Hoàng Hạo Vũ vội hỏi: “Toàn Châu, sao các ngươi ngắm chuẩn được vậy?”
Các bạn nhỏ cũng xúm lại: “Đúng vậy, lần trước chơi các ngươi còn không biết gì cả, tại sao lại trở nên lợi hại nhanh như vậy được?”
Nhìn thấy sự khiếp sợ sùng bái của đám Đông Hoàng Hạo Vũ, bốn tiểu nha đầu đều kiêu ngạo nâng cằm.
“Tất nhiên là cha dạy chúng ta!”
Nghe vậy, đám Đông Hoàng Hạo Vũ đều bừng tỉnh hiểu ra.
“A ~ thì ra là biểu dượng Đế phu dạy các ngươi, thảo nào các ngươi tiến bộ thần tốc như vậy!
“Thật sự cũng muốn có một người cha như vậy đến dạy ta!”
Nói xong, các bạn nhỏ đều lộ ra sắc mặt vô cùng hâm mộ.
Phía xa.
Các tài tuấn hoàng tộc đang ngắm cảnh trong đình nhìn thấu đám Toàn Châu thi thố tài năng, đều vỗ tay khen ngợi:
“Thật là long phụ vô xà nữ, Đế phu dạy dỗ bốn công chúa rất tốt!”
Mộ Ấu Khanh giơ ngón tay cái lên, tán thưởng Lâm Hiên:
“Biểu tỷ phu, rất siêu!”
Đón nhận sự khen ngợi của mọi người, Lâm Hiên nở nụ cười tự tin.
Bốn tiểu bảo bối đáng yêu đã làm hắn rất hãnh diện!
Người làm cha có thể dạy dỗ các nữ nhi ưu tú như vậy, lại có thể có được cảm giác thỏa mãn từ các nàng, nhân sinh thật sự quá tuyệt vời!
“Tham kiến Đế phu!”
Chờ không khí trong đình ngắm cảnh hơi an tĩnh lại, bốn nam tử mặc quần áo thợ thủ công đi vào trong đình, hành lễ với Lâm Hiên.
Mộ Ấu Khanh nhận ra trang phục trên người bốn thợ thủ công này đều đến từ Công bộ Huyền Băng Cung, hỏi:
“Bốn vị sư phó, các ngươi đến đây có chuyện gì vậy?”
Một thợ thủ công dẫn đầu hành lễ nói:
“Bẩm công chúa, bên trên có lệnh nói lần này bệ hạ tổ chức đại hội vạn quốc rất thuận lợi, Bắc Huyền Thiên chúng ta sẽ không ngừng phát triển nên quyết định tu sửa lại lâm viên này!
“Đình ngắm cảnh này là đình lớn nhất trong lâm viên, ý của phía trên là làm ta bỏ đi bảng hiệu cũ xưa, sau khi đo xong kích cỡ sẽ thay bộ bảng hiệu mới, ngụ ý khí tượng mới đã đến, Bắc Huyền Thiên vui sướng vinh quang!”
“Thì ra là vậy!” Mộ Ấu Khanh gật đầu: “Vậy Công bộ nghĩ xong tên mới chưa?”
Đổi bảng hiệu, ý nghĩa đổi một cái tên mới.
Hiện tài đình ngắm cảnh này tên là đình ngắm hoa, trong mắt Mộ Ấu Khanh và các tài tuấn hoàng tộc, cái tên này có chút keo kiệt.
Nếu muốn thể hiện được khí tượng mới, như vậy cái tên mới phải hào hùng to lớn hơn, mang theo ngụ ý tốt đẹp mới được.
Thợ thủ công kia lắc đầu:
“Tạm thời vẫn chưa có tên mới, phía trên nói muốn chờ sau khi làm xong bảng hiệu mới, mời Giang Đại Nho đặt tên!”
Thượng Quan Kiệt lắc đầu cười: “Sợ rằng lão sư sẽ không đồng ý.”
Thợ thủ công thắc mắc: “Tại sao vậy ạ?”
Thượng Quan Kiệt kính trọng nhìn về phía Lâm Hiên: “Hôm nay Văn Thánh Đế phu đến đây, đình ngắm cảnh này nên từ Đế phu đặt tên.”
Nghe vậy thợ thủ công bừng tỉnh nói: “Thì ra Đế phu là Văn Thánh đương thời, tất nhiên là người được chọn để đặt tên!”
Mặc dù hắn không thạo văn nói, nhưng chỉ dựa vào sự miêu tả của Thượng Quan Kiệt, hắn biết việc này cần thiết phải nhờ Lâm Hiên ra tay.
Nếu không nhảy qua Lâm Hiển để Giang Cửu Bạch ra tay, hiển nhiên có hiềm nghi khinh nhờn Văn Thánh.
Sợ rằng dù thế nào Giang Cửu Bạch cũng không dám đồng ý!
Mộ Ấu Khanh cười nói:
“Biểu tỷ phu, nếu hôm nay chúng ta hội tụ ở đây, trùng hợp gặp được việc này, vậy ngươi cũng thuận tiện lấy một cái tên cho đình này đi!”
Thượng Quan Kiệt và các tài tuấn hoàng tộc cũng rất chờ mong:
“Đúng vậy, có thể chính tai nghe Đế phu đặt tên cho đình này là một cơ duyên rất lớn cho ta!”
Thấy bọn họ chờ mong tôn sùng như vậy, Lâm Hiên hào phòng nói:
“Vậy được, để ta lấy cho nó một cái tên mới.”
Nghe thấy vậy, các thợ thủ công vội vàng lấy ra một cái bút lông luôn mang theo bên mình, định nhớ kỹ cái tên mà Lâm Hiên lấy để tránh làm lỗi.
Dưới ánh nhìn sáng rực chăm chú của mọi người, Lâm Hiên bình tĩnh lên tiếng:
“Gọi nó là đình Long Thủy đi!”
Đình Long Thủy!
Mộ Ấu Khanh, Thượng Quan Kiệt và các con cháu tài tuấn hoàng gia nghe vậy đều rất khiếp sợ.
Quả nhiên là biểu tỷ phu, Văn Thánh đặt tên thật sự vô cùng khí phách, cao cấp hào phóng!
Nhưng tại sao Đế phu lại lấy tên này?
Mọi người đều cảm giác được cái tên do Lâm Hiên đặt mang một ý nghĩa sâu sắc.
Mộ Ấu Khanh liếc nhìn mọi người, mỉm cười nói:
“Các vị, hôm nay chúng ta cùng nhau động não, đoán xem tại sao biểu tỷ phu lại lấy tên này được không?”
Thượng Quan Kiệt, Hướng Linh Đình và các thanh niên tài tuấn nhìn nhau, đồng thời lắc đầu cười.
“Đế phu là Văn Thánh đương thời, văn thơ nổi bật, kiến thức siêu tuyệt, hắn đặt tên sao có thể dễ dàng bị nhìn rõ chân ý?”
“Đúng vậy, hai chữ ‘Long Thủy’ nhìn qua đơn giản, có liên quan đến nhau, ý là rồng xuất phát từ nước, nhưng nếu đặt hai chữ này vào trong đình ngắm cảnh thì lại thật sự rất khó hiểu!”
“Đúng vậy, nếu ta mở miệng suy đoán chắc chắn sẽ làm trò cười cho thiên hạ, không bằng mời Đế phu giải thích một câu, làm ta hiểu rõ!”
…...
Từ xưa đến nay, các tài tuấn hoàng tộc Bắc Huyền Thiên đều tâm cao khí ngạo, tự cho mình cao cấp hơn người.
Nhưng sau khi chứng kiến đủ loại tài hoa của Lâm Hiên, khi đối mặt với Lâm Hiên bọn họ đã khiêm tốn đến cực điểm.
Bọn họ đều cảm thấy nên cẩn thận đối đãi về tất cả của Lâm Hiên, không thể tùy ý phỏng đoán phán đoán.
Từng đạo khí tức tràn đầy ý vị tử vong, đập vào mặt khiến lòng người ưu tư.
“Tần Tử Long, ngươi có biết tội của ngươi không?!!”
Một giọng nói bén nhọn cao vút phóng lên cao, đầy kiêu ngạo và phách lối.
Ở phía trước của đài hành hình.
Đại thái giám Tào Hoa Điền, đầu đầy tóc trắng, trên mặt trát lớp phấn thật dày, tô son hồng sáng rõ, trong đôi mắt tam giác tràn đầy khí thế quái đản nhìn lên đài.
"Tần Tử Long ta có tội gì?"
Ở giữa đài hành hình là một trung niên nam tử cao lớn uy mạnh, mặc một bộ đồ tù màu trắng.
Trên cổ hắn đeo gông xiềng huyền thiết đặc chế, một đạo cấm chế nồng đậm quanh quẩn trên gông xiềng, mạnh mẽ áp chế tu vi của hắn.
Đồng thời.
Hai chân của hắn cũng bị xiềng xích khóa trụ, từng đạo cấm chế huyền diệu mạnh mẽ tập kích hai chân của hắn, khiến chân hắn cứng đờ như sắt, căn bản không thể tùy ý nhấc lên.
Mặc dù bạch y trên thân dính đầy vết máu, nhưng vẫn để lộ ra trăm ngàn vết thương khiến người ta nhìn thấy giật mình.
Nhưng Tần Tử Long vẫn ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn xuống Tào Hoa Điền.
Tào Hoa Điền the thé quát:
“Ngươi dùng quyền mưu tư, lợi dụng thân phận Kiêu Long đại nguyên soái cấu kết với bọn giặc yêu tộc, giết hại người vô tội, hãm hiếp nữ tử, bắt người cướp của, không gì không làm, chẳng lẽ ngươi còn muốn chối cãi?"
Nghe vậy, Tần Tử Long tức đến mức hai mắt đỏ ngầu, gần như muốn phun ra lửa.
“Thúi lắm!”
Hắn hung hăng mắng một câu, kế tiếp nói:
“Tần gia chúng ta từ Cửu đỉnh thiên, Tư Mã hoàng tộc sáng lập đến nay, toàn gia đều là trung liệt, thiên địa có thể chứng giám!”
“Nhớ năm đó, gia gia ta vì đối kháng sơn phỉ Bạch Hổ Bang, không cẩn thận bị độc tiễn bắn trúng mắt, để không làm chậm trễ cuộc tấn công sơn trại Bạch Hổ Bang, hắn tự móc nhãn cầu của mình, cuối cùng đạp bằng Bạch Hổ bang, vì Cửu Đỉnh thiên diệt trừ băng cướp tội ác tày trời!”
"Phụ thân của ta cũng là tướng lĩnh trung liệt ! Năm đó, mười nước bao gồm cả Đại Liễu Quốc bị yêu tộc vây hãm, bởi vì tin tức không thể truyền đến Thần Đỉnh Cung, mười nước bị yêu tộc vây công chỉ có thể đau khổ chiến đấu, nếu không có phụ thân ta mang theo chưa đến ba trăm thiết kỵ làm tử sĩ đột kích, mười nước sớm đã bị yêu tộc nuốt chửng! "
“Ta, Tần Tử Long, từ nhỏ đã được gia gia và phụ thân dạy phải hiệp can nghĩa đảm bảo gia vệ quốc, những năm gần đây, ta chinh chiến khắp nơi, uống máu sa trường, dùng một bầu nhiệt huyết cống hiến cho Cửu Đỉnh Thiên, sao ngươi dám vu tội ta như thế ?!"
Lúc nói chuyện, đôi mắt của Tần Tử Long mở to, một cổ sát khí cường hoành bùng lên.
Tào Hoa Điền bị hắn nhìn, không khỏi run rẩy hai chân, vội vàng lui về sau ba bước.
Trong mắt hắn lóe lên một tia sợ hãi, run rẩy nhìn chằm chằm Tần Tử Long.
"Người này không hổ là lão tướng chinh chiến sa trường, cổ sát khí bức người này thật sự là luyện ra từ đống người chết a!
Vừa nghĩ đến đây, Tào Hoa Điền cắn răng nói:
"Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, ngươi nguyện ý đi theo Nham vương điện hạ, lấy công chuộc tội không ?"
Tần Tử Long nghe vậy, không nhịn được lộ vẻ khinh thường:
“Hóa ra vòng tới vòng lui như vậy, ngươi chính là muốn ép ta khuất phục tên Nham vương phế vật đó!”
“Lão tử nói cho ngươi biết, Tần Tử Long ta kiếp này chỉ chiến đấu bách tính, tuyệt không làm công cụ cho kẻ khác tranh quyền đoạt lợi!”
Tào Hoa Điền nghe xong tức giận đến toàn thân run rẩy, chỉ vào Tần Tử Long hét lên:
“Ngươi, ngươi, ngươi… thật sự là cho mặt mũi mà không biết xấu hổ!”
“Bắt hắn quỳ xuống cho ta!”
Hai tên đao phủ đầu đội mũ giáp màu đen, thân hình như gấu đứng đằng sau Tần Tử Long lập tức đè vai Tần Tử Long, muốn ấn hắn quỳ xuống.
Tiếc rằng Tần Tử Long chính là tu vi chuẩn đế cảnh, dù có hai vòng gông xiềng cấm chế trấn áp nhưng vẫn không thể lay chuyển được hắn.
Tào Hoa Điền tức giận nói:
“Cắt đứt xương bánh chè của hắn xem hắn có quỳ không?”
Nghe vậy, hai đao phủ lập tức giơ đao chặt đầu lên, tàn nhẫn bổ vào đầu gối Tần Tử Long.
Rắc, rắc~
Hai vết máu bay ra, hai đầu gối của Tần Tử Long lập tức bị phế.
Hai tên đao phủ lúc này đã toàn lực vận chuyển chân nguyên, dốc sức ấn xuống một cái.
Bùm một tiếng, Tần Tử Long bị ấn quỳ xuống đất.
Tào Hoán Thiên thấy vậy ngẩng đầu cười lớn tự hào.
“Hahaha, Tần Tử Long, ngươi có kiên cường đến đâu, không phải cũng quỳ xuống rồi ?”
“Chúng ta không ngại nói cho ngươi biết, Nham vương và Hoài Vương hai vị điện hạ sắp đoạt được Cửu Đỉnh Thiên, cùng nhau tọa ủng giang sơn.”
“Hôm nay cho ngươi cơ hội nhưng ngươi lại không biết quý trọng, chúng ta đành phải chém đầu ngươi rồi về báo cáo kết quả!”
Tần Tử Long nghe xong, mắt trợn tròn như muốn nứt ra, nói : “Tên hoạn quan chó má, lão tử có chết, hóa thành quỷ cũng muốn giết ngươi và Nham Vương, hai tên khốn kiếp!”
Tào Hoa Điền bị mắng đến giậm chân, hét lớn:
"Còn đứng ngây đó làm gì? Chém đầu hắn cho ta!"
Hai đao phủ nghe xong, lập tức giơ đại đao lên.
Nếu người bên trái chém một đao không chặt đứt đầu Tần Tử Long thì người bên phải sẽ bồi thêm một đao.
Tuy nhiên không đợi bên trái động thủ, một giọng nói thô kệch truyền vào trong tai:
“Dừng tay!!”
Một đạo sát khí cuồng bạo vọt vào pháp trường.
Xoát xoát xoát ~
Mười mấy bóng người đột nhiên bay đến đài hành quyết, ra tay cực kỳ ác liệt, rất nhanh đã hạ gục hai đao phủ và một đám binh sĩ vây quanh đài hành hình.
“Nguyên soái, chúng ta đến cứu ngươi!”
Đám mười mấy người Vương Lôi Dự, Vũ Nham là võ tướng tâm phúc của Tần Tử Long, đều kích động xông đến bên cạnh hắn, muốn giúp hắn tháo bỏ gông xiềng.
Tần Tử Long không ngờ đám Vương Lôi Dục lại đến cướp pháp trường nên vội hét lên:
“Ở đây có mai phục, các ngươi mặc kệ ta, nhanh đi đi!”
Không đợi hắn nói hết lời, xung quanh pháp trường đột nhiên sát khí ngút trời, có ít nhất một ngàn binh sĩ thần phách đỉnh phong tràn vào.
Chương 1062 Chương 1062. Các ngươi có nguyện ý thần phục Nữ đế bệ hạ không? (2)
Bốn năm vị thống lĩnh tu vi tôn giả cảnh, đã vượt xa đám Vương Lôi Dục, Vũ Nham cảnh giới thần phách.
Đối mặt với trên một ngàn sĩ binh đột nhiên xuất hiện, con ngươi đám Vương Lôi Dục đều co rụt lại : "Nham quân!"
Bọn họ chú ý đến, tất cả sĩ binh đều mặc khải giáp màu ngân bạch, giáp ngực có đồ án một thanh trường đao.
Đồ án này chính là tượng trưng cho thân binh thủ hạ của Nham Vương.
Tuy Nham vương ngu xuẩn, Nham quân dưới trướng hắn lại có lực chiến đấu cực mạnh, luôn sát cánh cùng Nham vương, ngoài sáng trong tối hay hắn tiêu diệt không ít kình địch.
Đám Vương Lôi Dục không ngờ rằng họ sẽ chủ động nhảy vào vòng vây của Nham quân.
Đối mặt với Nham quân cường hãn như vậy, ngay cả Tần Tử Long cũng không nhịn được lắc đầu thở dài.
Xem tình hình, hôm nay đám tướng lĩnh của mình đều phải trở thành vong hồn dưới tay tên hoạn quan Tào Hoa Điền!
Tào Hoa Điền đem thần sắc đám Tần Tử Long thu vào trong mắt, không khỏi vô cùng đắc ý:
"Hahaha, ta đã sớm đoán trước được lũ ngốc các ngươi sẽ đến cướp pháp trường, nên vẫn luôn chờ các ngươi, các người thật sự không làm chúng ta thất vọng!"
"Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Giết chúng cho ta!"
Mắt tam giác của Tào Hoa Điền liếc qua, có phần kiêu ngạo nhìn đám tướng sĩ Nham quân.
“Vâng!”
Chúng tướng sĩ Nham quân nghe vậy, lần lượt rút vũ khí ra, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm đám Vương Lôi Dục, nhanh chóng tới gần.
Hừ~
Một đạo hắc quang yêu diễm đột nhiên xuất hiện trước mặt một thống lĩnh Nham quân, để lộ ra một nữ tử hắc y tóc trắng.
Nàng tóm lấy cổ một tên thống lĩnh, tay khẽ vặn, rắc một tiếng đã vặn gãy cổ hắn.
"A, đây là?!”
Sự xuất hiện đột ngột của Nhược Ảnh khiến đám người Tào Hoa Điền đều thất kinh.
Trước khi bọn chúng kịp phản ứng, hắc quang trong pháp trường đã bùng lên.
Hàng trăm hắc y nhân lấy thế công cực kỳ ác liệt, giống như chém dưa thái rau, tiêu diệt toàn bộ Nham quân.
Biến cố đột ngột như vậy khiến Tào Hoa Điền đang vô cùng kiêu ngạo đắc ý bị choáng váng, tâm trạng như rơi vào hầm băng.
Hắn sợ đến mức liên tục lùi lại, lảo đảo ngã xuống đất.
“Các ngươi rốt cuộc là người phương nào?”
Hắn có dự cảm mãnh liệt rằng lai lịch của đội ngũ từ trên trời giáng xuống này là tuyệt đối phi phàm.
Chẳng qua nghĩ nát óc, hắn cũng không nghĩ ra Cửu Đỉnh Thiên từ khi nào có một đội ngũ tàn nhẫn ác liệt như vậy.
Điều khiến hắn càng khó tin hơn là đội ngũ này lại đến vì Tần Tử Long!
Nhược Anh bước tới trước mặt Tào Hoa Điền, lạnh lùng nhìn hắn:
“Ta là đại thống lĩnh của Bắc Huyền Thiên!”
“Cái gì?"
Tào Hoa Điền nghe xong trực tiếp bị dọa ngốc.
Đại thống lĩnh của Bắc Huyền Thiên lại đến pháp trường cứu Tần Tử Log, xem ra Huyền Băng nữ đế nhất định có kế hoạch lớn nhắm vào Cửu Đỉnh Thiên.
Không đợi Tào Hoa Điền nghĩ nhiều, Nhược Ả nh liền cách không lấy tới một thanh trường kiếm.
“Tên thái giám nhà ngươi thật sự khiến người ta ghê tởm!”
Phụt! Một kiếm chém đứt cổ Tào Hoa Điền.
Nhược Ảnh xoay người lại, lạnh lùng nhìn Tần Tử Long:
“Cửu Đỉnh đại đế đã chết, Định Thiên vương phủ đã bị nữ đế bệ hạ san bằng, Nham vương và Hoài Vương hiện nay muốn cấu kết yêu tộc ngoại vực gieo họa Cửu Thiên Đỉnh, Nữ đế bệ hạ lòng mang bá tính Cửu Đỉnh Thiên, muốn chiếm lấy Cửu Đỉnh Thiên!”
“Kiêu Long đại nguyên soái, các ngươi có nguyện ý thần phục nữ đế bệ hạ không?”
Tần Tử Long đột nhiên cúi đầu xuống đất: "Vi thần nguyện ý!"
Kể từ khi Nham vương khuyên hắn phục vụ cho mình, bị hắn từ chối, sau đó tính kế tống hắn vào đại lao, hắn đã sớm hận Nham vương thấu xương, càng thất vọng cực điểm với Hoàng tộc Cửu Đỉnh Thiên.
Bây giờ Nhược Ảnh xuất hiện, hắn nhìn thấy hy vọng về tương lai vô hạn của Cửu Đỉnh Thiên.
Tuy là một kẻ thô kệch nhưng hắn biết rất rõ, đại thế Cửu Thiên đã mất, Huyền Thiên Nữ đế tuyệt đối có thể nhanh chóng chiếm được Cửu Đỉnh Thiên.
Giờ này khắc này llà thời cơ tốt để thể hiện trung thành với Nữ đế, sao có thể bỏ qua?
Nhìn thấy Tần Tử Long cúi đầu, đám tướng lĩnh tâm phúc của hắn cũng lập tức cúi đầu:
“Chúng ta đều nguyện ý đi theo nguyên soái, cùng nhau phục vụ cho Nữ đế, tận trung đến cùng, đến chết mới thôi !”
Thấy họ tích cực đầu nhập như thế, Nhược Ảnh thầm mỉm cười.
Lôi kéo hàng phục các đại trung thần nghĩa tướng của Cửu Đỉnh Thiên là một phần không thể thiếu trong kế hoạch thôn tính của Nữ đế bệ hạ.
Hiện tại nhìn qua, tình thế iến triển thuận lợi hơn tưởng tượng!
Khu vực Cửu Đỉnh Thiên Tây Bắc.
Cổ Tư quốc, Thiên Dương hầu phủ.
Trong phòng ở hậu viện thỉnh thoảng truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ của một nữ tử trẻ tuổi.
Tiếng kêu của nữ tử các lúc càng lớn, một giọng nói già nua khác vang lên:
“Phu nhân, sắp ra rồi, ngài lại dùng thêm sức!”
Nghe thấy vậy, trong phòng hơi yên lặng lại một khoảng ngắn.
Tiếp theo nữ tử tuổi trẻ kia càng dùng thêm sức hô to: “A ~”
Bên ngoài phòng.
Một lão giả đầu tóc hoa râm, nhìn qua đã hơn 50, hai tay nắm chặt tay áo của mình đi tới đi lui.
Bước đi vội vàng, sắc mặt ngưng trọng, nhìn có vẻ rất nôn nóng bất an.
Đối mặt với sắc mặt như vậy của người này, các hộ vệ gia đinh đứng một bên đều ngưng thần nín thở, không dám há mồm thở dốc, sợ kinh động đến vị hầu gia danh chấn Cửu Đỉnh Thiên Bắc Vực này.
Thấy trong phòng tiếng kêu của phu nhân càng ngày càng dồn dập thảm thống, Thiên Dương hầu Hoắc Kinh Phong không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.
“Đã lâu như vậy, tại sao phu nhân còn chưa sinh?”
Đột nhiên không khí trong phòng ngưng lại, âm thanh của phu nhân Đường Mị đột ngột dừng lại, mí mắt của Hoắc Kinh Phong co giật.
“A ~”
Lúc này âm thanh của Đường Mị lại vang lên, còn vang dội hơn cả lần trước.
Ngay sau đó một giọng nói già nua vang lên: “Sinh sinh! Phu nhân, hài tử ra rồi!”
Sau khi nàng nói xong.
Oa! Một tiếng trẻ con khóc nỉ non vang vọng cả hậu viện.
Hoắc Kinh Phong hưng phấn đến mức đập mạnh tay vào nhau: “Sinh!”
Cửa phòng mở.
Chương 1063 Chương 1063. Phu nhân, ngươi là người của Huyền Băng Nữ đế
Bà mụ kích động ôm một tã lót xinh đẹp đi vào cửa: “Hầu gia, là một công tử!”
“Thật tốt quá!”
Nghe vậy, Hoắc Kinh Phong vô cùng vui mừng, vội vàng đi vào trong.
Hắn đã hơn 1600 tuổi, đến tận bây giờ mới có nhi tử, thật sự làm hắn có cảm giác cây vạn tuế ra hoa, già còn có con.
Hoắc Kinh Phong cẩn thận đỡ hài tử từ trong tay bà mụ, nhìn lướt qua, vui vẻ nói:
“Ha ha ha, tiểu tử này trông vừa giống ta lại vừa giống hệt mẹ ruột của nó, thật sự kế thừa tất cả ưu điểm của hai chúng ta!”
Sau đó hắn đi đến trước giường của Đường Mị, yêu chiều lau mồ hôi trên trán cho nàng.
“Phu nhân, vất vả!”
Đường Mị liếc nhìn các bà mụ, ý bảo bọn họ đóng cửa phòng đi ra ngoài.
Sau đs nói: “Có thể làm hầu gia có hậu đại, Mị Nhi lại vất vả hơn nữa cũng đáng giá!”
Hoắc Kinh Phong cảm động nắm tay Đường Mị:
“Hoắc Kinh Phong ta chinh chiến ngàn năm, cuối cùng gặp được một vị hiền thê, thật sự là phúc phận của ta!”
“Phu nhân, ngươi là đại công thần của Hoắc gia, có yêu cầu gì cứ nói, chắc chắn ta sẽ thỏa mãn ngươi!”
Đường Mị nghe vậy, sắc mặt nghiêm lại: “Thật sự cái gì cũng đồng ý?”
“Đúng.” Hoắc Kinh Phong trịnh trọng gật đầu: “Hoắc Kinh Phong này không bao giờ nuốt lời.”
Đường Mị hít sâu một hơi: “Vậy được, ta muốn hầu gia quy thuận Huyền Băng Nữ đế, trung thành với nàng!”
“Cái gì?”
Nghe vậy Hoắc Kinh Phong kinh sợ đứng lên, suýt nữa tay run làm hài tử ngã xuống giường.
Hắn không ngờ ái thê sớm chiều ở chung với mình sẽ nói ra lời nói chiêu hàng trước Huyền Băng Nữ đế.
Có nghĩa là……
“Phu nhân, ngươi là người của Huyền Băng Nữ đế?”
Hoắc Kinh Phong cố nén tức giận.
Nhưng hắn không ngờ Đường Mị lại không do dự gật đầu: “Đúng vậy! Ta vốn nắm chắc phó đội trưởng cấm vệ của Huyền Băng cung, dưới sự điều khiển của đại thống lĩnh!”
“Ẩn núp bên cạnh ngươi là do Nữ đế bệ hạ trực tiếp ra lệnh!”
Nghe thấy vậy Hoắc Kinh Phong kinh sợ hít một ngụm khí lạnh.
Không ngờ Huyền Băng Nữ đế lại sắp xếp người đến bên cạnh mình nhiều năm như vậy, thủ đoạn quá cao!
Nhìn thoáng quá hài tử trong lòng ngực, Hoắc Kinh Phong vô cùng rối rắm:
“Ngươi đã là người của Nữ đế, vậy tại sao lại sinh con cho ta?”
Theo suy nghĩ của hắn, giống nội tuyến tuyệt mật như Đường Mị, các nàng sẽ dùng cả đời để chấp hành nhiệm vụ, sẽ không sinh một đứa trẻ để ràng buộc chính mình.
Đường Mị hơi mỉm cười nói:
“Nữ đế bệ hạ từng nói, thứ nàng muốn không phải là máy móc nhiệm vụ lạnh lùng vô tình mà là một đám cấp dưới có máu có thịt!”
“Ở chung nhiều năm như vậy, ta phát hiện hầu gia là một người rất tốt, ngươi hiệp can nghĩa đảm, lòng mang thiên hạ bá tánh, thương hại hạ sĩ, vì quản lý tốt Cửu Đỉnh Thiên Bắc Vực mà chậm trễ chuyện chung thân đại sự của mình!”
“Người như ngươi đáng giá để ta sinh cho ngươi một nhi tử! Bởi vì ta biết chim khôn chọn cành mà đậu, cuối cùng ngươi sẽ đưa ra lựa chọn chính xác nhất!”
Nghe vậy Hoắc Kinh Phong im lặng một lát, hơi thở dài, nói:
“Xem ta ngươi cảm thấy mình đã ăn gắt gao ta?”
Đường Mị trầm mặc.
Hoắc Kinh Phong hít sâu một hơi nói:
“Nhưng ngươi đừng quên, ta là Cửu Đỉnh Thiên hầu gia, chịu ơn của hoàng tộc!”
“Ta phải hỏi Cửu Đỉnh Thiên hoàng tộc mới được!”
Lúc này, một giọng nói trầm thấp quyến rũ vang lên:
“Ngươi sai rồi! Người ngươi phải hỏi là bá tánh của Cửu Đỉnh Thiên!”
Hoắc Kinh Phong xoay người thì thấy Nhược Ảnh đi ra từ một vòng sáng đen lóng lánh, bình tĩnh đối diện với hắn.
Nhược Ảnh bình tĩnh nói:
“Nói vậy chắc ngươi cũng biết, đối mặt với Bắc Huyền Thiên chúng ta, hiện tại đại thế của Cửu Đỉnh Thiên đã mất!”
“Vì đoạt quyền, Hoài Vương và Nham Vương vô sỉ cấu kết với Yêu tộc ngoại vực, làm người trấn giữ Bắc Vực Thiên Dương, ngươi không suy nghĩ cho thủ hạ bá tánh của mình, ngược lại chỉ bận tâm đến ơn nghĩa của hoàng tộc, chẳng phải cực kỳ ngu muội?”
Ánh mắt Hoắc Kinh Phong run lên: “Ta…”
Lời nói của Nhược Ảnh giống như một đòn cảnh tỉnh, đánh tan nhuệ khí cả đời của Hoắc Kinh Phong, chỉ còn lại sự hổ thẹn.
Hắn biết chính mình nghĩ sai rồi.
Cúi đầu nhìn thoáng qua hài tử trong tã lót, quay đầu nhìn thấy sự dịu dàng trong mắt Đường Mị, Hoắc Kinh Phong thở dài.
“Huyền Băng Nữ đế biết dùng người thiện, lòng dạ rộng lớn, ánh amwst lâu dài, người thường không thể sánh nổi!”
“Nếu nàng muốn giết ta đã mệnh lệnh Đường Mị xuống tay từ lâu, nhưng nàng chưa từng làm vậy, chắc biết ta không phải tên côn đồ lòng mang tàn bạo bất thường.”
“Mấy năm nay Đường Mị nắm tay ta sinh hoạt, vô cùng dịu dàng, hoàn mỹ kết thúc trách nhiệm của một thê tử. Nếu không phải thật lòng đối tốt với ta, sao có thể đồng tâm hiệp lực với ta lâu như vậy, còn sinh cho ta một nhi tử?”
“Nếu ngay cả sự khoan dung của Nữ đế mà ta cũng không hiểu được, ngay cả sự thật lòng của thê tử cũng không nhìn ra, vậy chẳng phải mấy năm nay đã sống uổng phí?”
Nói đến đây, Hoắc Kinh Phong quỳ xuống đất, lấy ra một tấm da dê được phủ cấm chú, dâng lên:
“Cửu Đỉnh Thiên Thiên Dương hầu, nguyện ý thần phục Nữ đế bệ hạ!”
“Vì biểu đạt thành ý, dâng lên bản đồ bố trí binh lực của 21 vạn quốc Cửu Đỉnh Thiên, xin vui lòng nhận lấy!”
Nhược Ảnh gật đầu mỉm cười.
Thiên Dương Hầu Hoắc Kinh Phong có thể nhanh chóng tỉnh ngộ như vậy, quả nhiên như những gì bệ hạ nói, là một đại nhân vật có phán đoán sáng suốt lý lẽ.
Bây giờ hắn dâng lên bản đồ bố trí binh lực Bắc Vực, chẳng khác nào giao ra bí mật lớn nhất của mình, tấm lòng này được thiên địa chứng giám!”
Nhược Ảnh cầm lấy bản đồ bố trí binh lực, sau đó xoay người biến mất.
Đi vào Càn Tâm điện Huyền Băng cung, Nhược Ảnh vội vàng đưa bản đồ bố trí binh lực ra.
“Bẩm bệ hạ, tính đến giờ phút này, chúng ta đã thu phục được sáu đại nguyên soái, 32 vị chủ tướng của Cửu Đỉnh Thiên, có thể trực tiếp khống chế hơn 530 vạn binh lực!”
“Ngoài ra, Cửu Đỉnh Thiên Thiên Dương hầu và quan ngoại hầu đã lần lượt thần phục, hơn nữa Thiên Dương hầu còn dâng lên bản đồ bố trí binh lực của Cửu Đỉnh Thiên Bắc Vực!”
Chương 1064 Chương 1064. Phu nhân, ngươi là người của Huyền Băng Nữ đế (2)
“Có thể nói kế hoạch nuốt chửng của chúng ta vô cùng thuận lợi, sắp đạt được thành công!”
Đông Hoàng Tử U vung tay lên, cầm bản đồ bố trí binh tướng trong tay nhìn lướt qua, trong mắt hiện lên sự vừa lòng.
“Hiện tại đã chuẩn bị xong mọi chuyện, chỉ thiếu Đông Phong!”
“Một ngày sau lúc Nham Vương, Hoài Vương và Yêu tộc ngoại vực kết minh với nhau, chính là ngày trẫm cướp lấy Cửu Đỉnh Thiên!”
…...
Bắc Huyền Thiên, Khắc Hoa lâm viên.
Nay là ngày các tài tuấn của hoàng tộc Bắc Huyền Thiên tụ hội, Lâm Hiên đồng ý lời mời mang theo đám Toàn Châu đến.
Sau khi đi vào lâm viên, Lâm Hiên đã bị mời đến ngắn cảnh trong đình, uống trà phẩm thư, tâm tình nhân sinh với tài tuấn hoàng tộc.
Đương nhiên, bởi vì thân phận tôn quý, tri thức uyên bác của Lâm Hiên nên phần lớn đều là hắn nói chuyện.
Các con cháu hoàng tộc nghe hắn nói chuyện đều vô cùng kích động.
Theo lời của bọn họ:
“Một lời một từ của Đế phu đều là lời vàng ngọc, nghe Đế phu nói chuyện một buổi hơn cả đọc sách ngàn năm!”
Trong lúc Lâm Hiên và các con cháu hoàng tộc trò chuyện vui vẻ, đám Toàn Châu và đám Đông Hoàng Hạo Vũ đang tụ tập trong rừng cây.
Trong lúc đám nhóc đang chơi đùa, một tiếng ve kêu đã thu hút sự chú ý của bọn họ.
Đám Toàn Châu và Đông Hoàng Hạo Vũ cùng ngẩng đầu nhìn lên.
Trên cây cách mặt đất mười trượng có một con ve xám đang nằm bò.
“Là ve gió xoáy bốn cánh!”
Các tiểu bằng hữu đều vô cùng kích động.
Ve gió xoáy bốn cánh là chủng loại tương đối hiếm ở Bắc Huyền Thiên, tốc độ rất nhanh, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, rất khó bắt giữ.
Đông Hoàng Hạo Vũ vội vàng lấy ra một cái ná từ trong nạp giới, tự tin nói:
“Ta bắn nó xuống cho mọi người cùng chơi!”
“Được!”
Nghe thấy cậu nhóc nói vậy, các bạn nhỏ đều vô cùng chờ mong.
Kỹ thuật bắn ná của Đông Hoàng Hạo Vũ rất tốt, có bản lĩnh trăm phát trăm trúng, có thể nó là nhân vậy có quyền uy nhất trong các bạn nhỏ hoàng tộc.
Các bạn nhỏ đều cảm thấy Đông Hoàng Hạo Vũ tự tin ra tay, chắc chắn cậu nhóc có thể bắn trúng ve gió xoáy bốn cánh.
Dưới cái nhìn chăm chú của các bạn nhỏ, Đông Hoàng Hạo Vũ kéo căng ná, ra tay.
Vụt!
Hòn đá trong ná bay vun vút, trong nháy mắt đã chạm đến ve gió xoáy bốn cánh.
“Trúng!”
“Thật lợi hại!”
Các bạn nhỏ không nhịn được hoan hô.
Nhưng, bộp!
Bọn họ nhìn thấy ve gió xoáy bốn cánh tránh thoát hòn đá, còn cục đá kia chỉ đánh vào vỏ cây.
Các bạn nhỏ đều vô cùng khiếp sợ.
“Ve gió xoáy bốn cánh lại né tránh được!”
“Kỹ thuật của Hạo Vũ lợi hại như vậy cũng không bắn trúng, xem ra ve gió xoáy bốn cánh thật sự nhanh nhẹn như trong truyền thuyết!”
Nghe thấy các bạn nhỏ đều đang khen ve gió xoáy bốn cánh, Đông Hoàng Hạo Vũ không phục:
“Vừa rồi ta không cẩn thận nên trượt, chắc chắn lần này sẽ không thất bại!”
Nói xong cậu nhóc lại nhặt một cục đá, sau đó cẩn thận nhắm chuẩn mới buông tay.
Vụt!
Đá lại bay ra, nhưng vẫn giống lần trước, lúc sắp đánh trúng ve gió xoáy bốn cánh thì nó lại tránh thoát.
Giống như cố ý sỉ nhục Đông Hoàng Hạo Vũ, ve gió xoáy bốn cánh chỉ hơi dịch một chút, vẫn chưa bị dọa chạy.
“Này…”
Đông Hoàng Hạo Vũ khó thở.
Khẽ cắn môi, lại bắt đầu điên cuồng xạ kích.
Nhưng bắn mười mấy cục đá liên tiếp nhưng đều bị ve gió xoáy bốn cánh tránh thoát.
Các bạn nhỏ đều sợ ngây người: “Trời ạ, Hạo Vũ bắn nhiều vậy cũng chưa đánh trúng, ve gió xoáy bốn cánh này cũng quá lợi hại!”
Bọn họ nghĩ thầm, chắc chắn ve gió xoáy bốn cánh đang cười nhạo bọn họ.
Thấy bộ dáng giương cánh chụp cánh vô cùng kiêu ngạo của nó, thật sự quá đáng giận!
Nhưng đáng tiếc, ngay cả Đông Hoàng Hạo Vũ cũng không làm gì được nó, mọi người đành phải trơ mắt nhìn nó tránh thoát.
"Nếu không để ta thử xem được không?”
Thấy mọi người đều bị ve gió xoáy bốn cánh chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì được nó, Toàn Châu chủ động nói.
Đông Hoàng Hạo Vũ hỏi: “Toàn Châu, ngươi cũng biết chơi ná?”
Cậu nhóc nhớ rất rõ, năm trước lúc mọi người cùng nhau chơi ná, đám Toàn Châu mới lần đầu chạm vào thứ này, trình độ cực kỳ dở tệ.
“Ừ.”
Toàn Châu tự tin gật đầu.
Toàn Hi, Toàn Hàm và Toàn Ấu cũng giơ tay nhỏ lên: “Chúng ta cũng biết chơi!”
Đông Hoàng Hạo Vũ thấy các nàng đều nói vậy, gật đầu đưa ná cho Toàn Châu: “Vậy ngươi thử xem đi!”
Toàn Châu nói ừ, nhặt lên một cục đá, tùy tiện ngắm rồi bắn ra ngoài.
Bộp!
Đá bay như tia chớp đánh chính xác lên trên lưng của ve gió xoáy bốn cánh, phát ra tiếng vang bắt tai.
Đông Hoàng Hạo Vũ và các bạn nhỏ: (⊙?⊙)
Tùy tiên ngắm liếc mắt cũng đánh trúng?
Đang đùa hả?
Vu vu ~
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh chụp cánh bay lên, đậu lên thân cây xa hơn.
“Ve gió xoáy bốn cánh bị đánh một chút nên trốn xa một chút!”
Các bạn nhỏ nghĩ thầm con sâu này thật sự thông minh, lập tức bay ra xa hơn ba trượng, bây giờ càng khó đánh.
“Trốn xa cũng vô dụng, ta cũng có thể đánh trúng!”
Toàn Hi nhận ná từ trong tay Toàn Châu, cầm một cục đá bắn ra ngoài.
Bộp!!
Lại tùy tiện ngắm bắn nhưng vẫn đánh trúng.
Đám Đông Hoàng Hạo Vũ: (°ο°)
Không thể nào, Toàn Hi cũng đánh trúng?
Bọn họ thật sự cảm nhận được thế giới quan của mình bị điên đảo.
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh lại chụp cánh bay lên, dừng trên cành cây cao hơn 20 trượng.
“Oa, xa như vậy, chắc chắn lần này không bắn trúng được nó!”
Trong tiếng hô khiếp sợ của các bạn nhỏ, Toàn Hàm yên lặng cầm ná ra tay.
Bộp!!!
Hòn đá như mọc thêm một đôi mắt, cho dù ve gió xoáy bốn cánh sắp bay vẫn bị đánh trúng.
Đám Đông Hoàng Hạo Vũ: (°□°; )
Ông trời ạ, đang nói đùa sao?
Toàn Hàm tùy tiện ngắm cũng đánh trúng ve gió xoáy bốn cánh ở độ cao hơn hai mươi trượng?
Vụt vụt vutn ~
Lúc này ve gió xoáy bốn cánh không chịu đựng được sự tấn công luân phiên của các tiểu nha đầu, giương cánh bay về nơi xa hơn, có vẻ muốn thoát khỏi rừng cây này.
“Đừng đi!”’
Chương 1065 Chương 1065. Các tiểu bảo bối thi thố tài năng!
Toàn Ấu nhận ná từ Toàn Hàm, sau đó xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía ve gió xoáy bốn cánh, kéo ná từ dưới háng bay ra ngoài.
Bộp!!!!
Cục đá mang theo lôi đình vạn quân đánh mạnh lên trên thân của ve gió xoáy bốn cánh, trực tiếp đánh nó rơi xuống dưới.
Đông Hoàng Hạo Vũ và các bạn nhỏ: Σ(°△ °|||)︴
Đây là kỹ thuật gì vậy?
Tại sao lại có thể đánh trúng vậy?
Đá của đám Toàn Châu mọc thêm đôi mắt sao?
Các bạn nhỏ đều vô cùng khiếp sợ, cảm giác thân thể của mình sắp nứt ra rồi!
Đông Hoàng Hạo Vũ vội hỏi: “Toàn Châu, sao các ngươi ngắm chuẩn được vậy?”
Các bạn nhỏ cũng xúm lại: “Đúng vậy, lần trước chơi các ngươi còn không biết gì cả, tại sao lại trở nên lợi hại nhanh như vậy được?”
Nhìn thấy sự khiếp sợ sùng bái của đám Đông Hoàng Hạo Vũ, bốn tiểu nha đầu đều kiêu ngạo nâng cằm.
“Tất nhiên là cha dạy chúng ta!”
Nghe vậy, đám Đông Hoàng Hạo Vũ đều bừng tỉnh hiểu ra.
“A ~ thì ra là biểu dượng Đế phu dạy các ngươi, thảo nào các ngươi tiến bộ thần tốc như vậy!
“Thật sự cũng muốn có một người cha như vậy đến dạy ta!”
Nói xong, các bạn nhỏ đều lộ ra sắc mặt vô cùng hâm mộ.
Phía xa.
Các tài tuấn hoàng tộc đang ngắm cảnh trong đình nhìn thấu đám Toàn Châu thi thố tài năng, đều vỗ tay khen ngợi:
“Thật là long phụ vô xà nữ, Đế phu dạy dỗ bốn công chúa rất tốt!”
Mộ Ấu Khanh giơ ngón tay cái lên, tán thưởng Lâm Hiên:
“Biểu tỷ phu, rất siêu!”
Đón nhận sự khen ngợi của mọi người, Lâm Hiên nở nụ cười tự tin.
Bốn tiểu bảo bối đáng yêu đã làm hắn rất hãnh diện!
Người làm cha có thể dạy dỗ các nữ nhi ưu tú như vậy, lại có thể có được cảm giác thỏa mãn từ các nàng, nhân sinh thật sự quá tuyệt vời!
“Tham kiến Đế phu!”
Chờ không khí trong đình ngắm cảnh hơi an tĩnh lại, bốn nam tử mặc quần áo thợ thủ công đi vào trong đình, hành lễ với Lâm Hiên.
Mộ Ấu Khanh nhận ra trang phục trên người bốn thợ thủ công này đều đến từ Công bộ Huyền Băng Cung, hỏi:
“Bốn vị sư phó, các ngươi đến đây có chuyện gì vậy?”
Một thợ thủ công dẫn đầu hành lễ nói:
“Bẩm công chúa, bên trên có lệnh nói lần này bệ hạ tổ chức đại hội vạn quốc rất thuận lợi, Bắc Huyền Thiên chúng ta sẽ không ngừng phát triển nên quyết định tu sửa lại lâm viên này!
“Đình ngắm cảnh này là đình lớn nhất trong lâm viên, ý của phía trên là làm ta bỏ đi bảng hiệu cũ xưa, sau khi đo xong kích cỡ sẽ thay bộ bảng hiệu mới, ngụ ý khí tượng mới đã đến, Bắc Huyền Thiên vui sướng vinh quang!”
“Thì ra là vậy!” Mộ Ấu Khanh gật đầu: “Vậy Công bộ nghĩ xong tên mới chưa?”
Đổi bảng hiệu, ý nghĩa đổi một cái tên mới.
Hiện tài đình ngắm cảnh này tên là đình ngắm hoa, trong mắt Mộ Ấu Khanh và các tài tuấn hoàng tộc, cái tên này có chút keo kiệt.
Nếu muốn thể hiện được khí tượng mới, như vậy cái tên mới phải hào hùng to lớn hơn, mang theo ngụ ý tốt đẹp mới được.
Thợ thủ công kia lắc đầu:
“Tạm thời vẫn chưa có tên mới, phía trên nói muốn chờ sau khi làm xong bảng hiệu mới, mời Giang Đại Nho đặt tên!”
Thượng Quan Kiệt lắc đầu cười: “Sợ rằng lão sư sẽ không đồng ý.”
Thợ thủ công thắc mắc: “Tại sao vậy ạ?”
Thượng Quan Kiệt kính trọng nhìn về phía Lâm Hiên: “Hôm nay Văn Thánh Đế phu đến đây, đình ngắm cảnh này nên từ Đế phu đặt tên.”
Nghe vậy thợ thủ công bừng tỉnh nói: “Thì ra Đế phu là Văn Thánh đương thời, tất nhiên là người được chọn để đặt tên!”
Mặc dù hắn không thạo văn nói, nhưng chỉ dựa vào sự miêu tả của Thượng Quan Kiệt, hắn biết việc này cần thiết phải nhờ Lâm Hiên ra tay.
Nếu không nhảy qua Lâm Hiển để Giang Cửu Bạch ra tay, hiển nhiên có hiềm nghi khinh nhờn Văn Thánh.
Sợ rằng dù thế nào Giang Cửu Bạch cũng không dám đồng ý!
Mộ Ấu Khanh cười nói:
“Biểu tỷ phu, nếu hôm nay chúng ta hội tụ ở đây, trùng hợp gặp được việc này, vậy ngươi cũng thuận tiện lấy một cái tên cho đình này đi!”
Thượng Quan Kiệt và các tài tuấn hoàng tộc cũng rất chờ mong:
“Đúng vậy, có thể chính tai nghe Đế phu đặt tên cho đình này là một cơ duyên rất lớn cho ta!”
Thấy bọn họ chờ mong tôn sùng như vậy, Lâm Hiên hào phòng nói:
“Vậy được, để ta lấy cho nó một cái tên mới.”
Nghe thấy vậy, các thợ thủ công vội vàng lấy ra một cái bút lông luôn mang theo bên mình, định nhớ kỹ cái tên mà Lâm Hiên lấy để tránh làm lỗi.
Dưới ánh nhìn sáng rực chăm chú của mọi người, Lâm Hiên bình tĩnh lên tiếng:
“Gọi nó là đình Long Thủy đi!”
Đình Long Thủy!
Mộ Ấu Khanh, Thượng Quan Kiệt và các con cháu tài tuấn hoàng gia nghe vậy đều rất khiếp sợ.
Quả nhiên là biểu tỷ phu, Văn Thánh đặt tên thật sự vô cùng khí phách, cao cấp hào phóng!
Nhưng tại sao Đế phu lại lấy tên này?
Mọi người đều cảm giác được cái tên do Lâm Hiên đặt mang một ý nghĩa sâu sắc.
Mộ Ấu Khanh liếc nhìn mọi người, mỉm cười nói:
“Các vị, hôm nay chúng ta cùng nhau động não, đoán xem tại sao biểu tỷ phu lại lấy tên này được không?”
Thượng Quan Kiệt, Hướng Linh Đình và các thanh niên tài tuấn nhìn nhau, đồng thời lắc đầu cười.
“Đế phu là Văn Thánh đương thời, văn thơ nổi bật, kiến thức siêu tuyệt, hắn đặt tên sao có thể dễ dàng bị nhìn rõ chân ý?”
“Đúng vậy, hai chữ ‘Long Thủy’ nhìn qua đơn giản, có liên quan đến nhau, ý là rồng xuất phát từ nước, nhưng nếu đặt hai chữ này vào trong đình ngắm cảnh thì lại thật sự rất khó hiểu!”
“Đúng vậy, nếu ta mở miệng suy đoán chắc chắn sẽ làm trò cười cho thiên hạ, không bằng mời Đế phu giải thích một câu, làm ta hiểu rõ!”
…...
Từ xưa đến nay, các tài tuấn hoàng tộc Bắc Huyền Thiên đều tâm cao khí ngạo, tự cho mình cao cấp hơn người.
Nhưng sau khi chứng kiến đủ loại tài hoa của Lâm Hiên, khi đối mặt với Lâm Hiên bọn họ đã khiêm tốn đến cực điểm.
Bọn họ đều cảm thấy nên cẩn thận đối đãi về tất cả của Lâm Hiên, không thể tùy ý phỏng đoán phán đoán.