-
Chương 86-90
Chương 86 Chương 86. Đế phu chính là nam thần của ta!
Lâm Nhược Phi đi theo Vương Đằng vội vàng chạy tới chủ phong Thái Sơ đại điện.
Còn chưa vào cửa thì đã nghe được từng tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Hóa ra đây chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, đúng là mạo như trích tiên, khí chất không ai sánh bằng!"
"Đế phu quá đẹp rồi! Một ánh mắt cũng hấp dẫn người ta như thế!"
"Đế phu chính là nam thần của ta!"
Các loại nam nữ đệ tử phát ra từng tiếng cảm thán, khiến cho Lâm Nhược Phi giật mình. Cho dù là thiên kiêu siêu quần bạt tụy như hắn cũng chưa từng được đồng môn trong Thánh Địa nhiệt liệt tán dương như vậy.
Vội vàng vào cửa.
Ngẩng đầu, Lâm Nhược Phi nhìn thấy một nam tử mặt như quan ngọc, khí chất như tiên ngồi ngay ngắn chính giữa đài cao. Hắn chỉ ngồi im ở chỗ đó không nhúc nhích thì đã có vạn trượng quang huy vây quanh, giống như là thiên địa đều lấy hắn làm trung tâm mà tồn tại.
"Trên đời lại có người tuấn mỹ đến mức độ như thế, đúng là không thể tưởng tượng nổi!"
Lâm Nhược Phi không tự chủ được lộ ra một tia xấu hổ.
Những năm gần đây, hắn bị các sư tỷ sư muội Thánh Địa vây quanh giống như quần tinh vây quanh vầng trăng, đã sớm cho là dung mạo của mình vô địch đương thời.
Không ngờ được là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hiên, hắn bị đã kích cực lớn. Nhưng mà đối với dung mạo của Lâm Hiên, Lâm Nhược Phi chỉ có hâm mộ mà không có ghen tỵ và oán hận.
Hắn thấy, có thể trở thành nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế thì nên có dung mạo tuyệt thế như thế này. Xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Mộ Ấu Khanh ngồi bên cạnh Lâm Hiên, Lâm Nhược Phi nhịn không được lắc đầu thở dài. Hắn nhìn ra được, Lâm Hiên duy trì khoảng cách nên có đối với Mộ Ấu Khanh. Mà trong ánh mắt Mộ Ấu Khanh thì tràn đầy sùng bái và ái mộ Lâm Hiên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhược Phi nhìn thấy Mộ Ấu Khanh có vẻ mặt như vậy. Chuyện này khiến cho trong lúc nhất thời hắn mất hết can đảm.
"Ở tuổi này của Ấu Khanh vốn rất dễ bị những nam tử ưu tú hấp dẫn, huống chi bên người nàng còn là tuyệt thế anh tài giống như Đế phu?"
"Nếu như mà bây giờ ta thổ lộ với nàng thì chắc chắn nàng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt ta."
"Dù sao, nam nhân bên cạnh nàng quá mức lóa mắt, nàng sao có thể để ý tới ta được?"
Lâm Nhược Phi nghĩ tới đây, giấu kín thư tình trong tay áo.
"Vẫn là không nên tự rước lấy nhục!"
Hít sâu một hơi.
Lâm Nhược Phi vẻ mặt cung kính đi vào trong đại điện thi lễ với Lâm Hiên một cái: "Bái kiến Đế phu!"
Thái Sơ Thánh Địa Thánh Chủ Quan Du Vân ngồi ở bên tay trái của Lâm Hiên, cười nói: "Đế phu, hắn chính là đệ tử chân truyền kiệt xuất nhất của Thánh Địa chúng ta trong gần ba ngàn năm nay, Lâm Nhược Phi."
Lâm Hiên lễ phép cười cười: "Thoạt nhìn đúng là rất tuấn tú lịch sự."
"Đế phu quá khen!" Lâm Nhược Phi nhất thời thụ sủng nhược kinh: "So với Đế phu, tại hạ chỉ là người bình thường thôi!"
Mộ Ấu Khanh âm thầm cười một tiếng.
Lâm Nhược Phi này bình thường cũng là một người tâm cao khí ngạo nhưng không ngờ được là ở trước mặt biểu tỷ phu lại biểu hiện khiêm tốn như thế. Xem ra, cho dù là biểu tỷ phu lấy lễ tiếp đón, trong lòng Lâm Nhược Phi vẫn biết rất rõ hắn và biểu tỷ phu chênh lệch lớn bao nhiêu.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Quan Du Vân quay qua nhìn Lâm Hiên cười một tiếng: "Đế phu, vậy khảo hạch hôm nay chính thức bắt đầu."
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Có thể."
Quan Du Vân lại nhìn về phía Mộ Ấu Khanh: "Ấu Khanh, ngươi là người đầu tiên lên đi!"
Mộ Ấu Khanh chính là em vợ của Đế phu, lại là người của Hoàng tộc Huyền Băng Cung, nên đứng đầu danh sách cũng không phải là chuyện lạ.
Mộ Ấu Khanh gật gật đầu, đứng dậy đi vào đài diễn võ trong đại điện.
"Tiểu di, cố lên, ngươi tuyệt nhất!"
"Tiểu di ta xem trọng ngươi!"
"Tiểu di nhất định được!"
"Tiểu di, ta và tiểu Cửu cùng nhau cỗ vũ ngươi!"
Nghe được bọn nhỏ cổ vũ, Mộ Ấu Khanh đầu tiên là vui vẻ cười một tiếng, sau đó sắc mặt có chút cứng đờ.
Cửu Đầu Thiên Mãng trong tay Tuyền Ấu, đời này nàng không muốn tiếp tục chạm vào nó thêm một lần nào nữa.
Hùng hài tử này lại lén lút đưa Xà yêu đáng sợ như vậy cho nàng...
Ngay lúc Mộ Ấu Khanh đi lên diễn võ đài, giọng nói hùng hậu của Quan Du Vân vang lên.
"Thiên hạ kiếm đạo, tổng cộng có bốn cảnh giới."
"Đệ Nhất Trọng: Thuật chi cảnh. Kiếm pháp tinh thông, kiếm pháp nhập vi, tụ kiếm thành thế."
"Đệ Nhị Trọng: Ý chi cảnh. Kiếm ý tiểu thành, dị tượng cụ hiện, Tâm Kiếm Vô Ngân."
"Đệ Tam Trọng: Tâm chi cảnh. Kiếm tâm ngưng tụ, kiếm tâm bất diệt, kiếm tâm uẩn đạo."
"Đệ Tứ Trọng: Đạo chi cảnh. Không ta không có kiếm, không có kiếm vô đạo, không ta vô đạo."
"Tứ trọng cảnh giới này mỗi một cảnh giới tương đương với một cái khảo hạch, thông qua tức là đạt tới cảnh giới đó!"
Sau khi nói xong, trên đài diễn võ sáng lên một đạo thanh quang. Bên trong thanh quang, vạn đạo bạch quang lấp lóe bay đi, dường như là một cái kiếm trận cỡ nhỏ.
"Cái khảo hạch thứ nhất, Thuật chi cảnh, cần phá mười vạn lưỡi kiếm mới tính thành công!"
Sau khi mấy người Tuyền Châu nghe xong thì vội hỏi Lâm Hiên: "Cha, cái khảo hạch thứ nhất này là có ý gì?"
Lâm Hiên cười nói: "Nói chính là phá cái kiếm trận này coi như khảo hạch thành công."
"A nha!"
Các tiểu nha đầu gật gật đầu, cảm thấy khảo hạch thứ nhất này rất thú vị.
Trong lúc nói chuyện, Mộ Ấu Khanh đã bắt đầu khảo hạch. Trong từng lưỡi kiếm bay múa, tay nàng cầm Thanh Loan Kiếm, lấy Thiên Tiên hạ phàm chi thế hóa giải vô số thế công. Thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, nàng đã đánh nát tất cả bạch quang, một kiếm đâm xuyên qua thanh quang.
Bành!
Thanh quang nổ tung, kiếm trận tiêu trừ.
Quan Du Vân hài lòng gật đầu: "Cái khảo hạch thứ nhất, thông qua!"
"A, tiểu di thật tuyệt!"
Bốn tiểu nha đầu nhao nhao khoa tay múa chân lớn tiếng khen hay cỗ vũ cho Mộ Ấu Khanh, dáng vẻ khả ái đó khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây yêu thích không thôi.
Chương 87 Chương 87. Đế phu chính là nam thần của ta! (2)
Đợi đến các nàng an tĩnh lại, Quan Du Vân mới tiếp tục: "Tiếp theo, cái khảo hạch thứ hai, Ý chi cảnh, lấy ý thành kiếm, đánh xuyên mục tiêu bên ngoài ngàn dặm coi như thành công!"
Một đạo kim quang huyền diệu xuất hiện bốn phía đài diễn võ. Trong chốc lát, vị trí Mộ Ấu Khanh giống như bị tái tạo lại. Có thể nhìn thấy kim quang có chút dập dờn như là sóng nước. Mà bên trong, Mộ Ấu Khanh giống như là tiến vào một thế giới mới.
"Cha, tiểu di bị nhốt rồi sao?" Tuyền Hi vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu: "Không phải bị nhốt, mà là không gian bốn phía xung quanh nàng xảy ra thay đổi."
"Cái không gian huyền bí này nhìn như rất nhỏ, thật ra thì phi thường lớn, có chút cùng loại với Súc Địa Thành Thốn mà chúng ta biết đến."
Sau khi Tuyền Châu nghe xong gật gật đầu: "Cho nên trong thế giới này, thoạt nhìn những thứ rất gần tiểu di thật ra thì khoảng cách phi thường xa."
"Thông minh!" Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng: "Thật ra thì đây chính là một cái trận pháp loại thời không."
"A nha!" Nói như vậy thì Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu nghe hiểu.
Trong lúc nói chuyện. Trước mặt Mộ Ấu Khanh xuất hiện một điểm sáng màu trắng nhỏ. Điểm sáng đó lấy tốc độ cực nhanh bay vòng quanh nàng. Mà dựa theo trận pháp ở vị trí Mộ Ấu Khanh, điểm sáng này cách nàng ít nhất ngàn dặm.
Lấy ý thành kiếm.
Chính là cần Mộ Ấu Khanh hóa kiếm ý thành kiếm khí, đánh nát bạch quang này.
Sau đó, Mộ Ấu Khanh nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát ngắn ngủi sau đó trên ngón tay ngưng tụ ra một đạo thanh quang màu xanh nhạt.
"Đi!"
Mộ Ấu Khanh duỗi ngón tay ngọc ra, nhanh như thiểm điện bắn đạo kiếm khí này ra.
Bành!
Bạch quang bị đánh trúng rất là chuẩn, trong nháy mắt tan biến thành vô hình.
"A, tiểu di lại thành công!"
Các tiểu nha đầu lại khoa tay múa chân một trận.
Thậm chí để tỏ lòng chúc mừng, các nàng cùng nhau nhảy điệu múa hồ điệp nhìn như bốn con hồ điệp nhỏ đáng yêu đang bay múa.
Dáng vẻ cực kỳ đáng yêu khiến cho hơn ba trăm ngàn người đang có mặt ở đây vô cùng thích.
Duy chỉ có giờ phút này thần sắc Mộ Ấu Khanh có chút ngưng trọng.
"Biểu tỷ mười bốn tuổi đạt đến Đệ Tam Trọng Tâm chi cảnh, ta phải lấy nàng làm chuẩn, nay phải vượt qua được Đệ Tam Trọng khảo hạch!"
Mộ Ấu Khanh từ khi còn bé đã coi Đông Hoàng Tử U là thần tượng.
Hôm nay, nàng phải học tập thần tượng, đột phá Đệ Tam Trọng khảo hạch, thành cường giả kiếm đạo chân chính.
………………………………..
Quan Du Vân hài lòng gật đầu.
Mộ Ấu Khanh sử dụng thời gian để vượt qua hai lần khảo hạch đầu tiên gần như là giống y như Đông Hoàng Tử U năm đó. Như vậy cũng chứng minh thiên phú kiếm đạo của nàng cũng là vượt qua tiêu chuẩn siêu nhất lưu.
"Tiếp theo, Đệ Tam Trọng khảo hạch, Tâm chi cảnh."
"Ngưng tụ kiếm tâm, hóa thành thần kiếm, chặt đứt gấm vóc trước mặt được tính thành công!"
Trận pháp thời không kim sắc trên đài diễn võ được triệt hồi, lúc này trên đó chỉ còn lại một mảnh gấp vóc màu hoàng kim lơ lửng ở trước mặt Mộ Ấu Khanh. Mảnh gấm vóc này nhìn cực kỳ mỏng, nổi giữa không trung như là sóng nước nhẹ nhàng.
Nhưng mà đối với tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này thì lần khảo hạch này lại cực kỳ khó. Cho dù là Lâm Nhược Phi cũng nhiều lần thất bại ở lần khảo hạch này.
Tu hành trong Thái Sơ Thánh Địa ròng rã ba trăm năm, hắn đã bốn lần khảo hạch cũng chưa từng thông qua được.
Bởi vậy, ngay cả hắn cũng nhịn không được âm thầm khẩn trương: "Cũng không biết Ấu Khanh có thể thuận lợi thông qua được lần khảo hạch này hay không?"
Mộ Ấu Khanh lẳng lặng nhìn chằm chằm gấm vóc trước mắt. Lập tức chậm rãi nhắm mắt lại, tâm thần chìm đắm vào bên trong kiếm đạo.
Hai tay của nàng thì khép lại cùng một chỗ, bắt đầu ngưng tụ thần niệm.
Mà cái gọi là Tâm chi cảnh, tức là Tâm Kiếm.
Lấy nguyên thần làm hòn đá, lấy tinh thần lực làm mài kiếm thạch, có thể trảm nguyên thần!
Ngưng tụ ra Tâm Kiếm, không chỉ cần có nguyên thần và tinh thần lực cực mạnh mà thân thể cũng phải gánh chịu áp lực cực lớn. Hơn nữa, sau khi ngưng tụ ra Tâm Kiếm, còn phải cắt đứt gấm vóc trước mặt nữa. Như vậy thì tương đương với hòa sức mạnh tinh thần vô hình với kiếm khí hữu hình lại thành một thể, độ khó lớn khó có thể tưởng tượng được.
Cho nên, Mộ Ấu Khanh không dám lười biếng chút nào, dốc hết toàn lực ngưng tụ Tâm Kiếm.
Liền thấy hai tay của nàng có kim quang lấp lóe. Hóa thành quang mang trạng thái dịch đậm đặc, dựa theo tâm ý của nàng nàng ngưng tụ ra hình dáng của chuôi kiếm.
Quan Du Vân, Lâm Nhược Phi bọn người thấy thế đều yên lặng gật đầu.
Có thể nhanh chóng ngưng tụ ra chuôi của Tâm Kiếm như thế, Mộ Ấu Khanh đúng là rất có thiên phú.
Bành!
Đáng tiếc là sau một cái chớp mắt, Tâm Kiếm trong tay Mộ Ấu Khanh nát.
Lúc này, gương mặt xinh đẹp của Mộ Ấu Khanh đã trở nên trắng bệnh, trên trán có từng giọt mồ hôi nhỏ rơi xuống.
"Đáng chết, vừa ngưng tụ ra chuôi kiếm thì thất bại!" Mộ Ấu Khanh tức giận đến cắn chặt răng ngà.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mình và Nữ Đế biểu tỷ chênh lệch, thật đúng là không phải lớn bình thường. Không nghĩ nhiều nữa, nàng vội vàng dùng hết sức lực tập trung ngưng tụ Tâm Kiếm lần thứ hai.
Nhưng bởi vì lần đầu tiên đã tiêu hao số lượng tinh thần lực cực lớn lại thêm thân thể mỏi mệt cho nên lần này nàng ngay cả chuôi kiếm cũng không thể ngưng tụ ra được.
Sau đó nàng cố gắng thử ngưng tụ lần thứ ba lần thứ thứ nhưng đều lấy thất bại mà kết thúc.
"Ai!"
Mộ Ấu Khanh toàn thân như nhũn ra, lắc đầu bất đắc dĩ.
Quá khó khăn!
Thực sự quá khó khăn!
Quan Du Vân thấy thế cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Gần một vạn năm nay, Thái Sơ Thánh Địa chỉ có hai người duy nhất một lần ngưng tụ ra Tâm Kiếm, thông qua lần khảo hạch thứ ba.
Một trong số đó, chính là Thánh Chủ hắn.
Một người khác, chính là vạn cổ Nữ Đế Đông Hoàng Tử U.
Chương 88 Chương 88. Ta sẽ tặng cho ngươi tám chữ!
Nói mới nhớ, thời gian mà Đông Hoàng Tử U ngưng tụ Tâm Kiếm còn ngắn hơn hắn rất là nhiều, cũng chứng tỏ là thiên phú mạnh hơn hắn nhiều.
"Ấu Khanh cuối cùng không phải Nữ Đế, kỳ tích sẽ không xảy ra."
Quan Du Vân vẻ mặt tiếc hận nói.
"Ấu Khanh, ngươi tuổi còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian tôi luyện Kiếm Tâm."
"Lấy thiên phú của ngươi, ta tin tưởng không bao lâu nữa thì ngươi có thể đột phá!"
Quan Du Vân lên tiếng an ủi.
Trên mặt Mộ Ấu Khanh lộ ra vẻ không cam lòng. Nàng có thể cảm nhận được mình chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là thành công. Nhưng mà một chút xíu này nếu mà dựa vào chính bản thân nàng thì không khác gì là cái lạch trời!
Bất đắc dĩ lắc đầu, Mộ Ấu Khanh đi xuống dưới đài.
Mà thấy nàng sắp lấy thất bại rời sân, mấy người Tuyền Châu cũng không cam lòng. Trước khi tới, bốn người đều đưa lễ vật cho tiểu di, chúc nàng nhất định thành công!
Nếu như thất bại thì chẳng phải nói là lễ vật và lời chúc phúc của các nàng đều không có tác dụng gì hay sao? Nghĩ đến đây, các tiểu nha đầu đều cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Tuyền Châu vội vàng nắm lấy tay Lâm Hiên, lắc lư lắc lư: "Cha, kiếm thuật của ngươi lợi hại như vậy, ngươi giúp đỡ tiểu di nha!"
Tuyền Hi gật đầu: "Đúng, tiểu di rất thông minh lại rất cố gắng, cha vừa ra tay chắc chắn nàng sẽ thành công!"
Tuyền Hàm vô cùng đồng ý: "Ngay cả mẫu thân cũng từng nói là tiểu di rất có thiên phú!"
Tuyền Ấu nhấn đầu Cửu Đầu Thiên Mãng, để cho nó cũng gật đầu giống như mình: "Đúng đúng, ta và tiểu Cửu cũng nghĩ như vậy!"
Lâm Hiên nhìn thấy chúng nữ nhi muốn giúp Mộ Ấu Khanh như vậy, trong lòng biết chuyện này hắn nhất định phải giúp. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn nhìn ra được Mộ Ấu Khanh chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là sẽ thành công. Nếu như chỉ điểm nàng thì chắc chắn nàng có thể mã đáo thành công.
Không đợi Lâm Hiên trả lời chúng nữ nhi, Quan Du Vân đứng dậy nói ra: "Đế phu, Thánh Địa chúng ta tôi luyện Kiếm Tâm, chính là dựa vào tích lũy tháng ngày cảm ngộ và thăm dò."
"Nếu như Đế phu có một ít biện pháp tốt hơn, có thể giúp Ấu Khanh!"
Trong lòng hắn nghĩ nếu như Lâm Hiên đã có thể trở thành nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, nói không chừng kiếm thuật tạo nghệ cũng là cấp bậc yêu nghiệt.
Dù sao, thiên phú kiếm đạo của Nữ Đế có thể nói là biến thái. Có thể trở thành phu quân của nàng, lại rất được bọn nhỏ tôn sùng, Lâm Hiên chắc chắn cũng rất có thiên phú kiếm đạo mới đúng! Nói không chừng hắn đề điểm một phen không chỉ có thể trợ giúp Mộ Ấu Khanh, còn có thể trợ giúp hơn ba mươi vạn đệ tử đang có mặt ở đây được tiến bộ.
Nhìn thấy Thái Sơ Thánh Địa Thánh Chủ cũng nói như vậy, Lâm Hiên nhìn về phía Mộ Ấu Khanh: "Vậy ta tặng cho ngươi tám chữ đi."
Mộ Ấu Khanh nghe vậy đại hỉ.
Vừa rồi nàng rất muốn lên tiếng cầu cứu Lâm Hiên, chỉ là đang có rất nhiều người có mặt ở đây cho nên nàng cũng không tiện mở miệng. May mắn mấy người Tuyền Châu và Thái Sơ Thánh Chủ mở miệng, nàng mới có thể nước chảy thành sông được Lâm Hiên trợ giúp.
"Biểu tỷ phu vẻ mặt khí định thần nhàn, chắc chắn là hắn có thể giúp ta đột phá!"
Sau đó Mộ Ấu Khanh vui vẻ gật đầu, chờ đợi Lâm Hiên mở miệng. Mà lúc này toàn bộ bên trong Thái Sơ đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người cũng đang chờ đợi Lâm Hiên lên tiếng.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói: "Ngươi thiên phú rất không tệ, chỉ là một lòng cầu thành, khiến cho tâm trạng phập phồng không yên mà thất bại trong gang tấc."
"Cho nên, ta muốn tặng cho ngươi tám chữ là... Vô Câu Vô Thúc, Phương Đắc Tiêu Diêu!"
Tám chữ này đến từ "Vô Cực Kiếm Pháp". Thoạt nhìn vô cùng đơn giản, rất dễ hiểu rõ. Nhưng thực tế khi vận dụng nếu như không có thiên phú mạnh mẽ thì tuyệt đối không có dễ dàng như vậy. Cái gọi là đại đạo đơn giản nhất, đạo lý càng đơn giản nông cạn thì khi vận dụng vào thực tế sẽ càng khó khăn.
Nhưng mà Lâm Hiên tin chắc là tám chữ này đối với Mộ Ấu Khanh tuyệt đối là có trợ giúp rất lớn.
Quả nhiên, sau khi nghe xong tám chữ này, Mộ Ấu Khanh chỉ âm thầm đọc một lần thì đôi mắt đẹp sáng lên.
"Ta đã hiểu! Biểu tỷ phu muốn nói ta đừng có bất kỳ ý tưởng gì, cứ tùy tâm sở dục mà phát huy là được!"
"Vô câu vô thúc, loại tâm cảnh bình thản quy chân này mới thứ mà ta đang thiếu nhất bây giờ!"
Mộ Ấu Khanh vui mừng quá đỗi, vội vàng nhắm mắt lại. Quên mất tất cả mọi thứ xung quanh, từ bỏ tất cả quy củ và trói buộc. Chỉ cầu vô câu vô thúc, vong ngã vô ngã.
Hô!
Một vệt kim quang chiếu sáng toàn bộ đại điện. Trong tay ngọc của nàng ngưng tụ ra một thanh thuần kim sắc thần kiếm dài hơn một trượng. Cái này chính Tâm Kiếm của nàng, cũng là nguyên thần chi kiếm. Theo một đạo chân khí và Tâm Kiếm dung hợp lại với nhau, Mộ Ấu Khanh một kiếm đánh xuống, chém gấm vóc trước mặt thành hai nửa.
"Thành công!"
Mộ Ấu Khanh mở to mắt, hai đạo kiếm ý vô cùng lăng lệ xuyên thấu qua con ngươi đen nhánh của nàng nở rộ ra.
Ngoại trừ Lâm Hiên và Thái Sơ Thánh Chủ Quan Du Vân, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không dám đối mặt với kiếm ý bức người của nàng. Sau khi trầm mặc một lát ngắn ngủi, tất cả mọi người bên trong đại điện đều lên tiếng than thở.
"Đế phu bát tự chân ngôn quả nhiên lợi hại, chỉ tiếc thiên phú ta quá thấp, không lĩnh ngộ được tinh túy trong đó!"
"Lĩnh ngộ không được cũng không sao, có thể chính tai lắng nghe chân ngôn của Đế phu, ngươi và ta đã may mắn lắm rồi!"
Tất cả nam nam nữ nữ đệ tử đang có mặt ở đây nhất thời bội phục Lâm Hiên sát đất.
Lâm Nhược Phi lắc đầu cười khổ một tiếng: "Đế phu nói bát tự chân ngôn, để Ấu Khanh đạp đất đạt đến kiếm đạo Đệ Tam Trọng, đến bây giờ ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."
"Lần này Đế phu khiến cho ta triệt để hiểu được khoảng cách giữa ta và Ấu Khanh lớn đến dường nào!"
……………………………………..
Chương 89 Chương 89. Lại bị chúng nữ nhi rửa mặt!
Lâm Nhược Phi trong lòng đắng chát không thôi, nhưng đối với Lâm Hiên lại không có chút ghen ghét nào. Trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là học tập Đế phu. Dù không thể trở thành nam tử ưu tú giống như Đế phu, chỉ cần có thể đạt tới một hai phần mười trình độ của hắn thì cũng không uổng công sống một đời này!
Mà toàn bộ Thái Sơ Thánh Địa, người cảm ngộ sâu nhất với bát tự chân ngôn của Lâm Hiên chính là Thái Sơ Thánh Chủ.
"Đế phu nói tám chữ này đúng là đại trí tuệ!"
Quan Du Vân đã bước vào Tâm chi cảnh từ ba ngàn năm trăm năm trước. Nhưng tuế nguyệt sau đó, kiếm đạo tạo nghệ một mực không có đạt được đột phá lớn. Nghe tám chữ này của Lâm Hiên, hắn mới như giật mình bừng tỉnh đại ngộ. Hắn vốn cho rằng thật ra thì kiếm đạo là sát phạt chi đạo theo đuổi lực công kích cao nhất.
Một ngọn cây cọng cỏ, có thể trảm nhật nguyệt tinh thần.
Một sợi tốc có thể đoạn vạn cổ tuế nguyệt.
Nhưng Lâm Hiên lật đổ lý giải truyền thống về kiếm đạo khiến cho người ta có cảm giác bỗng nhiên thông suốt.
Quan Du Vân vững tin chỉ cần mình tiếp tục lĩnh ngộ và trải nghiệm bát tự chân ngôn này thì chắc chắn có thể đột phá Tâm chi cảnh, đụng chạm đến Đạo chi cảnh.
"Vốn ta còn cảm thấy đời này ngoài sư tôn ra thì sẽ không còn gặp được những quý nhân khác nữa."
"Hiện tại xem ra, Đế phu cũng là đại quý nhân của ta!"
Quan Du Vân nhìn về phía Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái và kính sợ.
Mà nhìn thấy Mộ Ấu Khanh thành công qua quan, tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều cực kỳ tán thưởng Lâm Hiên, mấy người Tuyền Châu cực kỳ vui vẻ.
"Cha tuyệt nhất!"
"Ừm, đúng!"
"Ừm, đúng!"
"Đúng đúng đúng đúng!"
Các tiểu nha đầu nhao nhao leo người Lâm Hiên, ôm mặt của hắn hôn. Cảm nhận được cảm giác mát mẻ trên mặt, Lâm Hiên nhíu lông mày lại.
Được, lại bị chúng nữ nhi rửa mặt.
Mộ Ấu Khanh đã đạt tới Tâm chi cảnh, tiếp theo Đạo chi cảnh cần thời gian tôi luyện rất lâu, nàng cũng biết mình không thể nào hoàn thành ngay được. Vì không chậm trễ những người khác khảo hạch, nàng đi xuống đài diễn võ, cười hì hì đi tới trước mặt Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu như có chỗ nào cần đến ta thì cứ việc dặn dò!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Người trong nhà không cần khách khí như vậy."
Mộ Ấu Khanh gật gật đầu.
Thái độ vân đạm phong khinh của biểu tỷ phu đúng là rất có sức hấp dẫn.
Tiếp theo, khảo hạch tiếp tục.
Mộ Ấu Khanh nhân cơ hội này kể cho Lâm Hiên biết một chút quy định của Thái Sơ Thánh Địa. Dựa theo truyền thống, cần chờ đến tất cả mọi người khảo hạch kết thúc, Mộ Ấu Khanh tiếp nhận Thánh Địa sắc phong.
Bởi vì đạt tới Tâm chi cảnh thì tương đương với một Kiếm Tông. Có thể khai tông lập phái, sáng lập Kiếm đạo tông môn của mình. Có thể nói đây chính là một vinh quang to lớn xứng đáng được toàn bộ đệ tử của Thánh Địa chiêm ngưỡng và chúc phúc.
"Còn phải chờ lâu như vậy?"
"Đúng đó, thật nhàm chán!"
Các tiểu nha đầu nghe xong thì không còn hào hứng tiếp tục ở trong đại điện.
Các nàng đến đây để cổ vũ cho tiểu di, bây giờ tiểu di thành công, nếu còn chờ ở đây thêm nữa thì rất là chán!
Lâm Hiên cưng chiều nói: "Nếu không cha đưa các ngươi ra ngoài chơi?"
"Được!" Bốn tiểu nha đầu lập tức sáng mắt lên.
Mộ Ấu Khanh nói ra: "Ta biết trong thánh địa có một ngọn núi chơi cực kỳ vui, không bằng ta dẫn các ngươi đi qua đó?"
Dựa theo quy định của Thái Sơ Thánh Địa, đệ tử ký danh sau khi khảo hạch có thể tùy ý hoạt động. Mộ Ấu Khanh cũng là tính cách thích chơi, thế là hòa nhịp với các tiểu nha đầu.
Sau khi bắt chuyện với Quan Du Vân, nàng dẫn theo Lâm Hiên và bọn nhỏ rời khỏi đại điện.
Sau khi mấy người Lâm Hiên rời khỏi, khảo hạch tiếp tục tiến hành.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên ngoài đại điện bỗng nhiên có cỗ kiếm khí bàng bạc cực kỳ sắc bén tràn vào. Sau khi một đạo kiếm khí này xuất hiện, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều giật mình.
"Kiếm khí thật mạnh!"
Cho dù là Quan Du Vân cũng không khỏi lỗ chân lông co rụt lại. Cường độ của cỗ kiếm khí này, đời này của hắn ngoài sư tôn ra thì không còn gặp được ở trên người của người thứ hai.
Dựa theo suy đoán của hắn, kiếm đạo tạo nghệ của người đến còn cao hơn hắn, khoảng cách Đạo chi cảnh chỉ kém lâm môn một cước.
Mà dựa theo quy tắc kiếm đạo.
Đạt tới Đệ Tam Trọng Tâm chi cảnh là Kiếm Tông, đạt tới Đệ Tứ Trọng Đạo chi cảnh tức là Kiếm Tiên.
Nói cách khác, người tới là một chuẩn Kiếm Tiên!
Chuyện này đúng là đáng sợ!
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy một bóng dáng thon dài đi vào cửa. Hắn người mặc một bộ trường bào màu đen, mặt như đao khắc, ánh mắt vô cùng sắc bén. Quanh người có một đạo kiếm khí cuồng dã quanh quẩn, khiến cho người ta nhịn không được choáng váng.
"Sư huynh!"
Quan Du Vân kinh hô một tiếng.
Nam tử trước cổng chính là sư huynh Viên Khiếu giận dữ rời khỏi Thánh Địa từ tám trăm năm trước.
Viên Khiếu mắt kiếm lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Phàm là người tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều lập tức cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với hắn.
"Tám trăm năm không đến, đệ tử Thánh Địa đúng là một đời không bằng một đời!"
Viên Khiếu hừ lạnh một tiếng: "Quan Du Vân, Thánh Chủ ngươi làm rất tốt nha!"
Trong lòng Quan Du Vân biết chuyến này Viên Khiếu đến là kẻ đến không thiện.
Nhưng mà dù sao cũng là sư huynh đồng môn.
Hắn vẫn lấy lễ để tiếp đón: "Không biết hôm nay sư huynh đến đây là có chuyện gì muốn làm?"
Không đợi Viên Khiếu trả lời, hơn ba ngàn người từ bên ngoài cổng Thái Sơ đại điện chen chúc mà vào.
Những người này đều là kiếm ý thoáng hiện, thoạt nhìn cũng biết là cao thủ kiếm tu. Tu vi của bọn họ cũng đều là Tôn Giả Cảnh, thấp nhất cũng có Thần Phách Cảnh trung kỳ.
Đợi đến khi người đến đông đủ, Viên Khiếu giơ tay lên, chỉ vào đám người đi theo mình.
Chương 90 Chương 90. Lại bị chúng nữ nhi rửa mặt! (2)
"Những người này đều là chưởng môn Kiếm Tông xếp hạng top 1000 trong Bắc Huyền Thiên chúng ta."
"Hôm nay, ta muốn kết thúc ước định trước đây của chúng ta ngay trước mặt bọn họ!"
"Ước định?" Quan Du Vân mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ước định gì?"
"Hừ! Ngươi chớ có giả ngu!" Viên Khiếu giận dữ mắng mỏ một câu: "Chẳng lẽ ngươi quên tranh chấp giữa ta và ngươi về kiếm đạo?"
Hắn nói như vậy, Quan Du Vân mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hơn tám trăm năm trước, hai người hắn và Viên Khiếu chính là đệ tử chân truyền kiệt xuất nhất của Thánh Địa.
Nhưng mà lý giải về kiếm đạo của hai người hoàn toàn khác nhau.
Quan Du Vân cảm thấy kiếm đạo mặc dù là sát phạt chi đạo nhưng hẳn là phải kiếm khí nội liễm, vững chắc kiếm tâm.
Mà Viên Khiếu lại cho rằng nếu là sát phạt chi đạo, vậy sẽ phải bá khí lộ ra ngoài, kiếm khí triệt để ngoại phóng, không giận tự uy.
Hai người bởi vì lý niệm khác biệt mà sinh ra mâu thuẫn hơn nữa còn gây đến chỗ của chưởng môn sư tôn.
Chưởng môn sư tôn ủng hộ quan điểm của Quan Du Vân, Viên Khiếu cảm thấy mình bị đả kich cực lớn mà sinh ý muốn rời đi. Nhưng trước khi rời đi, hắn thề trước mặt Quan Du Vân và chưởng môn sư tôn, nhất định sẽ chứng minh bọn họ là sai lầm.
Quan Du Vân nhất thời hờn dỗi, ước định với hắn, sớm muộn gì hai người cũng phân cao thấp, chứng minh ai mới hiểu đúng về kiếm đạo.
Mà lần từ biệt đó chính là hơn tám trăm năm.
Quan Du Vân một lòng truy cầu kiếm đạo, cũng quên mất chuyện này.
Không ngờ được là Viên Khiếu vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện này. Rốt cục bây giờ dẫn theo cao thủ Kiếm Tông Bắc Huyền Thiên đến phân cao thấp với hắn.
"Sư huynh, sự hiểu về kiếm đạo của mỗi cá nhân đều rất là khác nhau, nhưng mà thứ chúng ta theo đuổi lại giống như nhau."
Quan Du Vân khách khí nói: "Ngươi ta đã từng là đồng môn, sao phải vì chuyện này mà làm lớn chuyện như vậy?"
Viên Khiếu khinh thường nói: "Bớt nói nhảm! Hôm nay ngươi ta nhất định phải có một kết thúc!"
Lâm Nhược Phi thấy Quan Du Vân không muốn so sánh với mình, nghĩ thầm mình thân là Thánh Địa Đại sư huynh, lẽ ra nên đứng ra nói chuyện giúp sư tôn của mình.
Lập tức đi lên hành lễ nói: "Sư thúc, sư tôn ta hắn một lòng say đắm tu luyện ngộ đạo, cũng không phải là một người thích tranh cường háo thắng!”
"Nhưng ta lại là người như vậy!"
Viên Khiếu cười lạnh một tiếng, tay phải bóp ra một đạo kiếm khí, đánh cho Lâm Nhược Phi bay xa hơn mười trượng.
"Quan Du Vân, ngay cả đệ tử của ngươi mà ta cũng đánh lẽ nào ngươi còn không muốn ra tay hay sao?"
Quan Du Vân sắc mặt cứng đờ, hơi lộ ra vẻ tức giận.
"Tục ngữ nói đưa tay không đánh mặt người nở nụ cười huống chi hắn chỉ là một tên tiểu bối!"
"Sư huynh, ngươi quá mức!"
Viên Khiếu xùy cười một tiếng: "Hôm nay ta nhất định phải hoàn thành ước định với ngươi, nếu như ngươi không xuất thủ vậy thì ta chỉ có thể ép ngươi xuất thủ mà thôi!"
Nói xong, hắn lại bóp ra một đạo kiếm khí, xem ra còn muốn động thủ với những đệ tử khác.
Quan Du Vân nhướng mày, trùng điệp thở dài: "Thôi, nếu như ngươi muốn so đấu thì so đấu đi!"
Hô!
Hắn phóng ra vô biên kiếm khí trong cơ thể, dẫn ra bản mệnh phi kiếm sau đó ngự kiếm bay vào trong đại điện.
Viên Khiếu thấy thế không nhịn được mà đắc ý cười một tiếng: "Như vậy không phải tốt hơn sao!"
Hắn dẫn ra một đạo Hỗn Nguyên Kiếm Khí, bộc phát ra khí thế kinh khủng xông về phía Quan Du Vân.
...
Ở hướng Tây Bắc của Thái Sơ đại điện, trên một đỉnh núi cách đó năm vạn dặm.
Bao phủ trong làn áo bạc, khắp nơi đều là tuyết đọng thật dày.
Mày nhưng không giống như những sơn phân khác chính là địa thế nơi này lại tương đối bằng phẳng tương đối thích hợp để chơi đùa ở đây.
Mộ Ấu Khanh dẫn theo Lâm Hiên và bọn nhỏ tới đây.
"Cha, chúng ta muốn chơi đắp người tuyết!"
Ngày bình thường Thủy Tinh Cung bị quét dọn sạch sẽ không dính một chút bụi trần, các tiểu nha đầu hoàn toàn không có cơ hội để đắp người tuyết.
Mắt thấy nơi này đều là tuyết đóng dày cộp, các nàng lập tức cảm thấy hứng thú.
"Dc, cha và các ngươi cùng nhau đắp!"
Lâm Hiên lập tức dẫn theo bốn cô con gái ngồi xổm ở trong đống tuyết đắp người tuyết. Mộ Ấu Khanh thì ở bên cạnh giúp bọn nhỏ tìm công cụ nhanh chóng đắp được một người tuyết to lớn.
Tiếp theo, các tiểu nha đầu hứng thú bạo rạp, muốn đắp ra đủ loại người tuyết khác nhau. Lâm Hiên để cho các nàng tự mình động thủ dựa theo ý nghĩ của mình mà đắp.
Dựa theo giáo trình vú em hoàn mỹ nói. Đây là tạo không gian để cho bọn nhỏ sáng tạo phát huy trí tưởng tượng của mình.
Nhìn thấy bọn nhỏ đều chơi đến rất vui vẻ, Lâm Hiên đi qua một bên tìm một tảng đá dựa vào trên đó để phơi nắng.
Không bao lâu.
Hưu!
Một quả cầu tuyết bay tới.
Lâm Hiên mỉm cười, thân thể hơi xê dịch một chút xíu tránh được quả cầu tuyết đó.
"Ai nha, cha thật là lợi hại, bị hắn tránh được!"
Tuyền Châu vẻ mặt ảo não dậm chân. Hóa ra nàng nhìn thấy Lâm Hiên nằm ở nơi đó, sợ Lâm Hiên nhàm chán cho nên mới cố ý dùng quả cầu tuyết ném vào hắn.
Tuyền Hi thấy thế thì cũng nặn ra một quả cầu tuyết ném về phía Lâm Hiên: "Ta đến!"
Lâm Hiên lại nhẹ nhàng tránh một cái là tránh được quả cầu tuyết.
"A ~ không!" Tuyền Hi lắc đầu bất đắc dĩ.
"Tuyền Ấu, chúng ta cùng nhau ném xem cha làm sao tránh được?"
Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đều xoa ra một quả cầu tuyết lớn sau đó cùng nhau ném về phía Lâm Hiên.
Nhưng mà vẫn là bị Lâm Hiên thoải mái tránh khỏi.
"Ai nha, vẫn là ném không đến cha!"
"Nhìn cha cũng không thấy hắn nhúc nhích tại sao lại tránh được cơ chứ?"
Các tiểu nha đầu đều lộ ra thần sắc nghi hoặc. Từng người cau mày chu miệng nhỏ, biểu cảm phải nói là dễ thương đến không chịu được.
Nhìn thấy chúng nữ nhi đều đang trêu chọc mình, Lâm Hiên vận ra một đạo linh khí, đồng thời nặn ra bốn quả cầu tuyết ném tới chỗ các nàng. Có linh khí bọc lại, quả cầu tuyết vừa khéo đánh vào trong bụng của các tiểu nha đầu nhẹ nhàng khiến cho các nàng ngã xuống đất.
Lâm Nhược Phi đi theo Vương Đằng vội vàng chạy tới chủ phong Thái Sơ đại điện.
Còn chưa vào cửa thì đã nghe được từng tiếng bàn tán nho nhỏ.
"Hóa ra đây chính là Bắc Huyền Thiên Đế phu, đúng là mạo như trích tiên, khí chất không ai sánh bằng!"
"Đế phu quá đẹp rồi! Một ánh mắt cũng hấp dẫn người ta như thế!"
"Đế phu chính là nam thần của ta!"
Các loại nam nữ đệ tử phát ra từng tiếng cảm thán, khiến cho Lâm Nhược Phi giật mình. Cho dù là thiên kiêu siêu quần bạt tụy như hắn cũng chưa từng được đồng môn trong Thánh Địa nhiệt liệt tán dương như vậy.
Vội vàng vào cửa.
Ngẩng đầu, Lâm Nhược Phi nhìn thấy một nam tử mặt như quan ngọc, khí chất như tiên ngồi ngay ngắn chính giữa đài cao. Hắn chỉ ngồi im ở chỗ đó không nhúc nhích thì đã có vạn trượng quang huy vây quanh, giống như là thiên địa đều lấy hắn làm trung tâm mà tồn tại.
"Trên đời lại có người tuấn mỹ đến mức độ như thế, đúng là không thể tưởng tượng nổi!"
Lâm Nhược Phi không tự chủ được lộ ra một tia xấu hổ.
Những năm gần đây, hắn bị các sư tỷ sư muội Thánh Địa vây quanh giống như quần tinh vây quanh vầng trăng, đã sớm cho là dung mạo của mình vô địch đương thời.
Không ngờ được là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Hiên, hắn bị đã kích cực lớn. Nhưng mà đối với dung mạo của Lâm Hiên, Lâm Nhược Phi chỉ có hâm mộ mà không có ghen tỵ và oán hận.
Hắn thấy, có thể trở thành nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế thì nên có dung mạo tuyệt thế như thế này. Xoay chuyển ánh mắt, nhìn thấy Mộ Ấu Khanh ngồi bên cạnh Lâm Hiên, Lâm Nhược Phi nhịn không được lắc đầu thở dài. Hắn nhìn ra được, Lâm Hiên duy trì khoảng cách nên có đối với Mộ Ấu Khanh. Mà trong ánh mắt Mộ Ấu Khanh thì tràn đầy sùng bái và ái mộ Lâm Hiên.
Đây là lần đầu tiên Lâm Nhược Phi nhìn thấy Mộ Ấu Khanh có vẻ mặt như vậy. Chuyện này khiến cho trong lúc nhất thời hắn mất hết can đảm.
"Ở tuổi này của Ấu Khanh vốn rất dễ bị những nam tử ưu tú hấp dẫn, huống chi bên người nàng còn là tuyệt thế anh tài giống như Đế phu?"
"Nếu như mà bây giờ ta thổ lộ với nàng thì chắc chắn nàng sẽ không chút do dự mà cự tuyệt ta."
"Dù sao, nam nhân bên cạnh nàng quá mức lóa mắt, nàng sao có thể để ý tới ta được?"
Lâm Nhược Phi nghĩ tới đây, giấu kín thư tình trong tay áo.
"Vẫn là không nên tự rước lấy nhục!"
Hít sâu một hơi.
Lâm Nhược Phi vẻ mặt cung kính đi vào trong đại điện thi lễ với Lâm Hiên một cái: "Bái kiến Đế phu!"
Thái Sơ Thánh Địa Thánh Chủ Quan Du Vân ngồi ở bên tay trái của Lâm Hiên, cười nói: "Đế phu, hắn chính là đệ tử chân truyền kiệt xuất nhất của Thánh Địa chúng ta trong gần ba ngàn năm nay, Lâm Nhược Phi."
Lâm Hiên lễ phép cười cười: "Thoạt nhìn đúng là rất tuấn tú lịch sự."
"Đế phu quá khen!" Lâm Nhược Phi nhất thời thụ sủng nhược kinh: "So với Đế phu, tại hạ chỉ là người bình thường thôi!"
Mộ Ấu Khanh âm thầm cười một tiếng.
Lâm Nhược Phi này bình thường cũng là một người tâm cao khí ngạo nhưng không ngờ được là ở trước mặt biểu tỷ phu lại biểu hiện khiêm tốn như thế. Xem ra, cho dù là biểu tỷ phu lấy lễ tiếp đón, trong lòng Lâm Nhược Phi vẫn biết rất rõ hắn và biểu tỷ phu chênh lệch lớn bao nhiêu.
Mắt thấy tất cả mọi người đều đã đến đông đủ, Quan Du Vân quay qua nhìn Lâm Hiên cười một tiếng: "Đế phu, vậy khảo hạch hôm nay chính thức bắt đầu."
Lâm Hiên khẽ vuốt cằm: "Có thể."
Quan Du Vân lại nhìn về phía Mộ Ấu Khanh: "Ấu Khanh, ngươi là người đầu tiên lên đi!"
Mộ Ấu Khanh chính là em vợ của Đế phu, lại là người của Hoàng tộc Huyền Băng Cung, nên đứng đầu danh sách cũng không phải là chuyện lạ.
Mộ Ấu Khanh gật gật đầu, đứng dậy đi vào đài diễn võ trong đại điện.
"Tiểu di, cố lên, ngươi tuyệt nhất!"
"Tiểu di ta xem trọng ngươi!"
"Tiểu di nhất định được!"
"Tiểu di, ta và tiểu Cửu cùng nhau cỗ vũ ngươi!"
Nghe được bọn nhỏ cổ vũ, Mộ Ấu Khanh đầu tiên là vui vẻ cười một tiếng, sau đó sắc mặt có chút cứng đờ.
Cửu Đầu Thiên Mãng trong tay Tuyền Ấu, đời này nàng không muốn tiếp tục chạm vào nó thêm một lần nào nữa.
Hùng hài tử này lại lén lút đưa Xà yêu đáng sợ như vậy cho nàng...
Ngay lúc Mộ Ấu Khanh đi lên diễn võ đài, giọng nói hùng hậu của Quan Du Vân vang lên.
"Thiên hạ kiếm đạo, tổng cộng có bốn cảnh giới."
"Đệ Nhất Trọng: Thuật chi cảnh. Kiếm pháp tinh thông, kiếm pháp nhập vi, tụ kiếm thành thế."
"Đệ Nhị Trọng: Ý chi cảnh. Kiếm ý tiểu thành, dị tượng cụ hiện, Tâm Kiếm Vô Ngân."
"Đệ Tam Trọng: Tâm chi cảnh. Kiếm tâm ngưng tụ, kiếm tâm bất diệt, kiếm tâm uẩn đạo."
"Đệ Tứ Trọng: Đạo chi cảnh. Không ta không có kiếm, không có kiếm vô đạo, không ta vô đạo."
"Tứ trọng cảnh giới này mỗi một cảnh giới tương đương với một cái khảo hạch, thông qua tức là đạt tới cảnh giới đó!"
Sau khi nói xong, trên đài diễn võ sáng lên một đạo thanh quang. Bên trong thanh quang, vạn đạo bạch quang lấp lóe bay đi, dường như là một cái kiếm trận cỡ nhỏ.
"Cái khảo hạch thứ nhất, Thuật chi cảnh, cần phá mười vạn lưỡi kiếm mới tính thành công!"
Sau khi mấy người Tuyền Châu nghe xong thì vội hỏi Lâm Hiên: "Cha, cái khảo hạch thứ nhất này là có ý gì?"
Lâm Hiên cười nói: "Nói chính là phá cái kiếm trận này coi như khảo hạch thành công."
"A nha!"
Các tiểu nha đầu gật gật đầu, cảm thấy khảo hạch thứ nhất này rất thú vị.
Trong lúc nói chuyện, Mộ Ấu Khanh đã bắt đầu khảo hạch. Trong từng lưỡi kiếm bay múa, tay nàng cầm Thanh Loan Kiếm, lấy Thiên Tiên hạ phàm chi thế hóa giải vô số thế công. Thời gian nửa nén hương ngắn ngủi, nàng đã đánh nát tất cả bạch quang, một kiếm đâm xuyên qua thanh quang.
Bành!
Thanh quang nổ tung, kiếm trận tiêu trừ.
Quan Du Vân hài lòng gật đầu: "Cái khảo hạch thứ nhất, thông qua!"
"A, tiểu di thật tuyệt!"
Bốn tiểu nha đầu nhao nhao khoa tay múa chân lớn tiếng khen hay cỗ vũ cho Mộ Ấu Khanh, dáng vẻ khả ái đó khiến cho tất cả mọi người đang có mặt ở đây yêu thích không thôi.
Chương 87 Chương 87. Đế phu chính là nam thần của ta! (2)
Đợi đến các nàng an tĩnh lại, Quan Du Vân mới tiếp tục: "Tiếp theo, cái khảo hạch thứ hai, Ý chi cảnh, lấy ý thành kiếm, đánh xuyên mục tiêu bên ngoài ngàn dặm coi như thành công!"
Một đạo kim quang huyền diệu xuất hiện bốn phía đài diễn võ. Trong chốc lát, vị trí Mộ Ấu Khanh giống như bị tái tạo lại. Có thể nhìn thấy kim quang có chút dập dờn như là sóng nước. Mà bên trong, Mộ Ấu Khanh giống như là tiến vào một thế giới mới.
"Cha, tiểu di bị nhốt rồi sao?" Tuyền Hi vẻ mặt khẩn trương hỏi.
Lâm Hiên lắc đầu: "Không phải bị nhốt, mà là không gian bốn phía xung quanh nàng xảy ra thay đổi."
"Cái không gian huyền bí này nhìn như rất nhỏ, thật ra thì phi thường lớn, có chút cùng loại với Súc Địa Thành Thốn mà chúng ta biết đến."
Sau khi Tuyền Châu nghe xong gật gật đầu: "Cho nên trong thế giới này, thoạt nhìn những thứ rất gần tiểu di thật ra thì khoảng cách phi thường xa."
"Thông minh!" Lâm Hiên cưng chiều vuốt vuốt đầu nhỏ của nàng: "Thật ra thì đây chính là một cái trận pháp loại thời không."
"A nha!" Nói như vậy thì Tuyền Hi, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu nghe hiểu.
Trong lúc nói chuyện. Trước mặt Mộ Ấu Khanh xuất hiện một điểm sáng màu trắng nhỏ. Điểm sáng đó lấy tốc độ cực nhanh bay vòng quanh nàng. Mà dựa theo trận pháp ở vị trí Mộ Ấu Khanh, điểm sáng này cách nàng ít nhất ngàn dặm.
Lấy ý thành kiếm.
Chính là cần Mộ Ấu Khanh hóa kiếm ý thành kiếm khí, đánh nát bạch quang này.
Sau đó, Mộ Ấu Khanh nhắm mắt suy nghĩ trong chốc lát ngắn ngủi sau đó trên ngón tay ngưng tụ ra một đạo thanh quang màu xanh nhạt.
"Đi!"
Mộ Ấu Khanh duỗi ngón tay ngọc ra, nhanh như thiểm điện bắn đạo kiếm khí này ra.
Bành!
Bạch quang bị đánh trúng rất là chuẩn, trong nháy mắt tan biến thành vô hình.
"A, tiểu di lại thành công!"
Các tiểu nha đầu lại khoa tay múa chân một trận.
Thậm chí để tỏ lòng chúc mừng, các nàng cùng nhau nhảy điệu múa hồ điệp nhìn như bốn con hồ điệp nhỏ đáng yêu đang bay múa.
Dáng vẻ cực kỳ đáng yêu khiến cho hơn ba trăm ngàn người đang có mặt ở đây vô cùng thích.
Duy chỉ có giờ phút này thần sắc Mộ Ấu Khanh có chút ngưng trọng.
"Biểu tỷ mười bốn tuổi đạt đến Đệ Tam Trọng Tâm chi cảnh, ta phải lấy nàng làm chuẩn, nay phải vượt qua được Đệ Tam Trọng khảo hạch!"
Mộ Ấu Khanh từ khi còn bé đã coi Đông Hoàng Tử U là thần tượng.
Hôm nay, nàng phải học tập thần tượng, đột phá Đệ Tam Trọng khảo hạch, thành cường giả kiếm đạo chân chính.
………………………………..
Quan Du Vân hài lòng gật đầu.
Mộ Ấu Khanh sử dụng thời gian để vượt qua hai lần khảo hạch đầu tiên gần như là giống y như Đông Hoàng Tử U năm đó. Như vậy cũng chứng minh thiên phú kiếm đạo của nàng cũng là vượt qua tiêu chuẩn siêu nhất lưu.
"Tiếp theo, Đệ Tam Trọng khảo hạch, Tâm chi cảnh."
"Ngưng tụ kiếm tâm, hóa thành thần kiếm, chặt đứt gấm vóc trước mặt được tính thành công!"
Trận pháp thời không kim sắc trên đài diễn võ được triệt hồi, lúc này trên đó chỉ còn lại một mảnh gấp vóc màu hoàng kim lơ lửng ở trước mặt Mộ Ấu Khanh. Mảnh gấm vóc này nhìn cực kỳ mỏng, nổi giữa không trung như là sóng nước nhẹ nhàng.
Nhưng mà đối với tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này thì lần khảo hạch này lại cực kỳ khó. Cho dù là Lâm Nhược Phi cũng nhiều lần thất bại ở lần khảo hạch này.
Tu hành trong Thái Sơ Thánh Địa ròng rã ba trăm năm, hắn đã bốn lần khảo hạch cũng chưa từng thông qua được.
Bởi vậy, ngay cả hắn cũng nhịn không được âm thầm khẩn trương: "Cũng không biết Ấu Khanh có thể thuận lợi thông qua được lần khảo hạch này hay không?"
Mộ Ấu Khanh lẳng lặng nhìn chằm chằm gấm vóc trước mắt. Lập tức chậm rãi nhắm mắt lại, tâm thần chìm đắm vào bên trong kiếm đạo.
Hai tay của nàng thì khép lại cùng một chỗ, bắt đầu ngưng tụ thần niệm.
Mà cái gọi là Tâm chi cảnh, tức là Tâm Kiếm.
Lấy nguyên thần làm hòn đá, lấy tinh thần lực làm mài kiếm thạch, có thể trảm nguyên thần!
Ngưng tụ ra Tâm Kiếm, không chỉ cần có nguyên thần và tinh thần lực cực mạnh mà thân thể cũng phải gánh chịu áp lực cực lớn. Hơn nữa, sau khi ngưng tụ ra Tâm Kiếm, còn phải cắt đứt gấm vóc trước mặt nữa. Như vậy thì tương đương với hòa sức mạnh tinh thần vô hình với kiếm khí hữu hình lại thành một thể, độ khó lớn khó có thể tưởng tượng được.
Cho nên, Mộ Ấu Khanh không dám lười biếng chút nào, dốc hết toàn lực ngưng tụ Tâm Kiếm.
Liền thấy hai tay của nàng có kim quang lấp lóe. Hóa thành quang mang trạng thái dịch đậm đặc, dựa theo tâm ý của nàng nàng ngưng tụ ra hình dáng của chuôi kiếm.
Quan Du Vân, Lâm Nhược Phi bọn người thấy thế đều yên lặng gật đầu.
Có thể nhanh chóng ngưng tụ ra chuôi của Tâm Kiếm như thế, Mộ Ấu Khanh đúng là rất có thiên phú.
Bành!
Đáng tiếc là sau một cái chớp mắt, Tâm Kiếm trong tay Mộ Ấu Khanh nát.
Lúc này, gương mặt xinh đẹp của Mộ Ấu Khanh đã trở nên trắng bệnh, trên trán có từng giọt mồ hôi nhỏ rơi xuống.
"Đáng chết, vừa ngưng tụ ra chuôi kiếm thì thất bại!" Mộ Ấu Khanh tức giận đến cắn chặt răng ngà.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra mình và Nữ Đế biểu tỷ chênh lệch, thật đúng là không phải lớn bình thường. Không nghĩ nhiều nữa, nàng vội vàng dùng hết sức lực tập trung ngưng tụ Tâm Kiếm lần thứ hai.
Nhưng bởi vì lần đầu tiên đã tiêu hao số lượng tinh thần lực cực lớn lại thêm thân thể mỏi mệt cho nên lần này nàng ngay cả chuôi kiếm cũng không thể ngưng tụ ra được.
Sau đó nàng cố gắng thử ngưng tụ lần thứ ba lần thứ thứ nhưng đều lấy thất bại mà kết thúc.
"Ai!"
Mộ Ấu Khanh toàn thân như nhũn ra, lắc đầu bất đắc dĩ.
Quá khó khăn!
Thực sự quá khó khăn!
Quan Du Vân thấy thế cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Gần một vạn năm nay, Thái Sơ Thánh Địa chỉ có hai người duy nhất một lần ngưng tụ ra Tâm Kiếm, thông qua lần khảo hạch thứ ba.
Một trong số đó, chính là Thánh Chủ hắn.
Một người khác, chính là vạn cổ Nữ Đế Đông Hoàng Tử U.
Chương 88 Chương 88. Ta sẽ tặng cho ngươi tám chữ!
Nói mới nhớ, thời gian mà Đông Hoàng Tử U ngưng tụ Tâm Kiếm còn ngắn hơn hắn rất là nhiều, cũng chứng tỏ là thiên phú mạnh hơn hắn nhiều.
"Ấu Khanh cuối cùng không phải Nữ Đế, kỳ tích sẽ không xảy ra."
Quan Du Vân vẻ mặt tiếc hận nói.
"Ấu Khanh, ngươi tuổi còn nhỏ, còn có rất nhiều thời gian tôi luyện Kiếm Tâm."
"Lấy thiên phú của ngươi, ta tin tưởng không bao lâu nữa thì ngươi có thể đột phá!"
Quan Du Vân lên tiếng an ủi.
Trên mặt Mộ Ấu Khanh lộ ra vẻ không cam lòng. Nàng có thể cảm nhận được mình chỉ còn thiếu một chút xíu nữa là thành công. Nhưng mà một chút xíu này nếu mà dựa vào chính bản thân nàng thì không khác gì là cái lạch trời!
Bất đắc dĩ lắc đầu, Mộ Ấu Khanh đi xuống dưới đài.
Mà thấy nàng sắp lấy thất bại rời sân, mấy người Tuyền Châu cũng không cam lòng. Trước khi tới, bốn người đều đưa lễ vật cho tiểu di, chúc nàng nhất định thành công!
Nếu như thất bại thì chẳng phải nói là lễ vật và lời chúc phúc của các nàng đều không có tác dụng gì hay sao? Nghĩ đến đây, các tiểu nha đầu đều cảm thấy khó mà chấp nhận được.
Tuyền Châu vội vàng nắm lấy tay Lâm Hiên, lắc lư lắc lư: "Cha, kiếm thuật của ngươi lợi hại như vậy, ngươi giúp đỡ tiểu di nha!"
Tuyền Hi gật đầu: "Đúng, tiểu di rất thông minh lại rất cố gắng, cha vừa ra tay chắc chắn nàng sẽ thành công!"
Tuyền Hàm vô cùng đồng ý: "Ngay cả mẫu thân cũng từng nói là tiểu di rất có thiên phú!"
Tuyền Ấu nhấn đầu Cửu Đầu Thiên Mãng, để cho nó cũng gật đầu giống như mình: "Đúng đúng, ta và tiểu Cửu cũng nghĩ như vậy!"
Lâm Hiên nhìn thấy chúng nữ nhi muốn giúp Mộ Ấu Khanh như vậy, trong lòng biết chuyện này hắn nhất định phải giúp. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là hắn nhìn ra được Mộ Ấu Khanh chỉ còn thiếu một chút xíu nữa thôi là sẽ thành công. Nếu như chỉ điểm nàng thì chắc chắn nàng có thể mã đáo thành công.
Không đợi Lâm Hiên trả lời chúng nữ nhi, Quan Du Vân đứng dậy nói ra: "Đế phu, Thánh Địa chúng ta tôi luyện Kiếm Tâm, chính là dựa vào tích lũy tháng ngày cảm ngộ và thăm dò."
"Nếu như Đế phu có một ít biện pháp tốt hơn, có thể giúp Ấu Khanh!"
Trong lòng hắn nghĩ nếu như Lâm Hiên đã có thể trở thành nam nhân của Huyền Băng Nữ Đế, nói không chừng kiếm thuật tạo nghệ cũng là cấp bậc yêu nghiệt.
Dù sao, thiên phú kiếm đạo của Nữ Đế có thể nói là biến thái. Có thể trở thành phu quân của nàng, lại rất được bọn nhỏ tôn sùng, Lâm Hiên chắc chắn cũng rất có thiên phú kiếm đạo mới đúng! Nói không chừng hắn đề điểm một phen không chỉ có thể trợ giúp Mộ Ấu Khanh, còn có thể trợ giúp hơn ba mươi vạn đệ tử đang có mặt ở đây được tiến bộ.
Nhìn thấy Thái Sơ Thánh Địa Thánh Chủ cũng nói như vậy, Lâm Hiên nhìn về phía Mộ Ấu Khanh: "Vậy ta tặng cho ngươi tám chữ đi."
Mộ Ấu Khanh nghe vậy đại hỉ.
Vừa rồi nàng rất muốn lên tiếng cầu cứu Lâm Hiên, chỉ là đang có rất nhiều người có mặt ở đây cho nên nàng cũng không tiện mở miệng. May mắn mấy người Tuyền Châu và Thái Sơ Thánh Chủ mở miệng, nàng mới có thể nước chảy thành sông được Lâm Hiên trợ giúp.
"Biểu tỷ phu vẻ mặt khí định thần nhàn, chắc chắn là hắn có thể giúp ta đột phá!"
Sau đó Mộ Ấu Khanh vui vẻ gật đầu, chờ đợi Lâm Hiên mở miệng. Mà lúc này toàn bộ bên trong Thái Sơ đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả mọi người cũng đang chờ đợi Lâm Hiên lên tiếng.
Lâm Hiên lạnh nhạt nói: "Ngươi thiên phú rất không tệ, chỉ là một lòng cầu thành, khiến cho tâm trạng phập phồng không yên mà thất bại trong gang tấc."
"Cho nên, ta muốn tặng cho ngươi tám chữ là... Vô Câu Vô Thúc, Phương Đắc Tiêu Diêu!"
Tám chữ này đến từ "Vô Cực Kiếm Pháp". Thoạt nhìn vô cùng đơn giản, rất dễ hiểu rõ. Nhưng thực tế khi vận dụng nếu như không có thiên phú mạnh mẽ thì tuyệt đối không có dễ dàng như vậy. Cái gọi là đại đạo đơn giản nhất, đạo lý càng đơn giản nông cạn thì khi vận dụng vào thực tế sẽ càng khó khăn.
Nhưng mà Lâm Hiên tin chắc là tám chữ này đối với Mộ Ấu Khanh tuyệt đối là có trợ giúp rất lớn.
Quả nhiên, sau khi nghe xong tám chữ này, Mộ Ấu Khanh chỉ âm thầm đọc một lần thì đôi mắt đẹp sáng lên.
"Ta đã hiểu! Biểu tỷ phu muốn nói ta đừng có bất kỳ ý tưởng gì, cứ tùy tâm sở dục mà phát huy là được!"
"Vô câu vô thúc, loại tâm cảnh bình thản quy chân này mới thứ mà ta đang thiếu nhất bây giờ!"
Mộ Ấu Khanh vui mừng quá đỗi, vội vàng nhắm mắt lại. Quên mất tất cả mọi thứ xung quanh, từ bỏ tất cả quy củ và trói buộc. Chỉ cầu vô câu vô thúc, vong ngã vô ngã.
Hô!
Một vệt kim quang chiếu sáng toàn bộ đại điện. Trong tay ngọc của nàng ngưng tụ ra một thanh thuần kim sắc thần kiếm dài hơn một trượng. Cái này chính Tâm Kiếm của nàng, cũng là nguyên thần chi kiếm. Theo một đạo chân khí và Tâm Kiếm dung hợp lại với nhau, Mộ Ấu Khanh một kiếm đánh xuống, chém gấm vóc trước mặt thành hai nửa.
"Thành công!"
Mộ Ấu Khanh mở to mắt, hai đạo kiếm ý vô cùng lăng lệ xuyên thấu qua con ngươi đen nhánh của nàng nở rộ ra.
Ngoại trừ Lâm Hiên và Thái Sơ Thánh Chủ Quan Du Vân, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều không dám đối mặt với kiếm ý bức người của nàng. Sau khi trầm mặc một lát ngắn ngủi, tất cả mọi người bên trong đại điện đều lên tiếng than thở.
"Đế phu bát tự chân ngôn quả nhiên lợi hại, chỉ tiếc thiên phú ta quá thấp, không lĩnh ngộ được tinh túy trong đó!"
"Lĩnh ngộ không được cũng không sao, có thể chính tai lắng nghe chân ngôn của Đế phu, ngươi và ta đã may mắn lắm rồi!"
Tất cả nam nam nữ nữ đệ tử đang có mặt ở đây nhất thời bội phục Lâm Hiên sát đất.
Lâm Nhược Phi lắc đầu cười khổ một tiếng: "Đế phu nói bát tự chân ngôn, để Ấu Khanh đạp đất đạt đến kiếm đạo Đệ Tam Trọng, đến bây giờ ta vẫn chưa thể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó."
"Lần này Đế phu khiến cho ta triệt để hiểu được khoảng cách giữa ta và Ấu Khanh lớn đến dường nào!"
……………………………………..
Chương 89 Chương 89. Lại bị chúng nữ nhi rửa mặt!
Lâm Nhược Phi trong lòng đắng chát không thôi, nhưng đối với Lâm Hiên lại không có chút ghen ghét nào. Trong lòng của hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là học tập Đế phu. Dù không thể trở thành nam tử ưu tú giống như Đế phu, chỉ cần có thể đạt tới một hai phần mười trình độ của hắn thì cũng không uổng công sống một đời này!
Mà toàn bộ Thái Sơ Thánh Địa, người cảm ngộ sâu nhất với bát tự chân ngôn của Lâm Hiên chính là Thái Sơ Thánh Chủ.
"Đế phu nói tám chữ này đúng là đại trí tuệ!"
Quan Du Vân đã bước vào Tâm chi cảnh từ ba ngàn năm trăm năm trước. Nhưng tuế nguyệt sau đó, kiếm đạo tạo nghệ một mực không có đạt được đột phá lớn. Nghe tám chữ này của Lâm Hiên, hắn mới như giật mình bừng tỉnh đại ngộ. Hắn vốn cho rằng thật ra thì kiếm đạo là sát phạt chi đạo theo đuổi lực công kích cao nhất.
Một ngọn cây cọng cỏ, có thể trảm nhật nguyệt tinh thần.
Một sợi tốc có thể đoạn vạn cổ tuế nguyệt.
Nhưng Lâm Hiên lật đổ lý giải truyền thống về kiếm đạo khiến cho người ta có cảm giác bỗng nhiên thông suốt.
Quan Du Vân vững tin chỉ cần mình tiếp tục lĩnh ngộ và trải nghiệm bát tự chân ngôn này thì chắc chắn có thể đột phá Tâm chi cảnh, đụng chạm đến Đạo chi cảnh.
"Vốn ta còn cảm thấy đời này ngoài sư tôn ra thì sẽ không còn gặp được những quý nhân khác nữa."
"Hiện tại xem ra, Đế phu cũng là đại quý nhân của ta!"
Quan Du Vân nhìn về phía Lâm Hiên, trong ánh mắt tràn ngập sùng bái và kính sợ.
Mà nhìn thấy Mộ Ấu Khanh thành công qua quan, tất cả mọi người đang có mặt ở chỗ này đều cực kỳ tán thưởng Lâm Hiên, mấy người Tuyền Châu cực kỳ vui vẻ.
"Cha tuyệt nhất!"
"Ừm, đúng!"
"Ừm, đúng!"
"Đúng đúng đúng đúng!"
Các tiểu nha đầu nhao nhao leo người Lâm Hiên, ôm mặt của hắn hôn. Cảm nhận được cảm giác mát mẻ trên mặt, Lâm Hiên nhíu lông mày lại.
Được, lại bị chúng nữ nhi rửa mặt.
Mộ Ấu Khanh đã đạt tới Tâm chi cảnh, tiếp theo Đạo chi cảnh cần thời gian tôi luyện rất lâu, nàng cũng biết mình không thể nào hoàn thành ngay được. Vì không chậm trễ những người khác khảo hạch, nàng đi xuống đài diễn võ, cười hì hì đi tới trước mặt Lâm Hiên: "Biểu tỷ phu, đại ân không lời nào cảm tạ hết được, sau này nếu như có chỗ nào cần đến ta thì cứ việc dặn dò!"
Lâm Hiên mỉm cười: "Người trong nhà không cần khách khí như vậy."
Mộ Ấu Khanh gật gật đầu.
Thái độ vân đạm phong khinh của biểu tỷ phu đúng là rất có sức hấp dẫn.
Tiếp theo, khảo hạch tiếp tục.
Mộ Ấu Khanh nhân cơ hội này kể cho Lâm Hiên biết một chút quy định của Thái Sơ Thánh Địa. Dựa theo truyền thống, cần chờ đến tất cả mọi người khảo hạch kết thúc, Mộ Ấu Khanh tiếp nhận Thánh Địa sắc phong.
Bởi vì đạt tới Tâm chi cảnh thì tương đương với một Kiếm Tông. Có thể khai tông lập phái, sáng lập Kiếm đạo tông môn của mình. Có thể nói đây chính là một vinh quang to lớn xứng đáng được toàn bộ đệ tử của Thánh Địa chiêm ngưỡng và chúc phúc.
"Còn phải chờ lâu như vậy?"
"Đúng đó, thật nhàm chán!"
Các tiểu nha đầu nghe xong thì không còn hào hứng tiếp tục ở trong đại điện.
Các nàng đến đây để cổ vũ cho tiểu di, bây giờ tiểu di thành công, nếu còn chờ ở đây thêm nữa thì rất là chán!
Lâm Hiên cưng chiều nói: "Nếu không cha đưa các ngươi ra ngoài chơi?"
"Được!" Bốn tiểu nha đầu lập tức sáng mắt lên.
Mộ Ấu Khanh nói ra: "Ta biết trong thánh địa có một ngọn núi chơi cực kỳ vui, không bằng ta dẫn các ngươi đi qua đó?"
Dựa theo quy định của Thái Sơ Thánh Địa, đệ tử ký danh sau khi khảo hạch có thể tùy ý hoạt động. Mộ Ấu Khanh cũng là tính cách thích chơi, thế là hòa nhịp với các tiểu nha đầu.
Sau khi bắt chuyện với Quan Du Vân, nàng dẫn theo Lâm Hiên và bọn nhỏ rời khỏi đại điện.
Sau khi mấy người Lâm Hiên rời khỏi, khảo hạch tiếp tục tiến hành.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên ngoài đại điện bỗng nhiên có cỗ kiếm khí bàng bạc cực kỳ sắc bén tràn vào. Sau khi một đạo kiếm khí này xuất hiện, tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều giật mình.
"Kiếm khí thật mạnh!"
Cho dù là Quan Du Vân cũng không khỏi lỗ chân lông co rụt lại. Cường độ của cỗ kiếm khí này, đời này của hắn ngoài sư tôn ra thì không còn gặp được ở trên người của người thứ hai.
Dựa theo suy đoán của hắn, kiếm đạo tạo nghệ của người đến còn cao hơn hắn, khoảng cách Đạo chi cảnh chỉ kém lâm môn một cước.
Mà dựa theo quy tắc kiếm đạo.
Đạt tới Đệ Tam Trọng Tâm chi cảnh là Kiếm Tông, đạt tới Đệ Tứ Trọng Đạo chi cảnh tức là Kiếm Tiên.
Nói cách khác, người tới là một chuẩn Kiếm Tiên!
Chuyện này đúng là đáng sợ!
Ngẩng đầu nhìn lại, thấy một bóng dáng thon dài đi vào cửa. Hắn người mặc một bộ trường bào màu đen, mặt như đao khắc, ánh mắt vô cùng sắc bén. Quanh người có một đạo kiếm khí cuồng dã quanh quẩn, khiến cho người ta nhịn không được choáng váng.
"Sư huynh!"
Quan Du Vân kinh hô một tiếng.
Nam tử trước cổng chính là sư huynh Viên Khiếu giận dữ rời khỏi Thánh Địa từ tám trăm năm trước.
Viên Khiếu mắt kiếm lạnh lùng liếc nhìn tất cả mọi người đang có mặt ở đây.
Phàm là người tiếp xúc với ánh mắt của hắn đều lập tức cúi đầu, hoàn toàn không dám đối mặt với hắn.
"Tám trăm năm không đến, đệ tử Thánh Địa đúng là một đời không bằng một đời!"
Viên Khiếu hừ lạnh một tiếng: "Quan Du Vân, Thánh Chủ ngươi làm rất tốt nha!"
Trong lòng Quan Du Vân biết chuyến này Viên Khiếu đến là kẻ đến không thiện.
Nhưng mà dù sao cũng là sư huynh đồng môn.
Hắn vẫn lấy lễ để tiếp đón: "Không biết hôm nay sư huynh đến đây là có chuyện gì muốn làm?"
Không đợi Viên Khiếu trả lời, hơn ba ngàn người từ bên ngoài cổng Thái Sơ đại điện chen chúc mà vào.
Những người này đều là kiếm ý thoáng hiện, thoạt nhìn cũng biết là cao thủ kiếm tu. Tu vi của bọn họ cũng đều là Tôn Giả Cảnh, thấp nhất cũng có Thần Phách Cảnh trung kỳ.
Đợi đến khi người đến đông đủ, Viên Khiếu giơ tay lên, chỉ vào đám người đi theo mình.
Chương 90 Chương 90. Lại bị chúng nữ nhi rửa mặt! (2)
"Những người này đều là chưởng môn Kiếm Tông xếp hạng top 1000 trong Bắc Huyền Thiên chúng ta."
"Hôm nay, ta muốn kết thúc ước định trước đây của chúng ta ngay trước mặt bọn họ!"
"Ước định?" Quan Du Vân mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Ước định gì?"
"Hừ! Ngươi chớ có giả ngu!" Viên Khiếu giận dữ mắng mỏ một câu: "Chẳng lẽ ngươi quên tranh chấp giữa ta và ngươi về kiếm đạo?"
Hắn nói như vậy, Quan Du Vân mới bừng tỉnh đại ngộ.
Hơn tám trăm năm trước, hai người hắn và Viên Khiếu chính là đệ tử chân truyền kiệt xuất nhất của Thánh Địa.
Nhưng mà lý giải về kiếm đạo của hai người hoàn toàn khác nhau.
Quan Du Vân cảm thấy kiếm đạo mặc dù là sát phạt chi đạo nhưng hẳn là phải kiếm khí nội liễm, vững chắc kiếm tâm.
Mà Viên Khiếu lại cho rằng nếu là sát phạt chi đạo, vậy sẽ phải bá khí lộ ra ngoài, kiếm khí triệt để ngoại phóng, không giận tự uy.
Hai người bởi vì lý niệm khác biệt mà sinh ra mâu thuẫn hơn nữa còn gây đến chỗ của chưởng môn sư tôn.
Chưởng môn sư tôn ủng hộ quan điểm của Quan Du Vân, Viên Khiếu cảm thấy mình bị đả kich cực lớn mà sinh ý muốn rời đi. Nhưng trước khi rời đi, hắn thề trước mặt Quan Du Vân và chưởng môn sư tôn, nhất định sẽ chứng minh bọn họ là sai lầm.
Quan Du Vân nhất thời hờn dỗi, ước định với hắn, sớm muộn gì hai người cũng phân cao thấp, chứng minh ai mới hiểu đúng về kiếm đạo.
Mà lần từ biệt đó chính là hơn tám trăm năm.
Quan Du Vân một lòng truy cầu kiếm đạo, cũng quên mất chuyện này.
Không ngờ được là Viên Khiếu vẫn luôn nhớ mãi không quên chuyện này. Rốt cục bây giờ dẫn theo cao thủ Kiếm Tông Bắc Huyền Thiên đến phân cao thấp với hắn.
"Sư huynh, sự hiểu về kiếm đạo của mỗi cá nhân đều rất là khác nhau, nhưng mà thứ chúng ta theo đuổi lại giống như nhau."
Quan Du Vân khách khí nói: "Ngươi ta đã từng là đồng môn, sao phải vì chuyện này mà làm lớn chuyện như vậy?"
Viên Khiếu khinh thường nói: "Bớt nói nhảm! Hôm nay ngươi ta nhất định phải có một kết thúc!"
Lâm Nhược Phi thấy Quan Du Vân không muốn so sánh với mình, nghĩ thầm mình thân là Thánh Địa Đại sư huynh, lẽ ra nên đứng ra nói chuyện giúp sư tôn của mình.
Lập tức đi lên hành lễ nói: "Sư thúc, sư tôn ta hắn một lòng say đắm tu luyện ngộ đạo, cũng không phải là một người thích tranh cường háo thắng!”
"Nhưng ta lại là người như vậy!"
Viên Khiếu cười lạnh một tiếng, tay phải bóp ra một đạo kiếm khí, đánh cho Lâm Nhược Phi bay xa hơn mười trượng.
"Quan Du Vân, ngay cả đệ tử của ngươi mà ta cũng đánh lẽ nào ngươi còn không muốn ra tay hay sao?"
Quan Du Vân sắc mặt cứng đờ, hơi lộ ra vẻ tức giận.
"Tục ngữ nói đưa tay không đánh mặt người nở nụ cười huống chi hắn chỉ là một tên tiểu bối!"
"Sư huynh, ngươi quá mức!"
Viên Khiếu xùy cười một tiếng: "Hôm nay ta nhất định phải hoàn thành ước định với ngươi, nếu như ngươi không xuất thủ vậy thì ta chỉ có thể ép ngươi xuất thủ mà thôi!"
Nói xong, hắn lại bóp ra một đạo kiếm khí, xem ra còn muốn động thủ với những đệ tử khác.
Quan Du Vân nhướng mày, trùng điệp thở dài: "Thôi, nếu như ngươi muốn so đấu thì so đấu đi!"
Hô!
Hắn phóng ra vô biên kiếm khí trong cơ thể, dẫn ra bản mệnh phi kiếm sau đó ngự kiếm bay vào trong đại điện.
Viên Khiếu thấy thế không nhịn được mà đắc ý cười một tiếng: "Như vậy không phải tốt hơn sao!"
Hắn dẫn ra một đạo Hỗn Nguyên Kiếm Khí, bộc phát ra khí thế kinh khủng xông về phía Quan Du Vân.
...
Ở hướng Tây Bắc của Thái Sơ đại điện, trên một đỉnh núi cách đó năm vạn dặm.
Bao phủ trong làn áo bạc, khắp nơi đều là tuyết đọng thật dày.
Mày nhưng không giống như những sơn phân khác chính là địa thế nơi này lại tương đối bằng phẳng tương đối thích hợp để chơi đùa ở đây.
Mộ Ấu Khanh dẫn theo Lâm Hiên và bọn nhỏ tới đây.
"Cha, chúng ta muốn chơi đắp người tuyết!"
Ngày bình thường Thủy Tinh Cung bị quét dọn sạch sẽ không dính một chút bụi trần, các tiểu nha đầu hoàn toàn không có cơ hội để đắp người tuyết.
Mắt thấy nơi này đều là tuyết đóng dày cộp, các nàng lập tức cảm thấy hứng thú.
"Dc, cha và các ngươi cùng nhau đắp!"
Lâm Hiên lập tức dẫn theo bốn cô con gái ngồi xổm ở trong đống tuyết đắp người tuyết. Mộ Ấu Khanh thì ở bên cạnh giúp bọn nhỏ tìm công cụ nhanh chóng đắp được một người tuyết to lớn.
Tiếp theo, các tiểu nha đầu hứng thú bạo rạp, muốn đắp ra đủ loại người tuyết khác nhau. Lâm Hiên để cho các nàng tự mình động thủ dựa theo ý nghĩ của mình mà đắp.
Dựa theo giáo trình vú em hoàn mỹ nói. Đây là tạo không gian để cho bọn nhỏ sáng tạo phát huy trí tưởng tượng của mình.
Nhìn thấy bọn nhỏ đều chơi đến rất vui vẻ, Lâm Hiên đi qua một bên tìm một tảng đá dựa vào trên đó để phơi nắng.
Không bao lâu.
Hưu!
Một quả cầu tuyết bay tới.
Lâm Hiên mỉm cười, thân thể hơi xê dịch một chút xíu tránh được quả cầu tuyết đó.
"Ai nha, cha thật là lợi hại, bị hắn tránh được!"
Tuyền Châu vẻ mặt ảo não dậm chân. Hóa ra nàng nhìn thấy Lâm Hiên nằm ở nơi đó, sợ Lâm Hiên nhàm chán cho nên mới cố ý dùng quả cầu tuyết ném vào hắn.
Tuyền Hi thấy thế thì cũng nặn ra một quả cầu tuyết ném về phía Lâm Hiên: "Ta đến!"
Lâm Hiên lại nhẹ nhàng tránh một cái là tránh được quả cầu tuyết.
"A ~ không!" Tuyền Hi lắc đầu bất đắc dĩ.
"Tuyền Ấu, chúng ta cùng nhau ném xem cha làm sao tránh được?"
Tuyền Hàm và Tuyền Ấu cũng đều xoa ra một quả cầu tuyết lớn sau đó cùng nhau ném về phía Lâm Hiên.
Nhưng mà vẫn là bị Lâm Hiên thoải mái tránh khỏi.
"Ai nha, vẫn là ném không đến cha!"
"Nhìn cha cũng không thấy hắn nhúc nhích tại sao lại tránh được cơ chứ?"
Các tiểu nha đầu đều lộ ra thần sắc nghi hoặc. Từng người cau mày chu miệng nhỏ, biểu cảm phải nói là dễ thương đến không chịu được.
Nhìn thấy chúng nữ nhi đều đang trêu chọc mình, Lâm Hiên vận ra một đạo linh khí, đồng thời nặn ra bốn quả cầu tuyết ném tới chỗ các nàng. Có linh khí bọc lại, quả cầu tuyết vừa khéo đánh vào trong bụng của các tiểu nha đầu nhẹ nhàng khiến cho các nàng ngã xuống đất.
Bình luận facebook