-
Chương 7
Từ Nhiễm đi thẳng từ đại lý vé số trở về nơi làm việc, vợ con của Lục Quân vẫn còn ở linh đường, cô đứng ngoài cửa nhìn một lúc rồi rời đi. Cảnh sát đã bắt đầu điều tra Lục Quân, điều đó có nghĩa, hai người bọn họ sắp sửa gánh chịu thêm một đả kích nữa sau sự đau xót tột cùng trước cái chết bất ngờ của người cha người chồng mình…. Thậm chí đả kích này so với việc ông ta tự sát càng khiến hai mẹ con họ khó có thể tiếp nhận.
Trên đường về lại văn phòng dì lao công gọi cô lại báo khi dì quét dọn phòng vệ sinh thấy có hai cuống vé xem phim ở bồn rửa tay, vì trước đó thấy cô gái nhỏ luôn cầm khư khư nó trong tay nên dì không dám tự ý vất đi.
Từ Nhiễm nhận lấy, liếc nhìn, đó là hai cuống vé bộ phim “Và rồi chẳng còn ai”.
Trên mỗi cuống vé đều có một mã số, theo mã này có thể tra ra được người mua và phương thức thanh toán, vừa hay cô có quen biết người có thể giúp cô việc này.
Từ Nhiễm trả hai cuống vé lại cho con gái Lục Quân, nửa tiếng sau cô nhận được thông tin mình muốn điều tra.
Hai tấm vé này mua online, thời gian mua là ngày 22 tháng 7 lúc 10 giờ 28 phút, phương thức thanh toán qua thẻ, địa chỉ nhận vé là nhà Lục Quân.
Thế nhưng địa chỉ IP lại thuộc về một trường cấp ba dành cho nữ sinh.
Đi làm suốt hai năm chưa bao giờ xin nghỉ, ngày hôm nay Từ Nhiễm phá lệ xin nghỉ nửa ngày, cô muốn đến trường nữ ấy, mong có điểm đột phá.
Tuy nhiên, mười phút sau cô phát hiện mình không thể vào!
Bất luận Từ Nhiễm có nhõng nhẽo hay ép buộc, bảo vệ vẫn một câu duy nhất: Cô không phải giáo viên của trường, lại không có người giới thiệu, không có thông tin người liên lạc, do đó không thể vào trong.”
“Sư…”
Câu nói của cô bị một giọng nam trầm thấp lạnh lùng cắt ngang: “Sư phụ, đây là giấy giới thiệu của tôi, trước đó tôi đã báo với hiệu trưởng Lý.”
Bảo vệ liếc nhìn giấy giới thiệu, thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ, “Giáo sư Từ, đúng đúng…. Hiệu trưởng Lý vừa báo, mời giáo sư vào ạ.”
“Này này…. Cô không được vào!”
Từ Nhiễm bị ngăn lại, liền nghiêng đầu nhìn Từ Độ, người đàn ông cụp mắt nhìn cô im lặng không lên tiếng.
Sau mấy giây giằng co: “Sư phụ à… tôi là trợ lý của giáo sư Từ.”
Không ngờ nghe xong bảo vệ lập tức không tin, ông quay sang Từ Độ dò hỏi: “Giáo sư Từ, cô ấy có phải là trợ lý của giáo sư không?”
Từ Độ liếc Từ Nhiễm một cái, rồi gật đầu: “Ừm!”
Được chứng minh, bảo vệ lúc này mới cho cô đi, hai người một trước một sau tiến vào trong trường.
“Mắng xong chưa?” Từ Độ đột nhiên lên tiếng.
Từ Nhiễm sững người, tại sao người đàn ông này có thể biết tất cả những điều cô đang suy nghĩ lòng, đúng là quỷ ám mà…. Có điều, nếu biết rồi thì cô cũng thản nhiên thừa nhận: “Mắng xong!”
“Nếu mắng xong thì nói chuyện một chút.”
Từ Nhiễm dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cảnh giác.
“Trong xe taxi của Lục Quân tôi phát hiện một phong bì, chính là trường cấp ba này, nhưng con gái ông ta không phải là nữ sinh trường này.”
Từ Nhiễm còn tưởng rằng anh muốn moi tin từ cô, đột nhiên cô cảm thấy mình quá tiểu nhân, đành ngượng ngùng lên tiếng: “Ngày Lục Quân nhảy lầu ông ta mua cho vợ con mình hai vé xem phim “Và rồi chẳng còn ai”. Tôi đã điều tra là người trong trường này đặt vé qua mạng vào ngày 22 tháng 7 lúc hơn 10 giờ.”
Từ Nhiễm vừa “nếm mùi” nên biết Lục Quân chắc chắn không thể vào được trường này, do vậy vé này không phải do ông ta đặt.
“Anh quen hiệu trưởng trường?”
Từ Độ trả lời: “Hiệu trưởng Lý muốn mời tôi đến trường dự một buổi tọa đàm.”
Từ Nhiễm có cảm giác chông chênh, lúc trước sao chẳng ai mời cô về dự tọa đàm nhỉ…
Bất luận nói thế nào, nhờ mối quan hệ này thì việc điều tra sẽ thuận lợi hơn nhiều, theo IP tra được xuất phát từ tầng một, nhanh chóng khóa chặt phạm vi chính là chiếc máy vi tính của một cán bộ tên Lý Thu Thành.
“Lý Thu Thành, thầy Lý… Thầy bệnh và qua đời rồi.”
“Vào ngày 20 tháng 6.”
*
Ngày 20 tháng 6, Lý Thu Thành, 41 tuổi, qua đời tại bệnh viện Nhân dân đệ nhất vì căn bệnh ung thư gan thời kỳ cuối. Một người bệnh đã chết cách đây một tháng làm sao có thể đặt được hai tấm vé xem phim này?
Từ Nhiễm không lấy làm bất ngờ khi nghe được tin này, những sự kiện nhỏ nhặt bện thành một tấm lưới lớn, có Đường Đức, có Lục Quân, có Lý Thu Thành, và còn có cả những người chưa biết tên.
Nếu là lưới thì phải có người bện, và cô hiển nhiên được người này mời vào.
Đến giờ phút này, Từ Nhiễm hoàn toàn xác nhận suy đoán trước đó của mình, có người muốn mượn tay cô làm việc.
Tài khoản đăng nhập và mật mã của giáo sư trên cơ bản “bán công khai”; nói cách khác, tất cả các giáo viên trong trường này vào sáng ngày 22 tháng 7 đều bị tình nghi, nếu muốn bài trừ từng người không phải không được nhưng lượng công việc khá lớn, rất khó khăn.
Nếu cố tình muốn dẫn dắt sự chú ý của cô đến Lý…
“Nếu sự việc dẫn đến người tên Lý Thu Thành, bước kế tiếp chúng ta nên tra mối quan hệ của Đường Đức và Lục Quân với Lý Thu Thành.” Từ Độ nói với Hàn Bái xong liền ngắt máy, liếc nhìn vẻ mặt của Từ Nhiễm, “Làm sao?”
“… Không có gì.”
Có một người lại có thể có được ý nghĩ và logic nhất quán với cô…. Cảm giác này rất khác lạ, không thể giải thích được… Thật kỳ diệu!
Ra khỏi trường, Từ Nhiễm mở khóa, lên xe, vừa nhắn tin cho Hàn Bái xong, cửa ghế phụ lái mở ra, một thân hình cao to ngồi vào. Đóng cửa, cài dây an toàn, động tác liền một mạch.
Từ Độ nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Trợ lý Từ không ngại lái xe chứ… Bên phía Hàn Bái cũng cần lấy lời khai của cô.”
“…” Từ Nhiễm nhịn, ai bảo từ “trợ lý” do tự cô nói ra trước chứ.
Xe đi thẳng đến trước cổng đội hình sự, khi đi vào cổng bảo vệ nhận ra cô nên không cần trình giấy tờ mà cho cô tiến vào.
Hàn Bái cũng mới từ bên ngoài trở về, mặc dù biết Từ Nhiễm sẽ đến nhưng anh ấy không ngờ hai người bọn họ đi cùng nhau: “Sao hai người cùng đến?”
Từ Nhiễm không muốn đề cập đến đoạn khuất nhục kia nên chỉ trả lời hai chữ: “Trùng hợp.”
“Tôi đến để lấy lời khai.” Dù sao tấm vé số ấy là gửi cho cô.
“Thật ra không cần làm phiền cô Từ ghé qua đây, tôi đã hiểu tình huống đó một cách tường tận.
Cái gì?!!!
Người đàn ông này lên xe nói cô về đây lấy lời khai, bây giờ lật lọng nói cô không cần đến cũng chính người đàn ông này.
Vừa hay Hàn Bái bị gọi đi, Từ Nhiễm không nhịn được: “Từ Độ, ý của anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ!”
Thanh âm cố gắng đè nén mang theo vài phần tức giận: “Tôi không hiểu, phiền anh giải thích một chút!”
“Từ Nhiễm! Hãy làm tốt chức trách của cô!”
*
Đòn cảnh cáo.
Từ Nhiễm trở về xe bên tai vẫn vang vọng câu nói cảnh cáo của Từ Độ.
Tương tự ngày hôm qua, cô đã nói với đồ đệ Lưu Triết của mình…. Nhưng có thể chính bản thân cô lại không làm được.
Hai năm trong nghề nhập liệm, cô tự thấy mình không tệ nhưng hai ngày nay tâm tư của cô không còn đặt trên công việc này.
Cô hiểu rất rõ nguyên do hành vi này của mình, không phải vì vụ án này, không phải do cô bị kéo vào… mà vì Từ Độ.
Trên đường về lại văn phòng dì lao công gọi cô lại báo khi dì quét dọn phòng vệ sinh thấy có hai cuống vé xem phim ở bồn rửa tay, vì trước đó thấy cô gái nhỏ luôn cầm khư khư nó trong tay nên dì không dám tự ý vất đi.
Từ Nhiễm nhận lấy, liếc nhìn, đó là hai cuống vé bộ phim “Và rồi chẳng còn ai”.
Trên mỗi cuống vé đều có một mã số, theo mã này có thể tra ra được người mua và phương thức thanh toán, vừa hay cô có quen biết người có thể giúp cô việc này.
Từ Nhiễm trả hai cuống vé lại cho con gái Lục Quân, nửa tiếng sau cô nhận được thông tin mình muốn điều tra.
Hai tấm vé này mua online, thời gian mua là ngày 22 tháng 7 lúc 10 giờ 28 phút, phương thức thanh toán qua thẻ, địa chỉ nhận vé là nhà Lục Quân.
Thế nhưng địa chỉ IP lại thuộc về một trường cấp ba dành cho nữ sinh.
Đi làm suốt hai năm chưa bao giờ xin nghỉ, ngày hôm nay Từ Nhiễm phá lệ xin nghỉ nửa ngày, cô muốn đến trường nữ ấy, mong có điểm đột phá.
Tuy nhiên, mười phút sau cô phát hiện mình không thể vào!
Bất luận Từ Nhiễm có nhõng nhẽo hay ép buộc, bảo vệ vẫn một câu duy nhất: Cô không phải giáo viên của trường, lại không có người giới thiệu, không có thông tin người liên lạc, do đó không thể vào trong.”
“Sư…”
Câu nói của cô bị một giọng nam trầm thấp lạnh lùng cắt ngang: “Sư phụ, đây là giấy giới thiệu của tôi, trước đó tôi đã báo với hiệu trưởng Lý.”
Bảo vệ liếc nhìn giấy giới thiệu, thái độ lập tức quay ngoắt 180 độ, “Giáo sư Từ, đúng đúng…. Hiệu trưởng Lý vừa báo, mời giáo sư vào ạ.”
“Này này…. Cô không được vào!”
Từ Nhiễm bị ngăn lại, liền nghiêng đầu nhìn Từ Độ, người đàn ông cụp mắt nhìn cô im lặng không lên tiếng.
Sau mấy giây giằng co: “Sư phụ à… tôi là trợ lý của giáo sư Từ.”
Không ngờ nghe xong bảo vệ lập tức không tin, ông quay sang Từ Độ dò hỏi: “Giáo sư Từ, cô ấy có phải là trợ lý của giáo sư không?”
Từ Độ liếc Từ Nhiễm một cái, rồi gật đầu: “Ừm!”
Được chứng minh, bảo vệ lúc này mới cho cô đi, hai người một trước một sau tiến vào trong trường.
“Mắng xong chưa?” Từ Độ đột nhiên lên tiếng.
Từ Nhiễm sững người, tại sao người đàn ông này có thể biết tất cả những điều cô đang suy nghĩ lòng, đúng là quỷ ám mà…. Có điều, nếu biết rồi thì cô cũng thản nhiên thừa nhận: “Mắng xong!”
“Nếu mắng xong thì nói chuyện một chút.”
Từ Nhiễm dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt cảnh giác.
“Trong xe taxi của Lục Quân tôi phát hiện một phong bì, chính là trường cấp ba này, nhưng con gái ông ta không phải là nữ sinh trường này.”
Từ Nhiễm còn tưởng rằng anh muốn moi tin từ cô, đột nhiên cô cảm thấy mình quá tiểu nhân, đành ngượng ngùng lên tiếng: “Ngày Lục Quân nhảy lầu ông ta mua cho vợ con mình hai vé xem phim “Và rồi chẳng còn ai”. Tôi đã điều tra là người trong trường này đặt vé qua mạng vào ngày 22 tháng 7 lúc hơn 10 giờ.”
Từ Nhiễm vừa “nếm mùi” nên biết Lục Quân chắc chắn không thể vào được trường này, do vậy vé này không phải do ông ta đặt.
“Anh quen hiệu trưởng trường?”
Từ Độ trả lời: “Hiệu trưởng Lý muốn mời tôi đến trường dự một buổi tọa đàm.”
Từ Nhiễm có cảm giác chông chênh, lúc trước sao chẳng ai mời cô về dự tọa đàm nhỉ…
Bất luận nói thế nào, nhờ mối quan hệ này thì việc điều tra sẽ thuận lợi hơn nhiều, theo IP tra được xuất phát từ tầng một, nhanh chóng khóa chặt phạm vi chính là chiếc máy vi tính của một cán bộ tên Lý Thu Thành.
“Lý Thu Thành, thầy Lý… Thầy bệnh và qua đời rồi.”
“Vào ngày 20 tháng 6.”
*
Ngày 20 tháng 6, Lý Thu Thành, 41 tuổi, qua đời tại bệnh viện Nhân dân đệ nhất vì căn bệnh ung thư gan thời kỳ cuối. Một người bệnh đã chết cách đây một tháng làm sao có thể đặt được hai tấm vé xem phim này?
Từ Nhiễm không lấy làm bất ngờ khi nghe được tin này, những sự kiện nhỏ nhặt bện thành một tấm lưới lớn, có Đường Đức, có Lục Quân, có Lý Thu Thành, và còn có cả những người chưa biết tên.
Nếu là lưới thì phải có người bện, và cô hiển nhiên được người này mời vào.
Đến giờ phút này, Từ Nhiễm hoàn toàn xác nhận suy đoán trước đó của mình, có người muốn mượn tay cô làm việc.
Tài khoản đăng nhập và mật mã của giáo sư trên cơ bản “bán công khai”; nói cách khác, tất cả các giáo viên trong trường này vào sáng ngày 22 tháng 7 đều bị tình nghi, nếu muốn bài trừ từng người không phải không được nhưng lượng công việc khá lớn, rất khó khăn.
Nếu cố tình muốn dẫn dắt sự chú ý của cô đến Lý…
“Nếu sự việc dẫn đến người tên Lý Thu Thành, bước kế tiếp chúng ta nên tra mối quan hệ của Đường Đức và Lục Quân với Lý Thu Thành.” Từ Độ nói với Hàn Bái xong liền ngắt máy, liếc nhìn vẻ mặt của Từ Nhiễm, “Làm sao?”
“… Không có gì.”
Có một người lại có thể có được ý nghĩ và logic nhất quán với cô…. Cảm giác này rất khác lạ, không thể giải thích được… Thật kỳ diệu!
Ra khỏi trường, Từ Nhiễm mở khóa, lên xe, vừa nhắn tin cho Hàn Bái xong, cửa ghế phụ lái mở ra, một thân hình cao to ngồi vào. Đóng cửa, cài dây an toàn, động tác liền một mạch.
Từ Độ nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Trợ lý Từ không ngại lái xe chứ… Bên phía Hàn Bái cũng cần lấy lời khai của cô.”
“…” Từ Nhiễm nhịn, ai bảo từ “trợ lý” do tự cô nói ra trước chứ.
Xe đi thẳng đến trước cổng đội hình sự, khi đi vào cổng bảo vệ nhận ra cô nên không cần trình giấy tờ mà cho cô tiến vào.
Hàn Bái cũng mới từ bên ngoài trở về, mặc dù biết Từ Nhiễm sẽ đến nhưng anh ấy không ngờ hai người bọn họ đi cùng nhau: “Sao hai người cùng đến?”
Từ Nhiễm không muốn đề cập đến đoạn khuất nhục kia nên chỉ trả lời hai chữ: “Trùng hợp.”
“Tôi đến để lấy lời khai.” Dù sao tấm vé số ấy là gửi cho cô.
“Thật ra không cần làm phiền cô Từ ghé qua đây, tôi đã hiểu tình huống đó một cách tường tận.
Cái gì?!!!
Người đàn ông này lên xe nói cô về đây lấy lời khai, bây giờ lật lọng nói cô không cần đến cũng chính người đàn ông này.
Vừa hay Hàn Bái bị gọi đi, Từ Nhiễm không nhịn được: “Từ Độ, ý của anh là gì?”
“Ý trên mặt chữ!”
Thanh âm cố gắng đè nén mang theo vài phần tức giận: “Tôi không hiểu, phiền anh giải thích một chút!”
“Từ Nhiễm! Hãy làm tốt chức trách của cô!”
*
Đòn cảnh cáo.
Từ Nhiễm trở về xe bên tai vẫn vang vọng câu nói cảnh cáo của Từ Độ.
Tương tự ngày hôm qua, cô đã nói với đồ đệ Lưu Triết của mình…. Nhưng có thể chính bản thân cô lại không làm được.
Hai năm trong nghề nhập liệm, cô tự thấy mình không tệ nhưng hai ngày nay tâm tư của cô không còn đặt trên công việc này.
Cô hiểu rất rõ nguyên do hành vi này của mình, không phải vì vụ án này, không phải do cô bị kéo vào… mà vì Từ Độ.