-
Chương 23
Sở Duy An không có ở nhà, Hàn Bái và Từ Độ đến tìm anh trai của hắn, Sở Duy Tân.
Trong vòng hai ngày, Sở Duy Tân mở cửa lại thấy cảnh sát, trong lòng anh ta thấp thỏm không yên, mọi cảm xúc biểu hiện hết trên khuôn mặt: “Vụ án của vợ tôi có tiến triển gì sao?”
“Em trai của anh có ở đây không?”
Không ngờ khi Hàn Bái lên tiếng lại hỏi thăm tăm tích của em trai anh ta, Sở Duy Tân khá nghi ngờ nhưng vẫn thành thực trả lời: “Không có ở đây, nó không ở nhà nó sao?”
Ngẫm nghĩ một giây, anh ta hỏi tiếp: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao các anh muốn tìm em trai tôi không?”
Hàn Bái không đáp, chỉ muốn anh ta xác nhận một vài việc: “Vậy anh biết ngày hôm nay em trai mình đi đâu không?”
“Nó… Nếu không ở nhà, vậy…” Sở Duy Tân ngập ngừng một chút, nghĩ đến khả năng duy nhất: “Hay là ở quán bar, hai ngày nay tâm trạng nó không vui!”
Tuy nhiên vì Sở Duy Tân vẫn còn đang bận lòng chuyện vợ mình mất tích nên đầu còn hơi sức bận tâm đến chuyện em trai.
Từ Độ nắm được điểm quan trọng, hỏi kỹ thêm: “Tâm trạng không tốt, vì sao?”
Sở Duy An càng có cảm giác bất an nhưng vẫn nói ra nguyên nhân: “Vì bạn gái cũ, không… phải gọi là vị hôn thê trước đây của nó ngày hôm qua vừa cử hành hôn lễ.”
Khi nhận được điện thoại của Từ Độ Từ Nhiễm vừa đến văn phòng, “Vì vậy đây chính là nguyên nhân Sở Duy An muốn kéo dài thêm thời gian một ai ngày?”
“Bạn gái cũ của anh ta, Kim Mẫn Mẫn vừa kết hôn hôm qua nhưng trời chưa sáng đã phát hiện mất tích.”
Nghe xong, lòng Từ Nhiễm run lên, “Bọn họ chia tay năm năm trước là do Kim Mẫn Mẫn ngoại tình?”
Không cần Từ Độ trả lời, Từ Nhiễm cũng biết đáp án này là đúng. Thời gian hoàn toàn trùng khớp, năm năm trước Sở Duy An bị cắm sừng, hắn bắt đầu chọn mục tiêu là những người phụ nữ ngoại tình hoặc có xu hướng ngoại tình. Hắn tiếp cận kho tư liệu của các trung tâm tư vấn tâm lý, tìm ra người phụ nữ phù hợp, sau đó tiến hành tiếp xúc, dẫn dụ. Một khi đối phương mắc câu, Sở Duy An sẽ xé bỏ vỏ ngoài thần bí, lộ ra bản chất quỷ dữ.
Từ Độ chuyển đề tài: “Cô còn nhớ chuyện Sở Duy An từng đề cập đến quan bar YJ tại nhà anh trai anh ta không?”
Dĩ nhiên Từ Nhiễm nhớ: “Anh ta kể anh ta trông thấy chị dâu một mình ở trong quán bar đó, hình như đang chờ ai.”
“Lương Hải Yến xác thực nửa tháng trước có đến quán bar nhưng là hẹn với một bạn nữ.”
Từ Nhiễm nhíu mày: “Là Sở Duy An hiểu lầm.”
Từ Độ không trả lời mà kể lại một câu chuyện: “Năm năm trước, ngay tại quán bar YJ, Sở Duy An chứng kiến cảnh bạn gái Kim Mẫn Mẫn hẹn hò với người đàn ông khác.”
“Cùng một quán bar….” Từ Nhiễm đã hiểu ra mọi chuyện, “Tôi hiểu rồi. Khi anh ta thấy chị dâu Lương Hải Yến một mình xuất hiện ở quán bar đó nên anh ta cho rằng cô ta cũng giống như Kim Mẫn Mẫn; vì vậy, Lương Hải Yến trở thành mục tiêu trừng phạt của anh ta.”
“Năm năm sau, tin tức Lương Hải Yến kết hôn đã một lần nữa kích thích tâm trạng Sở Duy An. Anh ta giết Thi An Mai, người giam cầm lần đầu tiên. Sau đó bỏ đầu cô ta trong căn biệt thự cô ta từng mất tích.”
Từ Độ tiếp lời Từ Nhiễm, phân tích: “Anh ta làm tất cả mọi chuyện để gây sự chú ý của chúng ta, từng bước dồn sự chú ý lên người anh ta. Sau đó, anh ta chợt phát hiện thời gian không kịp nên đành dùng Lục Ý tạm thời làm kẻ thế thân, kéo dài thêm một hai ngày, để anh ta có thể bắt được Kim Mẫn Mẫn sau đám cưới.”
Từ Nhiễm chợt đau nhói, bọn họ phát hiện quá trễ rồi: “Kim Mẫn Mẫn mất tích được bao lâu rồi?”
“Gần 20 tiếng.” Giọng Từ Độ lành lạnh, tựa như muốn báo trước một bi kịch sắp ập đến.
Từ Nhiễm thinh lặng, cô và Từ Độ đều hiểu mục đích của Sở Duy An bắt cóc Kim Mẫn Mẫn là gì.
Đó là chuyện cuối cùng hắn muốn làm.
Chiếm không được chi bằng chết chung.
*
Mấy tiếng sau, Sở Duy An và Kim Mẫn Mẫn được tìm thấy trong một căn phòng dưới tầng hầm.
Khi tìm được bọn họ, Sở Duy An đang ôm chặt Kim Mẫn Mẫn, hai người bọn họ như một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, ôm nhau ngủ, chiếc áo cưới màu trắng, bộ âu phục đen, phía dưới thân đẫm màu máu đỏ tươi.
Trong gian phòng bí mật dưới tầng hầm, ngoài Lương Hải Yến còn đào được thi thể hoàn chỉnh của sáu nạn nhân nữ khác, thời gian tử vong không giống nhau, nguyên nhân cái chết đều tương tự nhau, bị ngược đãi đến chết. Lương Hải Yến đã chết quá hai ngày, toàn thân đều là những vết thương bị đánh đập, da thịt bong tróc, trông thấy mà giật mình. Những thi thể còn lại cũng có những vết thương tương tự.
Ngoại trừ phần đầu và cánh tay trái của Thi An Mai thì các bộ phận còn lại của cô ta cũng được tìm ra, cổ của cô ta đầy máu, bị vật sắc nhọn đâm qua vô số lần.
Qua kiểm nghiệm cho thấy Thi An Mai chết do ngẹt thở, cô ta bị siết đến chết.
Bảy cỗ thi thể sau khi được xét nghiệm DNA, xác nhận thân phận và được chuyển đến nhà tang lễ.
Thi thể Thi An Mai do Từ Nhiễm phụ trách tu bổ. Mặc trang phục phòng hộ, đeo găng tay, cô đứng trước bàn đặt thi thể, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay phải Thi An Mai.
Quả nhiên, không có gì hết.
Từ Nhiễm có một bí mật, bí mật này cô ẩn giấu suốt mười năm nay không người nào biết được.
Cô chỉ cần chạm vào lòng bàn tay người chết, cô lập tức có thể trông thấy hình ảnh nạn nhân nhìn thấy lần cuối cùng trước khi tử vong.
Lần đầu tiên cô phát hiện mình có năng lực đặc biệt này là năm cấp ba. Khi ông ngoại mắc bệnh qua đời, trước giường bệnh cô nắm chặt tay ông, trong đầu cô đột nhiên lóe lên hình ảnh một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang khom người, khuôn mặt mơ hồ.
Cô giật mình vội buông tay ông ngoại ra, trong lòng rất hoảng sợ và nghi ngờ, cô không hiểu được chuyện gì vừa phát sinh, cũng không hiểu được tại sao mình lại trông thấy hình ảnh đó. Trong đầu cô trống rỗng nhưng cô không dám kể cho một ai.
Bởi vì cô đã mất đi người thân nhất trên cõi đời này.
Nửa ngày sau, cô đột nhiên nhớ ra hình ảnh người đàn ông đó là ai. Người đó chính là bác sĩ đã cấp cứu cho ông ngoại trước khi mất.
Rồi sự việc lại xảy ra lần thứ hai, lần thứ ba… tâm trạng từ hoảng sợ đã dần dần tiếp nhận, từ cảm giác bị dọa sợ luyện đến được thần kinh thép.
Cô bắt đầu tìm hiểu, phân tích, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không biết khả năng thiên phú này là bẩm sinh hay được tạo thành sau này.
Hình ảnh chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất, và xuất hiện rất nhanh.
Trước khi làm cố vấn đội trinh sát hình sự cách đây bốn năm, cô bắt đầu tự rèn luyện mình nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ nhất và cũng từ khi đó cô bắt tay vào học vẽ. Mỗi khi tiếp xúc thi thể cô sẽ vẽ những hình ảnh mà người chết nhìn thấy lần cuối cùng, từng quyển từng quyển, càng ngày vẽ càng tốt, càng cẩn thận.
Dựa vào đặc điểm đặc biệt này cô có thể biết được quần áo của hung thủ, hung khí, vị trí, hoàn cảnh của nạn nhân, nắm giữ được một vài chi tiết mà người khác không biết và có liên quan đến vụ án. Tuy nhiên điều kỳ lạ ở điểm cô không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt.
Cố Tiến Ngôn không biết bí mật này của Từ Nhiễm, Hàn Bái cũng không.
Trước cô không kể và sau này sẽ không.
Trong vòng hai ngày, Sở Duy Tân mở cửa lại thấy cảnh sát, trong lòng anh ta thấp thỏm không yên, mọi cảm xúc biểu hiện hết trên khuôn mặt: “Vụ án của vợ tôi có tiến triển gì sao?”
“Em trai của anh có ở đây không?”
Không ngờ khi Hàn Bái lên tiếng lại hỏi thăm tăm tích của em trai anh ta, Sở Duy Tân khá nghi ngờ nhưng vẫn thành thực trả lời: “Không có ở đây, nó không ở nhà nó sao?”
Ngẫm nghĩ một giây, anh ta hỏi tiếp: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân vì sao các anh muốn tìm em trai tôi không?”
Hàn Bái không đáp, chỉ muốn anh ta xác nhận một vài việc: “Vậy anh biết ngày hôm nay em trai mình đi đâu không?”
“Nó… Nếu không ở nhà, vậy…” Sở Duy Tân ngập ngừng một chút, nghĩ đến khả năng duy nhất: “Hay là ở quán bar, hai ngày nay tâm trạng nó không vui!”
Tuy nhiên vì Sở Duy Tân vẫn còn đang bận lòng chuyện vợ mình mất tích nên đầu còn hơi sức bận tâm đến chuyện em trai.
Từ Độ nắm được điểm quan trọng, hỏi kỹ thêm: “Tâm trạng không tốt, vì sao?”
Sở Duy An càng có cảm giác bất an nhưng vẫn nói ra nguyên nhân: “Vì bạn gái cũ, không… phải gọi là vị hôn thê trước đây của nó ngày hôm qua vừa cử hành hôn lễ.”
Khi nhận được điện thoại của Từ Độ Từ Nhiễm vừa đến văn phòng, “Vì vậy đây chính là nguyên nhân Sở Duy An muốn kéo dài thêm thời gian một ai ngày?”
“Bạn gái cũ của anh ta, Kim Mẫn Mẫn vừa kết hôn hôm qua nhưng trời chưa sáng đã phát hiện mất tích.”
Nghe xong, lòng Từ Nhiễm run lên, “Bọn họ chia tay năm năm trước là do Kim Mẫn Mẫn ngoại tình?”
Không cần Từ Độ trả lời, Từ Nhiễm cũng biết đáp án này là đúng. Thời gian hoàn toàn trùng khớp, năm năm trước Sở Duy An bị cắm sừng, hắn bắt đầu chọn mục tiêu là những người phụ nữ ngoại tình hoặc có xu hướng ngoại tình. Hắn tiếp cận kho tư liệu của các trung tâm tư vấn tâm lý, tìm ra người phụ nữ phù hợp, sau đó tiến hành tiếp xúc, dẫn dụ. Một khi đối phương mắc câu, Sở Duy An sẽ xé bỏ vỏ ngoài thần bí, lộ ra bản chất quỷ dữ.
Từ Độ chuyển đề tài: “Cô còn nhớ chuyện Sở Duy An từng đề cập đến quan bar YJ tại nhà anh trai anh ta không?”
Dĩ nhiên Từ Nhiễm nhớ: “Anh ta kể anh ta trông thấy chị dâu một mình ở trong quán bar đó, hình như đang chờ ai.”
“Lương Hải Yến xác thực nửa tháng trước có đến quán bar nhưng là hẹn với một bạn nữ.”
Từ Nhiễm nhíu mày: “Là Sở Duy An hiểu lầm.”
Từ Độ không trả lời mà kể lại một câu chuyện: “Năm năm trước, ngay tại quán bar YJ, Sở Duy An chứng kiến cảnh bạn gái Kim Mẫn Mẫn hẹn hò với người đàn ông khác.”
“Cùng một quán bar….” Từ Nhiễm đã hiểu ra mọi chuyện, “Tôi hiểu rồi. Khi anh ta thấy chị dâu Lương Hải Yến một mình xuất hiện ở quán bar đó nên anh ta cho rằng cô ta cũng giống như Kim Mẫn Mẫn; vì vậy, Lương Hải Yến trở thành mục tiêu trừng phạt của anh ta.”
“Năm năm sau, tin tức Lương Hải Yến kết hôn đã một lần nữa kích thích tâm trạng Sở Duy An. Anh ta giết Thi An Mai, người giam cầm lần đầu tiên. Sau đó bỏ đầu cô ta trong căn biệt thự cô ta từng mất tích.”
Từ Độ tiếp lời Từ Nhiễm, phân tích: “Anh ta làm tất cả mọi chuyện để gây sự chú ý của chúng ta, từng bước dồn sự chú ý lên người anh ta. Sau đó, anh ta chợt phát hiện thời gian không kịp nên đành dùng Lục Ý tạm thời làm kẻ thế thân, kéo dài thêm một hai ngày, để anh ta có thể bắt được Kim Mẫn Mẫn sau đám cưới.”
Từ Nhiễm chợt đau nhói, bọn họ phát hiện quá trễ rồi: “Kim Mẫn Mẫn mất tích được bao lâu rồi?”
“Gần 20 tiếng.” Giọng Từ Độ lành lạnh, tựa như muốn báo trước một bi kịch sắp ập đến.
Từ Nhiễm thinh lặng, cô và Từ Độ đều hiểu mục đích của Sở Duy An bắt cóc Kim Mẫn Mẫn là gì.
Đó là chuyện cuối cùng hắn muốn làm.
Chiếm không được chi bằng chết chung.
*
Mấy tiếng sau, Sở Duy An và Kim Mẫn Mẫn được tìm thấy trong một căn phòng dưới tầng hầm.
Khi tìm được bọn họ, Sở Duy An đang ôm chặt Kim Mẫn Mẫn, hai người bọn họ như một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm, ôm nhau ngủ, chiếc áo cưới màu trắng, bộ âu phục đen, phía dưới thân đẫm màu máu đỏ tươi.
Trong gian phòng bí mật dưới tầng hầm, ngoài Lương Hải Yến còn đào được thi thể hoàn chỉnh của sáu nạn nhân nữ khác, thời gian tử vong không giống nhau, nguyên nhân cái chết đều tương tự nhau, bị ngược đãi đến chết. Lương Hải Yến đã chết quá hai ngày, toàn thân đều là những vết thương bị đánh đập, da thịt bong tróc, trông thấy mà giật mình. Những thi thể còn lại cũng có những vết thương tương tự.
Ngoại trừ phần đầu và cánh tay trái của Thi An Mai thì các bộ phận còn lại của cô ta cũng được tìm ra, cổ của cô ta đầy máu, bị vật sắc nhọn đâm qua vô số lần.
Qua kiểm nghiệm cho thấy Thi An Mai chết do ngẹt thở, cô ta bị siết đến chết.
Bảy cỗ thi thể sau khi được xét nghiệm DNA, xác nhận thân phận và được chuyển đến nhà tang lễ.
Thi thể Thi An Mai do Từ Nhiễm phụ trách tu bổ. Mặc trang phục phòng hộ, đeo găng tay, cô đứng trước bàn đặt thi thể, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay phải Thi An Mai.
Quả nhiên, không có gì hết.
Từ Nhiễm có một bí mật, bí mật này cô ẩn giấu suốt mười năm nay không người nào biết được.
Cô chỉ cần chạm vào lòng bàn tay người chết, cô lập tức có thể trông thấy hình ảnh nạn nhân nhìn thấy lần cuối cùng trước khi tử vong.
Lần đầu tiên cô phát hiện mình có năng lực đặc biệt này là năm cấp ba. Khi ông ngoại mắc bệnh qua đời, trước giường bệnh cô nắm chặt tay ông, trong đầu cô đột nhiên lóe lên hình ảnh một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang khom người, khuôn mặt mơ hồ.
Cô giật mình vội buông tay ông ngoại ra, trong lòng rất hoảng sợ và nghi ngờ, cô không hiểu được chuyện gì vừa phát sinh, cũng không hiểu được tại sao mình lại trông thấy hình ảnh đó. Trong đầu cô trống rỗng nhưng cô không dám kể cho một ai.
Bởi vì cô đã mất đi người thân nhất trên cõi đời này.
Nửa ngày sau, cô đột nhiên nhớ ra hình ảnh người đàn ông đó là ai. Người đó chính là bác sĩ đã cấp cứu cho ông ngoại trước khi mất.
Rồi sự việc lại xảy ra lần thứ hai, lần thứ ba… tâm trạng từ hoảng sợ đã dần dần tiếp nhận, từ cảm giác bị dọa sợ luyện đến được thần kinh thép.
Cô bắt đầu tìm hiểu, phân tích, nhưng đến tận bây giờ cô vẫn không biết khả năng thiên phú này là bẩm sinh hay được tạo thành sau này.
Hình ảnh chỉ xuất hiện đúng một lần duy nhất, và xuất hiện rất nhanh.
Trước khi làm cố vấn đội trinh sát hình sự cách đây bốn năm, cô bắt đầu tự rèn luyện mình nhớ kỹ từng chi tiết nhỏ nhất và cũng từ khi đó cô bắt tay vào học vẽ. Mỗi khi tiếp xúc thi thể cô sẽ vẽ những hình ảnh mà người chết nhìn thấy lần cuối cùng, từng quyển từng quyển, càng ngày vẽ càng tốt, càng cẩn thận.
Dựa vào đặc điểm đặc biệt này cô có thể biết được quần áo của hung thủ, hung khí, vị trí, hoàn cảnh của nạn nhân, nắm giữ được một vài chi tiết mà người khác không biết và có liên quan đến vụ án. Tuy nhiên điều kỳ lạ ở điểm cô không thể nào nhìn rõ được khuôn mặt.
Cố Tiến Ngôn không biết bí mật này của Từ Nhiễm, Hàn Bái cũng không.
Trước cô không kể và sau này sẽ không.
Bình luận facebook