• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Từ từ vượt qua (Từ từ độ chi) (1 Viewer)

  • [QUYỂN 3: MẤT TÍCH] Chương 17

Mấy ngày sau, Từ Nhiễm đều trong trạng thái chờ đợi Từ Độ đến tìm cô. Anh đã nghi ngờ cô, dĩ nhiên sẽ đến chất vấn; vậy mà, đừng nói đến bóng người, ngay cả một cú điện thoại cũng không. Loại sóng yên biển lặng thế này dự báo một cơn bão táp ập đến khiến Từ Nhiễm bỗng chốc cảm thấy bất an mất mấy ngày.

Bất an thì bất an nhưng vẫn phải sống, ngày nghỉ Cố Tiến Ngôn rủ cô đi xem phim.

Từ Nhiễm cầm di động ra đến cửa, chợt phát hiện phía cửa đối diện xuất hiện một bóng người đàn ông to cao. Cô nhớ gia đình ở đối diện đã xuất ngoại, căn nhà để trống mấy tháng nay.

Người đàn ông nghe tiếng động sau lưng liền quay đầu nhìn, tướng mạo khá chuẩn, cằm lún phún râu, thân thể cường tráng, trông có hơi lưu manh. Một tay anh ta cầm hành lý, tay kia cầm chìa khóa, miệng ngậm điếu thuốc.

Cô khẽ nhíu mày, chẳng trách vừa bước ra đã ngửi thấy thoang thoảng mùi thuốc.

Từ Nhiễm không bài xích chuyện hút thuốc nhưng cũng phải tùy nơi tùy chỗ, cô hất cằm: “Nơi này không được hút thuốc!”

Người đàn ông cũng biết phối hợp, lấy tay gỡ điếu thuốc khỏi miệng, dập tắt.

“Xin lỗi! Tôi mới dọn đến!”

Người ta đã lễ phép, Từ Nhiễm cũng không quá lạnh lùng: “Hoan nghênh!”

Bắt chuyện xong, cô lập tức rời đi, nhưng phía sau truyền đến giọng của người đàn ông.

“A… Người đẹp…”

Từ Nhiễm quay đầu, cắt ngang lời anh ta: “Tôi họ Từ!”

Người đàn ông lập tức sửa lại: “Cô Từ, cô biết số điện thoại của đơn vị chuyển hàng nào không?”

“Biết!” Cô đọc số điện thoại.

“Cám ơn!”

“Không có gì!” Khóe miệng Từ Nhiễm khẽ nở nụ cười.

Người đàn ông đối diện cũng mỉm cười, nụ cười ngả ngớn: “Cô Từ, tôi họ Bùi, Bùi Trạch Lâm!”

*

“Bùi Trạch Lâm…” Lên xe miệng Từ Nhiễm vẫn lẩm bẩm ba từ này.

Cố Tiến Ngôn liếc cô một cái: “Ai vậy?”

Từ Nhiễm thuận miệng trả lời: “Hàng xóm mới!”

Cố Tiến Ngôn ngẫm nghĩ một chút: “Nam?”

“Ừm!”

“Ái chà!” Cố Tiến Ngôn đột nhiên la lên, “Sao sao? Coi trọng người ta?” Anh ấy thầmnghĩ, nếu như không phải cảm thấy hứng thú làm sao lên xe rồi vẫn còn nhắc tên người ta.

“Không phải!” Từ Nhiễm vốn dĩ không thuộc dạng vừa gặp đã yêu, huống hồ chi cô để ý người đàn ông này không phải vì tướng mạo mà là:“Cái tên này hình như tôi đã nghe qua ở đâu đó rồi!”

Cố Tiến Ngôn bĩu môi: “Tên nào mà cậu từng nghe qua đều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.”

Câu này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng đó là sự thật mà không cách nào phản bác.

Bộ phim do Cố Tiến Ngôn chọn là dạng phim ly kỳ hồi hộp, xem được một nửa anh ấy lập tức cảm thấy hối hận. Giá anh ấy không chọn bộ này, hoặc nếu có chọn thì không phải là đi xem cùng Từ Nhiễm, vì cô coi một lúc đã nói cho anh ấy biết hung thủ là ai, coi đến cuối phim thật sự chính xác.

Có giận cũng không giận được!

Ra khỏi rạp, rốt cục Từ Nhiễm cũng nhớ ra “cái tên quen quen” ấy: “Thì ra là anh ấy!”

“Ai vậy?”

“Tiểu thuyết gia!” Cô đã từng đọc mấy quyển tiểu thuyết do anh ta viết, chỉ tiếc anh ta đã “phong bút”, không viết nữa.

Đến bây giờ Cố Tiến Ngôn mới biết cô đang nói ai: “Ối cha, người sống đối diện là tác giả sao?!”

Trước thì đúng, nhưng hiện tại cô không biết.

Hai người bọn họ ăn tối bên ngoài, sau đó Cố Tiến Ngôn nói có việc phải ra ngoài; trời tối, giao thông không tiện nên hỏi mượn xe cô. Từ Nhiễm không có việc phải đi đâu nên giao chìa khóa cho anh ấy.

Từ Nhiễm ở phòng sách chỉnh lí lại hồ sơ vụ án ba năm trước, hơn 11 giờ rửa mặt đi ngủ.

Ngủ đến nửa đêm, tiếng chuông điện thoại đánh thức cô. Vì lý do nghề nghiệp nên dù đêm tối cô cũng không để điện thoại ở chế độ im lặng vì nếu bên văn phòng có việc gấp cô phải nhanh chóng nhận điện.

Từ Nhiễm vươn người lấy điện thoại ở tủ đầu giường, trên màn hình hiển thị tên Cố Tiến Ngôn.

Cô nhận điện thoại: “Alo!”

Đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng thở dốc, cô nói tiếp: “Cố Tiến Ngôn?”

“Từ… Từ Nhiễm…” Giọng không lớn như ngày thường, chỉ còn lại âm thanh sợ hãi, run rẩy của anh ấy.

Từ Nhiễm ý thức được chuyện lớn, cô ngồi bật dậy: “Cố Tiến Ngôn, cậu sao vậy?”

“Tớ… Tớ…. cũng không biết!”

Cố Tiến Ngôn đã hoảng loạn đến mức không thể nói thành lời, Từ Nhiễm đành dẫn dắt từng bước: “Cậu biết mình đang ở đâu không?”

“Không biết. Tớ… tớ tỉnh lại liền thấy mình ở đây rồi. Có máu, Từ Nhiễm, có máu…” Cố Tiến Ngôn lặp lại từ cuối hai lần.

Từ Nhiễm căng thẳng hơn, “Cậu bị thương?”

“Không. Không có, không phải của tớ!”

“Cậu không bị thương là tốt rồi!” Cô tạm thở phào nhẹ nhõm, “Cậu ở một mình?”

“Không không….” Hai hàm răng của Cố Tiến Ngôn va vào nhau lập cập, “Còn, còn có…”

“Còn cái gì?”

“Người, đầu người, chỉ có đầu người!”

Trong ngực Từ Nhiễm như có ai bóp chặt lấy, Cố Tiến Ngôn làm nghề này nhiều năm dĩ nhiên có thể nhận biết đó không phải là mô hình, mà là thật: “Cố Tiến Ngôn, không có chuyện gì đâu, tớ đến ngay lập tức, cậu gửi vị trí cho tớ!”

Một phút sau Từ Nhiễm nhận được vị trí Cố Tiến Ngôn gửi qua, cô dặn tiếp: “Cố Tiến Ngôn, đừng cúp điện thoại, tớ liên hệ Hàn Bái, bọn tớ lập tức….”

Chưa nói dứt câu thì điện thoại ngắt máy, cô sốt ruột gọi lại, nhưng đáp lại chỉ là một giọng nói vô tình: Số điện thoại bạn vừa gọi hiện không liên lạc được.

Thực sự lo cái gì là xảy ra cái đó, điện thoại Cố Tiến Ngôn hết pin nên tắt nguồn.

Từ Nhiễm nhanh chóng gọi cho Hàn Bái: “Hàn Bái, Cố Tiến Ngôn bạn tôi xảy ra chuyện rồi!” Tình huống khẩn cấp cô chỉ nói một câu đầu người, rồi gửi địa chỉ cho Hàn Bái.

Cô vừa gọi điện thoại vừa mặc quần áo, đến khi tìm chìa khóa xe mới nhớ ra Cố Tiến Ngôn đã mượn xe cô.

Từ Nhiễm đành phải đặt xe ngoài, vừa nhìn điện thoại vừa đóng cửa… kết quả cô bị vấp một vật cứng, trượt ngã.

Cô chống tay ngồi dậy, nhìn lại thì ra là một chiếc rương, chắc chắn là của nhà đối diện.

“Mẹ nó!” Từ Nhiễm thấp giọng chửi thề, có lẽ nghe tiếng động nên cửa đối diện mở ra, cảnh tượng chật vật của Từ Nhiễm đều lọt vào mắt đối phương.

Bùi Trạch Lâm giật mình, “Cô Từ, cô không sao chứ!”

“Đồ của anh làm tôi vấp ngã, sao anh bỏ…” Từ Nhiễm rất muốn mắng anh ta vài câu, nhưng bây giờ cô đang rất gấp, “Cẩn thận chút đi!”

“Thật ngại quá, thật ngại quá!” Bùi Trạch Lâm xin lỗi liên tục, muốn đưa tay phủi bụi cho Từ Nhiễm nhưng cô lách người qua.

Tay Bùi Trạch Lâm lơ lửng giữa không trung, thu lại cũng không được, mà không thu lại cũng không được, “Cô Từ, cô có sao không? Có cần đi bệnh viện không?”

“Không cần!” Té một cái không đến mức phải đi bệnh viện, nhưng một giây sau cô lập tức đổi chủ ý: “Khoan đã, anh có xe không?”

Bùi Trạch Lâm vội gật đầu: “Có!”

Từ Nhiễm không do dự, thẳng thừng đề nghị: “Nếu như anh cảm thấy có lỗi, chở tôi đến một nơi!”

Vì đã nửa đêm, đường không có xe, không kẹt nhưng cũng mất 40 phút mới đến được địa điểm của Cố Tiến Ngôn. Trước cửa có xe cảnh sát, Hàn Bái đã đến rồi.

Xe dừng, Từ Nhiễm cởi dây an toàn, bên cạnh truyền đến giọng của Bùi Trạch Lâm, “Cô Từ, có cần tôi vào cùng cô không?”

“Không cần, anh lái xe về trước đi!” Nói xong, cô nhanh tay đóng cửa xe.

Đây là khu biệt thự nằm ở ngoại thành. Đến cổng, Từ Nhiễm bị chặn lại, cũng may gặp được Trình Tân đang đi ra gặp cô.

“Chị Từ, ở lầu hai.”

Từ Nhiễm theo anh ta vào trong, lúc này trong đầu cô chỉ có một mối quan tâm duy nhất, “Cố Tiến Ngôn có sao không?”

Trình Tân đáp: “Anh ấy không sao, đã kiểm tra không có ngoại thương, nhưng tinh thần không được tốt lắm.”

Cố Tiến Ngôn nhất định đã bị dọa sợ. Cách đây ba năm cô đã từng trải qua cảm giác này, cô hiểu được cảm giác tuyệt vọng và hoảng sợ đến mức nào. Khi tỉnh lại không biết bản thân đang ở đâu, bên cạnh có máu và một cỗ thi thể chẳng biết có liên quan đến mình hay không.

Điều khiến Từ Nhiễm vui nhất bây giờ chính là Cố Tiến Ngôn không sao.

Đến lầu hai, cô trông thấy Hàn Bái trước, còn có Từ Độ.

Xuyên qua khe hở của hai người, Từ Nhiễm trông thấy trên nền đất ở trong phòng có một cái đầu của phụ nữ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom