Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4
“Các cặp số bóng đỏ trong đợt này là 03 04 07 11 28 31, cặp bóng màu xanh là 01.”
Trên tivi người dẫn chương trình lần lượt đọc từng cặp số, Cố Tiến Ngôn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, vẻ mặt càng lúc càng thất vọng, không có một con số nào trùng, anh ấy tức tối bấm chuyển kênh: “Mẹ nó, lại không trúng!”
“Nhiều năm rồi mà sao cậu chưa chịu từ bỏ nhỉ?”
Cố Tiến Ngôn từ bé đã chịu ảnh hưởng của mẹ, khi lên đại học anh ấy bắt đầu mua vé số, dĩ nhiên cũng có trúng nhưng chưa bao giờ vượt qua con số 200 tệ.
Cố Tiến Ngôn lập một thề son sắt: “Vì tớ tin ngày nào đó giải đặc biệt sẽ thuộc về tớ!”
Từ Nhiễm không tài nào hiểu được đam mê này của anh ấy: “Phí tiền!”
“Đâu phải lần nào tớ cũng mua, hơn nữa mỗi lần tớ cũng chỉ mua hai đồng. Cậu không biết mấy tay mê số mua một lần từ mấy trăm đến cả nghìn tệ.”
Từ Nhiễm im lặng lườm anh ấy một cái, chẳng muốn phát biểu ý kiến.
Đang nhàn nhã sau bữa cơm, cô bị một cuộc điện thoại cắt ngang. Chiều nay một người đàn ông trung niên rơi xuống ở khu căn hộ của mình, tử vong tại chỗ. Trước khi người đàn ông nhảy lầu, dân cư tiểu khu cũng phát hiện bất thường và báo cảnh sát, nhưng chỉ hai phút sau người đàn ông không quan tâm đến lời khuyên của những người xung quanh nhảy từ trên mái nhà xuống. Cảnh sát đến và tiến hành điều tra. Theo lời khai của người dân, tình huống tại hiện trường và các clip quay lại của người qua đường cảnh sát đã loại trừ yếu tố mưu sát và sảy ngã, nhận định là tự sát.
“Người nhà không đồng ý?”
Cảnh viên đang làm nhiệm vụ vừa hay quen biết với Từ Nhiễm, anh ta kể lại tình hình, “Người chết không để lại di thư. Theo như người nhà trình báo hai ngày nay ông ta không hề có bất cứ biểu hiện lạ thường nào.”
Từ Nhiễm coi lại đoạn clip của người qua đường ghi lại, người đàn ông tên Lục Quân đứng một mình bất động trên tầng cao nhất, xung quanh vô số tiếng người bàn luận, ba phút sau ông ta nhảy thẳng xuống trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người, đoạn clip kết thúc.
Người nhà yêu cầu nghiệm thi, nhưng kết quả không hề thay đổi, trong cơ thể nạn nhân không tìm ra được bất kỳ loại thuốc hay thành phần rượu bia, ông ta hoàn toàn tỉnh táo khi nhảy lầu.
Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gào khóc của người con gái: “Bố tôi tuyệt đối không thể nào tự sát. Ông còn đặc biệt mua vé xem phim cho hai mẹ con tôi, ông còn hứa hôm nay sẽ không đón khách, lái xe về nhà sớm một chút cùng mẹ con tôi đi ăn tối, chắc chắn các anh đã nhầm lẫn rồi!”
Nghe được mấy từ này, Từ Nhiễm đoán nghề nghiệp của ông ta: “Nạn nhân làm tài xế taxi?”
“Đúng! Căn cứ camera của tiểu khu, khoảng 1 giờ chiều ông ta lái taxi về nhà.”
Trên bàn là hai cuống vé phim “Và rồi chẳng còn ai” của Agatha Christie, bắt đầu lúc 1 giờ 30, giá 580 tệ.
“Ông ta nhảy lầu lúc mấy giờ?”
“Tầm 3 giờ 40.”
Từ Nhiễm lập tức rõ ràng, đây không phải là hành động bộc phát mà đã có kế hoạch tự sát từ trước. Ông ta mua vé có mức giá cao nhất, vị trí tốt nhất để vợ con ông ta đi xem, bộ phim này dài hai tiếng, kết thúc lúc 3 giờ 30. Ông ta lựa chọn thời gian này nhảy lầu để hai mẹ con có thể vui vẻ xem cho trọn bộ phim.
Đây là món quà ông ta tặng cho vợ và con trước khi rời khỏi thế gian này.
*
Từ Độ đưa vé số cho Hàn Bái: “Chiếc ví da này sử dụng chưa đến 5 năm, còn tấm vé số 15 năm trước lại được bảo quản cẩn thận. Nếu như nó thuộc về nạn nhân chứng tỏ nó đóng vai trò rất quan trọng với ông ta; còn nếu là do hung thủ bỏ lại, lại càng đáng để chúng ta tra xét.”
Hàn Bái hiểu rõ, anh ta cất vật chứng vào túi: “Muốn điều tra việc này có lẽ bắt đầu từ vợ trước của ông ta.”
Vợ cũ của Đường Đức tên Kỳ Mẫn Quyên, hai người kết hôn chín năm nhưng không sinh được đứa con nào, họ ly hôn ba năm trước, ngôi nhà duy nhất của bọn họ để lại cho Kỳ Mẫn Quyên. Hai năm rưỡi trước Kỳ Mẫn Quyên tái hôn, vẫn tiếp tục ở trong căn nhà của người chồng cũ.
Khi Hàn Bái và Từ Độ đến nơi trong nhà chỉ có một mình Kỳ Mẫn Quyên. Nghe tin chồng cũ bị sát hại, cô ta cực kỳ khiếp sợ, khai nhận sau khi ly hôn bọn họ chưa từng liên lạc lại.
“Cô Kỳ, trong ví da của chồng cũ cô chúng tôi phát hiện tấm vé số cách đây 15 năm, cô đã từng thấy qua tờ vé số này chưa?”
Kỳ Mẫn Quyên lập tức gật đầu, “Tôi biết, tờ vé số này luôn ở trong ví của chồng tôi, từ ngày chúng tôi mới quen nhau tôi đã trông thấy.”
Từ Độ dẫn dắt từ từ: “Trong phòng của ông ta tôi thấy mấy quyển sách liên quan đến đề tài phân tích vé số, ông ta thường mua vé số lắm sao?”
“Không chỉ là thường đâu, ông ta kỳ nào cũng mua, một tháng nội tiền vé số thôi cũng hơn một nghìn, chúng tôi ly hôn cũng vì chuyện này.”
“Lần nào cũng đều là dãy số giống nhau?”
“Làm sao anh biết? Đúng vậy, ông ta luôn mua dãy số này, ông ta nói đây là dãy số may mắn.” Kỳ Mẫn Quyên lẩm bẩm, “May mắn cóc khô! Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy được giải nào.”
Việc liên quan đến vé số cũng hỏi gần đủ, Hàn Bái chuyển đề tài: “Cô Kỳ, đêm hôm qua từ 11-12 giờ đêm cô ở đâu?”
Kỳ Mẫn Quyên nghe xong cuống cả lên, suýt chút nữa ngã khỏi ghế salon: “Anh… các anh nghi ngờ tôi?”
“Chỉ hỏi theo thông lệ!”
Kỳ Mẫn Quyên chợt cảm thấy hành động của mình vừa rồi có hơi thất thố, cô ta biện giải: “Muộn như thế dĩ nhiên tôi ở nhà, sau bữa tối là tôi không đi đâu.”
Hàn Bái tiếp tục truy hỏi: “Có ai làm chứng không?”
Kỳ Mẫn Quyên lắc đầu: “Không, không có. Tôi ở nhà một mình.”
“Cô Kỳ, chồng trước và người chồng hiện tại làm cùng một công ty sao?”
Câu hỏi này của Từ Độ khiến cô ta cảm thấy không dễ chịu chút nào: “Đúng!”
Hàn Bái thuận thế hỏi tiếp: “Vậy tối hôm qua chồng chị ở đâu?”
“Tối qua anh ấy trực đêm, lát nữa sẽ về.”
Mười mấy phút sau, chồng của Kỳ Mẫn Quyên, ông Tống Thiên An, trở về. Thấy trong nhà xuất hiện hai người lạ mặt, trong đó còn có một người mặc cảnh phục, Tống Thiên An hoang mang: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Kỳ Mẫn Quyên lập tức đi đến bên cạnh chồng: “Không có gì, chồng trước của em bị người ta giết chết nên cảnh sát đến hỏi chút việc.”
Hàn Bái cũng đứng lên: “Chào ông Tống, xin lỗi vì đã làm phiền. Trong khoảng thời gian này ông có gặp ông Đường Đức hay không?”
“Không có. Từ sau khi tôi đổi công việc, tôi chưa từng gặp ông ta.”
Tầm mắt Từ Độ nhìn xuống phía dưới, lướt qua tay ông ta: “Đêm hôm qua ông ở đâu?”
Mắt Tống Thiên An chớp chớp: “Tôi… Tôi có việc bên công ty.”
Ra khỏi nhà của Kỳ Mẫn Quyên, lên xe, Hàn Bái nghiêng đầu hỏi Từ Độ: “Thế nào?”
Từ Độ thắt dây an toàn, anh mấp máy môi, quan hệ của ba người bọn họ anh đã rõ ràng, “Lúc trước Kỳ Mẫn Quyên ly hôn với Đường Đức không đơn giản chỉ vì tờ vé số mà còn vì Tống Thiên An.”
“Anh nghi ngờ Tống Thiên An?”
“Ông ta nói dối về hành tung đêm qua của mình, trực ban là thật, nhưng ông ta có rời khỏi đơn vị,”
“Vậy…”
Câu tiếp theo của anh lại xoay theo chiều hướng khác: “Tuy nhiên không phải giết người mà là ngoại tình.”
Không đợi Hàn Bái lên tiếng hỏi, Từ Độ đã chầm chậm giải thích: “Hắn vừa tắm xong, trên người có mùi sữa tắm của khách sạn theo giờ.”
Hàn Bái há hốc mồm kinh ngạc: “Ngay cả mùi sữa tắm của khách sạn theo giờ mà anh cũng có thể phân biệt được?”
Từ Độ cụp mắt, giọng nhàn nhạt: “Tôi từng nghiên cứu qua đề tài này.”
Không muốn nói nhiều, Từ Độ tiếp tục: “Thế nhưng ông ta không thay quần áo nên vẫn còn lưu lại mùi nước hoa của phụ nữ, nhẫn cưới ở trong túi quần, ngày hôm qua ông ta tháo ra quên đeo lại.
Từ Độ khẳng định: “Điều tra chứng minh thư của ông ta có thể tra được lịch sử thuê phòng.”
“Còn nữa, trái lại tôi thấy Kỳ Mẫn Quyên còn khả nghi hơn Tống Thiên An. Tôi cho rằng cô ta đã che giấu một số chuyện liên quan đến Đường Đức.”
Kết quả điều tra xác thực không ngoài suy đoán của Từ Độ, bọn họ tra được ghi chép thuê phòng của Tống Thiên An, hầu như lần nào ông ta trực đêm đều mướn phòng tại khách sạn gần nhà xưởng, đối tượng ngoại tình của ông ta là một nữ đồng nghiệp.
Có bằng chứng ngoại tình đồng nghĩa với việc bài trừ hiềm nghi ông ta giết người.
Hàn Bái sắp xếp cảnh viên theo dõi sát sao Kỳ Mẫn Quyên. Theo như điều tra của Triệu Lượng sau khi hỏi thăm những người hàng xóm, buổi tối hình như nghe thấy tiếng mở cửa, ngoài ra không hề có bất kỳ tiếng động nào khác thường, không có dấu vết cạy cửa, căn cứ hiện trường cho thấy có lẽ chính chủ nhà chủ động mở cửa, trong lúc đi vào đã không đề phòng nên bị hung thủ tập kích từ phía sau, một nhát tử vong. Điều này cho thấy hung thủ có quen biết với nạn nhân.
Mặt khác bên Trình Tân cũng có manh mối: “Đội trưởng, em có tra các cuộc gọi của Đường Đức, có một cuộc gọi khá khả nghi. Ngày 26 tháng 7 nạn nhân nhận được một cuộc gọi lúc 20 giờ 11 từ cột điện thoại công cộng, độ dài cuộc gọi là 3 phút 26 giây.”
Thời gian tử vong của Đường Đức từ 11-12 đêm, cũng chính là sau khi nhận cuộc gọi này 3 tiếng đồng hồ. “Điều tra được cột điện thoại công cộng nào không?”
“Tra ra, ở đường Giao Vận nhưng camera ghi hình ở đó hỏng rồi.”
*
“Nhanh nấp cho kỹ, tôi bắt đầu đếm rồi, đếm đến 30 là đến bắt bạn đó nha!”
“Một hai ba… Mười Mười một … Hai mươi tám, hai mươi chín, ba mươi!”
“Tôi đến rồi đây!”
“Để tôi xem bạn trốn ở đâu nhỉ?”