-
Chương 2
Cửa căn hộ 104 mở ra, mùi hôi thối bốc ra nồng nặc, ba cảnh sát lần lượt đi vào. Trong phòng khách không có ai, phòng ngủ và thư phòng cũng không bóng người, bọn họ men theo mùi hôi phát ra, rốt cục cũng đi đến nhà vệ sinh.
Rèm tắm kéo chặt, một trong ba cảnh viên lớn tuổi nhất kéo rèm. Chiếc rèm che đi chiếc bồn tắm lớn màu trắng, giờ khắc này bên trong bồn không phảinước mà là máu cùng một cái đầu trôi nổi phía trên.
Mười lăm phút sau cảnh sát Hàn đang tăng ca ở đội trinh sát hình sự nhận được điện thoại: “Đội trưởng Hàn, có thêm người bị hại.”
“Cái gì?!!!”
“Cũng như hai nạn nhân trước đó, hung thủ chỉ để lại đầu, trên tủ giày trước cửa nhà nạn nhân có lưu lại một món đồ dùng thuộc về người chết, địa chỉ tôi đã gửi qua cho anh.”
“Người đầu tiên phát hiện ra thi thể là ai?”
Đầu dây bên kia thoáng sững sờ: “À… điều này có hơi phức tạp, là một nhân viên nhà tang lễ phát hiện.”
Nghe ba chữ này, Hàn Bái bật thốt lên: “Nhà tang lễ nào?”
“Nhà tang lễ Bảo Hoa.”
*
“Nhà tang lễ Bảo Hoa xin nghe, việc cá nhân xin bấm phím 1, điện thoại lừa bịp xin gác máy.”
“Cố Tiến Ngôn, là tớ.”
“Cô là ai?” Thanh âm ngai ngái vang lên ở đầu dây… ngữ điệu của một người đang ngủ say bị đánh thức, giọng nói có thêm vài phần tức giận.
“Từ Nhiễm!”
“Gì… Đêm hôm không ngủ tìm tớ tán gẫu à?”
Từ Nhiễm không nói nhiều, đi thẳng vào vấn đề: “Bên này tớ có chút việc, xe đang chở linh cữu đậu ở bên đường mà tớ có việc gấp không cách nào quay về, cậu xử lý giúp tớ nhé!”
Cố Tiến Ngôn: “Đồ đệ của cậu cũng đi theo mà!”
“Trong tình huống này một mình cậu ấy không xử lý được.” Từ Nhiễm ngẩng đầu nhìn người đang tiến tới, “Cám ơn!”
Mặc kệ đầu dây bên kia ồn ào, cô trực tiếp ngắt máy.
“Từ Nhiễm!”
“Hàn Bái!”
Hàn Bái liếc nhìn đồng phục công tác của Từ Nhiễm, đây là lần đầu tiên anh ta trông thấy cô trong bộ dáng này, tựa như che lấp tất cả ánh sáng, chỉ còn bắt gặp một cặp mắt đen tuyền, sáng trong, trong lòng anh ta muốn nói rất nhiều điều nhưng cũng chỉ thốt lên được mấy từ: “Đã lâu không gặp!”
Từ Nhiễm vuốt cằm: “Đúng là lâu lắm rồi không gặp.” Dù sao công việc của hai người luôn bận rộn không kể sáng đêm.
“Nghe bọn họ nói người bên Bảo Hoa phát hiện tôi đoán được đó là em.”
Từ Nhiễm cười khẽ: “Cũng trùng hợp thôi, do tôi nhìn thấy hai cành hoa khô.”
Hàn Bái biết cô chỉ khiêm tốn mà thôi, người ra ra vào vào nhiều như vậy đương nhiên đâu chỉ có mình cô trông thấy cành hoa khô, nhưng rõ ràng chỉ cô có thể suy đoán được bên trong xảy ra án mạng và có liên quan đến vụ án trước.
“Chỉ có mình anh thôi sao?”
“Hic, đám Trình Tân vẫn chưa đến!” Hàn Bái liếc mắt nhìn phía sau, ánh mắt lộ ra một tia ánh sáng.
Từ Nhiễm nghiêng đầu nhìn sang, là một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt xa lạ.
Hàn Bái lúng túng lên tiếng: “Giáo sư Từ Độ, đại học D.”
Vô tình chạm mặt Hàn Bái có ý định giới thiệu bọn họ quen biết, ai ngờ Giáo sư Từ kia đi phớt qua không hề dừng lại mà đi thẳng vào bên trong.
Từ Nhiễm chỉ liếc thấy gò má của đối phương, ngũ quan ẩn trong bóng tối cũng không trông rõ, cô chỉ cảm nhận được khi ánh mắt anh liếc nhìn cô cũng chẳng có bao nhiêu thiện cảm.
Giáo sư bây giờ đều ngông nghênh như thế à?
Cô không nghĩ thêm nữa, bày ra bộ dạng phải rời đi: “Nếu anh đến rồi vậy tôi đi trước nhé!”
Hàn Bái ngăn lại: “Em không vào xem qua một chút sao?”
Nghe vậy, đuôi lông mày Từ Nhiễm khẽ nhíu, mỉm cười: “Tôi có tư cách gì chứ?!”
Hàn Bái sững người, lời muốn nói nghẹn ở trong họng.
“Bên chỗ tôi còn có việc chờ tôi về xử lý.” Từ Nhiễm nói những lời này không phải nói cho có, tuy cô đã gọi điện thoại nhờ Cố Tiến Ngôn nhưng cô vẫn phải chạy về mất công anh ta lại lải nhải suốt cả tuần.
Hàn Bái cũng không miễn cưỡng, quen biết đã nhiều năm anh ta hiểu rõ tính cách của Từ Nhiễm, việc cô đã quyết định không ai có thể thay đổi.
Hai người cách nhau tầm hai ba bước thì bỗng nhiên âm thanh của Từ Nhiễm truyền đến: “Có điều tôi có một suy nghĩ, anh có thể tham khảo thử.
Nhìn cô rời đi, Hàn Bái mới bắt đầu tiến vào căn hộ 104. Từ Độ đang đứng trước bồn tắm lớn, quay lưng về phía anh ta.
“Mỗi lần hung thủ đều lưu lại một món đồ trước cửa nhà nạn nhân, có thể không hẳn thuộc về nạn nhân mà chỉ muốn ám chỉ địa điểm hắn quăng thân và tứ chi của họ.”
Không có tiếng đáp lại, Từ Độ xoay người, “Làm sao?”
“Không có gì!” Hàn Bái lắc đầu, “Ý là Từ Nhiễm đã nói như thế.”
*
“Có phải cậu nghĩ rằng mình may mắn lắm ư?! Cậu có biết mình cũng có thể bị coi là kẻ tình nghi không?”
“Vì vậy nên tớ mới bảo Lưu Triết đi nói đấy thôi.” Từ Nhiễm đã đeo bịt tai nhưng vẫn không thể ngăn được giọng hét oang oang của Cố Tiến Ngôn.
“Nó vừa tốt nghiệp, còn là thực tập sinh, bốn bỏ năm lên thì coi như vẫn là một đứa bé, cậu để cho một thằng bé đi nói chuyện, cậu có cảm thấy có lỗi với lương tâm không!”
Đứa bé? Cô chưa từng gặp đứa nhỏ nào mà lớn như vậy.
“Chẳng lẽ lại coi như không thấy?” Từ Nhiễm nhíu mày nhìn anh ta, “Cậu rõ ràng hiểu được thời gian có giá trị đến mức nào, ngày nào còn chưa bắt được hung thủ ngày đó không ai có thể ngủ yên, huống chi..”
Hung thủ là kẻ giết người liên hoàn; nếu một ngày chưa bắt được hắn, hắn sẽ không ngừng ra tay.
“…” Cố Tiến Ngôn phát hiện mình không tài nào phản bác, bắt đầu nói sang việc khác: “Vậy cậu không thể cẩn thận hơn một chút được sao?”
Cố Tiến Ngôn: “Là ai kêu cậu thất nghiệp vào đây? Là tớ!”
Cố Tiến Ngôn: “Là ai hết lòng đề cử cậu vào công tác bên nhà tang lễ Bảo Hoa? Vẫn là tớ.”
Cố Tiến Ngôn: “Là ai để cậu đứng đầu nhà tang lễ?”
Từ Nhiễm suốt nãy giờ không hé răng vội lên tiếng: “Là tớ, đứng thứ hai.”
Cố Tiến Ngôn: “…” Cmn!
Gần 7 giờ sáng Từ Nhiễm mới hoàn thành việc “sửa mặt” chống phân hủy cho thi thể. Công tác ở nhà tang lễ đã gần hai năm, thức suốt một đêm thế này cô cũng đã quen.
Làm xong cô xuống gara, Cố Tiến Ngôn đã ở sẵn trong xe đợi cô.
Hai người là bạn thân, hồi cao trung cùng một nhóm, bây giờ lại ở gần nhà nên Cố Tiến Ngôn dĩ nhiên đều đưa đón cô mỗi ngày.
Hầu như thức cả đêm nên Từ Nhiễm không tỉnh táo để lái xe, cô mở cửa ghế phụ lái, ngồi vào, Cố Tiến Ngôn tự giác ngồi vào ghế tài xế.
Từ Nhiễm điều chỉnh ghế dựa, tìm một tư thế thoải mái để ngủ bù, vừa chuẩn bị nhắm mắt lập tức nghe giọng Cố Tiến Ngôn truyền đến, nhưng không còn hùng hổ như trước: “Có việc tớ nghĩ cũng nên để cậu biết mà chuẩn bị.”
Nghe đến đây Từ Nhiễm lạnh nhạt đáp lại: “Chuyện Đằng Kiến Vũ về nước?”
“Mẹ kiếp, cậu là thần à, sao cậu biết?!”
Từ Nhiễm nhếch miệng: “Cậu cứ như gà mắc thóc, muốn nói lại thôi thì chắc chắn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, lại là việc có liên quan đến tớ… không phải anh ta thì là ai?”
Cố Tiến Ngôn cảm thấy như bị ăn quả đắng, đúng là không có chuyện gì có thể giấu được cô.
“Huống chi trước khi về nước anh ta có gửi email cho tớ!”
Vừa dứt lời, Cố Tiến Ngôn lại tiếp tục oang oang: “Hắn dám liên lạc với cậu? Hắn muốn gì?”
“Gì vậy?” Từ Nhiễm che lỗ tai, khẽ mỉm cười, “Mời tớ ăn cơm, xóa bỏ hiểu lầm.”
Nhìn nét mặt của Từ Nhiễm đột nhiên Cố Tiến Ngôn có dự cảm xấu: “Cậu… Không phải cậu đồng ý rồi chứ?!”
Từ Nhiễm nhíu mày: “Dĩ nhiên là đồng ý, được cơ hội ăn chùa tại sao phải từ chối!”
Last edited by a moderator: