-
[QUYỂN 1: MAY MẮN] Chương 1
Tháng 7, thành phố S.
Vào hè, mấy ngày liên tục trời nóng đến đỉnh điểm, cho dù ban đêm nhiệt độ cũng hề thuyên giảm.
Máy lạnh ở phòng trực một tiếng trước đột nhiên ngừng hoạt động, chỉ còn duy nhất chiếc quạt máy xoay qua xoay lại liên tục phát sinh những tiếng lộc cộc, lại thêm tiếng ve sầu vang lên ngoài ô cửa sổ khiến cho người ta cảm thấy phiền muộn.
Trên hành lang tất cả các đèn đều tắt, chỉ có bảng chỉ dẫn lối thoát hiểm phát ra ánh sáng xanh mơn mởn. Lưu Triết nằm bò trên giường, nhìn ra ngoài trời qua ô cửa kính phòng trực. Bên ngoài đen kịt một mảnh nhưng cậu ấy luôn có cảm giác có gì đó đang nhìn mình, tựa như chỉ một giây nữa thôi sẽ xuất hiện một con mắt… Bây giờ đã là một giờ sáng, nghe người ta nói đây là thời điểm âm khí mạnh nhất, nếu như…
Lưu Triết bị ý nghĩ này của mình dọa phát hoảng, dưới nách đổ mồ hôi, trán cũng lấm tấm mồ hôi, cậu ấy nhanh chóng nhìn sang phía phòng nghỉ ngơi ở bên trái. Tuy không thể nghe được bất kỳ tiếng động nào ở bên đó nhưng ít ra cậu ấy biết nơi này không chỉ có một mình mình.
Cũng đừng trách cậu ấy nhát gan, từ sau khi tốt nghiệp rồi gia nhập đơn vị đây là lần đầu tiên cậu ấy trực đêm. Mặc dù khi nhận lời mời làm công việc này cậu ấy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn rất sợ.
Lưu Triết trở mình, trong đầu tự dặn bản thân đêm nay sẽ bình an vô sự, cố gắng nhắm mắt ngủ.
Hơn hai giờ sáng, Lưu Triết mê mê tỉnh tỉnh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu ấy đứng dậy đi ra bàn làm việc, góc màn hình trên cùng sáng đèn hiển thị số người gọi. Mãi cho đến khi cúp điện thoại tim cậu ấy vẫn còn đập thình thịch.
Lưu Triết mở đèn, cầm địa chỉ đi đến phòng nghỉ, vừa định gõ cửa thì cửa phòng mở ra.
Lưu Triết nhìn người đã mặc đồng phục công tác chỉnh tề: “Sư phụ… À… có việc!”
“Ừ!” Từ Nhiễm liếc nhìn sổ tay trên tay cậu ấy: “Tình hình thế nào?” Vừa hỏi cô vừa rút di động.
“Là một bà lão, thời điểm phát hiện ra thi thể đã chết quá hai ngày.”
Lưu Triết vừa nói xong, điện thoại cũng nối thông.
“Alo, sư phụ Đới, con là Từ Nhiễm, có việc phiền đến thầy.” Sau khi thông báo xong, chuẩn bị ra cửa, đột nhiên Từ Nhiễm dừng lại.
Lưu Triết đi sát sau lưng cũng dừng theo: “Sao vậy sư phụ?”
Từ Nhiễm khẽ hất cằm: “Cầm theo gói thuốc lá!”
“Vâng!” Lưu Triết quay lại nhét bao thuốc vào trong túi, thầm nghĩ chắc có lẽ mang theo cho sư phụ Đới.
Khi hai người xuống lầu, xe cũng vừa vặn đến, lên xe, Lưu Triết báo địa chỉ cho sư phụ Đới.
Từ đây lái qua hiện trường tầm ba mươi phút, Lưu Triết quay đầu nhìn trông thấy Từ Nhiễm đang nhắm mắt dưỡng thần, trái lại cậu ấy không tài nào chợp mắt. Đây là lần đầu tiên Lưu Triết theo sư phụ ra ngoài, không biết sẽ đối mặt với cái gì, cũng không biết bản thân có chịu đựng được hay không.
Sắp đến nơi, dưới lầu vẫn còn xe cảnh sát, sư phụ Đới xuống xe trước, Lưu Triết chuẩn bị mở cửa xe chợt nghe Từ Nhiễm gọi lại, “Thời tiết thế này cộng thêm thi thể đã qua hai ngày, về thị giác hay khứu giác đều sẽ rất kinh khủng. Cậu là lính mới, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất: Không được ói ở trong phòng.”
Đại khái cũng đoán được tình trạng thi thể, Lưu Triết khẽ nhíu mày, sắc mặt trắng bệch.
“Nếu như đi vào không chịu được thì chạy ra ngoài hít thở, đốt điếu thuốc.”
Lưu Triết im lặng gật đầu, giờ mới hiểu được gói thuốc lá ấy là chuẩn bị cho mình.
Người chết ở căn hộ 103, Từ Nhiễm đưa thẻ cho cảnh viên kiểm tra: “Chúng tôi thuộc nhà tang lễ Bảo Hoa.”
Cảnh viên là người mới, trước nay chưa từng gặp cô, thấy cô còn trẻ lại là phụ nữ nên không khỏi liếc mắt quan sát đánh giá cô một lúc, việc này Từ Nhiễm cũng đã quá quen thuộc.
Làm nghề này hầu hết đều là đàn ông, phụ nữ lại còn công tác tuyến đầu như cô thế này cực kỳ hiếm.
Vào trong nhà, càng đi sâu mùi càng nặng, phòng ngủ ở hướng nam, người chết mặt hướng xuống phía dưới, nằm trên sàn nhà bên cạnh giường. Tình huống thi thể đúng như Từ Nhiễm dự đoán, liên tục mấy ngày 37 độ khiến tử thi nhanh chóng bị phân hủy, mùi xác thối nồng nặc, ruồi nhặng bu đầy bốn phía.
Trong tay thi thể cầm lọ thuốc đã mở, thuốc viên đổ rải rác xung quanh, cô nhìn sơ cũng nhận ra đây là Nitroglycerin, là loại thuốc trợ tim.
Từ Nhiễm gặp qua không ít lần tình huống tương tự thế này, bệnh tim bộc phát, không kịp uống thuốc, bệnh nhân lập tức ngã xuống, ngay cả thời gian gọi điện thoại cầu cứu người thân cũng không kịp, cứ thế mà đi.
Phía sau truyền đến âm thanh buồn nôn, Từ Nhiễm quay đầu lại, quả nhiên là Lưu Triết đang bịt chặt miệng, sắc mặt tái nhợt, xác chết phân hủy nặng thế này cho dù đeo khẩu trang cũng không ngăn được mùi hôi.
Từ Nhiễm ra hiệu cho cậu ấy ra ngoài, dù sao lần đầu, cô cũng không hi vọng cậu ấy có thể giúp gì được cho mình.
Cảnh sát điều tra đã xong, bài trừ khả năng giết người, nguyên nhân cái chết chính là bệnh tim bộc phát, con trai duy nhất của bà lão ở tiểu khu sát bên cạnh, sau khi nghe thông báo cũng chạy đến coi, hiện tại vẫn đang ở bên ngoài nôn thốc nôn tháo.
Từ Nhiễm và sư phụ Đới đưa linh cữu lên xe tang, sau đó cô quay trở lại bàn giao một vài việc cho thân nhân người chết.
Ra khỏi căn hộ 103, Từ Nhiễm quay đầu nhìn sang căn hộ 104 ở sát bên cạnh, do dự hai giây cô lên tiếng hỏi cảnh viên đang đứng trước cửa: “Ai phát hiện ra người chết?”
Anh cảnh viên thấy cô là người bên nhà tang lễ nên trả lời: “Là hộ 102, ngửi thấy mùi hôi thối, ngoài hành lang thấy có ruồi nhặng nên lập tức báo cảnh sát.”
“Còn hộ 104 thì sao? Có thấy người đi ra không?”
“Hình như không!” Cảnh viên liếc nhìn cửa hộ 104, sau đó quay sang nhìn Từ Nhiễm, “Sao vậy?”
Từ Nhiễm lắc đầu: “Không có gì!”
Cảnh viên tuy cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không để ý, mấy phút sau có thêm một người mặc đồng phục nhà tang lễ đi vào nhưng không phải là cô gái kia mà là một cậu thanh niên, anh ta trông thấy cậu thanh niên đứng trước cửa hộ 104 tần ngần một lúc, không biết đang tìm cái gì.
“Có chuyện gì không?”
Lưu Triết ngẩng đầu, cậu ấy cố kiềm nén tâm trạng căng thẳng, chỉ vào hộ 104 nói: “Tôi … Tôi nghi ở trong căn nhà này cũng có người chết!”
“Có người chết?!”
“Làm sao cậu biết?”
“Vì… trên cánh cửa có dấu vết bị cạy cửa.” Ngay lập tức ba cảnh sát vây quanh Lưu Triết khiến cậu ấy căng thẳng nghẹn lời: “Hơn nữa… tuy hộ 103 …”
Năm phút sau.
Từ Nhiễm đang ngồi trên xe nhìn Lưu Triết đi ra, ánh đèn đường phản chiếu gương mặt đang đỏ au của cậu ấy, có lẽ sắp òa khóc đến nơi rồi.
Dù gì cũng chỉ là một cậu nhóc chân ướt chân ráo bước ra đời làm sao không hoảng sợ khi bị cảnh sát tra hỏi, nói được vài câu lập tức khai cô ra: “Sư phụ tôi giải thích không rõ ràng.”
Từ Nhiễm thở dài, liếc mắt nhìn anh cảnh viên đi phía sau Lưu Triết.
“Để tôi giải thích.”
Trước cửa hộ 104, ba cảnh sát đứng nhìn Từ Nhiễm, Từ Nhiễm chậm rãi lên tiếng, không hề nao núng: “Mùi hôi thối phát ra từ căn hộ 103, hộ 104 lẽ ra phải chịu ảnh hưởng trước nhất, vậy mà lại là hộ 102 báo cảnh sát, đây là nguyên nhân thứ nhất; hộ 104 có dấu vết bị cạy cửa, đây là nguyên do thứ hai; ruồi nhặng từ hộ 103 bay về phía hộ 104 chứng tỏ ở đó cũng có đồ vật bị phân hủy, đây là nguyên nhân thứ ba.”
“Tuy nhiên, đây không phải là những chứng cứ trực tiếp.” Từ Nhiễm chỉ vào cành hoa khô không hề bắt mắt chút nào ở trên tủ giày: “Đây mới là nguyên nhân chính!”
Last edited by a moderator: