-
Chương 20
Ba năm trước, phó giáo sư Từ Nhiễm khoa tâm lý học Đại học G bị cách chức do có liên quan đến một vụ án giết người. Mặc dù qua điều tra đã chứng minh cô không hề có liên quan đến vụ án đó, cô cũng là người bị hại nhưng những lời vu vạ và hãm hại của giáo sư Đằng Kiến Vũ tại trường đại học H chung quy rửa cũng không sạch.
Nửa năm sau vụ án, Từ Nhiễm vào công tác tại Nhà tang lễ Bảo Hoa với vai trò chuyên viên nhập liệm, là một “người đưa đò”.
Tất cả mọi người đều không thể lý giải được sự lựa chọn này của cô.
Trả lời cho câu hỏi nguyên nhân vì sao cô lại chọn nghề ấy, đáp án đơn giản: cô vốn dĩ không thể tồn tại được trong giới ấy nữa, bạn thân của cô lại đang làm nghề này, có anh ấy giúp đỡ cô.
Thế nhưng không ai biết được nguyên nhân thật sự.
… Là vì chuộc tội.
*
Một ngày sau khi đồng ý hợp tác với Từ Độ, Từ Nhiễm đã sâu sắc nhận ra được một vấn đề: đồng ý hợp tác với Từ Độ chính là hành tội.
Cả ngày hôm qua cô hầu như chạy hết nửa vòng thành phố S, điều tra một lần tất cả sáu người phụ nữ mất tích tương tự với Thi An Mân, phạm vi quanh điểm mất tích cũng xem xét qua.
Đây gọi là hợp tác? Rõ ràng coi cô là chân chạy việc;nhưng cô không thể oán trách vì trước đó người ta đã nói cho cô cơ hội trả nghĩa ân tình.
Tuy nhiên, qua một ngày điều tra, Từ Nhiễm cũng rõ hơn ngọn nguồn sự việc, điều Từ Độ nghi ngờ không phải là vô căn cứ. Các địa điểm mất tích đều giống nhau: vị trí hẻo lánh, không có camera hoặc nằm trong góc chết, là nơi có thể lái xe vào được.
Điểm giống nhau của những cô gái mất tích kia càng rõ ràng hơn. Tất cả đều đã kết hôn, độ tuổi tầm ba mươi, trước khi mất tích có biểu hiện nghi ngờ ngoại tình, đêm mất tích đều là hẹn bạn bè ra ngoài. Bọn họ đều không liên lạc được sau khi bị mất tích, người nhà cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay thư yêu cầu tiền chuộc.
Bảy cô gái mất tích tính luôn cả Thi An Mai, hai người mất tích cách nhau khoảng hơn hai tháng; điều đó có nghĩa từ khi bắt đầu chọn lựa mục tiêu, hung thủ cần ít nhất hai tháng để tiến hành tiếp xúc với đối tượng mới. Phương thức đa dạng, hắn dùng thủ đoạn nào đó để nhận được sự tin tưởng của đối phương. Một khi mối quan hệ đạt đến trình độ nhất định, hắn sẽ hẹn đối phương ở một địa điểm hắn đã chọn lựa từ trước, đợi đến khi lên xe hoặc lọt vào địa bàn của hắn, hắn mới lộ bộ mặt thật.
“Kẻ tình nghi có dung mạo bình thường, lời nói cử chỉ khéo léo, không mang tính chất công kích, có xe, có công việc ổn định và một chỗ ở cố định.” Từ Nhiễm phân tích xong nhìn Từ Độ đánh giá một lượt, đuôi mày cô khẽ nhíu, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Giáo sư Từ cực kỳ phù hợp, tuyệt đối có thể dẫn dụ không ít người chủ động lên xe.”
Từ Độ không đáp lời ngay mà ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô, đáy mắt vừa đen vừa sâu, không hề có ý định trốn tránh.
Ánh mắt nhìn chằm chằm ấy khiến Từ Nhiễm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cô không phải là người dễ hoảng sợ nhưng không hiểu sao âm thanh vẫn yếu thế hơn hẳn: “Tôi chỉ đùa một chút, không đến nỗi tức giận chứ?”
Phát ra tiếng cười khẽ, Từ Độ lên tiếng: “Nếu như tôi dụ cô, cô sẽ mắc lừa chứ?”
Tại sao đang yên đang lành nói chuyện vụ án bầu không khí lại trở nên ám muội thế này rồi?
Từ Nhiễm hối hận vừa rồi cô không nên nói câu đó.
Tầm mắt của Từ Độ không dời đi một ly nào, dĩ nhiên là không có ý định buông tha cho cô, giọng trầm hơn, “Không trả lời sao?”
Đáp án của cô rất quan trọng à? Tại sao nhất định phải biết?
Tuy nghĩ như thế nhưng Từ Nhiễm vẫn trả lời: “Không biết!”
Câu trả lời tương đối thẳng thắn.
“Tại sao?”
“Tôi không có hứng thú với người cùng ngành.” Cô không có ý định tìm người trong giới của mình, đây là suy nghĩ của cô từ mấy năm trước rồi.
Từ Độ nghe xong nở nụ cười, nhếch miệng hỏi ngược lại: “Chúng ta cùng một ngành?”
“…” – Bó tay.
“Khúc dạo đầu” nhanh chóng qua đi, vòng đi vòng lại thì Từ Nhiễm và Từ Độ cũng có cái nhìn nhất quán về vụ án liên hoàn này, nhất định hung thủ cần phải qua một con đường nào đó để khóa chặt mục tiêu, để hắn có thể thu hoạch tin tức và tiếp xúc được với những người phụ nữ ấy. Tìm ra con đường này chắc chắn tìm được phương hướng giải quyết cho vụ án.
Và muốn có được điều đó cần phải phân tích quỹ tích sinh hoạt của sáu cô gái trước khi mất tích, bọn họ quyết định đặt trọng tâm vào người mất tích cuối cùng.
Lương Hải Yến, 31 tuổi, đã kết hôn, mất tích ngày 21 tháng 8, tình huống mất tích tương tự Thi An Mai, cô ta nói với chồng muốn ngủ qua đêmnhà bạn, mất tích sau khi ra ngoài, chiếc xe được tìm thấy ở một nơi không có camera ghi hình, trên xe không có người, không có di động và túi xách.
Từ Độ và Từ Nhiễm lái xe đến nhà Lương Hải Yến, dĩ nhiên người cầm lái vẫn là Từ Nhiễm.
Thời gian mất tích đã một tuần, Sở Duy Tân, chồng Lương Hải Yên xin nghỉ việc, nháo nhào đi tìm vợ.
Thấy hai người bọn họ đến hỏi về tình huống mất tích của vợ, Sở Duy Tân nghĩ rằng đã có tiến triển mới, không ngờ lại nhận được tin đáng lo hơn, trong lòng càng thấp thỏm, biểu cảm lộ rõ trên gương mặt: “Tìm được vợ tôi rồi?”
Từ Độ khẽ lắc đầu: “Anh Sở, chúng tôi đến đây muốn anh xác định một vài việc.”
“Không phải ngày đến báo án đã hỏi rồi sao?” Câu hỏi này không phải của Sở Duy Tân mà là của em trai anh ta, Sở Duy An.
Sở Duy Tân không phản đối, tương đối phối hợp: “Không sao, có việc gì cứ hỏi tôi, tôi mong các anh mau chóng tìm thấy vợ tôi.”
“Trước khi mất tích vợ của anh có biểu hiện gì khác thường không?”
“Không có gì.” Sở Duy Tân hơi do dự: “Vì đoạn thời gian trước tôi hay đi công tác, lại thường tăng ca, xác thực không chăm sóc được vợ nhiều, nếu có chuyện bất thường tôi cũng không biết.”
Nói xong, anh ta không khỏi cảm giác tự trách, viền mắt bỗng chốc đỏ au, rơi lệ: “Tất cả đều lỗi do tôi, do tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Sở Duy An nhíu mày, vỗ vỗ lưng anh trai: “Anh, chuyện này đâu thể trách anh. Ai nghĩ được sự việc ra nông nỗi này.”
Từ Nhiễm từ nãy giờ chưa hề hé miệng bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Từ Độ, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh, hai người ngầm trao đổi, lập tức Từ Nhiễm đứng dậy: “Thật ngại quá, anh Sở có thể cho phép tôi xem qua gian phòng của hai người được không?”
“Tôi dẫn chị đi!” Người lên tiếng là Sở Duy An.
Từ Nhiễm quay sang cậu ta khẽ gật đầu: “Phiền cậu!”
Từ Độ ở lại với Sở Duy Tân đặt thêm một vài câu hỏi, còn Sở Duy An đưa Từ Nhiễm vào phòng ngủ.
Đến nơi, Sở Duy An mở cửa, rồi đứng ở ngoài, không có ý bước vào.
Từ Nhiễm quét mắt nhìn một vòng, cô khá tự nhiên như không có ý dò xét căn phòng, tầm mắt quét đến cửa, lập tức mở miệng nói: “Cậu thường ngày hay tiếp xúc với chị dâu không?”
Sở Duy An đang tựa người ở cửa ngẩng đầu nhìn cô, lạnh nhạt trả lời: “Quan hệ bình thường!”
“Vậy cậu có phát hiện trước khi mất tích chị dâu của cậu có hành vi nào khác thường không?”
“Cô hỏi tôi?” Sở Duy An rõ ràng có hơi chống cự, vẻ mặt không tốt lắm, “Việc này phải hỏi anh tôi, không phải anh tôi đã từng trả lời rồi sao?”
Sở Duy An khẽ do dự, chính biểu hiện này đã khiến Từ Nhiễm vững tin rằng cậu ta có biết điều gì đó, và điều này anh trai cậu ta không hề biết.
Một lát sau, Sở Duy An mím mím môi, đi vào trong phòng mấy bước, “Tôi không biết cái này có tính không.”
“Nói thử chút coi!”
Trước khi nói cậu ta ngước đầu ra nhìn về phía phòng khách, ắt hẳn không muốn anh trai mình nghe thấy, giọng cậu ta rất nhỏ: “Khoảng nửa tháng trước có lần tôi đi bar cùng người bạn gặp được chị ta.”
“Cô ta ở cùng với ai sao?”
Sở Duy An khẽ lắc đầu: “Không, chỉ một mình, nhưng hình như đang chờ người. Tôi đi qua chào hỏi, nét mặt chị ta lúc đó khá lúng túng, kỳ lạ.”
Từ Nhiễm hỏi ngay: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi quay sang tìm bạn của mình, không được bao lâu tôi lại nhìn sang chỗ chị ta ngồi, nhưng chị ta đã đi rồi.”
“Cậu còn nhớ tên quán bar không?”
“Quán bar YJ.”
*
“Quán bar YJ?”
Từ Nhiễm thắt dây an toàn, tiếp lời: “Sở Duy An nói thấy chị dâu Lương Hải Yến xuất hiện ở đó, hình như chờ người, phát hiện cậu ta thì khá lúng túng và nhanh chóng rời đi.”
“Biểu hiện khác thường của Lương Hải Yến làm Sở Duy An hoài nghi cô ta ngoại tình.”
“Hơn nữa trùng hợp mấy ngày đó Sở Duy Tân không có ở thành phố S.” Nhắc đến chồng Lương Hải Yến, Từ Nhiễm hỏi anh: “Phía Sở Duy Tân có manh mối gì không?”
“Anh ta tin vợ mình bị người bắt cọc khi trên đường đến nhà bạn, còn lại anh ta chẳng có chút manh mối nào.”
Vậy là không có đầu mối, Từ Nhiễm khởi động xe, đề nghị: “Muốn đến quán bar đó điều tra không?”
Đúng lúc Hàn Bái gọi điện thoại đến, Từ Độ liếc nhìn màn hình, nhận điện: “Alo, Hàn Bái!”
Từ Nhiễm ở bên cạnh không nghe Hàn Bái nói gì, chỉ quan sát thấy Từ Độ khẽ cau mày, trả lời: “Tôi lập tức đến ngay!”
Ngắt điện thoại,Từ Nhiễm hỏi: “Sao vậy?”
Thanh âm Từ Độ trầm thấp: “Có người thả một chiếc vali trong cốp sau xe của Diệp Tử, chồng Thi An Mai.”
“Bên trong chứa cánh tay trái bị chặt đứt.”
Nửa năm sau vụ án, Từ Nhiễm vào công tác tại Nhà tang lễ Bảo Hoa với vai trò chuyên viên nhập liệm, là một “người đưa đò”.
Tất cả mọi người đều không thể lý giải được sự lựa chọn này của cô.
Trả lời cho câu hỏi nguyên nhân vì sao cô lại chọn nghề ấy, đáp án đơn giản: cô vốn dĩ không thể tồn tại được trong giới ấy nữa, bạn thân của cô lại đang làm nghề này, có anh ấy giúp đỡ cô.
Thế nhưng không ai biết được nguyên nhân thật sự.
… Là vì chuộc tội.
*
Một ngày sau khi đồng ý hợp tác với Từ Độ, Từ Nhiễm đã sâu sắc nhận ra được một vấn đề: đồng ý hợp tác với Từ Độ chính là hành tội.
Cả ngày hôm qua cô hầu như chạy hết nửa vòng thành phố S, điều tra một lần tất cả sáu người phụ nữ mất tích tương tự với Thi An Mân, phạm vi quanh điểm mất tích cũng xem xét qua.
Đây gọi là hợp tác? Rõ ràng coi cô là chân chạy việc;nhưng cô không thể oán trách vì trước đó người ta đã nói cho cô cơ hội trả nghĩa ân tình.
Tuy nhiên, qua một ngày điều tra, Từ Nhiễm cũng rõ hơn ngọn nguồn sự việc, điều Từ Độ nghi ngờ không phải là vô căn cứ. Các địa điểm mất tích đều giống nhau: vị trí hẻo lánh, không có camera hoặc nằm trong góc chết, là nơi có thể lái xe vào được.
Điểm giống nhau của những cô gái mất tích kia càng rõ ràng hơn. Tất cả đều đã kết hôn, độ tuổi tầm ba mươi, trước khi mất tích có biểu hiện nghi ngờ ngoại tình, đêm mất tích đều là hẹn bạn bè ra ngoài. Bọn họ đều không liên lạc được sau khi bị mất tích, người nhà cũng không nhận được bất kỳ cuộc gọi hay thư yêu cầu tiền chuộc.
Bảy cô gái mất tích tính luôn cả Thi An Mai, hai người mất tích cách nhau khoảng hơn hai tháng; điều đó có nghĩa từ khi bắt đầu chọn lựa mục tiêu, hung thủ cần ít nhất hai tháng để tiến hành tiếp xúc với đối tượng mới. Phương thức đa dạng, hắn dùng thủ đoạn nào đó để nhận được sự tin tưởng của đối phương. Một khi mối quan hệ đạt đến trình độ nhất định, hắn sẽ hẹn đối phương ở một địa điểm hắn đã chọn lựa từ trước, đợi đến khi lên xe hoặc lọt vào địa bàn của hắn, hắn mới lộ bộ mặt thật.
“Kẻ tình nghi có dung mạo bình thường, lời nói cử chỉ khéo léo, không mang tính chất công kích, có xe, có công việc ổn định và một chỗ ở cố định.” Từ Nhiễm phân tích xong nhìn Từ Độ đánh giá một lượt, đuôi mày cô khẽ nhíu, giọng nói mang theo vài phần trêu chọc: “Giáo sư Từ cực kỳ phù hợp, tuyệt đối có thể dẫn dụ không ít người chủ động lên xe.”
Từ Độ không đáp lời ngay mà ánh mắt anh nhìn thẳng về phía cô, đáy mắt vừa đen vừa sâu, không hề có ý định trốn tránh.
Ánh mắt nhìn chằm chằm ấy khiến Từ Nhiễm đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, cô không phải là người dễ hoảng sợ nhưng không hiểu sao âm thanh vẫn yếu thế hơn hẳn: “Tôi chỉ đùa một chút, không đến nỗi tức giận chứ?”
Phát ra tiếng cười khẽ, Từ Độ lên tiếng: “Nếu như tôi dụ cô, cô sẽ mắc lừa chứ?”
Tại sao đang yên đang lành nói chuyện vụ án bầu không khí lại trở nên ám muội thế này rồi?
Từ Nhiễm hối hận vừa rồi cô không nên nói câu đó.
Tầm mắt của Từ Độ không dời đi một ly nào, dĩ nhiên là không có ý định buông tha cho cô, giọng trầm hơn, “Không trả lời sao?”
Đáp án của cô rất quan trọng à? Tại sao nhất định phải biết?
Tuy nghĩ như thế nhưng Từ Nhiễm vẫn trả lời: “Không biết!”
Câu trả lời tương đối thẳng thắn.
“Tại sao?”
“Tôi không có hứng thú với người cùng ngành.” Cô không có ý định tìm người trong giới của mình, đây là suy nghĩ của cô từ mấy năm trước rồi.
Từ Độ nghe xong nở nụ cười, nhếch miệng hỏi ngược lại: “Chúng ta cùng một ngành?”
“…” – Bó tay.
“Khúc dạo đầu” nhanh chóng qua đi, vòng đi vòng lại thì Từ Nhiễm và Từ Độ cũng có cái nhìn nhất quán về vụ án liên hoàn này, nhất định hung thủ cần phải qua một con đường nào đó để khóa chặt mục tiêu, để hắn có thể thu hoạch tin tức và tiếp xúc được với những người phụ nữ ấy. Tìm ra con đường này chắc chắn tìm được phương hướng giải quyết cho vụ án.
Và muốn có được điều đó cần phải phân tích quỹ tích sinh hoạt của sáu cô gái trước khi mất tích, bọn họ quyết định đặt trọng tâm vào người mất tích cuối cùng.
Lương Hải Yến, 31 tuổi, đã kết hôn, mất tích ngày 21 tháng 8, tình huống mất tích tương tự Thi An Mai, cô ta nói với chồng muốn ngủ qua đêmnhà bạn, mất tích sau khi ra ngoài, chiếc xe được tìm thấy ở một nơi không có camera ghi hình, trên xe không có người, không có di động và túi xách.
Từ Độ và Từ Nhiễm lái xe đến nhà Lương Hải Yến, dĩ nhiên người cầm lái vẫn là Từ Nhiễm.
Thời gian mất tích đã một tuần, Sở Duy Tân, chồng Lương Hải Yên xin nghỉ việc, nháo nhào đi tìm vợ.
Thấy hai người bọn họ đến hỏi về tình huống mất tích của vợ, Sở Duy Tân nghĩ rằng đã có tiến triển mới, không ngờ lại nhận được tin đáng lo hơn, trong lòng càng thấp thỏm, biểu cảm lộ rõ trên gương mặt: “Tìm được vợ tôi rồi?”
Từ Độ khẽ lắc đầu: “Anh Sở, chúng tôi đến đây muốn anh xác định một vài việc.”
“Không phải ngày đến báo án đã hỏi rồi sao?” Câu hỏi này không phải của Sở Duy Tân mà là của em trai anh ta, Sở Duy An.
Sở Duy Tân không phản đối, tương đối phối hợp: “Không sao, có việc gì cứ hỏi tôi, tôi mong các anh mau chóng tìm thấy vợ tôi.”
“Trước khi mất tích vợ của anh có biểu hiện gì khác thường không?”
“Không có gì.” Sở Duy Tân hơi do dự: “Vì đoạn thời gian trước tôi hay đi công tác, lại thường tăng ca, xác thực không chăm sóc được vợ nhiều, nếu có chuyện bất thường tôi cũng không biết.”
Nói xong, anh ta không khỏi cảm giác tự trách, viền mắt bỗng chốc đỏ au, rơi lệ: “Tất cả đều lỗi do tôi, do tôi không chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Sở Duy An nhíu mày, vỗ vỗ lưng anh trai: “Anh, chuyện này đâu thể trách anh. Ai nghĩ được sự việc ra nông nỗi này.”
Từ Nhiễm từ nãy giờ chưa hề hé miệng bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Từ Độ, vừa vặn chạm phải ánh mắt của anh, hai người ngầm trao đổi, lập tức Từ Nhiễm đứng dậy: “Thật ngại quá, anh Sở có thể cho phép tôi xem qua gian phòng của hai người được không?”
“Tôi dẫn chị đi!” Người lên tiếng là Sở Duy An.
Từ Nhiễm quay sang cậu ta khẽ gật đầu: “Phiền cậu!”
Từ Độ ở lại với Sở Duy Tân đặt thêm một vài câu hỏi, còn Sở Duy An đưa Từ Nhiễm vào phòng ngủ.
Đến nơi, Sở Duy An mở cửa, rồi đứng ở ngoài, không có ý bước vào.
Từ Nhiễm quét mắt nhìn một vòng, cô khá tự nhiên như không có ý dò xét căn phòng, tầm mắt quét đến cửa, lập tức mở miệng nói: “Cậu thường ngày hay tiếp xúc với chị dâu không?”
Sở Duy An đang tựa người ở cửa ngẩng đầu nhìn cô, lạnh nhạt trả lời: “Quan hệ bình thường!”
“Vậy cậu có phát hiện trước khi mất tích chị dâu của cậu có hành vi nào khác thường không?”
“Cô hỏi tôi?” Sở Duy An rõ ràng có hơi chống cự, vẻ mặt không tốt lắm, “Việc này phải hỏi anh tôi, không phải anh tôi đã từng trả lời rồi sao?”
Sở Duy An khẽ do dự, chính biểu hiện này đã khiến Từ Nhiễm vững tin rằng cậu ta có biết điều gì đó, và điều này anh trai cậu ta không hề biết.
Một lát sau, Sở Duy An mím mím môi, đi vào trong phòng mấy bước, “Tôi không biết cái này có tính không.”
“Nói thử chút coi!”
Trước khi nói cậu ta ngước đầu ra nhìn về phía phòng khách, ắt hẳn không muốn anh trai mình nghe thấy, giọng cậu ta rất nhỏ: “Khoảng nửa tháng trước có lần tôi đi bar cùng người bạn gặp được chị ta.”
“Cô ta ở cùng với ai sao?”
Sở Duy An khẽ lắc đầu: “Không, chỉ một mình, nhưng hình như đang chờ người. Tôi đi qua chào hỏi, nét mặt chị ta lúc đó khá lúng túng, kỳ lạ.”
Từ Nhiễm hỏi ngay: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi quay sang tìm bạn của mình, không được bao lâu tôi lại nhìn sang chỗ chị ta ngồi, nhưng chị ta đã đi rồi.”
“Cậu còn nhớ tên quán bar không?”
“Quán bar YJ.”
*
“Quán bar YJ?”
Từ Nhiễm thắt dây an toàn, tiếp lời: “Sở Duy An nói thấy chị dâu Lương Hải Yến xuất hiện ở đó, hình như chờ người, phát hiện cậu ta thì khá lúng túng và nhanh chóng rời đi.”
“Biểu hiện khác thường của Lương Hải Yến làm Sở Duy An hoài nghi cô ta ngoại tình.”
“Hơn nữa trùng hợp mấy ngày đó Sở Duy Tân không có ở thành phố S.” Nhắc đến chồng Lương Hải Yến, Từ Nhiễm hỏi anh: “Phía Sở Duy Tân có manh mối gì không?”
“Anh ta tin vợ mình bị người bắt cọc khi trên đường đến nhà bạn, còn lại anh ta chẳng có chút manh mối nào.”
Vậy là không có đầu mối, Từ Nhiễm khởi động xe, đề nghị: “Muốn đến quán bar đó điều tra không?”
Đúng lúc Hàn Bái gọi điện thoại đến, Từ Độ liếc nhìn màn hình, nhận điện: “Alo, Hàn Bái!”
Từ Nhiễm ở bên cạnh không nghe Hàn Bái nói gì, chỉ quan sát thấy Từ Độ khẽ cau mày, trả lời: “Tôi lập tức đến ngay!”
Ngắt điện thoại,Từ Nhiễm hỏi: “Sao vậy?”
Thanh âm Từ Độ trầm thấp: “Có người thả một chiếc vali trong cốp sau xe của Diệp Tử, chồng Thi An Mai.”
“Bên trong chứa cánh tay trái bị chặt đứt.”