-
Chương 18
Xuyên qua khe hở của hai người, Từ Nhiễm trông thấy trên nền đất ở trong phòng có một cái đầu của phụ nữ.
Từ Nhiễm nhíu chặt mi, từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hàn Bái ở bên phải, giọng mềm nhũn: “Tôi có thể gặp Cố Tiến Ngôn không?”
Hàn Bái khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu với đội viên đang đứng phía sau Từ Nhiễm, “Trình Tân đưa Từ Nhiễm qua đó!”
Cố Tiến Ngôn hiện tại đang chờ ở phòng sát vách. Khi Từ Nhiễm bước chân vào bắt gặp cảnh tượng anh ấy ngồi bần thần trên ghế, mặt không giọt máu, ánh mắt ngơ ngác, cả người tựa như không còn linh hồn, thậm chí anh ấy còn không chú ý cô đang đi vào.
Từ Nhiễm ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Tiến Ngôn, khẽ gọi: “Cố Tiến Ngôn!”
Giọng rất nhẹ, nhưng Cố Tiến Ngôn vẫn giật mình, khuôn mặt sợ hãi: “A???”
“Là tớ!”
Vừa trông thấy cô, người quen thuộc nhất xuất hiện, tâm trạng Cố Tiến Ngôn lập tức tốt hơn: “Từ Nhiễm, tớ… Thật sự bị hù chết…”
Từ Nhiễm vỗ nhẹ lưng anh ấy, không ngừng động viên, “Không sao, không sao. Tớ đến rồi, cậu sẽ không sao!”
Một lúc lâu sau rốt cục Cố Tiến Ngôn cũng bình tâm hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn còn rất hoảng loạn, nhỏ giọng chứ không lớn tiếng như ngày thường: “Từ Nhiễm!”
“Hả? Sao?”
Cố Tiến Ngôn mấp máy, khẽ chần chừ: “Cậu nói xem người đó có khi nào do tớ giết không?”
Vừa nghe những lời ấy Từ Nhiễm lập tức ngắt lời: “Không! Cậu đừng suy nghĩ lung tung.”
“Không phải, Từ Nhiễm, cậu không biết. Có một quãng thời gian rất dài tớ không hề nhớ ra được bất cứ điều gì; có thể do tớ uống say, tớ và người phụ nữ ấy nảy sinh xung đột, tớ không kìm được, đưa tay…” Cố Tiến Ngôn suy đoán quá trình, tay không ngừng múa may loạn xạ sợ Từ Nhiễm không hiểu ý của mình.
Từ Nhiễm bắt lấy tay Cố Tiến Ngôn, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Cố Tiến Ngôn, cậu nghe tớ nói, cậu không biết rằng muốn cắt lìa một đầu người phải dùng sức mạnh lớn đến mức nào sao?”
Cố Tiến Ngôn nghe xong, ngẫm nghĩ một lát: “Phải là tức giận lắm mới ra tay mạnh như vậy.”
“Còn nữa, bỏ qua điểm ấy không nói. Cậu cho rằng cậu thuộc dạng người cứ hở tay là muốn giết người à? Cố Tiến Ngôn mà tớ quen tuyệt đối không bao giờ làm vậy!”
Năm đó cô bị người ta vu hại giết người, trong lúc cùng cực nhất của cuộc đời, cô vĩnh viễn nhớ đến một câu Cố Tiến Ngôn đã nói với cô:
-- Tôi đồng ý cược toàn bộ gia sản của mình, Từ Nhiễm tuyệt đối không làm chuyện đó.
Cố Tiến Ngôn tin cô, cô cũng tin anh ấy.
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Từ Nhiễm nghiêng đầu nhìn, là Từ Độ. Anh đưa mắt ra hiệu với cô. Từ Nhiễm lập tức hiểu, cô quay sang nói Cố Tiến Ngôn chờ cô một chút rồi đứng dậy ra ngoài.
Đi được vài bước, Từ Nhiễm ngừng chân, ngẩng đầu nhìn anh, “Thế nào?”
“Pháp y phán đoán thời gian tử vong cách đó từ 12 đến 16 tiếng.”
Giọng Từ Độ rất nhỏ, vì vậy để nghe cho rõ Từ Nhiễm phải ghé sát tai vào.
“12 đến 16 tiếng?” Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ sáng, cô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy có thể loại trừ Cố Tiến Ngôn khỏi đối tượng tình nghi. Ngày hôm qua từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều cậu ấy đi với tôi. Rạp chiếu phim và quán ăn có camera ghi lại.”
Không ngờ Từ Độ lại nói: “Đã sớm loại trừ anh ta khỏi đối tượng tình nghi. Còn nữa, vận may của bạn cô tốt vô cùng.”
Đang xác nhận lại mình có nghe lầm không, Từ Nhiễm buột miệng, nghĩ rằng anh còn có ý khác, “Ý câu này của anh cũng bày trên mặt chữ?”
Tỉnh rượu phát hiện mình ở trong một gian phòng xa lạ, trong không gian ấy còn có một cái đầu người, vậy là may mắn???
Từ Độ nhếch miệng, nói rõ ý của anh: “Tôi đã liên lạc với một người bạn khác ở cùng Cố Tiến Ngôn tối qua. Bọn họ khai nhóm có bốn người tụ tập uống rượu ở biệt thự. Hai người về trước, còn lại một người đưa Cố Tiến Ngôn về phòng nghỉ rồi cũng rời đi. Tôi đã hỏi anh ta, anh ta xác nhận lúc đó căn phòng không có thứ gì khác.”
Từng câu từng chữ của Từ Độ truyền vào tai cô, tim Từ Nhiễm đập càng nhanh hơn, cô cụp mắt, miệng lẩm bẩm: “Nghĩa là sau khi Cố Tiến Ngôn vào phòng, hung thủ mới tiến vào…”Cô quay đầu nhìn Cố Tiến Ngôn, khuôn mặt anh ấy vẫn bần thần. Buổi tối hơn ba mươi độ nhưng cô vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như Cố Tiến Ngôn tỉnh rượu sớm một chút, vừa vặn chạm mặt hung thủ; nếu hung thủ nổi lên sát tâm mà anh ấy vẫn còn trong trạng thái ngà ngà say….
Cũng chẳng còn hai chữ nếu như được nữa.
“Việc này từ từ nói với cậu ấy sau!” Mới trở về từ cõi chết, Từ Nhiễm quyết định hai ngày nữa sẽ dắt Cố Tiến Ngôn đi mua vé số.
Từ Độ không có ý kiến, anh quay lại vụ án: “Đầu nạn nhân bị cắt lìa, bộ phận còn lại của thi thể chưa tìm thấy, nơi đây cũng không phải là hiện trường đầu tiên.”
Nghe xong miêu tả vụ án của Từ Độ, một cảm giác quen thuộc chạy thẳng đến đại não, Từ Nhiễm nhíu chặt mi, “Vụ án này sao với cái trước…”
Lần đầu gặp Từ Độ cũng vì cô phát hiện một chiếc đầu hung thủ đặt trong bồn tắm, ba người bị hại. Hung thủ sát hại bọn họ ở một nơi bí mật, chặt đứt đầu, sau đó trả đầu về nhà của bọn họ, còn hắn giữ lại thân người và tứ chi.
Dĩ nhiên đây không phải án liên hoàn vì mấy ngày sau đó hung thủ đã bị bắt.
Còn chưa nói hết câu Từ Độ đã hiểu ý của cô, anh lên tiếng giải thích: “Có điểm không giống, lần này lưỡi của người chết bị cắt mất.”
Từ Nhiễm nhíu mày, liếc mắt nhìn anh.
Từ Độ nói thêm: “Khi còn sống.”
Một giây sau cuộc đối thoại của bọn họ bị Hàn Bái cắt ngang.
“Từ Nhiễm!”
Từ Nhiễm nhướn mắt nhìn xuống phía đằng sau, Hàn Bái xuất hiện ngay sau lưng Từ Độ: “Sao vậy?”
“Chủ chiếc SUV trước cổng là bạn của em hả?” Dưới lầu một cảnh viên phát hiện có một chiếc xe vẫn đậu ở trước cổng, thấy khả nghi nên qua tra hỏi, sau khi có được thông tin thì báo lại cho Hàn Bái.
“Ai?” Phản ứng đầu tiên của Từ Nhiễm là rất ngạc nhiên, rồi nhớ ra ai là chủ chiếc xe đó, “À… Là hàng xóm của tôi, đưa tôi đến đây!”
Gương mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn đang cảm thấy kỳ lạ: Sao Bùi Trạch Lâm chưa đi? Không lẽ chờ cô?
Hàn Bái vừa nghe xong, kinh ngạc: “Hàng xóm nhà em không phải xuất ngoại rồi sao? Về rồi?”
Chuyện hàng xóm đi nước ngoài cô đã kể qua cho Hàn Bái, Từ Nhiễm phải giải thích: “Không, gần đây bọn họ cho thuê nhà. Anh ta mới chuyển vào hôm qua!”
“Hôm qua?” Từ Độ lặp lại hai chữ này, nói thêm một câu không rõ ý: “Hàng xóm của cô khá nhiệt tình.”
Câu này rõ ràng có thâm ý, Từ Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc tính đáp lại nhưng bắt gặp gương mặt anh vẫn bình tĩnh đối diện tầm mắt của cô.
Từ Nhiễm đành trừng mắt nhìn: “Không phải đang thảo luận chuyện vụ án à? Sao lại chuyển qua vụ hàng xóm của tôi có nhiệt tình hay không nhiệt tình thế này?”
Hàn Bái ý thức được đề tài này đi quá xa, “Từ Nhiễm, trễ rồi, khẩu cung của Cố Tiến Ngôn cũng gần xong, em đưa cậu ấy về trước đi!”
Lại nói tiếp, “Tôi nhờ Trình Tân đưa em về.”
“Được!” Cô không từ chối, tình huống trước mắt Trình Tân đưa về cũng an tâm hơn.
Từ Nhiễm cùng Cố Tiến Ngôn ra khỏi biệt thự. Quả nhiên chiếc SUV vẫn đậu ở đó, Bùi Trạch Lâm chưa đi.
Bây giờ đã gần 3 giờ sáng, tuy cô không nói đối phương chờ mình nhưng trong lòng vẫn có cảm giác áy náy, người ta đã chờ, còn chờ lâu như vậy, nếu không ngồi xe người ta về thì có hơi bất lịch sự.
Suy nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra quyết định, cô quay đầu nhìn Trình Tân: “Trình Tân, cậu khỏi đưa chúng tôi về, có bạn chúng tôi ở đây rồi!”
“Không được, em vẫn nên đưa mọi người về.” Trình Tân hơi do dự, dù gì đội trưởng cũng đã phân phó cho anh ấy.
“Không sao, tôi sẽ nhắn tin cho Hàn Bái, cậu lo vụ án đi!”
“Vậy chị Từ đi đường cẩn thận!”
Sau khi thuyết phục được Trình Tân đi vào, Từ Nhiễm mới mở cửa sau cho Cố Tiến Ngôn bước vào, rồi mình ngồi ở ghế phụ lái.
Thấy có thêm người nhưng Bùi Trạch Lâm cũng không hỏi.
“Đây là bạn tôi!” Từ Nhiễm chỉ giải thích đơn giản, “Không phải tôi nói anh về trước sao?”
Bùi Trạch Lâm mỉm cười, trả lời với lý do rất đơn giản, “Tôi sợ cô ra không có xe về.”
Từ Nhiễm sững người, vội nói: “Cám ơn!”
*
Từ Độ đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn về hướng chiếc SUV, sau đó xoay người nhìn Hàn Bái.
Anh trầm giọng: “Có thể tôi đã biết thân phận nạn nhân.”
Nói là có thể nhưng Hàn Bái biết rõ Từ Độ đã xác định, nếu không anh sẽ không dễ dàng mở miệng.
“Là ai?”
Từ Độ nhìn Hàn Bái, chậm rãi: “Cô gái đã mất tích năm năm nay.”
Từ Nhiễm nhíu chặt mi, từ từ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hàn Bái ở bên phải, giọng mềm nhũn: “Tôi có thể gặp Cố Tiến Ngôn không?”
Hàn Bái khẽ gật đầu, sau đó ra hiệu với đội viên đang đứng phía sau Từ Nhiễm, “Trình Tân đưa Từ Nhiễm qua đó!”
Cố Tiến Ngôn hiện tại đang chờ ở phòng sát vách. Khi Từ Nhiễm bước chân vào bắt gặp cảnh tượng anh ấy ngồi bần thần trên ghế, mặt không giọt máu, ánh mắt ngơ ngác, cả người tựa như không còn linh hồn, thậm chí anh ấy còn không chú ý cô đang đi vào.
Từ Nhiễm ngồi xổm xuống bên cạnh Cố Tiến Ngôn, khẽ gọi: “Cố Tiến Ngôn!”
Giọng rất nhẹ, nhưng Cố Tiến Ngôn vẫn giật mình, khuôn mặt sợ hãi: “A???”
“Là tớ!”
Vừa trông thấy cô, người quen thuộc nhất xuất hiện, tâm trạng Cố Tiến Ngôn lập tức tốt hơn: “Từ Nhiễm, tớ… Thật sự bị hù chết…”
Từ Nhiễm vỗ nhẹ lưng anh ấy, không ngừng động viên, “Không sao, không sao. Tớ đến rồi, cậu sẽ không sao!”
Một lúc lâu sau rốt cục Cố Tiến Ngôn cũng bình tâm hơn một chút, nhưng ánh mắt vẫn còn rất hoảng loạn, nhỏ giọng chứ không lớn tiếng như ngày thường: “Từ Nhiễm!”
“Hả? Sao?”
Cố Tiến Ngôn mấp máy, khẽ chần chừ: “Cậu nói xem người đó có khi nào do tớ giết không?”
Vừa nghe những lời ấy Từ Nhiễm lập tức ngắt lời: “Không! Cậu đừng suy nghĩ lung tung.”
“Không phải, Từ Nhiễm, cậu không biết. Có một quãng thời gian rất dài tớ không hề nhớ ra được bất cứ điều gì; có thể do tớ uống say, tớ và người phụ nữ ấy nảy sinh xung đột, tớ không kìm được, đưa tay…” Cố Tiến Ngôn suy đoán quá trình, tay không ngừng múa may loạn xạ sợ Từ Nhiễm không hiểu ý của mình.
Từ Nhiễm bắt lấy tay Cố Tiến Ngôn, nhìn thẳng vào mắt anh ấy: “Cố Tiến Ngôn, cậu nghe tớ nói, cậu không biết rằng muốn cắt lìa một đầu người phải dùng sức mạnh lớn đến mức nào sao?”
Cố Tiến Ngôn nghe xong, ngẫm nghĩ một lát: “Phải là tức giận lắm mới ra tay mạnh như vậy.”
“Còn nữa, bỏ qua điểm ấy không nói. Cậu cho rằng cậu thuộc dạng người cứ hở tay là muốn giết người à? Cố Tiến Ngôn mà tớ quen tuyệt đối không bao giờ làm vậy!”
Năm đó cô bị người ta vu hại giết người, trong lúc cùng cực nhất của cuộc đời, cô vĩnh viễn nhớ đến một câu Cố Tiến Ngôn đã nói với cô:
-- Tôi đồng ý cược toàn bộ gia sản của mình, Từ Nhiễm tuyệt đối không làm chuyện đó.
Cố Tiến Ngôn tin cô, cô cũng tin anh ấy.
Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, Từ Nhiễm nghiêng đầu nhìn, là Từ Độ. Anh đưa mắt ra hiệu với cô. Từ Nhiễm lập tức hiểu, cô quay sang nói Cố Tiến Ngôn chờ cô một chút rồi đứng dậy ra ngoài.
Đi được vài bước, Từ Nhiễm ngừng chân, ngẩng đầu nhìn anh, “Thế nào?”
“Pháp y phán đoán thời gian tử vong cách đó từ 12 đến 16 tiếng.”
Giọng Từ Độ rất nhỏ, vì vậy để nghe cho rõ Từ Nhiễm phải ghé sát tai vào.
“12 đến 16 tiếng?” Cô cúi đầu nhìn đồng hồ, bây giờ là hai giờ sáng, cô thở phào nhẹ nhõm: “Vậy có thể loại trừ Cố Tiến Ngôn khỏi đối tượng tình nghi. Ngày hôm qua từ 10 giờ sáng đến 6 giờ chiều cậu ấy đi với tôi. Rạp chiếu phim và quán ăn có camera ghi lại.”
Không ngờ Từ Độ lại nói: “Đã sớm loại trừ anh ta khỏi đối tượng tình nghi. Còn nữa, vận may của bạn cô tốt vô cùng.”
Đang xác nhận lại mình có nghe lầm không, Từ Nhiễm buột miệng, nghĩ rằng anh còn có ý khác, “Ý câu này của anh cũng bày trên mặt chữ?”
Tỉnh rượu phát hiện mình ở trong một gian phòng xa lạ, trong không gian ấy còn có một cái đầu người, vậy là may mắn???
Từ Độ nhếch miệng, nói rõ ý của anh: “Tôi đã liên lạc với một người bạn khác ở cùng Cố Tiến Ngôn tối qua. Bọn họ khai nhóm có bốn người tụ tập uống rượu ở biệt thự. Hai người về trước, còn lại một người đưa Cố Tiến Ngôn về phòng nghỉ rồi cũng rời đi. Tôi đã hỏi anh ta, anh ta xác nhận lúc đó căn phòng không có thứ gì khác.”
Từng câu từng chữ của Từ Độ truyền vào tai cô, tim Từ Nhiễm đập càng nhanh hơn, cô cụp mắt, miệng lẩm bẩm: “Nghĩa là sau khi Cố Tiến Ngôn vào phòng, hung thủ mới tiến vào…”Cô quay đầu nhìn Cố Tiến Ngôn, khuôn mặt anh ấy vẫn bần thần. Buổi tối hơn ba mươi độ nhưng cô vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Nếu như Cố Tiến Ngôn tỉnh rượu sớm một chút, vừa vặn chạm mặt hung thủ; nếu hung thủ nổi lên sát tâm mà anh ấy vẫn còn trong trạng thái ngà ngà say….
Cũng chẳng còn hai chữ nếu như được nữa.
“Việc này từ từ nói với cậu ấy sau!” Mới trở về từ cõi chết, Từ Nhiễm quyết định hai ngày nữa sẽ dắt Cố Tiến Ngôn đi mua vé số.
Từ Độ không có ý kiến, anh quay lại vụ án: “Đầu nạn nhân bị cắt lìa, bộ phận còn lại của thi thể chưa tìm thấy, nơi đây cũng không phải là hiện trường đầu tiên.”
Nghe xong miêu tả vụ án của Từ Độ, một cảm giác quen thuộc chạy thẳng đến đại não, Từ Nhiễm nhíu chặt mi, “Vụ án này sao với cái trước…”
Lần đầu gặp Từ Độ cũng vì cô phát hiện một chiếc đầu hung thủ đặt trong bồn tắm, ba người bị hại. Hung thủ sát hại bọn họ ở một nơi bí mật, chặt đứt đầu, sau đó trả đầu về nhà của bọn họ, còn hắn giữ lại thân người và tứ chi.
Dĩ nhiên đây không phải án liên hoàn vì mấy ngày sau đó hung thủ đã bị bắt.
Còn chưa nói hết câu Từ Độ đã hiểu ý của cô, anh lên tiếng giải thích: “Có điểm không giống, lần này lưỡi của người chết bị cắt mất.”
Từ Nhiễm nhíu mày, liếc mắt nhìn anh.
Từ Độ nói thêm: “Khi còn sống.”
Một giây sau cuộc đối thoại của bọn họ bị Hàn Bái cắt ngang.
“Từ Nhiễm!”
Từ Nhiễm nhướn mắt nhìn xuống phía đằng sau, Hàn Bái xuất hiện ngay sau lưng Từ Độ: “Sao vậy?”
“Chủ chiếc SUV trước cổng là bạn của em hả?” Dưới lầu một cảnh viên phát hiện có một chiếc xe vẫn đậu ở trước cổng, thấy khả nghi nên qua tra hỏi, sau khi có được thông tin thì báo lại cho Hàn Bái.
“Ai?” Phản ứng đầu tiên của Từ Nhiễm là rất ngạc nhiên, rồi nhớ ra ai là chủ chiếc xe đó, “À… Là hàng xóm của tôi, đưa tôi đến đây!”
Gương mặt bình tĩnh nhưng trong lòng vẫn đang cảm thấy kỳ lạ: Sao Bùi Trạch Lâm chưa đi? Không lẽ chờ cô?
Hàn Bái vừa nghe xong, kinh ngạc: “Hàng xóm nhà em không phải xuất ngoại rồi sao? Về rồi?”
Chuyện hàng xóm đi nước ngoài cô đã kể qua cho Hàn Bái, Từ Nhiễm phải giải thích: “Không, gần đây bọn họ cho thuê nhà. Anh ta mới chuyển vào hôm qua!”
“Hôm qua?” Từ Độ lặp lại hai chữ này, nói thêm một câu không rõ ý: “Hàng xóm của cô khá nhiệt tình.”
Câu này rõ ràng có thâm ý, Từ Nhiễm ngẫm nghĩ một lúc tính đáp lại nhưng bắt gặp gương mặt anh vẫn bình tĩnh đối diện tầm mắt của cô.
Từ Nhiễm đành trừng mắt nhìn: “Không phải đang thảo luận chuyện vụ án à? Sao lại chuyển qua vụ hàng xóm của tôi có nhiệt tình hay không nhiệt tình thế này?”
Hàn Bái ý thức được đề tài này đi quá xa, “Từ Nhiễm, trễ rồi, khẩu cung của Cố Tiến Ngôn cũng gần xong, em đưa cậu ấy về trước đi!”
Lại nói tiếp, “Tôi nhờ Trình Tân đưa em về.”
“Được!” Cô không từ chối, tình huống trước mắt Trình Tân đưa về cũng an tâm hơn.
Từ Nhiễm cùng Cố Tiến Ngôn ra khỏi biệt thự. Quả nhiên chiếc SUV vẫn đậu ở đó, Bùi Trạch Lâm chưa đi.
Bây giờ đã gần 3 giờ sáng, tuy cô không nói đối phương chờ mình nhưng trong lòng vẫn có cảm giác áy náy, người ta đã chờ, còn chờ lâu như vậy, nếu không ngồi xe người ta về thì có hơi bất lịch sự.
Suy nghĩ một lúc lâu rồi đưa ra quyết định, cô quay đầu nhìn Trình Tân: “Trình Tân, cậu khỏi đưa chúng tôi về, có bạn chúng tôi ở đây rồi!”
“Không được, em vẫn nên đưa mọi người về.” Trình Tân hơi do dự, dù gì đội trưởng cũng đã phân phó cho anh ấy.
“Không sao, tôi sẽ nhắn tin cho Hàn Bái, cậu lo vụ án đi!”
“Vậy chị Từ đi đường cẩn thận!”
Sau khi thuyết phục được Trình Tân đi vào, Từ Nhiễm mới mở cửa sau cho Cố Tiến Ngôn bước vào, rồi mình ngồi ở ghế phụ lái.
Thấy có thêm người nhưng Bùi Trạch Lâm cũng không hỏi.
“Đây là bạn tôi!” Từ Nhiễm chỉ giải thích đơn giản, “Không phải tôi nói anh về trước sao?”
Bùi Trạch Lâm mỉm cười, trả lời với lý do rất đơn giản, “Tôi sợ cô ra không có xe về.”
Từ Nhiễm sững người, vội nói: “Cám ơn!”
*
Từ Độ đứng ở cửa sổ lầu hai nhìn về hướng chiếc SUV, sau đó xoay người nhìn Hàn Bái.
Anh trầm giọng: “Có thể tôi đã biết thân phận nạn nhân.”
Nói là có thể nhưng Hàn Bái biết rõ Từ Độ đã xác định, nếu không anh sẽ không dễ dàng mở miệng.
“Là ai?”
Từ Độ nhìn Hàn Bái, chậm rãi: “Cô gái đã mất tích năm năm nay.”