-
Chương 14
“Cô không quên bữa tiệc tối nay chứ?”
“…”
Khi nghe Từ Độ nói câu này Từ Nhiễm mới nhận ra được thật sự cô đã quên béng mất. Từ sáng sớm đến giờ trong đầu cô chỉ nhớ đến vụ án của Đỗ Hân Hân không nhớ đến bữa tiệc đó. Quên thì quên nhưng nhất quyết không để lộ ra mặt, cô trấn định, bình tĩnh lên tiếng: “Tối nay muốn tôi đến đón anh không?”
Dù sao cũng nhờ anh mới có thư mời nên lần này Từ Nhiễm tình nguyện làm tài xế.
Từ Độ từ chối: “Không cần, tôi chưa chắc đã có thời gian đi dự!”
Tuy sớm biết anh không hề có hứng thú với những loại tiệc tùng thế này, nhưng câu trả lời cũng khiến cô hơi kinh ngạc: “Anh không đi?”
“Có thư mời, không cần tôi trình diện.”
Nói đến đây Từ Nhiễm cảm giác mình không cần nhiều lời, càng nói càng chứng tỏ cô quan tâm việc anh có đi hay không.
Năm giờ, sau khi tan ca, cô về nhà trang điểm, thay quần áo. Bữa tiệc trang trọng cô buộc phải lấy bộ lễ phục mấy năm không mặc, còn may hai năm qua không bị phát phì, mặc vẫn vừa.
Chưa đến 6 giờ 30 cô đã có mặt trước nhà hàng, cô lấy thư mời từ trong túi xách, nhân viên phục vụ đưa cô đến phòng yến tiệc.
Vào trong Từ Nhiễm quét mắt nhìn một vòng, khá nhiều người có mặt rồi. Không biết có phải do mối quan hệ của Đằng Kiến Vũ hay không mà năm nay bữa tiệc được tổ chức đặc biệt long trọng, từ lối vào cho đến sảnh chính đều có thể trông thấy được đầu tư khá kỹ.
Cô muốn đi thẳng một mạch vào bên trong, nhưng đúng như dự liệu, ánh mắt tứ phía bắt đầu phóng về phía cô ngày một nhiều, từ bình thường, đến kinh ngạc, tò mò và cả xem thường.
Đã qua mấy năm, Từ Nhiễm vẫn là tiêu điểm trong đám người ấy; nhưng tình huống trái ngược hoàn toàn, cô không chút nào để ý mà còn quay lại đón nhận ánh mắt của bọn họ và mỉm cười đáp lại.
Đúng 6 giờ 30 tiệc rượu chính thức bắt đầu, theo thường lệ là diễn văn khai mặc của chủ tịch hiệp hội.
Từ Nhiễm đứng nghe người trên bục phát biểu, cũng cảm nhận được có người đang đến bên cạnh mình.
“Từ Nhiễm!”
Người đang đến dĩ nhiên là Đằng Kiến Vũ.
Từ Nhiễm không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về sân khấu.
“Anh còn tưởng rằng em sẽ không tham gia!”
“Thật xin lỗi đã khiến anh thất vọng!”
Đằng Kiến Vũ thở dài: “Làm sao anh lại thất vọng được chứ? Anh còn đặc biệt chuẩn bị thư mời cho em… nhưng, xem ra mặt mũi của anh không lớn bằng người đó!”
Từ Nhiễm cười cười không nói, trong lòng rủa thầm: mặt anh còn hơn thế.
“Xin mời giáo sư Đằng Kiến Vũ lên phát biểu vài câu với mọi người!”
Theo câu nói này tầm mắt của mọi người bắt đầu tìm kiếm, và tập trung về vị trí của hai người bọn họ. Vì cô và Đằng Kiến Vũ đang đứng gần nhau nên tiếng bàn luận vang lên không ngừng.
Đằng Kiến Vũ tiếp nhận ánh mắt của mọi người, đi lên sân khấu.
“Cám ơn chủ tịch Điền, cũng cám ơn các vị đã…”
Từ Nhiễm chẳng nghe lọt tai câu nói nào của Đằng Kiến Vũ, mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách của một người phụ nữ đứng trước, trên túi có hoa văn hình một chú chó, tâm tư của cô lại nghĩ về vụ án của Đỗ Hân Hân.
Cái chết của Đỗ Hân Hân có liên quan đến Hoàng Long không?
Tại sao cô ta mất tích mấy ngày trời nhưng không ai báo án?
Chiếc túi xách hình chú chó từ từ biến khỏi tầm mắt, tâm tư của Từ Nhiễm quay về thực tại vì cô nghe được có ai gọi tên mình.
“Từ Nhiễm!”
“Hả?” Cô đáp lời theo bản năng, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Đằng Kiến Vũ đứng trước mặt cô từ lúc nào, và những người xung quanh đang nhìn bọn họ.
“Từ Nhiễm, đã ba năm rồi. Nhân cơ hội này dưới sự chứng kiến của mọi người, chúng ta bắt tay giảng hòa được không?”
Thì ra muốn mời cô đến đây để diễn trò này… Đằng Kiến Vũ thật là người đàn ông vừa tẻ nhạt vừa buồn nôn.
Đằng Kiến Vũ lấy hai ly rượu từ người phục vụ, miệng nở nụ cười thật tươi: “Anh và em cùng nhau uống cạn ly này, chuyện quá khứ theo đó mà tiêu tan.”
Nhìn ly rượu ở phía trước, gương mặt Từ Nhiễm bỗng chốc tối sầm lại, khóe miệng cô giật giật đang tính lên tiếng đáp trả đột nhiên bên hông có một lực nhẹ kéo lại. Còn đang mơ mơ màng màng cô đã bị một người kéo vào lồng ngực.
“Giáo sư Từ!”
Câu này dĩ nhiên không phải để gọi cô mà là người bất thình lình xuất hiện tại hội trường, Từ Độ.
“Giáo sư Đằng, Từ Nhiễm tửu lượng không tốt. Nếu cô ấy đã là khách mời của tôi, vậy hãy để tôi uống cạn ly này.”
Chậm rãi nhưng quyết đoán, một câu nói ngắn gọn nhưng có thể tỏ rõ lập trường của anh. Những người ở đây đều là những người thông minh, nghe qua là hiểu.
Việc giữa Đằng Kiến Vũ và Từ Nhiễm chẳng thể kết thúc dễ dàng, và Từ Nhiễm là người Từ Độ che chở.
Đằng Kiến Vũ thu tay về: “Nếu là vậy tôi cũng không miễn cưỡng.”
Ẩn dưới nụ cười chính là ngọn sóng ngầm phun trào.
Cả người đột ngột bị Từ Độ kéo sang một bên, cái chạm tay ở bên eo vẫn còn đó. Từ Nhiễm muốn mở miệng nhưng bên tai chợt nóng lên truyền đến một câu nói:
“Đây là ân tình thứ ba cô nợ tôi.” Âm cuối còn vương ý cười.
Tại sao cô lại mắc nợ?! Từ Nhiễm quay đầu nhìn anh, “Cho dù anh không xuất hiện tôi vẫn có thể xử lý được.”
Đúng là chỉ biết mạnh miệng! Từ Độ nhíu mày, không chút lưu tình, nói thẳng: “Xử lý thế nào? Hắt rượu vào mặt hắn?”
“Ngày mai trong giới họ sẽ đồn đại ra thế nào không phải cô không biết?”
“…” Cô á khẩu không thể trả lời, nhưng không ngăn được ánh mắt để biểu lộ ý kiến.
“Từ Nhiễm, cho dù cô là người thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cô xuất hiện ở đây đã là thua rồi.”
“…”
Từng câu từng từ của Từ Độ như đâm vào tim cô, nhưng nó hoàn toàn đúng lại càng khiến cô càng thêm đau.
Ba năm trước cô đã thua, thua cả danh dự, thua công việc và thua mất hứa hẹn của chính mình.
Là lỗi của bản thân, không oán trách được ai, Từ Nhiễm không còn tức giận nữa, cô cụp đầu, “Cám ơn!”
Âm thanh rất nhẹ nhưng Từ Độ vẫn nghe được.
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, không phải anh nói không đến à?”
Một giương mắt, một cụp mắt, tầm mắt giao nhau, ánh mắt Từ Độ sâu hun hút, đáy mắt trộn lẫn hình ảnh của cô nhìn không thấu. Cô muốn nhìn rõ tâm tư của anh lúc này nên không dời tầm mắt, nhưng cô chợt ý thức được khoảng cách bọn họ hiện tại… khá gần.
Từ Độ vẫn đang ôm eo cô, cô tựa nửa người vào lồng ngực anh, vì sợ người ta nghe được cuộc đối thoại nên anh lại phải cúi đầu. Giờ khắc này, tư thế này trước mặt mọi người chính là cực kỳ thân mật.
Vừa rồi cô không để tâm đến việc này nên Từ Nhiễm cô có cảm giác gì, nhưng bây giờ cảm thấy không dễ chịu, cô khẽ động: “Anh…”
“… Tôi vô vị!”
Giọng trầm thấp truyền đến tai cô, Từ Độ buông lỏng cánh tay.
Nhiệt độ vẫn lưu lại nơi eo, Từ Nhiễm nhất thời không biết nên nói gì: “Ờ!”
Mấy giây sau Từ Độ lên tiếng: “Cô vẫn ở đây tiếp tục đợi?”
Từ Nhiễm trả lời không hề suy nghĩ: “Không đợi!” Vốn muốn qua đây ăn chút gì đó, nhưng bây giờ làm gì còn khẩu vị.
“Đi thôi!”
Hai người ra khỏi khách sạn, Từ Nhiễm đang chuẩn bị lên xe, không ngờ Từ Độ nói: “Đưa tôi một đoạn.”
Từ Nhiễm nhướn mày: “Không phải anh lái xe đến sao?”
Từ Độ bình tĩnh, “Bắt xe đến!”
“… Lên xe!” Cũng không phải lần đầu tiên cô làm tài xế cho anh.
Từ Độ cài dây an toàn, nói địa chỉ.
Thành phố S còn có con đường này sao.
Từ Nhiễm không quen đi đường này nên phải vừa lái vừa xem định vị, đến đó ước chừng 30 phút.
Nhưng đường không đông, chỉ hơn 20 phút đã đến, xe từ từ tiến vào tiểu khu, Từ Nhiễm thật sự không nghĩ đến Từ Độ lại ở một tiểu khu cũ kỹ thế này.
Xe ngừng ở số 127, Từ Nhiễm không nhịn được lên tiếng cảm khái: “Thì ra anh ở… chỗ này à!”
Từ Độ không đáp, mở cửa xuống xe, nhưng trước khi đóng cửa xe, anh nghiêng người nói vọng vào: “Đây là nơi Đỗ Hân Hân thuê.”
“…” Đại ca, trước khi lên xe anh không thể nói rõ được à?
Rõ ràng anh muốn đưa cô đến đây, Từ Nhiễm cũng không do dự, theo sát xuống xe.
Đỗ Hân Hân ở lầu sáu, tiểu khu cũ không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ. Với Từ Nhiễm mà nói đây là việc bình thường như cơm bữa.
Năm ngoái tầm một giờ đêm, có một công nhân ở tầng mười mấy bị đột tử, cô và hai đồng sự đi thang máy lên nhưng đến khi xuống quản lý không cho dùng thang máy, họ sợ xúi quẩy. Không còn cách nào khác, ba người bọn họ đành phải khiêng cáng cứu thương đi thang bộ mười mấy tầng lầu, vừa đi vừa nghỉ mất hơn hai tiếng.
Do đó, bò lên sáu lầu là chuyện nhỏ nhưng không ngờ ngay cả Từ Độ cũng rất dễ dàng, chứng tỏ thường ngày anh cũng có rèn luyện thể lực.
Từ Độ đã liên lạc trước với chủ nhà, anh cầm chìa khóa dự phòng mở cửa vào trong, tìm nút mở đèn.
Hai người vào trong, cả hai đều im lặng. Cảm nhận có phần ngượng ngập nên Từ Nhiễm chủ động mở miệng: “Làm sao anh tra được thân phận cô ta?”
Bước chân của Từ Độ không dừng lại: “Móc gắn chìa khóa. Hình dạng móc khóa khá đặc biệt, có lẽ được đặt riêng. Sau khi điều tra tôi phát hiện là móc khóa kỷ niệm của một quán bar.”
Từ Nhiễm gật đầu, nghe anh nói tiếp.
“Tôi đi đến quán bar đó, ông chủ quán bar nhận ra cô ta. Cô ta là ca sĩ của quán, làm được hơn nửa tháng, tuy nhiên thông tin cô ta cung cấp là giả.”
Đến chỗ mấu chốt, Từ Nhiễm tiếp tục truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Từ Độ nhướn mày nhìn cô: “Khi tôi và ông chủ trò chuyện thì phát hiện luôn có người nhìn về hướng chúng tôi, nên tôi đi tìm anh ta, người này quen biết Đỗ Hân Hân.”
Cho thông tin giả chứng tỏ có ẩn tình, Từ Độ hỏi kỹ lại biết được chuyện đá chó phát sinh ba tháng trước, cứ theo đường dây này lần ra được đầu mối.
“Tôi đã hỏi chủ nhà trọ Đỗ Hân Hân mới chuyển vào đây tầm một tháng.”
Một tháng trước trùng với bài đăng cuối cùng trên blog của cô ta. Sau sự kiện đó cô ta chắc chắn bị quấy rối rất nhiều nên buộc phải chuyển nhà.
Từ Nhiễm đi vào phòng ngủ, mở đèn. Gian phòng khá lớn, cũng không quá bừa bộn. Trên giường vẫn còn một ít quần áo chưa thu dẹp, chếch phía giường ngủ có một ngăn tủ bày một ít sách và một con rối trang trí.
Vốn dĩ chỉ định nhìn lướt qua, rồi cô đột nhiên quay đầu nhìn lại cho.
… Vì cô phát hiện hai mắt của con rối không giống nhau.
“…”
Khi nghe Từ Độ nói câu này Từ Nhiễm mới nhận ra được thật sự cô đã quên béng mất. Từ sáng sớm đến giờ trong đầu cô chỉ nhớ đến vụ án của Đỗ Hân Hân không nhớ đến bữa tiệc đó. Quên thì quên nhưng nhất quyết không để lộ ra mặt, cô trấn định, bình tĩnh lên tiếng: “Tối nay muốn tôi đến đón anh không?”
Dù sao cũng nhờ anh mới có thư mời nên lần này Từ Nhiễm tình nguyện làm tài xế.
Từ Độ từ chối: “Không cần, tôi chưa chắc đã có thời gian đi dự!”
Tuy sớm biết anh không hề có hứng thú với những loại tiệc tùng thế này, nhưng câu trả lời cũng khiến cô hơi kinh ngạc: “Anh không đi?”
“Có thư mời, không cần tôi trình diện.”
Nói đến đây Từ Nhiễm cảm giác mình không cần nhiều lời, càng nói càng chứng tỏ cô quan tâm việc anh có đi hay không.
Năm giờ, sau khi tan ca, cô về nhà trang điểm, thay quần áo. Bữa tiệc trang trọng cô buộc phải lấy bộ lễ phục mấy năm không mặc, còn may hai năm qua không bị phát phì, mặc vẫn vừa.
Chưa đến 6 giờ 30 cô đã có mặt trước nhà hàng, cô lấy thư mời từ trong túi xách, nhân viên phục vụ đưa cô đến phòng yến tiệc.
Vào trong Từ Nhiễm quét mắt nhìn một vòng, khá nhiều người có mặt rồi. Không biết có phải do mối quan hệ của Đằng Kiến Vũ hay không mà năm nay bữa tiệc được tổ chức đặc biệt long trọng, từ lối vào cho đến sảnh chính đều có thể trông thấy được đầu tư khá kỹ.
Cô muốn đi thẳng một mạch vào bên trong, nhưng đúng như dự liệu, ánh mắt tứ phía bắt đầu phóng về phía cô ngày một nhiều, từ bình thường, đến kinh ngạc, tò mò và cả xem thường.
Đã qua mấy năm, Từ Nhiễm vẫn là tiêu điểm trong đám người ấy; nhưng tình huống trái ngược hoàn toàn, cô không chút nào để ý mà còn quay lại đón nhận ánh mắt của bọn họ và mỉm cười đáp lại.
Đúng 6 giờ 30 tiệc rượu chính thức bắt đầu, theo thường lệ là diễn văn khai mặc của chủ tịch hiệp hội.
Từ Nhiễm đứng nghe người trên bục phát biểu, cũng cảm nhận được có người đang đến bên cạnh mình.
“Từ Nhiễm!”
Người đang đến dĩ nhiên là Đằng Kiến Vũ.
Từ Nhiễm không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về sân khấu.
“Anh còn tưởng rằng em sẽ không tham gia!”
“Thật xin lỗi đã khiến anh thất vọng!”
Đằng Kiến Vũ thở dài: “Làm sao anh lại thất vọng được chứ? Anh còn đặc biệt chuẩn bị thư mời cho em… nhưng, xem ra mặt mũi của anh không lớn bằng người đó!”
Từ Nhiễm cười cười không nói, trong lòng rủa thầm: mặt anh còn hơn thế.
“Xin mời giáo sư Đằng Kiến Vũ lên phát biểu vài câu với mọi người!”
Theo câu nói này tầm mắt của mọi người bắt đầu tìm kiếm, và tập trung về vị trí của hai người bọn họ. Vì cô và Đằng Kiến Vũ đang đứng gần nhau nên tiếng bàn luận vang lên không ngừng.
Đằng Kiến Vũ tiếp nhận ánh mắt của mọi người, đi lên sân khấu.
“Cám ơn chủ tịch Điền, cũng cám ơn các vị đã…”
Từ Nhiễm chẳng nghe lọt tai câu nói nào của Đằng Kiến Vũ, mắt cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi xách của một người phụ nữ đứng trước, trên túi có hoa văn hình một chú chó, tâm tư của cô lại nghĩ về vụ án của Đỗ Hân Hân.
Cái chết của Đỗ Hân Hân có liên quan đến Hoàng Long không?
Tại sao cô ta mất tích mấy ngày trời nhưng không ai báo án?
Chiếc túi xách hình chú chó từ từ biến khỏi tầm mắt, tâm tư của Từ Nhiễm quay về thực tại vì cô nghe được có ai gọi tên mình.
“Từ Nhiễm!”
“Hả?” Cô đáp lời theo bản năng, ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Đằng Kiến Vũ đứng trước mặt cô từ lúc nào, và những người xung quanh đang nhìn bọn họ.
“Từ Nhiễm, đã ba năm rồi. Nhân cơ hội này dưới sự chứng kiến của mọi người, chúng ta bắt tay giảng hòa được không?”
Thì ra muốn mời cô đến đây để diễn trò này… Đằng Kiến Vũ thật là người đàn ông vừa tẻ nhạt vừa buồn nôn.
Đằng Kiến Vũ lấy hai ly rượu từ người phục vụ, miệng nở nụ cười thật tươi: “Anh và em cùng nhau uống cạn ly này, chuyện quá khứ theo đó mà tiêu tan.”
Nhìn ly rượu ở phía trước, gương mặt Từ Nhiễm bỗng chốc tối sầm lại, khóe miệng cô giật giật đang tính lên tiếng đáp trả đột nhiên bên hông có một lực nhẹ kéo lại. Còn đang mơ mơ màng màng cô đã bị một người kéo vào lồng ngực.
“Giáo sư Từ!”
Câu này dĩ nhiên không phải để gọi cô mà là người bất thình lình xuất hiện tại hội trường, Từ Độ.
“Giáo sư Đằng, Từ Nhiễm tửu lượng không tốt. Nếu cô ấy đã là khách mời của tôi, vậy hãy để tôi uống cạn ly này.”
Chậm rãi nhưng quyết đoán, một câu nói ngắn gọn nhưng có thể tỏ rõ lập trường của anh. Những người ở đây đều là những người thông minh, nghe qua là hiểu.
Việc giữa Đằng Kiến Vũ và Từ Nhiễm chẳng thể kết thúc dễ dàng, và Từ Nhiễm là người Từ Độ che chở.
Đằng Kiến Vũ thu tay về: “Nếu là vậy tôi cũng không miễn cưỡng.”
Ẩn dưới nụ cười chính là ngọn sóng ngầm phun trào.
Cả người đột ngột bị Từ Độ kéo sang một bên, cái chạm tay ở bên eo vẫn còn đó. Từ Nhiễm muốn mở miệng nhưng bên tai chợt nóng lên truyền đến một câu nói:
“Đây là ân tình thứ ba cô nợ tôi.” Âm cuối còn vương ý cười.
Tại sao cô lại mắc nợ?! Từ Nhiễm quay đầu nhìn anh, “Cho dù anh không xuất hiện tôi vẫn có thể xử lý được.”
Đúng là chỉ biết mạnh miệng! Từ Độ nhíu mày, không chút lưu tình, nói thẳng: “Xử lý thế nào? Hắt rượu vào mặt hắn?”
“Ngày mai trong giới họ sẽ đồn đại ra thế nào không phải cô không biết?”
“…” Cô á khẩu không thể trả lời, nhưng không ngăn được ánh mắt để biểu lộ ý kiến.
“Từ Nhiễm, cho dù cô là người thế nào đi chăng nữa, chỉ cần cô xuất hiện ở đây đã là thua rồi.”
“…”
Từng câu từng từ của Từ Độ như đâm vào tim cô, nhưng nó hoàn toàn đúng lại càng khiến cô càng thêm đau.
Ba năm trước cô đã thua, thua cả danh dự, thua công việc và thua mất hứa hẹn của chính mình.
Là lỗi của bản thân, không oán trách được ai, Từ Nhiễm không còn tức giận nữa, cô cụp đầu, “Cám ơn!”
Âm thanh rất nhẹ nhưng Từ Độ vẫn nghe được.
Cô đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, không phải anh nói không đến à?”
Một giương mắt, một cụp mắt, tầm mắt giao nhau, ánh mắt Từ Độ sâu hun hút, đáy mắt trộn lẫn hình ảnh của cô nhìn không thấu. Cô muốn nhìn rõ tâm tư của anh lúc này nên không dời tầm mắt, nhưng cô chợt ý thức được khoảng cách bọn họ hiện tại… khá gần.
Từ Độ vẫn đang ôm eo cô, cô tựa nửa người vào lồng ngực anh, vì sợ người ta nghe được cuộc đối thoại nên anh lại phải cúi đầu. Giờ khắc này, tư thế này trước mặt mọi người chính là cực kỳ thân mật.
Vừa rồi cô không để tâm đến việc này nên Từ Nhiễm cô có cảm giác gì, nhưng bây giờ cảm thấy không dễ chịu, cô khẽ động: “Anh…”
“… Tôi vô vị!”
Giọng trầm thấp truyền đến tai cô, Từ Độ buông lỏng cánh tay.
Nhiệt độ vẫn lưu lại nơi eo, Từ Nhiễm nhất thời không biết nên nói gì: “Ờ!”
Mấy giây sau Từ Độ lên tiếng: “Cô vẫn ở đây tiếp tục đợi?”
Từ Nhiễm trả lời không hề suy nghĩ: “Không đợi!” Vốn muốn qua đây ăn chút gì đó, nhưng bây giờ làm gì còn khẩu vị.
“Đi thôi!”
Hai người ra khỏi khách sạn, Từ Nhiễm đang chuẩn bị lên xe, không ngờ Từ Độ nói: “Đưa tôi một đoạn.”
Từ Nhiễm nhướn mày: “Không phải anh lái xe đến sao?”
Từ Độ bình tĩnh, “Bắt xe đến!”
“… Lên xe!” Cũng không phải lần đầu tiên cô làm tài xế cho anh.
Từ Độ cài dây an toàn, nói địa chỉ.
Thành phố S còn có con đường này sao.
Từ Nhiễm không quen đi đường này nên phải vừa lái vừa xem định vị, đến đó ước chừng 30 phút.
Nhưng đường không đông, chỉ hơn 20 phút đã đến, xe từ từ tiến vào tiểu khu, Từ Nhiễm thật sự không nghĩ đến Từ Độ lại ở một tiểu khu cũ kỹ thế này.
Xe ngừng ở số 127, Từ Nhiễm không nhịn được lên tiếng cảm khái: “Thì ra anh ở… chỗ này à!”
Từ Độ không đáp, mở cửa xuống xe, nhưng trước khi đóng cửa xe, anh nghiêng người nói vọng vào: “Đây là nơi Đỗ Hân Hân thuê.”
“…” Đại ca, trước khi lên xe anh không thể nói rõ được à?
Rõ ràng anh muốn đưa cô đến đây, Từ Nhiễm cũng không do dự, theo sát xuống xe.
Đỗ Hân Hân ở lầu sáu, tiểu khu cũ không có thang máy, chỉ có thể đi thang bộ. Với Từ Nhiễm mà nói đây là việc bình thường như cơm bữa.
Năm ngoái tầm một giờ đêm, có một công nhân ở tầng mười mấy bị đột tử, cô và hai đồng sự đi thang máy lên nhưng đến khi xuống quản lý không cho dùng thang máy, họ sợ xúi quẩy. Không còn cách nào khác, ba người bọn họ đành phải khiêng cáng cứu thương đi thang bộ mười mấy tầng lầu, vừa đi vừa nghỉ mất hơn hai tiếng.
Do đó, bò lên sáu lầu là chuyện nhỏ nhưng không ngờ ngay cả Từ Độ cũng rất dễ dàng, chứng tỏ thường ngày anh cũng có rèn luyện thể lực.
Từ Độ đã liên lạc trước với chủ nhà, anh cầm chìa khóa dự phòng mở cửa vào trong, tìm nút mở đèn.
Hai người vào trong, cả hai đều im lặng. Cảm nhận có phần ngượng ngập nên Từ Nhiễm chủ động mở miệng: “Làm sao anh tra được thân phận cô ta?”
Bước chân của Từ Độ không dừng lại: “Móc gắn chìa khóa. Hình dạng móc khóa khá đặc biệt, có lẽ được đặt riêng. Sau khi điều tra tôi phát hiện là móc khóa kỷ niệm của một quán bar.”
Từ Nhiễm gật đầu, nghe anh nói tiếp.
“Tôi đi đến quán bar đó, ông chủ quán bar nhận ra cô ta. Cô ta là ca sĩ của quán, làm được hơn nửa tháng, tuy nhiên thông tin cô ta cung cấp là giả.”
Đến chỗ mấu chốt, Từ Nhiễm tiếp tục truy hỏi: “Sau đó thì sao?”
Từ Độ nhướn mày nhìn cô: “Khi tôi và ông chủ trò chuyện thì phát hiện luôn có người nhìn về hướng chúng tôi, nên tôi đi tìm anh ta, người này quen biết Đỗ Hân Hân.”
Cho thông tin giả chứng tỏ có ẩn tình, Từ Độ hỏi kỹ lại biết được chuyện đá chó phát sinh ba tháng trước, cứ theo đường dây này lần ra được đầu mối.
“Tôi đã hỏi chủ nhà trọ Đỗ Hân Hân mới chuyển vào đây tầm một tháng.”
Một tháng trước trùng với bài đăng cuối cùng trên blog của cô ta. Sau sự kiện đó cô ta chắc chắn bị quấy rối rất nhiều nên buộc phải chuyển nhà.
Từ Nhiễm đi vào phòng ngủ, mở đèn. Gian phòng khá lớn, cũng không quá bừa bộn. Trên giường vẫn còn một ít quần áo chưa thu dẹp, chếch phía giường ngủ có một ngăn tủ bày một ít sách và một con rối trang trí.
Vốn dĩ chỉ định nhìn lướt qua, rồi cô đột nhiên quay đầu nhìn lại cho.
… Vì cô phát hiện hai mắt của con rối không giống nhau.