-
Chương 9
Đại lý bán tờ vé số 15 năm trước kia đã đóng cửa cách đây bảy năm, việc điều tra coi như phí công. Tuy nhiên căn cứ thời gian mua tờ vé số này Hàn Bái lại phát hiện ra một vụ án chưa được kết án.
Ngày 30 tháng 7 mười lăm năm trước, một khách sạn nhỏ cách đại lý vé số đó một cây số, trong đêm hứng chịu thảm án diệt môn.
Một nhà năm người, hoàn toàn bị sát hại.
Hàn Bái đến phòng lưu trữ tìm lại hồ sơ vụ án năm đó, hiện trường thật sự khủng khiếp, nhìn thôi cũng thấy giật mình.
Lý Yến, chủ khách sạn, bị chém mấy dao trên giường ngủ ở lầu trệt, máu nhuộm đỏ drap giường bắn lên cả vách tường.
Lý Đồng, em gái của bà chủ, phát hiện tại phòng vệ sinh ở phòng sát bên cạnh, dao cứa cổ, máu phun lên tấm rèm tắm, phía trên tấm rèm còn in rõ năm dấu tay trượt dài từ trên xuống.
Mẹ chồng và dì của bà chủ bị sát hại trong phòng riêng, cả hai đều bị gối đè, ngạt chết.
Dương Phong, con trai bà chủ, tám tuổi, ngay tại cầu thang lầu trệt, bị dây thừng siết chết.
Một nhà năm người, ngay cả con nít cũng không tha.
Không có camera, không có người chứng kiến, không có danh sách khách trọ, khách sạn vào ra nhiều nên việc điều tra tương đối khó khăn.
Theo điều tra năm đó, dựa vào thời gian tử vong của nạn nhân, có thể xác định là do một nhóm người gây án, từ ba người trở lên, không phải hành động bộc phát mà có kế hoạch và phân công từ trước; thêm vào đó bọn chúng hiểu rất rõ kết cấu khách sạn và các nạn nhân.
Cảnh sát điều tra mối quan hệ của các nạn nhân, loại trừ giết người báo thù đã xác định giết người cướp của. Tất cả tiền mặt trong khách sạn đều bị cướp, ngay cần cổ của bà chủ khách sạn có một vết siết, rõ ràng là do hung thủ giật chiếc dây chuyền mà tạo thành.
Nạn nhân đều là người nhà của bà chủ khách sạn, không có người ngoài nên cảnh sát hoài nghi hung thủ có thể là khách đang trọ lại hoặc là khách trọ trả phòng rồi quay trở lại gây án.
Lúc đó cũng thu được vân tay, dấu giày và DNA nhưng không có đột phá trong điều tra.
Và 15 năm sau, cuối cùng cũng tìm được.
“Vé số mua vào ngày 31 tháng 7, cũng chính sau vụ án xảy ra một ngày.” Trong đầu Hàn Bái xuất hiện vô số hình ảnh, bọn họ giết người, cướp của, thu dọn hiện trường, ngày hôm sau làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng ở đại lý vé số gần đó chọn một dãy số.
“Ngày 30 tháng 7, chính là ngày mai.”
Âm điệu ngột ngạt của Từ Độ vang lên: “Có người muốn đòi món nợ này.”
*
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên Từ Nhiễm đang vẽ tranh, do vậy để chuông reo một lúc cô mới đặt cọ xuống nhận máy.
“Alo!”
“Tại sao cô không đến!” Thanh âm trầm khàn, âm vực quái dị.
Không muốn lộ ra giọng thật của mình cũng đoán được đối phương là loại người gì, nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi: “Là ai?”
“Rõ ràng cô đã nhận được!”
Từ Nhiễm cao giọng: “Tôi nhận được thì sao?”
“Vậy thì mau tìm đến tôi!”
Điện thoại cứ như vậy cắt đứt.
Lục Quân nhận lệnh chuyển thư cho cô, và kẻ đó có lẽ chính là người bí ẩn này… Điều này có nghĩa mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Dựa vào tình cách của Từ Nhiễm cô tuyệt đối sẽ dốc sức tra xét, nhưng đúng như Từ Độ cảnh cáo, bây giờ cô có tư cách gì?
Hiện tại điều cô có thể làm chính là báo cáo.
Từ Nhiễm lập tức gọi điện thoại cho Hàn Bái. Cô gọi từ số lịch sử cuộc gọi nên vẫn là số máy bàn. Lần này vẫn không phải là Hàn Bái, cũng may là do Trình Tân nhận điện.
“Tôi là Từ Nhiễm, Hàn Bái đâu?”
“Từ…” Trình Tân ấp úng một lát, không biết nên xưng hô thế nào, “Chị Từ, đội trưởng đang ở phòng pháp chứng, à… chị chờ chút!”
Câu chờ chút này khiến Từ Nhiễm xuất hiện một dự cảm xấu.
“Tôi là Từ Độ!”
Quả nhiên.
“…” Từ Nhiễm im lặng hai giây.
Đầu dây bên kia có lẽ cũng cảm nhận được, giọng anh bằng phẳng: “Nếu như không tiện nói với tôi, cô có thể gọi vào di động cho anh ấy.”
Đâu có gì phải giận dỗi… Từ Nhiễm hắng giọng: “Không cần, tôi muốn báo cáo, làm tròn trách nhiệm của một công dân tốt.”
Cung cấp xong tin tức và đoạn ghi âm, cô cúp điện thoại, trong lòng vừa tức vừa ức.
Cố gắng thu dọn lại mớ cảm xúc hỗn độn, Từ Nhiễm tiếp tục vẽ tranh rồi cất tranh vào tủ bảo hiểm.
Trong lúc rảnh rỗi cô không lại nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi, sau đó mở đoạn ghi âm nghe lại. Nghe thêm vài lần… cô có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương thay đổi qua ngữ điệu.
Phẫn nộ, bất lực xen lẫn căng thẳng.
*
“Từ Nhiễm vừa gọi điện thoại đến, mười phút trước có người gọi cho cô ấy.” Từ Độ bật đoạn băng ghi âm, “Khoa kỹ thuật đã tra qua dãy số nhưng không cách nào lần được tín hiệu.”
“Việc báo thù của hắn vẫn chưa kết thúc, tôi vừa xem lại bức ảnh hiện trường vụ án 30.7, tôi cho rằng khả năng nhóm hung thủ có bốn người.”
“Ngoại trừ Đường Đức, Lục Quân, Lý Thu Thành, còn có thêm một người?” Hàn Bái cau mày, “Thời gian chúng ta không còn nhiều, chúng ta phải tìm ra tên đó trước hắn.”
“Hoặc là tìm cho ra được người muốn báo thù.”
Vị trí khách sạn mười lăm năm trước đã được cải tạo thành công viên. Hàn Bái đã sắp xếp cảnh viên tuần tra xung quanh nhưng chỉ mỗi việc đó là không đủ, bọn họ phải biến từ thế bị động sang thế chủ động.
Theo phòng kỹ thuật phân tích, người gọi cuộc điện thoại này không quá hai mươi tuổi, tính ra mười lăm năm trước đối phương chỉ khoảng chừng năm tuổi.
“Không vượt quá năm tuổi? Trong nhà bà chủ bị ngộ sát năm đó có đứa trẻ nào ở độ tuổi này ư?”
“Trong hộ tịch không có, bà chủ chỉ có một đứa con tám tuổi, em gái chưa kết hôn, họ hàng đều có con vượt qua độ tuổi này.”
Nếu như là một đứa trẻ không quen, nhất định không thể bày ra một kế hoạch báo thù tỉ mỉ như thế này được… Nhất định bọn họ đã bỏ sót manh mối nào đó.
Từ Độ cau mày ngẫm nghĩ: “Nếu như có đứa trẻ nào đó mà người ngoài không biết thì sao?”
Hàn Bái hiểu ý của anh, “Ý anh nói là con hoang?”
Từ Độ gật đầu: “Hoặc là một đứa trẻ nhặt được nhưng không làm thủ tục nhận nuôi.”
“Còn có một vấn đề, bọn chúng ngay cả đứa trẻ tám tuổi cũng không tha, nhưng tại sao lại tha cho đứa trẻ năm tuổi?”
“Có khả năng đứa bé ấy không bị phát hiện, tránh được kiếp nạn; cũng có thể đứa nhóc tám tuổi đã có khả năng ghi nhớ, còn đứa bé kia bọn chúng nghĩ nó không thể nào nhận ra được.”
“Ngày 1 tháng 8, người giao hàng phát hiện án mạng báo cảnh sát, tại hiện trường không phát hiện đứa trẻ nào, nói cách khác, đứa trẻ ấy tự bỏ đi hoặc được người ta đưa đi.”
Tâm tư của Từ Độ không đặt lên sự việc của Hàn Bái đang nhắc đến, một suy đoán lóe qua, anh đột nhiên ý thức được có lẽ đây chính là điểm đột phá của vụ án: “Chúng ta đã quên mất một điểm, một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi tại sao mười lăm năm sau có thể nhận ra được hung thủ năm đó?”
Hàn Bái sững người.
Đại não Từ Độ lập tức hoạt động, tốc độ nói vẫn duy trì bình thường: “Lý Thu Thành, ông ta chính là người bắt đầu cho chuỗi sự kiện, nếu như không phải do đứa bé nhận ra mà là do chính ông ta nhận ra được đó chính là đứa trẻ của mười lăm năm về trước thì sao?”
Điểm suy đoán này đã thức tỉnh Hàn Bái: “Là nữ sinh của trường Lý Thu Thành đang công tác.”
Do vậy cô ta mới có thể vào được trường, dùng tài khoản của Lý Thu Thành đặt vé xem phim.
Từ Độ khẽ khàng: “Không phải là “hắn” mà là “cô ta”.”
*
“Tổng giám đốc Cao, xin dừng chân, dừng chân.”
Người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề liền dừng bước, tuy rằng đã uống rượu nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo: “Sao?”
Gã đeo kính khom người cung kính đưa ra trước mặt ông ta một thẻ phòng, “Chúng tôi có một món quà tặng cho ngài.”
“Quà?” Tổng giám đốc Cao nắm chặt tay người đàn ông, không nhúc nhích, hỏi một câu mang hàm ý sâu xa: “Quà này đã bị “bóc” chưa?”
“Chưa chưa… Vẫn đang chờ tổng giám đốc Cao “bóc” đây!”
Đáp án này khiến ông ta hoàn toàn thỏa mãn, ông ta nhận thẻ phòng khóe miệng không giấu được ý cười.
Gã đeo kính nhìn đối phương tiến vào thang máy, bàn giao qua điện thoại: “Phòng tổng thống 1602 có khách quý, cho dù nghe được âm thanh gì cũng đừng vào quấy rầy.”
Ngày 30 tháng 7 mười lăm năm trước, một khách sạn nhỏ cách đại lý vé số đó một cây số, trong đêm hứng chịu thảm án diệt môn.
Một nhà năm người, hoàn toàn bị sát hại.
Hàn Bái đến phòng lưu trữ tìm lại hồ sơ vụ án năm đó, hiện trường thật sự khủng khiếp, nhìn thôi cũng thấy giật mình.
Lý Yến, chủ khách sạn, bị chém mấy dao trên giường ngủ ở lầu trệt, máu nhuộm đỏ drap giường bắn lên cả vách tường.
Lý Đồng, em gái của bà chủ, phát hiện tại phòng vệ sinh ở phòng sát bên cạnh, dao cứa cổ, máu phun lên tấm rèm tắm, phía trên tấm rèm còn in rõ năm dấu tay trượt dài từ trên xuống.
Mẹ chồng và dì của bà chủ bị sát hại trong phòng riêng, cả hai đều bị gối đè, ngạt chết.
Dương Phong, con trai bà chủ, tám tuổi, ngay tại cầu thang lầu trệt, bị dây thừng siết chết.
Một nhà năm người, ngay cả con nít cũng không tha.
Không có camera, không có người chứng kiến, không có danh sách khách trọ, khách sạn vào ra nhiều nên việc điều tra tương đối khó khăn.
Theo điều tra năm đó, dựa vào thời gian tử vong của nạn nhân, có thể xác định là do một nhóm người gây án, từ ba người trở lên, không phải hành động bộc phát mà có kế hoạch và phân công từ trước; thêm vào đó bọn chúng hiểu rất rõ kết cấu khách sạn và các nạn nhân.
Cảnh sát điều tra mối quan hệ của các nạn nhân, loại trừ giết người báo thù đã xác định giết người cướp của. Tất cả tiền mặt trong khách sạn đều bị cướp, ngay cần cổ của bà chủ khách sạn có một vết siết, rõ ràng là do hung thủ giật chiếc dây chuyền mà tạo thành.
Nạn nhân đều là người nhà của bà chủ khách sạn, không có người ngoài nên cảnh sát hoài nghi hung thủ có thể là khách đang trọ lại hoặc là khách trọ trả phòng rồi quay trở lại gây án.
Lúc đó cũng thu được vân tay, dấu giày và DNA nhưng không có đột phá trong điều tra.
Và 15 năm sau, cuối cùng cũng tìm được.
“Vé số mua vào ngày 31 tháng 7, cũng chính sau vụ án xảy ra một ngày.” Trong đầu Hàn Bái xuất hiện vô số hình ảnh, bọn họ giết người, cướp của, thu dọn hiện trường, ngày hôm sau làm như không có chuyện gì xảy ra, đứng ở đại lý vé số gần đó chọn một dãy số.
“Ngày 30 tháng 7, chính là ngày mai.”
Âm điệu ngột ngạt của Từ Độ vang lên: “Có người muốn đòi món nợ này.”
*
Khi tiếng chuông điện thoại vang lên Từ Nhiễm đang vẽ tranh, do vậy để chuông reo một lúc cô mới đặt cọ xuống nhận máy.
“Alo!”
“Tại sao cô không đến!” Thanh âm trầm khàn, âm vực quái dị.
Không muốn lộ ra giọng thật của mình cũng đoán được đối phương là loại người gì, nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi: “Là ai?”
“Rõ ràng cô đã nhận được!”
Từ Nhiễm cao giọng: “Tôi nhận được thì sao?”
“Vậy thì mau tìm đến tôi!”
Điện thoại cứ như vậy cắt đứt.
Lục Quân nhận lệnh chuyển thư cho cô, và kẻ đó có lẽ chính là người bí ẩn này… Điều này có nghĩa mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Dựa vào tình cách của Từ Nhiễm cô tuyệt đối sẽ dốc sức tra xét, nhưng đúng như Từ Độ cảnh cáo, bây giờ cô có tư cách gì?
Hiện tại điều cô có thể làm chính là báo cáo.
Từ Nhiễm lập tức gọi điện thoại cho Hàn Bái. Cô gọi từ số lịch sử cuộc gọi nên vẫn là số máy bàn. Lần này vẫn không phải là Hàn Bái, cũng may là do Trình Tân nhận điện.
“Tôi là Từ Nhiễm, Hàn Bái đâu?”
“Từ…” Trình Tân ấp úng một lát, không biết nên xưng hô thế nào, “Chị Từ, đội trưởng đang ở phòng pháp chứng, à… chị chờ chút!”
Câu chờ chút này khiến Từ Nhiễm xuất hiện một dự cảm xấu.
“Tôi là Từ Độ!”
Quả nhiên.
“…” Từ Nhiễm im lặng hai giây.
Đầu dây bên kia có lẽ cũng cảm nhận được, giọng anh bằng phẳng: “Nếu như không tiện nói với tôi, cô có thể gọi vào di động cho anh ấy.”
Đâu có gì phải giận dỗi… Từ Nhiễm hắng giọng: “Không cần, tôi muốn báo cáo, làm tròn trách nhiệm của một công dân tốt.”
Cung cấp xong tin tức và đoạn ghi âm, cô cúp điện thoại, trong lòng vừa tức vừa ức.
Cố gắng thu dọn lại mớ cảm xúc hỗn độn, Từ Nhiễm tiếp tục vẽ tranh rồi cất tranh vào tủ bảo hiểm.
Trong lúc rảnh rỗi cô không lại nghĩ đến cuộc gọi vừa rồi, sau đó mở đoạn ghi âm nghe lại. Nghe thêm vài lần… cô có thể cảm nhận được tâm tình của đối phương thay đổi qua ngữ điệu.
Phẫn nộ, bất lực xen lẫn căng thẳng.
*
“Từ Nhiễm vừa gọi điện thoại đến, mười phút trước có người gọi cho cô ấy.” Từ Độ bật đoạn băng ghi âm, “Khoa kỹ thuật đã tra qua dãy số nhưng không cách nào lần được tín hiệu.”
“Việc báo thù của hắn vẫn chưa kết thúc, tôi vừa xem lại bức ảnh hiện trường vụ án 30.7, tôi cho rằng khả năng nhóm hung thủ có bốn người.”
“Ngoại trừ Đường Đức, Lục Quân, Lý Thu Thành, còn có thêm một người?” Hàn Bái cau mày, “Thời gian chúng ta không còn nhiều, chúng ta phải tìm ra tên đó trước hắn.”
“Hoặc là tìm cho ra được người muốn báo thù.”
Vị trí khách sạn mười lăm năm trước đã được cải tạo thành công viên. Hàn Bái đã sắp xếp cảnh viên tuần tra xung quanh nhưng chỉ mỗi việc đó là không đủ, bọn họ phải biến từ thế bị động sang thế chủ động.
Theo phòng kỹ thuật phân tích, người gọi cuộc điện thoại này không quá hai mươi tuổi, tính ra mười lăm năm trước đối phương chỉ khoảng chừng năm tuổi.
“Không vượt quá năm tuổi? Trong nhà bà chủ bị ngộ sát năm đó có đứa trẻ nào ở độ tuổi này ư?”
“Trong hộ tịch không có, bà chủ chỉ có một đứa con tám tuổi, em gái chưa kết hôn, họ hàng đều có con vượt qua độ tuổi này.”
Nếu như là một đứa trẻ không quen, nhất định không thể bày ra một kế hoạch báo thù tỉ mỉ như thế này được… Nhất định bọn họ đã bỏ sót manh mối nào đó.
Từ Độ cau mày ngẫm nghĩ: “Nếu như có đứa trẻ nào đó mà người ngoài không biết thì sao?”
Hàn Bái hiểu ý của anh, “Ý anh nói là con hoang?”
Từ Độ gật đầu: “Hoặc là một đứa trẻ nhặt được nhưng không làm thủ tục nhận nuôi.”
“Còn có một vấn đề, bọn chúng ngay cả đứa trẻ tám tuổi cũng không tha, nhưng tại sao lại tha cho đứa trẻ năm tuổi?”
“Có khả năng đứa bé ấy không bị phát hiện, tránh được kiếp nạn; cũng có thể đứa nhóc tám tuổi đã có khả năng ghi nhớ, còn đứa bé kia bọn chúng nghĩ nó không thể nào nhận ra được.”
“Ngày 1 tháng 8, người giao hàng phát hiện án mạng báo cảnh sát, tại hiện trường không phát hiện đứa trẻ nào, nói cách khác, đứa trẻ ấy tự bỏ đi hoặc được người ta đưa đi.”
Tâm tư của Từ Độ không đặt lên sự việc của Hàn Bái đang nhắc đến, một suy đoán lóe qua, anh đột nhiên ý thức được có lẽ đây chính là điểm đột phá của vụ án: “Chúng ta đã quên mất một điểm, một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi tại sao mười lăm năm sau có thể nhận ra được hung thủ năm đó?”
Hàn Bái sững người.
Đại não Từ Độ lập tức hoạt động, tốc độ nói vẫn duy trì bình thường: “Lý Thu Thành, ông ta chính là người bắt đầu cho chuỗi sự kiện, nếu như không phải do đứa bé nhận ra mà là do chính ông ta nhận ra được đó chính là đứa trẻ của mười lăm năm về trước thì sao?”
Điểm suy đoán này đã thức tỉnh Hàn Bái: “Là nữ sinh của trường Lý Thu Thành đang công tác.”
Do vậy cô ta mới có thể vào được trường, dùng tài khoản của Lý Thu Thành đặt vé xem phim.
Từ Độ khẽ khàng: “Không phải là “hắn” mà là “cô ta”.”
*
“Tổng giám đốc Cao, xin dừng chân, dừng chân.”
Người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề liền dừng bước, tuy rằng đã uống rượu nhưng ánh mắt vẫn tỉnh táo: “Sao?”
Gã đeo kính khom người cung kính đưa ra trước mặt ông ta một thẻ phòng, “Chúng tôi có một món quà tặng cho ngài.”
“Quà?” Tổng giám đốc Cao nắm chặt tay người đàn ông, không nhúc nhích, hỏi một câu mang hàm ý sâu xa: “Quà này đã bị “bóc” chưa?”
“Chưa chưa… Vẫn đang chờ tổng giám đốc Cao “bóc” đây!”
Đáp án này khiến ông ta hoàn toàn thỏa mãn, ông ta nhận thẻ phòng khóe miệng không giấu được ý cười.
Gã đeo kính nhìn đối phương tiến vào thang máy, bàn giao qua điện thoại: “Phòng tổng thống 1602 có khách quý, cho dù nghe được âm thanh gì cũng đừng vào quấy rầy.”