-
Chương 8
Lúc Hàn Bái quay lại không trông thấy Từ Nhiễm, anh ấy quay nhìn Từ Độ đang đứng ở cửa, khá bất ngờ: “Ủa… Cô ấy đâu rồi?”
Từ Độ không nhìn Hàn Bái, chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Bên chỗ cô ấy có việc, về rồi!”
“Ờ!” Hàn Bái cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô có công việc thật nên chuyển sang vụ án: “Đúng rồi, bên Trình Tân mới tìm được hung khí sát hại Đường Đức, nó bị vất trong thùng rác tại công viên gần đó. Đúng như pháp y đã phán đoán, là một cái búa. Vân tay thu được trên hung khí hoàn toàn phù hợp với vân tay của Lục Quân.”
Những manh mối thu được từ trước đều chĩa về Lục Quân, bây giờ thêm chứng cứ này càng khẳng định mọi suy đoán là đúng.
Lục Quân tuy rằng đã tự sát nhưng không cách nào thay đổi sự thực ông ta chính là hung thủ giết người.
“Trước tiên chúng ta nên đến nhà Lý Thu Thành xem có thu được manh mối gì không!”
Lý Thu Thành không kết hôn, sống một mình, nguyên quán thành phố D, ở thành phố S này ông ta cũng không có người thân vì vậy tang lễ do trường học đứng ra tổ chức, còn căn nhà ông ta ở vẫn chưa có ai ghé qua.
Từ Độ đi vào phòng sách. Các kệ chất đầy sách. Anh quét mắt nhìn một vòng, các loại sách được sắp xếp đúng loại một cách chỉnh tề, điều này cho thấy chủ nhân là người cực kỳ yêu sách.
Sau đó, anh vô tình trông thấy một tờ vé số được đặt dưới tấm lót trên bàn sách, nó được bảo quản khá cẩn thận.
Tờ vé số giống y hệt tờ vé số tìm được trong ví của Đường Đức, cùng dãy số, cùng ngày phát hành, cùng một đại lý vé số.
Từ bên ngoài nhìn vào, mối liên hệ giữa Đường Đức, Lục Quân và Lý Thu Thành chính là tờ vé số có dãy số giống nhau này. Nếu nghĩ sâu hơn, bọn họ biết nhau… mười lăm năm trước cùng xuất hiện ở cùng một địa điểm.
Ngày 20 tháng 6, Lý Thu Thành chết vì căn bệnh ung thư gan là sự kiện khởi đầu dẫn đến việc Đường Đức bị ngộ sát và Lục Quân tự sát.
Chuỗi sự việc này không chỉ đơn giản như vậy, suốt 15 năm ba người này chưa từng gặp nhau, ngay cả người nhà cũng không biết sự tồn tại của hai người kia.
Là vô tình hay cố ý?
Hay là, chuyện 15 năm trước bây giờ mới bắt đầu.
*
Từ Nhiễm không về nhà mà lái xe quay lại nhà tang lễ, Lưu Triết trông thấy cô liền giật mình: “Sư phụ, không phải chị xin nghỉ à?”
“Không cần, bây giờ có việc gì cần làm không?”
Ngữ điệu khá bình thản nhưng nét mặt của Từ Nhiễm thật sự rất kém, Lưu Triết cẩn thận từng li từng tí: “Không… Không có ạ.”
Cô cũng ý thức được điểm đó nên sau câu này cô đi thẳng về phòng nghỉ.
Về phòng nghỉ, Từ Nhiễm vô tình gặp Cố Tiến Ngôn. Trông thấy cô, Cố Tiến Ngôn cũng có phản ứng y hệt Lưu Triết: “Cậu về làm gì?”
“Về đi làm!” Vừa nói cô vừa cầm ly café trên bàn, hút một hơi.
“Này! Tớ còn chưa uống đấy!” Thấy sắc mặt Từ Nhiễm khó coi nên Cố Tiến Ngôn cũng thôi, đành đi rót cho mình ly café khác.
“Hai ngày nay cậu hơi khác đấy, có chuyện gì không?”
Từ Nhiễm không muốn nói: “Không có chuyện!”
Cố Tiến Ngôn ngồi xuống đối diện Từ Nhiễm, hai tay khoanh trước ngực: “Từ Nhiễm, cậu có biết không, mỗi lần cậu buồn bực và mất tập trung, cậu thường có thói quen cắn ống hút.”
Câu nói này của Cố Tiến Ngôn khiến cô ngẩn người, cô thả ống hút, cúi đầu nhìn, ống hút bị cô cắn nát, phía trên còn in rõ dấu răng của cô… Thói quen vô thức này cô thật sự không biết.
“Không phải vì Đằng Kiến Vũ chứ?”
Từ Nhiễm đáp ngay: “Đằng Kiến Vũ là mốc xì gì chứ!”
“…”
Mắng xong một câu trong lòng Từ Nhiễm chợt thoải mái đôi chút: “Không phải do anh ta!”
Lần này Cố Tiến Ngôn thật sự hiếu kỳ: “Vậy vì ai?”
“Không có ai, chính tớ thôi!”
“Từ Nhiễm, nhiều năm như vậy rồi rốt cục cậu cũng có nhân cách phân liệt sao?”
“…”
Cố Tiến Ngôn thật sự có bản lĩnh, có thể khiến người đang có tâm trạng buồn bực trở nên câm nín.
Từ Nhiễm không nói thêm, cô trở về nhà. Khi mở hộp thư phát hiện bên trong có một thư mời.
Vào tháng 8 hằng năm Hiệp hội tâm lý học đều tổ chức một buổi học thuật và dạ tiệc, Từ Nhiễm đã từng tham dự hai ba lần nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước.
Ba năm gần đây cô đã hoàn toàn mất đi tư cách tham gia, dĩ nhiên sẽ không nhận được thư mời của hiệp hội.
Tại sao năm nay lại gửi cho cô?
Trên thư mời viết tên cô, có khi nào họ lầm không? Hay có người muốn giở trò?
Từ Nhiễm bấm điện thoại liên lạc trên thư mời, đầu dây bên kia sau khi nghe cô nói mục đích gọi đến liền cho cô đáp án.
“Cô Từ… Là thế này, giáo sư Đằng Kiến Vũ là phó hội trưởng hiệp hội nên muốn đặc biệt mời bạn gái của giáo sư đến tham dự dạ tiệc.”
Từ Nhiễm cúp điện thoại, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh.
Đằng Kiến Vũ muốn cô làm trợ lý chưa đủ, tiếp theo lại dùng chiêu “bạn gái”.
Anh ta muốn nói cho cô biết: cô không có tư cách tham gia diễn đàn, hiện tại giá trị duy nhất của cô chính là một bình hoa.
Bình hoa thì sao? Dù là bình hoa cô cũng là một bình hoa xuất sắc nhất.
*
“Đôi ba.”
“Đôi 10.”
“Đôi A!”
“Qua!”
“Qua!”
“Không có, không có!”
“Cuối cùng, con K!”
“Cmn, lại thua!”
“Không chơi, không chơi nữa, hết tiền rồi!”
“Không chơi nữa thật sao?”
“Không chơi!”
“Tôi nói với anh em, chúng ta đều là kẻ không tiền, anh em không thấy ở nơi này chỉ có bà chủ là có tiền sao?”
“Ông đừng nói đến chiếc dây chuyền nhìn rất đáng giá của bà ta nhé… Không phải của chúng ta.”
“Biến nó thành của chúng ta là được.”
“Không… Không được… Ông muốn làm gì?”
“Mấy người coi đi, cả cái khách sạn này chỉ có mấy người chúng ta, còn bên phía bà chủ toàn đàn bà con gái, không thành vấn đề!”
“Trộm cắp là phạm pháp, lỡ như bị bắt…”
“Đừng để bị tóm là được! Muốn nhanh chóng có tiền thì cái gì chẳng nguy hiểm.”
“Nhưng đám đó đều biết mặt chúng ta, sau này báo cảnh sát chúng ta trốn cũng không thoát.”
“Đó là trong tình cảnh đám đó còn sống.”
“Nếu chết thì sao….”
“Mẹ kiếp… Ông muốn giết người diệt khẩu?!”
“Ừ! Hoặc không làm, còn nếu đã ra tay tuyệt đối không được để lại hậu họa.”
“Không được, không được, mấy mạng người ….”
“Chứ cứ để mình nghèo mãi sao. Hơn nữa, không phải ông không có tiền đi học? Không muốn lên đại học sao? Còn ông nữa, con ông đang ốm cần tiền, không phải ư? Chỉ duy nhất một lần, mọi vấn đề của chúng ta đều được giải quyết.”
“Lần này là cơ hội tuyệt vời, nếu bỏ lỡ chúng ta sẽ nghèo mạt suốt đời…. Tôi không thể sống trong cảnh trốn nợ mãi được.”
Hai người ngồi đối diện im lặng, do dự. Sự im lặng này là dấu hiệu cho sự đồng ý và thỏa hiệp.
Cái gọi là “nhân tính” chỉ quay quắt trong 10 giây.
“Bọn họ có bốn người, chúng ta phải làm sao?”
“Là năm người!”
“Không phải cậu sẽ…. Không được, con bé vẫn còn nhỏ!”
“Vậy thì thế nào?” Âm trầm, đó là âm thanh của ma quỷ.
“Tám tuổi, phải giết!”
Từ Độ không nhìn Hàn Bái, chỉ nhàn nhạt đáp lời: “Bên chỗ cô ấy có việc, về rồi!”
“Ờ!” Hàn Bái cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô có công việc thật nên chuyển sang vụ án: “Đúng rồi, bên Trình Tân mới tìm được hung khí sát hại Đường Đức, nó bị vất trong thùng rác tại công viên gần đó. Đúng như pháp y đã phán đoán, là một cái búa. Vân tay thu được trên hung khí hoàn toàn phù hợp với vân tay của Lục Quân.”
Những manh mối thu được từ trước đều chĩa về Lục Quân, bây giờ thêm chứng cứ này càng khẳng định mọi suy đoán là đúng.
Lục Quân tuy rằng đã tự sát nhưng không cách nào thay đổi sự thực ông ta chính là hung thủ giết người.
“Trước tiên chúng ta nên đến nhà Lý Thu Thành xem có thu được manh mối gì không!”
Lý Thu Thành không kết hôn, sống một mình, nguyên quán thành phố D, ở thành phố S này ông ta cũng không có người thân vì vậy tang lễ do trường học đứng ra tổ chức, còn căn nhà ông ta ở vẫn chưa có ai ghé qua.
Từ Độ đi vào phòng sách. Các kệ chất đầy sách. Anh quét mắt nhìn một vòng, các loại sách được sắp xếp đúng loại một cách chỉnh tề, điều này cho thấy chủ nhân là người cực kỳ yêu sách.
Sau đó, anh vô tình trông thấy một tờ vé số được đặt dưới tấm lót trên bàn sách, nó được bảo quản khá cẩn thận.
Tờ vé số giống y hệt tờ vé số tìm được trong ví của Đường Đức, cùng dãy số, cùng ngày phát hành, cùng một đại lý vé số.
Từ bên ngoài nhìn vào, mối liên hệ giữa Đường Đức, Lục Quân và Lý Thu Thành chính là tờ vé số có dãy số giống nhau này. Nếu nghĩ sâu hơn, bọn họ biết nhau… mười lăm năm trước cùng xuất hiện ở cùng một địa điểm.
Ngày 20 tháng 6, Lý Thu Thành chết vì căn bệnh ung thư gan là sự kiện khởi đầu dẫn đến việc Đường Đức bị ngộ sát và Lục Quân tự sát.
Chuỗi sự việc này không chỉ đơn giản như vậy, suốt 15 năm ba người này chưa từng gặp nhau, ngay cả người nhà cũng không biết sự tồn tại của hai người kia.
Là vô tình hay cố ý?
Hay là, chuyện 15 năm trước bây giờ mới bắt đầu.
*
Từ Nhiễm không về nhà mà lái xe quay lại nhà tang lễ, Lưu Triết trông thấy cô liền giật mình: “Sư phụ, không phải chị xin nghỉ à?”
“Không cần, bây giờ có việc gì cần làm không?”
Ngữ điệu khá bình thản nhưng nét mặt của Từ Nhiễm thật sự rất kém, Lưu Triết cẩn thận từng li từng tí: “Không… Không có ạ.”
Cô cũng ý thức được điểm đó nên sau câu này cô đi thẳng về phòng nghỉ.
Về phòng nghỉ, Từ Nhiễm vô tình gặp Cố Tiến Ngôn. Trông thấy cô, Cố Tiến Ngôn cũng có phản ứng y hệt Lưu Triết: “Cậu về làm gì?”
“Về đi làm!” Vừa nói cô vừa cầm ly café trên bàn, hút một hơi.
“Này! Tớ còn chưa uống đấy!” Thấy sắc mặt Từ Nhiễm khó coi nên Cố Tiến Ngôn cũng thôi, đành đi rót cho mình ly café khác.
“Hai ngày nay cậu hơi khác đấy, có chuyện gì không?”
Từ Nhiễm không muốn nói: “Không có chuyện!”
Cố Tiến Ngôn ngồi xuống đối diện Từ Nhiễm, hai tay khoanh trước ngực: “Từ Nhiễm, cậu có biết không, mỗi lần cậu buồn bực và mất tập trung, cậu thường có thói quen cắn ống hút.”
Câu nói này của Cố Tiến Ngôn khiến cô ngẩn người, cô thả ống hút, cúi đầu nhìn, ống hút bị cô cắn nát, phía trên còn in rõ dấu răng của cô… Thói quen vô thức này cô thật sự không biết.
“Không phải vì Đằng Kiến Vũ chứ?”
Từ Nhiễm đáp ngay: “Đằng Kiến Vũ là mốc xì gì chứ!”
“…”
Mắng xong một câu trong lòng Từ Nhiễm chợt thoải mái đôi chút: “Không phải do anh ta!”
Lần này Cố Tiến Ngôn thật sự hiếu kỳ: “Vậy vì ai?”
“Không có ai, chính tớ thôi!”
“Từ Nhiễm, nhiều năm như vậy rồi rốt cục cậu cũng có nhân cách phân liệt sao?”
“…”
Cố Tiến Ngôn thật sự có bản lĩnh, có thể khiến người đang có tâm trạng buồn bực trở nên câm nín.
Từ Nhiễm không nói thêm, cô trở về nhà. Khi mở hộp thư phát hiện bên trong có một thư mời.
Vào tháng 8 hằng năm Hiệp hội tâm lý học đều tổ chức một buổi học thuật và dạ tiệc, Từ Nhiễm đã từng tham dự hai ba lần nhưng đó là chuyện của mấy năm về trước.
Ba năm gần đây cô đã hoàn toàn mất đi tư cách tham gia, dĩ nhiên sẽ không nhận được thư mời của hiệp hội.
Tại sao năm nay lại gửi cho cô?
Trên thư mời viết tên cô, có khi nào họ lầm không? Hay có người muốn giở trò?
Từ Nhiễm bấm điện thoại liên lạc trên thư mời, đầu dây bên kia sau khi nghe cô nói mục đích gọi đến liền cho cô đáp án.
“Cô Từ… Là thế này, giáo sư Đằng Kiến Vũ là phó hội trưởng hiệp hội nên muốn đặc biệt mời bạn gái của giáo sư đến tham dự dạ tiệc.”
Từ Nhiễm cúp điện thoại, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh.
Đằng Kiến Vũ muốn cô làm trợ lý chưa đủ, tiếp theo lại dùng chiêu “bạn gái”.
Anh ta muốn nói cho cô biết: cô không có tư cách tham gia diễn đàn, hiện tại giá trị duy nhất của cô chính là một bình hoa.
Bình hoa thì sao? Dù là bình hoa cô cũng là một bình hoa xuất sắc nhất.
*
“Đôi ba.”
“Đôi 10.”
“Đôi A!”
“Qua!”
“Qua!”
“Không có, không có!”
“Cuối cùng, con K!”
“Cmn, lại thua!”
“Không chơi, không chơi nữa, hết tiền rồi!”
“Không chơi nữa thật sao?”
“Không chơi!”
“Tôi nói với anh em, chúng ta đều là kẻ không tiền, anh em không thấy ở nơi này chỉ có bà chủ là có tiền sao?”
“Ông đừng nói đến chiếc dây chuyền nhìn rất đáng giá của bà ta nhé… Không phải của chúng ta.”
“Biến nó thành của chúng ta là được.”
“Không… Không được… Ông muốn làm gì?”
“Mấy người coi đi, cả cái khách sạn này chỉ có mấy người chúng ta, còn bên phía bà chủ toàn đàn bà con gái, không thành vấn đề!”
“Trộm cắp là phạm pháp, lỡ như bị bắt…”
“Đừng để bị tóm là được! Muốn nhanh chóng có tiền thì cái gì chẳng nguy hiểm.”
“Nhưng đám đó đều biết mặt chúng ta, sau này báo cảnh sát chúng ta trốn cũng không thoát.”
“Đó là trong tình cảnh đám đó còn sống.”
“Nếu chết thì sao….”
“Mẹ kiếp… Ông muốn giết người diệt khẩu?!”
“Ừ! Hoặc không làm, còn nếu đã ra tay tuyệt đối không được để lại hậu họa.”
“Không được, không được, mấy mạng người ….”
“Chứ cứ để mình nghèo mãi sao. Hơn nữa, không phải ông không có tiền đi học? Không muốn lên đại học sao? Còn ông nữa, con ông đang ốm cần tiền, không phải ư? Chỉ duy nhất một lần, mọi vấn đề của chúng ta đều được giải quyết.”
“Lần này là cơ hội tuyệt vời, nếu bỏ lỡ chúng ta sẽ nghèo mạt suốt đời…. Tôi không thể sống trong cảnh trốn nợ mãi được.”
Hai người ngồi đối diện im lặng, do dự. Sự im lặng này là dấu hiệu cho sự đồng ý và thỏa hiệp.
Cái gọi là “nhân tính” chỉ quay quắt trong 10 giây.
“Bọn họ có bốn người, chúng ta phải làm sao?”
“Là năm người!”
“Không phải cậu sẽ…. Không được, con bé vẫn còn nhỏ!”
“Vậy thì thế nào?” Âm trầm, đó là âm thanh của ma quỷ.
“Tám tuổi, phải giết!”