• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tu La giới chí tôn (3 Viewers)

  • Tu La giới chí tôn - Chương 17

Trường ngạo thông minh. Nhìn thoáng đã hiểu được vấn đề không hợp lý. Võ Thừa cũng nhíu mày linh thức hắn cũng tản ra xung quanh…


Chợt vào lúc này một giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên quanh vẫn ba người.


– Người muốn tiến lên tầng hai của tháp phải thông qua khảo nghiệm Khống Thú. Nếu khả năng điều khiển được 10 linh thú sẽ được phép tiến lên tầng hai.


– Điều khiển 10 linh thú. Lại có ý tứ gì? Chẳng nhẽ…


Trường Ngạo chưa dứt lời 40 cột đá có khắc phù điêu linh thú bổng sáng lên, từng quang đoàn bay ra khắp hành cung sau đó dần dần biến ảo thành từng con linh thú có loại giống long có loại giống


cầm. Hổ. Hạc. Sư. Lang… Rất nhiều linh thú không ngừng bay lượn chạy nhảy không chịu sự điều khiển của bất cứ thứ gì…


– Xem ra muốn tiến lên tầng hai phải làm như âm thanh kia…


Tinh gia mở miệng.


– Tòa tháp này có bảy tầng vậy mỗi lần muốn tiến lên cũng phải thông qua khảo luyện sao?


Trường Ngạo có chút bâng khuâng. Pháp quyết là có nhưng chung quy phải cần thời gian để cảm ngộ và thao luyện. Nhưng lúc này thời gian cũng không nhiều lắm.


– Có lẽ vậy! Nếu đã không có cách nào thì chúng ta cứ thử xem. Nếu mất quá nhiều thời gian mà không có thu hoạch lại tìm cách khác.


Võ Thừa lên tiếng. Tinh gia cùng Trường Ngạo gật đầu.


– Tinh Gia ngài không tìm hiểu một chút về công pháp này sao?


trường ngạo có chút không hiểu nhìn về tinh gia.


Tinh gia hừ một tiếng hắn phắc tay áo hất cằm lên bày ra bộ dáng cao thâm mạt trắc.


– Vạn thú tông hay ho gì. Tinh gia ta không cần công pháp cũng có thể đi đâu là đi.


Trường Ngạo lắc đầu cười khổ hắn thật sự thấy Tinh Gia này quá lợi hại rồi còn cần gì công pháp thêm nữa. Giữa 3000 đại đạo công pháp nào hơn công pháp nào còn chưa biết được. Võ Thừa thì


sớm quen với việc Tinh Gia trang bức nên cũng xem như là không thấy gì.


Hắn nhìn Trường Ngạo sau đó lên tiếng.


– Huynh đệ đã vậy chúng ta bắt đầu thôi.


Nói xong hắn nhìn về phía các hư ảnh hung thú chậm rãi kết ấn lập tức từ lòng bàn tay hắn hiện lên một phù văn huyết sắc cổ xưa phù văn lượn lờ trước mặt hắn rồi hắn chỉ về phía một hư ảnh hung


thú giống một con sói. Phù văn lập tức bay đi sau đó ấn vào đỉnh đầu con sói. Mặc dù hư ảnh huyễn hóa nhưng có thể nghe thấy con sói đang không ngừng run rẩy chống cự miệng phát ra tiếng gầm


gừ. Nhưng qua vài hơi thở nó lại ngoan ngoãn bay đến phía sau võ thừa.


Võ Thừa cười cười…


– Xem ra cũng không khó lắm 10 hung thú à. Có thể.


Hắn tiếp tục bấm pháp quyết lần này hiện lên hai đạo phù văn…


Thấy Võ Thừa thành công dễ dàng Trường Ngạo cũng bắt đầu ấn pháp hắn cũng chậm rãi ngưng tụ phù văn rồi chỉ về phía một con rùa hư ảnh, tuy có chậm hơn võ thừa đôi chút nhưng chung quy vẫn


thành công. Con rùa chậm rãi bay ra sau lưng hắn.


Tiếp tục như thế qua khoảng một nén nhang Trường Ngạo đã được tám hung thú đứng sau lưng tuy sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng hắn vô cùng kích động.


– Hai hung thú nữa ta sẽ tiến lên tầng hai hahaha.


Lúc này hắn quay mặt nhìn về phía võ thừa. Hắn trừng lớn đôi mắt, con ngươi trợn to. Đôi đồng tử sắp rớt ra ngoài…


– Cái… Cái… Cái này…


Hắn thấy sao lưng võ thừa có hơn hai trăm hung thú lích nha lích nhít đứng sau lưng không ngừng rầm gừ đợi có thêm đồng bạn. Đã thế Võ Thừa sắc mặt không đổi vẫn ung dung ấn pháp lại có từng


con từng con hung thú bay đến sau lưng hắn.


Dường như phát hiện ánh mắt khác Võ Thừa quay sang nhìn Trường Ngạo thấy ánh mắt Trường Ngạo hắn cũng cười cười gãi đầu.


– Huynh đệ à. Cố gắng lên ngươi làm tốt lắm…


Hắn cũng là người chẳng biết nói chuyện thấy Trường Ngạo mới được tám hung thú sau lưng hắn cũng thấy mình có hơi nhiều rồi nhưng chẳng biết sau hắn lại chẳng cảm thấy mỏi mệt gì khi bài phù


văn, mà càng lúc hắn càng thấy linh hồn lực của hắn như sắp có tiến triển. Hắn lại tiếp tục bấm pháp quyết…


Trường Ngạo khóe miệng co giật vài cái không nói được gì nhìn về phía Tinh Gia. Tinh gia lúc này bộ dạng lười biếng chẳng biết từ lúc nào hắn lấy ra một cái ghế nằm dựa ra đó bộ dạng rất lười nhát


tay hắn chống cằm lên tiếng.


– Ngươi nhìn ta làm gì? Cũng đừng để ý tên đầu đất kia. Hắn có chút biến thái hơi đâu ngươi so đo với hắn. Tập trung tinh thần điều khiển linh hồn lực của ngươi đi.


– Vâng tinh gia.


Trường Ngạo tập trung tinh thần lại tiếp tục thi triển pháp quyết nhưng trong lòng lại vô cùng cảm khái.


– Hai… Ta tưởng tư chất của mình tuy không phải thiên chi kiêu tử nhưng cũng thuộc hàng nổi bật cùng trang lứa. Đến khi gặp Võ Thừa này thật con mẹ nó mới biết tu luyện vài chục năm giống như


sống trên thân cẩu a.


Trường ngạo cảm khái vạn phần…


Qua thời gian hai nén nhang hắn cũng đều khiển được hơn 15 hung thú. Hắn thật sự đã cố hết sức nhưng bản thân không khống chế thêm được nữa. Hắn có cảm giác mệt mỏi sâu trong linh hồn muốn nằm xuống ngủ thiếp đi.


– Không được! Phải dừng lại thôi.


Hắn hung hăng cắn đầu lưỡi một phát để giúp mình tỉnh táo hơn rồi chậm rãi thu tay lại.


Thật ra trường ngạo hắn thật sự là một người tài giỏi. Kể cả nếu Vạn Thú Tông còn tồn tại chắc hẳn hắn cũng là một thiên kiêu. Bởi vì khống thú cần lượng lớn linh lực cùng linh hồn lực. Càng nhiều


hung thú tiêu hao càng lớn. Đối với tu vi nhập môn như hắn chỉ trong thời gian hai nén nhang đã có thể điều khiển được 15 hung thú cũng xem như là có tố chất hơn người…


Hắn mệt mỏi đưa ánh mắt nhìn về Võ Thừa lại lắc đầu cười khổ.


– Quái vật a…


Hơn nghìn hung thú đã có hơn ba phần tư ở sau lưng Võ thừa, nếu toàn bộ hung thú này không phải huyễn ảnh thì khi đi ra


ngoài giao chiến với người khác chỉ cần một ý niệm của hắn mỗi con chạy đến ị một bãi cũng khiến địch nhân chết trong sung


sướng…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom