• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Tu La giới chí tôn (6 Viewers)

  • Tu La giới chí tôn - Chương 242

Tưởng Tấu Lục nói xong hắn dường như còn khiếp sợ mà hơi nghiêng đầu trầm tư nhìn con hồ ly màu trắng trên vai của Hải Sa, cảnh tượng lúc nãy hắn dường như thấy được thân ảnh của Võ Thừa


trong mắt của con hồ ly này trực tiếp nói chuyện với hắn.


– Đây chẳng lẽ là khả năng của con hồ ly nhỏ này sao? cảm giác đó chắc chắn là huyễn thuật, huyễn thuật cực mạnh.


Đang miên mang suy nghĩ thì nghe âm thanh kì lạ vang lên.


Hu hu hu ha ha ú ú…##.


Con khỉ với bộ lông màu xám trắng nó như muốn nói gì đó với Tưởng Tấu Lục rồi giơ ngón tay thô ráp của nó chỉ chỉ về phía đỉnh ngọn núi, không hiểu nó muốn nói gì nhưng xem biểu hiện cũng biết nó muốn những người này đi theo nó.


nhóm người liền nhìn nhau một cái rồi đi theo con khỉ đột to bự kia.


Vừa đi qua chân núi Tưởng Tấu Lục lại một phen kinh ngạc, nơi đây hoang giả như vậy lại có một bậc thang đi ngoằn ngoèo bằng đá tảng uốn lượng, con đường này hiển nhiên không thể nào nó tự


nhiên hình thành được mà phải từ bàn tay của ai đó làm ra, mặc dù trên từng tảng đá đã xuất hiện rêu phong cùng cỏ dại ngoại trừ vài vết chân mới đi qua không bao lâu đây rõ là dấu vết của những


người lúc nảy đi trước thì nơi này đã rất lâu chưa có ai sinh sống cả.


– Lại là một nơi từng có người sinh sống, một nơi như thế này chắc chắn không thuộc phàm nhân, nói như vậy có lẽ là một địa phương tu luyện thời viễn cổ, chẳng lẽ nơi đây chính là địa phương mà


lão già ngoài bãi biển tu luyện sao? không đúng, một người làm sao lại có thể một mình làm ra những bậc thềm này làm gì, bằng vào tu vi của lão không phải chỉ một cái ý niệm đã có thể khoét ra một


cái động khẩu ở bất cứ đâu hay sao?


Tưởng Tấu Lục giống như mê mụi lú lẫn, hắn lắc lắc đầu tiếp tục đi lên khoảng hơn nghìn bậc thềm, từ đây nhìn ra mây mù đã giăng ngan tầm mắt, hắn thật không nghỉ ngọn núi là quả thật chọc thủng


trời xanh a.


Lại nhìn về phía trước có một cái cổng đá trông rất cổ xưa với vài nét chữ cổ vô cùng tối nghĩa, cũng mai Tưởng Tấu Lục hắn là người cũng có học thức, cố gắng suy diễn một hồi hắn cũng đọc ra


được dòng chữ trên cái cổng to lớn kia là gì.


– Minh Đạo Tông.


ong…


Trong đầu hắn xuất hiện một tiếng chuông vang vọng khắp tâm thần, một ảo cảnh huy hoàng của một tông môn rộng lớn, trăm vạng đệ tử cùng đồng nhịp tập luyện, trên đài cao từng bóng hình ngồi


ngay ngắn vĩ ngạn với cái lưng thẳng tắp đang nhìn xuống quang khán, cuối cùng cái hắn thấy là từ trên đỉnh của ngọn núi cao ngất này một bóng người với mái đầu tuyết trắng đang chắp tay hơi


ngước lên nhìn bầu trời, áo bào không gió tự bay, hồi lâu sau người này đột nhiên hơi nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Tấu Lục hắn khoảnh khắc va chạm ánh mắt với người đó lặp tức cơ thể như


cứng lại không còn có thể động đậy được, bầu trời rộng lớn đột nhiên hóa thành một vòng xoáy mờ ảo không ngừng xoay tròn cho đến khi nhìn được chỉ là một mảnh tinh không với ngàn vạn vì sao


đang lấp lánh.


Vô Tận Thương Khung…


Ầm…


Tưởng Tấu Lục lảo đảo lùi lại vài bước trong đầu hắn ong ong tiếng vang linh hồn truyền đến từng cổ cảm giác đau nhức hắn hung hăng phung ra một ngụm máu đen kịch.


-Tấu Lục ca huynh bị làm sao?


Âm thanh quen thuộc của Hải Sa vang lên bên cạnh hắn một bàn tay thô ráp giữ chặt bờ vai hắn lại tránh cho hắn lập tức ngã xuống đất, con khỉ đang một tay dữ bả vai tưởng tấu lục một tay móc móc


lỗ mũi đôi mắt nghi hoặc nhìn người này.


– Gì chứ? tự nhiên phun máu họng, ngươi cũng thật là nhất phẩm a. chuyện như vậy lần đầu khỉ gia ta mới chứng kiến.


Tưởng Tấu Lục cười khổ một cái, tay khẽ nâng lên lau vệt máu trên khóe miệng, giang nang lên tiếng, ta không sao, đi thôi chúng ta cũng nên tiến vào bên trong tìm một vị trí tốt để tu luyện.


Hắn tiếp tục cùng đám người hải sa cất bước tiến vào thế nhưng trong lòng hắn dậy sóng không thôi, bởi vì giây phút hắn cùng người kia đối mắt trong đầu hắn vang lên bốn từ kia, Vô Tận Thương


Khung, kèm theo đó là một loạt các văn tự tối nghĩa giống với những chữ mà hắn dịch được trên cái cổng truyền vào trong đầu hắn, trái tim hắn không ngừng đập loạn bởi vì bản thân hắn biết đây là một loại truyền thừa của Minh Đạo Tông nếu hắn hoàn toàn hiểu được những văn tự kia thì bản thân sẽ đạt đến loại trình độ mà hắn không thể nào tưởng tượng ra được.


Chân đạp tinh không, mắt là tinh tú…


Nghĩ đến đây bản thân hắn vừa sợ hãi nhưng phần nhiều là kích động.


-Truyền thừa tông môn thời viễn cổ…


hơi thở dồn dập hắn cùng hai người hai thú tiến vào trong quảng trường rộng lớn.


Minh Đạo tông đúng như suy nghĩ của Tưởng Tấu Lục chắc chắn là một tông môn vô cùng cổ xưa, truyền thừa đi xuống tất nhiên vượt ngoài sức tưởng tượng của đám người bọn họ, tạo hóa mà họ


nhận được hoàn toàn là xứng đáng cho đến thời khắc này, tất nhiên rồi sẽ có một đội ngũ cường đại mà nhiều năm về sau làm cho tất cả các thế lực lớn nhỏ ở Thâm Uyên đại lục phải rúng động thậm


chí ngay cả Thiên Nguyên giới cũng là một hồi dậy sóng, thế nhưng đó là chuyện về sau, bây giờ còn phải xem cố gắn của mỏi người khi đứng trước tạo hóa to lớn như vậy.


.


Riêng về phần Đại Ca trong miệng của những người này thì hoàn toàn không biết bọn họ trải qua chuyện gì, đối với hắn những người anh em này tạm thời an toàn là trên hết, hắn sở dĩ muốn ở lại đây


tranh đoạt cùng đám hung thú là cũng vì muốn cái kia tinh hoa của Tử Lưu Yêu Kỳ Mẩu, với thứ này nếu đội ngủ bọn họ mỏi người có một hạt thì thật tốt, ít nhất mỗi người lại có thêm một cái mạng.


Mà bây giờ một cảnh tượng vô cùng khó hiểu củng xảy ra ở trung tâm của khu rừng nguyên sinh .


Võ Thừa ngồi trên một tảng đá lớn, đứng bên cạnh không gì khác đó chính là tráng hán có huyết mạch của Bạo Long chuẩn kia, chỉ có đều lúc này hắn vô cùng khép nép đứng một bên bày ra cái bộ mặt tươi cười trong khó coi hơn là hắn đang tức giận, cất giọng ngượng nghiệu nịnh bợ…


– Lão đại a lão đại cái kia ngươi ăn vào cảm giác thế nào a? hè hè có phải rất ngon đúng không?


Võ Thừa hơi nhíu mày một cái trên tay hắn đang cầm một loại quả không biết là loại gì. nhìn giống một quả táo nhưng màu lại là màu tím đen, gậm một miếng liền có hương vị ngọt lịm truyền đến cùng


cảm giác khoang khoái đi từ cổ họng xuống bụng rồi sao đó là lan tỏa ra khắp toàn thân. Võ Thừa kinh ngạc chép miệng.


-Tiểu Bạo ngươi tìm ở đâu ra loại quả này vậy?


Tráng hán bị Võ Thừa kiêu bằng cái tên tiểu bạo hoàn toàn không chút tỏ vẻ gì là khó chịu mà ngược lại là càng thêm kích động đi đến quơ tay múa chân chỉ ra chỗ loại quả này mọc ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom