Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 16
Ba người nhanh chóng bước lên bậc thềm phía trước là cửa vào tháp rộng mở nhưng lại không thể nhìn thấy bên trong. Thần thức tinh gia lướt qua khẽ nhíu mày.
– Lại có linh trận bảo hộ.
Võ Thừa bước đến trước cửa tháp, cũng cảm nhận được xung quanh có linh trận hắn thử dùng lực xong lên màn linh trận.
Ầm một tiếng. Võ Thừa lùi lại vài bước.
– Linh trận này tự động đẩy lui ta!
Tinh Gia cùng Trường Ngạo đi đến quan sát xung quanh.
Trường ngạo nhìn về phía bên phải cửa vào có tấm bia đá màu đen trên đó còn khắc chữ cổ xưa,
– Nơi này có viết gì đó.
Võ Thừa cùng Tinh Gia nhìn tới.
– Muốn vào tháp phải là đệ tử của tông môn. Người muốn mạnh mẽ xong vào sẽ bị linh trận hộ tháp cưỡng bức ra ngoài.
– Con mẹ nó tông môn rắm chó gì dài dòng phức tạp. Chỉ một cái tháp muốn tiến vào lấy công pháp cũng lằng nhằng. Thiệt con mẹ nó tức chết lão tử, trả trách lại bị diệt cả tông.
Tinh Gia phát hỏa chửi bới thô tục không ngừng. Hắn hổn hển có xúc động muốn xong lên đập bể cả tòa tháp…
– Tinh gia bớt giận. Đừng xúc động quá ảnh hưởng đến thân thể a.
Trường Ngạo thấy tinh gia xúc động không kìm nén được nên tiến lên an ủi vuốt mông hết sức dịu dàng có cảm giác sợ tinh gia lao lên làm thật.
Thấy Trường Ngạo như vậy tinh gia cũng dịu xuống tuy miệng còn lẩm bẩm như không phục nhưng ánh mắt nhìn Trường Ngạo đầy tán thưởng. Thật ra hắn cũng biết mình làm vậy có chút hơi quá lố có
kẻ bắt than để xuống thì hắn cũng không ngại.
Võ Thừa bình tĩnh đứng đó rồi nhìn tinh gia.
– Dùng ngọc ấn mở tiến vào thôi. Tuy có linh trận ngăn cản nhưng ta cảm giác bên trong cũng không có tồn tại nguy hiểm cho lắm.
Võ thừa nhàn nhạt nói khuôn mặt hắn lúc này nhìn vẫn không có gì thay đổi.
– Ngươi… Con mẹ nó đầu đất. Tại sao ta lại quên vấn đề này chứ. Ngươi còn chần chờ gì nữa mau thúc dục thất ấn mở ra đi.
Võ Thừa nhíu mày trầm tư chốc lát.
– Tinh gia với linh lực hiện tại của ta có thể thúc dục thất ấn sao?
– Tại sao không? Hừ lúc trước kết giới bên ngoài quá mạnh mẽ nếu ngươi trực tiếp thúc giục thất ấn chắc chắn phản phệ nhưng cái linh trận tí tẹo này có gì không thể. Ngươi còn quá coi thường thất
ấn này rồi. Ta nói cho ngươi biết… Mà thôi mà thôi. Từ từ ngươi cũng sẽ biết thôi…
Võ Thừa gật đầu hắn nhanh chóng nắm tay lại rồi mở ra thất ấn ngọc xuất hiện trong tay hắn nhanh chóng kết ấn sau đó tùy ý vung tay. Ngọc ấn bay lên dán vào bên trên linh trận nhanh chóng mở ra một thông đạo như lúc trước tinh gia điều khiển.
Võ Thừa quay đầu nhìn Tinh Gia cùng Trường Ngạo gật nhẹ đầu, hai người hiểu ý nhanh chóng tiến vào trong…
Đập vào mắt ba người là một hành cung rộng lớn xung quanh là từng cây cột tròn to cở ba người ôm có khắc các phù điêu của các loại hung thú rất sống động. Giống như tùy thời có thể sống lại.
Võ Thừa dùng tay chạm vào một cột đá tùy ý chợt có một tia sáng từ trong cột đá bắn vào mi tâm hắn. Tinh gia sắc mặt biến đổi hô lớn.
– Đầu đất cẩn thận.
Nhưng đã muộn tia sáng tiến vào đầu Võ Thừa ong một tiếng đầu hắn xuất hiện nhiều tin tức. Hắn đứng im ở đó không nhút nhít.
– Chết tiệt! Đầu đất này sao hành sự lỗ mãng vậy. Tinh gia có phần xót ruột hắn dùng thần thức của mình bao trùm Võ Thừa. Nhưng không phát hiện có gì nguy hiểm, hắn mới thở phào.
Qua khoảng mười hơi thở Võ Thừa bổng nhút nhít hắn lẩm bẩm. Vạn Thú Tông. Khống thú quyết sao.
Tinh gia cùng Trường Ngạo tiến lại gần Võ Thừa chăm chú nhìn hắn.
– Võ Thừa đại ca. Huynh không có việc gì chứ.
Trường Ngạo lên tiếng dò hỏi. Tinh Gia cùng quan sát.
– Không có chuyện gì chỉ là một đoạn tin tức về tông môn cùng một loại pháp quyết mang tên khống thú quyết. Có thể dùng để khống chế linh thú yêu thú, tùy vào thực lực có thể khống chế từ linh thú
hây yêu thú bình thường hay cấp bậc cao hơn. Nếu đầy đủ thực lực cùng công pháp đại thành có thể điều khiển được cả thần thú.
Võ thừa bình tĩnh mở miệng. Nghe xong Trường Ngạo vô cùng động dung. Tinh gia thì gật gù. Cũng không lạ gì theo như Trường Ngạo nói đệ tử nào cũng có thể khống thú vậy khống thú quyết là công
pháp cơ bản của Vạn Thú Tông.
– Tinh Gia ta có thể thử sao?
Trường Ngạo nhìn Tinh Gia ánh mắt nồng cháy. Hắn luôn cho rằng Tinh Gia hiển nhiên là cao thủ nên luôn nghe theo sự chỉ điểm của Tinh Gia.
– Được ngươi có thể thử. Bất quá có gì không đúng lập tức dừng lại ngay.
Tinh Gia cũng lên tiếng nói nhắc nhở Trường Ngạo. Mặc dù Võ Thừa từng cảm ngộ qua không có việc gì nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Huống chi ba người cũng không hiểu rõ về Vạn Thú
Tông này lắm.
Trường Ngạo tiến lên hắn mang trong lòng nhiệt huyết truy cầu cường đại nên mạnh mẽ để tay lên cột đá. Cùng một đoàn ánh sáng tiếng vào mi tâm hắn. Hắn đứng im bất động tại đó hơn 10 hơi thở
rồi chậm rãi ngẩng đầu khuôn mặt lộ ra kích động.
– Quả nhiên không sai. Khống thú quyết này có thể khống chế linh thú yêu thú cùng cấp bậc với tu sĩ.
Trường ngạo gương mặt kích động. Tu luyện công pháp này khi du tẩu trong rừng này lại khống chế một con linh thú để cùng tu luyện và nâng cao lực chiến bản thân.phải biết ở cùng cấp bậc linh thú
hay yêu thú sẽ có lực chiến nhín hơn so với nhân loại vì cơ thể chúng rất mạnh mẽ. Hắn nghĩ đến một ngày kia khi tu luyện đại thành dẫn theo vài chục hung thú kéo đến triệu gia lúc đó ắt hẳn sẽ là
cảnh gà bay chó chạy…
– Được rồi đã có được pháp quyết này xem như các ngươi đã là người của vạn thú tông kế tiếp nên tiến lên tầng tiếp theo để xem bên trên có gì.
Tinh gia thấy vẽ mặt hai người hưng phấn cũng ho khan một tiếng đề nghị.
– Tốt chúng ta đi thôi.
Võ thừa cũng cười cười ánh mắt chờ mong tầng trên sẽ như thế nào.
Nhóm ba người dần tiến vào giữa hành cung xung quanh có hơn 40 cột tròn hiển nhiên nơi ba người đứng là trung tâm của hành cung.
– Xung quanh không có lối đi lên. Vậy có lẽ trung tâm của hành cung này có lẽ là cửa đến tiến lên.
Tinh gia lên tiếng.
– Có gì đó không đúng chẳng lẽ hành cung rộng lớn thế này chỉ để trưng bày những cột đá này thôi sao?
– Lại có linh trận bảo hộ.
Võ Thừa bước đến trước cửa tháp, cũng cảm nhận được xung quanh có linh trận hắn thử dùng lực xong lên màn linh trận.
Ầm một tiếng. Võ Thừa lùi lại vài bước.
– Linh trận này tự động đẩy lui ta!
Tinh Gia cùng Trường Ngạo đi đến quan sát xung quanh.
Trường ngạo nhìn về phía bên phải cửa vào có tấm bia đá màu đen trên đó còn khắc chữ cổ xưa,
– Nơi này có viết gì đó.
Võ Thừa cùng Tinh Gia nhìn tới.
– Muốn vào tháp phải là đệ tử của tông môn. Người muốn mạnh mẽ xong vào sẽ bị linh trận hộ tháp cưỡng bức ra ngoài.
– Con mẹ nó tông môn rắm chó gì dài dòng phức tạp. Chỉ một cái tháp muốn tiến vào lấy công pháp cũng lằng nhằng. Thiệt con mẹ nó tức chết lão tử, trả trách lại bị diệt cả tông.
Tinh Gia phát hỏa chửi bới thô tục không ngừng. Hắn hổn hển có xúc động muốn xong lên đập bể cả tòa tháp…
– Tinh gia bớt giận. Đừng xúc động quá ảnh hưởng đến thân thể a.
Trường Ngạo thấy tinh gia xúc động không kìm nén được nên tiến lên an ủi vuốt mông hết sức dịu dàng có cảm giác sợ tinh gia lao lên làm thật.
Thấy Trường Ngạo như vậy tinh gia cũng dịu xuống tuy miệng còn lẩm bẩm như không phục nhưng ánh mắt nhìn Trường Ngạo đầy tán thưởng. Thật ra hắn cũng biết mình làm vậy có chút hơi quá lố có
kẻ bắt than để xuống thì hắn cũng không ngại.
Võ Thừa bình tĩnh đứng đó rồi nhìn tinh gia.
– Dùng ngọc ấn mở tiến vào thôi. Tuy có linh trận ngăn cản nhưng ta cảm giác bên trong cũng không có tồn tại nguy hiểm cho lắm.
Võ thừa nhàn nhạt nói khuôn mặt hắn lúc này nhìn vẫn không có gì thay đổi.
– Ngươi… Con mẹ nó đầu đất. Tại sao ta lại quên vấn đề này chứ. Ngươi còn chần chờ gì nữa mau thúc dục thất ấn mở ra đi.
Võ Thừa nhíu mày trầm tư chốc lát.
– Tinh gia với linh lực hiện tại của ta có thể thúc dục thất ấn sao?
– Tại sao không? Hừ lúc trước kết giới bên ngoài quá mạnh mẽ nếu ngươi trực tiếp thúc giục thất ấn chắc chắn phản phệ nhưng cái linh trận tí tẹo này có gì không thể. Ngươi còn quá coi thường thất
ấn này rồi. Ta nói cho ngươi biết… Mà thôi mà thôi. Từ từ ngươi cũng sẽ biết thôi…
Võ Thừa gật đầu hắn nhanh chóng nắm tay lại rồi mở ra thất ấn ngọc xuất hiện trong tay hắn nhanh chóng kết ấn sau đó tùy ý vung tay. Ngọc ấn bay lên dán vào bên trên linh trận nhanh chóng mở ra một thông đạo như lúc trước tinh gia điều khiển.
Võ Thừa quay đầu nhìn Tinh Gia cùng Trường Ngạo gật nhẹ đầu, hai người hiểu ý nhanh chóng tiến vào trong…
Đập vào mắt ba người là một hành cung rộng lớn xung quanh là từng cây cột tròn to cở ba người ôm có khắc các phù điêu của các loại hung thú rất sống động. Giống như tùy thời có thể sống lại.
Võ Thừa dùng tay chạm vào một cột đá tùy ý chợt có một tia sáng từ trong cột đá bắn vào mi tâm hắn. Tinh gia sắc mặt biến đổi hô lớn.
– Đầu đất cẩn thận.
Nhưng đã muộn tia sáng tiến vào đầu Võ Thừa ong một tiếng đầu hắn xuất hiện nhiều tin tức. Hắn đứng im ở đó không nhút nhít.
– Chết tiệt! Đầu đất này sao hành sự lỗ mãng vậy. Tinh gia có phần xót ruột hắn dùng thần thức của mình bao trùm Võ Thừa. Nhưng không phát hiện có gì nguy hiểm, hắn mới thở phào.
Qua khoảng mười hơi thở Võ Thừa bổng nhút nhít hắn lẩm bẩm. Vạn Thú Tông. Khống thú quyết sao.
Tinh gia cùng Trường Ngạo tiến lại gần Võ Thừa chăm chú nhìn hắn.
– Võ Thừa đại ca. Huynh không có việc gì chứ.
Trường Ngạo lên tiếng dò hỏi. Tinh Gia cùng quan sát.
– Không có chuyện gì chỉ là một đoạn tin tức về tông môn cùng một loại pháp quyết mang tên khống thú quyết. Có thể dùng để khống chế linh thú yêu thú, tùy vào thực lực có thể khống chế từ linh thú
hây yêu thú bình thường hay cấp bậc cao hơn. Nếu đầy đủ thực lực cùng công pháp đại thành có thể điều khiển được cả thần thú.
Võ thừa bình tĩnh mở miệng. Nghe xong Trường Ngạo vô cùng động dung. Tinh gia thì gật gù. Cũng không lạ gì theo như Trường Ngạo nói đệ tử nào cũng có thể khống thú vậy khống thú quyết là công
pháp cơ bản của Vạn Thú Tông.
– Tinh Gia ta có thể thử sao?
Trường Ngạo nhìn Tinh Gia ánh mắt nồng cháy. Hắn luôn cho rằng Tinh Gia hiển nhiên là cao thủ nên luôn nghe theo sự chỉ điểm của Tinh Gia.
– Được ngươi có thể thử. Bất quá có gì không đúng lập tức dừng lại ngay.
Tinh Gia cũng lên tiếng nói nhắc nhở Trường Ngạo. Mặc dù Võ Thừa từng cảm ngộ qua không có việc gì nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Huống chi ba người cũng không hiểu rõ về Vạn Thú
Tông này lắm.
Trường Ngạo tiến lên hắn mang trong lòng nhiệt huyết truy cầu cường đại nên mạnh mẽ để tay lên cột đá. Cùng một đoàn ánh sáng tiếng vào mi tâm hắn. Hắn đứng im bất động tại đó hơn 10 hơi thở
rồi chậm rãi ngẩng đầu khuôn mặt lộ ra kích động.
– Quả nhiên không sai. Khống thú quyết này có thể khống chế linh thú yêu thú cùng cấp bậc với tu sĩ.
Trường ngạo gương mặt kích động. Tu luyện công pháp này khi du tẩu trong rừng này lại khống chế một con linh thú để cùng tu luyện và nâng cao lực chiến bản thân.phải biết ở cùng cấp bậc linh thú
hay yêu thú sẽ có lực chiến nhín hơn so với nhân loại vì cơ thể chúng rất mạnh mẽ. Hắn nghĩ đến một ngày kia khi tu luyện đại thành dẫn theo vài chục hung thú kéo đến triệu gia lúc đó ắt hẳn sẽ là
cảnh gà bay chó chạy…
– Được rồi đã có được pháp quyết này xem như các ngươi đã là người của vạn thú tông kế tiếp nên tiến lên tầng tiếp theo để xem bên trên có gì.
Tinh gia thấy vẽ mặt hai người hưng phấn cũng ho khan một tiếng đề nghị.
– Tốt chúng ta đi thôi.
Võ thừa cũng cười cười ánh mắt chờ mong tầng trên sẽ như thế nào.
Nhóm ba người dần tiến vào giữa hành cung xung quanh có hơn 40 cột tròn hiển nhiên nơi ba người đứng là trung tâm của hành cung.
– Xung quanh không có lối đi lên. Vậy có lẽ trung tâm của hành cung này có lẽ là cửa đến tiến lên.
Tinh gia lên tiếng.
– Có gì đó không đúng chẳng lẽ hành cung rộng lớn thế này chỉ để trưng bày những cột đá này thôi sao?