Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Tu La giới chí tôn - Chương 132
Võ Thừa nhìn hai thanh niên này một cái rồi nhìn về phía khán đài ở đó Hạ Đồ cũng đang nhìn tới.
Chỉ thấy Hạ Đồ khẻ gật đầu. Lão biết nếu đứng dưới sự che chở một người ,đàn ông sẽ không bao giờ trưởng thành được.
Hạ Bằng đi đến trước mặt một thanh niên, người này tuổi cũng còn khá trẻ thực lực bát trọng trúc cơ, đi đến được vòng này
một phần cũng là do người này có pháp bảo của gia tộc ban cho, hiển nhiên pháp bảo ấy cũng giới hạn sử dụng cho vòng ba
lúc trước.
Phải nói Hạ Bằng cũng có tính toán, hắn cũng được gia tộc bang cho một ít dụng cụ phòng thân vì các vòng đã qua cơ hồ Võ
Thừa đã che chở toàn bộ thế nên vẫn còn.
Giơ ngón giữa về mặt đối thủ, ngẩng đầu lên nhìn xuống đối phương bằng lỗ mũi, Hạ Bằng hô lớn.
– Ta Hạ Bằng muốn đánh nhau với ngươi.
Thanh niên nam tử thấy bộ dạng của Hạ Bằng thoáng ngẩn ra vài giây rồi sau đó khẽ đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa, thật lòng mà
nói hắn rất kiêng kỵ người kia, thế nhưng thấy bộ dạng của Hạ bằng như vậy trong lòng nổi lên lửa giận. Hắn cắn răng nhún
người nhảy ra cũng hô lớn.
– Ta Đông Hạo Bổi tiếp nhận lời ngươi.
– Được…
Hạ Bằng thoáng cảm thấy áp lực nhưng vẫn không chùn bước, nhất thời hai thanh niên xông vào nhau quyền đấm cước đá
kịch liệt, lại một hồi kịch chiến. Mặt dù mắt thường nhìn thấy Hạ Bằng này hơi yếu thế. Nhưng hắn chưa xuất pháp bảo ra, nói
như vậy thắng thua còn chưa xác định được.
Hạ Chính thì khẽ liếc nhìn về một nữ tử. Nữ tử này thoạt nhìn khá xinh đẹp, độ tuổi cũng chạng chạng Hạ Chính, hắn cũng đi
đến khiêu chiến nữ tử kia. Thế nhưng gương mặt non nớt của hắn khá lúng túng khi mở lời khiêu chiến nữ tử này.
– Ta… ta là Hạ Chính. Ngươi có muốn đánh với ta không?
Nữ tử này mắt phượng trợn lên một cái, hạ chính thấy cảnh này nhất thời trái tim nhỏ bé đập loạn. Gương mặt khổ sở liếc
nhìn Tinh Gia một cái. Chỉ thấy trên khán đài Tinh Gia gương mặt đầy cổ vũ nhướn nhướn mày với hắn rồi gật đầu. Hạ chính
hít sâu một hơi.
– Haizzz… nhóc con này thật có tố chất.
Hóa ra Hạ chính nhìn nàng này rất thuận mắt hắn nhớ lại lời dặn dò của Tinh Gia.
– Ngươi muốn cô gái nào nhớ ngươi thật lâu cách tốt nhất là đánh một cái vào mông cô gái đó thật mạnh. Ta đảm bảo nàng sẽ
nhớ ngươi tới chết a.
Lời Tinh Gia còn văng vẳng bên tai.
Hạ Chính ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào bờ mông có phần căng tròn của nữ tử mới lớn kia. Trái tim bắt đầu đập rộn.
– Tinh Gia sẽ không gạt ta.
Gương mặt đầy quyết tâm thế nhưng nữ tử nhìn thấy đôi mắt nơi Hạ Chính để ý thì gương mặt ửng hồng. Tức giận hô lớn.
– Tên vô sĩ này…
Nói xong nàng cũng lao ra lập tức xuất binh khí trên người ra. Một dải lụa màu hồng loan như một con rắn vùng vẫy quất đến
Hạ Chính.
Hạ Chỉnh cắn răng, lúc này hắn rất tập trung, xem bộ dạng là không vỗ được vào mông nữ tử này một cái thật mạnh cũng là
không lùi bước.
Hạ Đồ khẽ đưa ánh mắt nhìn Tinh Gia đầy cảm kích khi thấy lớp trẻ Hạ Gia không hề kém cạnh một ai
– Quả nhiên Tinh Gia dại dổ ai cũng hơn người.
.
Trên chiến đài lúc này nhìn khắp là các cặp đấu đang kịch liệt giao chiến, Võ Thừa thì đứng khoanh tay trước ngực nhìn vòng
chiến của Trường Ngạo đám người. Có thể thấy được ánh mắt hâm mộ của hắn khi thấy trên chiến đài có người đánh bại đối
thủ.
Hồi lâu hắn thở dài nhìn ngẩng đầu nhìn sắc trời.
– Cũng sắp kết thúc vòng bốn này rồi, chẳng lẽ ta không thể ra tay sao.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của hắn đang xòe ra trước mặt bộ dạng thẫn thờ, chợt có một âm thanh chói tay vang lên.
Võ Thừa ngẩng đầu nhìn đến chính là hướng ở vòng chiến của Hạ Chính, âm thanh rõ ràng là của nữ tử kia không biết
chuyện gì xảy ra nhưng nữ tử kia không nói câu gì lập tức rời khỏi chiến đài bộ dạng rất ủy khuất, còn Hạ Chính đứng ở đó
gương mặt ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nàng, trên mặt hắn rõ ràng còn in dấu một bàn tay thon dài màu đỏ thẫm, nhưng
hắn lại như có biểu hiện rất hưởng thụ.
Một hồi lâu hắn mới vung tay áo lên bể nghể đi về phía Võ Thừa trên mặt mang theo dư vị gì đó không thể diễn tả.
Vừa đi đến cạnh Võ Thừa hắn định mở miệng kể chiến tích của mình cho Võ Thừa nghe thì bị Hạ Khuê hung hăng xách lỗ tai
dỡ lên một cái.
– Ái… da… Hạ Khê tỷ đau a. Đau… nhẹ… nhẹ tay…
– Hừ đệ còn dám lên tiếng hả, ai lại dạy đệ làm như vậy hả.
Hạ Khuê hừ lạnh một tiếng không ngừng trách mắn tên nhóc này, Võ Thừa vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Trên khán đài Hạ Đồ con mắt muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy cảnh tượng ban nảy, hắn dở khóc dở cười nhìn Tinh Gia.
Tinh Gia như cảm ứng được điều gì chỉ thấy hắn đưa tay lên miệng họ khan vài tiếng rồi nói chuyện vu vơ với Hạ Mẫn cùng
Diệp tộc Trưởng. Nhưng ánh mắt hai nàng này chằm chằm nhìn hắn khiến hắn vô cùng chột dạ.
– Aizzz… Ta nói các nàng này, cái kia không phải ta dạy hắn a.
Hạ Mẫn nheo mắt lại.
– Lại còn chối hả… hừ…. Cái tên nhóc con đó, việc gì tốt không làm đang lúc đánh nhau với con gái nhà người ta lại vỗ vào
mông mạnh như thế, hừ chỗ nào không đánh lại còn chỉ nhắm vào mông thôi, cái này không phải Tinh Gia ngươi giáo huấn
hắn mấy tháng nay thì còn ai nhảy vào được nữa chứ?
– A… cái này… mẫn mẫn ngươi hiểu lầm nhất định hiểu lầm…
– hừ ta phải sớm bảo Võ Thừa đại ca tránh xa ngươi một tí a…
Nàng hung hăng liếc xéo Tinh Gia một cái rồi bực bội khoanh tay tiếp tục quan sát chiến đài.
Tinh Gia tráng đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn hận không thể hung hăng vã vào mồm mình vài cái, lúc trước chỉ là một lời nói đùa với
mấy tên nhóc này ai ngờ đâu lúc này hóa ra bọn hắn đem thực hành thật.
Chỉ thấy Hạ Đồ khẻ gật đầu. Lão biết nếu đứng dưới sự che chở một người ,đàn ông sẽ không bao giờ trưởng thành được.
Hạ Bằng đi đến trước mặt một thanh niên, người này tuổi cũng còn khá trẻ thực lực bát trọng trúc cơ, đi đến được vòng này
một phần cũng là do người này có pháp bảo của gia tộc ban cho, hiển nhiên pháp bảo ấy cũng giới hạn sử dụng cho vòng ba
lúc trước.
Phải nói Hạ Bằng cũng có tính toán, hắn cũng được gia tộc bang cho một ít dụng cụ phòng thân vì các vòng đã qua cơ hồ Võ
Thừa đã che chở toàn bộ thế nên vẫn còn.
Giơ ngón giữa về mặt đối thủ, ngẩng đầu lên nhìn xuống đối phương bằng lỗ mũi, Hạ Bằng hô lớn.
– Ta Hạ Bằng muốn đánh nhau với ngươi.
Thanh niên nam tử thấy bộ dạng của Hạ Bằng thoáng ngẩn ra vài giây rồi sau đó khẽ đưa ánh mắt nhìn Võ Thừa, thật lòng mà
nói hắn rất kiêng kỵ người kia, thế nhưng thấy bộ dạng của Hạ bằng như vậy trong lòng nổi lên lửa giận. Hắn cắn răng nhún
người nhảy ra cũng hô lớn.
– Ta Đông Hạo Bổi tiếp nhận lời ngươi.
– Được…
Hạ Bằng thoáng cảm thấy áp lực nhưng vẫn không chùn bước, nhất thời hai thanh niên xông vào nhau quyền đấm cước đá
kịch liệt, lại một hồi kịch chiến. Mặt dù mắt thường nhìn thấy Hạ Bằng này hơi yếu thế. Nhưng hắn chưa xuất pháp bảo ra, nói
như vậy thắng thua còn chưa xác định được.
Hạ Chính thì khẽ liếc nhìn về một nữ tử. Nữ tử này thoạt nhìn khá xinh đẹp, độ tuổi cũng chạng chạng Hạ Chính, hắn cũng đi
đến khiêu chiến nữ tử kia. Thế nhưng gương mặt non nớt của hắn khá lúng túng khi mở lời khiêu chiến nữ tử này.
– Ta… ta là Hạ Chính. Ngươi có muốn đánh với ta không?
Nữ tử này mắt phượng trợn lên một cái, hạ chính thấy cảnh này nhất thời trái tim nhỏ bé đập loạn. Gương mặt khổ sở liếc
nhìn Tinh Gia một cái. Chỉ thấy trên khán đài Tinh Gia gương mặt đầy cổ vũ nhướn nhướn mày với hắn rồi gật đầu. Hạ chính
hít sâu một hơi.
– Haizzz… nhóc con này thật có tố chất.
Hóa ra Hạ chính nhìn nàng này rất thuận mắt hắn nhớ lại lời dặn dò của Tinh Gia.
– Ngươi muốn cô gái nào nhớ ngươi thật lâu cách tốt nhất là đánh một cái vào mông cô gái đó thật mạnh. Ta đảm bảo nàng sẽ
nhớ ngươi tới chết a.
Lời Tinh Gia còn văng vẳng bên tai.
Hạ Chính ánh mắt lóe sáng nhìn chằm chằm vào bờ mông có phần căng tròn của nữ tử mới lớn kia. Trái tim bắt đầu đập rộn.
– Tinh Gia sẽ không gạt ta.
Gương mặt đầy quyết tâm thế nhưng nữ tử nhìn thấy đôi mắt nơi Hạ Chính để ý thì gương mặt ửng hồng. Tức giận hô lớn.
– Tên vô sĩ này…
Nói xong nàng cũng lao ra lập tức xuất binh khí trên người ra. Một dải lụa màu hồng loan như một con rắn vùng vẫy quất đến
Hạ Chính.
Hạ Chỉnh cắn răng, lúc này hắn rất tập trung, xem bộ dạng là không vỗ được vào mông nữ tử này một cái thật mạnh cũng là
không lùi bước.
Hạ Đồ khẽ đưa ánh mắt nhìn Tinh Gia đầy cảm kích khi thấy lớp trẻ Hạ Gia không hề kém cạnh một ai
– Quả nhiên Tinh Gia dại dổ ai cũng hơn người.
.
Trên chiến đài lúc này nhìn khắp là các cặp đấu đang kịch liệt giao chiến, Võ Thừa thì đứng khoanh tay trước ngực nhìn vòng
chiến của Trường Ngạo đám người. Có thể thấy được ánh mắt hâm mộ của hắn khi thấy trên chiến đài có người đánh bại đối
thủ.
Hồi lâu hắn thở dài nhìn ngẩng đầu nhìn sắc trời.
– Cũng sắp kết thúc vòng bốn này rồi, chẳng lẽ ta không thể ra tay sao.
Hắn cúi đầu nhìn lòng bàn tay của hắn đang xòe ra trước mặt bộ dạng thẫn thờ, chợt có một âm thanh chói tay vang lên.
Võ Thừa ngẩng đầu nhìn đến chính là hướng ở vòng chiến của Hạ Chính, âm thanh rõ ràng là của nữ tử kia không biết
chuyện gì xảy ra nhưng nữ tử kia không nói câu gì lập tức rời khỏi chiến đài bộ dạng rất ủy khuất, còn Hạ Chính đứng ở đó
gương mặt ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nàng, trên mặt hắn rõ ràng còn in dấu một bàn tay thon dài màu đỏ thẫm, nhưng
hắn lại như có biểu hiện rất hưởng thụ.
Một hồi lâu hắn mới vung tay áo lên bể nghể đi về phía Võ Thừa trên mặt mang theo dư vị gì đó không thể diễn tả.
Vừa đi đến cạnh Võ Thừa hắn định mở miệng kể chiến tích của mình cho Võ Thừa nghe thì bị Hạ Khuê hung hăng xách lỗ tai
dỡ lên một cái.
– Ái… da… Hạ Khê tỷ đau a. Đau… nhẹ… nhẹ tay…
– Hừ đệ còn dám lên tiếng hả, ai lại dạy đệ làm như vậy hả.
Hạ Khuê hừ lạnh một tiếng không ngừng trách mắn tên nhóc này, Võ Thừa vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Trên khán đài Hạ Đồ con mắt muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy cảnh tượng ban nảy, hắn dở khóc dở cười nhìn Tinh Gia.
Tinh Gia như cảm ứng được điều gì chỉ thấy hắn đưa tay lên miệng họ khan vài tiếng rồi nói chuyện vu vơ với Hạ Mẫn cùng
Diệp tộc Trưởng. Nhưng ánh mắt hai nàng này chằm chằm nhìn hắn khiến hắn vô cùng chột dạ.
– Aizzz… Ta nói các nàng này, cái kia không phải ta dạy hắn a.
Hạ Mẫn nheo mắt lại.
– Lại còn chối hả… hừ…. Cái tên nhóc con đó, việc gì tốt không làm đang lúc đánh nhau với con gái nhà người ta lại vỗ vào
mông mạnh như thế, hừ chỗ nào không đánh lại còn chỉ nhắm vào mông thôi, cái này không phải Tinh Gia ngươi giáo huấn
hắn mấy tháng nay thì còn ai nhảy vào được nữa chứ?
– A… cái này… mẫn mẫn ngươi hiểu lầm nhất định hiểu lầm…
– hừ ta phải sớm bảo Võ Thừa đại ca tránh xa ngươi một tí a…
Nàng hung hăng liếc xéo Tinh Gia một cái rồi bực bội khoanh tay tiếp tục quan sát chiến đài.
Tinh Gia tráng đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn hận không thể hung hăng vã vào mồm mình vài cái, lúc trước chỉ là một lời nói đùa với
mấy tên nhóc này ai ngờ đâu lúc này hóa ra bọn hắn đem thực hành thật.
Bình luận facebook