-
Chương 21-25
Chương 21 Hối hận 1
Vì vậy, người lanh mồm lanh miệng như bà ta vậy mà lại không nói bất cứ điều gì với bên ngoài.
Thấy vậy, Dương Lỗi vội vàng nói: "Dì Trương, không cần đâu, dì khách sáo quá."
Tuy nhiên, Trương Hồng Anh không phải là người mà Dương Lỗi có thể ngăn cản, cuối cùng vẫn phải nhận.
Ở phía xa, Trương Hồng Mai nhìn thấy tình hình phía đó, thì trong mắt bà ta hiện lên sự nghi ngờ.
"Chị cả bị sao vậy? Sao chị lại nhiệt tình với tên nhóc nhà họ Dương như vậy?"
Bà ta và Trương Hồng Anh là chị em.
Bà ta vẫn rất hiểu chị cả mình, với tính cách của chị cả, có lẽ sẽ khoe khoang về con trai mình trước mặt cả nhà Dương Lỗi, còn tặng đồ, căn bản là không thể nào.
Suy nghĩ một hồi, đợi Trương Hồng Anh đi tới, bà ta vội vàng chạy tới gọi: "Chị."
"Hồng Mai."
Nhìn thấy Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh mỉm cười. Bà ta nhìn thấy Trương Lan, ánh mắt bà ta đột nhiên sáng lên, nói: "Tiểu Lan cũng ở đây à, trông càng ngày càng xinh đẹp."
"Chị, vừa rồi sao chị lại tặng đồ cho tên nhóc nhà họ Dương?" Trương Hồng Mai không khỏi hỏi: "Đó không phải là đồ mẹ gửi tới sao? Gửi ít quá chị còn không nỡ ăn."
Nghe thấy câu hỏi của Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh thần bí nói: "Hồng Mai, em không biết điều này phải không? Để chị nói cho em biết, nhà họ Dương sắp phát đạt rồi."
"Phát đạt?" Nghe xong, Trương Hồng Mai liền sửng sốt.
Trương Hồng Mai sửng sốt, nhà họ Dương sắp phát đạt rồi?
Sau đó, Trương Hồng Anh nói chuyện Dương Lỗi viết tiểu thuyết cho bà ta nghe.
“Tiểu Chí nhà chị nói, hiện giờ tiểu thuyết mà Dương Lỗi viết xếp thứ nhất trên trang web tiểu thuyết lớn lắm, một tháng ít nhất cũng phải kiếm được 400.000 tệ!”
Trương Hồng Anh nói: “Hôm qua chị thấy Dương Viễn Minh đi trả nợ mấy nhà, mỗi lần trả đều là mấy chục ngàn. Đây đều là tiền mà Dương Lỗi viết tiểu thuyết kiếm được.”
Lúc này, Trương Hồng Mai hoàn toàn ngây dại.
“400.000 tệ một tháng?” Trong mắt bà ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thôn Dương Gia là một thôn nhỏ, tiền lương của nhóm trẻ trong thôn cũng không ai vượt quá mười ngàn, chủ yếu chỉ toàn vài ngàn tệ!
Thế mà, con trai nhà họ Dương bây giờ lại có thể kiếm được tận bốn trăm ngàn một tháng?
Đây là khái niệm gì?
Một tháng bốn trăm ngàn, vậy thì một năm chẳng phải là năm triệu sao?
Số tiền đó đủ để mua bốn đến năm ngôi nhà trong huyện thành!
Trương Hồng Anh nói xong thì nhìn về phía Trương Lan, ánh mắt sáng lên: “Hồng Mai, hiện giờ Dương Lỗi đang độc thân, mà Tiểu Lan nhà chúng ta lại xinh đẹp như thế này, để con bé tiếp xúc với Dương Lỗi một chút, nói không chừng lại thành đôi đấy! Một khi thành đôi thì sau này gia đình em sẽ hưởng phúc rồi! Tiểu Lan trước kia là bạn học của Dương Lỗi, thế lại càng tốt.”
Bà ta không ngừng nói, vẻ mặt của Trương Hồng Mai thì càng thêm chấn động, nghe được câu này thì trong mắt tràn đầy vẻ hối hận.
Vừa rồi, khi con gái bà ta nói chuyện với Dương Lỗi, bà ta lại không chút khách khí để Trương Lan rời đi, còn lộ ra vẻ không hài lòng, không muốn con gái có tiếp xúc gì với Dương Lỗi.
Ai cũng có thể đoán ra nguyên nhân, chắc chắn là do bà ta ghét bỏ điều kiện gia đình của Dương Lỗi!
Nhưng mà, bây giờ bà ta lại nghe được thì ra Dương Lỗi biết kiếm tiền như vậy, hai tháng đã có thể trả nợ sạch sẽ cho gia đình.
Một năm kiếm được năm triệu, mười năm là năm mươi triệu! Trời ơi, khắp các hộ gia đình ở thôn Dương Gia, rồi còn cả mười mấy thôn làng lân cận nữa, làm gì có gia đình nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Con gái của bà ta và Dương Lỗi hoàn toàn có hi vọng, nhưng lại bị chính tay bà ta phá hủy!
Nghe nói càng kiếm được nhiều tiền thì càng kiêu ngạo, vừa rồi biểu hiện của bà ta rõ ràng như vậy, Dương Lỗi làm sao có thể có ấn tượng tốt về bà ta được?
“Mẹ, con hận mẹ chết đi được!”
Sắc mặt của Trương Lan cũng thay đổi liên tục, nhìn về phía cánh cửa nhà Dương Lỗi lúc này đã đóng chặt.
Cô ta nhìn thoáng qua mẹ mình một chút, sau đó tức giận bỏ đi.
“Hồng Mai, có chuyện gì thế?” Lúc này, Trương Hồng Anh cũng phát hiện ra có gì không ổn, không nhịn được dò hỏi.
Vẻ mặt Trương Hồng Mai tràn đầy tiếc hận, kể chuyện vừa rồi cho chị gái.
Trương Hồng Anh nghe thế thì cũng biến sắc.
Lúc bà ta vừa nhìn thấy Trương Lan thì lập tức cảm thấy nếu như Trương Lan và Dương Lỗi tiếp xúc một chút thì nói không chừng có thể ở bên nhau, thế thì nhà bọn họ và nhà Dương Lỗi cũng trở thành họ hàng rồi!
Kết quả là em gái bà ta lại ngu xuẩn như thế.
“Chị cả, sao chị không nói với em sớm hơn chứ?’ Trương Hồng Mai phàn nàn.
Nếu sớm biết Dương Lỗi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì bà ta đã không có thái độ như vậy.
Chuyện tốt đẹp đã bị bà ta phá hỏng hết rồi.
Nghe được lời phàn nàn của Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh cũng lập tức bất mãn: “Chẳng phải chị cũng chỉ vừa mới biết à? Chưa kịp nói với em.”
Bà ta vô cùng khó chịu, mình có lòng tốt muốn mai mối cho cháu gái một mối nhân duyên tốt đẹp, kết quả là cô em gái ngu xuẩn của mình lại làm ra chuyện như thế kia.
Làm hỏng chuyện rồi còn quay ra trách bà ta!
...
Dương Lỗi không biết chuyện của hai chị em Trương Hồng Mai, nếu như biết thì chắc hắn cũng chỉ nói một câu: “Mọi người nghĩ nhiều rồi.”
Chương 22 Hối hận 2
Hắn không có bất cứ tình cảm gì với Trương Lan, hắn đã có cô gái mà mình thích.
“Hôm nay đã là mười ba rồi, tháng tư qua được gần một nửa, giờ lại tiếp tục đăng chương mới! Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chờ nhận được tiền lương tháng tư là nhà mình sẽ không còn nợ nần gì nữa.”
Dương Lỗi có thể ước tính tiền nhuận bút của mình thông qua lượng đặt mua.
Trong lòng hắn hơi động, giao diện trong đầu lại hiện lên.
Tiểu thuyết, âm nhạc, phim truyền hình, điện ảnh...
Lúc này chỉ có ô biểu tượng Tiểu thuyết là sáng, còn những ô khác đều mờ.
“Làm thế nào để mở những ô biểu tượng này? Hiện giờ Giá trị danh vọng của mình đã đạt tới hơn tám trăm ngàn rồi, sao nó vẫn không có chút phản ứng nào?”
Dương Lỗi đoán là những ô biểu tượng còn lại chắc cũng là dùng Giá trị danh vọng để đổi, chắn hắn vẫn chưa đạt yêu cầu.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó không nghĩ nữa.
“Tiếp tục đăng chương mới!”
...
Sau đó, [Che trời] vẫn giữ nguyên tốc độ, cập nhật 100.000 chữ mỗi ngày.
Tình tiết không ngừng phát triển, Diệp Phàm cũng càng ngày càng mạnh. Nhưng mà, đối với anh ta mà nói, tâm nguyện lớn nhất chính là trở lại Trái đất.
Trải qua bao nhiêu cố gắng, cuối cùng anh ta cũng từ Bắc Đẩu tinh vực quay về!
Nhưng mà, sau khi trở về, anh ta lại không còn được gặp cha mẹ mình nữa.
“Cha, mẹ!”
Diệp Phàm không kìm được nước mắt, anh ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ ở Bắc Đẩu, nhưng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt. Thế mà bây giờ, sau khi trở lại Trái đất, anh ta không nhịn nổi nữa, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Quyển nhật ký bám đầy tro bụi giống như nặng cả ngàn tấn, khiến hai tay anh ta run rẩy. Cha mẹ tuổi già sức yếu, trong lúc ngủ đều gọi tên anh ta, thế nhưng lúc tỉnh lại chỉ có nước mắt làm bạn.
“Sắp sang năm mới rồi, mọi chuyện vẫn giống trước kia, chỉ có hai người chúng tôi. Tiểu Phàm, nếu như con đột nhiên trở về, xuất hiện bên cạnh cha mẹ thì tốt biết bao.”
“Tết Nguyên Tiêu đến rồi, đáng lẽ ngày này gia đình phải đoàn viên, nhưng nhà chúng tôi lại quạnh quẽ vô cùng. Chúng tôi nói phải đi ngủ sớm, nhưng lại thao thức đến tận hừng đông. Eo đau nhức, chân tay mỏi rã rời, không biết chúng tôi còn có thể chờ Tiểu Phàm mấy năm nữa.”
...
Diệp Phàm khóc lớn, quỳ trên mặt đất, run rẩy nâng quyển nhật ký trong tay. Từng chữ từng chữ đều như nhát dao đâm vào trái tim anh ta, khiến anh ta đau đớn không sao chịu nổi. Hai người già yếu làm sao sống qua những năm tháng đó chứ? Hai mắt anh ta nhòe nước mắt, những tờ giấy đã ố vàng, nặng hơn cả núi.
...
Xuất phát đến Thái Sơn, sau đó bị đưa đến Bắc Đẩu tinh vực tu luyện hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới trở về được, nhưng kết quả là cả cha mẹ đều đã chết, chỉ còn lại một quyển nhật ký, kể cho anh ta những năm qua bọn họ đã sống như thế nào.
Cho đến tận lúc chết, hai người cũng không biết con trai mình đã gặp phải chuyện gì.
Ba ngày sau khi đặt VIP, [Che trời] đã chiếm vị trí đầu tiên trong bảng danh sách bán chạy nhất, chưa từng bị tụt lại phía sau, mức độ phổ biến càng ngày càng được tăng cao. Số lượng người đặt trước [Che trời] đã vượt quá hai mươi ngàn, đạt đến con số 20.400, số lượng người theo dõi cũng đạt tới con số 18.000!
Mấu chốt là [Che trời] cập nhật quá nhanh, nếu như cập nhật chậm hơn một chút thì rất có thể lượng đặt trước đạt tới 30.000.
Sau khi ra mắt chương mới, khu bình luận hoàn toàn bùng nổ.
“Nhà tác giả ở đâu thế? Cho tôi địa chỉ đi, tôi gửi cho tác giả chút đồ tốt.”
“Đúng dịp, tôi cũng có chút đồ muốn gửi cho tác giả.”
“Haizz, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ lại chẳng thể chờ, đây đúng là một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai.”
“Tôi cảm thấy viết như vậy rất tốt, một người đắc đạo gà chó thăng thiên là chuyện quá xưa rồi. Một vị cường giả quật khởi thì ít nhiều cũng phải từ bỏ thứ gì đó, nếu như cuộc đời cường giả quá viên mãn thì ngược lại sẽ cảm giác như thiếu cái gì đó.”
“Biết là xưa rồi, nhưng tôi vẫn muốn được đọc một kết thúc có hậu.”
...
Rất nhiều độc giả đều đang bàn tán.
Không biết có bao nhiêu người chờ mong Diệp Phàm trở lại Trái đất một lần nữa, nhưng không ai ngờ lại có kết cục như thế này.
Không chỉ có độc giả, chỉ một lát sau, Dương Lỗi nhận được tin nhắn, là do em gái mình là Dương Tiểu Đình nhắn tới.
Dương Tiểu Đình: “Ôi, anh ơi, sao anh lại viết cha mẹ của Diệp Phàm chết vậy?”
Sau khi biết được [Che trời] là do anh trai mình viết thì Dương Tiểu Đình lập tức đi đọc thử, sau đó đã bị thu hút. Nhân vật yêu thích nhất của cô trong tiểu thuyết là bạch y Thần vương Khương Thái Hư, lúc trước cô còn quấn lấy Dương Lỗi, bảo hắn nhất định phải viết phần kết của Thần vương tốt một chút.
Dương Lỗi nhìn thấy tin tức này thì tùy ý hỏi: “Em viết [Hoa Thiên Cốt] thế nào rồi?”
Nghe thấy Dương Lỗi hỏi câu này, Dương Tiểu Đình lập tức hưng phấn lên, trả lời: “Anh, hiện giờ [Hoa Thiên Cốt đã được 30.000 chữ, hôm nay đã được ký kết rồi.”
Bây giờ cô tràn đầy nhiệt huyết, ban ngày đi làm, buổi tối ở nhà phần khởi viết [Hoa Thiên Cốt].
Văn phong của cô rất tốt, cộng thêm việc Dương Lỗi chuẩn bị cho cô một phần dàn ý rất chi tiết, thế nên cô viết càng nhanh hơn.
Dương Lỗi: “Ừm, viết cho tốt vào, lát nữa anh đẩy chương cho em.”
Kết thúc trò chuyện, Dương Lỗi ở sau chương [Che trời] đề cử truyện [Hoa Thiên Cốt] của Dương Tiểu Đình một chút.
Chương 23 Mở khóa Âm nhạc
“Truyện do em gái tôi viết, mọi người có hứng thú có thể tới đọc một chút.”
Sau khi quảng cáo cho [Hoa Thiên Cốt] xong thì Dương Tiểu Đình lại lập tức nhắn tin cho hắn, số lượng người ấn lưu truyện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã vượt quá 20.000, rồi còn có rất nhiều bình luận.
“Em gái Thạch Đầu đại lão viết truyện? Tới xem một chút.”
“Em gái Thạch Đầu, em có thể mở máy tính của Thạch Đầu đại lão ra, sau đó gửi hết tất cả bản thảo của anh ấy ra ngoài được không? Nếu như có thể, tôi lập tức sẽ khen thưởng hậu hĩnh.”
“Vị thần cuối cùng của trời đất? Nội dung không tệ, ủng hộ!”
...
Hiệu quả đề cử của Dương Lỗi rất mạnh, nhưng chuyện [Hoa Thiên Cốt] có thể đi được bao xa thì vẫn còn phải phụ thuộc vào bản thân Dương Tiểu Đình.
Dương Lỗi cùng lắm cũng chỉ có thể cung cấp cho cô một số ý tưởng, không thể nào cầm tay chỉ việc luôn cho cô được.
Sau khi nhắn lại cho Dương Tiểu Đình xong, trong lòng Dương Lỗi bỗng nhiên hơi động.
Trong đầu hắn hiện lên một giao diện.
“Ô biểu tượng Âm nhạc... Sáng lên rồi?”
Thời gian mới trôi qua một tuần, lúc đó chỉ có ô biểu tượng Tiểu thuyết là sáng, thế mà bây giờ ô biểu tượng Âm nhạc cũng sáng lên rồi!
“Vậy mà cần tận một triệu Giá trị danh vọng!”
Lúc này, Giá trị danh vọng của hắn vừa vặn đạt tới một triệu.
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động, ý thức nhanh chóng tiến vào ô biểu tượng [Âm nhạc].
Ngay lập tức, một dãy bài hát xuất hiện trước mặt hắn.
[Giá trị danh vọng đã có: 1.000.009]
[Sứ thanh hoa]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Giang Nam]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thất lý hương]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Xích linh]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
...
[Yến về tổ]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Giấc mơ ban đầu]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Gió nổi lên rồi]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Cô dũng giả]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thiếu niên]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
...
Tất cả những bài hát đều hiện lên trước mặt Dương Lỗi, giá cả cũng được ghi chú rõ ràng.
“Bài nào cũng cần một triệu giá trị danh vọng, chẳng trách lúc trước không mở ra được.”
Dương Lỗi hơi kinh ngạc, một quyển tiểu thuyết chỉ có giá mười ngàn giá trị danh vọng, thế mà một bài hát lại tốn đến tận một triệu! Giá cả trực tiếp tăng lên gấp trăm lần!
Ý thức của hắn nhanh chóng liếc nhìn sang những ô biểu tượng phin điện ảnh truyền hình các loại. Hắn có thể phán đoán được những ô biểu tượng đó muốn mở được chắc chắn cần càng nhiều giá trị danh vọng hơn!
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía một bài hát.
“Ừm? Sứ Thanh Hoa... đây là đồ sứ sao?”
Hắn nhìn bài hát xếp đầu tiên, trong lòng nảy sinh hứng thú.
Lấy tên đồ sứ đặt tên cho ca khúc, nước Hạ chưa từng có bài nào như thế này cả.
“Để xem bài hát của thế giới khác có gì khác với thế giới của mình không?”
Hắn ấn mở, sau đó một giai điệu du dương vang lên trong đầu hắn.
“Nét phác họa đơn giản...”
Mấy phút sau, Dương Lỗi nhanh chóng nghe xong ca khúc này, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đây là thể loại ca khúc gì?”
Sau khi nghe xong [Sứ Thanh Hoa], Dương Lỗi rõ ràng đã bị chấn động.
Lời bài hát vô cùng cổ kính và tao nhã, giai điệu cũng rất lạ, Dương Lỗi cảm thấy nếu như bài hát này được công bố thì chắc chắn sẽ lập tức trở nên nổi tiếng!
“Để xem những ca khúc khác như thế nào?”
Dương Lỗi lại bắt đầu nghe những bài hát khác.
[Giang Nam], [Thất Lý Hương]... những bài hát xếp hàng đầu đều rất êm tai, Dương Lỗi cảm thấy bài nào cũng có thể trở thành ca khúc kinh điển!
Nếu như những bài hát này được phát hành, vậy thì hoàn toàn có thể thu về lợi nhuận hàng trăm triệu!
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ thầm.
“May mà hồi đại học mình đã gia nhập câu lạc bộ âm nhạc, học được cách chơi một số loại nhạc cụ.”
Từ nhỏ đến lớn, Dương Lỗi đều rất yêu thích â nhạc. Hắn thông minh nên học nhạc cụ cũng rất nhanh.
Với nền tảng như thế này, cho dù hắn có sáng tác được bài hát thì đoán chừng cũng không có người nào nghi ngờ.
“Nhưng mà bây giờ chỉ có thể mua được một bài.”
Dương Lỗi nhìn giá trao đổi một chút, bất đắc dĩ thở dài.
Một triệu giá trị danh vọng có thể đổi được một trăm quyển tiểu thuyết, nhưng bây giờ lại chỉ có thể đổi lấy một ca khúc.
Mặc dù đây đều là những ca khúc hay, nhưng làm thế nào để những ca khúc đó tạo ra được giá trị tương ứng thì mới là mấu chốt của vấn đề.
“Bây giờ đổi bài hát nào được đây? Còn phải làm thế nào để tạo ra giá trị nữa?”
Vạn sự khởi đầu nan, cho dù Dương Lỗi biết trong tay mình đều là những ca khúc hay, nhưng những người khác không biết, cũng không ai biết hắn với tư cách một nhạc sĩ cả.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng, nếu bây giờ hắn đổi lấy một bài hát, sau đó bán cho một công ty âm nhạc thì chắc chắn sẽ không có giá cao,cũng lắm là mười ngàn hoặc hai mươi ngàn thôi.
Hắn không có danh tiếng, làm gì có người nào không có não mà bỏ ra giá cao để mua bài hát của hắn chứ?
Chương 24 Gió nổi lên 1
Không có danh tiếng, cho dù chất lượng ca khúc không tồi cũng không thể khiến người khác trả giá cao để mua nó.
Giống như hiện tại ở nước Hạ có không ít nhà soạn nhạc hàng đầu, khi vừa mới bắt đầu viết nhạc và lời bài hát, một số ca khúc cũng không thể bán được bao tiền.
Giống như nhà soạn nhạc hàng đầu Phương Văn, hiện tại chỉ cần giúp người khác phổ nhạc thì mức giá 1 triệu tệ đã là thấp nhất.
Nhưng khi anh ta vừa mới ra mắt, viết một bài hát dù chất lượng rất cao, người khác tìm mua toàn bộ bản quyền với giá hai triệu tệ, cuối cùng tạo ra lợi nhuận hàng trăm triệu cho người đó.
Nhưng bán bản quyền toàn bộ ca khúc đi thì lợi nhuận hàng trăm triệu không liên quan đến Phương Văn.
Hiện tại, Dương Lỗi đang gặp phải tình huống như vậy.
Hắn yên lặng suy tư, nghĩ xem nên dùng bài hát nào.
Đổi tiểu thuyết, mỗi một cuốn sách chỉ cần mười nghìn giá trị danh vọng, khoảng chừng vài giờ là có thể thu thập đủ, cho nên Dương Lỗi không lo lắng giá trị danh vọng không đủ dùng.
Nếu đổi ca khúc, Dương Lỗi cũng sẽ không luyến tiếc giá trị danh vọng.
Dù sao giá trị danh vọng cũng chỉ là điểm ảo không ảnh hưởng đến hắn ở hiện thực, nhưng giá trị danh vọng đổi ra ca khúc tuyệt đối có thể tạo ra thu nhập nhất định cho hắn.
Đối với Dương Lỗi hiện tại mà nói kiếm tiền là quan trọng nhất.
Việc quan trọng nhất hiện tại là trả hết nợ nần, giải quyết vấn đề phiền não của cha mẹ mình.
“Đúng rồi, cô út là ca sĩ, mình gọi điện thoại hỏi cô một chút xem có cách gì làm cho ca khúc nổi tiếng lên không?” Dương Lỗi thầm nghĩ trong lòng.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại đến cho cô Dương Tuyết Nhu.
“Alo, Tiểu Lỗi, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho cô?”
Di động vang lên vài tiếng chuông phổ thông, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: “Đúng rồi, hai ngày nữa cô phải về thành phố một chuyến, đến lúc đó sẽ về quê.”
Nghe vậy, trong lòng Dương Lỗi liền động, hỏi: “Cô út, cô quay về thành phố có việc gì sao?”
“Còn không phải trường học cũ có buổi lễ sao? Cô cháu dù sao cũng là một ca sĩ nên đến trường cũ tăng thêm chút nào nhiệt.”
Cô út Dương Tuyết Nhu cười nói với Dương Lỗi.
Cô nói đùa một câu rồi lại nói: “Gần đây công ty không có việc gì, vừa vặn trường học cũ gọi điện thoại mời nên cô trở về thành phố.”
Ở thành phố Lan có một vài trường đại học, trong đó có đại học Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan là trường học cũ của Dương Tuyết Nhu.
Nói về Dương Tuyết Như, trước đây cũng từng là một ca sĩ nổi tiếng.
Ban đầu cuộc sống của Dương Tuyết Nhu thực sự bình thường, vô cùng bình thường, cô ấy được nhận vào trường đại học Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan, hai năm sau tốt nghiệp đại học thì cô ấy kết hôn với chú nhỏ Dương Lỗi.
Chồng của cô út Dương Lỗi là một nghiên cứu sinh, anh ấy làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước và kiếm được 300.000 tệ mỗi năm cho nên gia đình không thiếu thốn tiền bạc.
Sau khi Dương Tuyết Nhu kết hôn xong thì mang thai, an tâm ở nhà sinh con nhỏ.
Sau khi sinh con, cô ấy xem tin tức về một cuộc thi hát dành cho phụ nữ được phát trên TV, lúc đó cô ây không biết phải làm gì, vì sở thích của mình, cô ấy chạy đến đăng ký.
Dương Tuyết Nhu rất thích hát, cô ấy hát rất hay, thậm chí cô ấy còn thường xuyên xuất hiện trên sân khấu khi còn học đại học.
Cuộc thi hát dành cho nữ vừa mới diễn ra, đây là lần đầu tiên, Dương Tuyết Nhu vượt qua khó khăn vào vòng trong và cuối cùng lọt vào top 10! Vừa vặn ở vị trí thứ mười!
Mặc dù nó không thể tiến vào top ba, nhưng nó vẫn là một thứ hạng không tồi.
Khi trên con đường ca hát, một công ty âm nhạc tìm đến ký hợp đồng với Dương Tuyết Nhu.
Lúc ấy Dương Tuyết Nhu cũng xem như là một người khá nổi tiếng, nhưng thời gian trôi qua, danh tiếng của cô ấy không ngừng giảm sút, và bây giờ về cơ bản cô ấy đang ở trong tình trạng bị công ty bỏ mặc.
Một công ty âm nhạc mỗi năm ký hợp đồng với rất nhiều ca sĩ như vậy, trong đó có một số cần được đặc biệt quan tâm, còn lại phần lớn là tùy ý họ, họ có thể chọn hát một bài do bộ phận nhạc sĩ viết lời và sáng tác của công ty viết. Nếu ca hát trở nên phổ biến, công ty sẽ đến hỗ trợ. Nếu nó không phổ biến, công ty không quan tâm.
Bây giờ Dương Tuyết Nhu đang ở trong trạng thái rất tự do.
Tuy nhiên, Dương Tuyết Nhu không quá quan tâm vào những điều này, thỉnh thoảng cô ấy phát hành một bài hát trên Internet, tất nhiên, tỷ lệ nghe và tỷ lệ thanh toán của bài hát không cao.
Nghe những gì Dương Tuyết Nhu nói, đột nhiên Dương Lỗi có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn hỏi thẳng: "Cô út, cô đã chọn bài hát để hát ở trường đại Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan chưa?”
Dương Tuyết Nhu gật đầu và bất đắc dĩ nói: "Không có nhiều bài hát thích hợp để hát trong hội trường đại học nên cô lựa bài >
Bài hát này là một bài hát cổ điển, nhưng hầu như trường đại học nào cũng hát nó, và nó đã bị hát đến nhàm chán.
Trong khi nói chuyện với Dương Tuyết Nhu, ý thức Dương Lỗi đã nghe một bài hát
Bỗng nhiên hắn nói: "Cô út, chỗ cháu có một bài hát, cô có muốn nghe thử không?"
Lúc này hắn đã chọn được một bài hát rất thích hợp cho sinh viên đại học nghe.
Cho dù là hắn, khi nghe bài hát này cũng có nhiều cảm xúc.
"Ồ? Tiểu Lỗi, cháu viết nhạc ư?"
Nghe vậy, Dương Tuyết Nhu mỉm cười nói.
Cháu trai cô ấy – hắn là một người vô cùng thông minh, vào năm thứ nhất, Dương Lỗi đã đam mê âm nhạc, lúc đó hắn cũng học piano và guitar.
Chương 25 Gió nổi lên 2
Khi Dương Lỗi vừa tròn mười tám tuổi, lúc đó hắn đã thử soạn, biên khúc, mất thời gian hai tháng cuối cùng hắn thật sự đã nghĩ ra một vài thứ và viết ra một ca khúc.
Lời bài hát, sáng tác và phối khí của bài hát này đều do một mình Dương Lỗi thực hiện!
Vào thời điểm đó, Dương Tuyết Nhu coi cháu trai mình là một thiên tài âm nhạc.
Bài hát mà Dương Lỗi sản xuất năm 18 tuổi đã được đưa vào một trong những album của cô ấy vào thời điểm đó và tốc độ phát lại trên Internet khá tốt.
Vì vậy, Dương Tuyết Nhu đã không ngạc nhiên khi nghe Dương Lỗi nói rằng hắn đã sáng tác một bài hát khác.
Dương Lôi cười gật đầu, nói: "Vâng, bài hát kia còn đang trong giai đoạn sáng tác, nhưng lời bài hát, âm nhạc và phối khí nhất định sẽ hoàn thành trong hai ngày tới, chờ cô út trở về thành phố nhất định có thể nghe thử.”
Nghe những lời của Dương Lỗi, Dương Tuyết Nhu mỉm cười và nói: "Được rồi, Tiểu Lỗi , cô sẽ nghe nó khi đến thành phố Giang Lăng, nếu nghe không tồi thì cô sẽ biểu diễn ở lễ hội của trường Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan.”
Trong ánh mắt cô ấy hiện lên tia hứng thú.
"Đúng rồi, Tiểu Lỗi bài hát đó tên là gì?"
Dương Lôi cười nói: "Gió nổi lên.”
"Gió nổi lên?" Dương Tuyết Nhu lặp lại cái tên này lần nữa.
Cô ấy cười nói: "Tiểu Lôi, hai ngày nữa cô sẽ trở về đến lúc đó nhất định sẽ nghe kỹ một chút."
"Vâng, cô út, cô cứ yên tâm đi, cháu sẽ không khiến cô phải thất vọng." Dương Lôi cười nói.
Nói chuyện một hồi, hai người cúp điện thoại.
Mà ý thức của Dương Lỗi tiến vào âm nhạc trong đầu, trực tiếp tập trung vào một bài hát.
"Nếu cô út đi hát ở đại hội của trường đại học rồi thì mình cũng không cần phải tìm phương án khác!".
Trong tay Dương Lỗi có rất nhiều bài hát hay, hắn sẽ không trực tiếp bán đi, cho dù có bán đi, cũng sẽ không bán được giá cao.
Đây là trường hợp của những người mới vào nghề, không có tiếng tăm thì dù bài hát có hay đến đâu cũng bị người khác hạ giá.
Vì vậy, Dương Lỗi sẽ chọn phát hành bài hát ngay từ đầu.
Chỉ cần đem từ ngữ, nhạc điệu đi đăng kí bản quyền thì cho dù bài hát được phát hành, người khác cũng không thể sử dụng nó cho mục đích thương mại, chẳng hạn như biểu diễn hòa nhạc, biểu diễn trực tiếp, v.v.
Nước Hạ rất chặt chẽ về việc bảo vệ bản quyền bài hát.
Cho nên, đầu tiên cho ra mắt bài hát, để bài hát có một ít tiếng tăm, như vậy chắc chắn bán được nhiều hơn việc đi tìm công ty âm nhạc.
Còn bây giờ hiển nhiên là một cơ hội không tệ.
Ở Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, giữa mấy chục nghìn sinh viên xuất hiện một ca khúc hay, chắc chắn sẽ có một số người yêu thích, vậy thì độ hot liền có một ít rồi…
Theo phán đoán của Dương Lỗi, bài hát này nói không chừng có thể phát hành trên trang web của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, vì lúc trước Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan đều sẽ chọn một ca khúc trong Hội trường để phát trên mạng.
Một khi thật sự xuất hiện, vậy thì chắc chắn có sinh viên đăng bài, như vậy độ hot sẽ càng tăng.
Đương nhiên, đây là dự đoán của Dương Lỗi, cho dù kết quả thế nào, biểu diễn trong hội trường chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích.
Đợi có tiếng tăm, hắn liền có thứ để đưa ra giao dịch rồi.
Trên thực tế, Dương Lỗi cũng có thể để mình hát.
Nhưng hắn không hề có hứng thú với việc tự mình làm dẫn chương trình, tự mình sáng tác âm nhạc đăng lên, tự mình xuất hiện tuyên truyền…
Làm hậu trường thoải mái hơn, nắm chắc bản quyền, ngồi im lấy tiền, hà cớ gì phải làm một người nổi tiếng, đi đường đều bị người khác vây quanh?
Có người rất thích cảm giác làm người nổi tiếng, nhưng Dương Lỗi lại không thích.
Một điểm quan trọng nhất, bán các bài hát ngay từ đầu là một cách hay để tạo kết nối.
Đương nhiên, đợi đến sau này có tiếng tăm rồi, Dương Lỗi chắc chắn sẽ tự mình mở công ty âm nhạc, tự mình kí kết ca sĩ.
Cho dù ra sao, kế hoạch bắt đầu của hắn chính là bán các bài hát, dùng cách nhanh nhất lấy danh tiếng.
Kết nối mọi người song song với bán bài hát, chuẩn bị cho việc mở công ty âm nhạc sau này.
"Trao đổi!"
Nhìn ca khúc ở danh sách trong đầu, Dương Lỗi không hề do dự, trực tiếp lựa chọn trao đổi!
Một trăm giá trị danh vọng liền tiêu sạch trong nháy mắt, lúc này Dương Lỗi không hề đau lòng.
Giá trị danh vọng mất đi, có thể kiếm tiền mới là chân chính.
<N;ổi gió lên rồi> trao đổi, trên mặt Dương Lỗi lại lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Sau khi trao đổi, hắn không chỉ có thể liên tục nghe bài <N;ổi gió lên rồi>, hơn nữa trong đầu hắn còn xuất hiện rất nhiều thông tin đều liên quan đến <N;ổi gió lên rồi> như viết lời, sáng tác nhạc, phổ nhạc… đều trong lòng bàn tay!
Giai điệu của <N;ổi gió lên rồi> không hề phức tạp, nếu Dương Lỗi nghe liên tục, dành một chút thời gian có thể làm ra hoàn toàn, nhưng bây giờ hắn không muốn tốn thời gian.
Dùng nhạc cụ gì ở thời điểm nào, phổ nhạc thế nào để làm ra một cách hoàn chỉnh, hắn chỉ muốn theo thông tin trong đầu làm ra một lần là được.
"Như vậy sau này bất kể ca khúc phức tạp ra sao, mình chỉ cần trao đổi, đều có thể dễ dàng sáng tác ra!"
Trên mặt Dương Lỗi hiện vẻ mừng rỡ.
Sau đó, Dương Lỗi bắt đầu đăng kí bản quyền cho ca khúc này.
Vì vậy, người lanh mồm lanh miệng như bà ta vậy mà lại không nói bất cứ điều gì với bên ngoài.
Thấy vậy, Dương Lỗi vội vàng nói: "Dì Trương, không cần đâu, dì khách sáo quá."
Tuy nhiên, Trương Hồng Anh không phải là người mà Dương Lỗi có thể ngăn cản, cuối cùng vẫn phải nhận.
Ở phía xa, Trương Hồng Mai nhìn thấy tình hình phía đó, thì trong mắt bà ta hiện lên sự nghi ngờ.
"Chị cả bị sao vậy? Sao chị lại nhiệt tình với tên nhóc nhà họ Dương như vậy?"
Bà ta và Trương Hồng Anh là chị em.
Bà ta vẫn rất hiểu chị cả mình, với tính cách của chị cả, có lẽ sẽ khoe khoang về con trai mình trước mặt cả nhà Dương Lỗi, còn tặng đồ, căn bản là không thể nào.
Suy nghĩ một hồi, đợi Trương Hồng Anh đi tới, bà ta vội vàng chạy tới gọi: "Chị."
"Hồng Mai."
Nhìn thấy Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh mỉm cười. Bà ta nhìn thấy Trương Lan, ánh mắt bà ta đột nhiên sáng lên, nói: "Tiểu Lan cũng ở đây à, trông càng ngày càng xinh đẹp."
"Chị, vừa rồi sao chị lại tặng đồ cho tên nhóc nhà họ Dương?" Trương Hồng Mai không khỏi hỏi: "Đó không phải là đồ mẹ gửi tới sao? Gửi ít quá chị còn không nỡ ăn."
Nghe thấy câu hỏi của Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh thần bí nói: "Hồng Mai, em không biết điều này phải không? Để chị nói cho em biết, nhà họ Dương sắp phát đạt rồi."
"Phát đạt?" Nghe xong, Trương Hồng Mai liền sửng sốt.
Trương Hồng Mai sửng sốt, nhà họ Dương sắp phát đạt rồi?
Sau đó, Trương Hồng Anh nói chuyện Dương Lỗi viết tiểu thuyết cho bà ta nghe.
“Tiểu Chí nhà chị nói, hiện giờ tiểu thuyết mà Dương Lỗi viết xếp thứ nhất trên trang web tiểu thuyết lớn lắm, một tháng ít nhất cũng phải kiếm được 400.000 tệ!”
Trương Hồng Anh nói: “Hôm qua chị thấy Dương Viễn Minh đi trả nợ mấy nhà, mỗi lần trả đều là mấy chục ngàn. Đây đều là tiền mà Dương Lỗi viết tiểu thuyết kiếm được.”
Lúc này, Trương Hồng Mai hoàn toàn ngây dại.
“400.000 tệ một tháng?” Trong mắt bà ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thôn Dương Gia là một thôn nhỏ, tiền lương của nhóm trẻ trong thôn cũng không ai vượt quá mười ngàn, chủ yếu chỉ toàn vài ngàn tệ!
Thế mà, con trai nhà họ Dương bây giờ lại có thể kiếm được tận bốn trăm ngàn một tháng?
Đây là khái niệm gì?
Một tháng bốn trăm ngàn, vậy thì một năm chẳng phải là năm triệu sao?
Số tiền đó đủ để mua bốn đến năm ngôi nhà trong huyện thành!
Trương Hồng Anh nói xong thì nhìn về phía Trương Lan, ánh mắt sáng lên: “Hồng Mai, hiện giờ Dương Lỗi đang độc thân, mà Tiểu Lan nhà chúng ta lại xinh đẹp như thế này, để con bé tiếp xúc với Dương Lỗi một chút, nói không chừng lại thành đôi đấy! Một khi thành đôi thì sau này gia đình em sẽ hưởng phúc rồi! Tiểu Lan trước kia là bạn học của Dương Lỗi, thế lại càng tốt.”
Bà ta không ngừng nói, vẻ mặt của Trương Hồng Mai thì càng thêm chấn động, nghe được câu này thì trong mắt tràn đầy vẻ hối hận.
Vừa rồi, khi con gái bà ta nói chuyện với Dương Lỗi, bà ta lại không chút khách khí để Trương Lan rời đi, còn lộ ra vẻ không hài lòng, không muốn con gái có tiếp xúc gì với Dương Lỗi.
Ai cũng có thể đoán ra nguyên nhân, chắc chắn là do bà ta ghét bỏ điều kiện gia đình của Dương Lỗi!
Nhưng mà, bây giờ bà ta lại nghe được thì ra Dương Lỗi biết kiếm tiền như vậy, hai tháng đã có thể trả nợ sạch sẽ cho gia đình.
Một năm kiếm được năm triệu, mười năm là năm mươi triệu! Trời ơi, khắp các hộ gia đình ở thôn Dương Gia, rồi còn cả mười mấy thôn làng lân cận nữa, làm gì có gia đình nào có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?
Con gái của bà ta và Dương Lỗi hoàn toàn có hi vọng, nhưng lại bị chính tay bà ta phá hủy!
Nghe nói càng kiếm được nhiều tiền thì càng kiêu ngạo, vừa rồi biểu hiện của bà ta rõ ràng như vậy, Dương Lỗi làm sao có thể có ấn tượng tốt về bà ta được?
“Mẹ, con hận mẹ chết đi được!”
Sắc mặt của Trương Lan cũng thay đổi liên tục, nhìn về phía cánh cửa nhà Dương Lỗi lúc này đã đóng chặt.
Cô ta nhìn thoáng qua mẹ mình một chút, sau đó tức giận bỏ đi.
“Hồng Mai, có chuyện gì thế?” Lúc này, Trương Hồng Anh cũng phát hiện ra có gì không ổn, không nhịn được dò hỏi.
Vẻ mặt Trương Hồng Mai tràn đầy tiếc hận, kể chuyện vừa rồi cho chị gái.
Trương Hồng Anh nghe thế thì cũng biến sắc.
Lúc bà ta vừa nhìn thấy Trương Lan thì lập tức cảm thấy nếu như Trương Lan và Dương Lỗi tiếp xúc một chút thì nói không chừng có thể ở bên nhau, thế thì nhà bọn họ và nhà Dương Lỗi cũng trở thành họ hàng rồi!
Kết quả là em gái bà ta lại ngu xuẩn như thế.
“Chị cả, sao chị không nói với em sớm hơn chứ?’ Trương Hồng Mai phàn nàn.
Nếu sớm biết Dương Lỗi có thể kiếm được nhiều tiền như vậy thì bà ta đã không có thái độ như vậy.
Chuyện tốt đẹp đã bị bà ta phá hỏng hết rồi.
Nghe được lời phàn nàn của Trương Hồng Mai, Trương Hồng Anh cũng lập tức bất mãn: “Chẳng phải chị cũng chỉ vừa mới biết à? Chưa kịp nói với em.”
Bà ta vô cùng khó chịu, mình có lòng tốt muốn mai mối cho cháu gái một mối nhân duyên tốt đẹp, kết quả là cô em gái ngu xuẩn của mình lại làm ra chuyện như thế kia.
Làm hỏng chuyện rồi còn quay ra trách bà ta!
...
Dương Lỗi không biết chuyện của hai chị em Trương Hồng Mai, nếu như biết thì chắc hắn cũng chỉ nói một câu: “Mọi người nghĩ nhiều rồi.”
Chương 22 Hối hận 2
Hắn không có bất cứ tình cảm gì với Trương Lan, hắn đã có cô gái mà mình thích.
“Hôm nay đã là mười ba rồi, tháng tư qua được gần một nửa, giờ lại tiếp tục đăng chương mới! Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chờ nhận được tiền lương tháng tư là nhà mình sẽ không còn nợ nần gì nữa.”
Dương Lỗi có thể ước tính tiền nhuận bút của mình thông qua lượng đặt mua.
Trong lòng hắn hơi động, giao diện trong đầu lại hiện lên.
Tiểu thuyết, âm nhạc, phim truyền hình, điện ảnh...
Lúc này chỉ có ô biểu tượng Tiểu thuyết là sáng, còn những ô khác đều mờ.
“Làm thế nào để mở những ô biểu tượng này? Hiện giờ Giá trị danh vọng của mình đã đạt tới hơn tám trăm ngàn rồi, sao nó vẫn không có chút phản ứng nào?”
Dương Lỗi đoán là những ô biểu tượng còn lại chắc cũng là dùng Giá trị danh vọng để đổi, chắn hắn vẫn chưa đạt yêu cầu.
Hắn suy nghĩ một chút, sau đó không nghĩ nữa.
“Tiếp tục đăng chương mới!”
...
Sau đó, [Che trời] vẫn giữ nguyên tốc độ, cập nhật 100.000 chữ mỗi ngày.
Tình tiết không ngừng phát triển, Diệp Phàm cũng càng ngày càng mạnh. Nhưng mà, đối với anh ta mà nói, tâm nguyện lớn nhất chính là trở lại Trái đất.
Trải qua bao nhiêu cố gắng, cuối cùng anh ta cũng từ Bắc Đẩu tinh vực quay về!
Nhưng mà, sau khi trở về, anh ta lại không còn được gặp cha mẹ mình nữa.
“Cha, mẹ!”
Diệp Phàm không kìm được nước mắt, anh ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ ở Bắc Đẩu, nhưng chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt. Thế mà bây giờ, sau khi trở lại Trái đất, anh ta không nhịn nổi nữa, nước mắt không ngừng lăn xuống.
Quyển nhật ký bám đầy tro bụi giống như nặng cả ngàn tấn, khiến hai tay anh ta run rẩy. Cha mẹ tuổi già sức yếu, trong lúc ngủ đều gọi tên anh ta, thế nhưng lúc tỉnh lại chỉ có nước mắt làm bạn.
“Sắp sang năm mới rồi, mọi chuyện vẫn giống trước kia, chỉ có hai người chúng tôi. Tiểu Phàm, nếu như con đột nhiên trở về, xuất hiện bên cạnh cha mẹ thì tốt biết bao.”
“Tết Nguyên Tiêu đến rồi, đáng lẽ ngày này gia đình phải đoàn viên, nhưng nhà chúng tôi lại quạnh quẽ vô cùng. Chúng tôi nói phải đi ngủ sớm, nhưng lại thao thức đến tận hừng đông. Eo đau nhức, chân tay mỏi rã rời, không biết chúng tôi còn có thể chờ Tiểu Phàm mấy năm nữa.”
...
Diệp Phàm khóc lớn, quỳ trên mặt đất, run rẩy nâng quyển nhật ký trong tay. Từng chữ từng chữ đều như nhát dao đâm vào trái tim anh ta, khiến anh ta đau đớn không sao chịu nổi. Hai người già yếu làm sao sống qua những năm tháng đó chứ? Hai mắt anh ta nhòe nước mắt, những tờ giấy đã ố vàng, nặng hơn cả núi.
...
Xuất phát đến Thái Sơn, sau đó bị đưa đến Bắc Đẩu tinh vực tu luyện hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới trở về được, nhưng kết quả là cả cha mẹ đều đã chết, chỉ còn lại một quyển nhật ký, kể cho anh ta những năm qua bọn họ đã sống như thế nào.
Cho đến tận lúc chết, hai người cũng không biết con trai mình đã gặp phải chuyện gì.
Ba ngày sau khi đặt VIP, [Che trời] đã chiếm vị trí đầu tiên trong bảng danh sách bán chạy nhất, chưa từng bị tụt lại phía sau, mức độ phổ biến càng ngày càng được tăng cao. Số lượng người đặt trước [Che trời] đã vượt quá hai mươi ngàn, đạt đến con số 20.400, số lượng người theo dõi cũng đạt tới con số 18.000!
Mấu chốt là [Che trời] cập nhật quá nhanh, nếu như cập nhật chậm hơn một chút thì rất có thể lượng đặt trước đạt tới 30.000.
Sau khi ra mắt chương mới, khu bình luận hoàn toàn bùng nổ.
“Nhà tác giả ở đâu thế? Cho tôi địa chỉ đi, tôi gửi cho tác giả chút đồ tốt.”
“Đúng dịp, tôi cũng có chút đồ muốn gửi cho tác giả.”
“Haizz, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ lại chẳng thể chờ, đây đúng là một nỗi đau không thể nào nguôi ngoai.”
“Tôi cảm thấy viết như vậy rất tốt, một người đắc đạo gà chó thăng thiên là chuyện quá xưa rồi. Một vị cường giả quật khởi thì ít nhiều cũng phải từ bỏ thứ gì đó, nếu như cuộc đời cường giả quá viên mãn thì ngược lại sẽ cảm giác như thiếu cái gì đó.”
“Biết là xưa rồi, nhưng tôi vẫn muốn được đọc một kết thúc có hậu.”
...
Rất nhiều độc giả đều đang bàn tán.
Không biết có bao nhiêu người chờ mong Diệp Phàm trở lại Trái đất một lần nữa, nhưng không ai ngờ lại có kết cục như thế này.
Không chỉ có độc giả, chỉ một lát sau, Dương Lỗi nhận được tin nhắn, là do em gái mình là Dương Tiểu Đình nhắn tới.
Dương Tiểu Đình: “Ôi, anh ơi, sao anh lại viết cha mẹ của Diệp Phàm chết vậy?”
Sau khi biết được [Che trời] là do anh trai mình viết thì Dương Tiểu Đình lập tức đi đọc thử, sau đó đã bị thu hút. Nhân vật yêu thích nhất của cô trong tiểu thuyết là bạch y Thần vương Khương Thái Hư, lúc trước cô còn quấn lấy Dương Lỗi, bảo hắn nhất định phải viết phần kết của Thần vương tốt một chút.
Dương Lỗi nhìn thấy tin tức này thì tùy ý hỏi: “Em viết [Hoa Thiên Cốt] thế nào rồi?”
Nghe thấy Dương Lỗi hỏi câu này, Dương Tiểu Đình lập tức hưng phấn lên, trả lời: “Anh, hiện giờ [Hoa Thiên Cốt đã được 30.000 chữ, hôm nay đã được ký kết rồi.”
Bây giờ cô tràn đầy nhiệt huyết, ban ngày đi làm, buổi tối ở nhà phần khởi viết [Hoa Thiên Cốt].
Văn phong của cô rất tốt, cộng thêm việc Dương Lỗi chuẩn bị cho cô một phần dàn ý rất chi tiết, thế nên cô viết càng nhanh hơn.
Dương Lỗi: “Ừm, viết cho tốt vào, lát nữa anh đẩy chương cho em.”
Kết thúc trò chuyện, Dương Lỗi ở sau chương [Che trời] đề cử truyện [Hoa Thiên Cốt] của Dương Tiểu Đình một chút.
Chương 23 Mở khóa Âm nhạc
“Truyện do em gái tôi viết, mọi người có hứng thú có thể tới đọc một chút.”
Sau khi quảng cáo cho [Hoa Thiên Cốt] xong thì Dương Tiểu Đình lại lập tức nhắn tin cho hắn, số lượng người ấn lưu truyện chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã vượt quá 20.000, rồi còn có rất nhiều bình luận.
“Em gái Thạch Đầu đại lão viết truyện? Tới xem một chút.”
“Em gái Thạch Đầu, em có thể mở máy tính của Thạch Đầu đại lão ra, sau đó gửi hết tất cả bản thảo của anh ấy ra ngoài được không? Nếu như có thể, tôi lập tức sẽ khen thưởng hậu hĩnh.”
“Vị thần cuối cùng của trời đất? Nội dung không tệ, ủng hộ!”
...
Hiệu quả đề cử của Dương Lỗi rất mạnh, nhưng chuyện [Hoa Thiên Cốt] có thể đi được bao xa thì vẫn còn phải phụ thuộc vào bản thân Dương Tiểu Đình.
Dương Lỗi cùng lắm cũng chỉ có thể cung cấp cho cô một số ý tưởng, không thể nào cầm tay chỉ việc luôn cho cô được.
Sau khi nhắn lại cho Dương Tiểu Đình xong, trong lòng Dương Lỗi bỗng nhiên hơi động.
Trong đầu hắn hiện lên một giao diện.
“Ô biểu tượng Âm nhạc... Sáng lên rồi?”
Thời gian mới trôi qua một tuần, lúc đó chỉ có ô biểu tượng Tiểu thuyết là sáng, thế mà bây giờ ô biểu tượng Âm nhạc cũng sáng lên rồi!
“Vậy mà cần tận một triệu Giá trị danh vọng!”
Lúc này, Giá trị danh vọng của hắn vừa vặn đạt tới một triệu.
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động, ý thức nhanh chóng tiến vào ô biểu tượng [Âm nhạc].
Ngay lập tức, một dãy bài hát xuất hiện trước mặt hắn.
[Giá trị danh vọng đã có: 1.000.009]
[Sứ thanh hoa]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Giang Nam]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thất lý hương]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Xích linh]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
...
[Yến về tổ]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Giấc mơ ban đầu]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Gió nổi lên rồi]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Cô dũng giả]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
[Thiếu niên]: dùng một triệu giá trị danh vọng để đổi.
...
Tất cả những bài hát đều hiện lên trước mặt Dương Lỗi, giá cả cũng được ghi chú rõ ràng.
“Bài nào cũng cần một triệu giá trị danh vọng, chẳng trách lúc trước không mở ra được.”
Dương Lỗi hơi kinh ngạc, một quyển tiểu thuyết chỉ có giá mười ngàn giá trị danh vọng, thế mà một bài hát lại tốn đến tận một triệu! Giá cả trực tiếp tăng lên gấp trăm lần!
Ý thức của hắn nhanh chóng liếc nhìn sang những ô biểu tượng phin điện ảnh truyền hình các loại. Hắn có thể phán đoán được những ô biểu tượng đó muốn mở được chắc chắn cần càng nhiều giá trị danh vọng hơn!
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía một bài hát.
“Ừm? Sứ Thanh Hoa... đây là đồ sứ sao?”
Hắn nhìn bài hát xếp đầu tiên, trong lòng nảy sinh hứng thú.
Lấy tên đồ sứ đặt tên cho ca khúc, nước Hạ chưa từng có bài nào như thế này cả.
“Để xem bài hát của thế giới khác có gì khác với thế giới của mình không?”
Hắn ấn mở, sau đó một giai điệu du dương vang lên trong đầu hắn.
“Nét phác họa đơn giản...”
Mấy phút sau, Dương Lỗi nhanh chóng nghe xong ca khúc này, trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Đây là thể loại ca khúc gì?”
Sau khi nghe xong [Sứ Thanh Hoa], Dương Lỗi rõ ràng đã bị chấn động.
Lời bài hát vô cùng cổ kính và tao nhã, giai điệu cũng rất lạ, Dương Lỗi cảm thấy nếu như bài hát này được công bố thì chắc chắn sẽ lập tức trở nên nổi tiếng!
“Để xem những ca khúc khác như thế nào?”
Dương Lỗi lại bắt đầu nghe những bài hát khác.
[Giang Nam], [Thất Lý Hương]... những bài hát xếp hàng đầu đều rất êm tai, Dương Lỗi cảm thấy bài nào cũng có thể trở thành ca khúc kinh điển!
Nếu như những bài hát này được phát hành, vậy thì hoàn toàn có thể thu về lợi nhuận hàng trăm triệu!
Hắn hít sâu một hơi, nghĩ thầm.
“May mà hồi đại học mình đã gia nhập câu lạc bộ âm nhạc, học được cách chơi một số loại nhạc cụ.”
Từ nhỏ đến lớn, Dương Lỗi đều rất yêu thích â nhạc. Hắn thông minh nên học nhạc cụ cũng rất nhanh.
Với nền tảng như thế này, cho dù hắn có sáng tác được bài hát thì đoán chừng cũng không có người nào nghi ngờ.
“Nhưng mà bây giờ chỉ có thể mua được một bài.”
Dương Lỗi nhìn giá trao đổi một chút, bất đắc dĩ thở dài.
Một triệu giá trị danh vọng có thể đổi được một trăm quyển tiểu thuyết, nhưng bây giờ lại chỉ có thể đổi lấy một ca khúc.
Mặc dù đây đều là những ca khúc hay, nhưng làm thế nào để những ca khúc đó tạo ra được giá trị tương ứng thì mới là mấu chốt của vấn đề.
“Bây giờ đổi bài hát nào được đây? Còn phải làm thế nào để tạo ra giá trị nữa?”
Vạn sự khởi đầu nan, cho dù Dương Lỗi biết trong tay mình đều là những ca khúc hay, nhưng những người khác không biết, cũng không ai biết hắn với tư cách một nhạc sĩ cả.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng, nếu bây giờ hắn đổi lấy một bài hát, sau đó bán cho một công ty âm nhạc thì chắc chắn sẽ không có giá cao,cũng lắm là mười ngàn hoặc hai mươi ngàn thôi.
Hắn không có danh tiếng, làm gì có người nào không có não mà bỏ ra giá cao để mua bài hát của hắn chứ?
Chương 24 Gió nổi lên 1
Không có danh tiếng, cho dù chất lượng ca khúc không tồi cũng không thể khiến người khác trả giá cao để mua nó.
Giống như hiện tại ở nước Hạ có không ít nhà soạn nhạc hàng đầu, khi vừa mới bắt đầu viết nhạc và lời bài hát, một số ca khúc cũng không thể bán được bao tiền.
Giống như nhà soạn nhạc hàng đầu Phương Văn, hiện tại chỉ cần giúp người khác phổ nhạc thì mức giá 1 triệu tệ đã là thấp nhất.
Nhưng khi anh ta vừa mới ra mắt, viết một bài hát dù chất lượng rất cao, người khác tìm mua toàn bộ bản quyền với giá hai triệu tệ, cuối cùng tạo ra lợi nhuận hàng trăm triệu cho người đó.
Nhưng bán bản quyền toàn bộ ca khúc đi thì lợi nhuận hàng trăm triệu không liên quan đến Phương Văn.
Hiện tại, Dương Lỗi đang gặp phải tình huống như vậy.
Hắn yên lặng suy tư, nghĩ xem nên dùng bài hát nào.
Đổi tiểu thuyết, mỗi một cuốn sách chỉ cần mười nghìn giá trị danh vọng, khoảng chừng vài giờ là có thể thu thập đủ, cho nên Dương Lỗi không lo lắng giá trị danh vọng không đủ dùng.
Nếu đổi ca khúc, Dương Lỗi cũng sẽ không luyến tiếc giá trị danh vọng.
Dù sao giá trị danh vọng cũng chỉ là điểm ảo không ảnh hưởng đến hắn ở hiện thực, nhưng giá trị danh vọng đổi ra ca khúc tuyệt đối có thể tạo ra thu nhập nhất định cho hắn.
Đối với Dương Lỗi hiện tại mà nói kiếm tiền là quan trọng nhất.
Việc quan trọng nhất hiện tại là trả hết nợ nần, giải quyết vấn đề phiền não của cha mẹ mình.
“Đúng rồi, cô út là ca sĩ, mình gọi điện thoại hỏi cô một chút xem có cách gì làm cho ca khúc nổi tiếng lên không?” Dương Lỗi thầm nghĩ trong lòng.
Hắn trực tiếp gọi điện thoại đến cho cô Dương Tuyết Nhu.
“Alo, Tiểu Lỗi, sao lại có thời gian gọi điện thoại cho cô?”
Di động vang lên vài tiếng chuông phổ thông, giọng nói của một người phụ nữ truyền đến: “Đúng rồi, hai ngày nữa cô phải về thành phố một chuyến, đến lúc đó sẽ về quê.”
Nghe vậy, trong lòng Dương Lỗi liền động, hỏi: “Cô út, cô quay về thành phố có việc gì sao?”
“Còn không phải trường học cũ có buổi lễ sao? Cô cháu dù sao cũng là một ca sĩ nên đến trường cũ tăng thêm chút nào nhiệt.”
Cô út Dương Tuyết Nhu cười nói với Dương Lỗi.
Cô nói đùa một câu rồi lại nói: “Gần đây công ty không có việc gì, vừa vặn trường học cũ gọi điện thoại mời nên cô trở về thành phố.”
Ở thành phố Lan có một vài trường đại học, trong đó có đại học Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan là trường học cũ của Dương Tuyết Nhu.
Nói về Dương Tuyết Như, trước đây cũng từng là một ca sĩ nổi tiếng.
Ban đầu cuộc sống của Dương Tuyết Nhu thực sự bình thường, vô cùng bình thường, cô ấy được nhận vào trường đại học Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan, hai năm sau tốt nghiệp đại học thì cô ấy kết hôn với chú nhỏ Dương Lỗi.
Chồng của cô út Dương Lỗi là một nghiên cứu sinh, anh ấy làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước và kiếm được 300.000 tệ mỗi năm cho nên gia đình không thiếu thốn tiền bạc.
Sau khi Dương Tuyết Nhu kết hôn xong thì mang thai, an tâm ở nhà sinh con nhỏ.
Sau khi sinh con, cô ấy xem tin tức về một cuộc thi hát dành cho phụ nữ được phát trên TV, lúc đó cô ây không biết phải làm gì, vì sở thích của mình, cô ấy chạy đến đăng ký.
Dương Tuyết Nhu rất thích hát, cô ấy hát rất hay, thậm chí cô ấy còn thường xuyên xuất hiện trên sân khấu khi còn học đại học.
Cuộc thi hát dành cho nữ vừa mới diễn ra, đây là lần đầu tiên, Dương Tuyết Nhu vượt qua khó khăn vào vòng trong và cuối cùng lọt vào top 10! Vừa vặn ở vị trí thứ mười!
Mặc dù nó không thể tiến vào top ba, nhưng nó vẫn là một thứ hạng không tồi.
Khi trên con đường ca hát, một công ty âm nhạc tìm đến ký hợp đồng với Dương Tuyết Nhu.
Lúc ấy Dương Tuyết Nhu cũng xem như là một người khá nổi tiếng, nhưng thời gian trôi qua, danh tiếng của cô ấy không ngừng giảm sút, và bây giờ về cơ bản cô ấy đang ở trong tình trạng bị công ty bỏ mặc.
Một công ty âm nhạc mỗi năm ký hợp đồng với rất nhiều ca sĩ như vậy, trong đó có một số cần được đặc biệt quan tâm, còn lại phần lớn là tùy ý họ, họ có thể chọn hát một bài do bộ phận nhạc sĩ viết lời và sáng tác của công ty viết. Nếu ca hát trở nên phổ biến, công ty sẽ đến hỗ trợ. Nếu nó không phổ biến, công ty không quan tâm.
Bây giờ Dương Tuyết Nhu đang ở trong trạng thái rất tự do.
Tuy nhiên, Dương Tuyết Nhu không quá quan tâm vào những điều này, thỉnh thoảng cô ấy phát hành một bài hát trên Internet, tất nhiên, tỷ lệ nghe và tỷ lệ thanh toán của bài hát không cao.
Nghe những gì Dương Tuyết Nhu nói, đột nhiên Dương Lỗi có rất nhiều suy nghĩ trong đầu.
Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn hỏi thẳng: "Cô út, cô đã chọn bài hát để hát ở trường đại Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan chưa?”
Dương Tuyết Nhu gật đầu và bất đắc dĩ nói: "Không có nhiều bài hát thích hợp để hát trong hội trường đại học nên cô lựa bài >
Bài hát này là một bài hát cổ điển, nhưng hầu như trường đại học nào cũng hát nó, và nó đã bị hát đến nhàm chán.
Trong khi nói chuyện với Dương Tuyết Nhu, ý thức Dương Lỗi đã nghe một bài hát
Bỗng nhiên hắn nói: "Cô út, chỗ cháu có một bài hát, cô có muốn nghe thử không?"
Lúc này hắn đã chọn được một bài hát rất thích hợp cho sinh viên đại học nghe.
Cho dù là hắn, khi nghe bài hát này cũng có nhiều cảm xúc.
"Ồ? Tiểu Lỗi, cháu viết nhạc ư?"
Nghe vậy, Dương Tuyết Nhu mỉm cười nói.
Cháu trai cô ấy – hắn là một người vô cùng thông minh, vào năm thứ nhất, Dương Lỗi đã đam mê âm nhạc, lúc đó hắn cũng học piano và guitar.
Chương 25 Gió nổi lên 2
Khi Dương Lỗi vừa tròn mười tám tuổi, lúc đó hắn đã thử soạn, biên khúc, mất thời gian hai tháng cuối cùng hắn thật sự đã nghĩ ra một vài thứ và viết ra một ca khúc.
Lời bài hát, sáng tác và phối khí của bài hát này đều do một mình Dương Lỗi thực hiện!
Vào thời điểm đó, Dương Tuyết Nhu coi cháu trai mình là một thiên tài âm nhạc.
Bài hát mà Dương Lỗi sản xuất năm 18 tuổi đã được đưa vào một trong những album của cô ấy vào thời điểm đó và tốc độ phát lại trên Internet khá tốt.
Vì vậy, Dương Tuyết Nhu đã không ngạc nhiên khi nghe Dương Lỗi nói rằng hắn đã sáng tác một bài hát khác.
Dương Lôi cười gật đầu, nói: "Vâng, bài hát kia còn đang trong giai đoạn sáng tác, nhưng lời bài hát, âm nhạc và phối khí nhất định sẽ hoàn thành trong hai ngày tới, chờ cô út trở về thành phố nhất định có thể nghe thử.”
Nghe những lời của Dương Lỗi, Dương Tuyết Nhu mỉm cười và nói: "Được rồi, Tiểu Lỗi , cô sẽ nghe nó khi đến thành phố Giang Lăng, nếu nghe không tồi thì cô sẽ biểu diễn ở lễ hội của trường Kinh Tế và Tài Chính thành phố Lan.”
Trong ánh mắt cô ấy hiện lên tia hứng thú.
"Đúng rồi, Tiểu Lỗi bài hát đó tên là gì?"
Dương Lôi cười nói: "Gió nổi lên.”
"Gió nổi lên?" Dương Tuyết Nhu lặp lại cái tên này lần nữa.
Cô ấy cười nói: "Tiểu Lôi, hai ngày nữa cô sẽ trở về đến lúc đó nhất định sẽ nghe kỹ một chút."
"Vâng, cô út, cô cứ yên tâm đi, cháu sẽ không khiến cô phải thất vọng." Dương Lôi cười nói.
Nói chuyện một hồi, hai người cúp điện thoại.
Mà ý thức của Dương Lỗi tiến vào âm nhạc trong đầu, trực tiếp tập trung vào một bài hát.
"Nếu cô út đi hát ở đại hội của trường đại học rồi thì mình cũng không cần phải tìm phương án khác!".
Trong tay Dương Lỗi có rất nhiều bài hát hay, hắn sẽ không trực tiếp bán đi, cho dù có bán đi, cũng sẽ không bán được giá cao.
Đây là trường hợp của những người mới vào nghề, không có tiếng tăm thì dù bài hát có hay đến đâu cũng bị người khác hạ giá.
Vì vậy, Dương Lỗi sẽ chọn phát hành bài hát ngay từ đầu.
Chỉ cần đem từ ngữ, nhạc điệu đi đăng kí bản quyền thì cho dù bài hát được phát hành, người khác cũng không thể sử dụng nó cho mục đích thương mại, chẳng hạn như biểu diễn hòa nhạc, biểu diễn trực tiếp, v.v.
Nước Hạ rất chặt chẽ về việc bảo vệ bản quyền bài hát.
Cho nên, đầu tiên cho ra mắt bài hát, để bài hát có một ít tiếng tăm, như vậy chắc chắn bán được nhiều hơn việc đi tìm công ty âm nhạc.
Còn bây giờ hiển nhiên là một cơ hội không tệ.
Ở Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, giữa mấy chục nghìn sinh viên xuất hiện một ca khúc hay, chắc chắn sẽ có một số người yêu thích, vậy thì độ hot liền có một ít rồi…
Theo phán đoán của Dương Lỗi, bài hát này nói không chừng có thể phát hành trên trang web của Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan, vì lúc trước Đại học kinh tế tài chính thành phố Lan đều sẽ chọn một ca khúc trong Hội trường để phát trên mạng.
Một khi thật sự xuất hiện, vậy thì chắc chắn có sinh viên đăng bài, như vậy độ hot sẽ càng tăng.
Đương nhiên, đây là dự đoán của Dương Lỗi, cho dù kết quả thế nào, biểu diễn trong hội trường chắc chắn sẽ có nhiều lợi ích.
Đợi có tiếng tăm, hắn liền có thứ để đưa ra giao dịch rồi.
Trên thực tế, Dương Lỗi cũng có thể để mình hát.
Nhưng hắn không hề có hứng thú với việc tự mình làm dẫn chương trình, tự mình sáng tác âm nhạc đăng lên, tự mình xuất hiện tuyên truyền…
Làm hậu trường thoải mái hơn, nắm chắc bản quyền, ngồi im lấy tiền, hà cớ gì phải làm một người nổi tiếng, đi đường đều bị người khác vây quanh?
Có người rất thích cảm giác làm người nổi tiếng, nhưng Dương Lỗi lại không thích.
Một điểm quan trọng nhất, bán các bài hát ngay từ đầu là một cách hay để tạo kết nối.
Đương nhiên, đợi đến sau này có tiếng tăm rồi, Dương Lỗi chắc chắn sẽ tự mình mở công ty âm nhạc, tự mình kí kết ca sĩ.
Cho dù ra sao, kế hoạch bắt đầu của hắn chính là bán các bài hát, dùng cách nhanh nhất lấy danh tiếng.
Kết nối mọi người song song với bán bài hát, chuẩn bị cho việc mở công ty âm nhạc sau này.
"Trao đổi!"
Nhìn ca khúc ở danh sách trong đầu, Dương Lỗi không hề do dự, trực tiếp lựa chọn trao đổi!
Một trăm giá trị danh vọng liền tiêu sạch trong nháy mắt, lúc này Dương Lỗi không hề đau lòng.
Giá trị danh vọng mất đi, có thể kiếm tiền mới là chân chính.
<N;ổi gió lên rồi> trao đổi, trên mặt Dương Lỗi lại lập tức lộ vẻ mừng rỡ.
Sau khi trao đổi, hắn không chỉ có thể liên tục nghe bài <N;ổi gió lên rồi>, hơn nữa trong đầu hắn còn xuất hiện rất nhiều thông tin đều liên quan đến <N;ổi gió lên rồi> như viết lời, sáng tác nhạc, phổ nhạc… đều trong lòng bàn tay!
Giai điệu của <N;ổi gió lên rồi> không hề phức tạp, nếu Dương Lỗi nghe liên tục, dành một chút thời gian có thể làm ra hoàn toàn, nhưng bây giờ hắn không muốn tốn thời gian.
Dùng nhạc cụ gì ở thời điểm nào, phổ nhạc thế nào để làm ra một cách hoàn chỉnh, hắn chỉ muốn theo thông tin trong đầu làm ra một lần là được.
"Như vậy sau này bất kể ca khúc phức tạp ra sao, mình chỉ cần trao đổi, đều có thể dễ dàng sáng tác ra!"
Trên mặt Dương Lỗi hiện vẻ mừng rỡ.
Sau đó, Dương Lỗi bắt đầu đăng kí bản quyền cho ca khúc này.
Bình luận facebook