-
Chương 158-160
Chương 158 Các công ty âm nhạc lớn kích động 2
Giống như hơn nửa năm trước công ty bọn họ tìm Phương Văn muốn viết ca khúc, thậm chí đã đặt cọc một triệu, nhưng mà hiện tại vẫn chưa nhận được ca khúc, mà bọn họ cũng không thể thúc giục, nhiều nhất là một thời gian ngắn lại khách khí hỏi một chút: Thầy Phương, đây là trà mới nhất, đặc biệt mang đến tặng cho thầy, đúng rồi, sẵn tiện hỏi thầy Phương một chút, đã có linh cảm cho ca khúc chưa?
Cho nên, một khi Dương Lỗi không có linh cảm, bọn họ muốn ca khúc cũng không biết phải đợi bao lâu, hiện tại nhất định phải bắt được ca khúc vào tay trước.
. . . . . .
Quản lý cấp cao của công ty Âm nhạc Hải Lam đang họp, âm nhạc Viễn Đại, âm nhạc Hoàn Vũ và các công ty khác cũng thế, chuẩn bị mua ca khúc từ Dương Lỗi.
Đương nhiên, những người này đều là ôm thái độ thử một lần.
Giống như là đám người Phương Văn, Tịch Vũ, Triệu Quân Hàn, thầy dân ca Cổ Lực, bọn họ đều đã từng liên hệ, nếu viết ra ca khúc, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ bọn họ, thậm chí bọn họ sẽ đặt cọc tiền trước và vân vân.
Có thể nói, đối với những nhà soạn nhạc hàng đầu này mà nói, viết ra một ca khúc hoàn toàn không lo ế, một ca khúc vừa viết ra, mấy công ty lớn liền trực tiếp tranh đoạt, mấy công ty nhỏ không tranh được.
Bọn họ thử một chút, sau đó bỗng nhiên vừa ngạc nhiên lại vui mừng.
"Dương Lỗi đồng ý bán ca khúc."
"Hắn bảo ngày mai hẹn thời gian bàn bạc."
"Ha ha, chỗ hắn chắc chắn là còn có ca khúc hay!"
"Đúng, hiện tại Dương Lỗi hai mươi lăm tuổi, nói không chừng trước kia hắn đã viết rất nhiều ca khúc, nhưng mà không có phát hành."
Những công ty âm nhạc này rất vui sướng, theo bọn họ, không có nhạc sĩ nào có thể viết được nhiều ca khúc hay như vậy chỉ trong hơn một tháng.
Bọn họ cũng tự tìm ra lý do, những ca khúc này là trước kia Dương Lỗi viết.
Căn cứ tin tức điều tra được về Dương Lỗi, bọn họ biết Dương Lỗi là sinh viên đại học Thanh Bắc, hơn nữa thích âm nhạc, người như vậy viết ra một vài ca khúc cũng rất bình thường, cho nên bọn họ hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ.
Âm nhạc Viễn Đại, Âm nhạc Hoàn Vũ, Âm nhạc Tác Nhĩ, cả ba công ty âm nhạc lớn đều vui sướng, hẹn thời gian gặp mặt Dương Lỗi.
...
“Được rồi, giám đốc Lý, chiều mai chúng ta nói chuyện.”
Dương Lỗi nói xong thì cúp điện thoại.
Đây là cuộc điện thoại do bên phía âm nhạc Tác Nhĩ gọi tới.
Hải Lam, Viễn Đại, Hoàn Vũ, Tác Nhĩ là bốn công ty âm nhạc lớn nhất của nước Hạ, cũng là những đối tác mà Dương Lỗi dự định hợp tác.
“Cha.”
Dương Kỳ Kỳ ở bên cạnh, nhìn thấy Dương Lỗi gọi điện thoại xong thì lập tức ôm lấy chân hắn, muốn trèo lên.
“Kỳ Kỳ, cha con đang bận.” Tiêu Vũ nhìn thấy Dương Kỳ Kỳ như vậy thì không nhịn được nói.
“Không sao đâu.”
Dương Lỗi mỉm cười, ôm lấy Dương Kỳ Kỳ.
Thấy thế, Tiêu Vũ bất đắc dĩ nói: "Thạch Đầu, anh cứ như thế sẽ làm hư con bé đấy.”
Dương Lỗi ôm con gái, cười nói: “Mấy năm trước anh không có ở đây, Dao Dao và Kỳ Kỳ đã bốn tuổi rồi, nếu như bây giờ không ôm thì sau này hai đứa nó lớn thì anh chẳng ôm được nữa.”
Tiêu Vũ không nghĩ ra lý do để bác bỏ những gì Dương Lỗi nói: “Được rồi, anh nói câu này đúng là khiến cho em không cách nào phản bác.”
Hai người cùng nhau đi dạo phố, chuẩn bị mấy chuyện trước hôn lễ.
Tiêu Vũ vất vả chuyện nhà cửa, hiếm lắm mới có dịp đi ra ngoài.
“Ôi, là nhóm nhạc nữ EMO!”
“Đúng là bọn họ, bọn họ từ Hàn Quốc về rồi!”
“Hai năm rưỡi đã trôi qua, các cô ấy luyện tập đủ rồi, cũng đến lúc quay về thôi!”
“Tôi thích nhất Lý Tuyết trong nhóm EMO!”
Mọi người đang đi dạo thì phía trước lập tức vô cùng ồn ào.
Mọi người vây kín một khu vực, còn có rất nhiều người hâm mộ cầm banner, dáng vẻ hưng phấn.
“Lý Tuyết, em là giỏi nhất!”
“Lý Tuyết, bọn chị yêu em!”
...
Trên những tấm banner của những người hâm mộ này đều là cái tên Lý Tuyết.
“Nhóm nhạc nữ EMO?”
Dương Lỗi nhìn đám người đông đúc trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn cũng đã từng nghe nhắc đến cái tên này rồi.
Diện tích của Hàn Quốc không lớn, nhưng ngành công nghiệp âm nhạc lại phát triển không thua kém nước Hạ chút nào. Tại một số phương diện, ví dụ như bồi dưỡng ca sĩ, thậm chí ở Hàn Quốc còn cao hơn nước Hạ một chút.
Hàn Quốc sẽ đào tạo ca hát, khiêu vũ, diễn xuất, ngoại hình, lời nói, thậm chí là cả đạo đức và phép lịch sự tối thiểu để cho ca sĩ có thực lực tổng hợp mạnh nhất, chuyên nghiệp nhất.
Vì vậy, trước khi ra mắt, một số ca sĩ ở nước Hạ sẽ tới Hàn Quốc bồi dưỡng một khoảng thời gian, như thế khi trở về sẽ dễ nổi tiếng hơn.
Ví dụ như ca sĩ nhạc Pop nổi tiếng của nước Hạ là Cơ Khôn cũng từng tới Hàn Quốc làm thực tập sinh hai tháng, am hiểu cả hát, rap và nhảy.
EMO là một nhóm nhạc nữ, có bảy ca sĩ, đội trưởng là Lý Tuyết, là người được hoan nghênh nhất, và cũng có thực lực nhất!
Ngay cả khi bọn họ chưa trở về nước thì đã có một lượng fan hâm mộ lớn ở trong nước rồi.
Nhìn nhóm người hâm mộ điên cuồng kia, Dương Lỗi thầm nhỉ: “Làn sóng Hàn Quốc...”
Âm nhạc của nước Hạ chỉ mới phát triển vài chục năm trở lại đây. Trên thực tế, nếu như so sánh với những quốc gia khác thì cũng chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế, nhất là làn sóng Hàn Quốc và âm nhạc phương Tây.
Các bài hát của nước Hạ chiếm số lượng rất nhỏ ở Hàn Quốc và nước Mỹ, có thể nói là chưa mở rộng được thị trường tới những quốc gia này.
Chương 159 Luyện tập hai năm rưỡi
Người nước Hạ không muốn nhận thu bất cứ phương diện nào, lúc nào cũng muốn mình là người xếp thứ nhất. Nhưng âm nhạc là một lĩnh vực không dễ dàng, muốn trở thành đỉnh cấp thế giới thì phải mất một khoảng thời gian dài.
"Tiểu Vũ, đi thôi." Dương Lỗi nhìn một chút, thấy Lý Tuyết bị mọi người vây quanh, cố gắng đi vào một khách sạn.
“Ừm.” Tiêu Vũ gật đầu, cả nhà lại tiếp tục đi dạo.
...
Lý Tuyết là đội trưởng của EMO, đồng thời cũng là người có năng lực nhất về mọi mặt, hiện có 10 triệu người hâm mộ.
Cô ta còn có một thân phận khác, đó là con gái của một quản lý cao cấp của âm nhạc Tác Nhĩ.
Bởi vì đam mê âm nhạc, muốn được debut nên cô ta mới xin được sang Hàn Quốc luyện tập, mong muốn có thể ra mắt với trạng thái tốt nhất.
"Tiểu Tuyết”.” Cô ta vừa vào trong khách sạn thì đã có một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi tươi cười đi tới.
“Dì Trương.” Lý Tuyết nhìn thấy người phụ nữ này thì cũng mỉm cười chào hỏi.
Người phụ nữ đó là thư ký của mẹ cô ta. Hôm nay mẹ cô ta có việc bận, nên mới cử thư ký ra đón cô ta.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Lý Tuyết hỏi: "Đúng rồi, dì Trương, đã chuẩn bị xong ca khúc lần này chưa?”
Lần này trở lại, cô ta muốn chọn một bài hát để hát, như thế mới có thể tăng được độ nổi tiếng trong nước.
Dì Trương gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, do Phương Văn soạn.”
Lý Tuyết gật đầu: “Chuyện này trước đó cháu đã nói với mẹ cháu rồi.”
Cô ta biết Phương Văn là nhà soạn nhạc hàng đầu trong nước, thực lực rất mạnh, thế nên từ lâu cô ta đã nói với mẹ mình là muốn hát bài hát do Phương Văn soạn.
Dì Trương đưa một tập văn kiện tới, bên trong là bài hát do Phương Văn viết. Lý Tuyết cẩn thận nhìn một chút, căn cứ theo âm điệu mà ngân nga vài câu, hài lòng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tuyết, dì Trương lại nói: “Nhưng mà phía chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn nữa. Gần đây giới âm nhạc xuất hiện một nhạc sĩ thiên tài tên là Mộc Dịch, tên thật là Dương Lỗi.”
“Mộc Dịch? Dương Lỗi?” Lý Tuyết nghe vậy thì hơi suy nghĩ một chút, hiển nhiên là rất lạ lẫm với cái tên này.
Lúc còn ở Hàn Quốc, hầu hết thời gian cô ta dùng để luyện tập, cũng không quan tâm đến tình hình trong nước lắm.
“Ừm, sáu bài hát Dương Lỗi viết cho chương trình [Ca vương ca hậu] không tệ. Dương Tuyết Nhu chính là dựa vào những bài hát đó mà dành được vị trí quán quân!”
Dì Trương thấy Lý Tuyết hơi không hiểu thì nói tiếp: “Công ty chúng ta đã hẹn mua một ca khúc của Dương Lỗi, ngày mai sẽ gặp nhau. Ý tứ của Triệu đổng là ngày mai chúng ta đi gặp Dương Lỗi một chút, xem cậu ta có đồng ý sáng tác cho cháu một bài hay không. Nếu như đồng ý thì sau đó chúng ta sẽ so sánh hai bài hát với nhau, bài nào tốt hơn thì hát bài đó.”
Lý Tuyết nghe dì Trương nói vậy thì càng tò mò: “Mộc Dịch còn mạnh hơn cả Phương Văn? Bọn họ đã đấu với nhau bao giờ chưa?”
“Cái này...”
Dì Trương nhất thời không nói nên lời. Mộc Dịch mặc dù có tài năng, nhưng mới chỉ bắt đầu sáng tác thời gian gần đây, viết được vài bài.
Còn Phương Văn đã có hơn ba mươi bài hát có lượt tải vượt quá 10 triệu rồi! Thậm chí còn có những bài đạt tới 50 triệu lượt tải xuống!
Dương Lỗi đúng là rất lợi hại, nhưng tính toán lượt tải xuống thì cũng chỉ có tám bài có hơn 10 triệu lượt tải mà thôi. So sánh thành tích thì Dương Lỗi thua xa Phương Văn.
Dì Trương suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong [Ca vương ca hậu], Dương Lỗi và Phương Văn đã đấu mới nhau hai lần, mỗi người thắng một vòng. Nhưng mà bài hát của Dương Lỗi được hoan nghênh hơn một chút, cậu ta viết tám bài thì cả tám đều có lượt tải về hơn 10 triệu.”
Lý Tuyết hỏi: “Vậy Phương Văn thì sao?”
Dì Trương: “Trong thời gian này Phương Văn viết hai bài, cũng có hơn 10 triệu lượt tải xuống.”
Lý Tuyết nghe thế thì cười nói: “Dì Trương, cháu thích ca khúc Phương Văn viết, chúng ta cứ chọn ca khúc này đi. Dì sắp xếp một chút để cháu có thể thu âm sớm nhất có thể. Ngày mai cháu không đi gặp Dương Lỗi đâu, cháu sẽ thu âm ngay ngày mai, chậm nhất là ngày kia có thể công bố.”
Đối với Lý Tuyết mà nói, phấn đấu đạt được kết quả tốt nhất trong mọi việc là điều cô ta theo đuổi, cho dù là trong đoàn đội EMO lúc trước, hay là phương diện khác.
Bây giờ về nước rồi, cô ta tất nhiên cũng phải hát bài hát hay nhất.
Mà bây giờ, Phương Văn rõ ràng là nhạc sĩ hàng đầu nước Hạ, thế nên cô ta tất nhiên sẽ chọn bài hát của Phương Văn chứ không cần phải cân nhắc tới một người mới xuất hiện như Dương Lỗi.
Mà cô ta cũng chẳng biết gì về Dương Lỗi cả, thế nên chứng tỏ người này chẳng hề nổi tiếng.
Mặt khác, cô ta vừa mới trở về, thời gian vô cùng khẩn cấp. Nếu như chiều mai đi gặp Dương Lỗi, rồi lại chờ hắn viết ca khúc nữa thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Phương Văn đã đưa bài hát rồi, cô ta cảm thấy rất thích, thế nên muốn thu âm ngay, sau đó lại nhanh chóng quay MV để công bố bài hát càng sớm càng tốt!
Dì Trương nghe Lý Tuyết như vậy thì đành gật đầu.
Trên thực tế, cho dù có mua được bài hát của Dương Lỗi thì Lý Tuyết cũng sẽ chọn lựa giữa hai bài của Phương Văn và Dương Lỗi, sau đó chọn một bài để hát.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới ngày hôm sau.
“Dương tiên sinh.”
Chín giờ sáng, Dương Lỗi tới nơi hẹn. Lúc này, nhóm người Triệu Hướng Linh đã ngồi chờ sẵn rồi.
Bọn họ hẹn gặp Dương Lỗi bàn chuyện bài hát.
Bọn họ nhất định phải đến sớm hơn hắn, để bày tỏ sự tôn trọng.
“Tổng giám đốc Triệu.” Dương Lỗi nhìn Triệu Hướng Linh, khẽ gật đầu một cái.
Bây giờ, bên cạnh Triệu Hướng Linh còn có hai người đàn ông nữa. Hai người này nhìn đều khoảng ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ nhìn rất bình thường.
"Trương Sinh, Trương Mặc?"
Dương Lỗi lập tức nhận ra hai người này.
Chương 160 Liên tục bán ca khúc
Mấy năm trước, hai người này đã từng dành được giải Ca khúc vàng, cũng là một tổ hợp Ca vương.
Lúc này, Trương Sinh và Trương Mặc cũng nhìn thấy được Dương Lỗi, trong mắt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thanh niên nhìn khoảng chừng hai mươi mấy tuổi này chính là thầy Mộc Dịch mà mọi người đồn đại?
Mộc Dịch xuất hiện lần đầu tiên với ca khúc [Gió nổi lên rồi]. Sau đó, trong chương trình [Ca vương ca hậu], hắn lại tiếp tục sáng tác ra [Giấc mơ ban đầu], [Thiếu niên], [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]...!
Tám ca khúc mà Mộc Dịch sáng tác đều có số lượt tải về vượt quá 10 triệu! Đây là loại thiên phú âm nhạc khủng khiếp cỡ nào chứ?
Mọi người đều đang bàn tán về Mộc Dịch thần bí, hai người bọn họ lúc trước khi nghe tin công ty muốn mời Mộc Dịch sáng tác cho bọn họ một ca khúc thì vô cùng hào hứng.
Thực ra hai người bọn họ cũng là những ca sĩ biết sáng tác bài hát. Đối với những ca sĩ như thế này, Mộc Dịch tuyệt đối là thần tượng của bọn họ.
Hai bên nhanh chóng ngồi xuống.
“Dương tiên sinh, hai vị này là Trương Sinh và Trương Mặc, là một nhóm ca sĩ song ca của công ty chúng tôi.” Triệu Hướng Linh giới thiệu.
Lúc trước Trương Sinh, Trương Mặc rất hot, thậm chí còn đạt được giải Ca khúc vàng, nhưng mà sau đó lại bắt đầu trở nên im hơi lặng tiếng.
Ca sĩ chính là như vậy, nếu như không có bài hát mới thì lưu lượng sẽ giảm đi, chẳng bao lâu sẽ không còn ai nhắc tới.
Đối với công ty âm nhạc Hải Lan mà nói, ca sĩ nào muốn được nâng đỡ nhiều thì nhất định phải ở đẳng cấp ca vương, ca hậu.
Giống như Dương Tuyết Nhu vậy, bởi vì lúc trước không nổi tiếng lắm nên công ty cũng không quá để ý đến cô. Nhưng sau khi Dương Tuyết Nhu hát ca khúc [Gió nổi lên rồi] thì lập tức được mọi người chú ý đến nhiều hơn, công ty cũng bắt đầu nâng đỡ hơn.
Triệu Hướng Linh giới thiệu xong thì Dương Lỗi mỉm cười: “Trước kia tôi đã từng nghe nhắc tới ca khúc của thầy Trương Sinh và Trương Mặc.”
Nghe vậy, Trương Sinh và Trương Mặc cũng khách sáo đáp lại mấy câu. Lúc trước bọn họ đúng là vô cùng nổi tiếng, nhưng mà bây giờ chẳng thể nào so với trước được nữa.
“Dương tiên sinh, ca khúc mới của cậu...”
Triệu Hướng Linh cũng không nói nhiều nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Dương Lỗi nhìn về phía Trương Sinh, Trương Mặc hỏi: "Các anh có yêu cầu gì với bài hát không?”
Hắn đã đồng ý viết cho âm nhạc Hải Lam ba bài hát, đây cũng tương đương với ca khúc đặt riêng rồi.
Trương Sinh, Trương Mặc liếc nhau một cái, Trương Sinh lên tiếng: “Thầy Dương, chúng tôi cảm thấy những ca khúc truyền cảm hứng mà cậu viết ra rất tốt, không biết cậu có thể viết cho chúng tôi một bài được không?”
Dương Lỗi đã viết rất nhiều bài hát truyền cảm hứng, trên thực tế, trong ngành công nghiệp âm nhạc của nước Hạ, không có nhiều ca khúc truyền cảm hứng.
Bây giờ những bài hát truyền cảm hứng mà Dương Lỗi viết đã tương đương với những người khác viết cộng lại rồi.
“Ca khúc truyền cảm hứng?”
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, nói: “Được, tôi biết rồi. Tôi đợt này cũng đang viết một bài truyền cảm hứng, chờ tôi chỉnh lại một chút rồi sẽ gửi cho các anh.”
Mục [Âm nhạc] trong đầu hắn vẫn còn những bài hát truyền cảm hứng, chọn một chút là có thể tìm ra được rồi.
Mặc dù bài hát đã có sẵn, nhưng Dương Lỗi vẫn phải chuẩn bị một chút, không thể nào trong thời gian ngắn ngủi mà giao bài ngay được, chỉ có kẻ ngu mới làm như thế.
Nghe được lời Dương Lỗi nói, Trương Sinh và Trương Mặc vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thầy Dương.”
Gương mặt của hai người đều lộ vẻ mừng rỡ, chờ ca khúc tới tay thì bọn họ liền có thể nổi tiếng trở lại rồi!
Tính đến thời điểm hiện tại, những ca khúc mà Dương Lỗi viết đều có lượt tải về hơn 10 triệu, chắc chắn ca khúc của bọn họ cũng sẽ không thua kém.
Triệu Hướng Linh cũng tươi cười: “Vậy làm phiền Dương tiên sinh rồi.”
Sau khi đàm phán xong xuôi, Triệu Hướng Linh còn muốn mới Dương Lỗi ăn cơm, nhưng hắn từ chối: “Buổi trưa tôi còn có việc.”
Nghe thế, Triệu Hướng Linh khẽ biến sắc, giống như đoán được Dương Lỗi còn muốn đi gặp người của công ty giải trí khác.
Nhưng cô ta cũng không thể hiện ra quá nhiều, vẫn mỉm cười lịch sự: “Vậy chờ lần sau vậy.”
Trưa nay đúng là Dương Lỗi có hẹn đi gặp người của công ty âm nhạc Tác Nhĩ. Hơn mười giờ, hắn đi tới nơi đã hẹn, trong phòng lúc này có một nhóm người của công ty âm nhạc Tác Nhĩ đang chờ.
Phía âm nhạc Tác Nhĩ có tất cả năm người, nhân vật chủ đạo tất nhiên là hai người phía trước.
Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, còn có một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, thanh xuân đáng yêu, lúc này đang nhìn chằm chằm Dương Lỗi, trong mắt còn tràn đầy vẻ sùng bái.
Người phụ nữ trung niên là tổng giám đốc Tiền Phương Lan của âm nhạc Tác Nhĩ, lần này tới đây để trao đổi chuyện bài khát với Dương Lỗi.
Cô gái kia tên là Chu Tiếu Tiếu, cũng là thực tập sinh ở Hàn Quốc, cũng là thành viên của nhóm nhạc nữ EMO.
Đúng vậy, Chu Tiếu Tiếu cũng là thành viên nhóm nhạc nữ EMO như Lý Tuyết. Nhưng mà Lý Tuyết là đội trưởng, có nhiều người hâm mộ, còn Chu Tiếu Tiếu ở trong nhóm nhạc này không được xuất chúng cho lắm, hoặc còn có thể coi là đứng cuối.
Chẳng qua, Chu Tiếu Tiếu này cũng là người có lai lịch, sau lưng là quản lý cấp cao của âm nhạc Tác Nhĩ.
Giống như hơn nửa năm trước công ty bọn họ tìm Phương Văn muốn viết ca khúc, thậm chí đã đặt cọc một triệu, nhưng mà hiện tại vẫn chưa nhận được ca khúc, mà bọn họ cũng không thể thúc giục, nhiều nhất là một thời gian ngắn lại khách khí hỏi một chút: Thầy Phương, đây là trà mới nhất, đặc biệt mang đến tặng cho thầy, đúng rồi, sẵn tiện hỏi thầy Phương một chút, đã có linh cảm cho ca khúc chưa?
Cho nên, một khi Dương Lỗi không có linh cảm, bọn họ muốn ca khúc cũng không biết phải đợi bao lâu, hiện tại nhất định phải bắt được ca khúc vào tay trước.
. . . . . .
Quản lý cấp cao của công ty Âm nhạc Hải Lam đang họp, âm nhạc Viễn Đại, âm nhạc Hoàn Vũ và các công ty khác cũng thế, chuẩn bị mua ca khúc từ Dương Lỗi.
Đương nhiên, những người này đều là ôm thái độ thử một lần.
Giống như là đám người Phương Văn, Tịch Vũ, Triệu Quân Hàn, thầy dân ca Cổ Lực, bọn họ đều đã từng liên hệ, nếu viết ra ca khúc, bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ bọn họ, thậm chí bọn họ sẽ đặt cọc tiền trước và vân vân.
Có thể nói, đối với những nhà soạn nhạc hàng đầu này mà nói, viết ra một ca khúc hoàn toàn không lo ế, một ca khúc vừa viết ra, mấy công ty lớn liền trực tiếp tranh đoạt, mấy công ty nhỏ không tranh được.
Bọn họ thử một chút, sau đó bỗng nhiên vừa ngạc nhiên lại vui mừng.
"Dương Lỗi đồng ý bán ca khúc."
"Hắn bảo ngày mai hẹn thời gian bàn bạc."
"Ha ha, chỗ hắn chắc chắn là còn có ca khúc hay!"
"Đúng, hiện tại Dương Lỗi hai mươi lăm tuổi, nói không chừng trước kia hắn đã viết rất nhiều ca khúc, nhưng mà không có phát hành."
Những công ty âm nhạc này rất vui sướng, theo bọn họ, không có nhạc sĩ nào có thể viết được nhiều ca khúc hay như vậy chỉ trong hơn một tháng.
Bọn họ cũng tự tìm ra lý do, những ca khúc này là trước kia Dương Lỗi viết.
Căn cứ tin tức điều tra được về Dương Lỗi, bọn họ biết Dương Lỗi là sinh viên đại học Thanh Bắc, hơn nữa thích âm nhạc, người như vậy viết ra một vài ca khúc cũng rất bình thường, cho nên bọn họ hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ.
Âm nhạc Viễn Đại, Âm nhạc Hoàn Vũ, Âm nhạc Tác Nhĩ, cả ba công ty âm nhạc lớn đều vui sướng, hẹn thời gian gặp mặt Dương Lỗi.
...
“Được rồi, giám đốc Lý, chiều mai chúng ta nói chuyện.”
Dương Lỗi nói xong thì cúp điện thoại.
Đây là cuộc điện thoại do bên phía âm nhạc Tác Nhĩ gọi tới.
Hải Lam, Viễn Đại, Hoàn Vũ, Tác Nhĩ là bốn công ty âm nhạc lớn nhất của nước Hạ, cũng là những đối tác mà Dương Lỗi dự định hợp tác.
“Cha.”
Dương Kỳ Kỳ ở bên cạnh, nhìn thấy Dương Lỗi gọi điện thoại xong thì lập tức ôm lấy chân hắn, muốn trèo lên.
“Kỳ Kỳ, cha con đang bận.” Tiêu Vũ nhìn thấy Dương Kỳ Kỳ như vậy thì không nhịn được nói.
“Không sao đâu.”
Dương Lỗi mỉm cười, ôm lấy Dương Kỳ Kỳ.
Thấy thế, Tiêu Vũ bất đắc dĩ nói: "Thạch Đầu, anh cứ như thế sẽ làm hư con bé đấy.”
Dương Lỗi ôm con gái, cười nói: “Mấy năm trước anh không có ở đây, Dao Dao và Kỳ Kỳ đã bốn tuổi rồi, nếu như bây giờ không ôm thì sau này hai đứa nó lớn thì anh chẳng ôm được nữa.”
Tiêu Vũ không nghĩ ra lý do để bác bỏ những gì Dương Lỗi nói: “Được rồi, anh nói câu này đúng là khiến cho em không cách nào phản bác.”
Hai người cùng nhau đi dạo phố, chuẩn bị mấy chuyện trước hôn lễ.
Tiêu Vũ vất vả chuyện nhà cửa, hiếm lắm mới có dịp đi ra ngoài.
“Ôi, là nhóm nhạc nữ EMO!”
“Đúng là bọn họ, bọn họ từ Hàn Quốc về rồi!”
“Hai năm rưỡi đã trôi qua, các cô ấy luyện tập đủ rồi, cũng đến lúc quay về thôi!”
“Tôi thích nhất Lý Tuyết trong nhóm EMO!”
Mọi người đang đi dạo thì phía trước lập tức vô cùng ồn ào.
Mọi người vây kín một khu vực, còn có rất nhiều người hâm mộ cầm banner, dáng vẻ hưng phấn.
“Lý Tuyết, em là giỏi nhất!”
“Lý Tuyết, bọn chị yêu em!”
...
Trên những tấm banner của những người hâm mộ này đều là cái tên Lý Tuyết.
“Nhóm nhạc nữ EMO?”
Dương Lỗi nhìn đám người đông đúc trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Hắn cũng đã từng nghe nhắc đến cái tên này rồi.
Diện tích của Hàn Quốc không lớn, nhưng ngành công nghiệp âm nhạc lại phát triển không thua kém nước Hạ chút nào. Tại một số phương diện, ví dụ như bồi dưỡng ca sĩ, thậm chí ở Hàn Quốc còn cao hơn nước Hạ một chút.
Hàn Quốc sẽ đào tạo ca hát, khiêu vũ, diễn xuất, ngoại hình, lời nói, thậm chí là cả đạo đức và phép lịch sự tối thiểu để cho ca sĩ có thực lực tổng hợp mạnh nhất, chuyên nghiệp nhất.
Vì vậy, trước khi ra mắt, một số ca sĩ ở nước Hạ sẽ tới Hàn Quốc bồi dưỡng một khoảng thời gian, như thế khi trở về sẽ dễ nổi tiếng hơn.
Ví dụ như ca sĩ nhạc Pop nổi tiếng của nước Hạ là Cơ Khôn cũng từng tới Hàn Quốc làm thực tập sinh hai tháng, am hiểu cả hát, rap và nhảy.
EMO là một nhóm nhạc nữ, có bảy ca sĩ, đội trưởng là Lý Tuyết, là người được hoan nghênh nhất, và cũng có thực lực nhất!
Ngay cả khi bọn họ chưa trở về nước thì đã có một lượng fan hâm mộ lớn ở trong nước rồi.
Nhìn nhóm người hâm mộ điên cuồng kia, Dương Lỗi thầm nhỉ: “Làn sóng Hàn Quốc...”
Âm nhạc của nước Hạ chỉ mới phát triển vài chục năm trở lại đây. Trên thực tế, nếu như so sánh với những quốc gia khác thì cũng chẳng chiếm được bao nhiêu ưu thế, nhất là làn sóng Hàn Quốc và âm nhạc phương Tây.
Các bài hát của nước Hạ chiếm số lượng rất nhỏ ở Hàn Quốc và nước Mỹ, có thể nói là chưa mở rộng được thị trường tới những quốc gia này.
Chương 159 Luyện tập hai năm rưỡi
Người nước Hạ không muốn nhận thu bất cứ phương diện nào, lúc nào cũng muốn mình là người xếp thứ nhất. Nhưng âm nhạc là một lĩnh vực không dễ dàng, muốn trở thành đỉnh cấp thế giới thì phải mất một khoảng thời gian dài.
"Tiểu Vũ, đi thôi." Dương Lỗi nhìn một chút, thấy Lý Tuyết bị mọi người vây quanh, cố gắng đi vào một khách sạn.
“Ừm.” Tiêu Vũ gật đầu, cả nhà lại tiếp tục đi dạo.
...
Lý Tuyết là đội trưởng của EMO, đồng thời cũng là người có năng lực nhất về mọi mặt, hiện có 10 triệu người hâm mộ.
Cô ta còn có một thân phận khác, đó là con gái của một quản lý cao cấp của âm nhạc Tác Nhĩ.
Bởi vì đam mê âm nhạc, muốn được debut nên cô ta mới xin được sang Hàn Quốc luyện tập, mong muốn có thể ra mắt với trạng thái tốt nhất.
"Tiểu Tuyết”.” Cô ta vừa vào trong khách sạn thì đã có một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi tươi cười đi tới.
“Dì Trương.” Lý Tuyết nhìn thấy người phụ nữ này thì cũng mỉm cười chào hỏi.
Người phụ nữ đó là thư ký của mẹ cô ta. Hôm nay mẹ cô ta có việc bận, nên mới cử thư ký ra đón cô ta.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện.
Lý Tuyết hỏi: "Đúng rồi, dì Trương, đã chuẩn bị xong ca khúc lần này chưa?”
Lần này trở lại, cô ta muốn chọn một bài hát để hát, như thế mới có thể tăng được độ nổi tiếng trong nước.
Dì Trương gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi, do Phương Văn soạn.”
Lý Tuyết gật đầu: “Chuyện này trước đó cháu đã nói với mẹ cháu rồi.”
Cô ta biết Phương Văn là nhà soạn nhạc hàng đầu trong nước, thực lực rất mạnh, thế nên từ lâu cô ta đã nói với mẹ mình là muốn hát bài hát do Phương Văn soạn.
Dì Trương đưa một tập văn kiện tới, bên trong là bài hát do Phương Văn viết. Lý Tuyết cẩn thận nhìn một chút, căn cứ theo âm điệu mà ngân nga vài câu, hài lòng gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lý Tuyết, dì Trương lại nói: “Nhưng mà phía chúng ta vẫn còn một sự lựa chọn nữa. Gần đây giới âm nhạc xuất hiện một nhạc sĩ thiên tài tên là Mộc Dịch, tên thật là Dương Lỗi.”
“Mộc Dịch? Dương Lỗi?” Lý Tuyết nghe vậy thì hơi suy nghĩ một chút, hiển nhiên là rất lạ lẫm với cái tên này.
Lúc còn ở Hàn Quốc, hầu hết thời gian cô ta dùng để luyện tập, cũng không quan tâm đến tình hình trong nước lắm.
“Ừm, sáu bài hát Dương Lỗi viết cho chương trình [Ca vương ca hậu] không tệ. Dương Tuyết Nhu chính là dựa vào những bài hát đó mà dành được vị trí quán quân!”
Dì Trương thấy Lý Tuyết hơi không hiểu thì nói tiếp: “Công ty chúng ta đã hẹn mua một ca khúc của Dương Lỗi, ngày mai sẽ gặp nhau. Ý tứ của Triệu đổng là ngày mai chúng ta đi gặp Dương Lỗi một chút, xem cậu ta có đồng ý sáng tác cho cháu một bài hay không. Nếu như đồng ý thì sau đó chúng ta sẽ so sánh hai bài hát với nhau, bài nào tốt hơn thì hát bài đó.”
Lý Tuyết nghe dì Trương nói vậy thì càng tò mò: “Mộc Dịch còn mạnh hơn cả Phương Văn? Bọn họ đã đấu với nhau bao giờ chưa?”
“Cái này...”
Dì Trương nhất thời không nói nên lời. Mộc Dịch mặc dù có tài năng, nhưng mới chỉ bắt đầu sáng tác thời gian gần đây, viết được vài bài.
Còn Phương Văn đã có hơn ba mươi bài hát có lượt tải vượt quá 10 triệu rồi! Thậm chí còn có những bài đạt tới 50 triệu lượt tải xuống!
Dương Lỗi đúng là rất lợi hại, nhưng tính toán lượt tải xuống thì cũng chỉ có tám bài có hơn 10 triệu lượt tải mà thôi. So sánh thành tích thì Dương Lỗi thua xa Phương Văn.
Dì Trương suy nghĩ một chút rồi nói: “Trong [Ca vương ca hậu], Dương Lỗi và Phương Văn đã đấu mới nhau hai lần, mỗi người thắng một vòng. Nhưng mà bài hát của Dương Lỗi được hoan nghênh hơn một chút, cậu ta viết tám bài thì cả tám đều có lượt tải về hơn 10 triệu.”
Lý Tuyết hỏi: “Vậy Phương Văn thì sao?”
Dì Trương: “Trong thời gian này Phương Văn viết hai bài, cũng có hơn 10 triệu lượt tải xuống.”
Lý Tuyết nghe thế thì cười nói: “Dì Trương, cháu thích ca khúc Phương Văn viết, chúng ta cứ chọn ca khúc này đi. Dì sắp xếp một chút để cháu có thể thu âm sớm nhất có thể. Ngày mai cháu không đi gặp Dương Lỗi đâu, cháu sẽ thu âm ngay ngày mai, chậm nhất là ngày kia có thể công bố.”
Đối với Lý Tuyết mà nói, phấn đấu đạt được kết quả tốt nhất trong mọi việc là điều cô ta theo đuổi, cho dù là trong đoàn đội EMO lúc trước, hay là phương diện khác.
Bây giờ về nước rồi, cô ta tất nhiên cũng phải hát bài hát hay nhất.
Mà bây giờ, Phương Văn rõ ràng là nhạc sĩ hàng đầu nước Hạ, thế nên cô ta tất nhiên sẽ chọn bài hát của Phương Văn chứ không cần phải cân nhắc tới một người mới xuất hiện như Dương Lỗi.
Mà cô ta cũng chẳng biết gì về Dương Lỗi cả, thế nên chứng tỏ người này chẳng hề nổi tiếng.
Mặt khác, cô ta vừa mới trở về, thời gian vô cùng khẩn cấp. Nếu như chiều mai đi gặp Dương Lỗi, rồi lại chờ hắn viết ca khúc nữa thì sẽ tốn rất nhiều thời gian.
Phương Văn đã đưa bài hát rồi, cô ta cảm thấy rất thích, thế nên muốn thu âm ngay, sau đó lại nhanh chóng quay MV để công bố bài hát càng sớm càng tốt!
Dì Trương nghe Lý Tuyết như vậy thì đành gật đầu.
Trên thực tế, cho dù có mua được bài hát của Dương Lỗi thì Lý Tuyết cũng sẽ chọn lựa giữa hai bài của Phương Văn và Dương Lỗi, sau đó chọn một bài để hát.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã tới ngày hôm sau.
“Dương tiên sinh.”
Chín giờ sáng, Dương Lỗi tới nơi hẹn. Lúc này, nhóm người Triệu Hướng Linh đã ngồi chờ sẵn rồi.
Bọn họ hẹn gặp Dương Lỗi bàn chuyện bài hát.
Bọn họ nhất định phải đến sớm hơn hắn, để bày tỏ sự tôn trọng.
“Tổng giám đốc Triệu.” Dương Lỗi nhìn Triệu Hướng Linh, khẽ gật đầu một cái.
Bây giờ, bên cạnh Triệu Hướng Linh còn có hai người đàn ông nữa. Hai người này nhìn đều khoảng ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ nhìn rất bình thường.
"Trương Sinh, Trương Mặc?"
Dương Lỗi lập tức nhận ra hai người này.
Chương 160 Liên tục bán ca khúc
Mấy năm trước, hai người này đã từng dành được giải Ca khúc vàng, cũng là một tổ hợp Ca vương.
Lúc này, Trương Sinh và Trương Mặc cũng nhìn thấy được Dương Lỗi, trong mắt lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Thanh niên nhìn khoảng chừng hai mươi mấy tuổi này chính là thầy Mộc Dịch mà mọi người đồn đại?
Mộc Dịch xuất hiện lần đầu tiên với ca khúc [Gió nổi lên rồi]. Sau đó, trong chương trình [Ca vương ca hậu], hắn lại tiếp tục sáng tác ra [Giấc mơ ban đầu], [Thiếu niên], [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]...!
Tám ca khúc mà Mộc Dịch sáng tác đều có số lượt tải về vượt quá 10 triệu! Đây là loại thiên phú âm nhạc khủng khiếp cỡ nào chứ?
Mọi người đều đang bàn tán về Mộc Dịch thần bí, hai người bọn họ lúc trước khi nghe tin công ty muốn mời Mộc Dịch sáng tác cho bọn họ một ca khúc thì vô cùng hào hứng.
Thực ra hai người bọn họ cũng là những ca sĩ biết sáng tác bài hát. Đối với những ca sĩ như thế này, Mộc Dịch tuyệt đối là thần tượng của bọn họ.
Hai bên nhanh chóng ngồi xuống.
“Dương tiên sinh, hai vị này là Trương Sinh và Trương Mặc, là một nhóm ca sĩ song ca của công ty chúng tôi.” Triệu Hướng Linh giới thiệu.
Lúc trước Trương Sinh, Trương Mặc rất hot, thậm chí còn đạt được giải Ca khúc vàng, nhưng mà sau đó lại bắt đầu trở nên im hơi lặng tiếng.
Ca sĩ chính là như vậy, nếu như không có bài hát mới thì lưu lượng sẽ giảm đi, chẳng bao lâu sẽ không còn ai nhắc tới.
Đối với công ty âm nhạc Hải Lan mà nói, ca sĩ nào muốn được nâng đỡ nhiều thì nhất định phải ở đẳng cấp ca vương, ca hậu.
Giống như Dương Tuyết Nhu vậy, bởi vì lúc trước không nổi tiếng lắm nên công ty cũng không quá để ý đến cô. Nhưng sau khi Dương Tuyết Nhu hát ca khúc [Gió nổi lên rồi] thì lập tức được mọi người chú ý đến nhiều hơn, công ty cũng bắt đầu nâng đỡ hơn.
Triệu Hướng Linh giới thiệu xong thì Dương Lỗi mỉm cười: “Trước kia tôi đã từng nghe nhắc tới ca khúc của thầy Trương Sinh và Trương Mặc.”
Nghe vậy, Trương Sinh và Trương Mặc cũng khách sáo đáp lại mấy câu. Lúc trước bọn họ đúng là vô cùng nổi tiếng, nhưng mà bây giờ chẳng thể nào so với trước được nữa.
“Dương tiên sinh, ca khúc mới của cậu...”
Triệu Hướng Linh cũng không nói nhiều nữa, đi thẳng vào vấn đề.
Dương Lỗi nhìn về phía Trương Sinh, Trương Mặc hỏi: "Các anh có yêu cầu gì với bài hát không?”
Hắn đã đồng ý viết cho âm nhạc Hải Lam ba bài hát, đây cũng tương đương với ca khúc đặt riêng rồi.
Trương Sinh, Trương Mặc liếc nhau một cái, Trương Sinh lên tiếng: “Thầy Dương, chúng tôi cảm thấy những ca khúc truyền cảm hứng mà cậu viết ra rất tốt, không biết cậu có thể viết cho chúng tôi một bài được không?”
Dương Lỗi đã viết rất nhiều bài hát truyền cảm hứng, trên thực tế, trong ngành công nghiệp âm nhạc của nước Hạ, không có nhiều ca khúc truyền cảm hứng.
Bây giờ những bài hát truyền cảm hứng mà Dương Lỗi viết đã tương đương với những người khác viết cộng lại rồi.
“Ca khúc truyền cảm hứng?”
Dương Lỗi suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, nói: “Được, tôi biết rồi. Tôi đợt này cũng đang viết một bài truyền cảm hứng, chờ tôi chỉnh lại một chút rồi sẽ gửi cho các anh.”
Mục [Âm nhạc] trong đầu hắn vẫn còn những bài hát truyền cảm hứng, chọn một chút là có thể tìm ra được rồi.
Mặc dù bài hát đã có sẵn, nhưng Dương Lỗi vẫn phải chuẩn bị một chút, không thể nào trong thời gian ngắn ngủi mà giao bài ngay được, chỉ có kẻ ngu mới làm như thế.
Nghe được lời Dương Lỗi nói, Trương Sinh và Trương Mặc vội vàng nói lời cảm ơn: “Cảm ơn thầy Dương.”
Gương mặt của hai người đều lộ vẻ mừng rỡ, chờ ca khúc tới tay thì bọn họ liền có thể nổi tiếng trở lại rồi!
Tính đến thời điểm hiện tại, những ca khúc mà Dương Lỗi viết đều có lượt tải về hơn 10 triệu, chắc chắn ca khúc của bọn họ cũng sẽ không thua kém.
Triệu Hướng Linh cũng tươi cười: “Vậy làm phiền Dương tiên sinh rồi.”
Sau khi đàm phán xong xuôi, Triệu Hướng Linh còn muốn mới Dương Lỗi ăn cơm, nhưng hắn từ chối: “Buổi trưa tôi còn có việc.”
Nghe thế, Triệu Hướng Linh khẽ biến sắc, giống như đoán được Dương Lỗi còn muốn đi gặp người của công ty giải trí khác.
Nhưng cô ta cũng không thể hiện ra quá nhiều, vẫn mỉm cười lịch sự: “Vậy chờ lần sau vậy.”
Trưa nay đúng là Dương Lỗi có hẹn đi gặp người của công ty âm nhạc Tác Nhĩ. Hơn mười giờ, hắn đi tới nơi đã hẹn, trong phòng lúc này có một nhóm người của công ty âm nhạc Tác Nhĩ đang chờ.
Phía âm nhạc Tác Nhĩ có tất cả năm người, nhân vật chủ đạo tất nhiên là hai người phía trước.
Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, còn có một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, thanh xuân đáng yêu, lúc này đang nhìn chằm chằm Dương Lỗi, trong mắt còn tràn đầy vẻ sùng bái.
Người phụ nữ trung niên là tổng giám đốc Tiền Phương Lan của âm nhạc Tác Nhĩ, lần này tới đây để trao đổi chuyện bài khát với Dương Lỗi.
Cô gái kia tên là Chu Tiếu Tiếu, cũng là thực tập sinh ở Hàn Quốc, cũng là thành viên của nhóm nhạc nữ EMO.
Đúng vậy, Chu Tiếu Tiếu cũng là thành viên nhóm nhạc nữ EMO như Lý Tuyết. Nhưng mà Lý Tuyết là đội trưởng, có nhiều người hâm mộ, còn Chu Tiếu Tiếu ở trong nhóm nhạc này không được xuất chúng cho lắm, hoặc còn có thể coi là đứng cuối.
Chẳng qua, Chu Tiếu Tiếu này cũng là người có lai lịch, sau lưng là quản lý cấp cao của âm nhạc Tác Nhĩ.
Bình luận facebook