-
Chương 132-134
Chương 132 Đến nhà cha mẹ vợ 2
"Sao mấy đứa Tiểu Vũ vẫn chưa đến vậy?"
Lúc này, trong tiểu khu nơi Tôn Nhã Như và Tiêu Quốc Cường sinh sống, Tôn Nhã Như đang đứng ở dưới tầng, lo lắng chờ đợi.
"Nhã Như, bà đang đợi ai vậy?" Vài người phụ nữ trung niên đi tới, cười hỏi.
Những người phụ nữ trung niên này từng là người của thôn họ Tiêu. Trước đây, khi thôn họ Tiêu bị phá bỏ, chính phủ cấp nhà ở, rất nhiều người trong thôn họ Tiêu đã tụ tập lại với nhau.
Tôn Nhã Như nở nụ cười, nói: "Hôm nay Tiểu Vũ về nhà."
Trước kia ở trong tiểu khu, bà căn bản không nói về con gái mình. Con gái bà sinh con khi chưa kết hôn, thậm chí cha của đứa trẻ cũng không ở đây, bà rất mất mặt, sao có thể nhắc tới chứ?
Tuy nhiên, bây giờ con rể của bà đã trở lại, hơn nữa còn ưu tú như vậy. Lúc này, bà không còn trốn tránh nữa.
Đợi đến khi người khác nhìn thấy sự xuất sắc của con rể bà, tất cả các loại chỉ trích sẽ tự nhiên biến mất.
Về phần họ hàng, sau này khi Dương Lỗi và con gái tổ chức hôn lễ, họ hàng nhất định sẽ theo đến nhà mới, nhìn thấy biệt thự lớn, tất nhiên cũng sẽ không nói gì nữa.
"Tiểu Vũ?"
"Không phải Nhã Như chưa bao giờ nói về Tiểu Vũ trước mặt chúng ta sao? Hôm nay sao lại thay đổi rồi?"
"Không phải Tiêu Quốc Cường không cho phép Tiêu Vũ về nhà sao?"
Nghe thấy lời của Tôn Nhã Như, những người phụ nữ trung niên này không khỏi thầm nghĩ.
Mới mấy ngày không gặp, Tôn Nhã Như đã thay đổi rồi sao?
Đang nói chuyện, một chiếc BMW chạy tới, dừng ở bãi đậu xe dưới lầu.
Cửa xe mở ra, Tiêu Vũ cùng hai đứa nhỏ đi ra.
"Bà ngoại."
Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ biết hôm nay đến nhà bà ngoại. Vừa xuống xe liền nhìn thấy Tôn Nhã Như, vì vậy chúng liền chạy đến.
"Ôi, cục cưng của bà." Tôn Nhã Như vui mừng khôn xiết, ôm lấy Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ, hôn nhiều lần.
Cuối cùng, Dương Lỗi mới xuống xe.
Nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt những phụ nữ trung niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Người thanh niên này là ai?"
"Chẳng lẽ là cha con của Tiêu Vũ?"
"Nhìn mặt con của Tiêu Vũ có chút giống với người thanh niên này."
...
Mấy người đang bàn luận, vài năm trước, trong nhà Tiêu Quốc Cường đã nháo ra động tĩnh rất lớn.
Chưa kết hôn đã sinh con, cha của đứa bé còn không ở bên cạnh. Điều này cho dù ở đâu thì cũng là một chuyện lớn.
Gia đình Tiêu Quốc Cường đều là giáo viên cấp ba, được người khác kính trọng. Sự việc này đã khiến gia đình Tiêu Quốc Cường trở thành trò cười.
"Mẹ." Dương Lỗi xuống xe, nhìn Tôn Nhã Như, nhanh chóng gọi một tiếng.
Hắn mở cốp xe và bắt đầu lấy đồ xuống.
Nghe thấy Dương Lỗi xưng hô như vậy, những người phụ nữ trung niên này càng khẳng định suy đoán trong lòng của mình.
Người phụ nữ lên tiếng trước, cười nói: "Nhã Như, người thanh niên này là ai? Tại sao lại gọi bà là mẹ?"
Tôn Nhã Như cười nói: "Đây là con rể của tôi, Dương Lỗi. Mấy năm trước, Dương Lỗi có việc quan trọng nên luôn ở nước ngoài, mới trở về không lâu."
Mấy năm nay, Dương Lỗi ra nước ngoài chữa bệnh, lời bà nói cũng không sai.
Vừa nói, Tôn Nhã Như vừa đi đến bên cạnh xe.
Từng món lễ phẩm lần lượt được lấy ra, Mao Đài Phi Thiên, Trung Hoa, Nhân sâm,… chất đống trong cốp xe.
"Ai da, Tiểu Lỗi, người đến là được rồi, mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Tôn Nhã Như nói.
Dương Lỗi cười nói: "Mẹ, đây chỉ là một chút thành ý mà thôi."
Hắn rất khỏe, tay xách đồ mà không tốn chút sức nào.
Nhưng xét cho cùng hắn cũng chỉ có hai tay, cho nên vẫn còn có một ít đồ. Những thứ này Tiêu Vũ giúp đỡ cầm.
Tôn Nhã Như nắm tay hai cô cháu gái, sau đó đưa Dương Lỗi và Tiêu Vũ vào nhà. Trên đường đi bà còn giới thiệu những người phụ nữ kia.
"Tiểu Lỗi, đây là mấy người bạn của mẹ, con có thể gọi họ là dì."
Dương Lỗi gật đầu, mỉm cười gọi một tiếng dì.
"Tuệ Quyên, chúng tôi đi lên trước đây." Tôn Nhã Như nói.
"Nhã Như, mọi người bận việc của mình đi." Mấy người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
Bọn họ nhìn mấy người Dương Lỗi bước vào thang máy.
"Không ngờ chồng của Tiêu Vũ vậy mà lại xuất hiện rồi."
“Tính tình của Tiêu Quốc Cường rất cổ hủ, liệu ông ta có nhận con rể của mình không?”
"Không biết, xem xem, Tiêu Quốc Cường rất giữ thể diện, xem con rể của bà ta sẽ đi tới đâu."
Con người đều thích buôn chuyện, những người phụ nữ trung niên này đang mong chờ được xem diễn biến tiếp theo.
......
Nhà của cha mẹ Tiêu Vũ ở tầng sáu, diện tích 130 mét vuông.
Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như thực ra không phải là người giàu có, hàng triệu nhân dân tệ trước đó cũng là tiền phá dỡ.
Bước vào nhà, Dương Lỗi nhìn thấy cha vợ Tiêu Quốc Cường đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Cảm nhận được Dương Lỗi và những người khác đến, Tiêu Quốc Cường quay đầu nhìn, rồi thu hồi ánh mắt.
"Lão Tiêu, con gái của ông về rồi." Tôn Nhã Như cười nói.
Nhưng bà không nói con rể, bởi vì bà biết bây giờ mình nói con rể thì Tiêu Quốc Cường có lẽ sẽ không đáp lại bà.
Quả nhiên, nghe thấy lời của bà, Tiêu Quốc Cường bực bội nói: "Biết rồi."
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, bà ngoại mở ti vi cho các con xem, các con muốn xem gì?"
Đặt đồ đạc xuống, Tôn Nhã Như lập tức bật TV lên, mỉm cười với hai cô cháu gái.
Bọn họ cũng đến ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quốc Cường. Dương Kỳ Kỳ thận trọng liếc nhìn ông ngoại, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Chương 133 Hôn sự
Cô bé vẫn nhớ ông ngoại của cô bé rất hung dữ, luôn có khuôn mặt nghiêm túc.
Khi bọn họ ngồi xuống, Tiêu Quốc Cường đột nhiên hơi ngồi thẳng lên, cũng không thể đọc cuốn sách trên tay nữa. Mắt ông đang nhìn sách nhưng thực ra là ông đang nhìn bóng của hai cô cháu gái phản chiếu trên tường.
“Cha.” Tiêu Vũ đi đến, gọi Tiêu Quốc Cường.
Tiêu Quốc Cường “ừm” một tiếng. Dương Lỗi cũng gọi một tiếng, nhưng Tiêu Quốc Cường phớt lờ giả vờ như không nghe thấy.
Để Dương Lỗi vào nhà, ông không lấy dao ra đã là rất độ lượng rồi. Sao ông có thể nói chuyện với Dương Lỗi chứ?
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Quốc Cường, Tôn Nhã Như cũng bất lực. Bà cười nói: "Tiểu Vũ, con bảo Tiểu Lỗi ngồi xuống."
Cả gia đình đang ngồi quanh ghế sô pha, TV đang chiếu phim hoạt hình, mắt mọi người đều đang xem phim hoạt hình nhưng suy nghĩ của bọn họ lại khác nhau.
Sau một lúc, Tôn Nhã Như hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Lỗi, buổi sáng khi mẹ gọi điện, Tiểu Vũ nói con đi ký hợp đồng gì đó với người của công ty âm nhạc?"
Vào sáng sớm bà đã gọi điện cho Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng kể cho bà nghe về chuyện của Dương Lỗi.
"Vâng, mẹ, là người của công ty âm nhạc Hoàn Vũ tìm con, muốn mua bài hát của con."
Dương Lỗi gật đầu, cười nói: "Bài hát đã được bán rồi, với giá là 400.000 nhân dân tệ và sáu mươi phần trăm lợi nhuận của lượt tải xuống."
"Sáu mươi phần trăm?"
Nghe vậy, Tôn Nhã Như suy nghĩ một chút rồi nói: "Bài hát trước đây con đã bán cho Công ty âm nhạc Hải Lam là năm mươi phần trăm lợi nhuận, với số tiền là 150.000 nhân dân tệ phải không?"
Biết được lợi nhuận của lượt tải xuống của những bài hát con rể sáng tác, lúc rảnh rỗi bà cũng tra bảng xếp hạng của KuGou Music để xem lượt tải xuống của những bài hát đó như thế nào.
Xét cho cùng, những lượt tải xuống này là tiền do con rể kiếm được.
"Vâng, lợi nhuận lần này tăng mười phần trăm, giá gốc cũng tăng 250.000." Dương Lỗi cười nói.
Tôn Nhã Như khen ngợi, nói: "Tiểu Lỗi, con thực sự rất có năng khiếu về âm nhạc."
Người khác viết ca khúc đã khó, nhưng Dương Lỗi dường như không gặp khó khăn gì trong việc viết ca khúc.
Tuy nhiên, bà không nghi ngờ gì cả.
Cho đến nay, hầu hết các bài hát của Dương Lỗi về cơ bản đều là những bài hát truyền cảm hứng, kết hợp với kinh nghiệm của Dương Lỗi, việc viết những bài hát truyền cảm hứng là hoàn toàn phù hợp với lẽ thường.
Mà bà đã nghe từ con gái mình rằng Dương Lỗi thích nhạc cụ và viết các bài hát khi hắn còn học đại học.
Tiêu Quốc Cường ở bên cạnh cũng nghe Dương Lỗi nói, trong lòng âm thầm gật đầu.
Mặc dù rất không hài lòng với Dương Lỗi, nhưng ông phải thừa nhận rằng Dương Lỗi thực sự xuất sắc, tốt hơn bất kỳ ai ông từng gặp.
Tôn Nhã Như hỏi Dương Lỗi về những thứ khác.
Cuối cùng, bà nói: "Tiểu Lỗi, con và Tiểu Vũ hiện đang ở cùng nhau rồi, nhưng vẫn thiếu một thân phận hợp pháp, con hiểu chứ?"
Nghe vậy, Dương Lỗi lập tức gật đầu, nói: "Mẹ, chuyện này con và Tiểu Vũ đã thương lượng qua rồi. Lần này chúng con trở về là muốn thương lượng một chút. Tháng này chúng con sẽ định hôn sự, tháng sau sẽ kết hôn."
Trên mặt hắn có chút áy náy, nói: “Lúc trước đều là lỗi của con, khi Tiểu Vũ cần con nhất, con đã không ở bên cạnh cô ấy. Bây giờ con chỉ muốn chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, nhìn Dao Dao và Kỳ Kỳ hạnh phúc trưởng thành…"
Tôn Nhã Như rõ ràng rất hài lòng với những lời thâm tình này. Về phần Tiêu Quốc Cường, ông cũng khá hài lòng với thái độ của Dương Lỗi.
Lúc trước ông rất tức giận, nhưng sau khi biết Dương Lỗi đã xảy ra biến cố lớn như vậy, lửa giận trong lòng ông nhất thời đã biến mất rất nhiều.
Nói chung, Dương Lỗi không bỏ rơi con gái mình, chỉ là vì các loại lý do mới chia tay.
Dương Lỗi nhìn Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như, rồi tiếp tục: "Lý do con đến lần này chủ yếu là để hỏi ý kiến của cha mẹ. Con đã nói chuyện với cha mẹ con rồi. Con và cha mẹ con đều muốn định hôn sự càng sớm càng tốt!"
Dương Lỗi nghiêm túc nói
Trong lòng hắn cảm thấy rất hổ thẹn với Tiểu Vũ, tất cả những gì hắn làm bây giờ là để Tiêu Vũ và hai cô con gái của mình càng hạnh phúc hơn.
Nghe những lời tình thâm ý thiết của Dương Lỗi, Tôn Nhã Như hài lòng gật đầu.
Thậm chí sự bất mãn trong lòng của Tiêu Quốc Cường đối với Dương Lỗi cũng đã giảm bớt đi, ông làm giáo viên mấy chục năm, lại giỏi quan sát người khác, nhìn thoáng qua liền có thể biết lời nói của Dương Lỗi là thật hay giả.
Vừa mới tiếp xúc, ông thấy rằng Dương Lỗi là một người rất có trách nhiệm.
Tôn Nhã Như nói: "Việc đám cưới không thể trì hoàn được, cần phải bắt đầu chuẩn bị rồi."
Tôn Nhã Như gật gật đầu, bà nhìn Tiêu Quốc Cường đang im lặng, bất mãn nói: "Lão Tiêu, con gái và con rể ông đã nói vậy, ông hãy nói một câu đi chứ?"
Tiêu Quốc Cường lẽ nào chỉ là giả câm?
Tiêu Quốc Cường nghiêm mặt, lần đầu tiên ông nhìn thẳng vào Dương Lỗi.
Nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của Dương Lỗi, Tiêu Quốc Cường cuối cùng đã mở miệng nói: “Cậu dự tính như thế nào về việc kết hôn?”
Tiêu Quốc Cường lần đầu tiên nói chuyện với Dương Lỗi đã trực tiếp dò hỏi suy nghĩ của hắn về chuyện kết hôn.
Nhìn Tiêu Quốc Cường, Dương Lỗi nghiêm túc nói: “ Cha, hai ngày nữa con sẽ cùng Tiểu Vũ đi mua một chiếc xe trị giá 1 triệu, đứng tên Tiểu Vũ, coi như là xe cưới, còn việc đính hôn con nghĩ sẽ tổ chức trong tháng này.
Sau khi đính hôn, có thể chọn một ngày tốt trong tháng 8 để làm hôn lễ…”
Dương Lỗi nói ra một vài suy nghĩ của mình.
Chương 134 Đính hôn
Bây giờ tiền của hắn ngoài việc dùng để trả tiền nhà thì không còn dư ra nữa.
Tiền chia phần trăm của bài hát tháng sau mới lấy được, đến lúc đó sẽ kết hôn.
Dù sao thì trong hôn lễ sẽ có rất nhiều họ hàng, chắc chắn sẽ bàn về vấn đề tiền sính lễ.
Trước đây Dương Lỗi đã nói gì với Tiêu Vũ đều không quan trọng, nhưng trước mặt họ hàng thì cần phải làm tốt việc đó.
Dù sao thì trước đây Tiêu Vũ đã phải chịu rất nhiều ấm ức, lần này Dương Lỗi muốn loại bỏ lời nói của những người thân đó, khiến họ ghen tị với Tiêu Vũ.
Cho nên cần phải đợi hắn có tiền trong tay.
Bây giờ đã là mùng 9 tháng 7, tất nhiên cha mẹ hắn và cha mẹ Tiêu Vũ đã hẹn thời gian gặp mặt, bàn bạc để định thời gian đính hôn, thời gian cũng phải vào khoảng tháng 8.
Tiêu Quốc Cường nhìn Dương Lỗi, mặc dù ông không nói chuyện với Dương Lỗi nhưng Tôn Nhã Như liên tục nói tốt cho Dương Lỗi trước mặt ông, vì vậy ông đã biết về tình hình của Dương Lỗi.
Chia phần trăm bài hát hắn viết phải đến tháng 8, tiền nhuận bút tiểu thuyết cũng phải đến tháng 8.
Trước đây để mua căn biệt thự hơn 20 triệu thì Dương Lỗi đã tiêu hết sạch tiền trên người rồi.
Căn biệt thự đó lại được đứng tên bởi Dương Lỗi và con gái mình.
Lời nói của Dương Lỗi rõ ràng đã cân nhắc đến mọi khía cạnh.
Nếu hắn thật sự nói sẽ đính hôn vào vài ngày tới, Tiêu Quốc Cường sẽ cảm thấy suy nghĩ của Dương Lỗi có chút không chín chắn.
Dương Lỗi nói ra rõ ràng những suy nghĩ của hắn, Tiêu Vũ đứng bên cạnh có chút căng thẳng nhìn cha mình, sợ rằng cha sẽ từ chối.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Quốc Cường im lặng một lúc rồi cuối cùng đi về phòng mình.
Thấy vậy sắc mặt của Dương Lỗi và Tiêu Vũ có hơi thay đổi.
Tiêu Quốc Cường như vậy là không đồng ý sao?
Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Dương Lỗi và Tiêu Vũ, Tôn Nhã Như vội vã cười nói: "Tiểu Vũ, con hãy hỏi han tiểu Lỗi, để mẹ đi xem cha con có chuyện gì?"
Nói xong bà liền vội vã đi về hướng căn phòng.
Bước vào phòng, Tôn Nhã Như nhìn thấy Tiêu Quốc Cường đang tìm thứ gì đó
Bà liền bất mãn nói: "Lão Tiêu, rốt cuộc suy nghĩ của ông như thế nào? Bây giờ Dương Lỗi đã tới nhà, mấy ngày nay tôi cũng xem xét qua. Dương Lỗi là một đứa trẻ ngoan, rất yêu Tiểu Vũ, Dao Dao, và Kỳ Kỳ. Hơn nữa, năng lực hiện tại của hắn chúng ta cũng biết, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã kiếm ra nhiều tiền như vậy, chúng ta cũng không cần phải lo lắng về việc Tiểu Vũ và hai đứa cháu gái ngoan phải chịu khổ khi ở bên cạnh hắn.
Tôn Nhã Như lúc này đã hoàn toàn chấp nhận Dương Lỗi và vì Dương Lỗi nói chuyện.
"Hơn nữa sự việc cũng đã định. Dù sao thì Dương Lỗi cũng là cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ, là chồng của tiểu Vũ, cả đời này chúng ta không thể không quan tâm? Tôi nghĩ chúng ta nên thử chấp nhận, thời gian còn ngắn, không thể nhìn ra Dương Lỗi là người như thế nào, nhưng chúng ta có thể từ từ quan sát, nếu Dương Lỗi đối xử tệ với con gái mình, chúng ta lại phản đối cũng chưa muộn."
Bà nói không ngừng, lúc này cuối cùng Tiêu Quốc Cường cũng dừng lại việc đang làm, trên tay ông còn cầm một chiếc thẻ ngân hàng.
“Đây là…” Nhìn vào thẻ ngân hàng, Tôn Nhã Như sững sờ.
Bà đương nhiên biết thẻ ngân hàng này là gì.
“Được rồi, những gì bà nói tôi đều biết”
Tiêu Quốc Cường lúc này thở dài một hơi, nói: “Chuyện đã định rồi, lẽ nào tôi lại cứng nhắc như vậy? Hơn nữa việc này không phải đều là Dương Lỗi làm sai.
Dương Lỗi rời đi cũng là vì sức khỏe của bản thân, không phải là vấn đề nguyên tắc.
Nếu là vậy, ông tuyệt đối sẽ không cho phép Dương Lỗi bước vào nhà một bước.
Ông nhìn Tôn Nhã Như vẫn còn chút lo lắng, xua tay nói: "Được rồi, tôi biết chừng mực."
Tuy miệng nói đã nhận Dương Lỗi làm con rể, nhưng ông vẫn không hài lòng với Dương Lỗi.
"Trong thẻ ngân hàng này có 500 ngàn, là tiền dưỡng lão của chúng ta sau này. Nếu xe cưới mà Dương Lỗi chuẩn bị đã viết tên tiểu Vũ, thì chúng ta cũng không thể chiếm lợi được, tiền này lấy ra cho tiểu Vũ." Tiêu Quốc Cường nói.
Ngoài số tiền họ chuẩn bị để mua nhà cho con gái, số còn lại là tiền họ dành dụm để dưỡng lão.
Ngoài số tiền này, gia đình họ không còn khoản tiền nào khác.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ có một người con gái này, trong tương lai mọi thứ đều sẽ cho cô.
Tôn Nhã Như nhìn Tiêu Quốc Cường và gật đầu nói: “ Được.”
Hai người bước ra khỏi phòng.
“Thạch Đầu, cha em đã chịu nói chuyện với anh rồi, không có vấn đề gì đâu.” Lúc này Tiêu Vũ đang nói chuyện với Dương Lỗi.
Trong lòng Dương Lỗi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cha vợ thật sự rất khó thuyết phục.
Tuy nhiên, không thể thuyết phục được cha vợ, cuộc hôn nhân của hắn và Tiêu Vũ cũng không thể giải quyết.
“Cha, mẹ”
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như đi đến, cả hai đều đứng dậy và hô lên.
Tiêu Quốc Cường ngồi xuống, đưa thẻ ngân hàng trong tay cho Tiêu Vũ và nói: "Trong thẻ này có một chút tiền, xem như là một phần tiền ta và mẹ con cho con để mua xe."
"Sao mấy đứa Tiểu Vũ vẫn chưa đến vậy?"
Lúc này, trong tiểu khu nơi Tôn Nhã Như và Tiêu Quốc Cường sinh sống, Tôn Nhã Như đang đứng ở dưới tầng, lo lắng chờ đợi.
"Nhã Như, bà đang đợi ai vậy?" Vài người phụ nữ trung niên đi tới, cười hỏi.
Những người phụ nữ trung niên này từng là người của thôn họ Tiêu. Trước đây, khi thôn họ Tiêu bị phá bỏ, chính phủ cấp nhà ở, rất nhiều người trong thôn họ Tiêu đã tụ tập lại với nhau.
Tôn Nhã Như nở nụ cười, nói: "Hôm nay Tiểu Vũ về nhà."
Trước kia ở trong tiểu khu, bà căn bản không nói về con gái mình. Con gái bà sinh con khi chưa kết hôn, thậm chí cha của đứa trẻ cũng không ở đây, bà rất mất mặt, sao có thể nhắc tới chứ?
Tuy nhiên, bây giờ con rể của bà đã trở lại, hơn nữa còn ưu tú như vậy. Lúc này, bà không còn trốn tránh nữa.
Đợi đến khi người khác nhìn thấy sự xuất sắc của con rể bà, tất cả các loại chỉ trích sẽ tự nhiên biến mất.
Về phần họ hàng, sau này khi Dương Lỗi và con gái tổ chức hôn lễ, họ hàng nhất định sẽ theo đến nhà mới, nhìn thấy biệt thự lớn, tất nhiên cũng sẽ không nói gì nữa.
"Tiểu Vũ?"
"Không phải Nhã Như chưa bao giờ nói về Tiểu Vũ trước mặt chúng ta sao? Hôm nay sao lại thay đổi rồi?"
"Không phải Tiêu Quốc Cường không cho phép Tiêu Vũ về nhà sao?"
Nghe thấy lời của Tôn Nhã Như, những người phụ nữ trung niên này không khỏi thầm nghĩ.
Mới mấy ngày không gặp, Tôn Nhã Như đã thay đổi rồi sao?
Đang nói chuyện, một chiếc BMW chạy tới, dừng ở bãi đậu xe dưới lầu.
Cửa xe mở ra, Tiêu Vũ cùng hai đứa nhỏ đi ra.
"Bà ngoại."
Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ biết hôm nay đến nhà bà ngoại. Vừa xuống xe liền nhìn thấy Tôn Nhã Như, vì vậy chúng liền chạy đến.
"Ôi, cục cưng của bà." Tôn Nhã Như vui mừng khôn xiết, ôm lấy Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ, hôn nhiều lần.
Cuối cùng, Dương Lỗi mới xuống xe.
Nhìn thấy Dương Lỗi, trên mặt những phụ nữ trung niên kia lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Người thanh niên này là ai?"
"Chẳng lẽ là cha con của Tiêu Vũ?"
"Nhìn mặt con của Tiêu Vũ có chút giống với người thanh niên này."
...
Mấy người đang bàn luận, vài năm trước, trong nhà Tiêu Quốc Cường đã nháo ra động tĩnh rất lớn.
Chưa kết hôn đã sinh con, cha của đứa bé còn không ở bên cạnh. Điều này cho dù ở đâu thì cũng là một chuyện lớn.
Gia đình Tiêu Quốc Cường đều là giáo viên cấp ba, được người khác kính trọng. Sự việc này đã khiến gia đình Tiêu Quốc Cường trở thành trò cười.
"Mẹ." Dương Lỗi xuống xe, nhìn Tôn Nhã Như, nhanh chóng gọi một tiếng.
Hắn mở cốp xe và bắt đầu lấy đồ xuống.
Nghe thấy Dương Lỗi xưng hô như vậy, những người phụ nữ trung niên này càng khẳng định suy đoán trong lòng của mình.
Người phụ nữ lên tiếng trước, cười nói: "Nhã Như, người thanh niên này là ai? Tại sao lại gọi bà là mẹ?"
Tôn Nhã Như cười nói: "Đây là con rể của tôi, Dương Lỗi. Mấy năm trước, Dương Lỗi có việc quan trọng nên luôn ở nước ngoài, mới trở về không lâu."
Mấy năm nay, Dương Lỗi ra nước ngoài chữa bệnh, lời bà nói cũng không sai.
Vừa nói, Tôn Nhã Như vừa đi đến bên cạnh xe.
Từng món lễ phẩm lần lượt được lấy ra, Mao Đài Phi Thiên, Trung Hoa, Nhân sâm,… chất đống trong cốp xe.
"Ai da, Tiểu Lỗi, người đến là được rồi, mua nhiều đồ như vậy làm gì?" Tôn Nhã Như nói.
Dương Lỗi cười nói: "Mẹ, đây chỉ là một chút thành ý mà thôi."
Hắn rất khỏe, tay xách đồ mà không tốn chút sức nào.
Nhưng xét cho cùng hắn cũng chỉ có hai tay, cho nên vẫn còn có một ít đồ. Những thứ này Tiêu Vũ giúp đỡ cầm.
Tôn Nhã Như nắm tay hai cô cháu gái, sau đó đưa Dương Lỗi và Tiêu Vũ vào nhà. Trên đường đi bà còn giới thiệu những người phụ nữ kia.
"Tiểu Lỗi, đây là mấy người bạn của mẹ, con có thể gọi họ là dì."
Dương Lỗi gật đầu, mỉm cười gọi một tiếng dì.
"Tuệ Quyên, chúng tôi đi lên trước đây." Tôn Nhã Như nói.
"Nhã Như, mọi người bận việc của mình đi." Mấy người phụ nữ trung niên vội vàng nói.
Bọn họ nhìn mấy người Dương Lỗi bước vào thang máy.
"Không ngờ chồng của Tiêu Vũ vậy mà lại xuất hiện rồi."
“Tính tình của Tiêu Quốc Cường rất cổ hủ, liệu ông ta có nhận con rể của mình không?”
"Không biết, xem xem, Tiêu Quốc Cường rất giữ thể diện, xem con rể của bà ta sẽ đi tới đâu."
Con người đều thích buôn chuyện, những người phụ nữ trung niên này đang mong chờ được xem diễn biến tiếp theo.
......
Nhà của cha mẹ Tiêu Vũ ở tầng sáu, diện tích 130 mét vuông.
Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như thực ra không phải là người giàu có, hàng triệu nhân dân tệ trước đó cũng là tiền phá dỡ.
Bước vào nhà, Dương Lỗi nhìn thấy cha vợ Tiêu Quốc Cường đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Cảm nhận được Dương Lỗi và những người khác đến, Tiêu Quốc Cường quay đầu nhìn, rồi thu hồi ánh mắt.
"Lão Tiêu, con gái của ông về rồi." Tôn Nhã Như cười nói.
Nhưng bà không nói con rể, bởi vì bà biết bây giờ mình nói con rể thì Tiêu Quốc Cường có lẽ sẽ không đáp lại bà.
Quả nhiên, nghe thấy lời của bà, Tiêu Quốc Cường bực bội nói: "Biết rồi."
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, bà ngoại mở ti vi cho các con xem, các con muốn xem gì?"
Đặt đồ đạc xuống, Tôn Nhã Như lập tức bật TV lên, mỉm cười với hai cô cháu gái.
Bọn họ cũng đến ghế sofa và ngồi xuống bên cạnh Tiêu Quốc Cường. Dương Kỳ Kỳ thận trọng liếc nhìn ông ngoại, rồi nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Chương 133 Hôn sự
Cô bé vẫn nhớ ông ngoại của cô bé rất hung dữ, luôn có khuôn mặt nghiêm túc.
Khi bọn họ ngồi xuống, Tiêu Quốc Cường đột nhiên hơi ngồi thẳng lên, cũng không thể đọc cuốn sách trên tay nữa. Mắt ông đang nhìn sách nhưng thực ra là ông đang nhìn bóng của hai cô cháu gái phản chiếu trên tường.
“Cha.” Tiêu Vũ đi đến, gọi Tiêu Quốc Cường.
Tiêu Quốc Cường “ừm” một tiếng. Dương Lỗi cũng gọi một tiếng, nhưng Tiêu Quốc Cường phớt lờ giả vờ như không nghe thấy.
Để Dương Lỗi vào nhà, ông không lấy dao ra đã là rất độ lượng rồi. Sao ông có thể nói chuyện với Dương Lỗi chứ?
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Quốc Cường, Tôn Nhã Như cũng bất lực. Bà cười nói: "Tiểu Vũ, con bảo Tiểu Lỗi ngồi xuống."
Cả gia đình đang ngồi quanh ghế sô pha, TV đang chiếu phim hoạt hình, mắt mọi người đều đang xem phim hoạt hình nhưng suy nghĩ của bọn họ lại khác nhau.
Sau một lúc, Tôn Nhã Như hỏi: "Đúng rồi, Tiểu Lỗi, buổi sáng khi mẹ gọi điện, Tiểu Vũ nói con đi ký hợp đồng gì đó với người của công ty âm nhạc?"
Vào sáng sớm bà đã gọi điện cho Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng kể cho bà nghe về chuyện của Dương Lỗi.
"Vâng, mẹ, là người của công ty âm nhạc Hoàn Vũ tìm con, muốn mua bài hát của con."
Dương Lỗi gật đầu, cười nói: "Bài hát đã được bán rồi, với giá là 400.000 nhân dân tệ và sáu mươi phần trăm lợi nhuận của lượt tải xuống."
"Sáu mươi phần trăm?"
Nghe vậy, Tôn Nhã Như suy nghĩ một chút rồi nói: "Bài hát trước đây con đã bán cho Công ty âm nhạc Hải Lam là năm mươi phần trăm lợi nhuận, với số tiền là 150.000 nhân dân tệ phải không?"
Biết được lợi nhuận của lượt tải xuống của những bài hát con rể sáng tác, lúc rảnh rỗi bà cũng tra bảng xếp hạng của KuGou Music để xem lượt tải xuống của những bài hát đó như thế nào.
Xét cho cùng, những lượt tải xuống này là tiền do con rể kiếm được.
"Vâng, lợi nhuận lần này tăng mười phần trăm, giá gốc cũng tăng 250.000." Dương Lỗi cười nói.
Tôn Nhã Như khen ngợi, nói: "Tiểu Lỗi, con thực sự rất có năng khiếu về âm nhạc."
Người khác viết ca khúc đã khó, nhưng Dương Lỗi dường như không gặp khó khăn gì trong việc viết ca khúc.
Tuy nhiên, bà không nghi ngờ gì cả.
Cho đến nay, hầu hết các bài hát của Dương Lỗi về cơ bản đều là những bài hát truyền cảm hứng, kết hợp với kinh nghiệm của Dương Lỗi, việc viết những bài hát truyền cảm hứng là hoàn toàn phù hợp với lẽ thường.
Mà bà đã nghe từ con gái mình rằng Dương Lỗi thích nhạc cụ và viết các bài hát khi hắn còn học đại học.
Tiêu Quốc Cường ở bên cạnh cũng nghe Dương Lỗi nói, trong lòng âm thầm gật đầu.
Mặc dù rất không hài lòng với Dương Lỗi, nhưng ông phải thừa nhận rằng Dương Lỗi thực sự xuất sắc, tốt hơn bất kỳ ai ông từng gặp.
Tôn Nhã Như hỏi Dương Lỗi về những thứ khác.
Cuối cùng, bà nói: "Tiểu Lỗi, con và Tiểu Vũ hiện đang ở cùng nhau rồi, nhưng vẫn thiếu một thân phận hợp pháp, con hiểu chứ?"
Nghe vậy, Dương Lỗi lập tức gật đầu, nói: "Mẹ, chuyện này con và Tiểu Vũ đã thương lượng qua rồi. Lần này chúng con trở về là muốn thương lượng một chút. Tháng này chúng con sẽ định hôn sự, tháng sau sẽ kết hôn."
Trên mặt hắn có chút áy náy, nói: “Lúc trước đều là lỗi của con, khi Tiểu Vũ cần con nhất, con đã không ở bên cạnh cô ấy. Bây giờ con chỉ muốn chăm sóc Tiểu Vũ thật tốt, nhìn Dao Dao và Kỳ Kỳ hạnh phúc trưởng thành…"
Tôn Nhã Như rõ ràng rất hài lòng với những lời thâm tình này. Về phần Tiêu Quốc Cường, ông cũng khá hài lòng với thái độ của Dương Lỗi.
Lúc trước ông rất tức giận, nhưng sau khi biết Dương Lỗi đã xảy ra biến cố lớn như vậy, lửa giận trong lòng ông nhất thời đã biến mất rất nhiều.
Nói chung, Dương Lỗi không bỏ rơi con gái mình, chỉ là vì các loại lý do mới chia tay.
Dương Lỗi nhìn Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như, rồi tiếp tục: "Lý do con đến lần này chủ yếu là để hỏi ý kiến của cha mẹ. Con đã nói chuyện với cha mẹ con rồi. Con và cha mẹ con đều muốn định hôn sự càng sớm càng tốt!"
Dương Lỗi nghiêm túc nói
Trong lòng hắn cảm thấy rất hổ thẹn với Tiểu Vũ, tất cả những gì hắn làm bây giờ là để Tiêu Vũ và hai cô con gái của mình càng hạnh phúc hơn.
Nghe những lời tình thâm ý thiết của Dương Lỗi, Tôn Nhã Như hài lòng gật đầu.
Thậm chí sự bất mãn trong lòng của Tiêu Quốc Cường đối với Dương Lỗi cũng đã giảm bớt đi, ông làm giáo viên mấy chục năm, lại giỏi quan sát người khác, nhìn thoáng qua liền có thể biết lời nói của Dương Lỗi là thật hay giả.
Vừa mới tiếp xúc, ông thấy rằng Dương Lỗi là một người rất có trách nhiệm.
Tôn Nhã Như nói: "Việc đám cưới không thể trì hoàn được, cần phải bắt đầu chuẩn bị rồi."
Tôn Nhã Như gật gật đầu, bà nhìn Tiêu Quốc Cường đang im lặng, bất mãn nói: "Lão Tiêu, con gái và con rể ông đã nói vậy, ông hãy nói một câu đi chứ?"
Tiêu Quốc Cường lẽ nào chỉ là giả câm?
Tiêu Quốc Cường nghiêm mặt, lần đầu tiên ông nhìn thẳng vào Dương Lỗi.
Nhìn ánh mắt không chút sợ hãi của Dương Lỗi, Tiêu Quốc Cường cuối cùng đã mở miệng nói: “Cậu dự tính như thế nào về việc kết hôn?”
Tiêu Quốc Cường lần đầu tiên nói chuyện với Dương Lỗi đã trực tiếp dò hỏi suy nghĩ của hắn về chuyện kết hôn.
Nhìn Tiêu Quốc Cường, Dương Lỗi nghiêm túc nói: “ Cha, hai ngày nữa con sẽ cùng Tiểu Vũ đi mua một chiếc xe trị giá 1 triệu, đứng tên Tiểu Vũ, coi như là xe cưới, còn việc đính hôn con nghĩ sẽ tổ chức trong tháng này.
Sau khi đính hôn, có thể chọn một ngày tốt trong tháng 8 để làm hôn lễ…”
Dương Lỗi nói ra một vài suy nghĩ của mình.
Chương 134 Đính hôn
Bây giờ tiền của hắn ngoài việc dùng để trả tiền nhà thì không còn dư ra nữa.
Tiền chia phần trăm của bài hát tháng sau mới lấy được, đến lúc đó sẽ kết hôn.
Dù sao thì trong hôn lễ sẽ có rất nhiều họ hàng, chắc chắn sẽ bàn về vấn đề tiền sính lễ.
Trước đây Dương Lỗi đã nói gì với Tiêu Vũ đều không quan trọng, nhưng trước mặt họ hàng thì cần phải làm tốt việc đó.
Dù sao thì trước đây Tiêu Vũ đã phải chịu rất nhiều ấm ức, lần này Dương Lỗi muốn loại bỏ lời nói của những người thân đó, khiến họ ghen tị với Tiêu Vũ.
Cho nên cần phải đợi hắn có tiền trong tay.
Bây giờ đã là mùng 9 tháng 7, tất nhiên cha mẹ hắn và cha mẹ Tiêu Vũ đã hẹn thời gian gặp mặt, bàn bạc để định thời gian đính hôn, thời gian cũng phải vào khoảng tháng 8.
Tiêu Quốc Cường nhìn Dương Lỗi, mặc dù ông không nói chuyện với Dương Lỗi nhưng Tôn Nhã Như liên tục nói tốt cho Dương Lỗi trước mặt ông, vì vậy ông đã biết về tình hình của Dương Lỗi.
Chia phần trăm bài hát hắn viết phải đến tháng 8, tiền nhuận bút tiểu thuyết cũng phải đến tháng 8.
Trước đây để mua căn biệt thự hơn 20 triệu thì Dương Lỗi đã tiêu hết sạch tiền trên người rồi.
Căn biệt thự đó lại được đứng tên bởi Dương Lỗi và con gái mình.
Lời nói của Dương Lỗi rõ ràng đã cân nhắc đến mọi khía cạnh.
Nếu hắn thật sự nói sẽ đính hôn vào vài ngày tới, Tiêu Quốc Cường sẽ cảm thấy suy nghĩ của Dương Lỗi có chút không chín chắn.
Dương Lỗi nói ra rõ ràng những suy nghĩ của hắn, Tiêu Vũ đứng bên cạnh có chút căng thẳng nhìn cha mình, sợ rằng cha sẽ từ chối.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tiêu Quốc Cường im lặng một lúc rồi cuối cùng đi về phòng mình.
Thấy vậy sắc mặt của Dương Lỗi và Tiêu Vũ có hơi thay đổi.
Tiêu Quốc Cường như vậy là không đồng ý sao?
Nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của Dương Lỗi và Tiêu Vũ, Tôn Nhã Như vội vã cười nói: "Tiểu Vũ, con hãy hỏi han tiểu Lỗi, để mẹ đi xem cha con có chuyện gì?"
Nói xong bà liền vội vã đi về hướng căn phòng.
Bước vào phòng, Tôn Nhã Như nhìn thấy Tiêu Quốc Cường đang tìm thứ gì đó
Bà liền bất mãn nói: "Lão Tiêu, rốt cuộc suy nghĩ của ông như thế nào? Bây giờ Dương Lỗi đã tới nhà, mấy ngày nay tôi cũng xem xét qua. Dương Lỗi là một đứa trẻ ngoan, rất yêu Tiểu Vũ, Dao Dao, và Kỳ Kỳ. Hơn nữa, năng lực hiện tại của hắn chúng ta cũng biết, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã kiếm ra nhiều tiền như vậy, chúng ta cũng không cần phải lo lắng về việc Tiểu Vũ và hai đứa cháu gái ngoan phải chịu khổ khi ở bên cạnh hắn.
Tôn Nhã Như lúc này đã hoàn toàn chấp nhận Dương Lỗi và vì Dương Lỗi nói chuyện.
"Hơn nữa sự việc cũng đã định. Dù sao thì Dương Lỗi cũng là cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ, là chồng của tiểu Vũ, cả đời này chúng ta không thể không quan tâm? Tôi nghĩ chúng ta nên thử chấp nhận, thời gian còn ngắn, không thể nhìn ra Dương Lỗi là người như thế nào, nhưng chúng ta có thể từ từ quan sát, nếu Dương Lỗi đối xử tệ với con gái mình, chúng ta lại phản đối cũng chưa muộn."
Bà nói không ngừng, lúc này cuối cùng Tiêu Quốc Cường cũng dừng lại việc đang làm, trên tay ông còn cầm một chiếc thẻ ngân hàng.
“Đây là…” Nhìn vào thẻ ngân hàng, Tôn Nhã Như sững sờ.
Bà đương nhiên biết thẻ ngân hàng này là gì.
“Được rồi, những gì bà nói tôi đều biết”
Tiêu Quốc Cường lúc này thở dài một hơi, nói: “Chuyện đã định rồi, lẽ nào tôi lại cứng nhắc như vậy? Hơn nữa việc này không phải đều là Dương Lỗi làm sai.
Dương Lỗi rời đi cũng là vì sức khỏe của bản thân, không phải là vấn đề nguyên tắc.
Nếu là vậy, ông tuyệt đối sẽ không cho phép Dương Lỗi bước vào nhà một bước.
Ông nhìn Tôn Nhã Như vẫn còn chút lo lắng, xua tay nói: "Được rồi, tôi biết chừng mực."
Tuy miệng nói đã nhận Dương Lỗi làm con rể, nhưng ông vẫn không hài lòng với Dương Lỗi.
"Trong thẻ ngân hàng này có 500 ngàn, là tiền dưỡng lão của chúng ta sau này. Nếu xe cưới mà Dương Lỗi chuẩn bị đã viết tên tiểu Vũ, thì chúng ta cũng không thể chiếm lợi được, tiền này lấy ra cho tiểu Vũ." Tiêu Quốc Cường nói.
Ngoài số tiền họ chuẩn bị để mua nhà cho con gái, số còn lại là tiền họ dành dụm để dưỡng lão.
Ngoài số tiền này, gia đình họ không còn khoản tiền nào khác.
Tuy nhiên, bọn họ chỉ có một người con gái này, trong tương lai mọi thứ đều sẽ cho cô.
Tôn Nhã Như nhìn Tiêu Quốc Cường và gật đầu nói: “ Được.”
Hai người bước ra khỏi phòng.
“Thạch Đầu, cha em đã chịu nói chuyện với anh rồi, không có vấn đề gì đâu.” Lúc này Tiêu Vũ đang nói chuyện với Dương Lỗi.
Trong lòng Dương Lỗi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, cha vợ thật sự rất khó thuyết phục.
Tuy nhiên, không thể thuyết phục được cha vợ, cuộc hôn nhân của hắn và Tiêu Vũ cũng không thể giải quyết.
“Cha, mẹ”
Hai người đang nói chuyện thì thấy Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như đi đến, cả hai đều đứng dậy và hô lên.
Tiêu Quốc Cường ngồi xuống, đưa thẻ ngân hàng trong tay cho Tiêu Vũ và nói: "Trong thẻ này có một chút tiền, xem như là một phần tiền ta và mẹ con cho con để mua xe."
Bình luận facebook