-
Chương 122-125
Chương 122 Gặp cha vợ
Trong lòng Dương Lỗi thầm buồn cười, trước kia học đại học lúc mua quần áo Tiêu Vũ cũng hay dùng chiêu này.
"Được, chúng ta đi xem tiếp, nghe nói nhà ở tiểu khu Trung Cảnh cũng không tệ."
Dương Lỗi gật gật đầu, cùng Tiêu Vũ ôm hai con gái đi ra ngoài.
Tiểu Dao Dao và Tiểu Kỳ Kỳ cũng rất thông minh, miễn cưỡng nghe hiểu một vài chuyện, lúc này ngậm miệng không nói lời nào.
Chưa đi được vài bước, rốt cuộc chủ nhà mở miệng, nói: "Được, 80.000 một mét vuông thì 80.000 một mét vuông!"
Ông ta nhìn Dương Lỗi nói: "Số tiền này chừng nào thì cậu có thể đưa cho tôi?"
80.000 một mét vuông, tổng cộng Dương Lỗi phải đưa 22.4 triệu.
Thấy chủ nhà đồng ý, Dương Lỗi mỉm cười, nói: "Dựa theo quy trình thông thường đi, tôi đưa trước 50%, là 11.2 triệu, hoàn tất thủ tục, hẳn là vào ngày 15, ngày 15 tôi giao 8.8 triệu."
11.2 triệu cộng 8.8 triệu, là 20 triệu.
Vào ngày 12 sẽ được chuyển tiền nhuận bút, trong thẻ của Dương Lỗi đại khái sẽ có 19.8 triệu.
Nhưng mà, trong thời gian này hắn vẫn đang bán ca khúc như cũ, cho nên dễ dàng có được 20 triệu.
"Về phần 2.4 triệu còn lại, ngày 5 tháng sau sẽ giao đủ."
Nghe Dương Lỗi nói như vậy, chủ nhà gật gật đầu, không có ý kiến, nói: "Được!"
Hơn 2 triệu còn lại đối với ông ta cũng không có tác dụng gì lớn, giao chậm một chút cũng không thành vấn đề.
Sang nhượng giấy chứng nhận bất động sản và những thứ khác đều cần chừng mười ngày, vừa mới bắt đầu Dương Lỗi sẽ không giao toàn bộ tiền, trong lòng ông ta cũng hiểu được.
"A, Tiểu Vũ, sao con lại ở đây?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Ở cửa phòng, xuất hiện một đôi nam nữ trung niên, khuôn mặt của người phụ nữ rất quen, đúng là mẹ Tiêu, Tôn Nhã Như, về phần người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt thoạt nhìn có chút cứng ngắc là cha Tiêu, Tiêu Quốc Cường.
"Ai nha, còn có hai cháu gái cưng của bà nữa, mau đến cho bà ngoại ôm một cái nào."
Tôn Nhã Như mang theo Tiêu Quốc Cường đi đến, bà nhìn về phía hai đứa bé, càng nhìn càng thích, gọi hai bé lại.
"Bà ngoại."
Nhìn thấy Tôn Nhã Như, hai bé Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao đều rất nể tình, lon ton chạy tới.
Lúc này Tôn Nhã Như nháy nháy mắt với con gái mình, hôm nay bà đã nghĩ hết các loại biện pháp mới lôi được cha Tiêu đến đây.
Vì thế, bà đã hao tốn không ít nơ ron thần kinh.
Lúc này Dương Lỗi nhìn Tiêu Quốc Cường, mà lúc này Tiêu Quốc Cường cũng nhìn về phía hắn, có thể là trời sinh cha vợ và con rể là kẻ địch, nháy mắt ánh mắt hai người gần như liền tiếp xúc với nhau.
Cho dù đã qua nhiều năm, nhưng lúc này trong lòng Tiêu Quốc Cường vẫn còn lửa giận như cũ, nhìn về phía tên nhóc khốn nạn trước mặt.
Chính là tên khốn này đã hại con gái của ông!
Vẻ mặt ông nghiêm túc, nhìn chằm chằm Dương Lỗi, nhìn dáng vẻ của ông giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đến đánh hắn.
Đối với cha vợ này của mình, Dương Lỗi vẫn có chút chột dạ, dựa trên những phân tích của hắn đối với Tiêu Quốc Cường thông qua những tin tức đã biết, cha vợ này rất khó thu phục.
"Ai nha, lão Tiêu, hôm nay vừa khéo gặp con gái, đây là hai cháu gái ngoan của ông đó, Dao Dao và Kỳ Kỳ." Tôn Nhã Như cười nói.
Vẻ mặt Tiêu Quốc Cường rất là nghiêm túc, sắc mặt u ám, nhưng nhìn hai cháu ngoại của mình, trong mắt không khỏi lộ ra một chút nhu hòa.
Tuy rằng chưa có chân chính tiếp xúc, nhưng mà ông đã nhìn vô số lần ở trong di động của Tôn Nhã Như.
Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ biết Tiêu Quốc Cường là ông ngoại của các bé, lúc trước các bé đã từng xem ảnh chụp, các bé muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Tiêu Quốc Cường, liền không khỏi có chút sợ hãi.
Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ còn lui ra phía sau chị gái một chút, trong lòng bé nghĩ: Ông ngoại này thật là hung dữ nha.
Nhìn thấy động tác nhỏ của Dương Kỳ Kỳ, sắc mặt Tiêu Quốc Cường không khỏi trở nên càng đen hơn.
"Mình là ông ngoại, mình đáng sợ như vậy sao?" Tiêu Quốc Cường nghĩ trong lòng.
"Cha."
Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi lên trước gọi.
Cô giới thiệu Dương Lỗi: "Đây là Dương Lỗi, cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ."
Dương Lỗi cũng trực tiếp tiến lên, gọi: "Cha, con là Dương Lỗi."
Hắn da mặt dày, dáng vẻ quen thuộc, không chút dè dặt.
Đối mặt với tên khốn mặt dày trước mặt này, Tiêu Quốc Cường trực tiếp không nhìn, giống như là không nhìn thấy Dương Lỗi vậy.
Về phần Tiêu Vũ, ông cũng không nói gì.
"Cái ông già bảo thủ này."
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Quốc Cường, Tôn Nhã Như lập tức có chút bất mãn, nói: "Con gái đang nói chuyện với ông đó, ông bị câm à?"
Tiêu Quốc Cường hừ lạnh một tiếng, nói: "Từ bao giờ mà bà biết lừa người? Gạt tôi tới đây?"
Nghe vậy, Tôn Nhã Như lập tức nổi giận, nói: "Tôi lừa ông cái gì? Đây không phải là vừa khéo gặp được bọn Tiểu Vũ à?"
Bà nói thẳng: "Tiểu Vũ, chúng ta không để ý tới cha con nữa."
Bà xem biệt thự một chút, ánh mắt sáng lên, nói: "Tiểu Vũ, các con đang mua nhà ở đây sao?"
"Vâng."
Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Căn này con và Dương Lỗi, còn có Dao Dao, Kỳ Kỳ đều rất thích, chuẩn bị mua."
"A, căn lớn như vậy, hẳn là tốn không ít tiền phải không?" Tôn Nhã Như hỏi.
Tiêu Vũ nói: "Hơn 22 triệu."
Hai người nói chuyện, lúc này Tiêu Quốc Cường xụ mặt không nói lời nào không nhìn các cô, nhưng mà nhìn ánh mắt của ông, hình như là cũng đang đánh giá căn biệt thự này.
Chương 123 Không thể chiếm hời của Dương Lỗi 1
Cha vợ Tiêu Quốc Cường đang đánh giá căn biệt thự này.
Lúc này trong lòng ông âm thầm gật đầu, căn biệt thự này quả thật rất tốt, bất kể là mức độ tiện nghi, diện tích, phong cảnh,v.v… đều vô cùng tốt.
"Tiểu Vũ, Dương Lỗi và con mua biệt thự này, các con định đứng tên thế nào?"
Đang xem, giọng nói của Tôn Nhã Như truyền đến bên tai.
Trên thực tế, Tôn Nhã Như là cố ý hỏi. Lúc trước bà cũng đã biết rồi.
Nhưng mà, hiện tại bà phải giúp Dương Lỗi tăng độ hảo cảm ở trước mặt Tiêu Quốc Cường.
Lúc này Tiêu Quốc Cường nghe được lời bà hỏi, cũng len lén nghe.
Ông biết tình huống của con gái mình, không bỏ ra được bao nhiêu tiền, tiền mua biệt thự trên cơ bản đều là Dương Lỗi lấy ra.
Dương Lỗi cười nói: "Mẹ, nhà ở viết tên hai người là con và Tiểu Vũ, mua đứt."
Nghe được Dương Lỗi trả lời, trong lòng Tiêu Quốc Cường âm thầm gật đầu, thành kiến đối với Dương Lỗi cũng biến mất một chút.
Căn nhà hơn 22 triệu, hơn nữa nhà này còn không phải gia đình Dương Lỗi cho, toàn bộ đều là Dương Lỗi kiếm được, hiện tại không chút do dự viết tên con gái ông vào, hiển nhiên Dương Lỗi rất thích con gái ông.
Ở đây một hồi, bởi vì Dương Lỗi và Tiêu Vũ còn phải đi làm các loại thủ tục với chủ nhà trước năm giờ, cho nên cũng không trò chuyện lâu.
Hai bên chính thức ký hợp đồng, bởi vì là mua đứt, cho nên các loại thủ tục được hoàn tất rất nhanh, trong ngày đã làm xong phần lớn, về phần giấy chứng nhận bất động sản và các thứ khác, còn cần chờ cục bất động sản xét duyệt.
Đương nhiên, những việc này đã không còn quan trọng, căn nhà này đã hoàn toàn thuộc về sở hữu của Dương Lỗi và Tiêu Vũ!
. . . . . .
Bên kia, Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như về đến nhà.
Tôn Nhã Như nhịn không được nói: "Lão Tiêu, chồng của Tiểu Lỗi là người rất có bản lĩnh, tháng sáu kiếm được gần 20 triệu, Tiểu Vũ coi như là khổ tận cam lai."
Bà nhịn không được nhắc tới, Tiêu Quốc Cường biết, Tôn Nhã Như lại đang giúp Dương Lỗi tăng độ hảo cảm ở trước mặt ông.
Ông không nói gì, đi vào phòng, sau một lúc lâu lấy thẻ ngân hàng ra.
"Lão Tiêu, đây. . ."
Nhìn thẻ ngân hàng, Tôn Nhã Như sửng sốt một chút nói.
Đương nhiên bà biết cái thẻ này, số tiền hiện có trong thẻ là tiền gửi không kỳ hạn, hiện tại tính ra hẳn là có 2.7 triệu.
Đây là Tiêu Quốc Cường và bà cùng chuẩn bị để mua nhà cho Tiêu Vũ sau khi tốt nghiệp.
Tiêu Quốc Cường đưa thẻ cho Tôn Nhã Như, mặt lạnh nói: "Nếu nhà viết tên Tiểu Vũ, nhà chúng ta cũng không thể lợi dụng được, rút tiền ở trong đây ra đưa cho Tiểu Vũ, như vậy sẽ không cần đợi đến tháng sau."
Ông biết, hiện tại trong tay Dương Lỗi chỉ có không đến 20 triệu, hơn 2 triệu còn lại phải đợi tới tháng sau mới đủ.
"Được, lão Tiêu, tôi sẽ đưa số tiền kia cho con gái." Tôn Nhã Như cười nói.
Bà nhân cơ hội khuyên nhủ: "Ông xem, hiện tại con gái đã lâu không về nhà, hai cháu gái cưng cũng chưa từng đến đây, dù giận tới đâu thì mấy năm rồi hẳn là cũng nên tiêu hết rồi? Ông xem hiện tại Dương Lỗi cũng đã về đây, trước kia nó không xuất hiện là bởi vì trên người đã xảy ra biến cố, trước đó không lâu mới từ nước ngoài trở về."
Hiện tại, hiển nhiên Tiêu Quốc Cường cũng không còn kiên trì như vậy nữa, nhưng mà, đối với một người cố chấp, bảo thủ, sĩ diện như Tiêu Quốc Cường mà nói, không thể nào chủ động mở miệng bảo Dương Lỗi và Tiêu Vũ đến đây, nhất định phải cho Tiêu Quốc Cường một bậc thang xuống.
Nghe vậy, Tiêu Quốc Cường lạnh mặt không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ.
Sau một lúc lâu ông khoát tay, nói: "Bà muốn gặp con gái thì gặp đi, không cần nói với tôi, lúc gặp cũng chưa chắc tôi có ở nhà."
Sau khi nói xong, ông liền đi vào phòng.
Trên thực tế, ông cũng biết tình huống của Dương Lỗi, cũng không phải là bỏ rơi con gái mình.
Nếu lúc trước Dương Lỗi thật sự làm ra chuyện tổn thương tới con gái mình, thì ông chắc chắn không thể nào tha thứ.
Bởi vì chuyện trước kia là có nguyên nhân, mà hiện tại, toàn bộ biểu hiện của Dương Lỗi đều khá tốt, thật ra trong lòng ông đã chậm rãi chấp nhận Dương Lỗi.
Ông cũng chỉ có một đứa con gái cưng, cũng không thể cứ chiến tranh lạnh với con gái mãi được đúng không?
"Cái lão già này."
Nhìn dáng vẻ mạnh miệng của Tiêu Quốc Cường, trong lòng Tôn Nhã Như thầm buồn cười.
Để xem lần tới con gái và con rể đến, tôi xem ông có ở nhà không! Đoán chừng là sẽ ở nhà mà chờ đó!
Nhìn thẻ ngân hàng trong tay, Tôn Nhã Như vội vàng gọi điện thoại cho con gái mình.
. . . . . .
"Alo, mẹ."
Bên kia, Tiêu Vũ nhận được điện thoại của Tôn Nhã Như.
Nghe được lời của Tôn Nhã Như, Tiêu Vũ sửng sốt: "2.7 triệu?"
"Tiểu Vũ, số tiền này là cha và mẹ chuẩn bị cho con, cha con vẫn luôn cất giữ, chưa từng lấy ra."
Tôn Nhã Như cười nói: "Chuyện trước kia con đừng nên trách cha con, cha của con chỉ là mạnh miệng, trong lòng ông ấy không biết là yêu thương con biết bao nhiêu. Thật ra chỗ làm việc của con là do cha con dựa vào mối quan hệ của ông ấy mà tìm được, hôm nay đến đó, với sự thông minh của cha con, mẹ căn bản là không lừa được ông ấy, nhưng mà ông ấy vẫn làm bộ như bị mẹ lừa, đi tới tiểu khu Trung Hải."
"Mẹ, con biết. Con chưa từng trách cha."
Giọng nói Tiêu Vũ mang theo một chút nghẹn ngào.
Từ nhỏ đến lớn, quả thật Tiêu Quốc Cường rất thương cô, cô muốn cái gì đều mua cho cô.
Chương 124 Không thể chiếm hời của Dương Lỗi 2
"Được rồi, Tiểu Vũ, không nói mấy chuyện này, mấy ngày nữa bên nhà xuất bản của con nghỉ, thì mang Dương Lỗi, còn có Dao Dao, Kỳ Kỳ về nhà một chuyến, mẹ nói con nghe, cha của con bây giờ vẫn còn mạnh miệng, mẹ nói để cho các con về nhà, ông ấy nói tùy mẹ, không cần nói cho ông ấy biết chuyện này, còn nói lúc các con tới có thể ông ấy sẽ không ở nhà. . ." Tôn Nhã Như chú ý đến giọng nói của con gái, liền trực tiếp nói sang chuyện khác.
Bà cười nói: "Các con cứ tới đây vào buổi sáng, rồi chơi cho đến tối, để mẹ xem ông ấy có ở nhà không."
"Được, mẹ, chủ nhật con được nghỉ, đến lúc đó con nhất định sẽ tới cùng Thạch Đầu và Dao Dao, Kỳ Kỳ!" Tiêu Vũ vội vàng nói.
Hai mẹ con nói một hồi, Tiêu Vũ cúp điện thoại.
Bên kia, Dương Lỗi đang ở với hai con gái cưng.
"Cha, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đổi sang nhà lớn sao?"
Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ tò mò hỏi.
Hiện tại mặc dù bé còn nhỏ, nhưng mà cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
"Đúng vậy, chờ cha mẹ mua đồ đạc cho nhà mới xong, chúng ta sẽ dọn đến nhà mới."
Dương Lỗi cười nói: "Kỳ Kỳ có thích nhà mới không?"
Dương Kỳ Kỳ gật gật đầu nhỏ, nói: "Thích. Nhà kia thật là lớn, còn lớn hơn nhà của Lộ Lộ."
Lộ Lộ là một người chị em của Dương Kỳ Kỳ ở nhà trẻ, quan hệ vô cùng tốt, lúc trước Lộ Lộ làm sinh nhật ở nhà, mời bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đến chơi.
"Cha, đồ đạc của chúng ta ở đây có thể mang đến nhà mới không? Con có vài món đồ chơi, không muốn bỏ lại." Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ lại chờ mong hỏi.
"Đương nhiên là được, Kỳ Kỳ muốn mang cái gì qua cũng được." Dương Lỗi cười nói.
Có thể con gái của mình đã nghĩ rằng dọn đến nhà lớn, thì đồ ở nơi này sẽ không thể mang đi.
Dương Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy sau này tới sinh nhật, con có thể mời Lộ Lộ tới nhà chơi không?”
Dương Lỗi mỉm cười, nói tất nhiên có thể.
Hắn đang nói chuyện với hai cô con gái thì Tiêu Vũ đi tới, Dương Lỗi lại nói lại chuyện này một lần nữa.
“Xem ra nhạc phụ đại nhân đã chấp nhận anh rồi.” Nghe được Tiêu Vũ nói, Dương Lỗi vô cùng vui vẻ.
Thật ra hắn chẳng quan tâm đến số tiền trong thẻ ngân hàng, tiền của hắn cũng là của Tiêu Vũ và các con, không cần phải so đo gì cả.
Điều hắn vui nhất chính là Tiêu Quốc Cường cuối cùng cũng đã buông tay.
“Tiêu Vũ, chờ ba ngày nữa về nhà, anh sẽ nói chuyện với cha em về hôn sự của chúng ta.” Dương Lỗi nói.
Bây giờ bọn họ mặc dù ở bên nhau nhưng không có danh phận gì cả, người thân họ hàng cũng chưa biết.
Chỉ khi nào tổ chức hôn lễ, người thân tới tham gia, được mọi người chứng kiến, như thế mới là vợ chồng thực sự.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thạch Đầu, anh cứ tìm thời cơ thích hợp rồi hãy nói, thử xem xem thái độ của cha em như thế nào đã.”
Hiện giờ, thái độ của Tiêu Quốc Cường cũng chỉ là hơi buông lỏng một chút mà thôi, nếu như vội vàng quá thì không nhất định có được hiệu quả tốt.
"Yên tâm đi."
Dương Lỗi cười nói: “Anh nhất định sẽ chú ý thái độ. Nói tóm lại, anh phải nhanh chóng cưới được Tiểu Vũ của anh về nhà.”
Hắn hôn Tiêu Vũ một cái.
“Nào nào.” Tiêu Vũ lườm hắn một cái, nhưng trên mặt cũng mang theo ý cười. Cô cũng rất mong chờ ngày đó.
...
Sau khi quyết định ba ngày nữa sẽ tới nhà cha vợ, Dương Lỗi lại bắt đầu tính toán kế hoạch kiếm tiền.
Tất cả số tiền mà hắn kiếm được trong tháng sáu đã được dùng để mua biệt thự. Ngày 12 sẽ nhận được nhuận bút, số tiền đó cũng sẽ dùng để sửa sang biệt thự.
Có thể nói, hiện giờ trong tay hắn không có tiền.
Nếu ba ngày sau tới nhà cha vợ bàn chuyện cưới xin thì nhất định phải cần một khoản tiền lớn để chuẩn bị cho hôn lễ.
Chưa nói đến tiền sính lễ, ít nhất cũng phải có một chiếc xe tốt đã.
Hiện tại, trong nhà Dương Lỗi cũng có một chiếc xe trị giá ba trăm ngàn, nhưng Dương Lỗi không thích chiếc xe này cho lắm.
Hắn biết bác cả của Tiêu Vũ là một người rất giàu có, tài sản ít nhất cũng phải hơn một tỷ, thế nên hắn nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt cha mẹ vợ, không thể nào quá thua kém.
Đây cũng không phải hắn muốn so sánh hay gì cả, chủ yếu là có nhiều kẻ lắm lời, luôn thích dị nghị sau lưng người khác.
Hơn nữa, lúc trước chuyện Tiêu Vũ chưa lập gia đình mà đã sinh con đã khiến nhà họ Tiêu náo loạn vô cùng, những người thân nhà họ Tiêu chắc chắn đều biết.
Tiêu Vũ vì hắn mà chịu nhiều ấm ức như vậy, lần này hắn nhất định phải bù đắp cho cô!
Căn biệt thự rộng 280 mét vuông trị giá hơn 20 triệu được dùng làm nhà tân hôn, Dương Lỗi cảm thấy mình ít nhất cũng phải mua một chiếc xe có giá trị khoảng chừng một triệu nữa. Nhà cửa xe cộ như thế này, nói ra cũng không đến nỗi mất mặt.
Lúc này, Dương Lỗi muốn khoe khoang. Chỉ có khoe ra để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy thì nhóm họ hàng nhà họ Tiêu mới không còn lời nào để nói.
Hắn thể hiện ra mình có điều kiện tốt thì người khác sẽ không nói gì Tiêu Vũ nữa, mà ngược lại còn hâm mộ cô.
Nhưng mà hiện giờ Dương Lỗi không có tiền, áp lực như núi, haizz.
“Phải mau chóng kiếm tiền thôi!!!”
Dương Lỗi âm thầm hít sâu một hơi.
Mặc dù bây giờ hắn đã kiếm được hơn 20 triệu, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Chương 125 [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]
“Tối nay [Ca vương ca hậu] bắt đầu vòng tranh tài thứ tư rồi, ca khúc mới lại có thể kiếm được tiền!”
Trong lòng hắn đang vô cùng mong đợi.
Đối với lượt tải xuống bài hát mà nói thì trên thực tế, lượt tải xuống trong mấy ngày qua cũng đã chiếm một lượng lớn rồi.
Ví dụ như ca khúc [Đóa sen xanh] vừa mới phát hành thì đã có hơn mười triệu lượt tải xuống chỉ trong vòng hai mươi tư giờ!
Tính đến bây giờ, [Đóa sen xanh] đã phát hành được một tuần rồi, mà tổng lượt tải chỉ là 15 triệu!
Giống như lúc mới phát hành [Gió nổi lên rồi] vậy, lúc mới đầu thì lượt tải xuống không ngừng gia tăng, nhưng bây giờ đã hơn một tháng trôi qua thì tổng số lượng lượt tải xuống của [Gió thổi lên rồi] chỉ dừng ở mức 16 triệu!
Đây là trạng thái bão hòa của các bài hát, về cơ bản không thể tăng thêm lượt tải xuống nữa, có tăng cũng chỉ tăng một chút không đáng kể.
Thế nên, những bài hát như [Gió nổi lên rồi], [Giấc mơ ban đầu]... đã mang về cho Dương Lỗi thu nhập tháng sáu lên tới 15 triệu, nhưng sang tháng bảy thì đạt được 5 triệu cũng là tốt lắm rồi.
Nếu như muốn thu nhập tăng lên thì phải có ca khúc mới.
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là tám giờ rưỡi tối!
[Ca vương ca hậu] ghi hình tổng cộng sáu vòng, thời gian ghi hình là năm tuần. Trong vòng này còn lại tám tuyển thủ, sẽ chỉ có bốn trong số tám người có thể tiếp tục đi vào vòng trong!
Sang vòng tiếp theo, bốn người đó sẽ tiến hành PK, bốn chọn hai. Hai người cuối cùng sẽ vào vòng cuối, tranh giải quán quân!
Nói cách khác, vòng thứ năm và vòng thứ sáu hợp lại làm một, vòng cuối cùng cần hai bài hát.
Hôm nay là đêm áp chót!
Trên sân khấu rộng lớn, tám người Dương Tuyết Nhu, Triệu Vô Minh, Chu Thanh... đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Vòng so tài thứ tư!”
“Chỉ cần hôm nay thăng cấp là có thể tranh đoạt ba vị trí top đầu!”
Những ca sĩ đều vô cùng thận trọng.
Triệu Vô Minh nhìn Dương Tuyết Nhu một cái, trong lòng cảm thấy hơi áp lực.
Lần này anh ta dùng nhiều con át chủ bài như vậy mà điểm số cũng chỉ hơn Dương Tuyết Nhu 0,1 điểm, bất phân thắng bại.
"Chào mừng quý vị đến với chương trình ca nhạc quy mô lớn[Ca vương ca hậu]. Tôi là MC Hoa Vũ. Bây giờ, vòng tranh tài thứ tư của [Ca vương ca hậu] đã sắp bắt đầu, tổng cộng có tám tuyển thủ. Dưới sự lựa chọn của bốn vị giám khảo và 500 khán giả và tất cả mọi người đang xem trực tiếp, chúng tôi sẽ loại bốn người, bốn người còn lại sẽ tiếp tục tiến vào vòng thứ năm.
...Bây giờ, chúng ta bắt đầu bốc thăm để quyết định thứ tự biểu diễn.”
MC Hoa Vũ lên sân khấu, mỉm cười nói.
Sau đó, tám tuyển thủ lần lượt lên sân khấu.
Dương Tuyết Nhu nhìn con số trong tay mình.
“5.”
Cô đi về phòng nghỉ, bắt đầu chờ đợi.
Lần này Triệu Vô Minh bốc được số “1”, ca khúc do Triệu Quân Hàn viết, đạt được 96,8 điểm.
Triệu Quân Hàn cũng là một nhà soạn nhạc đỉnh cấp, mặc dù so ra thì vẫn kém Phương Văn, nhưng cũng không kém là bao. Nếu như Phương Văn 98 điểm thì Triệu Quân Hàn cũng phải 95, 96 điểm.
Chu Thanh bốc được vị trí số 3, là một bài Rock and Roll, đạt được 95,1 điểm!
Chẳng mấy chốc đã tới lượt Dương Tuyết Nhu.
“Dương Tuyết Nhu ra sân!”
“Tôi cảm thấy trong số những ca sĩ ở đây thì Dương Tuyết Nhu là hát hay nhất.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Không biết lần này cô ấy sẽ trình diễn ca khúc nào nhỉ?”
Có rất nhiều người không có trình độ cảm thụ âm nhạc như những vị ban giám khảo, chỉ đơn giản là cảm thấy dễ nghe là được.
Nếu như so sánh như thế thì âm nhạc của Dương Tuyết Nhu đúng là du dương hơn.
Trên thực tế, mỗi lần chấm điểm thì điểm ban giám khảo chấm cho Dương Tuyết Nhu đều thấp hơn khán giả chấm điểm.
Còn Triệu Vô Minh, Chu Thanh thì được ban giám khảo chấm cao hơn khán giả.
Tính ra không ai dành được ưu thế.
“Dương Tuyết Nhu, lần này cô mang tới ca khúc gì thế?” Lưu Hàng mỉm cười dò hỏi.
Dương Tuyết Nhu đứng trên sân khấu, cầm micro: “Ca khúc tôi mang tới vẫn là do thầy Mộc Dịch sáng tác, ca khúc có tên là [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]”
Trên sân khấu, ánh đèn chiếu sáng, tập trung lên người Dương Tuyết Nhu.
Cô cầm micro, mỉm cười nói: “Vào ban đêm, chúng ta đều sẽ ngắm nhìn bầu trời. Mà trên bầu trời ấy, lúc nào cũng có một ngôi sao sáng nhất, lấp lánh nhất, dẫn dắt chúng ta đi về phía trước. Tiếp theo đây, tôi xin được trình bày ca khúc [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]”
Dương Tuyết Nhu vừa nói xong, trên màn hình lập tức xuất hiện vô số bình luận.
“[Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]? Đây lại là một ca khúc truyền cảm hứng à?”
“Đúng vậy, mấy bài hát mà Dương Tuyết Nhu hát trong chương trình [Ca vương ca hậu] đều là những bài truyền cảm hứng rất tuyệt vời.”
“Mộc Dịch hẳn là rất am hiểu thể loại này.”
Mặc dù đều là ca khúc truyền cảm hứng, nhưng trong mắt mọi người vẫn ngập tràn chờ mong.
Ba bài hát ở ba vòng trước đều mang lại những cảm xúc khác nhau, thế nên những bài hát như thế này thực sự là nghe bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Mọi người bàn tán sôi nổi, sau đó bên tai chậm rãi vang lên âm nhạc du dương.
Phần nhạc dạo của ca khúc này khá nhẹ nhàng, thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
“Nhạc dạo nhẹ nhàng quá, nghe rất dễ chịu.”
“Có vẻ không phải là một ca khúc Rock and roll như [Đóa sen xanh].”
Mọi người đều tò mò bàn tán.
Âm nhạc của [Đóa sen xanh] ngay từ đầu đã cực kỳ sôi nổi, khiến cho người ta không nhịn được mà rung động, nhưng ca khúc hiện tại thì lại hoàn toàn trái ngược.
Trong lòng Dương Lỗi thầm buồn cười, trước kia học đại học lúc mua quần áo Tiêu Vũ cũng hay dùng chiêu này.
"Được, chúng ta đi xem tiếp, nghe nói nhà ở tiểu khu Trung Cảnh cũng không tệ."
Dương Lỗi gật gật đầu, cùng Tiêu Vũ ôm hai con gái đi ra ngoài.
Tiểu Dao Dao và Tiểu Kỳ Kỳ cũng rất thông minh, miễn cưỡng nghe hiểu một vài chuyện, lúc này ngậm miệng không nói lời nào.
Chưa đi được vài bước, rốt cuộc chủ nhà mở miệng, nói: "Được, 80.000 một mét vuông thì 80.000 một mét vuông!"
Ông ta nhìn Dương Lỗi nói: "Số tiền này chừng nào thì cậu có thể đưa cho tôi?"
80.000 một mét vuông, tổng cộng Dương Lỗi phải đưa 22.4 triệu.
Thấy chủ nhà đồng ý, Dương Lỗi mỉm cười, nói: "Dựa theo quy trình thông thường đi, tôi đưa trước 50%, là 11.2 triệu, hoàn tất thủ tục, hẳn là vào ngày 15, ngày 15 tôi giao 8.8 triệu."
11.2 triệu cộng 8.8 triệu, là 20 triệu.
Vào ngày 12 sẽ được chuyển tiền nhuận bút, trong thẻ của Dương Lỗi đại khái sẽ có 19.8 triệu.
Nhưng mà, trong thời gian này hắn vẫn đang bán ca khúc như cũ, cho nên dễ dàng có được 20 triệu.
"Về phần 2.4 triệu còn lại, ngày 5 tháng sau sẽ giao đủ."
Nghe Dương Lỗi nói như vậy, chủ nhà gật gật đầu, không có ý kiến, nói: "Được!"
Hơn 2 triệu còn lại đối với ông ta cũng không có tác dụng gì lớn, giao chậm một chút cũng không thành vấn đề.
Sang nhượng giấy chứng nhận bất động sản và những thứ khác đều cần chừng mười ngày, vừa mới bắt đầu Dương Lỗi sẽ không giao toàn bộ tiền, trong lòng ông ta cũng hiểu được.
"A, Tiểu Vũ, sao con lại ở đây?"
Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói kinh ngạc vang lên.
Ở cửa phòng, xuất hiện một đôi nam nữ trung niên, khuôn mặt của người phụ nữ rất quen, đúng là mẹ Tiêu, Tôn Nhã Như, về phần người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt thoạt nhìn có chút cứng ngắc là cha Tiêu, Tiêu Quốc Cường.
"Ai nha, còn có hai cháu gái cưng của bà nữa, mau đến cho bà ngoại ôm một cái nào."
Tôn Nhã Như mang theo Tiêu Quốc Cường đi đến, bà nhìn về phía hai đứa bé, càng nhìn càng thích, gọi hai bé lại.
"Bà ngoại."
Nhìn thấy Tôn Nhã Như, hai bé Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao đều rất nể tình, lon ton chạy tới.
Lúc này Tôn Nhã Như nháy nháy mắt với con gái mình, hôm nay bà đã nghĩ hết các loại biện pháp mới lôi được cha Tiêu đến đây.
Vì thế, bà đã hao tốn không ít nơ ron thần kinh.
Lúc này Dương Lỗi nhìn Tiêu Quốc Cường, mà lúc này Tiêu Quốc Cường cũng nhìn về phía hắn, có thể là trời sinh cha vợ và con rể là kẻ địch, nháy mắt ánh mắt hai người gần như liền tiếp xúc với nhau.
Cho dù đã qua nhiều năm, nhưng lúc này trong lòng Tiêu Quốc Cường vẫn còn lửa giận như cũ, nhìn về phía tên nhóc khốn nạn trước mặt.
Chính là tên khốn này đã hại con gái của ông!
Vẻ mặt ông nghiêm túc, nhìn chằm chằm Dương Lỗi, nhìn dáng vẻ của ông giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đến đánh hắn.
Đối với cha vợ này của mình, Dương Lỗi vẫn có chút chột dạ, dựa trên những phân tích của hắn đối với Tiêu Quốc Cường thông qua những tin tức đã biết, cha vợ này rất khó thu phục.
"Ai nha, lão Tiêu, hôm nay vừa khéo gặp con gái, đây là hai cháu gái ngoan của ông đó, Dao Dao và Kỳ Kỳ." Tôn Nhã Như cười nói.
Vẻ mặt Tiêu Quốc Cường rất là nghiêm túc, sắc mặt u ám, nhưng nhìn hai cháu ngoại của mình, trong mắt không khỏi lộ ra một chút nhu hòa.
Tuy rằng chưa có chân chính tiếp xúc, nhưng mà ông đã nhìn vô số lần ở trong di động của Tôn Nhã Như.
Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ biết Tiêu Quốc Cường là ông ngoại của các bé, lúc trước các bé đã từng xem ảnh chụp, các bé muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Tiêu Quốc Cường, liền không khỏi có chút sợ hãi.
Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ còn lui ra phía sau chị gái một chút, trong lòng bé nghĩ: Ông ngoại này thật là hung dữ nha.
Nhìn thấy động tác nhỏ của Dương Kỳ Kỳ, sắc mặt Tiêu Quốc Cường không khỏi trở nên càng đen hơn.
"Mình là ông ngoại, mình đáng sợ như vậy sao?" Tiêu Quốc Cường nghĩ trong lòng.
"Cha."
Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi lên trước gọi.
Cô giới thiệu Dương Lỗi: "Đây là Dương Lỗi, cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ."
Dương Lỗi cũng trực tiếp tiến lên, gọi: "Cha, con là Dương Lỗi."
Hắn da mặt dày, dáng vẻ quen thuộc, không chút dè dặt.
Đối mặt với tên khốn mặt dày trước mặt này, Tiêu Quốc Cường trực tiếp không nhìn, giống như là không nhìn thấy Dương Lỗi vậy.
Về phần Tiêu Vũ, ông cũng không nói gì.
"Cái ông già bảo thủ này."
Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Quốc Cường, Tôn Nhã Như lập tức có chút bất mãn, nói: "Con gái đang nói chuyện với ông đó, ông bị câm à?"
Tiêu Quốc Cường hừ lạnh một tiếng, nói: "Từ bao giờ mà bà biết lừa người? Gạt tôi tới đây?"
Nghe vậy, Tôn Nhã Như lập tức nổi giận, nói: "Tôi lừa ông cái gì? Đây không phải là vừa khéo gặp được bọn Tiểu Vũ à?"
Bà nói thẳng: "Tiểu Vũ, chúng ta không để ý tới cha con nữa."
Bà xem biệt thự một chút, ánh mắt sáng lên, nói: "Tiểu Vũ, các con đang mua nhà ở đây sao?"
"Vâng."
Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Căn này con và Dương Lỗi, còn có Dao Dao, Kỳ Kỳ đều rất thích, chuẩn bị mua."
"A, căn lớn như vậy, hẳn là tốn không ít tiền phải không?" Tôn Nhã Như hỏi.
Tiêu Vũ nói: "Hơn 22 triệu."
Hai người nói chuyện, lúc này Tiêu Quốc Cường xụ mặt không nói lời nào không nhìn các cô, nhưng mà nhìn ánh mắt của ông, hình như là cũng đang đánh giá căn biệt thự này.
Chương 123 Không thể chiếm hời của Dương Lỗi 1
Cha vợ Tiêu Quốc Cường đang đánh giá căn biệt thự này.
Lúc này trong lòng ông âm thầm gật đầu, căn biệt thự này quả thật rất tốt, bất kể là mức độ tiện nghi, diện tích, phong cảnh,v.v… đều vô cùng tốt.
"Tiểu Vũ, Dương Lỗi và con mua biệt thự này, các con định đứng tên thế nào?"
Đang xem, giọng nói của Tôn Nhã Như truyền đến bên tai.
Trên thực tế, Tôn Nhã Như là cố ý hỏi. Lúc trước bà cũng đã biết rồi.
Nhưng mà, hiện tại bà phải giúp Dương Lỗi tăng độ hảo cảm ở trước mặt Tiêu Quốc Cường.
Lúc này Tiêu Quốc Cường nghe được lời bà hỏi, cũng len lén nghe.
Ông biết tình huống của con gái mình, không bỏ ra được bao nhiêu tiền, tiền mua biệt thự trên cơ bản đều là Dương Lỗi lấy ra.
Dương Lỗi cười nói: "Mẹ, nhà ở viết tên hai người là con và Tiểu Vũ, mua đứt."
Nghe được Dương Lỗi trả lời, trong lòng Tiêu Quốc Cường âm thầm gật đầu, thành kiến đối với Dương Lỗi cũng biến mất một chút.
Căn nhà hơn 22 triệu, hơn nữa nhà này còn không phải gia đình Dương Lỗi cho, toàn bộ đều là Dương Lỗi kiếm được, hiện tại không chút do dự viết tên con gái ông vào, hiển nhiên Dương Lỗi rất thích con gái ông.
Ở đây một hồi, bởi vì Dương Lỗi và Tiêu Vũ còn phải đi làm các loại thủ tục với chủ nhà trước năm giờ, cho nên cũng không trò chuyện lâu.
Hai bên chính thức ký hợp đồng, bởi vì là mua đứt, cho nên các loại thủ tục được hoàn tất rất nhanh, trong ngày đã làm xong phần lớn, về phần giấy chứng nhận bất động sản và các thứ khác, còn cần chờ cục bất động sản xét duyệt.
Đương nhiên, những việc này đã không còn quan trọng, căn nhà này đã hoàn toàn thuộc về sở hữu của Dương Lỗi và Tiêu Vũ!
. . . . . .
Bên kia, Tiêu Quốc Cường và Tôn Nhã Như về đến nhà.
Tôn Nhã Như nhịn không được nói: "Lão Tiêu, chồng của Tiểu Lỗi là người rất có bản lĩnh, tháng sáu kiếm được gần 20 triệu, Tiểu Vũ coi như là khổ tận cam lai."
Bà nhịn không được nhắc tới, Tiêu Quốc Cường biết, Tôn Nhã Như lại đang giúp Dương Lỗi tăng độ hảo cảm ở trước mặt ông.
Ông không nói gì, đi vào phòng, sau một lúc lâu lấy thẻ ngân hàng ra.
"Lão Tiêu, đây. . ."
Nhìn thẻ ngân hàng, Tôn Nhã Như sửng sốt một chút nói.
Đương nhiên bà biết cái thẻ này, số tiền hiện có trong thẻ là tiền gửi không kỳ hạn, hiện tại tính ra hẳn là có 2.7 triệu.
Đây là Tiêu Quốc Cường và bà cùng chuẩn bị để mua nhà cho Tiêu Vũ sau khi tốt nghiệp.
Tiêu Quốc Cường đưa thẻ cho Tôn Nhã Như, mặt lạnh nói: "Nếu nhà viết tên Tiểu Vũ, nhà chúng ta cũng không thể lợi dụng được, rút tiền ở trong đây ra đưa cho Tiểu Vũ, như vậy sẽ không cần đợi đến tháng sau."
Ông biết, hiện tại trong tay Dương Lỗi chỉ có không đến 20 triệu, hơn 2 triệu còn lại phải đợi tới tháng sau mới đủ.
"Được, lão Tiêu, tôi sẽ đưa số tiền kia cho con gái." Tôn Nhã Như cười nói.
Bà nhân cơ hội khuyên nhủ: "Ông xem, hiện tại con gái đã lâu không về nhà, hai cháu gái cưng cũng chưa từng đến đây, dù giận tới đâu thì mấy năm rồi hẳn là cũng nên tiêu hết rồi? Ông xem hiện tại Dương Lỗi cũng đã về đây, trước kia nó không xuất hiện là bởi vì trên người đã xảy ra biến cố, trước đó không lâu mới từ nước ngoài trở về."
Hiện tại, hiển nhiên Tiêu Quốc Cường cũng không còn kiên trì như vậy nữa, nhưng mà, đối với một người cố chấp, bảo thủ, sĩ diện như Tiêu Quốc Cường mà nói, không thể nào chủ động mở miệng bảo Dương Lỗi và Tiêu Vũ đến đây, nhất định phải cho Tiêu Quốc Cường một bậc thang xuống.
Nghe vậy, Tiêu Quốc Cường lạnh mặt không nói lời nào, dường như đang suy nghĩ.
Sau một lúc lâu ông khoát tay, nói: "Bà muốn gặp con gái thì gặp đi, không cần nói với tôi, lúc gặp cũng chưa chắc tôi có ở nhà."
Sau khi nói xong, ông liền đi vào phòng.
Trên thực tế, ông cũng biết tình huống của Dương Lỗi, cũng không phải là bỏ rơi con gái mình.
Nếu lúc trước Dương Lỗi thật sự làm ra chuyện tổn thương tới con gái mình, thì ông chắc chắn không thể nào tha thứ.
Bởi vì chuyện trước kia là có nguyên nhân, mà hiện tại, toàn bộ biểu hiện của Dương Lỗi đều khá tốt, thật ra trong lòng ông đã chậm rãi chấp nhận Dương Lỗi.
Ông cũng chỉ có một đứa con gái cưng, cũng không thể cứ chiến tranh lạnh với con gái mãi được đúng không?
"Cái lão già này."
Nhìn dáng vẻ mạnh miệng của Tiêu Quốc Cường, trong lòng Tôn Nhã Như thầm buồn cười.
Để xem lần tới con gái và con rể đến, tôi xem ông có ở nhà không! Đoán chừng là sẽ ở nhà mà chờ đó!
Nhìn thẻ ngân hàng trong tay, Tôn Nhã Như vội vàng gọi điện thoại cho con gái mình.
. . . . . .
"Alo, mẹ."
Bên kia, Tiêu Vũ nhận được điện thoại của Tôn Nhã Như.
Nghe được lời của Tôn Nhã Như, Tiêu Vũ sửng sốt: "2.7 triệu?"
"Tiểu Vũ, số tiền này là cha và mẹ chuẩn bị cho con, cha con vẫn luôn cất giữ, chưa từng lấy ra."
Tôn Nhã Như cười nói: "Chuyện trước kia con đừng nên trách cha con, cha của con chỉ là mạnh miệng, trong lòng ông ấy không biết là yêu thương con biết bao nhiêu. Thật ra chỗ làm việc của con là do cha con dựa vào mối quan hệ của ông ấy mà tìm được, hôm nay đến đó, với sự thông minh của cha con, mẹ căn bản là không lừa được ông ấy, nhưng mà ông ấy vẫn làm bộ như bị mẹ lừa, đi tới tiểu khu Trung Hải."
"Mẹ, con biết. Con chưa từng trách cha."
Giọng nói Tiêu Vũ mang theo một chút nghẹn ngào.
Từ nhỏ đến lớn, quả thật Tiêu Quốc Cường rất thương cô, cô muốn cái gì đều mua cho cô.
Chương 124 Không thể chiếm hời của Dương Lỗi 2
"Được rồi, Tiểu Vũ, không nói mấy chuyện này, mấy ngày nữa bên nhà xuất bản của con nghỉ, thì mang Dương Lỗi, còn có Dao Dao, Kỳ Kỳ về nhà một chuyến, mẹ nói con nghe, cha của con bây giờ vẫn còn mạnh miệng, mẹ nói để cho các con về nhà, ông ấy nói tùy mẹ, không cần nói cho ông ấy biết chuyện này, còn nói lúc các con tới có thể ông ấy sẽ không ở nhà. . ." Tôn Nhã Như chú ý đến giọng nói của con gái, liền trực tiếp nói sang chuyện khác.
Bà cười nói: "Các con cứ tới đây vào buổi sáng, rồi chơi cho đến tối, để mẹ xem ông ấy có ở nhà không."
"Được, mẹ, chủ nhật con được nghỉ, đến lúc đó con nhất định sẽ tới cùng Thạch Đầu và Dao Dao, Kỳ Kỳ!" Tiêu Vũ vội vàng nói.
Hai mẹ con nói một hồi, Tiêu Vũ cúp điện thoại.
Bên kia, Dương Lỗi đang ở với hai con gái cưng.
"Cha, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đổi sang nhà lớn sao?"
Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ tò mò hỏi.
Hiện tại mặc dù bé còn nhỏ, nhưng mà cũng hiểu được rất nhiều chuyện.
"Đúng vậy, chờ cha mẹ mua đồ đạc cho nhà mới xong, chúng ta sẽ dọn đến nhà mới."
Dương Lỗi cười nói: "Kỳ Kỳ có thích nhà mới không?"
Dương Kỳ Kỳ gật gật đầu nhỏ, nói: "Thích. Nhà kia thật là lớn, còn lớn hơn nhà của Lộ Lộ."
Lộ Lộ là một người chị em của Dương Kỳ Kỳ ở nhà trẻ, quan hệ vô cùng tốt, lúc trước Lộ Lộ làm sinh nhật ở nhà, mời bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đến chơi.
"Cha, đồ đạc của chúng ta ở đây có thể mang đến nhà mới không? Con có vài món đồ chơi, không muốn bỏ lại." Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ lại chờ mong hỏi.
"Đương nhiên là được, Kỳ Kỳ muốn mang cái gì qua cũng được." Dương Lỗi cười nói.
Có thể con gái của mình đã nghĩ rằng dọn đến nhà lớn, thì đồ ở nơi này sẽ không thể mang đi.
Dương Kỳ Kỳ lại hỏi: “Vậy sau này tới sinh nhật, con có thể mời Lộ Lộ tới nhà chơi không?”
Dương Lỗi mỉm cười, nói tất nhiên có thể.
Hắn đang nói chuyện với hai cô con gái thì Tiêu Vũ đi tới, Dương Lỗi lại nói lại chuyện này một lần nữa.
“Xem ra nhạc phụ đại nhân đã chấp nhận anh rồi.” Nghe được Tiêu Vũ nói, Dương Lỗi vô cùng vui vẻ.
Thật ra hắn chẳng quan tâm đến số tiền trong thẻ ngân hàng, tiền của hắn cũng là của Tiêu Vũ và các con, không cần phải so đo gì cả.
Điều hắn vui nhất chính là Tiêu Quốc Cường cuối cùng cũng đã buông tay.
“Tiêu Vũ, chờ ba ngày nữa về nhà, anh sẽ nói chuyện với cha em về hôn sự của chúng ta.” Dương Lỗi nói.
Bây giờ bọn họ mặc dù ở bên nhau nhưng không có danh phận gì cả, người thân họ hàng cũng chưa biết.
Chỉ khi nào tổ chức hôn lễ, người thân tới tham gia, được mọi người chứng kiến, như thế mới là vợ chồng thực sự.
Tiêu Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: “Thạch Đầu, anh cứ tìm thời cơ thích hợp rồi hãy nói, thử xem xem thái độ của cha em như thế nào đã.”
Hiện giờ, thái độ của Tiêu Quốc Cường cũng chỉ là hơi buông lỏng một chút mà thôi, nếu như vội vàng quá thì không nhất định có được hiệu quả tốt.
"Yên tâm đi."
Dương Lỗi cười nói: “Anh nhất định sẽ chú ý thái độ. Nói tóm lại, anh phải nhanh chóng cưới được Tiểu Vũ của anh về nhà.”
Hắn hôn Tiêu Vũ một cái.
“Nào nào.” Tiêu Vũ lườm hắn một cái, nhưng trên mặt cũng mang theo ý cười. Cô cũng rất mong chờ ngày đó.
...
Sau khi quyết định ba ngày nữa sẽ tới nhà cha vợ, Dương Lỗi lại bắt đầu tính toán kế hoạch kiếm tiền.
Tất cả số tiền mà hắn kiếm được trong tháng sáu đã được dùng để mua biệt thự. Ngày 12 sẽ nhận được nhuận bút, số tiền đó cũng sẽ dùng để sửa sang biệt thự.
Có thể nói, hiện giờ trong tay hắn không có tiền.
Nếu ba ngày sau tới nhà cha vợ bàn chuyện cưới xin thì nhất định phải cần một khoản tiền lớn để chuẩn bị cho hôn lễ.
Chưa nói đến tiền sính lễ, ít nhất cũng phải có một chiếc xe tốt đã.
Hiện tại, trong nhà Dương Lỗi cũng có một chiếc xe trị giá ba trăm ngàn, nhưng Dương Lỗi không thích chiếc xe này cho lắm.
Hắn biết bác cả của Tiêu Vũ là một người rất giàu có, tài sản ít nhất cũng phải hơn một tỷ, thế nên hắn nhất định phải thể hiện thật tốt trước mặt cha mẹ vợ, không thể nào quá thua kém.
Đây cũng không phải hắn muốn so sánh hay gì cả, chủ yếu là có nhiều kẻ lắm lời, luôn thích dị nghị sau lưng người khác.
Hơn nữa, lúc trước chuyện Tiêu Vũ chưa lập gia đình mà đã sinh con đã khiến nhà họ Tiêu náo loạn vô cùng, những người thân nhà họ Tiêu chắc chắn đều biết.
Tiêu Vũ vì hắn mà chịu nhiều ấm ức như vậy, lần này hắn nhất định phải bù đắp cho cô!
Căn biệt thự rộng 280 mét vuông trị giá hơn 20 triệu được dùng làm nhà tân hôn, Dương Lỗi cảm thấy mình ít nhất cũng phải mua một chiếc xe có giá trị khoảng chừng một triệu nữa. Nhà cửa xe cộ như thế này, nói ra cũng không đến nỗi mất mặt.
Lúc này, Dương Lỗi muốn khoe khoang. Chỉ có khoe ra để cho tất cả mọi người đều nhìn thấy thì nhóm họ hàng nhà họ Tiêu mới không còn lời nào để nói.
Hắn thể hiện ra mình có điều kiện tốt thì người khác sẽ không nói gì Tiêu Vũ nữa, mà ngược lại còn hâm mộ cô.
Nhưng mà hiện giờ Dương Lỗi không có tiền, áp lực như núi, haizz.
“Phải mau chóng kiếm tiền thôi!!!”
Dương Lỗi âm thầm hít sâu một hơi.
Mặc dù bây giờ hắn đã kiếm được hơn 20 triệu, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Chương 125 [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]
“Tối nay [Ca vương ca hậu] bắt đầu vòng tranh tài thứ tư rồi, ca khúc mới lại có thể kiếm được tiền!”
Trong lòng hắn đang vô cùng mong đợi.
Đối với lượt tải xuống bài hát mà nói thì trên thực tế, lượt tải xuống trong mấy ngày qua cũng đã chiếm một lượng lớn rồi.
Ví dụ như ca khúc [Đóa sen xanh] vừa mới phát hành thì đã có hơn mười triệu lượt tải xuống chỉ trong vòng hai mươi tư giờ!
Tính đến bây giờ, [Đóa sen xanh] đã phát hành được một tuần rồi, mà tổng lượt tải chỉ là 15 triệu!
Giống như lúc mới phát hành [Gió nổi lên rồi] vậy, lúc mới đầu thì lượt tải xuống không ngừng gia tăng, nhưng bây giờ đã hơn một tháng trôi qua thì tổng số lượng lượt tải xuống của [Gió thổi lên rồi] chỉ dừng ở mức 16 triệu!
Đây là trạng thái bão hòa của các bài hát, về cơ bản không thể tăng thêm lượt tải xuống nữa, có tăng cũng chỉ tăng một chút không đáng kể.
Thế nên, những bài hát như [Gió nổi lên rồi], [Giấc mơ ban đầu]... đã mang về cho Dương Lỗi thu nhập tháng sáu lên tới 15 triệu, nhưng sang tháng bảy thì đạt được 5 triệu cũng là tốt lắm rồi.
Nếu như muốn thu nhập tăng lên thì phải có ca khúc mới.
...
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã là tám giờ rưỡi tối!
[Ca vương ca hậu] ghi hình tổng cộng sáu vòng, thời gian ghi hình là năm tuần. Trong vòng này còn lại tám tuyển thủ, sẽ chỉ có bốn trong số tám người có thể tiếp tục đi vào vòng trong!
Sang vòng tiếp theo, bốn người đó sẽ tiến hành PK, bốn chọn hai. Hai người cuối cùng sẽ vào vòng cuối, tranh giải quán quân!
Nói cách khác, vòng thứ năm và vòng thứ sáu hợp lại làm một, vòng cuối cùng cần hai bài hát.
Hôm nay là đêm áp chót!
Trên sân khấu rộng lớn, tám người Dương Tuyết Nhu, Triệu Vô Minh, Chu Thanh... đã chuẩn bị sẵn sàng.
“Vòng so tài thứ tư!”
“Chỉ cần hôm nay thăng cấp là có thể tranh đoạt ba vị trí top đầu!”
Những ca sĩ đều vô cùng thận trọng.
Triệu Vô Minh nhìn Dương Tuyết Nhu một cái, trong lòng cảm thấy hơi áp lực.
Lần này anh ta dùng nhiều con át chủ bài như vậy mà điểm số cũng chỉ hơn Dương Tuyết Nhu 0,1 điểm, bất phân thắng bại.
"Chào mừng quý vị đến với chương trình ca nhạc quy mô lớn[Ca vương ca hậu]. Tôi là MC Hoa Vũ. Bây giờ, vòng tranh tài thứ tư của [Ca vương ca hậu] đã sắp bắt đầu, tổng cộng có tám tuyển thủ. Dưới sự lựa chọn của bốn vị giám khảo và 500 khán giả và tất cả mọi người đang xem trực tiếp, chúng tôi sẽ loại bốn người, bốn người còn lại sẽ tiếp tục tiến vào vòng thứ năm.
...Bây giờ, chúng ta bắt đầu bốc thăm để quyết định thứ tự biểu diễn.”
MC Hoa Vũ lên sân khấu, mỉm cười nói.
Sau đó, tám tuyển thủ lần lượt lên sân khấu.
Dương Tuyết Nhu nhìn con số trong tay mình.
“5.”
Cô đi về phòng nghỉ, bắt đầu chờ đợi.
Lần này Triệu Vô Minh bốc được số “1”, ca khúc do Triệu Quân Hàn viết, đạt được 96,8 điểm.
Triệu Quân Hàn cũng là một nhà soạn nhạc đỉnh cấp, mặc dù so ra thì vẫn kém Phương Văn, nhưng cũng không kém là bao. Nếu như Phương Văn 98 điểm thì Triệu Quân Hàn cũng phải 95, 96 điểm.
Chu Thanh bốc được vị trí số 3, là một bài Rock and Roll, đạt được 95,1 điểm!
Chẳng mấy chốc đã tới lượt Dương Tuyết Nhu.
“Dương Tuyết Nhu ra sân!”
“Tôi cảm thấy trong số những ca sĩ ở đây thì Dương Tuyết Nhu là hát hay nhất.”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.”
“Không biết lần này cô ấy sẽ trình diễn ca khúc nào nhỉ?”
Có rất nhiều người không có trình độ cảm thụ âm nhạc như những vị ban giám khảo, chỉ đơn giản là cảm thấy dễ nghe là được.
Nếu như so sánh như thế thì âm nhạc của Dương Tuyết Nhu đúng là du dương hơn.
Trên thực tế, mỗi lần chấm điểm thì điểm ban giám khảo chấm cho Dương Tuyết Nhu đều thấp hơn khán giả chấm điểm.
Còn Triệu Vô Minh, Chu Thanh thì được ban giám khảo chấm cao hơn khán giả.
Tính ra không ai dành được ưu thế.
“Dương Tuyết Nhu, lần này cô mang tới ca khúc gì thế?” Lưu Hàng mỉm cười dò hỏi.
Dương Tuyết Nhu đứng trên sân khấu, cầm micro: “Ca khúc tôi mang tới vẫn là do thầy Mộc Dịch sáng tác, ca khúc có tên là [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]”
Trên sân khấu, ánh đèn chiếu sáng, tập trung lên người Dương Tuyết Nhu.
Cô cầm micro, mỉm cười nói: “Vào ban đêm, chúng ta đều sẽ ngắm nhìn bầu trời. Mà trên bầu trời ấy, lúc nào cũng có một ngôi sao sáng nhất, lấp lánh nhất, dẫn dắt chúng ta đi về phía trước. Tiếp theo đây, tôi xin được trình bày ca khúc [Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]”
Dương Tuyết Nhu vừa nói xong, trên màn hình lập tức xuất hiện vô số bình luận.
“[Ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm]? Đây lại là một ca khúc truyền cảm hứng à?”
“Đúng vậy, mấy bài hát mà Dương Tuyết Nhu hát trong chương trình [Ca vương ca hậu] đều là những bài truyền cảm hứng rất tuyệt vời.”
“Mộc Dịch hẳn là rất am hiểu thể loại này.”
Mặc dù đều là ca khúc truyền cảm hứng, nhưng trong mắt mọi người vẫn ngập tràn chờ mong.
Ba bài hát ở ba vòng trước đều mang lại những cảm xúc khác nhau, thế nên những bài hát như thế này thực sự là nghe bao nhiêu cũng không thấy đủ.
Mọi người bàn tán sôi nổi, sau đó bên tai chậm rãi vang lên âm nhạc du dương.
Phần nhạc dạo của ca khúc này khá nhẹ nhàng, thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng thoải mái.
“Nhạc dạo nhẹ nhàng quá, nghe rất dễ chịu.”
“Có vẻ không phải là một ca khúc Rock and roll như [Đóa sen xanh].”
Mọi người đều tò mò bàn tán.
Âm nhạc của [Đóa sen xanh] ngay từ đầu đã cực kỳ sôi nổi, khiến cho người ta không nhịn được mà rung động, nhưng ca khúc hiện tại thì lại hoàn toàn trái ngược.