-
Chương 119-121
Chương 119 Chia phần trăm vào tài khoản 1
Bây giờ là ngày cuối cùng của tháng 6, diễn đàn âm nhạc lớn nhất ở nước Hạ trong tháng này là KuGou Music, và ở thời điểm hiện tại ba vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng nhạc thịnh hành nhất đã hoàn toàn bị Dương Tuyết Nhu chiếm giữ!
Mà [Đoá sen xanh] giữ vị trí thứ 7!
10 bài hát, nhưng có đến 4 bài đều là của Dương Tuyết Nhu!
“Oa, Mộc Dịch cũng quá tài giỏi rồi”!
Tôi cũng phát hiện ra rằng 3 bài hát đứng đầu trong bảng xếp hạng thì cái tên Mộc Dịch đã xuất hiện 9 lần!
Điều này thật bất ngờ.
Rất nhiều người nghe nhạc chỉ chú ý đến ca sĩ, còn người sáng tác người soạn nhạc là ai thì họ không quá để tâm đến, ngay cả khi họ xem chương trình [Ca Vương Ca Hậu] biết Mộc Dịch là ai nhưng sau đó cũng quên đi.
Nhưng nay khi nhìn thấy 3 bài hát đứng đầu trong bảng xếp hạng nhạc thịnh hành, nhìn thấy cái tên Mộc Dịch liên tục xuất hiện mới cảm thấy kinh ngạc.
Đến 12 giờ đêm, cuối cùng lượt tải về của bài hát [Đoá sen xanh] dừng ở con số 11 triệu.
Và [Giấc mơ ban đầu] đạt 17 triệu, [Gió nổi lên rồi] đạt 16 triệu, [Thiếu niên] đạt 15 triệu.
.........
Tháng 6 qua đi, tháng 7 đến, nhưng sức nóng của bài hát [Đoá sen xanh] vẫn không hề giảm.
Dương Lỗi vẫn đang đợi được chuyển tiền vào tài khoản.
Tiền bản quyền của Dương Lỗi đã có vào ngày mồng 3, nhưng tiền cho bản nhạc vẫn chưa vào tài khoản.
《3,9 triệu》
Trên mặt Dương Lỗi nở ra nụ cười khi thấy thù lao của mình.
Tháng 6, [Che trời] kết thúc, nhưng sau khi kết thúc thì [Thế giới hoàn mỹ] đã được phát hành cùng ngày, hơn nữa còn duy trì ở mức bùng nổ 100 nghìn chữ mỗi ngày, và tháng 6 này, tiền bản quyền của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Tháng thứ nhất hơn 300 nghìn, tháng thứ hai gần 2 triệu, và phí bản quyền tháng thứ 3 đạt gần 4 triệu!
Tiểu thuyết chính là như vậy, càng về sau thì tiền bản quyền tích lũy sẽ ngày càng nhiều, bởi vì độc giả không chỉ đăng ký sách mới, mà còn đăng ký sách cũ!
Một số tác giả ngừng viết sau khi viết một vài cuốn sách và vẫn có thu nhập đáng kể hàng tháng!
"Tiền bản quyền đã có rồi, phần trăm chia cho KuGou Music sẽ có vào ngày mồng 5, và nó sẽ được chuyển cho công ty âm nhạc Hải Lam, không biết chia phần trăm sẽ là bao nhiêu?"
Dương Lỗi rất mong chờ nó.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày mùng 5, vào khoảng 9 giờ sáng, Tổng Giám đốc công ty âm nhạc Hải Lam Triệu Hướng Linh gọi điện thoại.
"Dương tiên sinh."
Bên kia điện thoại, Triệu Diễm Hồng trực tiếp nói: Chia phần trăm của [Gió nổi lên rồi], [Giấc mơ ban đầu], [Thiếu niên] và [Đoá sen xanh] trong tháng 6 của KuGou Music đã có rồi, Dương tiên sinh, phần trăm chia cho anh chúng tôi sẽ lập tức chuyển sang ."
Triệu Hướng Linh rất vui, bốn bài hát bao gồm [Gió nổi lên rồi], đã thành công hơn cô ta tưởng tượng, chúng trực tiếp chiếm lĩnh top 10 vào cuối tháng 6 và lượt tải xuống của những bài hát này đều vượt qua 10 triệu.
Lúc này nghĩ đến hợp đồng chia 50/50 đã ký với Dương Lỗi trước đó liền cảm thấy quá hời rồi.
Dương Lỗi có thể kiếm được rất nhiều tiền bằng cách dựa vào công ty âm nhạc Hải Lam của họ, công ty âm nhạc Hải Lam thậm chí còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách dựa vào Dương Lỗi!
Quản lý cấp cao của công ty âm nhạc Hải Lam đã ra lệnh, bất luận thế nào cũng phải nắm chắc mối quan hệ với Dương Lỗi, không được làm bất cứ điều gì hắn không thích!
Bốn bài hát trong một tháng, bài hát đầu tiên có hơn 10 triệu lượt tải xuống, ngay cả Phương Văn cũng không làm được.
Trên KuGou Music, trong cả thập kỷ qua, những bài hát có lượt tải xuống đột phá triệu lượt cộng lại không quá 300 bài, hầu hết đều là những bài hát kinh điển!
Vì cô ấy phụ trách những bài hát này, nên tiền thưởng tháng trước của cô ấy không ít.
Hôm nay tiền chia phần trăm của KuGou Music mới được chuyển vào tài khoản, cô ta lập tức gọi cho Dương Lỗi, chuẩn bị chuyển phần tiền của Dương Lỗi cho hắn để lấy lòng Dương Lỗi.
"Vào tài khoản chưa?"
Nghe Triệu Hướng Linh nói như vậy, Dương Lỗi gật đầu, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, cô chuyển qua đi."
Hắn đang rất mong chờ nó
"Ting!"
Trong vòng vài phút, điện thoại di động của Dương Lỗi reo lên.
Hắn liếc nhìn tin nhắn.
"[Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc] lúc 9:15 ngày 5 tháng 7, tài khoản số đuôi 2124 đã hoàn thành giao dịch chuyển 15101915.91 RMB, số dư 15411875.83 .
“Chia phần trăm của bài hát là 15 triệu!” Dương Lỗi nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Tuy nhiên, việc các bài hát được chia phần trăm nhiều như vậy là điều bình thường.
Hắn chia 20% của [Gió nổi lên rồi], lúc này [Gió nổi lên rồi] đã có 16 triệu lượt tải xuống và KuGou Music trừ 20% phí kênh thì còn lại 13 triệu.
Hắn chia 20%, tức là hơn 2,6 triệu.
[Giấc mơ ban đầu] có 17 triệu lượt tải xuống, [Thiếu niên] có 15 triệu lượt tải xuống và [Đoá sen xanh] có 11 triệu lượt tải xuống, tổng cộng là 43 triệu.
KuGou Music trích 20% phí kênh, còn lại 35 triệu.
Hắn chia 50% số tiền này là hơn 17 triệu.
Cộng cả 4 bài hát, hắn kiếm được 20 triệu.
Tuy nhiên, với thu nhập cao như vậy, phải khấu trừ rất nhiều loại thuế, sau khi khấu trừ thuế, Dương Lỗi được chuyển vào tài khoản 15 triệu.
"Dương tiên sinh, đây là chi tiết chia phần trăm."
Chương 120 Chia phần trăm vào tài khoản 2
Sau khi nhận được tiền vào tài khoản, Triệu Hướng Linh đã gửi danh sách chi tiết ghi chép lại cách chia phần trăm của từng bài hát.
Dương Lỗi nhìn sơ qua và thấy rằng công ty âm nhạc Hải Lam làm việc rất cẩn thận.
Hắn nhìn lướt qua rồi gọi điện cho vợ.
"Tiểu Vũ…”
Chia phần trăm đã được chuyển vào tài khoản, bây giờ chắc chắn sẽ khiến vợ hắn vui lòng.
......
Tiêu Vũ đang làm việc trong một nhà xuất bản, bây giờ trên khuôn mặt cô ngày càng có nhiều nụ cười.
Không chỉ gia đình như vậy, mà sự nghiệp của cô cũng ngày càng thăng tiến.
Không biết có phải do truyện cổ tích của Dương Lỗi đăng tải ở nhà xuất bản của bọn họ hay không, mà số lượng tạp chí do cô phụ trách bắt đầu tăng đều.
“Alo, Thạch Đầu.”
Thấy Dương Lỗi gọi điện thoại đến, Tiêu Vũ cười nói.
Nghe thấy Dương Lỗi nói về việc chia phần trăm bài hát, trên gương mặt Tiêu Vũ liền lộ ra vẻ vui mừng không gì so sánh được.
“Được, em nói với mẹ một tiếng, hôm nay em tan làm sớm, chúng ta đi xem nhà.” Tiêu Vũ nói.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Vũ lập tức gọi điện cho mẹ của cô.
“ Tiểu Vũ.”
Tôn Nhã Như là một giáo viên cấp ba, bây giờ trường cấp ba đang trong kỳ nghỉ hè nên bà cũng nhàn nhã.
Nếu là trước đây, trong khoảng thời gian này bà nhất định sẽ đến giúp con gái chăm sóc con cái, chăm sóc hai đứa cháu gái quý báu của bà.
Chỉ có điều bây giờ Dương Lỗi đang ở nhà, bà cũng không tiện đến đó, chỉ khi con gái ở đó thì bà mới sang để thăm cháu gái.
“Mẹ, nhạc của Thạch Đầu đã được chia phần trăm.” Tiêu Vũ cười nói.
"A? Chia phần trăm đã vào tài khoản rồi?" Nghe vậy, ánh mắt Tôn Nhã Như sáng lên, nói: "Tiểu Vũ, Dương Lỗi nó được chia phần trăm bao nhiêu?"
"Mười lăm triệu." Tiêu Vũ đáp lời.
"Mười lăm triệu?"
Nghe được lời của con gái mình, trong mắt Tôn Nhã Như lộ ra một tia khiếp sợ, nhưng mà tiếp đó bà lại vô cùng vui mừng.
"Con gái, Dương Lỗi nó nói thế nào? Chuyện mua nhà. . ."
Bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện mua nhà.
Tiêu Vũ cười nói: "Thạch Đầu nói, hôm nay con tan làm, chúng con sẽ đi đến tiểu khu Trung Hải xem nhà."
"Thật tốt quá."
Trên mặt Tôn Nhã Như tràn đầy vui sướng, nói: "Tiểu Vũ, chạng vạng mẹ sẽ đưa cha con đến đó."
Nói xong bà lại nhắc nhở: "Tuy rằng cha con vẫn còn giận không muốn gặp con, nhưng mà chuyện lớn như mua nhà, con cũng phải gọi điện thoại nói với cha con một tiếng, cho dù không bắt máy, con cũng gửi tin nhắn cho cha con."
"Mẹ, con biết rồi." Tiêu Vũ gật gật đầu.
Chuyện này Tôn Nhã Như không nhắc đến, cô chắc chắn cũng sẽ làm.
Kết hôn, mua nhà,.v.v…, đều là chuyện lớn, chuyện gì cũng không nói với cha, chắc chắn cha sẽ giận.
Cúp điện thoại, Tiêu Vũ gọi điện thoại cho cha Tiêu, chuông điện thoại reo vài tiếng, lại bị tắt ngang.
Tiêu Vũ bất đắc dĩ, chỉ phải gửi tin nhắn cho cha Tiêu.
"Cha, hôm nay con và Dương Lỗi đi xem nhà, chuẩn bị đổi chỗ ở. . ."
. . . . . .
Bốn giờ chiều, Tiêu Vũ tan làm sớm, cô trực tiếp lái xe đi tới tiểu khu Trung Hải, lúc này Dương Lỗi đã tới nơi này cùng với hai con gái.
"Mẹ." Nhìn thấy Tiêu Vũ đến, Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ đều chạy tới, Dương Kỳ Kỳ hưng phấn nói.
Bé biết hôm nay cha mẹ đến xem nhà lớn, trong lòng không biết là vui đến mức nào.
Lúc này bên cạnh đã có một vị nhân viên bán hàng, dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, là nữ, tóc ngắn, nhiều kinh nghiệm.
Hiển nhiên cô ta biết Dương Lỗi đang chờ Tiêu Vũ, vẻ mặt cô ta bình tĩnh, không có một chút vẻ không kiên nhẫn vì chờ đợi.
Tiểu khu Trung Hải chính là tiểu khu nhà giàu nổi tiếng, mỗi một gia đình có thể mua nhà ở nơi này đều không thể khinh thường.
Về phần Dương Lỗi rất trẻ tuổi. . .
Hiện tại đa số mua nhà đều là những phú nhị đại hoặc đại loại thế.
"Đi thôi, đưa chúng tôi đi xem nhà." Dương Lỗi nói.
"Được, Dương tiên sinh, Dương phu nhân, mọi người đi theo tôi, chỗ của tôi có ba căn thỏa mãn nhu cầu của ngài."
Cô gái bán hàng Trương Thanh tươi cười nói.
Tiểu khu Trung Hải có vài loại tiêu chuẩn, nhỏ nhất có một trăm hai mươi mét vuông, ngoài ra còn có một trăm năm mươi mét vuông, một trăm tám mươi mét vuông, hai trăm hai mươi mét vuông, hai trăm năm mươi mét vuông, hai trăm tám mươi mét vuông.
Trong số những loại nhà này, Dương Lỗi trực tiếp loại trừ năm loại trước, chỉ xem loại hai trăm tám mươi mét vuông cuối cùng.
Nếu đã mua nhà, vậy thì mua lớn một chút.
Loại nhà hai trăm tám mươi mét vuông này, có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, ba nhà vệ sinh, các đại sảnh, phòng đều rất rộng rãi, ngoài ra còn có một cái ban công lớn, có thể nói là rất hoàn mỹ.
Về sau cho dù cha mẹ mình, cha mẹ Tiêu Vũ ở trong này, cũng sẽ không có gì chật chội.
Đương nhiên, nhà càng lớn, thì giá cả nhất định là càng đắt.
Giá nhà ở rẻ nhất ở tiểu khu Trung Hải đều hơn 50.000, những biệt thự lớn nhất, thì giá thường vào khoảng 80.000.
"Dương tiên sinh, Dương phu nhân, phong cách trang hoàng của căn biệt thự này là một trong những kiểu lưu hành nhất hiện nay. . ." Nhân viên bán hàng Trương Thanh nhiệt tình giới thiệu.
Dương Lỗi muốn xem nhà đã trang hoàng hoàn chỉnh.
Chương 121 Mua nhà
Nếu mua một căn nhà thô, không có gì cả, chỉ cần trang hoàng xong là có thể đi vào ở, đoán chừng ít nhất cần thời gian mấy tháng.
Hắn cũng không muốn để cho vợ con mình phải đợi thời gian dài như vậy.
Thật ra rất nhiều biệt thự ở đây đều không có người ở, dù sao những người có thể mua được nhà ở đây đều là những người có tiền.
Một ít kẻ có tiền sẽ mua một căn đẹp, trang hoàng đẹp đẽ, nhưng không ở, mà sẽ chờ giá lên để bán đi, loại hiện tượng này rất nhiều.
Cả nhà Dương Lỗi đi dạo xung quanh, xem hết căn biệt thự này đến căn biệt thự khác, đợi đến khi đi vào một căn, ánh mắt Dương Lỗi và Tiêu Vũ đều sáng lên.
Trước mặt là một căn biệt thự gần ba trăm mét, nhìn rất rộng rãi thoáng mát, vô cùng trống trải, toàn bộ nội thất bên trong biệt thự được trang trí theo phong cách giản lược, nhìn rất thoải mái.
Dương Lỗi và Tiêu Vũ đều rất thích phong cách giản lược, thẩm mĩ gần như là giống nhau.
Biệt thự có ba nhà vệ sinh, phòng ngủ chính thứ nhất và thứ hai đều có một nhà vệ sinh độc lập, ngoài ra cái còn lại là nhà vệ sinh cho khách.
Nhà ở được trang hoàng rất tốt, nhưng mà bên trong còn chưa có gì cả, đồ nội thất, drap trải giường,.v.v… đều chưa có.
Ánh sáng trong nhà rất tốt, từ nam tới bắc đều sáng sủa.
Ngoài ra còn có một cái ban công lớn hai mươi mấy mét vuông, đứng ở trên ban công có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, khiến cho thể xác và tinh thần người ta đều vui vẻ.
Ban công này không tính vào diện tích của biệt thự, cộng thêm ban công, căn biệt thự này khoảng chừng ba trăm mét vuông!
"Thật là đẹp."
Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao đều ở trên ban công, Dương Lỗi và Tiêu Vũ mỗi người ôm một bé, các bé cũng đang nhìn ngắm phong cảnh.
Nhìn từ nơi này, vừa vặn có thể nhìn thấy đài phun nước nhân tạo của tiểu khu Trung Hải.
Lúc này bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ tràn đầy vui vẻ nói.
Dương Lỗi cười nói: "Tiểu Vũ, căn biệt thự này thế nào?"
Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Rất tốt."
"Anh cũng thấy rất tốt, Dao Dao, Kỳ Kỳ, các con thích không?" Dương Lỗi cười hỏi.
"Thích." Dương Kỳ Kỳ vui mừng gật đầu.
Dương Dao Dao giống như là một bà cụ non nghĩ một chút, sau đó cũng gật gật đầu nhỏ.
"Tốt, nếu đều thích, vậy thì chọn nó." Dương Lỗi mỉm cười nói.
"Căn này giá cả thế nào?"
Quyết định xong, Dương Lỗi trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng Trương Thanh.
Nghe được Dương Lỗi dường như động lòng với căn biệt thự này, trong lòng Trương Thanh vui vẻ, vội vàng nói: "Dương tiên sinh, chủ của căn biệt thự này đã trang hoàng xong hết vào nửa năm trước, từ đó đến nay vẫn giữ ở đây, về phần giá cả, ông ấy ra giá 83.000 một mét vuông."
"83.000." Dương Lỗi tính toán một chút, 83.000 một mét vuông, hai trăm tám mươi mét vuông, vậy là 23 triệu 240 ngàn.
Hiện tại trong thẻ của hắn có hơn 15 triệu, đợi đến ngày 12 nhận được 4 triệu tiền nhuận bút, cũng chỉ có chưa đến 20 triệu, hiển nhiên là không đủ trả.
Đương nhiên, cho dù hắn định mua đứt, thì cũng không thể chọn thanh toán tiền một lần, kỳ hạn là một tháng nữa chắc chắn sẽ đủ thanh toán.
Tháng này không đủ, tháng sau nhất định đủ.
Hơn nữa, giá 83.000 cũng không phải là giá cuối cùng, giá này còn có thể thương lượng.
"Quá mắc."
Vẻ mặt Dương Lỗi bình tĩnh nói: "Hiện tại giá của những căn biệt thự hai trăm tám mươi mét vuông khác chỉ có 80.000 phải không?"
Trương Thanh giải thích: "Dương tiên sinh, đó là giá của nhà thô, chủ nhà trang hoàng căn này đã tốn hơn 1.2 triệu, cho nên giá hơi cao một chút. Nhưng chắc chắn là nó đáng tiền! Một năm trước, giá biệt thự quy mô loại này ở tiểu khu Trung Hải chỉ có 75.000."
Dương Lỗi nói quá mắc, hiện tại xu hướng tăng giá nhà đất đã giảm đáng kể, giá nhà ở những nơi đắt đỏ về cơ bản đã ngừng tăng.
Nói một hồi, Dương Lỗi bảo Trương Thanh liên hệ cho chủ nhà, hắn dự định thương lượng với chủ nhà một chút.
"Thạch Đầu, giá căn này quả thật quá mắc." Tiêu Vũ nhỏ giọng nói.
"Không sao." Dương Lỗi nói: "Tháng sau chia phần trăm, một khi phát tiền nhuận bút, mua một căn khác cũng được."
Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Lát nữa để em mặc cả, cách mặc cả của anh quá kém, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."
Nghe vậy, Dương Lỗi bất đắc dĩ.
Trước kia lúc hắn và Tiêu Vũ còn học đại học đi ra ngoài chơi, lúc mua quần áo chủ tiệm báo giá, hắn chỉ có thể trả xuống một chút, còn Tiêu Vũ, có đôi khi có thể hạ giá xuống gần một nửa.
Một lúc sau chủ nhà đến, Tiêu Vũ nói giá nhà quá mắc, cũng không thích phong cách trang hoàng, sau khi mua còn phải sửa chữa, phía bọn họ đồng ý trả 22 triệu!
Cừ thật, vừa mở miệng liền trực tiếp trả xuống hơn một triệu, tính ra, giá căn này còn chưa đến 80.000.
Nghe vậy, đương nhiên là chủ nhà không muốn, nhưng mà Tiêu Vũ nói bên mình có thể mua đứt.
Rõ ràng chủ nhà có hơi thiếu tiền, nghe được mua đứt, rõ ràng có chút động tâm, nhưng mà ông ta vẫn lắc đầu.
Cuối cùng, giá của hai bên đạt tới 80.000 một mét vuông.
Lúc này rõ ràng chủ nhà có chút giãy dụa, vừa muốn đồng ý, lại có chút không cam lòng.
Quả thật hiện tại nhà ông ta đang thiếu tiền, nhưng mà căn này vẫn không bán được, một năm trước ông ta mua căn này 75.000 một mét xuông, cộng thêm trang hoàng, tổng cộng tốn hơn 22 triệu.
Hiện tại bán với giá 80.000 một mét vuông, tổng giá trị vẫn là hơn 22 triệu. Vậy nghĩa là lúc trước ông ta tốn thời gian, tinh lực đều uổng phí.
"Ai, thôi đi, Thạch Đầu, nếu không được, chúng ta đi căn khác xem xem, chúng ta cũng không thiếu thời gian, trong tay có tiền, căn nào mà không mua được?"
Thấy chủ nhà do dự, Tiêu Vũ lắc lắc đầu, cô lén nháy mắt với Dương Lỗi.
Bây giờ là ngày cuối cùng của tháng 6, diễn đàn âm nhạc lớn nhất ở nước Hạ trong tháng này là KuGou Music, và ở thời điểm hiện tại ba vị trí đầu bảng trong bảng xếp hạng nhạc thịnh hành nhất đã hoàn toàn bị Dương Tuyết Nhu chiếm giữ!
Mà [Đoá sen xanh] giữ vị trí thứ 7!
10 bài hát, nhưng có đến 4 bài đều là của Dương Tuyết Nhu!
“Oa, Mộc Dịch cũng quá tài giỏi rồi”!
Tôi cũng phát hiện ra rằng 3 bài hát đứng đầu trong bảng xếp hạng thì cái tên Mộc Dịch đã xuất hiện 9 lần!
Điều này thật bất ngờ.
Rất nhiều người nghe nhạc chỉ chú ý đến ca sĩ, còn người sáng tác người soạn nhạc là ai thì họ không quá để tâm đến, ngay cả khi họ xem chương trình [Ca Vương Ca Hậu] biết Mộc Dịch là ai nhưng sau đó cũng quên đi.
Nhưng nay khi nhìn thấy 3 bài hát đứng đầu trong bảng xếp hạng nhạc thịnh hành, nhìn thấy cái tên Mộc Dịch liên tục xuất hiện mới cảm thấy kinh ngạc.
Đến 12 giờ đêm, cuối cùng lượt tải về của bài hát [Đoá sen xanh] dừng ở con số 11 triệu.
Và [Giấc mơ ban đầu] đạt 17 triệu, [Gió nổi lên rồi] đạt 16 triệu, [Thiếu niên] đạt 15 triệu.
.........
Tháng 6 qua đi, tháng 7 đến, nhưng sức nóng của bài hát [Đoá sen xanh] vẫn không hề giảm.
Dương Lỗi vẫn đang đợi được chuyển tiền vào tài khoản.
Tiền bản quyền của Dương Lỗi đã có vào ngày mồng 3, nhưng tiền cho bản nhạc vẫn chưa vào tài khoản.
《3,9 triệu》
Trên mặt Dương Lỗi nở ra nụ cười khi thấy thù lao của mình.
Tháng 6, [Che trời] kết thúc, nhưng sau khi kết thúc thì [Thế giới hoàn mỹ] đã được phát hành cùng ngày, hơn nữa còn duy trì ở mức bùng nổ 100 nghìn chữ mỗi ngày, và tháng 6 này, tiền bản quyền của hắn đã tăng lên rất nhiều.
Tháng thứ nhất hơn 300 nghìn, tháng thứ hai gần 2 triệu, và phí bản quyền tháng thứ 3 đạt gần 4 triệu!
Tiểu thuyết chính là như vậy, càng về sau thì tiền bản quyền tích lũy sẽ ngày càng nhiều, bởi vì độc giả không chỉ đăng ký sách mới, mà còn đăng ký sách cũ!
Một số tác giả ngừng viết sau khi viết một vài cuốn sách và vẫn có thu nhập đáng kể hàng tháng!
"Tiền bản quyền đã có rồi, phần trăm chia cho KuGou Music sẽ có vào ngày mồng 5, và nó sẽ được chuyển cho công ty âm nhạc Hải Lam, không biết chia phần trăm sẽ là bao nhiêu?"
Dương Lỗi rất mong chờ nó.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày mùng 5, vào khoảng 9 giờ sáng, Tổng Giám đốc công ty âm nhạc Hải Lam Triệu Hướng Linh gọi điện thoại.
"Dương tiên sinh."
Bên kia điện thoại, Triệu Diễm Hồng trực tiếp nói: Chia phần trăm của [Gió nổi lên rồi], [Giấc mơ ban đầu], [Thiếu niên] và [Đoá sen xanh] trong tháng 6 của KuGou Music đã có rồi, Dương tiên sinh, phần trăm chia cho anh chúng tôi sẽ lập tức chuyển sang ."
Triệu Hướng Linh rất vui, bốn bài hát bao gồm [Gió nổi lên rồi], đã thành công hơn cô ta tưởng tượng, chúng trực tiếp chiếm lĩnh top 10 vào cuối tháng 6 và lượt tải xuống của những bài hát này đều vượt qua 10 triệu.
Lúc này nghĩ đến hợp đồng chia 50/50 đã ký với Dương Lỗi trước đó liền cảm thấy quá hời rồi.
Dương Lỗi có thể kiếm được rất nhiều tiền bằng cách dựa vào công ty âm nhạc Hải Lam của họ, công ty âm nhạc Hải Lam thậm chí còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn bằng cách dựa vào Dương Lỗi!
Quản lý cấp cao của công ty âm nhạc Hải Lam đã ra lệnh, bất luận thế nào cũng phải nắm chắc mối quan hệ với Dương Lỗi, không được làm bất cứ điều gì hắn không thích!
Bốn bài hát trong một tháng, bài hát đầu tiên có hơn 10 triệu lượt tải xuống, ngay cả Phương Văn cũng không làm được.
Trên KuGou Music, trong cả thập kỷ qua, những bài hát có lượt tải xuống đột phá triệu lượt cộng lại không quá 300 bài, hầu hết đều là những bài hát kinh điển!
Vì cô ấy phụ trách những bài hát này, nên tiền thưởng tháng trước của cô ấy không ít.
Hôm nay tiền chia phần trăm của KuGou Music mới được chuyển vào tài khoản, cô ta lập tức gọi cho Dương Lỗi, chuẩn bị chuyển phần tiền của Dương Lỗi cho hắn để lấy lòng Dương Lỗi.
"Vào tài khoản chưa?"
Nghe Triệu Hướng Linh nói như vậy, Dương Lỗi gật đầu, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, cô chuyển qua đi."
Hắn đang rất mong chờ nó
"Ting!"
Trong vòng vài phút, điện thoại di động của Dương Lỗi reo lên.
Hắn liếc nhìn tin nhắn.
"[Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc] lúc 9:15 ngày 5 tháng 7, tài khoản số đuôi 2124 đã hoàn thành giao dịch chuyển 15101915.91 RMB, số dư 15411875.83 .
“Chia phần trăm của bài hát là 15 triệu!” Dương Lỗi nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.
Tuy nhiên, việc các bài hát được chia phần trăm nhiều như vậy là điều bình thường.
Hắn chia 20% của [Gió nổi lên rồi], lúc này [Gió nổi lên rồi] đã có 16 triệu lượt tải xuống và KuGou Music trừ 20% phí kênh thì còn lại 13 triệu.
Hắn chia 20%, tức là hơn 2,6 triệu.
[Giấc mơ ban đầu] có 17 triệu lượt tải xuống, [Thiếu niên] có 15 triệu lượt tải xuống và [Đoá sen xanh] có 11 triệu lượt tải xuống, tổng cộng là 43 triệu.
KuGou Music trích 20% phí kênh, còn lại 35 triệu.
Hắn chia 50% số tiền này là hơn 17 triệu.
Cộng cả 4 bài hát, hắn kiếm được 20 triệu.
Tuy nhiên, với thu nhập cao như vậy, phải khấu trừ rất nhiều loại thuế, sau khi khấu trừ thuế, Dương Lỗi được chuyển vào tài khoản 15 triệu.
"Dương tiên sinh, đây là chi tiết chia phần trăm."
Chương 120 Chia phần trăm vào tài khoản 2
Sau khi nhận được tiền vào tài khoản, Triệu Hướng Linh đã gửi danh sách chi tiết ghi chép lại cách chia phần trăm của từng bài hát.
Dương Lỗi nhìn sơ qua và thấy rằng công ty âm nhạc Hải Lam làm việc rất cẩn thận.
Hắn nhìn lướt qua rồi gọi điện cho vợ.
"Tiểu Vũ…”
Chia phần trăm đã được chuyển vào tài khoản, bây giờ chắc chắn sẽ khiến vợ hắn vui lòng.
......
Tiêu Vũ đang làm việc trong một nhà xuất bản, bây giờ trên khuôn mặt cô ngày càng có nhiều nụ cười.
Không chỉ gia đình như vậy, mà sự nghiệp của cô cũng ngày càng thăng tiến.
Không biết có phải do truyện cổ tích của Dương Lỗi đăng tải ở nhà xuất bản của bọn họ hay không, mà số lượng tạp chí do cô phụ trách bắt đầu tăng đều.
“Alo, Thạch Đầu.”
Thấy Dương Lỗi gọi điện thoại đến, Tiêu Vũ cười nói.
Nghe thấy Dương Lỗi nói về việc chia phần trăm bài hát, trên gương mặt Tiêu Vũ liền lộ ra vẻ vui mừng không gì so sánh được.
“Được, em nói với mẹ một tiếng, hôm nay em tan làm sớm, chúng ta đi xem nhà.” Tiêu Vũ nói.
Sau khi cúp điện thoại, Tiểu Vũ lập tức gọi điện cho mẹ của cô.
“ Tiểu Vũ.”
Tôn Nhã Như là một giáo viên cấp ba, bây giờ trường cấp ba đang trong kỳ nghỉ hè nên bà cũng nhàn nhã.
Nếu là trước đây, trong khoảng thời gian này bà nhất định sẽ đến giúp con gái chăm sóc con cái, chăm sóc hai đứa cháu gái quý báu của bà.
Chỉ có điều bây giờ Dương Lỗi đang ở nhà, bà cũng không tiện đến đó, chỉ khi con gái ở đó thì bà mới sang để thăm cháu gái.
“Mẹ, nhạc của Thạch Đầu đã được chia phần trăm.” Tiêu Vũ cười nói.
"A? Chia phần trăm đã vào tài khoản rồi?" Nghe vậy, ánh mắt Tôn Nhã Như sáng lên, nói: "Tiểu Vũ, Dương Lỗi nó được chia phần trăm bao nhiêu?"
"Mười lăm triệu." Tiêu Vũ đáp lời.
"Mười lăm triệu?"
Nghe được lời của con gái mình, trong mắt Tôn Nhã Như lộ ra một tia khiếp sợ, nhưng mà tiếp đó bà lại vô cùng vui mừng.
"Con gái, Dương Lỗi nó nói thế nào? Chuyện mua nhà. . ."
Bà vẫn nhớ mãi không quên chuyện mua nhà.
Tiêu Vũ cười nói: "Thạch Đầu nói, hôm nay con tan làm, chúng con sẽ đi đến tiểu khu Trung Hải xem nhà."
"Thật tốt quá."
Trên mặt Tôn Nhã Như tràn đầy vui sướng, nói: "Tiểu Vũ, chạng vạng mẹ sẽ đưa cha con đến đó."
Nói xong bà lại nhắc nhở: "Tuy rằng cha con vẫn còn giận không muốn gặp con, nhưng mà chuyện lớn như mua nhà, con cũng phải gọi điện thoại nói với cha con một tiếng, cho dù không bắt máy, con cũng gửi tin nhắn cho cha con."
"Mẹ, con biết rồi." Tiêu Vũ gật gật đầu.
Chuyện này Tôn Nhã Như không nhắc đến, cô chắc chắn cũng sẽ làm.
Kết hôn, mua nhà,.v.v…, đều là chuyện lớn, chuyện gì cũng không nói với cha, chắc chắn cha sẽ giận.
Cúp điện thoại, Tiêu Vũ gọi điện thoại cho cha Tiêu, chuông điện thoại reo vài tiếng, lại bị tắt ngang.
Tiêu Vũ bất đắc dĩ, chỉ phải gửi tin nhắn cho cha Tiêu.
"Cha, hôm nay con và Dương Lỗi đi xem nhà, chuẩn bị đổi chỗ ở. . ."
. . . . . .
Bốn giờ chiều, Tiêu Vũ tan làm sớm, cô trực tiếp lái xe đi tới tiểu khu Trung Hải, lúc này Dương Lỗi đã tới nơi này cùng với hai con gái.
"Mẹ." Nhìn thấy Tiêu Vũ đến, Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ đều chạy tới, Dương Kỳ Kỳ hưng phấn nói.
Bé biết hôm nay cha mẹ đến xem nhà lớn, trong lòng không biết là vui đến mức nào.
Lúc này bên cạnh đã có một vị nhân viên bán hàng, dáng vẻ khoảng ba mươi tuổi, là nữ, tóc ngắn, nhiều kinh nghiệm.
Hiển nhiên cô ta biết Dương Lỗi đang chờ Tiêu Vũ, vẻ mặt cô ta bình tĩnh, không có một chút vẻ không kiên nhẫn vì chờ đợi.
Tiểu khu Trung Hải chính là tiểu khu nhà giàu nổi tiếng, mỗi một gia đình có thể mua nhà ở nơi này đều không thể khinh thường.
Về phần Dương Lỗi rất trẻ tuổi. . .
Hiện tại đa số mua nhà đều là những phú nhị đại hoặc đại loại thế.
"Đi thôi, đưa chúng tôi đi xem nhà." Dương Lỗi nói.
"Được, Dương tiên sinh, Dương phu nhân, mọi người đi theo tôi, chỗ của tôi có ba căn thỏa mãn nhu cầu của ngài."
Cô gái bán hàng Trương Thanh tươi cười nói.
Tiểu khu Trung Hải có vài loại tiêu chuẩn, nhỏ nhất có một trăm hai mươi mét vuông, ngoài ra còn có một trăm năm mươi mét vuông, một trăm tám mươi mét vuông, hai trăm hai mươi mét vuông, hai trăm năm mươi mét vuông, hai trăm tám mươi mét vuông.
Trong số những loại nhà này, Dương Lỗi trực tiếp loại trừ năm loại trước, chỉ xem loại hai trăm tám mươi mét vuông cuối cùng.
Nếu đã mua nhà, vậy thì mua lớn một chút.
Loại nhà hai trăm tám mươi mét vuông này, có bốn phòng ngủ, hai phòng khách, ba nhà vệ sinh, các đại sảnh, phòng đều rất rộng rãi, ngoài ra còn có một cái ban công lớn, có thể nói là rất hoàn mỹ.
Về sau cho dù cha mẹ mình, cha mẹ Tiêu Vũ ở trong này, cũng sẽ không có gì chật chội.
Đương nhiên, nhà càng lớn, thì giá cả nhất định là càng đắt.
Giá nhà ở rẻ nhất ở tiểu khu Trung Hải đều hơn 50.000, những biệt thự lớn nhất, thì giá thường vào khoảng 80.000.
"Dương tiên sinh, Dương phu nhân, phong cách trang hoàng của căn biệt thự này là một trong những kiểu lưu hành nhất hiện nay. . ." Nhân viên bán hàng Trương Thanh nhiệt tình giới thiệu.
Dương Lỗi muốn xem nhà đã trang hoàng hoàn chỉnh.
Chương 121 Mua nhà
Nếu mua một căn nhà thô, không có gì cả, chỉ cần trang hoàng xong là có thể đi vào ở, đoán chừng ít nhất cần thời gian mấy tháng.
Hắn cũng không muốn để cho vợ con mình phải đợi thời gian dài như vậy.
Thật ra rất nhiều biệt thự ở đây đều không có người ở, dù sao những người có thể mua được nhà ở đây đều là những người có tiền.
Một ít kẻ có tiền sẽ mua một căn đẹp, trang hoàng đẹp đẽ, nhưng không ở, mà sẽ chờ giá lên để bán đi, loại hiện tượng này rất nhiều.
Cả nhà Dương Lỗi đi dạo xung quanh, xem hết căn biệt thự này đến căn biệt thự khác, đợi đến khi đi vào một căn, ánh mắt Dương Lỗi và Tiêu Vũ đều sáng lên.
Trước mặt là một căn biệt thự gần ba trăm mét, nhìn rất rộng rãi thoáng mát, vô cùng trống trải, toàn bộ nội thất bên trong biệt thự được trang trí theo phong cách giản lược, nhìn rất thoải mái.
Dương Lỗi và Tiêu Vũ đều rất thích phong cách giản lược, thẩm mĩ gần như là giống nhau.
Biệt thự có ba nhà vệ sinh, phòng ngủ chính thứ nhất và thứ hai đều có một nhà vệ sinh độc lập, ngoài ra cái còn lại là nhà vệ sinh cho khách.
Nhà ở được trang hoàng rất tốt, nhưng mà bên trong còn chưa có gì cả, đồ nội thất, drap trải giường,.v.v… đều chưa có.
Ánh sáng trong nhà rất tốt, từ nam tới bắc đều sáng sủa.
Ngoài ra còn có một cái ban công lớn hai mươi mấy mét vuông, đứng ở trên ban công có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, khiến cho thể xác và tinh thần người ta đều vui vẻ.
Ban công này không tính vào diện tích của biệt thự, cộng thêm ban công, căn biệt thự này khoảng chừng ba trăm mét vuông!
"Thật là đẹp."
Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao đều ở trên ban công, Dương Lỗi và Tiêu Vũ mỗi người ôm một bé, các bé cũng đang nhìn ngắm phong cảnh.
Nhìn từ nơi này, vừa vặn có thể nhìn thấy đài phun nước nhân tạo của tiểu khu Trung Hải.
Lúc này bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ tràn đầy vui vẻ nói.
Dương Lỗi cười nói: "Tiểu Vũ, căn biệt thự này thế nào?"
Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Rất tốt."
"Anh cũng thấy rất tốt, Dao Dao, Kỳ Kỳ, các con thích không?" Dương Lỗi cười hỏi.
"Thích." Dương Kỳ Kỳ vui mừng gật đầu.
Dương Dao Dao giống như là một bà cụ non nghĩ một chút, sau đó cũng gật gật đầu nhỏ.
"Tốt, nếu đều thích, vậy thì chọn nó." Dương Lỗi mỉm cười nói.
"Căn này giá cả thế nào?"
Quyết định xong, Dương Lỗi trực tiếp hỏi nhân viên bán hàng Trương Thanh.
Nghe được Dương Lỗi dường như động lòng với căn biệt thự này, trong lòng Trương Thanh vui vẻ, vội vàng nói: "Dương tiên sinh, chủ của căn biệt thự này đã trang hoàng xong hết vào nửa năm trước, từ đó đến nay vẫn giữ ở đây, về phần giá cả, ông ấy ra giá 83.000 một mét vuông."
"83.000." Dương Lỗi tính toán một chút, 83.000 một mét vuông, hai trăm tám mươi mét vuông, vậy là 23 triệu 240 ngàn.
Hiện tại trong thẻ của hắn có hơn 15 triệu, đợi đến ngày 12 nhận được 4 triệu tiền nhuận bút, cũng chỉ có chưa đến 20 triệu, hiển nhiên là không đủ trả.
Đương nhiên, cho dù hắn định mua đứt, thì cũng không thể chọn thanh toán tiền một lần, kỳ hạn là một tháng nữa chắc chắn sẽ đủ thanh toán.
Tháng này không đủ, tháng sau nhất định đủ.
Hơn nữa, giá 83.000 cũng không phải là giá cuối cùng, giá này còn có thể thương lượng.
"Quá mắc."
Vẻ mặt Dương Lỗi bình tĩnh nói: "Hiện tại giá của những căn biệt thự hai trăm tám mươi mét vuông khác chỉ có 80.000 phải không?"
Trương Thanh giải thích: "Dương tiên sinh, đó là giá của nhà thô, chủ nhà trang hoàng căn này đã tốn hơn 1.2 triệu, cho nên giá hơi cao một chút. Nhưng chắc chắn là nó đáng tiền! Một năm trước, giá biệt thự quy mô loại này ở tiểu khu Trung Hải chỉ có 75.000."
Dương Lỗi nói quá mắc, hiện tại xu hướng tăng giá nhà đất đã giảm đáng kể, giá nhà ở những nơi đắt đỏ về cơ bản đã ngừng tăng.
Nói một hồi, Dương Lỗi bảo Trương Thanh liên hệ cho chủ nhà, hắn dự định thương lượng với chủ nhà một chút.
"Thạch Đầu, giá căn này quả thật quá mắc." Tiêu Vũ nhỏ giọng nói.
"Không sao." Dương Lỗi nói: "Tháng sau chia phần trăm, một khi phát tiền nhuận bút, mua một căn khác cũng được."
Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Lát nữa để em mặc cả, cách mặc cả của anh quá kém, người khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra."
Nghe vậy, Dương Lỗi bất đắc dĩ.
Trước kia lúc hắn và Tiêu Vũ còn học đại học đi ra ngoài chơi, lúc mua quần áo chủ tiệm báo giá, hắn chỉ có thể trả xuống một chút, còn Tiêu Vũ, có đôi khi có thể hạ giá xuống gần một nửa.
Một lúc sau chủ nhà đến, Tiêu Vũ nói giá nhà quá mắc, cũng không thích phong cách trang hoàng, sau khi mua còn phải sửa chữa, phía bọn họ đồng ý trả 22 triệu!
Cừ thật, vừa mở miệng liền trực tiếp trả xuống hơn một triệu, tính ra, giá căn này còn chưa đến 80.000.
Nghe vậy, đương nhiên là chủ nhà không muốn, nhưng mà Tiêu Vũ nói bên mình có thể mua đứt.
Rõ ràng chủ nhà có hơi thiếu tiền, nghe được mua đứt, rõ ràng có chút động tâm, nhưng mà ông ta vẫn lắc đầu.
Cuối cùng, giá của hai bên đạt tới 80.000 một mét vuông.
Lúc này rõ ràng chủ nhà có chút giãy dụa, vừa muốn đồng ý, lại có chút không cam lòng.
Quả thật hiện tại nhà ông ta đang thiếu tiền, nhưng mà căn này vẫn không bán được, một năm trước ông ta mua căn này 75.000 một mét xuông, cộng thêm trang hoàng, tổng cộng tốn hơn 22 triệu.
Hiện tại bán với giá 80.000 một mét vuông, tổng giá trị vẫn là hơn 22 triệu. Vậy nghĩa là lúc trước ông ta tốn thời gian, tinh lực đều uổng phí.
"Ai, thôi đi, Thạch Đầu, nếu không được, chúng ta đi căn khác xem xem, chúng ta cũng không thiếu thời gian, trong tay có tiền, căn nào mà không mua được?"
Thấy chủ nhà do dự, Tiêu Vũ lắc lắc đầu, cô lén nháy mắt với Dương Lỗi.
Bình luận facebook