-
Chương 54-56
Chương 54 [Công chúa Bạch Tuyết] 1
Nhà của Tiêu Vũ ở tầng ba, rộng năm mươi mét vuông.
Vì diện tích không lớn, cộng thêm phòng ngủ, phòng bếp,… nên phòng khách trông càng nhỏ hơn.
Điều dễ thấy nhất trong phòng khách là chiếc sofa hơi cũ, trên sofa còn có một vài món đồ chơi thỏ gấu.
"Cha, đây là đồ chơi của con và chị gái, là bà ngoại mua cho chúng con." Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ kéo cánh tay Dương Lỗi. Hiện tại cô bé có rất nhiều lời muốn nói với cha mình.
Nghe vậy, Dương Lỗi lập tức xoa đầu cô bé, nói: "Ây da, cha về vội quá, không kịp mua đồ chơi. Ngày mai cha dẫn Kỳ Kỳ đi mua đồ chơi được không?"
Trên mặt hắn mang theo sự cưng chiều.
"Được ạ, được ạ." Dương Kỳ Kỳ vui vẻ nói: "Con muốn một con sóc đồ chơi."
“Được, cha mua cho con.” Dương Lỗi sờ đầu cô bé, trong lòng hắn hiện giờ toàn là con gái.
Cho dù con gái muốn sao trên trời, thì hắn cũng sẵn sàng hái xuống.
"Kỳ Kỳ, con và chị gái tới đây rửa mặt đi, lát nữa chúng ta phải đi ngủ rồi."
Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi tới.
Cô nhìn Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng nhìn cô. Lúc này, hai người đều cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói.
Tuy nhiên, hai cô con gái đều ở đây nên họ rất khó nói. Lúc trước, Tiêu Vũ nói với con gái là Dương Lỗi đang ở bên ngoài chơi trò trốn tìm với bọn họ.
"Con muốn ngủ với cha." Dương Kỳ Kỳ quàng tay qua vai Dương Lỗi, làm nũng nói.
Cô bé sợ rằng sáng mai ngủ dậy cha sẽ trốn một lần nữa.
"Được, hôm nay cha ngủ với bảo bối." Dương Lỗi cưng chiều nói.
Dương Kỳ Kỳ thực sự rất bám Dương Lỗi. Cho dù là rửa mặt, cô bé cũng không muốn rời khỏi người Dương Lỗi.
Sau khi rửa mặt, Dương Lỗi một tay ôm con gái Dương Kỳ Kỳ, một tay dắt Dương Dao Dao về phòng.
Sau khi đặt Dương Kỳ Kỳ xuống, Dương Kỳ Kỳ lập tức nhảy trên giường.
"Yeah yeah, cha mình về rồi."…
Hôm nay, cô bé rất vui vẻ.
Dương Lỗi liếc nhìn Tiêu Vũ. Lúc này, Tiêu Vũ cũng bất đắc dĩ, con gái mình chưa bao giờ điên như bây giờ.
“Được rồi, Kỳ Kỳ, con xem chị gái đã muốn ngủ rồi, con cũng đi ngủ đi.” Tiêu Vũ định dỗ hai cô con gái ngủ trước.
Trên thực tế, bây giờ đã là bảy tám giờ tối rồi. Hai cô con gái của cô cũng thường đi ngủ vào giờ này.
Dương Kỳ Kỳ vẫn rất nghe lời nằm trên giường, nhưng cô bé mở to đôi mắt to tròn, trông cô bé không hề buồn ngủ chút nào.
Cô bé nhìn Dương Lỗi, đột nhiên nói: "Cha, cha kể chuyện cho con và chị nghe đi."
Trước kia khi cha không ở đây, mẹ vẫn kể với các bé rằng cha rất giỏi, cái gì cũng biết, hơn nữa còn biết kể rất nhiều câu chuyện.
Cô bé đã mong chờ cha mình về để kể chuyện cho cô bé nghe.
"Được."
Đối với yêu cầu này, Dương Lỗi tất nhiên không chút do dự. Hắn cưng chiều nói: "Kỳ Kỳ và Dao Dao muốn nghe chuyện gì?"
“Con muốn nghe câu chuyện của sóc nhỏ.” Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ nói.
Nói xong, bạn nhỏ Dương Dao Dao nói: "Mẹ đã kể câu chuyện về sóc nhỏ hơn mười lần rồi."
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ nói: "Con muốn nghe câu chuyện về thỏ nhỏ."
Dương Dao Dao lại nói: "Mẹ đã kể hơn hai mươi lần chuyện về thỏ nhỏ rồi."
Có thể thấy cô bé đã miễn dịch với những câu chuyện này.
Thực ra trẻ con rất thích nghe kể chuyện khi ngủ. Mỗi ngày một câu chuyện, vậy thì một năm không biết phải kể bao nhiêu câu chuyện. Vì vậy, cha mẹ thường kể lặp đi lặp lại các câu chuyện.
Dương Kỳ Kỳ không hài lòng, nói: "Nhưng em thích nghe."
Thấy hai cô con gái cãi nhau, Dương Lỗi cảm thấy buồn cười, cười nói: "Dao Dao, Kỳ Kỳ, cha kể cho các con nghe một câu chuyện mới nhé?"
"Vâng ạ, vâng ạ, cha mau kể đi."
Nghe thấy Dương Lỗi sẽ kể một câu chuyện mới, Dương Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ nói.
Dương Dao Dao không nói gì, cũng chỉ nhìn về phía Dương Lỗi.
Dương Lỗi mỉm cười, lúc nói chuyện trong lòng hắn vừa động, trong đầu hiện lên một giao diện. Lúc này, ý thức của hắn trực tiếp tiến vào giao diện [Tiểu thuyết], sau đó đi tới một chỗ.
[Truyện cổ tích Andersen]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
Trong giao diện [Tiểu thuyết] không chỉ có tiểu thuyết dài, mà còn có các loại truyện ngắn, bao gồm các loại truyện cổ tích, trong đó có rất nhiều loại truyện như [Truyện cổ tích Andersen] và [Nghìn lẻ một đêm].
Không chút do dự, Dương Lỗi trực tiếp dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi lấy [Truyện cổ tích Andersen].
Lúc trước, hắn bỏ ra 1 triệu giá trị danh vọng để đổi lấy bài hát [Gió nổi lên rồi]. Đến nay đã nửa tháng trôi qua, lúc này, giá trị danh vọng của hắn thậm chí đã gần 3 triệu!
Theo thời gian trôi, Dương Lỗi cũng đại khái biết giá trị danh vọng tăng lên như thế nào, đại khái nó có quan hệ với số tiền hắn kiếm được. Ví dụ như nếu hắn kiếm được một triệu, thì giá trị danh vọng có thể tăng lên đại khái một triệu.
Hiện tại là ngày 14 tháng 6, tính số tiền của tiểu thuyết [Che trời] và số tiền lượt tải xuống của [Gió nổi lên rồi], thì giá trị danh vọng đã đạt đến mức này!
"Hôm nay, cha sẽ kể cho Dao Dao và Kỳ Kỳ nghe một câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết."
Thấy hai cô con gái đang nhìn mình với vẻ đầy mong đợi, Dương Lỗi cười nói: “Ở một nơi xa xôi nọ, có một vị vua và hoàng hậu. Bọn họ rất mong muốn có một đứa con nên đã thành tâm cầu nguyện với ông trời: Xin hãy cho chúng tôi một đứa con. Không lâu sau, hoàng hậu hạ sinh một cô công chúa rất đáng yêu. Da cô bé này trắng như tuyết, hai má đỏ như trái táo. Vua và hoàng hậu đặt tên cho cô bé là Bạch Tuyết..."
Dương Lỗi bắt đầu đọc câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết theo cuốn truyện trong đầu.
Chương 55 [Công chúa Bạch Tuyết] 2
Hai cô bé vừa nghe một chút, mắt liền sáng lên, vô cùng thích thú lắng nghe.
Khi nghe đến đoạn hoàng hậu mới muốn giết công chúa Bạch Tuyết, Dương Kỳ Kỳ tức giận nói: "Hoàng hậu quá xấu xa."
Khi nghe đến công chúa Bạch Tuyết gặp được bảy chú lùn, Dương Kỳ Kỳ lại tò mò hỏi: "Cha ơi, trên đời này thực sự có người lùn sao?"
Khi nghe đến đoạn hoàng hậu biết công chúa Bạch Tuyết vẫn chưa chết, bà ta liền hóa trang thành một bà già, sau đó đưa cho công chúa Bạch Tuyết một quả táo đỏ có độc, Dương Kỳ Kỳ lại lo lắng nói: "Không thể ăn quả táo đó."
Lúc này, Tiêu Vũ cũng đang ngồi bên giường nghe kể chuyện.
Vốn dĩ cô cho rằng đây chỉ là một câu chuyện rất bình thường, nhưng sau khi nghe một hồi, cô lại cảm thấy câu chuyện này không bình thường. Toàn bộ câu chuyện dường như ẩn chứa một số đạo lý.
Giống như việc hoàng hậu đưa cho công chúa Bạch Tuyết một quả táo tẩm độc, điều này có thể dùng để dạy trẻ em không được ăn đồ của người lạ cho.
Thông thường, khi người lớn giảng đạo lý với trẻ con, chúng có thể nghe không hiểu, nhưng thông qua hình thức kể chuyện, trẻ con có thể dễ dàng ghi nhớ.
Dương Lỗi cứ kể như thế, cuối cùng kể đến đoạn hoàng tử giải cứu công chúa Bạch Tuyết, Dương Kỳ Kỳ vỗ tay, hoan hô nói: "Tốt quá rồi."
Ngay cả hai mắt của bạn nhỏ Dương Dao Dao cũng sáng lên, cô bé thích cái kết cục này.
"Cha, câu chuyện cha kể rất hay." Dương Kỳ Kỳ sùng bái nhìn cha mình.
Mẹ quả nhiên không nói sai, cha biết kể rất nhiều câu chuyện. Hôm nay, lần đầu tiên cha kể một câu chuyện mà cô bé chưa từng nghe bao giờ, nó còn rất hay.
Lớp của các bé có một đại vương kể chuyện, nhưng những câu chuyện đó đều lặp đi lặp lại.
Lúc này, Tiêu Vũ mới tiến lên, cười nói: "Bảo bối, các con có học được gì từ câu chuyện mà cha kể không?"
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ lập tức nói: "Không thể ăn táo độc của người khác cho."
Tiêu Vũ cười nói: "Đúng vậy, đồ của người lạ đưa cho tuyệt đối không được ăn, trừ khi có cha mẹ ở đấy, gật đầu mới có thể ăn."
Dương Kỳ Kỳ gật đầu thật mạnh, Dương Dao Dao cũng gật đầu.
“Được rồi, bảo bối, câu chuyện của hôm nay coi như đã được kể xong, đi ngủ thôi.” Tiêu Vũ nhẹ nhàng vỗ về con gái.
"Con vẫn muốn nghe cha kể lại chuyện công chúa Bạch Tuyết một lần nữa." Dương Kỳ Kỳ nói với vẻ mong đợi.
Nghe vậy, Dương Lỗi cười nói: "Được, cha sẽ kể lại một lần nữa."
Dương Lỗi lại kể lại câu chuyện [Công chúa Bạch Tuyết], Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao mới hài lòng nhắm mắt lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Nhìn hai cô con gái đang say ngủ, Dương Lỗi cảm thấy trái tim tan chảy.
Tiêu Vũ đắp chăn cho hai cô con gái, sau đó cùng Dương Lỗi bước ra khỏi phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này, bọn họ cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Thạch Đầu, anh khỏi bệnh rồi sao?” Vài giây sau, cuối cùng Tiêu Vũ hỏi.
"Lúc trước, anh nói với em nơi anh ở, em đã đến thôn Dương Gia tìm anh, nhưng nghe được tin tức là anh đi chữa bệnh, mãi vẫn chưa quay về."
Cô đã đến nhà của Dương Lỗi mấy lần, nhưng không tìm thấy ai, nên đành phải quay về.
"Ừm, khỏi bệnh rồi, cuối tháng ba mới quay về nhà."
Dương Lỗi gật đầu, nắm lấy tay Tiêu Vũ. Tiêu Vũ của trước kia có chút mập mạp, nhưng hiện tại lại không có bao nhiêu da thịt.
“Xin lỗi, mấy năm nay anh không ở bên cạnh em.” Vẻ mặt hắn áy náy, nói.
Lúc trước, tình cảm của Tiêu Vũ luôn bị kìm nén trong lòng kể từ khi cô nhìn thấy Dương Lỗi trong phòng giám sát của trường mẫu giáo, mà hiện tại nghe thấy những lời này của Dương Lỗi, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nước mắt cô liền rơi xuống.
Có trời mới biết cô đã trải qua thế nào trong suốt ngần ấy năm.
"Là em nên nói lời xin lỗi. Lúc đó là em đã nói chia tay với anh trước, còn chặn tất cả phương thức liên lạc." Tiêu Vũ vừa khóc vừa nói.
Nếu không phải vì hành động của cô khi đó, thì hai người cũng sẽ không thể xa nhau lâu như vậy.
Dương Lỗi lau nước mắt cho Tiêu Vũ, nhẹ giọng nói: "Anh biết chuyện bệnh viện, anh biết em không muốn liên lụy đến anh."
Tiêu Vũ cho rằng mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối nên đã đau lòng nói chia tay. Ai cũng biết cô đau đớn như thế nào khi nói ra điều này.
Anh ôm lấy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng ôm chặt lấy anh, tựa vào trong lồng ngực anh, yên lặng lắng nghe nhịp tim quen thuộc của anh, thật lâu, thật lâu...
...
"Sau khi em biết báo cáo của bệnh viện không đúng, em vội vàng trở lại trường học tìm anh, nhưng lại nghe nói anh đã ngất đi, được đưa tới bệnh viện lớn..."
"Mà một tháng sau, em phát hiện mình có thai. Em chuẩn bị sinh con của chúng ta."
"Em không dám về nhà, vừa vặn nơi thực tập của em không ở Giang Lăng, vì vậy em lấy cớ thực tập để không về nhà. Em ở nhà dì cho đến khi em sinh Dao Dao và Kỳ Kỳ."
"Khi chúng lớn hơn một chút, em đưa chúng về nhà. Cha mẹ em rất tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền, họ cũng không làm được gì... Em lại mang hai đứa con ra ở riêng. May mắn là em có dì giúp đỡ..."
"Cho đến khi Dao Dao và Kỳ Kỳ đi nhà trẻ, em đã tìm được một công việc vừa làm vừa chăm sóc chúng. Cuối tuần nào mẹ em cũng đến giúp em chăm sóc bọn trẻ..."
Tiêu Vũ đang nói về chuyện của mình.
Chương 56 Cha mẹ vợ
Dương Lỗi yên lặng nghe, cũng biết rõ tình huống cụ thể của Tiêu Vũ.
Anh nắm tay Tiêu Vũ, đau lòng nói: "Mấy năm nay em thật sự vất vả rồi."
Nép trong lòng Dương Lỗi, Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Nhìn Dao Dao và Kỳ Kỳ không ngừng lớn lên, em liền cảm thấy cũng không khó khăn gì."
Ôm Tiêu Vũ trong ngực, Dương Lỗi suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có thể đi gặp cha mẹ vợ không?"
Bây giờ Dương Lỗi nhất định phải gặp cha mẹ của Tiêu Vũ.
Không dễ gì mới tìm thấy Tiêu Vũ và con gái mình, một trong những điều quan trọng nhất hắn phải làm bây giờ là để cha mẹ vợ thừa nhận hắn.
Tiêu Vũ nói: "Phía mẹ em chắc không có vấn đề gì, nhưng phía cha em có khó khăn."
Khi Tiêu Vũ đột nhiên đưa hai cô con gái về nhà, mẹ Tiêu cũng rất tức giận, nhưng sau khi hết giận, bà cũng chủ động tìm con gái, giúp cô chăm sóc bọn trẻ, bà cũng rất yêu hai đứa trẻ.
Nhưng phía cha vợ lại có một vấn đề lớn.
Cha của Tiêu Vũ tên là Tiêu Quốc Cường, là con thứ hai trong gia đình, trên ông còn có một người anh trai.
Anh cả của Tiêu Quốc Cường tên là Tiêu Quốc Phúc. Nói đến Tiêu Quốc Phúc, đó thực sự là người có năng lực.
Hai ba mươi năm trước, là khoảng thời gian ngành bất động sản của nước Hạ phát triển nhanh nhất, nhà cửa hồi đó không có giá trị lắm.
Tiêu Quốc Phúc lúc trước làm việc chăm chỉ ở bên ngoài, ông chủ không có tiền để trả lương, vì vậy đã sử dụng các tòa nhà để trả lương.
Sau đó, giá nhà đất tăng ngày càng khủng khiếp, Tiêu Quốc Phúc đã phát tài nhờ vào những tòa nhà này. Ông ta cũng có sự nhạy bén nhất định trong kinh doanh, liền thử bắt đầu làm ăn.
Mà hiện tại, tổng tài sản của nhà Tiêu Quốc Phúc thậm chí đã vượt qua một tỷ, không nghi ngờ gì là nhà giàu có khá giả!
So ra, em trai của Tiêu Quốc Phúc, cha của Tiêu Vũ, Tiêu Quốc Cường kém hơn rất nhiều. Ông là giáo viên cấp ba, tuy gia đình đủ ăn đủ mặc nhưng hoàn toàn không so sánh được với gia đình Tiêu Quốc Phúc.
Khi gia đình Tiêu Quốc Phúc trở nên giàu có, cơ bản nhà bọn họ cũng không thơm lây được gì.
Những người quen biết hai anh em bọn họ khi nói về bọn họ, thì thái độ hoàn toàn trái ngược.
"Con cả nhà họ Tiêu thật có bản lĩnh, hết hồn luôn, là người giàu nhất khu thành thị của chúng ta!"
"So với con cả nhà họ Tiêu, con thứ hai nhà họ Tiêu kém quá xa, khoảng cách giữa hai người bọn họ quá lớn."
"Đó là số phận rồi. Thần Tài đã hoàn toàn chiếu cố cho con cả của nhà họ Tiêu rồi."
......
Không chỉ những người quen biết mới xôn xao bàn tán mà thái độ của những người thân trong nhà họ Tiêu càng rõ ràng hơn.
Việc họ hàng tặng quà cáp vào dịp năm mới là chuyện rất bình thường, nhưng trong một thời gian dài, quan hệ với một số họ hàng đã nhạt đi, có thể không tặng quà nữa, thậm chí cháu ngoại trai cũng không tặng quà cho nhà cậu nữa.
Không có nhiều người tặng quà cáp đến nhà Tiêu Quốc Cường, nhưng những người không tặng này nhất định sẽ đến nhà anh trai Tiêu Quốc Phúc tặng quà.
Sau một thời gian dài, trong lòng Tiêu Quốc Cường chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Những người họ hàng đều đến nhà anh trai ông vào những ngày lễ, nhưng rất ít người đến nhà ông, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, con gái Tiêu Vũ của ông là niềm tự hào của ông. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đứng đầu lớp, cuối cùng cô đã vào được Đại học Thanh Bắc!
Tiêu Quốc Phúc cũng có một cô con gái, nhưng điểm kém đến nỗi cô ta không thi đậu đại học.
Vào ngày con gái ông trúng tuyển vào Đại học Thanh Bắc, rất nhiều họ hàng đã đến uống rượu. Ngày hôm đó có thể nói là ngày mà Tiêu Quốc Cường cảm thấy mở mày mở mặt.
Vốn dĩ cứ nghĩ con gái sẽ luôn là niềm tự hào của mình, nhưng sau khi học xong đại học, bản thân không dễ gì mới tìm được cho con gái một công việc tốt, sau đó con gái lại quay về với hai đứa con.
Con gái Tiêu Vũ vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Tiêu Quốc Cường.
Nhưng mà, Tiêu Quốc Cường thật không ngờ, con gái của mình lại không nói một tiếng liền sinh ra hai đứa bé, hơn nữa còn không thể tìm thấy cha của hai đứa nhỏ.
Ngày hôm đó, Tiêu Quốc Cường tức giận đến suýt chút nữa ngất xỉu, đứa con gái mà mình kiêu ngạo nhất lại đột nhiên biến mình thành trò cười.
Ông nghiêm nghị hỏi con gái mình về chuyện của cha hai đứa nhỏ, nhưng mà Tiêu Vũ nói mình cũng không biết Dương Lỗi ở nơi nào. . .
Mãi cho đến hiện tại, Tiêu Vũ cũng chỉ về nhà vài lần, mà Tiêu Quốc Cường cũng không đến xem con gái và cháu ngoại mình một lần nào.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng, hiện tại nếu mình xuất hiện ở trước mặt cha vợ, đoán chừng rất có thể Tiêu Quốc Cường sẽ lấy dao chém mình.
Dương Lỗi đang suy nghĩ, mình nên thu phục cha vợ thế nào.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Tiêu Vũ nhẹ giọng nói: "Thật ra cha em cũng tốt lắm, chỉ là không bỏ xuống được mặt mũi của mình. Lúc mẹ em tới, thường xuyên chụp hình Dao Dao, Kỳ Kỳ, mẹ em nói cha em sẽ thừa dịp bà không có mặt xem trộm hình trong điện thoại bà, có đôi khi mẹ em nhất quyết bảo em về nhà một chuyến, cha em sẽ lấy cớ đi ra ngoài, mãi đến sau khi em đi mới về nhà."
Tiêu Quốc Cường rất trọng sĩ diện, không thể nào chủ động cúi đầu trước con gái mình.
Nghe được lời của Tiêu Vũ, Dương Lỗi nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Anh nhất định sẽ làm cho cha vợ, mẹ vợ chấp nhận anh."
Hắn không có bất mãn gì với Tiêu Quốc Cường.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như mình gặp phải tình huống như vậy, đoán chừng ngay cả ý muốn giết người cũng có.
"Ừ, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi." Tiêu Vũ ôm Dương Lỗi, trái tim cũng bình tĩnh lại.
Cô dò hỏi: "Thạch Đầu, mấy năm nay anh sống thế nào?"
Cô tựa vào trong ngực Dương Lỗi, chữa bệnh nhiều năm, quãng thời gian đó chắc hẳn Dương Lôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Dương Lỗi liền kể lại tình huống của mình một chút.
Nhà của Tiêu Vũ ở tầng ba, rộng năm mươi mét vuông.
Vì diện tích không lớn, cộng thêm phòng ngủ, phòng bếp,… nên phòng khách trông càng nhỏ hơn.
Điều dễ thấy nhất trong phòng khách là chiếc sofa hơi cũ, trên sofa còn có một vài món đồ chơi thỏ gấu.
"Cha, đây là đồ chơi của con và chị gái, là bà ngoại mua cho chúng con." Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ kéo cánh tay Dương Lỗi. Hiện tại cô bé có rất nhiều lời muốn nói với cha mình.
Nghe vậy, Dương Lỗi lập tức xoa đầu cô bé, nói: "Ây da, cha về vội quá, không kịp mua đồ chơi. Ngày mai cha dẫn Kỳ Kỳ đi mua đồ chơi được không?"
Trên mặt hắn mang theo sự cưng chiều.
"Được ạ, được ạ." Dương Kỳ Kỳ vui vẻ nói: "Con muốn một con sóc đồ chơi."
“Được, cha mua cho con.” Dương Lỗi sờ đầu cô bé, trong lòng hắn hiện giờ toàn là con gái.
Cho dù con gái muốn sao trên trời, thì hắn cũng sẵn sàng hái xuống.
"Kỳ Kỳ, con và chị gái tới đây rửa mặt đi, lát nữa chúng ta phải đi ngủ rồi."
Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi tới.
Cô nhìn Dương Lỗi, Dương Lỗi cũng nhìn cô. Lúc này, hai người đều cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói.
Tuy nhiên, hai cô con gái đều ở đây nên họ rất khó nói. Lúc trước, Tiêu Vũ nói với con gái là Dương Lỗi đang ở bên ngoài chơi trò trốn tìm với bọn họ.
"Con muốn ngủ với cha." Dương Kỳ Kỳ quàng tay qua vai Dương Lỗi, làm nũng nói.
Cô bé sợ rằng sáng mai ngủ dậy cha sẽ trốn một lần nữa.
"Được, hôm nay cha ngủ với bảo bối." Dương Lỗi cưng chiều nói.
Dương Kỳ Kỳ thực sự rất bám Dương Lỗi. Cho dù là rửa mặt, cô bé cũng không muốn rời khỏi người Dương Lỗi.
Sau khi rửa mặt, Dương Lỗi một tay ôm con gái Dương Kỳ Kỳ, một tay dắt Dương Dao Dao về phòng.
Sau khi đặt Dương Kỳ Kỳ xuống, Dương Kỳ Kỳ lập tức nhảy trên giường.
"Yeah yeah, cha mình về rồi."…
Hôm nay, cô bé rất vui vẻ.
Dương Lỗi liếc nhìn Tiêu Vũ. Lúc này, Tiêu Vũ cũng bất đắc dĩ, con gái mình chưa bao giờ điên như bây giờ.
“Được rồi, Kỳ Kỳ, con xem chị gái đã muốn ngủ rồi, con cũng đi ngủ đi.” Tiêu Vũ định dỗ hai cô con gái ngủ trước.
Trên thực tế, bây giờ đã là bảy tám giờ tối rồi. Hai cô con gái của cô cũng thường đi ngủ vào giờ này.
Dương Kỳ Kỳ vẫn rất nghe lời nằm trên giường, nhưng cô bé mở to đôi mắt to tròn, trông cô bé không hề buồn ngủ chút nào.
Cô bé nhìn Dương Lỗi, đột nhiên nói: "Cha, cha kể chuyện cho con và chị nghe đi."
Trước kia khi cha không ở đây, mẹ vẫn kể với các bé rằng cha rất giỏi, cái gì cũng biết, hơn nữa còn biết kể rất nhiều câu chuyện.
Cô bé đã mong chờ cha mình về để kể chuyện cho cô bé nghe.
"Được."
Đối với yêu cầu này, Dương Lỗi tất nhiên không chút do dự. Hắn cưng chiều nói: "Kỳ Kỳ và Dao Dao muốn nghe chuyện gì?"
“Con muốn nghe câu chuyện của sóc nhỏ.” Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ nói.
Nói xong, bạn nhỏ Dương Dao Dao nói: "Mẹ đã kể câu chuyện về sóc nhỏ hơn mười lần rồi."
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ nói: "Con muốn nghe câu chuyện về thỏ nhỏ."
Dương Dao Dao lại nói: "Mẹ đã kể hơn hai mươi lần chuyện về thỏ nhỏ rồi."
Có thể thấy cô bé đã miễn dịch với những câu chuyện này.
Thực ra trẻ con rất thích nghe kể chuyện khi ngủ. Mỗi ngày một câu chuyện, vậy thì một năm không biết phải kể bao nhiêu câu chuyện. Vì vậy, cha mẹ thường kể lặp đi lặp lại các câu chuyện.
Dương Kỳ Kỳ không hài lòng, nói: "Nhưng em thích nghe."
Thấy hai cô con gái cãi nhau, Dương Lỗi cảm thấy buồn cười, cười nói: "Dao Dao, Kỳ Kỳ, cha kể cho các con nghe một câu chuyện mới nhé?"
"Vâng ạ, vâng ạ, cha mau kể đi."
Nghe thấy Dương Lỗi sẽ kể một câu chuyện mới, Dương Kỳ Kỳ lập tức vui vẻ nói.
Dương Dao Dao không nói gì, cũng chỉ nhìn về phía Dương Lỗi.
Dương Lỗi mỉm cười, lúc nói chuyện trong lòng hắn vừa động, trong đầu hiện lên một giao diện. Lúc này, ý thức của hắn trực tiếp tiến vào giao diện [Tiểu thuyết], sau đó đi tới một chỗ.
[Truyện cổ tích Andersen]: 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
Trong giao diện [Tiểu thuyết] không chỉ có tiểu thuyết dài, mà còn có các loại truyện ngắn, bao gồm các loại truyện cổ tích, trong đó có rất nhiều loại truyện như [Truyện cổ tích Andersen] và [Nghìn lẻ một đêm].
Không chút do dự, Dương Lỗi trực tiếp dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi lấy [Truyện cổ tích Andersen].
Lúc trước, hắn bỏ ra 1 triệu giá trị danh vọng để đổi lấy bài hát [Gió nổi lên rồi]. Đến nay đã nửa tháng trôi qua, lúc này, giá trị danh vọng của hắn thậm chí đã gần 3 triệu!
Theo thời gian trôi, Dương Lỗi cũng đại khái biết giá trị danh vọng tăng lên như thế nào, đại khái nó có quan hệ với số tiền hắn kiếm được. Ví dụ như nếu hắn kiếm được một triệu, thì giá trị danh vọng có thể tăng lên đại khái một triệu.
Hiện tại là ngày 14 tháng 6, tính số tiền của tiểu thuyết [Che trời] và số tiền lượt tải xuống của [Gió nổi lên rồi], thì giá trị danh vọng đã đạt đến mức này!
"Hôm nay, cha sẽ kể cho Dao Dao và Kỳ Kỳ nghe một câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết."
Thấy hai cô con gái đang nhìn mình với vẻ đầy mong đợi, Dương Lỗi cười nói: “Ở một nơi xa xôi nọ, có một vị vua và hoàng hậu. Bọn họ rất mong muốn có một đứa con nên đã thành tâm cầu nguyện với ông trời: Xin hãy cho chúng tôi một đứa con. Không lâu sau, hoàng hậu hạ sinh một cô công chúa rất đáng yêu. Da cô bé này trắng như tuyết, hai má đỏ như trái táo. Vua và hoàng hậu đặt tên cho cô bé là Bạch Tuyết..."
Dương Lỗi bắt đầu đọc câu chuyện về công chúa Bạch Tuyết theo cuốn truyện trong đầu.
Chương 55 [Công chúa Bạch Tuyết] 2
Hai cô bé vừa nghe một chút, mắt liền sáng lên, vô cùng thích thú lắng nghe.
Khi nghe đến đoạn hoàng hậu mới muốn giết công chúa Bạch Tuyết, Dương Kỳ Kỳ tức giận nói: "Hoàng hậu quá xấu xa."
Khi nghe đến công chúa Bạch Tuyết gặp được bảy chú lùn, Dương Kỳ Kỳ lại tò mò hỏi: "Cha ơi, trên đời này thực sự có người lùn sao?"
Khi nghe đến đoạn hoàng hậu biết công chúa Bạch Tuyết vẫn chưa chết, bà ta liền hóa trang thành một bà già, sau đó đưa cho công chúa Bạch Tuyết một quả táo đỏ có độc, Dương Kỳ Kỳ lại lo lắng nói: "Không thể ăn quả táo đó."
Lúc này, Tiêu Vũ cũng đang ngồi bên giường nghe kể chuyện.
Vốn dĩ cô cho rằng đây chỉ là một câu chuyện rất bình thường, nhưng sau khi nghe một hồi, cô lại cảm thấy câu chuyện này không bình thường. Toàn bộ câu chuyện dường như ẩn chứa một số đạo lý.
Giống như việc hoàng hậu đưa cho công chúa Bạch Tuyết một quả táo tẩm độc, điều này có thể dùng để dạy trẻ em không được ăn đồ của người lạ cho.
Thông thường, khi người lớn giảng đạo lý với trẻ con, chúng có thể nghe không hiểu, nhưng thông qua hình thức kể chuyện, trẻ con có thể dễ dàng ghi nhớ.
Dương Lỗi cứ kể như thế, cuối cùng kể đến đoạn hoàng tử giải cứu công chúa Bạch Tuyết, Dương Kỳ Kỳ vỗ tay, hoan hô nói: "Tốt quá rồi."
Ngay cả hai mắt của bạn nhỏ Dương Dao Dao cũng sáng lên, cô bé thích cái kết cục này.
"Cha, câu chuyện cha kể rất hay." Dương Kỳ Kỳ sùng bái nhìn cha mình.
Mẹ quả nhiên không nói sai, cha biết kể rất nhiều câu chuyện. Hôm nay, lần đầu tiên cha kể một câu chuyện mà cô bé chưa từng nghe bao giờ, nó còn rất hay.
Lớp của các bé có một đại vương kể chuyện, nhưng những câu chuyện đó đều lặp đi lặp lại.
Lúc này, Tiêu Vũ mới tiến lên, cười nói: "Bảo bối, các con có học được gì từ câu chuyện mà cha kể không?"
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ lập tức nói: "Không thể ăn táo độc của người khác cho."
Tiêu Vũ cười nói: "Đúng vậy, đồ của người lạ đưa cho tuyệt đối không được ăn, trừ khi có cha mẹ ở đấy, gật đầu mới có thể ăn."
Dương Kỳ Kỳ gật đầu thật mạnh, Dương Dao Dao cũng gật đầu.
“Được rồi, bảo bối, câu chuyện của hôm nay coi như đã được kể xong, đi ngủ thôi.” Tiêu Vũ nhẹ nhàng vỗ về con gái.
"Con vẫn muốn nghe cha kể lại chuyện công chúa Bạch Tuyết một lần nữa." Dương Kỳ Kỳ nói với vẻ mong đợi.
Nghe vậy, Dương Lỗi cười nói: "Được, cha sẽ kể lại một lần nữa."
Dương Lỗi lại kể lại câu chuyện [Công chúa Bạch Tuyết], Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao mới hài lòng nhắm mắt lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Nhìn hai cô con gái đang say ngủ, Dương Lỗi cảm thấy trái tim tan chảy.
Tiêu Vũ đắp chăn cho hai cô con gái, sau đó cùng Dương Lỗi bước ra khỏi phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này, bọn họ cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Thạch Đầu, anh khỏi bệnh rồi sao?” Vài giây sau, cuối cùng Tiêu Vũ hỏi.
"Lúc trước, anh nói với em nơi anh ở, em đã đến thôn Dương Gia tìm anh, nhưng nghe được tin tức là anh đi chữa bệnh, mãi vẫn chưa quay về."
Cô đã đến nhà của Dương Lỗi mấy lần, nhưng không tìm thấy ai, nên đành phải quay về.
"Ừm, khỏi bệnh rồi, cuối tháng ba mới quay về nhà."
Dương Lỗi gật đầu, nắm lấy tay Tiêu Vũ. Tiêu Vũ của trước kia có chút mập mạp, nhưng hiện tại lại không có bao nhiêu da thịt.
“Xin lỗi, mấy năm nay anh không ở bên cạnh em.” Vẻ mặt hắn áy náy, nói.
Lúc trước, tình cảm của Tiêu Vũ luôn bị kìm nén trong lòng kể từ khi cô nhìn thấy Dương Lỗi trong phòng giám sát của trường mẫu giáo, mà hiện tại nghe thấy những lời này của Dương Lỗi, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nước mắt cô liền rơi xuống.
Có trời mới biết cô đã trải qua thế nào trong suốt ngần ấy năm.
"Là em nên nói lời xin lỗi. Lúc đó là em đã nói chia tay với anh trước, còn chặn tất cả phương thức liên lạc." Tiêu Vũ vừa khóc vừa nói.
Nếu không phải vì hành động của cô khi đó, thì hai người cũng sẽ không thể xa nhau lâu như vậy.
Dương Lỗi lau nước mắt cho Tiêu Vũ, nhẹ giọng nói: "Anh biết chuyện bệnh viện, anh biết em không muốn liên lụy đến anh."
Tiêu Vũ cho rằng mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối nên đã đau lòng nói chia tay. Ai cũng biết cô đau đớn như thế nào khi nói ra điều này.
Anh ôm lấy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng ôm chặt lấy anh, tựa vào trong lồng ngực anh, yên lặng lắng nghe nhịp tim quen thuộc của anh, thật lâu, thật lâu...
...
"Sau khi em biết báo cáo của bệnh viện không đúng, em vội vàng trở lại trường học tìm anh, nhưng lại nghe nói anh đã ngất đi, được đưa tới bệnh viện lớn..."
"Mà một tháng sau, em phát hiện mình có thai. Em chuẩn bị sinh con của chúng ta."
"Em không dám về nhà, vừa vặn nơi thực tập của em không ở Giang Lăng, vì vậy em lấy cớ thực tập để không về nhà. Em ở nhà dì cho đến khi em sinh Dao Dao và Kỳ Kỳ."
"Khi chúng lớn hơn một chút, em đưa chúng về nhà. Cha mẹ em rất tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền, họ cũng không làm được gì... Em lại mang hai đứa con ra ở riêng. May mắn là em có dì giúp đỡ..."
"Cho đến khi Dao Dao và Kỳ Kỳ đi nhà trẻ, em đã tìm được một công việc vừa làm vừa chăm sóc chúng. Cuối tuần nào mẹ em cũng đến giúp em chăm sóc bọn trẻ..."
Tiêu Vũ đang nói về chuyện của mình.
Chương 56 Cha mẹ vợ
Dương Lỗi yên lặng nghe, cũng biết rõ tình huống cụ thể của Tiêu Vũ.
Anh nắm tay Tiêu Vũ, đau lòng nói: "Mấy năm nay em thật sự vất vả rồi."
Nép trong lòng Dương Lỗi, Tiêu Vũ lắc đầu nói: "Nhìn Dao Dao và Kỳ Kỳ không ngừng lớn lên, em liền cảm thấy cũng không khó khăn gì."
Ôm Tiêu Vũ trong ngực, Dương Lỗi suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có thể đi gặp cha mẹ vợ không?"
Bây giờ Dương Lỗi nhất định phải gặp cha mẹ của Tiêu Vũ.
Không dễ gì mới tìm thấy Tiêu Vũ và con gái mình, một trong những điều quan trọng nhất hắn phải làm bây giờ là để cha mẹ vợ thừa nhận hắn.
Tiêu Vũ nói: "Phía mẹ em chắc không có vấn đề gì, nhưng phía cha em có khó khăn."
Khi Tiêu Vũ đột nhiên đưa hai cô con gái về nhà, mẹ Tiêu cũng rất tức giận, nhưng sau khi hết giận, bà cũng chủ động tìm con gái, giúp cô chăm sóc bọn trẻ, bà cũng rất yêu hai đứa trẻ.
Nhưng phía cha vợ lại có một vấn đề lớn.
Cha của Tiêu Vũ tên là Tiêu Quốc Cường, là con thứ hai trong gia đình, trên ông còn có một người anh trai.
Anh cả của Tiêu Quốc Cường tên là Tiêu Quốc Phúc. Nói đến Tiêu Quốc Phúc, đó thực sự là người có năng lực.
Hai ba mươi năm trước, là khoảng thời gian ngành bất động sản của nước Hạ phát triển nhanh nhất, nhà cửa hồi đó không có giá trị lắm.
Tiêu Quốc Phúc lúc trước làm việc chăm chỉ ở bên ngoài, ông chủ không có tiền để trả lương, vì vậy đã sử dụng các tòa nhà để trả lương.
Sau đó, giá nhà đất tăng ngày càng khủng khiếp, Tiêu Quốc Phúc đã phát tài nhờ vào những tòa nhà này. Ông ta cũng có sự nhạy bén nhất định trong kinh doanh, liền thử bắt đầu làm ăn.
Mà hiện tại, tổng tài sản của nhà Tiêu Quốc Phúc thậm chí đã vượt qua một tỷ, không nghi ngờ gì là nhà giàu có khá giả!
So ra, em trai của Tiêu Quốc Phúc, cha của Tiêu Vũ, Tiêu Quốc Cường kém hơn rất nhiều. Ông là giáo viên cấp ba, tuy gia đình đủ ăn đủ mặc nhưng hoàn toàn không so sánh được với gia đình Tiêu Quốc Phúc.
Khi gia đình Tiêu Quốc Phúc trở nên giàu có, cơ bản nhà bọn họ cũng không thơm lây được gì.
Những người quen biết hai anh em bọn họ khi nói về bọn họ, thì thái độ hoàn toàn trái ngược.
"Con cả nhà họ Tiêu thật có bản lĩnh, hết hồn luôn, là người giàu nhất khu thành thị của chúng ta!"
"So với con cả nhà họ Tiêu, con thứ hai nhà họ Tiêu kém quá xa, khoảng cách giữa hai người bọn họ quá lớn."
"Đó là số phận rồi. Thần Tài đã hoàn toàn chiếu cố cho con cả của nhà họ Tiêu rồi."
......
Không chỉ những người quen biết mới xôn xao bàn tán mà thái độ của những người thân trong nhà họ Tiêu càng rõ ràng hơn.
Việc họ hàng tặng quà cáp vào dịp năm mới là chuyện rất bình thường, nhưng trong một thời gian dài, quan hệ với một số họ hàng đã nhạt đi, có thể không tặng quà nữa, thậm chí cháu ngoại trai cũng không tặng quà cho nhà cậu nữa.
Không có nhiều người tặng quà cáp đến nhà Tiêu Quốc Cường, nhưng những người không tặng này nhất định sẽ đến nhà anh trai Tiêu Quốc Phúc tặng quà.
Sau một thời gian dài, trong lòng Tiêu Quốc Cường chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Những người họ hàng đều đến nhà anh trai ông vào những ngày lễ, nhưng rất ít người đến nhà ông, ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu.
Tuy nhiên, con gái Tiêu Vũ của ông là niềm tự hào của ông. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn đứng đầu lớp, cuối cùng cô đã vào được Đại học Thanh Bắc!
Tiêu Quốc Phúc cũng có một cô con gái, nhưng điểm kém đến nỗi cô ta không thi đậu đại học.
Vào ngày con gái ông trúng tuyển vào Đại học Thanh Bắc, rất nhiều họ hàng đã đến uống rượu. Ngày hôm đó có thể nói là ngày mà Tiêu Quốc Cường cảm thấy mở mày mở mặt.
Vốn dĩ cứ nghĩ con gái sẽ luôn là niềm tự hào của mình, nhưng sau khi học xong đại học, bản thân không dễ gì mới tìm được cho con gái một công việc tốt, sau đó con gái lại quay về với hai đứa con.
Con gái Tiêu Vũ vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của Tiêu Quốc Cường.
Nhưng mà, Tiêu Quốc Cường thật không ngờ, con gái của mình lại không nói một tiếng liền sinh ra hai đứa bé, hơn nữa còn không thể tìm thấy cha của hai đứa nhỏ.
Ngày hôm đó, Tiêu Quốc Cường tức giận đến suýt chút nữa ngất xỉu, đứa con gái mà mình kiêu ngạo nhất lại đột nhiên biến mình thành trò cười.
Ông nghiêm nghị hỏi con gái mình về chuyện của cha hai đứa nhỏ, nhưng mà Tiêu Vũ nói mình cũng không biết Dương Lỗi ở nơi nào. . .
Mãi cho đến hiện tại, Tiêu Vũ cũng chỉ về nhà vài lần, mà Tiêu Quốc Cường cũng không đến xem con gái và cháu ngoại mình một lần nào.
Dương Lỗi có thể tưởng tượng, hiện tại nếu mình xuất hiện ở trước mặt cha vợ, đoán chừng rất có thể Tiêu Quốc Cường sẽ lấy dao chém mình.
Dương Lỗi đang suy nghĩ, mình nên thu phục cha vợ thế nào.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Tiêu Vũ nhẹ giọng nói: "Thật ra cha em cũng tốt lắm, chỉ là không bỏ xuống được mặt mũi của mình. Lúc mẹ em tới, thường xuyên chụp hình Dao Dao, Kỳ Kỳ, mẹ em nói cha em sẽ thừa dịp bà không có mặt xem trộm hình trong điện thoại bà, có đôi khi mẹ em nhất quyết bảo em về nhà một chuyến, cha em sẽ lấy cớ đi ra ngoài, mãi đến sau khi em đi mới về nhà."
Tiêu Quốc Cường rất trọng sĩ diện, không thể nào chủ động cúi đầu trước con gái mình.
Nghe được lời của Tiêu Vũ, Dương Lỗi nắm tay cô, nhẹ giọng nói: "Anh nhất định sẽ làm cho cha vợ, mẹ vợ chấp nhận anh."
Hắn không có bất mãn gì với Tiêu Quốc Cường.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như mình gặp phải tình huống như vậy, đoán chừng ngay cả ý muốn giết người cũng có.
"Ừ, chỉ cần anh ở bên cạnh em là tốt rồi." Tiêu Vũ ôm Dương Lỗi, trái tim cũng bình tĩnh lại.
Cô dò hỏi: "Thạch Đầu, mấy năm nay anh sống thế nào?"
Cô tựa vào trong ngực Dương Lỗi, chữa bệnh nhiều năm, quãng thời gian đó chắc hẳn Dương Lôi đã phải chịu rất nhiều đau khổ.
Dương Lỗi liền kể lại tình huống của mình một chút.
Bình luận facebook