-
Chương 51-53
Chương 51 Tiêu Vũ 2
Thương nhớ một ai đó lúc bình thường có thể không quá mạnh mẽ, nhưng khi đến ngôi trường quen thuộc này, hắn và Tiêu Vũ đã ở lại Đại học Thanh Bắc trong hơn ba năm, hầu như mọi nơi đều có kỷ niệm của họ, dường như lúc này Tiêu Vũ vẫn ở bên cạnh hắn.
Đến nơi này, Dương Lỗi đã trực tiếp đi đến khoa Ngôn ngữ và Văn học trung quốc để hỏi một chút. Đây chính là chuyên ngành của Tiêu Vũ.
Lần này hắn không gặp bất kỳ rắc rối nào, và nhanh chóng tìm được giảng viên cũ của Tiêu Vũ.
Giảng viên của Tiêu Vũ tên là Mã Phương, và lúc này bà ấy vẫn là giảng viên.
"Cô Mã, có người đang tìm cô. "
Được đưa đến một nơi, Dương Lỗi cuối cùng cũng gặp được Mã Phương.
"Em là..." Nhìn Dương Lỗi, Mã Phương lộ ra vẻ nghi ngờ. Bà ấy không biết Dương Lỗi.
Dương Lỗi vội vàng nói: "Cô Mã, em là Dương Lỗi, sinh viên khóa 13 chuyên ngành Quản trị kinh doanh tại Đại học Thanh Bắc. Em đến đây để hỏi về tình hình của Tiêu Vũ, cũng là sinh viên khóa 13 chuyên ngành ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc."
"Dương Lỗi?”
Nghe những lời của Dương Lỗi, Mã Phương suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại và xác nhận thân phận của Dương Lỗi.
Không thể nào ai đó tùy ý đến hỏi bà ấy, bà ấy liền tiết lộ thông tin.
Sau khi xác nhận, Mã Phương nói: "Sinh viên Dương Lỗi, em muốn hỏi gì?"
Dương Lỗi vội vàng nói: "Em muốn hỏi cô Mã có kk của Tiêu Vũ không?”
Trông hắn có vẻ chờ đợi.
Nghe vậy, Mã Phương lắc đầu, bà ấy nói: "Kk của sinh viên Tiêu Vũ đã bị xóa. Mặc dù vẫn còn trong nhóm, nhưng khi nhấp vào thì trống rỗng. Em ấy chưa thêm lại vào nhóm. Nếu là số điện thoại, tôi biết em ấy đã thay đổi nó, nhưng tôi không lưu lại."
"Không có?”
Nghe Mã Phương nói như vậy, sắt mặt Dương Lỗi khẽ đổi.
Tiêu Vũ đã không quay lại kk của nhóm lớp.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Mã Phương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ rằng sau khi thực tập Tiêu Vũ có về trường, Trương Thiến cũng cùng trở về với em ấy, bây giờ Trương Thiến là nghiên cứu sinh của trường. Em đi tìm em ấy chắc có thể biết được một số thông tin”.
Mặc dù bà ấy là giảng viên, nhưng giảng viên đã dạy quá nhiều sinh viên, sau khi tốt nghiệp lại rất ít rất ít liên lạc, vì thế cho dù gặp lại Tiêu Vũ, bà ấy không nghĩ đến việc lưu lại thông tin liên lạc.
"Trương Thiến?" Nghe thấy điều này, đôi mắt của Dương Lỗi sáng lên
Trương Thiến là bạn cùng phòng của Tiêu Vũ, và rất có thể cô ấy biết tình hình hiện tại của Tiêu Vũ.
"Làm phiền cô Mã rồi." Dương Lỗi vội vàng cảm ơn.
Sau đó, Mã Phương nói với Dương Lỗi rằng Trương Thiến hiện đang ở đâu, Dương Lỗi liền nhanh chóng đi đến.
Hắn rất quen thuộc với Đại học Thanh Bắc, rất nhanh liền đi đến nơi cần đến.
"Tiểu Thiến, tôi về trước đây, cậu về thì đóng cửa phòng thí nghiệm lại." Khi đến một nơi, hai cô gái đang nói chuyện gì đó.
Nhìn thấy cô gái, trên mặt Dương Lỗi lập tức trở nên mừng rỡ.
Tìm thấy người rồi.
Hắn trực tiếp mở miệng kêu một tiếng: "Trương Thiến."
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Thiến bối rối quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Dương Lỗi gọi cô ấy .
Trong mắt cô ấy lộ vẻ không quá chắc chắn, phải mất hai giây sau cô ấy mới nói: "Dương Lỗi?"
Cô và Tiêu Vũ là bạn cùng phòng, trên thực tế cô cùng lắm là quen biết Dương Lỗi, tiếp xúc không nhiều, cũng không có phương thức liên lạc của nhau.
"Tôi là Dương Lỗi." Dương Lỗi đi tới, có chút mong đợi hỏi: "Trương Thiến, tôi hỏi cậu một chút về Tiêu Vũ, cậu có cách liên lạc với Tiêu Vũ không?”
Nghe vậy, Trương Thiến gật đầu nói: “Có."
Lúc này cô ấy nhìn Dương Lỗi, và sâu trong mắt cô ấy hiện lên một tia chán ghét.
Khi còn học đại học, cô ấy có vài người bạn trai, chia tay rồi yêu nhau, cô ấy thực sự ghen tị với tình yêu bền vững giữa Tiêu Vũ và Dương Lỗi,
Nhưng sau khi tốt nghiệp, gặp lại Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đã sinh con, nhưng người cha như Dương Lỗi thì lại không ở bên.
Điều này khiến cô ấy nghĩ rằng Dương Lỗi là một kẻ tệ bạc.
"Tốt quá rồi!”
Nghe Trương Thiến nói rằng cô ấy có thông tin liên lạc của Tiêu Vũ, khuôn mặt của Dương Lỗi đột nhiên lộ ra sự phấn khích.
Cuối cùng cũng tìm thấy Tiêu Vũ rồi!
Nhìn Dương Lỗi, Trương Thiến suy nghĩ một chút, không khỏi nói: "Dương Lỗi, tôi cảm thấy đàn ông vẫn nên có trách nhiệm. Quan hệ giữa cậu và Tiêu vũ tốt như vậy, Tiêu Vũ còn sinh con cho cậu. cậu không thể bỏ đi được."
Dương Lỗi đang muốn cách liên lạc, nhưng khi nghe những gì Trương Thiến nói, hắn liền ngây người.
"Con? Cậu đang nói về chuyện gì?" hắn hỏi với giọng run run.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Trương Thiến có chút khó hiểu, nói: "Cậu không biết sao?"
Cô ấy nhìn Dương Lỗi như thể hắn không biết đến chuyện đứa bé.
"Chẳng lẽ là mình hiểu lầm Dương Lỗi sao? Nhưng sao Tiêu Vũ không nói cho Dương Lỗi biết chuyện sinh con?" Nhất thời, trong lòng Trương Thiến có rất nhiều nghi hoặc.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi sắp ra trường, tôi và Tiêu Vũ gặp nhau, lúc đó Tiêu Vũ còn ôm hai đứa trẻ, là chị em sinh đôi, rất dễ thương. "
Nghe cô ấy nói vậy, Dương Lỗi chợt nghĩ đến cặp chị em sinh đôi mà hắn gặp ở trường mẫu giáo ở Giang Lăng, người đã gọi hắn là cha rất trìu mến.
Hắn run giọng hỏi: “Chúng tên gì?”
Trương Thiến nói: “Tôi nghe Tiêu Vũ nói rằng chúng tên là Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ. "
Chương 52 Cặp bé gái song sinh
Ầm
Giờ phút này, Dương Lôi chỉ cảm thấy tâm hồn của mình chịu sự đả kích lớn!
Dương Dao Dao, Dương Kỳ Kỳ, hắn đã nghe cô giáo gọi tên hai chị em Dao Dao và Kỳ Kỳ ở trường mẫu giáo đó!
Đôi lông mày tương tự với hắn, cảm giác thân thiết đó... trước kia người mình gặp được chính là con gái của mình!
Tiểu Vũ sinh cho hắn cặp sinh đôi!
Lúc này Dương Lỗi không biết cảm xúc của mình ra sao, chỉ là mong sao lập tức quay về Giang Lăng, đi gặp con gái của mình.
"Đây là cách liên lạc với Tiểu Vũ".
Thấy khuôn mặt Dương Lỗi liên tục thay đổi, hoặc là vui mừng, hoặc là áy náy... Trương Thiến đưa số điện thoại và kk của Tiêu Vũ cho Dương Lỗi.
"Cảm ơn".
Dương Lỗi nói cảm ơn một cách chân thành, hắn không hề lãng phí thời gian, quay người rời đi.
Lúc này hắn chỉ muốn về nhà.
...
"Mình có hai đứa con gái rồi?"
Lúc này trong đầu Dương Lỗi nghĩ nhiều nhất chính là cái này.
Hắn đã lưu số điện thoại của Tiêu Vũ trong điện thoại, hắn muốn gọi nhưng lại không dám.
Ai có thể nghĩ rằng, lúc hắn không ở đó, Tiêu Vũ làm sao tự mình chăm sóc, sau đó sinh ra hai đứa con. Hắn có thể tưởng tượng ra được sự cực nhọc trong đó.
"Hệ thống đáng ghét".
Dương Lỗi chửi một tiếng trong lòng, nếu không phải hệ thống này, cơ thể hắn làm sao có thể sinh ra biến cố? Vậy thì bản thân chắc chắn có thể ở bên cạnh Tiểu Vũ.
Vội mua vé máy bay, Dương Lỗi lại lên máy bay, Dương Lỗi nôn nóng quay về Giang Lăng.
Buổi trưa gặp con gái, sau đó hắn đi về thủ đô, bây giờ lại quay về, đi đi lại lại, về đến Giang Lăng đã là hơn bảy giờ tối. Lúc này các bé trong trường mẫu giáo kia ở Giang Lăng đã về nhà.
Mặc dù không có trẻ em, nhưng trong sân còn có một bác đã có tuổi và một ông già bảo vệ ở đó.
"Bác ơi, chào bác".
Nhìn thấy bác gái này, Dương Lỗi vội lên trước lễ phép nói: "Cháu có chuyện muốn hỏi bác".
"Chuyện gì?" Nhìn thấy Dương Lỗi cao to đẹp trai, bác gái mỉm cười nói.
Dương Lỗi nói: "Cháu muốn hỏi Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ ở đâu?"
Trường mẫu giáo chắc chắn có địa chỉ nhà của các bé.
Hắn muốn điện thoại cho Tiêu Vũ, nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự phức tạp, cảm giác không dám gọi.
Nghe thấy Dương Lỗi hỏi, bác gái đột nhiên cảnh giác hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Dương Lỗi nói: "Là thế này, cháu là cha của Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ, đây là căn cước công dân của cháu, cháu muốn gặp chúng".
Viện trưởng nhìn căn cước công dân của Dương Lỗi, vẫn rất cảnh giác, không muốn nói ra.
Lúc này, bảo vệ liếc nhìn Dương Lỗi, nói: "Trưa nay cậu đến nhà trẻ sao?"
Chính là do ông ấy kiểm tra camera của Tiêu Vũ, ngược lại ông ấy nhận ra Dương Lỗi.
"Đúng, trưa nay cháu đến". Nghe xong, Dương Lỗi vốn dĩ không ôm hi vọng gì, nghe lời nói của bảo vệ, vội gật đầu.
Bảo vệ càm ràm: "Cậu làm cha cũng quá vô trách nhiệm rồi, lâu như vậy mà chưa gặp cậu một lần".
Dương Lỗi miễn cưỡng cười hai tiếng. Cuối cùng hắn lấy được địa chỉ của Tiêu Vũ.
...
Chỗ ở của Tiêu Vũ cách trường mẫu giáo không xa, đi bộ chỉ cần năm phút. Dương Lỗi không lựa chọn chờ xe, mà trực tiếp đi bộ.
Lúc này hắn rất thấp thỏm, liền nóng lòng gặp con gái của mình, lại rất sợ gặp chúng, sợ thấy ánh mắt căm hận của hai đứa con nhìn mình.
Dù sao mình vẫn không làm tròn trách nhiệm của người cha trong thời gian dài này, thậm chí còn không biết sự tồn tại của cặp bé gái .
Hắn đã quên mất dáng vẻ của hai bé gái trước đó chạy đến ôm hắn.
Một cách nhanh chóng, Dương Lỗi đến chỗ ở của Tiêu Vũ.
Khu nhà trước mặt không được coi rộng lớn, phòng ốc cũng có vẻ cũ kĩ, nhìn qua cũng bình thường.
Dương Lỗi sải bước lớn đi vào, trong phút chốc bước chân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về một chỗ, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu.
Đó là sân chơi chung của khu nhà, các loại trò chơi trẻ em như xích đu, cầu trượt, lúc này bên cạnh xích đu có hai cô bé đang đứng.
Bây giờ nhìn kỹ lại, hai bé gái nhỏ này thật sự rất giống hắn, đặc biệt là đôi mắt và cái miệng, gần như là khuôn đúc giống nhau, còn về lông mày, mũi,… chúng càng giống với Tiêu Vũ.
"Đây là con gái mình sao?"
Dương Lỗi cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó va vào, trong mắt hắn chỉ có hai bé gái nhỏ kia.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng tiến về phía trước, nhưng lúc này hắn lại vô cùng lo lắng.
Dương Lỗi đột nhiên sải bước về phía trước.
……
Cô bạn nhỏ Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ bây giờ đang đứng cạnh xích đu, cô bạn nhỏ Dương Dao Dao còn ổn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cô bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đang háo hức quan sát, thấy cậu bé đang ngồi trên xích đu dừng lại, liền nói: "Chơi xong chưa? Tôi có thể chơi không?"
Nghe lời nói của cô bé, cậu bé hung dữ nói: " Cậu đi nơi khác mà chơi”.
Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của cậu bé, Dương Kỳ Kỳ hơi sợ hãi, nhưng cô bé vẫn lấy hết can đảm để đáp lại: "Chúng tôi cũng muốn chơi."
Cậu bé hung dữ nói tiếp: "Đây là của tôi, nếu cậu dám tranh giành của tôi, tôi sẽ nói cha tôi đánh cậu. Các cậu không có cha." Cậu bé nắm chặt nắm đấm, cả người rất mập, mặc dù dáng người không cao hơn Dương Kỳ Kỳ bao nhiêu, nhưng tổng thể gấp đôi cô bé.
Chương 53 Đoàn tụ
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ đột nhiên tức giận và nói: "Tôi có cha, hôm nay tôi đã gặp được cha tôi."
Cô bé nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình, rất tức giận .
Nghe cô bé nói vậy, cậu bé lập tức cong môi nói: "Nói dối, tôi nghe mẹ tôi nói rằng cậu không có cha."
"Cậu mới là kẻ nói dối, tôi có cha." Dương Kỳ Kỳ bị cậu bé này chọc cho phát khóc.
Lúc này, Dương Dao Dao vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, cô bạn nhỏ thoạt nhìn rất bình tĩnh lặng lẽ đi tới phía sau cậu bé, mở hai lòng bàn tay nhỏ ra, hơi ngửa người ra sau.
Cô bé dồn sức, một tiếng “a”, cả người đột nhiên hướng về phía trước, hai lòng bàn tay đẩy mạnh vào người cậu bé, cậu bé mập loạng choạng suýt ngã khỏi xích đu.
“Oa!”
Bỗng nhiên, cậu bé mập bật khóc.
Cách đó không xa, Tiêu Vũ đang cùng người khác nói chuyện, ánh mắt luôn chú ý về phía này.
Đây là nói trẻ em chơi đùa.
Đột nhiên tiếng khóc thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Bảo Bảo, con bị sao vậy?"
Thấy cậu bé khóc, một người phụ nữ mập chạy đến hỏi.
"Mẹ, chúng đẩy con." Cậu bé chỉ vào Dương Dao Dao mà khóc.
"Là cậu nói chúng tôi không có cha mà."
Dương Kỳ Kỳ nhỏ giọng phản bác.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ." Thấy động tĩnh nơi này, Tiêu Vũ vội vàng chạy tới.
Chồng của người phụ nữ mập cũng đi tới, nhìn thấy chồng mình, người phụ nữ mập lấy lại tự tin, nhìn Tiêu Vũ tức giận nói: "Cô dạy dỗ con cái thế nào?Ác độc như vậy, nhìn là biết chúng không được dạy dỗ, ồ, đúng rồi, hai đứa trẻ không có văn hóa này không có cha."
Bà ta rõ ràng là mắng người ta rất khó nghe, vừa nói liền lấy cái khó nghe nhất ra nói.
Tiêu Vũ cau mày, định nói điều gì đó, đột nhiên một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô ấy và hai cô con gái.
" Tôi thấy con nhà chị mới không có giáo dục.”
Nhìn bóng dáng cao lớn quen thuộc, lại nghe thấy giọng nói, Tiêu Vũ sửng sốt, tựa hồ còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Thạch Đầu”
Cô vô thức gọi tên.
Dương Lỗi quay người lại, nhìn cô gái vẫn luôn khắc sâu trong ký ức của hắn. Hắn cười nói: "Tiêu Vũ, anh đã về rồi."
"Cha!"
"Oa!"
Hai người họ vừa mới gặp mặt, phải theo phim thần tượng là rơi lệ, sau đó ôm nhau khóc thật to, kể cho nhau nghe những khúc mắc lẫn nhau.
Nhưng hắn chưa kịp nói thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Bé gái Dương Kỳ Kỳ lon ton chạy đến bên cạnh Dương Lỗi, ôm lấy đùi Dương Lỗi, cố gắng trèo lên.
Cô bé mừng rỡ, ban ngày được gặp cha, cô bé hỏi mẹ bao giờ thì cha ngừng chơi trốn tìm với mình, mẹ nói cha sẽ về sớm.
Không ngờ tối nay cha về.
"Con gái ngoan."
Nhìn Dương Kỳ Kỳ đáng yêu, Dương Lỗi cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, liền ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng.
Sau đó Dương Lỗi nhìn đứa con gái khác của mình, Dương Dao Dao.
Dương Dao Dao lúc này không nói gì, nhưng đôi mắt to tròn của cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Lỗi.
Nhìn hắn dang rộng vòng tay, cũng bước đến.
Sau đó, hai cô con gái được Dương Lỗi ôm vào lòng hoàn toàn.
Sau khi hồi phục, sức lực của Dương Lỗi vượt xa người thường, rất dễ dàng bế được hai cô con gái.
Hắn rất cao, trong khi cha của cậu bé đối diện chỉ cao chưa đầy 1,7 mét.
"Tôi là cha của chúng, chị vừa mới nói cái gì?" Dương Lỗi nhìn người phụ nữ mập mạp, trầm giọng nói.
Nhìn thấy Dương Lỗi, sắc mặt người phụ nữ mập mạp liên tục thay đổi.
Không ngờ Tiêu Vũ lại có chồng, bà ta luôn cho rằng xảy ra ngoài ý muốn, giờ chồng cô ấy lại xuất hiện.
Bà ta chắc chắn rằng một số đứa trẻ và người lớn vừa nhìn liền có thể nói rằng họ là ruột thịt.
Người phụ nữ mập biết mình sai, vừa mới nói người khác không có cha, nhưng cha của người ta lại đến.
Bà ta kéo đứa con trai đang khóc, không dám nói lời nào, quay lưng bỏ đi trong tuyệt vọng.
"Chồng của Tiêu Vũ đã quay về."
"Tôi liền biết đứa trẻ đáng yêu như Dao Dao và Kỳ Kỳ không thể không có cha."
Một số người xung quanh quen biết Tiêu Vũ đang thảo luận.
Dương Lỗi nhìn người phụ nữ mập rời đi, ôm hai cô con gái quay người lại nhìn Tiêu Vũ.
Lúc này, nước mắt Tiêu Vũ đột nhiên trào ra.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ rất vui khi gặp lại Dương Lỗi, nhưng bây giờ chỉ muốn khóc.
"Tiêu Vũ, đừng khóc." Thấy Tiêu Vũ khóc, Dương Lỗi vội vàng an ủi.
"Mẹ đừng khóc."
"Cha đã về, mẹ nên vui mừng mới phải."
Cả hai cô bé đều nói.
"Mẹ không khóc, mẹ chỉ là quá hạnh phúc." Tiêu Vũ nhìn thấy con gái lớn Dương Dao Dao ngọ nguậy trong vòng tay của Dương Lỗi, muốn ôm mình, vì vậy cô ấy đã dang tay ôm cô bé vào lòng.
"Thạch Đầu, chúng ta về nhà trước." Nhìn Dương Lỗi nói.
"Ừm, về nhà thôi." Dương Lỗi gật đầu.
Nhìn cô gái trước mặt và hai cô con gái của mình, Dương Lỗi tràn đầy hạnh phúc, mong sao trao tất cả những gì mình có cho con gái.
...
Nhà của Tiêu Vũ không lớn lắm, chỉ năm mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, bên trong có rất nhiều thứ.
Đến nhà, Dương Dao Dao đòi xuống, chỉ có Dương Kỳ Kỳ dính chặt trong vòng tay của Dương Lỗi và không chịu xuống .
Dương Lỗi đương nhiên cầu còn không được.
Trong lòng hắn đang nghĩ tính cách của hai cô con gái thật sự rất khác nhau. Nhưng nói ra, lúc nhỏ tính cách của hắn cũng rất khó chịu, không thích nói chuyện, Dương Dao Dao có hơi giống hắn.
Về phần Tiêu Vũ từ nhỏ thích nói chuyện, Dương Kỳ Kỳ rõ ràng giống cô ấy.
Thương nhớ một ai đó lúc bình thường có thể không quá mạnh mẽ, nhưng khi đến ngôi trường quen thuộc này, hắn và Tiêu Vũ đã ở lại Đại học Thanh Bắc trong hơn ba năm, hầu như mọi nơi đều có kỷ niệm của họ, dường như lúc này Tiêu Vũ vẫn ở bên cạnh hắn.
Đến nơi này, Dương Lỗi đã trực tiếp đi đến khoa Ngôn ngữ và Văn học trung quốc để hỏi một chút. Đây chính là chuyên ngành của Tiêu Vũ.
Lần này hắn không gặp bất kỳ rắc rối nào, và nhanh chóng tìm được giảng viên cũ của Tiêu Vũ.
Giảng viên của Tiêu Vũ tên là Mã Phương, và lúc này bà ấy vẫn là giảng viên.
"Cô Mã, có người đang tìm cô. "
Được đưa đến một nơi, Dương Lỗi cuối cùng cũng gặp được Mã Phương.
"Em là..." Nhìn Dương Lỗi, Mã Phương lộ ra vẻ nghi ngờ. Bà ấy không biết Dương Lỗi.
Dương Lỗi vội vàng nói: "Cô Mã, em là Dương Lỗi, sinh viên khóa 13 chuyên ngành Quản trị kinh doanh tại Đại học Thanh Bắc. Em đến đây để hỏi về tình hình của Tiêu Vũ, cũng là sinh viên khóa 13 chuyên ngành ngôn ngữ và Văn học Trung Quốc."
"Dương Lỗi?”
Nghe những lời của Dương Lỗi, Mã Phương suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại và xác nhận thân phận của Dương Lỗi.
Không thể nào ai đó tùy ý đến hỏi bà ấy, bà ấy liền tiết lộ thông tin.
Sau khi xác nhận, Mã Phương nói: "Sinh viên Dương Lỗi, em muốn hỏi gì?"
Dương Lỗi vội vàng nói: "Em muốn hỏi cô Mã có kk của Tiêu Vũ không?”
Trông hắn có vẻ chờ đợi.
Nghe vậy, Mã Phương lắc đầu, bà ấy nói: "Kk của sinh viên Tiêu Vũ đã bị xóa. Mặc dù vẫn còn trong nhóm, nhưng khi nhấp vào thì trống rỗng. Em ấy chưa thêm lại vào nhóm. Nếu là số điện thoại, tôi biết em ấy đã thay đổi nó, nhưng tôi không lưu lại."
"Không có?”
Nghe Mã Phương nói như vậy, sắt mặt Dương Lỗi khẽ đổi.
Tiêu Vũ đã không quay lại kk của nhóm lớp.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Mã Phương suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi nhớ rằng sau khi thực tập Tiêu Vũ có về trường, Trương Thiến cũng cùng trở về với em ấy, bây giờ Trương Thiến là nghiên cứu sinh của trường. Em đi tìm em ấy chắc có thể biết được một số thông tin”.
Mặc dù bà ấy là giảng viên, nhưng giảng viên đã dạy quá nhiều sinh viên, sau khi tốt nghiệp lại rất ít rất ít liên lạc, vì thế cho dù gặp lại Tiêu Vũ, bà ấy không nghĩ đến việc lưu lại thông tin liên lạc.
"Trương Thiến?" Nghe thấy điều này, đôi mắt của Dương Lỗi sáng lên
Trương Thiến là bạn cùng phòng của Tiêu Vũ, và rất có thể cô ấy biết tình hình hiện tại của Tiêu Vũ.
"Làm phiền cô Mã rồi." Dương Lỗi vội vàng cảm ơn.
Sau đó, Mã Phương nói với Dương Lỗi rằng Trương Thiến hiện đang ở đâu, Dương Lỗi liền nhanh chóng đi đến.
Hắn rất quen thuộc với Đại học Thanh Bắc, rất nhanh liền đi đến nơi cần đến.
"Tiểu Thiến, tôi về trước đây, cậu về thì đóng cửa phòng thí nghiệm lại." Khi đến một nơi, hai cô gái đang nói chuyện gì đó.
Nhìn thấy cô gái, trên mặt Dương Lỗi lập tức trở nên mừng rỡ.
Tìm thấy người rồi.
Hắn trực tiếp mở miệng kêu một tiếng: "Trương Thiến."
Nghe thấy có người gọi mình, Trương Thiến bối rối quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Dương Lỗi gọi cô ấy .
Trong mắt cô ấy lộ vẻ không quá chắc chắn, phải mất hai giây sau cô ấy mới nói: "Dương Lỗi?"
Cô và Tiêu Vũ là bạn cùng phòng, trên thực tế cô cùng lắm là quen biết Dương Lỗi, tiếp xúc không nhiều, cũng không có phương thức liên lạc của nhau.
"Tôi là Dương Lỗi." Dương Lỗi đi tới, có chút mong đợi hỏi: "Trương Thiến, tôi hỏi cậu một chút về Tiêu Vũ, cậu có cách liên lạc với Tiêu Vũ không?”
Nghe vậy, Trương Thiến gật đầu nói: “Có."
Lúc này cô ấy nhìn Dương Lỗi, và sâu trong mắt cô ấy hiện lên một tia chán ghét.
Khi còn học đại học, cô ấy có vài người bạn trai, chia tay rồi yêu nhau, cô ấy thực sự ghen tị với tình yêu bền vững giữa Tiêu Vũ và Dương Lỗi,
Nhưng sau khi tốt nghiệp, gặp lại Tiêu Vũ, Tiêu Vũ đã sinh con, nhưng người cha như Dương Lỗi thì lại không ở bên.
Điều này khiến cô ấy nghĩ rằng Dương Lỗi là một kẻ tệ bạc.
"Tốt quá rồi!”
Nghe Trương Thiến nói rằng cô ấy có thông tin liên lạc của Tiêu Vũ, khuôn mặt của Dương Lỗi đột nhiên lộ ra sự phấn khích.
Cuối cùng cũng tìm thấy Tiêu Vũ rồi!
Nhìn Dương Lỗi, Trương Thiến suy nghĩ một chút, không khỏi nói: "Dương Lỗi, tôi cảm thấy đàn ông vẫn nên có trách nhiệm. Quan hệ giữa cậu và Tiêu vũ tốt như vậy, Tiêu Vũ còn sinh con cho cậu. cậu không thể bỏ đi được."
Dương Lỗi đang muốn cách liên lạc, nhưng khi nghe những gì Trương Thiến nói, hắn liền ngây người.
"Con? Cậu đang nói về chuyện gì?" hắn hỏi với giọng run run.
Nhìn dáng vẻ của Dương Lỗi, Trương Thiến có chút khó hiểu, nói: "Cậu không biết sao?"
Cô ấy nhìn Dương Lỗi như thể hắn không biết đến chuyện đứa bé.
"Chẳng lẽ là mình hiểu lầm Dương Lỗi sao? Nhưng sao Tiêu Vũ không nói cho Dương Lỗi biết chuyện sinh con?" Nhất thời, trong lòng Trương Thiến có rất nhiều nghi hoặc.
Cô ấy suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khi sắp ra trường, tôi và Tiêu Vũ gặp nhau, lúc đó Tiêu Vũ còn ôm hai đứa trẻ, là chị em sinh đôi, rất dễ thương. "
Nghe cô ấy nói vậy, Dương Lỗi chợt nghĩ đến cặp chị em sinh đôi mà hắn gặp ở trường mẫu giáo ở Giang Lăng, người đã gọi hắn là cha rất trìu mến.
Hắn run giọng hỏi: “Chúng tên gì?”
Trương Thiến nói: “Tôi nghe Tiêu Vũ nói rằng chúng tên là Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ. "
Chương 52 Cặp bé gái song sinh
Ầm
Giờ phút này, Dương Lôi chỉ cảm thấy tâm hồn của mình chịu sự đả kích lớn!
Dương Dao Dao, Dương Kỳ Kỳ, hắn đã nghe cô giáo gọi tên hai chị em Dao Dao và Kỳ Kỳ ở trường mẫu giáo đó!
Đôi lông mày tương tự với hắn, cảm giác thân thiết đó... trước kia người mình gặp được chính là con gái của mình!
Tiểu Vũ sinh cho hắn cặp sinh đôi!
Lúc này Dương Lỗi không biết cảm xúc của mình ra sao, chỉ là mong sao lập tức quay về Giang Lăng, đi gặp con gái của mình.
"Đây là cách liên lạc với Tiểu Vũ".
Thấy khuôn mặt Dương Lỗi liên tục thay đổi, hoặc là vui mừng, hoặc là áy náy... Trương Thiến đưa số điện thoại và kk của Tiêu Vũ cho Dương Lỗi.
"Cảm ơn".
Dương Lỗi nói cảm ơn một cách chân thành, hắn không hề lãng phí thời gian, quay người rời đi.
Lúc này hắn chỉ muốn về nhà.
...
"Mình có hai đứa con gái rồi?"
Lúc này trong đầu Dương Lỗi nghĩ nhiều nhất chính là cái này.
Hắn đã lưu số điện thoại của Tiêu Vũ trong điện thoại, hắn muốn gọi nhưng lại không dám.
Ai có thể nghĩ rằng, lúc hắn không ở đó, Tiêu Vũ làm sao tự mình chăm sóc, sau đó sinh ra hai đứa con. Hắn có thể tưởng tượng ra được sự cực nhọc trong đó.
"Hệ thống đáng ghét".
Dương Lỗi chửi một tiếng trong lòng, nếu không phải hệ thống này, cơ thể hắn làm sao có thể sinh ra biến cố? Vậy thì bản thân chắc chắn có thể ở bên cạnh Tiểu Vũ.
Vội mua vé máy bay, Dương Lỗi lại lên máy bay, Dương Lỗi nôn nóng quay về Giang Lăng.
Buổi trưa gặp con gái, sau đó hắn đi về thủ đô, bây giờ lại quay về, đi đi lại lại, về đến Giang Lăng đã là hơn bảy giờ tối. Lúc này các bé trong trường mẫu giáo kia ở Giang Lăng đã về nhà.
Mặc dù không có trẻ em, nhưng trong sân còn có một bác đã có tuổi và một ông già bảo vệ ở đó.
"Bác ơi, chào bác".
Nhìn thấy bác gái này, Dương Lỗi vội lên trước lễ phép nói: "Cháu có chuyện muốn hỏi bác".
"Chuyện gì?" Nhìn thấy Dương Lỗi cao to đẹp trai, bác gái mỉm cười nói.
Dương Lỗi nói: "Cháu muốn hỏi Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ ở đâu?"
Trường mẫu giáo chắc chắn có địa chỉ nhà của các bé.
Hắn muốn điện thoại cho Tiêu Vũ, nhưng lúc này trong lòng hắn thật sự phức tạp, cảm giác không dám gọi.
Nghe thấy Dương Lỗi hỏi, bác gái đột nhiên cảnh giác hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
Dương Lỗi nói: "Là thế này, cháu là cha của Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ, đây là căn cước công dân của cháu, cháu muốn gặp chúng".
Viện trưởng nhìn căn cước công dân của Dương Lỗi, vẫn rất cảnh giác, không muốn nói ra.
Lúc này, bảo vệ liếc nhìn Dương Lỗi, nói: "Trưa nay cậu đến nhà trẻ sao?"
Chính là do ông ấy kiểm tra camera của Tiêu Vũ, ngược lại ông ấy nhận ra Dương Lỗi.
"Đúng, trưa nay cháu đến". Nghe xong, Dương Lỗi vốn dĩ không ôm hi vọng gì, nghe lời nói của bảo vệ, vội gật đầu.
Bảo vệ càm ràm: "Cậu làm cha cũng quá vô trách nhiệm rồi, lâu như vậy mà chưa gặp cậu một lần".
Dương Lỗi miễn cưỡng cười hai tiếng. Cuối cùng hắn lấy được địa chỉ của Tiêu Vũ.
...
Chỗ ở của Tiêu Vũ cách trường mẫu giáo không xa, đi bộ chỉ cần năm phút. Dương Lỗi không lựa chọn chờ xe, mà trực tiếp đi bộ.
Lúc này hắn rất thấp thỏm, liền nóng lòng gặp con gái của mình, lại rất sợ gặp chúng, sợ thấy ánh mắt căm hận của hai đứa con nhìn mình.
Dù sao mình vẫn không làm tròn trách nhiệm của người cha trong thời gian dài này, thậm chí còn không biết sự tồn tại của cặp bé gái .
Hắn đã quên mất dáng vẻ của hai bé gái trước đó chạy đến ôm hắn.
Một cách nhanh chóng, Dương Lỗi đến chỗ ở của Tiêu Vũ.
Khu nhà trước mặt không được coi rộng lớn, phòng ốc cũng có vẻ cũ kĩ, nhìn qua cũng bình thường.
Dương Lỗi sải bước lớn đi vào, trong phút chốc bước chân đột nhiên dừng lại, hắn nhìn về một chỗ, trong mắt lộ ra vẻ ôn nhu.
Đó là sân chơi chung của khu nhà, các loại trò chơi trẻ em như xích đu, cầu trượt, lúc này bên cạnh xích đu có hai cô bé đang đứng.
Bây giờ nhìn kỹ lại, hai bé gái nhỏ này thật sự rất giống hắn, đặc biệt là đôi mắt và cái miệng, gần như là khuôn đúc giống nhau, còn về lông mày, mũi,… chúng càng giống với Tiêu Vũ.
"Đây là con gái mình sao?"
Dương Lỗi cảm thấy trái tim mình như bị thứ gì đó va vào, trong mắt hắn chỉ có hai bé gái nhỏ kia.
Hắn chỉ muốn nhanh chóng tiến về phía trước, nhưng lúc này hắn lại vô cùng lo lắng.
Dương Lỗi đột nhiên sải bước về phía trước.
……
Cô bạn nhỏ Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ bây giờ đang đứng cạnh xích đu, cô bạn nhỏ Dương Dao Dao còn ổn, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cô bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ đang háo hức quan sát, thấy cậu bé đang ngồi trên xích đu dừng lại, liền nói: "Chơi xong chưa? Tôi có thể chơi không?"
Nghe lời nói của cô bé, cậu bé hung dữ nói: " Cậu đi nơi khác mà chơi”.
Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của cậu bé, Dương Kỳ Kỳ hơi sợ hãi, nhưng cô bé vẫn lấy hết can đảm để đáp lại: "Chúng tôi cũng muốn chơi."
Cậu bé hung dữ nói tiếp: "Đây là của tôi, nếu cậu dám tranh giành của tôi, tôi sẽ nói cha tôi đánh cậu. Các cậu không có cha." Cậu bé nắm chặt nắm đấm, cả người rất mập, mặc dù dáng người không cao hơn Dương Kỳ Kỳ bao nhiêu, nhưng tổng thể gấp đôi cô bé.
Chương 53 Đoàn tụ
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ đột nhiên tức giận và nói: "Tôi có cha, hôm nay tôi đã gặp được cha tôi."
Cô bé nắm chặt nắm đấm nhỏ của mình, rất tức giận .
Nghe cô bé nói vậy, cậu bé lập tức cong môi nói: "Nói dối, tôi nghe mẹ tôi nói rằng cậu không có cha."
"Cậu mới là kẻ nói dối, tôi có cha." Dương Kỳ Kỳ bị cậu bé này chọc cho phát khóc.
Lúc này, Dương Dao Dao vẫn luôn im lặng ở bên cạnh, cô bạn nhỏ thoạt nhìn rất bình tĩnh lặng lẽ đi tới phía sau cậu bé, mở hai lòng bàn tay nhỏ ra, hơi ngửa người ra sau.
Cô bé dồn sức, một tiếng “a”, cả người đột nhiên hướng về phía trước, hai lòng bàn tay đẩy mạnh vào người cậu bé, cậu bé mập loạng choạng suýt ngã khỏi xích đu.
“Oa!”
Bỗng nhiên, cậu bé mập bật khóc.
Cách đó không xa, Tiêu Vũ đang cùng người khác nói chuyện, ánh mắt luôn chú ý về phía này.
Đây là nói trẻ em chơi đùa.
Đột nhiên tiếng khóc thu hút sự chú ý của nhiều người.
"Bảo Bảo, con bị sao vậy?"
Thấy cậu bé khóc, một người phụ nữ mập chạy đến hỏi.
"Mẹ, chúng đẩy con." Cậu bé chỉ vào Dương Dao Dao mà khóc.
"Là cậu nói chúng tôi không có cha mà."
Dương Kỳ Kỳ nhỏ giọng phản bác.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ." Thấy động tĩnh nơi này, Tiêu Vũ vội vàng chạy tới.
Chồng của người phụ nữ mập cũng đi tới, nhìn thấy chồng mình, người phụ nữ mập lấy lại tự tin, nhìn Tiêu Vũ tức giận nói: "Cô dạy dỗ con cái thế nào?Ác độc như vậy, nhìn là biết chúng không được dạy dỗ, ồ, đúng rồi, hai đứa trẻ không có văn hóa này không có cha."
Bà ta rõ ràng là mắng người ta rất khó nghe, vừa nói liền lấy cái khó nghe nhất ra nói.
Tiêu Vũ cau mày, định nói điều gì đó, đột nhiên một bóng người cao lớn đứng trước mặt cô ấy và hai cô con gái.
" Tôi thấy con nhà chị mới không có giáo dục.”
Nhìn bóng dáng cao lớn quen thuộc, lại nghe thấy giọng nói, Tiêu Vũ sửng sốt, tựa hồ còn tưởng rằng mình nghe lầm.
“Thạch Đầu”
Cô vô thức gọi tên.
Dương Lỗi quay người lại, nhìn cô gái vẫn luôn khắc sâu trong ký ức của hắn. Hắn cười nói: "Tiêu Vũ, anh đã về rồi."
"Cha!"
"Oa!"
Hai người họ vừa mới gặp mặt, phải theo phim thần tượng là rơi lệ, sau đó ôm nhau khóc thật to, kể cho nhau nghe những khúc mắc lẫn nhau.
Nhưng hắn chưa kịp nói thì một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.
Bé gái Dương Kỳ Kỳ lon ton chạy đến bên cạnh Dương Lỗi, ôm lấy đùi Dương Lỗi, cố gắng trèo lên.
Cô bé mừng rỡ, ban ngày được gặp cha, cô bé hỏi mẹ bao giờ thì cha ngừng chơi trốn tìm với mình, mẹ nói cha sẽ về sớm.
Không ngờ tối nay cha về.
"Con gái ngoan."
Nhìn Dương Kỳ Kỳ đáng yêu, Dương Lỗi cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy, liền ngồi xổm xuống ôm cô bé vào lòng.
Sau đó Dương Lỗi nhìn đứa con gái khác của mình, Dương Dao Dao.
Dương Dao Dao lúc này không nói gì, nhưng đôi mắt to tròn của cô bé vẫn nhìn chằm chằm vào Dương Lỗi.
Nhìn hắn dang rộng vòng tay, cũng bước đến.
Sau đó, hai cô con gái được Dương Lỗi ôm vào lòng hoàn toàn.
Sau khi hồi phục, sức lực của Dương Lỗi vượt xa người thường, rất dễ dàng bế được hai cô con gái.
Hắn rất cao, trong khi cha của cậu bé đối diện chỉ cao chưa đầy 1,7 mét.
"Tôi là cha của chúng, chị vừa mới nói cái gì?" Dương Lỗi nhìn người phụ nữ mập mạp, trầm giọng nói.
Nhìn thấy Dương Lỗi, sắc mặt người phụ nữ mập mạp liên tục thay đổi.
Không ngờ Tiêu Vũ lại có chồng, bà ta luôn cho rằng xảy ra ngoài ý muốn, giờ chồng cô ấy lại xuất hiện.
Bà ta chắc chắn rằng một số đứa trẻ và người lớn vừa nhìn liền có thể nói rằng họ là ruột thịt.
Người phụ nữ mập biết mình sai, vừa mới nói người khác không có cha, nhưng cha của người ta lại đến.
Bà ta kéo đứa con trai đang khóc, không dám nói lời nào, quay lưng bỏ đi trong tuyệt vọng.
"Chồng của Tiêu Vũ đã quay về."
"Tôi liền biết đứa trẻ đáng yêu như Dao Dao và Kỳ Kỳ không thể không có cha."
Một số người xung quanh quen biết Tiêu Vũ đang thảo luận.
Dương Lỗi nhìn người phụ nữ mập rời đi, ôm hai cô con gái quay người lại nhìn Tiêu Vũ.
Lúc này, nước mắt Tiêu Vũ đột nhiên trào ra.
Vốn dĩ cho rằng mình sẽ rất vui khi gặp lại Dương Lỗi, nhưng bây giờ chỉ muốn khóc.
"Tiêu Vũ, đừng khóc." Thấy Tiêu Vũ khóc, Dương Lỗi vội vàng an ủi.
"Mẹ đừng khóc."
"Cha đã về, mẹ nên vui mừng mới phải."
Cả hai cô bé đều nói.
"Mẹ không khóc, mẹ chỉ là quá hạnh phúc." Tiêu Vũ nhìn thấy con gái lớn Dương Dao Dao ngọ nguậy trong vòng tay của Dương Lỗi, muốn ôm mình, vì vậy cô ấy đã dang tay ôm cô bé vào lòng.
"Thạch Đầu, chúng ta về nhà trước." Nhìn Dương Lỗi nói.
"Ừm, về nhà thôi." Dương Lỗi gật đầu.
Nhìn cô gái trước mặt và hai cô con gái của mình, Dương Lỗi tràn đầy hạnh phúc, mong sao trao tất cả những gì mình có cho con gái.
...
Nhà của Tiêu Vũ không lớn lắm, chỉ năm mươi mét vuông, một phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, bên trong có rất nhiều thứ.
Đến nhà, Dương Dao Dao đòi xuống, chỉ có Dương Kỳ Kỳ dính chặt trong vòng tay của Dương Lỗi và không chịu xuống .
Dương Lỗi đương nhiên cầu còn không được.
Trong lòng hắn đang nghĩ tính cách của hai cô con gái thật sự rất khác nhau. Nhưng nói ra, lúc nhỏ tính cách của hắn cũng rất khó chịu, không thích nói chuyện, Dương Dao Dao có hơi giống hắn.
Về phần Tiêu Vũ từ nhỏ thích nói chuyện, Dương Kỳ Kỳ rõ ràng giống cô ấy.