-
Chương 46-50
Chương 46 Tiền nhuận bút vào tài khoản 2
Rất nhanh đã đến ngày 12, lúc này tổng số lượt tải xuống của《 Gió Nổi Lên Rồi 》đã đạt tới 5 triệu!
Một ca khúc mới, chỉ trong một tuần ngắn ngủn đã đạt tới một bước này, dựa theo xu thế như vậy, tương lai có khả năng cao sẽ vượt mốc 10 triệu!
Sáng sớm ngày 12, lúc Dương Lỗi mới vừa ăn sáng xong, một tin nhắn được gửi đến.
Mở tin nhắn ra nhìn một chút, là Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc gửi đến.
"【 Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc 】 Tài khoản của ngài có số đuôi 2124 đã hoàn thành giao dịch chuyển khoản 2,103,513.81 Nhân dân tệ vào lúc 08:09 ngày 12 tháng 6, số dư 2,108,804.16."
"Tiền nhuận bút vào tài khoản rồi?"
Nhìn tin nhắn, trên mặt Dương Lỗi lộ ra tươi cười.
Lúc này cha Dương mẹ Dương đang ở trong nhà.
Lúc trước bọn họ đi sớm về trễ, trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, buổi tối hơn chín giờ mới trở về.
Nhưng trải qua sự khuyên bảo của Dương Lỗi, hiển nhiên hiện tại bọn họ không cần phải vất vả như vậy, buổi sáng làm một lúc, buổi chiều lại làm một lúc, bình thường càng chú ý thân thể nhiều hơn.
"Cha, mẹ, tiền nhuận bút đã vào trong thẻ ngân hàng rồi."
Dương Lỗi nhìn cha mẹ mình, mỉm cười nói.
Hắn đã chờ tin nhắn thông báo này lâu lắm rồi, hắn biết cha mẹ cũng đang đợi.
Nợ chưa trả xong, thì lúc nào cũng như là có một ngọn núi lớn đè nặng.
"Vào tài khoản rồi sao?" Dương Viễn Minh và Triệu Tố Lan lập tức đều đứng dậy, rất là vui mừng.
"Cha, mẹ, chúng ta đi trả nợ trước! Sau khi trả nợ xong sẽ đi xem nhà!"
Trả nợ là một chuyện, nhà ở là một chuyện khác.
Trước kia hai vợ chồng Dương Viễn Minh đã mua một căn nhà trong huyện với giá 800.000 tệ, để Dương Lỗi đứng tên, nhưng mà vì trị bệnh cho Dương Lỗi, nên nhanh chóng bán đi với giá 700.000 tệ.
Đối với dân quê mà nói, không có nhà ở trong thành phố, trong lòng không yên tâm chút nào.
"Được, được, đi trả nợ!"
Cha Dương mẹ Dương đều rất vui mừng, một nhà ba người ra khỏi cửa, đi đến từng nhà đã mượn nợ, bắt đầu trả lại tiền.
Sau khi trả nợ xong, trong lòng cha Dương mẹ Dương liền cảm thấy thật thanh thản.
. . . . . .
"Anh cả, Tiểu Lỗi thật sự là có tiền đồ."
Khi trả tiền cho nhà chú út, chút út Dương Viễn Hàng cười nói.
Dương Viễn Minh gật gật đầu, nói: "Tiểu Lỗi có bản lĩnh hơn anh và mẹ nó, trông cậy vào anh và mẹ nó trả tiền, còn không biết phải mất bao lâu?"
Trên mặt ông tràn đầy vẻ tự hào, có đứa con trai như vậy, đúng là miềm kiêu ngạo lớn nhất của ông.
Bên cạnh, Dương Lỗi cười nói: "Chú út, thím út, Tiểu Đình viết thế nào rồi?"
Nói đến việc con gái mình viết sách, tươi cười trên mặt Dương Viễn Hàng, Trương Lan Mai càng sâu.
"Nhờ có Tiểu Lỗi cháu, Tiểu Đình viết cũng không tệ, hôm nay sẽ đặt VIP, hơn nữa Tiểu Đình cũng được nhận tiền nhuận bút, được 1300 tệ!"
Ngày 13 tháng trước, Dương Tiểu Đình dựa theo sự chỉ điểm của Dương Lỗi, bắt đầu viết 《 Hoa Thiên Cốt 》, đến bây giờ đã viết được một tháng.
Bản thân cốt truyện của《 Hoa Thiên Cốt 》đã rất hấp dẫn, hơn nữa thỉnh thoảng Dương Lỗi sẽ thúc đẩy một chút, lúc này bản thảo của 《 Hoa Thiên Cốt 》đã hơn 50.000 chữ, nhưng vẫn có một số người tặng phần thưởng.
Sách chưa đặt VIP, chưa đặt mua, nhưng mà tác giả vẫn có thể thu được tiền từ phần thưởng như cũ, hôm nay Dương Tiểu Đình nhận được tiền nhuận bút, không biết là vui mừng cỡ nào.
Độ dài của cuốn《 Hoa Thiên Cốt 》này cũng không dài lắm, chỉ có 800.000 chữ.
Đương nhiên đây là sách gốc, hiện tại Dương Tiểu Đình viết thì nhất định là có chút khác với sách gốc, nhưng đoán chừng nhiều nhất 1 triệu chữ sẽ chấm dứt.
Cho nên 《 Hoa Thiên Cốt 》 được 100.000 chữ sẽ đặt VIP, quy tắc sách nữ chủ và nam chủ không giống nhau.
Trước đó, Dương Tiểu Đình đang ở ký túc xá trường chuẩn bị bảo vệ luận văn, khi nhìn thấy tiền nhuận bút của mình được gửi tới, rất là hưng phấn.
"Sao vậy? Tiểu Đình?"
"Bạn trai gửi tin nhắn tới à?"
Nhìn thấy Dương Tiểu Đình vui mừng như thế, mấy người trong ký túc xá lập tức cười nói.
"Không phải đâu, tiền nhuận bút được gửi tới." Dương Tiểu Đình cười hì hì nói.
"A, gửi tới bao nhiêu vậy?"
"Tiểu Đình của chúng ta thật sự trở thành nhà văn lớn rồi!"
Nghe vậy, mấy người trong ký túc xá liền nói.
Các cô đều biết chuyện Dương Tiểu Đình viết sách, lúc còn học năm nhất Dương Tiểu Đình đã từng viết sách ở ký túc xá, lúc ấy các cô rất là tò mò, vẫn chú ý đến, nói Dương Tiểu Đình là tiểu tài nữ.
Nhưng mà Dương Tiểu Đình viết hai tháng cũng không kiếm được đồng nào, vì vậy nên không viết tiếp nữa.
Lần này thực tập trở về, các cô lại nhìn thấy Dương Tiểu Đình viết sách trên máy tính. Đối với việc này, các cô nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, không có tò mò giống như lần đầu tiên.
Nhưng mà lần này nghe Dương Tiểu Đình nói nhận tiền nhuận bút, không khỏi đều vây lại. Vương Thiến Thiến lúc trước thực tập cùng một khách sạn với Dương Tiểu Đình cũng tò mò đi đến.
"Oa, Tiểu Đình, tiền nhuận bút hơn 1000 sao?"
Nhìn thấy tiền nhuận bút của Dương Tiểu Đình, một cô gái cùng ký túc xá kinh ngạc kêu lên.
Một cô gái khác tò mò hỏi: "Tiểu Đình, không phải là sách này của cậu còn chưa có đặt VIP sao? Tôi nhớ trước kia cậu từng nói, sách này phải đến khi đặt VIP mới có thể có tiền nhuận bút."
Các cô không đọc tiểu thuyết nhiều lắm, sau khi trở về bận rộn chuyện luận văn tốt nghiệp, còn chưa có xem tiểu thuyết mà Dương Tiểu Đình viết.
Dương Tiểu Đình cười hì hì giải thích: "Mấy cái này là tiền phần thưởng, sách của tôi 12 giờ trưa hôm nay đặt VIP."
"Oa, phần thưởng đã có hơn 1000, Tiểu Đình nhà chúng ta thật sự sắp thành tiểu phú bà rồi!"
"Sau khi buổi trưa đặt VIP xong, chẳng phải là có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn sao?"
Chương 47 Hối hận 1
Mấy người bạn cùng phòng tràn đầy tò mò, lúc trước ở trong mắt các cô thì viết tiểu thuyết là việc không kiếm được tiền, nhưng mà hiện tại Dương Tiểu Đình lại kiếm được.
Các cô sẽ sớm tốt nghiệp, sẽ thật sự phải tiến vào xã hội, trong lòng tràn đầy mơ hồ với công việc, không biết mình thích hợp làm nghề gì.
Dù sao các cô đều học chuyên ngành quản lý khách sạn, năm tư này sẽ ở trong khách sạn thực tập hơn nửa năm, làm người phục vụ.
Bọn họ đều là sinh viên, ai muốn làm người phục vụ chứ?
Hiện tại viết tiểu thuyết rõ ràng là một nghề rất tốt, mấu chốt là tự do, chỉ cần một chiếc máy tính, ở đâu cũng có thể làm việc được.
Lúc này Vương Thiến Thiến cũng đang xem tiểu thuyết của Dương Tiểu Đình, lúc trước khi Dương Tiểu Đình nói giới thiệu anh trai của mình là Dương Lỗi cho cô ta làm quen, cũng nói anh trai của mình đang viết tiểu thuyết.
Cô ta không có hứng thú với Dương Lỗi, cho nên không muốn gặp mặt Dương Lỗi, sau đó thì Dương Tiểu Đình không còn nhắc lại nữa.
Nghe được những lời bạn cùng phòng nói, Dương Tiểu Đình cười nói: "Còn không biết đặt VIP có thể kiếm được tiền hay không đây."
Lúc này trong lòng cô cũng có chút không yên, lúc trước cô viết tiểu thuyết ở trên trang web tiếng Trung Bác Đằng, lúc đặt VIP chỉ có hai mươi mấy người đặt mua, sau đó liền không viết nổi nữa.
Hiện tại 《 Hoa Thiên Cốt 》 sắp đặt VIP, cô cũng không biết sau khi đặt VIP thì lượng đặt mua có thể đạt tới mức độ nào nữa?
Cứ như vậy, ôm tâm trạng chờ mong, rất nhanh đã tới 12 giờ, đợi đến khi mở kênh thu phí, cô liền vội vàng tải lên mấy chương.
Mà trong một giờ, lượng đặt mua của cô đã đạt tới bảy trăm!
Đến gần 12 giờ đêm, lượng đặt mua của cô đã vượt qua 3000, đạt tới 3300!
Sáng ngày thứ hai, Dương Tiểu Đình nhìn số liệu《 Hoa Thiên Cốt 》một chút, càng thêm hưng phấn.
Đơn đặt hàng đầu tiên là 3600, trung bình đặt mua là 3000! Tác phẩm xuất sắc đứng đầu trong ngày!
"Oa, Tiểu Đình, có mấy ngàn người đọc sách này của cậu à?"
"Lượt đặt mua mới là gì? Cậu đã tăng thêm hơn 12.000 lượt!"
Mấy người bạn cùng phòng vây quanh Dương Tiểu Đình, đang nhìn.
Hiển nhiên lúc này Dương Tiểu Đình rất vui vẻ, cười giải thích nói: "Lượt đặt mua mới chính là số lần đặt mua, một lần đặt mua là 1 xu, tôi có thể nhận được 35%."
"Một lần đặt mua là 35%, lượt đặt mua mới là 12.000 lượt, tôi tính một chút. . . Oa, hơn 400 đồng, Tiểu Đình, ngày hôm qua cậu kiếm được hơn 400 đồng sao?"
Một người bạn cùng phòng kinh ngạc kêu lên.
Một ngày hơn 400, vậy chẳng phải là một tháng thu vào hơn 10 ngàn?
Trường học của bọn họ cũng không phải quá tốt, sau khi bắt đầu đi làm kiếm được bốn năm ngàn cũng đã rất không tệ, một tháng thu vào hơn 10 ngàn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dương Tiểu Đình cười gật gật đầu.
"Tiểu Đình, cậu thật sự trở thành tiểu phú bà rồi!"
"Một tháng thu vào hơn 10 ngàn đó, hơn nữa công việc còn tự do, rất thoải mái."
Trong mắt nhóm bạn cùng phòng rất là hâm mộ.
"Một tháng thu vào hơn 10 ngàn?" Lúc này trong mắt Vương Thiến Thiến cũng tràn đầy vẻ hâm mộ, cô ta nhìn Dương Tiểu Đình, không nghĩ tới Dương Tiểu Đình viết một quyển sách lại kiếm được nhiều tiền như vậy!
Suy nghĩ một chút, Vương Thiến Thiến hỏi: "Tiểu Đình, lúc trước nghe cậu nói anh trai cậu đang viết sách, hiện tại hắn viết thế nào? Có kiếm được nhiều tiền như cậu không?"
Lúc trước cô ta không chút hứng thú với Dương Lỗi, nhưng hiện tại nhìn thấy Dương Tiểu Đình viết sách kiếm được nhiều tiền như vậy, liền có chút hứng thú với Dương Lỗi đang viết sách.
"Tiểu Đình, anh trai cậu đang viết sách à?"
Bạn cùng phòng tò mò hỏi.
Dương Tiểu Đình nhìn thoáng qua Vương Thiến Thiến, mỉm cười nói: "Anh của tôi viết sách còn tốt hơn tôi rất nhiều, quyển sách này là anh ấy dạy tôi viết đó."
"Anh của cậu viết sách còn tốt hơn cậu?"
"Quyển sách này là hắn dạy cậu viết?"
"Quyển sách này của cậu một tháng có thể thu vào hơn 10 ngàn, chẳng lẽ một tháng anh của cậu còn có thể kiếm được mấy chục ngàn?"
Nghe được Dương Tiểu Đình nói, nhóm bạn cùng phòng kinh ngạc kêu lên.
Dương Tiểu Đình mỉm cười, không nói gì thêm, hiển nhiên, chấp nhận lời của các cô!
Nói đùa, anh của mình tháng này viết sách kiếm được hơn 2 triệu! Mình kiếm được ngay cả 1% của số này còn chưa đến.
Đương nhiên, việc này mình không cần phải nói với nhóm bạn cùng phòng.
"Thật sự có."
Thấy Dương Tiểu Đình không nói gì, nhóm bạn cùng phòng kêu lên, sau đó liền bắt đầu hỏi lung tung này nọ, rất là tò mò với anh trai của Dương Tiểu Đình.
Về phần Vương Thiến Thiến, trên mặt còn lộ ra một tia khiếp sợ.
"Dương Lỗi kia một tháng có thể kiếm được mấy chục ngàn?"
Xem dáng vẻ của Dương Tiểu Đình, thì đây nhất định là thật.
Dạy Dương Tiểu Đình viết sách, đã có thể giúp cho Dương Tiểu Đình một tháng thu vào hơn 10 ngàn, vậy Dương Lỗi một tháng kiếm được mấy chục ngàn hẳn không phải là việc gì khó.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vương Thiến Thiến có chút hối hận.
"Sớm biết vậy lúc trước khi Tiểu Đình giới thiệu nên đi gặp một lần."
Một tháng kiếm được mấy chục ngàn, cho dù hiện tại Dương Lỗi không có tiền, nhưng tuyệt đối là một cái đùi có tiềm lực.
. . . . . .
Chương 48 Hối hận 2
Trở lại ngày hôm qua, sau khi nhận được tiền nhuận bút, cả ngày cả nhà Dương Lỗi đều đi trả lại tiền.
"Tố Lan, đang đi trả tiền à."
Trương Hồng Anh gặp cả nhà Dương Lỗi ở trong thôn, cười nói với Triệu Tố Lan.
Bà ta thông qua con mình biết được hôm nay Dương Lỗi được nhận tiền lương.
Lần trước bởi vì việc làm của Trương Hồng Mai, bà ta đã mắng Trương Hồng Mai một trận.
Cho dù Trương Lan đi tìm Dương Lỗi, phần lớn thời gian Dương Lỗi đều nói không rảnh, gặp mặt cũng biểu hiện rất lãnh đạm, hoàn toàn không có hi vọng gì.
Theo bà ta thấy, một mối nhân duyên thật tốt đã bị Trương Hồng Mai ngu xuẩn phá hủy rồi.
"Ừ." Triệu Tố Lan mỉm cười, nói vài câu với Trương Hồng Anh liền rời đi.
Nhìn bóng dáng Triệu Tố Lan rời đi, trong mắt Trương Hồng Anh tràn đầy hâm mộ.
Hi vọng lớn nhất của thế hệ bọn họ chính là con cái có công việc tốt, tiền lương của con trai bà ta không tệ, nhưng mà hoàn toàn không có cách nào so với Dương Lỗi.
"Chị cả."
Đang nhìn, Trương Hồng Mai đi tới bên cạnh bà ta.
Nhìn thoáng qua em gái mình, Trương Hồng Anh tức giận nói: "Em xem chuyện tốt mà em làm đi, hôm nay nhà Triệu Tố Lan bọn họ lại đi trả tiền, mấy nhà còn lại cũng đã trả xong, đoán chừng tháng trước thằng bé nhà họ Dương ít nhất phải kiếm được hơn 400.000!"
Nghe thế, trên mặt Trương Hồng Mai tràn đầy vẻ hối hận, nói: "Chị cả, thật sự không có hi vọng gì sao?"
Một tháng 400.000, bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Còn có hi vọng gì? Lần trước em chê Dương Lỗi, hiện tại thằng bé có khả năng kiếm tiền như vậy, sẽ nhận em làm mẹ vợ sao?"
Trương Hồng Anh nhìn thấy rõ được: "Tiểu Lan không còn hi vọng."
Bà ta suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng mà trong nhà còn có Tiểu Kỳ và những người khác, lúc trước chị đã nói một chút, bên Triệu Tố Lan còn chưa có trả lời."
Trương Lan không được, nhưng mà trong tay bà ta vẫn còn tài nguyên.
Hiện tại Dương Lỗi cũng đã hai mươi lăm tuổi, giới thiệu bạn gái cho hắn làm quen cũng rất bình thường.
Sau khi trả lại tiền xong, cả nhà Dương Lỗi lại đi vào trong huyện mua nhà, cuối cùng mua được một căn nhà ở trung tâm huyện với giá 1.3 triệu, diện tích 140m2, bất kể là vị trí, hay là ánh sáng đều rất tốt.
Mọi thứ đã giải quyết xong xuôi.
Nhìn lấy nhà đã mua xong, Dương Lỗi cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, hiện tại mình có thể đi làm chuyện mà mình muốn làm nhất rồi.
Về đến nhà, Dương Lỗi nhìn bản thảo tiểu thuyết của mình một chút, bản thảo 《 Che Trời 》đã được thiết lập đúng giờ đăng tải, còn có thể đăng trong một tuần.
Về phần bản thảo 《 Thế Giới Hoàn Mỹ 》, lúc này đã có 2 triệu chữ.
Đợi khi đi xuống lầu, mẹ mình đang nói chuyện với Trương Hồng Anh.
Lát sau Trương Hồng Anh rời đi, Triệu Tố Lan nhìn Dương Lỗi, suy nghĩ một chút chuẩn bị nói gì đó.
"Mẹ, mẹ có lời gì muốn nói sao?" Xem dáng vẻ Triệu Tố Lan muốn nói lại thôi, Dương Lỗi hỏi.
Triệu Tố Lan mở miệng nói: "Tiểu Lỗi, con xem hiện tại trong nhà cũng không thiếu tiền, hơn nữa cũng đã mua nhà, bây giờ có phải là con nên nghĩ một chút đến chuyện của mình rồi không? Chỗ mẹ có mấy cô gái. . ."
Hiện tại Dương Lỗi đã hai mươi lăm tuổi, rất nhiều người ở tuổi này đều đã kết hôn.
Lúc trước vì tình huống trong nhà, Triệu Tố Lan chưa nghĩ đến được.
Nhưng mà hiện tại tình huống trong nhà đã tốt lên, nợ nần đã trả hết, nhà cũng có, lúc này, chuyện lớn đầu tiên trong lòng bà chính là chuyện hôn nhân của con mình.
Làm cha mẹ đều như vậy, hi vọng con cái mau chóng lập gia đình.
Nghe được lời của Triệu Tố Lan, Dương Lỗi lắc lắc đầu, nói: "Mẹ, con cũng có việc muốn nói với mẹ, con chuẩn bị đi Thủ Đô và Giang Lăng một chuyến."
"Thủ Đô? Giang Lăng?" Nghe vậy, mẹ Dương sửng sốt một chút, bà không khỏi nhanh chóng phản ứng lại, nói: "Tiểu Lỗi, con muốn đi tìm Tiểu Vũ?"
Bà biết, lúc học Đại học con mình có quen một người bạn gái, nhưng mà vào năm tư bởi vì các loại nguyên nhân phức tạp nên chia tay.
"Vâng."
Dương Lỗi lại không có phủ nhận, trực tiếp gật gật đầu, nói: "Con muốn đi xem hiện tại cô ấy sống thế nào?"
Dương Lỗi dáng người cao lớn, đẹp trai tỏa nắng, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều cô gái đều thích hắn, nhưng mà, mãi cho đến hiện tại hắn cũng chỉ trải qua một mối tình, đó là ở Đại học Thanh Bắc, cô gái kia tên là Tiêu Vũ.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt chính là lúc mới vừa khai giảng, khi đó Tiêu Vũ cũng là sinh viên năm nhất, đến trường học báo danh sớm hơn Dương Lỗi, sau đó làm bộ như đàn chị, đến trợ giúp sinh viên mới, mà người thứ nhất trợ giúp chính là Dương Lỗi.
Sau đó, dưới thời tiết 37 độ, cô bé mù đường này mang theo Dương Lỗi lượn vòng quanh khuôn viên đại học Thanh Bắc hơn một giờ, lúc này Tiêu Vũ cũng không biết đi như thế nào.
"Đường mà chị đi có đúng hay không vậy? Tôi xem bản đồ thấy hình như là không đúng đâu." Dương Lỗi hỏi.
"Ai nha, tôi nhớ rõ là con đường này mà, đàn em cậu đừng thúc giục tôi nữa." Tiêu Vũ cũng có chút sốt ruột, nhưng mà ra vẻ trấn định nói.
Chương 49 Cha
Vòng quanh hơn một giờ, cuối cùng Dương Lỗi hỏi những người khác, mới biết được cách địa điểm càng ngày càng xa.
Cứ như vậy, hắn và Tiêu Vũ xem như quen biết.
Lúc sau, một sinh viên nam trong ký túc xá của hắn quen bạn gái học chuyên ngành khác, cho nên ký túc xá hai bên có quan hệ hữu nghị.
Không nghĩ tới Dương Lỗi lại gặp Tiêu Vũ.
Dần dần, giữa bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng vào thời điểm gần kỳ nghỉ đông của năm nhất thì bọn họ đến với nhau.
Giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên đi khách sạn. . .
Bọn họ đi khắp từng thành phố trong Thủ Đô này, ăn món ngon khắp các nơi của Thủ Đô. . .
Trong đầu hiện lên rất nhiều kỷ niệm, tuy rằng những kỷ niệm này đã qua nhiều năm, nhưng mà vẫn ở trong đầu của hắn, khó có thể quên.
Triệu Tố Lan nhìn con trai mình, thở dài nói: "Tiểu Lỗi, con muốn đi tìm Tiểu Vũ, vậy đi tìm đi, mẹ ủng hộ con."
Bà đã từng nhìn thấy Tiểu Vũ ở trong điện thoại, bà cũng biết, đợi đến năm tư thực tập, Dương Lỗi sẽ dẫn Tiểu Vũ về nhà, nhưng mà. . .
"Cám ơn mẹ."
Nói với cha mẹ một tiếng, cùng ngày Dương Lỗi liền rời nhà, đi đến Giang Lăng.
. . . . . .
Giang Lăng, đây là một thành phố lớn phồn hoa, là một trong mấy trung tâm kinh tế lớn của nước Hạ!
Tháng sáu, lúc này Giang Lăng đã rất nóng bức, nhưng mà nhìn xe cộ qua lại trên đường lớn, dòng người đông đúc trên lối đi bộ, có thể thấy được mức độ phồn hoa của nó.
Lúc đi đến Giang Lăng đã là đêm khuya, nhưng mà Dương Lỗi vẫn đang tìm kiếm.
"Tiểu Vũ từng nói, quê của cô ấy ở huyện Thanh Vô, thành phố Giang Lăng."
Dương Lỗi dựa vào hướng dẫn trong tay, bắt đầu tìm kiếm.
Tiêu Vũ nói cha mẹ mình quản có chút nghiêm, không cho phép yêu đương khi còn học đại học, cho nên không thể mang hắn về, bằng không, với tính tình của cha cô ấy, nhất định sẽ lấy cây đánh hắn.
Nhưng mà hai người đã hẹn rồi, vừa tốt nghiệp sẽ gặp cha mẹ.
Nhớ tới nguyên nhân chia tay trước kia, trong lòng Dương Lỗi thở dài một hơi.
Lại nói, nguyên nhân hắn và Tiêu Vũ chai tay rất cẩu huyết.
Một ngày trước khi chia tay vẫn tốt, cùng đi ra ngoài chơi, nhưng mà ngày hôm sau Tiêu Vũ bỗng nhiên nói chia tay, sau khi chia tay, toàn bộ các phương thức liên lạc như KK đều bị cắt đứt hoàn toàn, kể cả số điện thoại di động cũng bị Tiêu Vũ ném đi.
Dương Lỗi lập tức mất đi toàn bộ phương thức tìm kiếm Tiêu Vũ.
Sau đó hắn đi tìm bạn học của Tiêu Vũ, biết được một tin tức, mấy ngày hôm trước Tiêu Vũ đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, sau đó hắn đến bệnh viện, thật vất vả tìm được bác sĩ, bác sĩ nói đã đưa nhầm kết quả kiểm tra của một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối cho Tiêu Vũ.
Biết được những việc này, Dương Lỗi mới biết được nguyên nhân Tiêu Vũ chia tay với mình, hắn đang chuẩn bị đi tìm Tiêu Vũ, nhưng mà trên người của hắn bỗng nhiên xảy ra biến cố, hệ thống buông xuống, cả người hắn lập tức lâm vào hôn mê. . .
Lần điều trị này, đã qua năm năm.
Cứ như vậy, câu chuyện cẩu huyết chỉ xuất hiện ở trong phim truyền hình thần tượng thế mà hắn lại gặp được.
Dựa theo hướng dẫn đi tới thôn họ Tiêu của huyện Thanh Vô, lúc tới đây sắc mặt Dương Lỗi liền thay đổi một chút.
Lúc này nơi này đã bị san bằng hoàn toàn, hoàn toàn không có thôn nào cả.
Chờ ở chỗ này hơn nửa giờ, nhìn thấy có một ông lão đi tới, Dương Lỗi vội vàng đi lên, dò hỏi: "Xin chào, xin hỏi nơi này là thôn họ Tiêu sao?"
Ông lão này liếc mắt nhìn Dương Lỗi một cái, nói: "Ừ, trước kia quả thật nơi này có một cái thôn, nhưng mà vào mấy năm trước liền phá bỏ và dời đi nơi khác."
Nghe vậy, Dương Lỗi liền vội vàng hỏi: "Xin hỏi những người ở đây đã dời đi nơi nào?"
"Không biết." Ông lão này lắc lắc đầu.
Hỏi một câu, thấy không hỏi được tin tức gì, Dương Lỗi cảm ơn rồi trực tiếp rời đi.
Hắn lại hỏi xung quanh một chút, nhưng mà vẫn không hỏi được gì như cũ.
Lúc này Dương Lỗi rõ ràng có chút sốt ruột.
Lúc trước hắn vẫn nghĩ về manh mối này, nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn vô dụng.
. . . . . .
Nhìn thời gian một chút, Dương Lỗi chỉ phải tạm thời tìm khách sạn ở lại, sáng sớm ngày hôm sau hắn lại bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng mà tìm đến trưa, cũng hoàn toàn không tìm được manh mối gì.
"Tìm không được sao?"
Lúc này trong lòng Dương Lỗi rất là sốt ruột, rốt cuộc người thôn họ Tiêu lúc trước đã chuyển tới chỗ nào, hắn tìm không thấy manh mối có ích nào cả.
Đi ở trên đường lớn, Dương Lỗi vô tình đi tới một nhà trẻ.
Bên trong nhà trẻ vang lên từng đợt tiếng trẻ con, Dương Lỗi nhìn thoáng qua.
Trước kia hắn và Tiêu Vũ thương lượng, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu thật sự kết hôn, như vậy hiện tại con của hẳn đã sinh ra rồi nhỉ?
Đoán chừng hết hè này, con đã có thể đi nhà trẻ.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Dương Lỗi nhìn về phía một chỗ, nơi đó có hai cô bé đang chạy tới, hai cô bé này thoạt nhìn khoảng ba, bốn tuổi, là một đôi song sinh, phấn điêu ngọc mài, rất đáng yêu.
Không biết như thế nào, Dương Lỗi nhìn thấy hai cô bé này lại có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết.
Hắn theo bản năng lo lắng hai bé sẽ ngã xuống, liền cười nói: "Bạn nhỏ, chạy chậm một chút, coi chừng ngã."
Mới vừa nói xong, hai cô bé này đã chạy tới trước mặt hắn, một cô bé trong đó nhìn hắn không nói lời nào, một bé khác thì kéo hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ: "Cha ơi."
Cô bé mở hai tay ra, muốn Dương Lỗi ôm mình.
Chương 50 Tiêu Vũ 1
Dương Lỗi: “???"
Hắn giật nảy mình vì động tác của cô bé, lắc đầu nói: "Cô bé nhỏ, chú không phải cha của các cháu".
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, các con đừng chạy lung tung".
Chính lúc này, một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi chạy qua, bắt lấy hai cô bé.
Nhìn cô ấy chạy ra từ trường mẫu giáo, chắc là cô giáo.
Lúc này cô ấy mang vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Lỗi, nghi ngờ Dương Lỗi là bọn buôn người.
Cô ấy kéo hai bé gái lại, nghiêm túc dặn dò: "Dao Dao, Kỳ Kỳ, cô giáo trẻ họ Lưu từng nói với các con nhiều lần rồi, không được tùy tiện chạy ra ngoài, bên ngoài có nhiều người xấu".
Nói xong cô ấy còn đặc biệt liếc nhìn Dương Lỗi.
Hai bé gái lúc này không nói gì, đối mắt to tròn vẫn nhìn Dương Lỗi.
"Được rồi, bị coi như kẻ buôn người rồi".
Dương Lỗi đứng dậy, cười khổ hai câu, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Hai chị em sinh đôi được đưa về trường mẫu giáo.
Bé gái Kỳ Kỳ ôm lấy tay của chị hỏi: "Chị, tại sao cha không nhận ra chúng ta?"
Ánh mắt của cô bé đầy vẻ khó hiểu, đó là cha của cô bé, nhưng cô bé gọi tại sao cha cô bé không trả lời.
Bé gái Dao Dao nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Mẹ nói rồi, bây giờ cha đang chơi trốn tìm với chúng ta, còn chưa đến lúc cuối cùng, cho nên thấy chúng ta phải giả vờ không quen biết".
"Là như vậy sao?"
Bé gái Kỳ Kỳ nghĩ một lúc rồi nói: "Ừm, mẹ từng nói nhưng em rất muốn cha ôm lấy em".
Khuôn mặt nhỏ của cô bé lộ vẻ uất ức.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ từng nói với cô bé cha đang chơi trốn tìm với chúng, chỉ cần chúng ngoan ngoãn, cha sẽ xuất hiện.
Trong ký ức của chúng, chỉ có thể thấy dáng vẻ của cha trên điện thoại di động.
Hai chị em này chờ trong trường mẫu giáo , tan học rồi, từng phụ huynh liên tục đi đến, rất nhanh chóng trường mẫu giáo không còn mấy bé.
Đợi đến lúc năm giờ chiều, một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi vội vàng chạy đến.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, mẹ của các con đến đón các con rồi".
Nhìn người phụ nữ, cô Tiểu Lưu mỉm cười gọi.
Lúc này tất cả các bé trong trường mẫu giáo đều đã rời đi, chỉ còn lại hai chị em song sinh này.
"Mẹ".
Hai chị em sinh đôi chạy ra.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không?" Người phụ nữ cưng chiều ôm lấy hai con gái của mình, mỉm cười hỏi.
"Kỳ Kỳ rất ngoan". Tiểu Kỳ Kỳ gật đầu. Cô bé nghĩ ngợi, đi tới bên tai mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, nói cho mẹ biết một bí mật, hôm nay con thấy cha rồi".
Nghe lời nói của cô bé, người phụ nữ lập tức ngẩn người, sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: "Con gặp ở đâu?"
Tiểu Kỳ Kỳ nhớ lại, chỉ vào chỗ cách hai mét nói: "Chính là gặp ở đây, chị cũng thấy nữa, giống cha trên điện thoại của mẹ".
Người phụ nữ nhìn về bé gái còn lại, bé gái Dao Dao nghiêm túc gật đầu, biểu hiện mình cũng thấy.
Lúc này trong lòng Tiêu Vũ hiển nhiên nôn nao, cô ấy nhìn cô giáo trẻ họ Lưu, không nhịn được liền hỏi: "Cô Tiểu Lưu, tôi có thể xem camera giám sát trong trường mẫu giáo không?"
Bên ngoài sân trường mẫu giáo có camera giám sát.
"Được chứ". Cô giáo trẻ họ Lưu gật đầu.
Đi vào phòng bảo vệ, Tiêu Vũ thấp thỏm nhìn camera giám sát bên ngoài trường mẫu giáo, thấy một thanh niên đi qua, sau đó hai đứa con của mình chạy ra ngoài.
Nhìn nơi này, nước mắt Tiêu Vũ lập tức rơi xuống.
“Chuyện gì thế này? Người thanh niên đó có thực sự là cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ? "
Lúc này, cô giáo trẻ họ Lưu có chút kinh ngạc. Dao Dao và Kỳ Kỳ đã học mẫu giáo gần một năm rồi, nhưng cha của chúng vẫn chưa từng xuất hiện. Theo cô ấy thấy, Tiêu Vũ chắc là mẹ đơn thân.
Nhưng mà, thật sự là cha thì làm sao gặp nhau mà không nhận ra nhau?
…..
Ở bên kia, Dương Lỗi đã lên máy bay về thủ đô.
“ Đi Đại học Thanh Bắc xem thế nào, hỏi giảng viên của Tiêu Vũ một số chuyện liên quan đến Tiêu Vũ”.
Ở Giang Lăng không có manh mỗi, cho dù có tìm cũng không biết phải mất bao lâu, cho nên Dương Lỗi quyết định đi về thủ đô.
Giảng viên của Tiêu Vũ chắc biết một số thông tin.
……
Máy bay rất nhanh, sau ba giờ đã đến thủ đô, tiếp theo Dương Lỗi trực tiếp đi đến đại học Thanh Bắc bằng ô tô.
Đứng ở khuôn viên quen thuộc trước trường, Dương Lỗi đầy suy tư trong lòng.
"Này, cậu là sinh viên năm nhất phải không? Tôi đưa cậu đi nhập học, cậu có thể gọi tôi là học tỷ Tiêu Vũ. " Một cô gái với mái tóc đen mượt và mặc một chiếc váy hoa mỉm cười nói.
Họ đã gặp nhau ở đây ngay từ đầu.
"Là cậu, chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi. "
"Sao tên cậu có nhiều ‘thạch’ thế? Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Thạch Đầu."
"Thạch Đầu, em tưởng anh không dám tỏ tình. Thấy anh tốn nhiều tâm tư như vậy, em miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái anh. "
"Thạch Đầu, để em nói cho anh biết, nếu đã chuyển ra ngoài, anh không thể luôn ăn ở bên ngoài, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ”.
“Haiz, quần trong và tất không được giặt chung trong máy giặt. "
"Thạch Đầu, món ăn mới của em thì sao? "
"Thạch Đầu, chúng ta đồng ý sẽ kết hôn sau khi hoàn thành kỳ thực tập năm cuối..."
......
Bên tai, giọng nói của Tiêu Vũ dường như đang truyền đến.
Rất nhanh đã đến ngày 12, lúc này tổng số lượt tải xuống của《 Gió Nổi Lên Rồi 》đã đạt tới 5 triệu!
Một ca khúc mới, chỉ trong một tuần ngắn ngủn đã đạt tới một bước này, dựa theo xu thế như vậy, tương lai có khả năng cao sẽ vượt mốc 10 triệu!
Sáng sớm ngày 12, lúc Dương Lỗi mới vừa ăn sáng xong, một tin nhắn được gửi đến.
Mở tin nhắn ra nhìn một chút, là Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc gửi đến.
"【 Ngân hàng Nông nghiệp Trung Quốc 】 Tài khoản của ngài có số đuôi 2124 đã hoàn thành giao dịch chuyển khoản 2,103,513.81 Nhân dân tệ vào lúc 08:09 ngày 12 tháng 6, số dư 2,108,804.16."
"Tiền nhuận bút vào tài khoản rồi?"
Nhìn tin nhắn, trên mặt Dương Lỗi lộ ra tươi cười.
Lúc này cha Dương mẹ Dương đang ở trong nhà.
Lúc trước bọn họ đi sớm về trễ, trời chưa sáng đã ra khỏi cửa, buổi tối hơn chín giờ mới trở về.
Nhưng trải qua sự khuyên bảo của Dương Lỗi, hiển nhiên hiện tại bọn họ không cần phải vất vả như vậy, buổi sáng làm một lúc, buổi chiều lại làm một lúc, bình thường càng chú ý thân thể nhiều hơn.
"Cha, mẹ, tiền nhuận bút đã vào trong thẻ ngân hàng rồi."
Dương Lỗi nhìn cha mẹ mình, mỉm cười nói.
Hắn đã chờ tin nhắn thông báo này lâu lắm rồi, hắn biết cha mẹ cũng đang đợi.
Nợ chưa trả xong, thì lúc nào cũng như là có một ngọn núi lớn đè nặng.
"Vào tài khoản rồi sao?" Dương Viễn Minh và Triệu Tố Lan lập tức đều đứng dậy, rất là vui mừng.
"Cha, mẹ, chúng ta đi trả nợ trước! Sau khi trả nợ xong sẽ đi xem nhà!"
Trả nợ là một chuyện, nhà ở là một chuyện khác.
Trước kia hai vợ chồng Dương Viễn Minh đã mua một căn nhà trong huyện với giá 800.000 tệ, để Dương Lỗi đứng tên, nhưng mà vì trị bệnh cho Dương Lỗi, nên nhanh chóng bán đi với giá 700.000 tệ.
Đối với dân quê mà nói, không có nhà ở trong thành phố, trong lòng không yên tâm chút nào.
"Được, được, đi trả nợ!"
Cha Dương mẹ Dương đều rất vui mừng, một nhà ba người ra khỏi cửa, đi đến từng nhà đã mượn nợ, bắt đầu trả lại tiền.
Sau khi trả nợ xong, trong lòng cha Dương mẹ Dương liền cảm thấy thật thanh thản.
. . . . . .
"Anh cả, Tiểu Lỗi thật sự là có tiền đồ."
Khi trả tiền cho nhà chú út, chút út Dương Viễn Hàng cười nói.
Dương Viễn Minh gật gật đầu, nói: "Tiểu Lỗi có bản lĩnh hơn anh và mẹ nó, trông cậy vào anh và mẹ nó trả tiền, còn không biết phải mất bao lâu?"
Trên mặt ông tràn đầy vẻ tự hào, có đứa con trai như vậy, đúng là miềm kiêu ngạo lớn nhất của ông.
Bên cạnh, Dương Lỗi cười nói: "Chú út, thím út, Tiểu Đình viết thế nào rồi?"
Nói đến việc con gái mình viết sách, tươi cười trên mặt Dương Viễn Hàng, Trương Lan Mai càng sâu.
"Nhờ có Tiểu Lỗi cháu, Tiểu Đình viết cũng không tệ, hôm nay sẽ đặt VIP, hơn nữa Tiểu Đình cũng được nhận tiền nhuận bút, được 1300 tệ!"
Ngày 13 tháng trước, Dương Tiểu Đình dựa theo sự chỉ điểm của Dương Lỗi, bắt đầu viết 《 Hoa Thiên Cốt 》, đến bây giờ đã viết được một tháng.
Bản thân cốt truyện của《 Hoa Thiên Cốt 》đã rất hấp dẫn, hơn nữa thỉnh thoảng Dương Lỗi sẽ thúc đẩy một chút, lúc này bản thảo của 《 Hoa Thiên Cốt 》đã hơn 50.000 chữ, nhưng vẫn có một số người tặng phần thưởng.
Sách chưa đặt VIP, chưa đặt mua, nhưng mà tác giả vẫn có thể thu được tiền từ phần thưởng như cũ, hôm nay Dương Tiểu Đình nhận được tiền nhuận bút, không biết là vui mừng cỡ nào.
Độ dài của cuốn《 Hoa Thiên Cốt 》này cũng không dài lắm, chỉ có 800.000 chữ.
Đương nhiên đây là sách gốc, hiện tại Dương Tiểu Đình viết thì nhất định là có chút khác với sách gốc, nhưng đoán chừng nhiều nhất 1 triệu chữ sẽ chấm dứt.
Cho nên 《 Hoa Thiên Cốt 》 được 100.000 chữ sẽ đặt VIP, quy tắc sách nữ chủ và nam chủ không giống nhau.
Trước đó, Dương Tiểu Đình đang ở ký túc xá trường chuẩn bị bảo vệ luận văn, khi nhìn thấy tiền nhuận bút của mình được gửi tới, rất là hưng phấn.
"Sao vậy? Tiểu Đình?"
"Bạn trai gửi tin nhắn tới à?"
Nhìn thấy Dương Tiểu Đình vui mừng như thế, mấy người trong ký túc xá lập tức cười nói.
"Không phải đâu, tiền nhuận bút được gửi tới." Dương Tiểu Đình cười hì hì nói.
"A, gửi tới bao nhiêu vậy?"
"Tiểu Đình của chúng ta thật sự trở thành nhà văn lớn rồi!"
Nghe vậy, mấy người trong ký túc xá liền nói.
Các cô đều biết chuyện Dương Tiểu Đình viết sách, lúc còn học năm nhất Dương Tiểu Đình đã từng viết sách ở ký túc xá, lúc ấy các cô rất là tò mò, vẫn chú ý đến, nói Dương Tiểu Đình là tiểu tài nữ.
Nhưng mà Dương Tiểu Đình viết hai tháng cũng không kiếm được đồng nào, vì vậy nên không viết tiếp nữa.
Lần này thực tập trở về, các cô lại nhìn thấy Dương Tiểu Đình viết sách trên máy tính. Đối với việc này, các cô nhìn thấy cũng không ngạc nhiên, không có tò mò giống như lần đầu tiên.
Nhưng mà lần này nghe Dương Tiểu Đình nói nhận tiền nhuận bút, không khỏi đều vây lại. Vương Thiến Thiến lúc trước thực tập cùng một khách sạn với Dương Tiểu Đình cũng tò mò đi đến.
"Oa, Tiểu Đình, tiền nhuận bút hơn 1000 sao?"
Nhìn thấy tiền nhuận bút của Dương Tiểu Đình, một cô gái cùng ký túc xá kinh ngạc kêu lên.
Một cô gái khác tò mò hỏi: "Tiểu Đình, không phải là sách này của cậu còn chưa có đặt VIP sao? Tôi nhớ trước kia cậu từng nói, sách này phải đến khi đặt VIP mới có thể có tiền nhuận bút."
Các cô không đọc tiểu thuyết nhiều lắm, sau khi trở về bận rộn chuyện luận văn tốt nghiệp, còn chưa có xem tiểu thuyết mà Dương Tiểu Đình viết.
Dương Tiểu Đình cười hì hì giải thích: "Mấy cái này là tiền phần thưởng, sách của tôi 12 giờ trưa hôm nay đặt VIP."
"Oa, phần thưởng đã có hơn 1000, Tiểu Đình nhà chúng ta thật sự sắp thành tiểu phú bà rồi!"
"Sau khi buổi trưa đặt VIP xong, chẳng phải là có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn sao?"
Chương 47 Hối hận 1
Mấy người bạn cùng phòng tràn đầy tò mò, lúc trước ở trong mắt các cô thì viết tiểu thuyết là việc không kiếm được tiền, nhưng mà hiện tại Dương Tiểu Đình lại kiếm được.
Các cô sẽ sớm tốt nghiệp, sẽ thật sự phải tiến vào xã hội, trong lòng tràn đầy mơ hồ với công việc, không biết mình thích hợp làm nghề gì.
Dù sao các cô đều học chuyên ngành quản lý khách sạn, năm tư này sẽ ở trong khách sạn thực tập hơn nửa năm, làm người phục vụ.
Bọn họ đều là sinh viên, ai muốn làm người phục vụ chứ?
Hiện tại viết tiểu thuyết rõ ràng là một nghề rất tốt, mấu chốt là tự do, chỉ cần một chiếc máy tính, ở đâu cũng có thể làm việc được.
Lúc này Vương Thiến Thiến cũng đang xem tiểu thuyết của Dương Tiểu Đình, lúc trước khi Dương Tiểu Đình nói giới thiệu anh trai của mình là Dương Lỗi cho cô ta làm quen, cũng nói anh trai của mình đang viết tiểu thuyết.
Cô ta không có hứng thú với Dương Lỗi, cho nên không muốn gặp mặt Dương Lỗi, sau đó thì Dương Tiểu Đình không còn nhắc lại nữa.
Nghe được những lời bạn cùng phòng nói, Dương Tiểu Đình cười nói: "Còn không biết đặt VIP có thể kiếm được tiền hay không đây."
Lúc này trong lòng cô cũng có chút không yên, lúc trước cô viết tiểu thuyết ở trên trang web tiếng Trung Bác Đằng, lúc đặt VIP chỉ có hai mươi mấy người đặt mua, sau đó liền không viết nổi nữa.
Hiện tại 《 Hoa Thiên Cốt 》 sắp đặt VIP, cô cũng không biết sau khi đặt VIP thì lượng đặt mua có thể đạt tới mức độ nào nữa?
Cứ như vậy, ôm tâm trạng chờ mong, rất nhanh đã tới 12 giờ, đợi đến khi mở kênh thu phí, cô liền vội vàng tải lên mấy chương.
Mà trong một giờ, lượng đặt mua của cô đã đạt tới bảy trăm!
Đến gần 12 giờ đêm, lượng đặt mua của cô đã vượt qua 3000, đạt tới 3300!
Sáng ngày thứ hai, Dương Tiểu Đình nhìn số liệu《 Hoa Thiên Cốt 》một chút, càng thêm hưng phấn.
Đơn đặt hàng đầu tiên là 3600, trung bình đặt mua là 3000! Tác phẩm xuất sắc đứng đầu trong ngày!
"Oa, Tiểu Đình, có mấy ngàn người đọc sách này của cậu à?"
"Lượt đặt mua mới là gì? Cậu đã tăng thêm hơn 12.000 lượt!"
Mấy người bạn cùng phòng vây quanh Dương Tiểu Đình, đang nhìn.
Hiển nhiên lúc này Dương Tiểu Đình rất vui vẻ, cười giải thích nói: "Lượt đặt mua mới chính là số lần đặt mua, một lần đặt mua là 1 xu, tôi có thể nhận được 35%."
"Một lần đặt mua là 35%, lượt đặt mua mới là 12.000 lượt, tôi tính một chút. . . Oa, hơn 400 đồng, Tiểu Đình, ngày hôm qua cậu kiếm được hơn 400 đồng sao?"
Một người bạn cùng phòng kinh ngạc kêu lên.
Một ngày hơn 400, vậy chẳng phải là một tháng thu vào hơn 10 ngàn?
Trường học của bọn họ cũng không phải quá tốt, sau khi bắt đầu đi làm kiếm được bốn năm ngàn cũng đã rất không tệ, một tháng thu vào hơn 10 ngàn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Dương Tiểu Đình cười gật gật đầu.
"Tiểu Đình, cậu thật sự trở thành tiểu phú bà rồi!"
"Một tháng thu vào hơn 10 ngàn đó, hơn nữa công việc còn tự do, rất thoải mái."
Trong mắt nhóm bạn cùng phòng rất là hâm mộ.
"Một tháng thu vào hơn 10 ngàn?" Lúc này trong mắt Vương Thiến Thiến cũng tràn đầy vẻ hâm mộ, cô ta nhìn Dương Tiểu Đình, không nghĩ tới Dương Tiểu Đình viết một quyển sách lại kiếm được nhiều tiền như vậy!
Suy nghĩ một chút, Vương Thiến Thiến hỏi: "Tiểu Đình, lúc trước nghe cậu nói anh trai cậu đang viết sách, hiện tại hắn viết thế nào? Có kiếm được nhiều tiền như cậu không?"
Lúc trước cô ta không chút hứng thú với Dương Lỗi, nhưng hiện tại nhìn thấy Dương Tiểu Đình viết sách kiếm được nhiều tiền như vậy, liền có chút hứng thú với Dương Lỗi đang viết sách.
"Tiểu Đình, anh trai cậu đang viết sách à?"
Bạn cùng phòng tò mò hỏi.
Dương Tiểu Đình nhìn thoáng qua Vương Thiến Thiến, mỉm cười nói: "Anh của tôi viết sách còn tốt hơn tôi rất nhiều, quyển sách này là anh ấy dạy tôi viết đó."
"Anh của cậu viết sách còn tốt hơn cậu?"
"Quyển sách này là hắn dạy cậu viết?"
"Quyển sách này của cậu một tháng có thể thu vào hơn 10 ngàn, chẳng lẽ một tháng anh của cậu còn có thể kiếm được mấy chục ngàn?"
Nghe được Dương Tiểu Đình nói, nhóm bạn cùng phòng kinh ngạc kêu lên.
Dương Tiểu Đình mỉm cười, không nói gì thêm, hiển nhiên, chấp nhận lời của các cô!
Nói đùa, anh của mình tháng này viết sách kiếm được hơn 2 triệu! Mình kiếm được ngay cả 1% của số này còn chưa đến.
Đương nhiên, việc này mình không cần phải nói với nhóm bạn cùng phòng.
"Thật sự có."
Thấy Dương Tiểu Đình không nói gì, nhóm bạn cùng phòng kêu lên, sau đó liền bắt đầu hỏi lung tung này nọ, rất là tò mò với anh trai của Dương Tiểu Đình.
Về phần Vương Thiến Thiến, trên mặt còn lộ ra một tia khiếp sợ.
"Dương Lỗi kia một tháng có thể kiếm được mấy chục ngàn?"
Xem dáng vẻ của Dương Tiểu Đình, thì đây nhất định là thật.
Dạy Dương Tiểu Đình viết sách, đã có thể giúp cho Dương Tiểu Đình một tháng thu vào hơn 10 ngàn, vậy Dương Lỗi một tháng kiếm được mấy chục ngàn hẳn không phải là việc gì khó.
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vương Thiến Thiến có chút hối hận.
"Sớm biết vậy lúc trước khi Tiểu Đình giới thiệu nên đi gặp một lần."
Một tháng kiếm được mấy chục ngàn, cho dù hiện tại Dương Lỗi không có tiền, nhưng tuyệt đối là một cái đùi có tiềm lực.
. . . . . .
Chương 48 Hối hận 2
Trở lại ngày hôm qua, sau khi nhận được tiền nhuận bút, cả ngày cả nhà Dương Lỗi đều đi trả lại tiền.
"Tố Lan, đang đi trả tiền à."
Trương Hồng Anh gặp cả nhà Dương Lỗi ở trong thôn, cười nói với Triệu Tố Lan.
Bà ta thông qua con mình biết được hôm nay Dương Lỗi được nhận tiền lương.
Lần trước bởi vì việc làm của Trương Hồng Mai, bà ta đã mắng Trương Hồng Mai một trận.
Cho dù Trương Lan đi tìm Dương Lỗi, phần lớn thời gian Dương Lỗi đều nói không rảnh, gặp mặt cũng biểu hiện rất lãnh đạm, hoàn toàn không có hi vọng gì.
Theo bà ta thấy, một mối nhân duyên thật tốt đã bị Trương Hồng Mai ngu xuẩn phá hủy rồi.
"Ừ." Triệu Tố Lan mỉm cười, nói vài câu với Trương Hồng Anh liền rời đi.
Nhìn bóng dáng Triệu Tố Lan rời đi, trong mắt Trương Hồng Anh tràn đầy hâm mộ.
Hi vọng lớn nhất của thế hệ bọn họ chính là con cái có công việc tốt, tiền lương của con trai bà ta không tệ, nhưng mà hoàn toàn không có cách nào so với Dương Lỗi.
"Chị cả."
Đang nhìn, Trương Hồng Mai đi tới bên cạnh bà ta.
Nhìn thoáng qua em gái mình, Trương Hồng Anh tức giận nói: "Em xem chuyện tốt mà em làm đi, hôm nay nhà Triệu Tố Lan bọn họ lại đi trả tiền, mấy nhà còn lại cũng đã trả xong, đoán chừng tháng trước thằng bé nhà họ Dương ít nhất phải kiếm được hơn 400.000!"
Nghe thế, trên mặt Trương Hồng Mai tràn đầy vẻ hối hận, nói: "Chị cả, thật sự không có hi vọng gì sao?"
Một tháng 400.000, bà ta nghĩ cũng không dám nghĩ!
"Còn có hi vọng gì? Lần trước em chê Dương Lỗi, hiện tại thằng bé có khả năng kiếm tiền như vậy, sẽ nhận em làm mẹ vợ sao?"
Trương Hồng Anh nhìn thấy rõ được: "Tiểu Lan không còn hi vọng."
Bà ta suy nghĩ một chút, nói: "Nhưng mà trong nhà còn có Tiểu Kỳ và những người khác, lúc trước chị đã nói một chút, bên Triệu Tố Lan còn chưa có trả lời."
Trương Lan không được, nhưng mà trong tay bà ta vẫn còn tài nguyên.
Hiện tại Dương Lỗi cũng đã hai mươi lăm tuổi, giới thiệu bạn gái cho hắn làm quen cũng rất bình thường.
Sau khi trả lại tiền xong, cả nhà Dương Lỗi lại đi vào trong huyện mua nhà, cuối cùng mua được một căn nhà ở trung tâm huyện với giá 1.3 triệu, diện tích 140m2, bất kể là vị trí, hay là ánh sáng đều rất tốt.
Mọi thứ đã giải quyết xong xuôi.
Nhìn lấy nhà đã mua xong, Dương Lỗi cũng thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, hiện tại mình có thể đi làm chuyện mà mình muốn làm nhất rồi.
Về đến nhà, Dương Lỗi nhìn bản thảo tiểu thuyết của mình một chút, bản thảo 《 Che Trời 》đã được thiết lập đúng giờ đăng tải, còn có thể đăng trong một tuần.
Về phần bản thảo 《 Thế Giới Hoàn Mỹ 》, lúc này đã có 2 triệu chữ.
Đợi khi đi xuống lầu, mẹ mình đang nói chuyện với Trương Hồng Anh.
Lát sau Trương Hồng Anh rời đi, Triệu Tố Lan nhìn Dương Lỗi, suy nghĩ một chút chuẩn bị nói gì đó.
"Mẹ, mẹ có lời gì muốn nói sao?" Xem dáng vẻ Triệu Tố Lan muốn nói lại thôi, Dương Lỗi hỏi.
Triệu Tố Lan mở miệng nói: "Tiểu Lỗi, con xem hiện tại trong nhà cũng không thiếu tiền, hơn nữa cũng đã mua nhà, bây giờ có phải là con nên nghĩ một chút đến chuyện của mình rồi không? Chỗ mẹ có mấy cô gái. . ."
Hiện tại Dương Lỗi đã hai mươi lăm tuổi, rất nhiều người ở tuổi này đều đã kết hôn.
Lúc trước vì tình huống trong nhà, Triệu Tố Lan chưa nghĩ đến được.
Nhưng mà hiện tại tình huống trong nhà đã tốt lên, nợ nần đã trả hết, nhà cũng có, lúc này, chuyện lớn đầu tiên trong lòng bà chính là chuyện hôn nhân của con mình.
Làm cha mẹ đều như vậy, hi vọng con cái mau chóng lập gia đình.
Nghe được lời của Triệu Tố Lan, Dương Lỗi lắc lắc đầu, nói: "Mẹ, con cũng có việc muốn nói với mẹ, con chuẩn bị đi Thủ Đô và Giang Lăng một chuyến."
"Thủ Đô? Giang Lăng?" Nghe vậy, mẹ Dương sửng sốt một chút, bà không khỏi nhanh chóng phản ứng lại, nói: "Tiểu Lỗi, con muốn đi tìm Tiểu Vũ?"
Bà biết, lúc học Đại học con mình có quen một người bạn gái, nhưng mà vào năm tư bởi vì các loại nguyên nhân phức tạp nên chia tay.
"Vâng."
Dương Lỗi lại không có phủ nhận, trực tiếp gật gật đầu, nói: "Con muốn đi xem hiện tại cô ấy sống thế nào?"
Dương Lỗi dáng người cao lớn, đẹp trai tỏa nắng, từ nhỏ đến lớn có rất nhiều cô gái đều thích hắn, nhưng mà, mãi cho đến hiện tại hắn cũng chỉ trải qua một mối tình, đó là ở Đại học Thanh Bắc, cô gái kia tên là Tiêu Vũ.
Lần đầu tiên bọn họ gặp mặt chính là lúc mới vừa khai giảng, khi đó Tiêu Vũ cũng là sinh viên năm nhất, đến trường học báo danh sớm hơn Dương Lỗi, sau đó làm bộ như đàn chị, đến trợ giúp sinh viên mới, mà người thứ nhất trợ giúp chính là Dương Lỗi.
Sau đó, dưới thời tiết 37 độ, cô bé mù đường này mang theo Dương Lỗi lượn vòng quanh khuôn viên đại học Thanh Bắc hơn một giờ, lúc này Tiêu Vũ cũng không biết đi như thế nào.
"Đường mà chị đi có đúng hay không vậy? Tôi xem bản đồ thấy hình như là không đúng đâu." Dương Lỗi hỏi.
"Ai nha, tôi nhớ rõ là con đường này mà, đàn em cậu đừng thúc giục tôi nữa." Tiêu Vũ cũng có chút sốt ruột, nhưng mà ra vẻ trấn định nói.
Chương 49 Cha
Vòng quanh hơn một giờ, cuối cùng Dương Lỗi hỏi những người khác, mới biết được cách địa điểm càng ngày càng xa.
Cứ như vậy, hắn và Tiêu Vũ xem như quen biết.
Lúc sau, một sinh viên nam trong ký túc xá của hắn quen bạn gái học chuyên ngành khác, cho nên ký túc xá hai bên có quan hệ hữu nghị.
Không nghĩ tới Dương Lỗi lại gặp Tiêu Vũ.
Dần dần, giữa bọn họ hấp dẫn lẫn nhau, cuối cùng vào thời điểm gần kỳ nghỉ đông của năm nhất thì bọn họ đến với nhau.
Giữa bọn họ có rất nhiều kỷ niệm, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên đi khách sạn. . .
Bọn họ đi khắp từng thành phố trong Thủ Đô này, ăn món ngon khắp các nơi của Thủ Đô. . .
Trong đầu hiện lên rất nhiều kỷ niệm, tuy rằng những kỷ niệm này đã qua nhiều năm, nhưng mà vẫn ở trong đầu của hắn, khó có thể quên.
Triệu Tố Lan nhìn con trai mình, thở dài nói: "Tiểu Lỗi, con muốn đi tìm Tiểu Vũ, vậy đi tìm đi, mẹ ủng hộ con."
Bà đã từng nhìn thấy Tiểu Vũ ở trong điện thoại, bà cũng biết, đợi đến năm tư thực tập, Dương Lỗi sẽ dẫn Tiểu Vũ về nhà, nhưng mà. . .
"Cám ơn mẹ."
Nói với cha mẹ một tiếng, cùng ngày Dương Lỗi liền rời nhà, đi đến Giang Lăng.
. . . . . .
Giang Lăng, đây là một thành phố lớn phồn hoa, là một trong mấy trung tâm kinh tế lớn của nước Hạ!
Tháng sáu, lúc này Giang Lăng đã rất nóng bức, nhưng mà nhìn xe cộ qua lại trên đường lớn, dòng người đông đúc trên lối đi bộ, có thể thấy được mức độ phồn hoa của nó.
Lúc đi đến Giang Lăng đã là đêm khuya, nhưng mà Dương Lỗi vẫn đang tìm kiếm.
"Tiểu Vũ từng nói, quê của cô ấy ở huyện Thanh Vô, thành phố Giang Lăng."
Dương Lỗi dựa vào hướng dẫn trong tay, bắt đầu tìm kiếm.
Tiêu Vũ nói cha mẹ mình quản có chút nghiêm, không cho phép yêu đương khi còn học đại học, cho nên không thể mang hắn về, bằng không, với tính tình của cha cô ấy, nhất định sẽ lấy cây đánh hắn.
Nhưng mà hai người đã hẹn rồi, vừa tốt nghiệp sẽ gặp cha mẹ.
Nhớ tới nguyên nhân chia tay trước kia, trong lòng Dương Lỗi thở dài một hơi.
Lại nói, nguyên nhân hắn và Tiêu Vũ chai tay rất cẩu huyết.
Một ngày trước khi chia tay vẫn tốt, cùng đi ra ngoài chơi, nhưng mà ngày hôm sau Tiêu Vũ bỗng nhiên nói chia tay, sau khi chia tay, toàn bộ các phương thức liên lạc như KK đều bị cắt đứt hoàn toàn, kể cả số điện thoại di động cũng bị Tiêu Vũ ném đi.
Dương Lỗi lập tức mất đi toàn bộ phương thức tìm kiếm Tiêu Vũ.
Sau đó hắn đi tìm bạn học của Tiêu Vũ, biết được một tin tức, mấy ngày hôm trước Tiêu Vũ đi bệnh viện kiểm tra thân thể một chút, sau đó hắn đến bệnh viện, thật vất vả tìm được bác sĩ, bác sĩ nói đã đưa nhầm kết quả kiểm tra của một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối cho Tiêu Vũ.
Biết được những việc này, Dương Lỗi mới biết được nguyên nhân Tiêu Vũ chia tay với mình, hắn đang chuẩn bị đi tìm Tiêu Vũ, nhưng mà trên người của hắn bỗng nhiên xảy ra biến cố, hệ thống buông xuống, cả người hắn lập tức lâm vào hôn mê. . .
Lần điều trị này, đã qua năm năm.
Cứ như vậy, câu chuyện cẩu huyết chỉ xuất hiện ở trong phim truyền hình thần tượng thế mà hắn lại gặp được.
Dựa theo hướng dẫn đi tới thôn họ Tiêu của huyện Thanh Vô, lúc tới đây sắc mặt Dương Lỗi liền thay đổi một chút.
Lúc này nơi này đã bị san bằng hoàn toàn, hoàn toàn không có thôn nào cả.
Chờ ở chỗ này hơn nửa giờ, nhìn thấy có một ông lão đi tới, Dương Lỗi vội vàng đi lên, dò hỏi: "Xin chào, xin hỏi nơi này là thôn họ Tiêu sao?"
Ông lão này liếc mắt nhìn Dương Lỗi một cái, nói: "Ừ, trước kia quả thật nơi này có một cái thôn, nhưng mà vào mấy năm trước liền phá bỏ và dời đi nơi khác."
Nghe vậy, Dương Lỗi liền vội vàng hỏi: "Xin hỏi những người ở đây đã dời đi nơi nào?"
"Không biết." Ông lão này lắc lắc đầu.
Hỏi một câu, thấy không hỏi được tin tức gì, Dương Lỗi cảm ơn rồi trực tiếp rời đi.
Hắn lại hỏi xung quanh một chút, nhưng mà vẫn không hỏi được gì như cũ.
Lúc này Dương Lỗi rõ ràng có chút sốt ruột.
Lúc trước hắn vẫn nghĩ về manh mối này, nhưng mà hiện tại lại hoàn toàn vô dụng.
. . . . . .
Nhìn thời gian một chút, Dương Lỗi chỉ phải tạm thời tìm khách sạn ở lại, sáng sớm ngày hôm sau hắn lại bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng mà tìm đến trưa, cũng hoàn toàn không tìm được manh mối gì.
"Tìm không được sao?"
Lúc này trong lòng Dương Lỗi rất là sốt ruột, rốt cuộc người thôn họ Tiêu lúc trước đã chuyển tới chỗ nào, hắn tìm không thấy manh mối có ích nào cả.
Đi ở trên đường lớn, Dương Lỗi vô tình đi tới một nhà trẻ.
Bên trong nhà trẻ vang lên từng đợt tiếng trẻ con, Dương Lỗi nhìn thoáng qua.
Trước kia hắn và Tiêu Vũ thương lượng, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, nếu thật sự kết hôn, như vậy hiện tại con của hẳn đã sinh ra rồi nhỉ?
Đoán chừng hết hè này, con đã có thể đi nhà trẻ.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên Dương Lỗi nhìn về phía một chỗ, nơi đó có hai cô bé đang chạy tới, hai cô bé này thoạt nhìn khoảng ba, bốn tuổi, là một đôi song sinh, phấn điêu ngọc mài, rất đáng yêu.
Không biết như thế nào, Dương Lỗi nhìn thấy hai cô bé này lại có một loại cảm giác đặc biệt thân thiết.
Hắn theo bản năng lo lắng hai bé sẽ ngã xuống, liền cười nói: "Bạn nhỏ, chạy chậm một chút, coi chừng ngã."
Mới vừa nói xong, hai cô bé này đã chạy tới trước mặt hắn, một cô bé trong đó nhìn hắn không nói lời nào, một bé khác thì kéo hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ: "Cha ơi."
Cô bé mở hai tay ra, muốn Dương Lỗi ôm mình.
Chương 50 Tiêu Vũ 1
Dương Lỗi: “???"
Hắn giật nảy mình vì động tác của cô bé, lắc đầu nói: "Cô bé nhỏ, chú không phải cha của các cháu".
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, các con đừng chạy lung tung".
Chính lúc này, một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi chạy qua, bắt lấy hai cô bé.
Nhìn cô ấy chạy ra từ trường mẫu giáo, chắc là cô giáo.
Lúc này cô ấy mang vẻ mặt cảnh giác nhìn Dương Lỗi, nghi ngờ Dương Lỗi là bọn buôn người.
Cô ấy kéo hai bé gái lại, nghiêm túc dặn dò: "Dao Dao, Kỳ Kỳ, cô giáo trẻ họ Lưu từng nói với các con nhiều lần rồi, không được tùy tiện chạy ra ngoài, bên ngoài có nhiều người xấu".
Nói xong cô ấy còn đặc biệt liếc nhìn Dương Lỗi.
Hai bé gái lúc này không nói gì, đối mắt to tròn vẫn nhìn Dương Lỗi.
"Được rồi, bị coi như kẻ buôn người rồi".
Dương Lỗi đứng dậy, cười khổ hai câu, chỉ có thể nhanh chóng rời đi.
Hai chị em sinh đôi được đưa về trường mẫu giáo.
Bé gái Kỳ Kỳ ôm lấy tay của chị hỏi: "Chị, tại sao cha không nhận ra chúng ta?"
Ánh mắt của cô bé đầy vẻ khó hiểu, đó là cha của cô bé, nhưng cô bé gọi tại sao cha cô bé không trả lời.
Bé gái Dao Dao nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: "Mẹ nói rồi, bây giờ cha đang chơi trốn tìm với chúng ta, còn chưa đến lúc cuối cùng, cho nên thấy chúng ta phải giả vờ không quen biết".
"Là như vậy sao?"
Bé gái Kỳ Kỳ nghĩ một lúc rồi nói: "Ừm, mẹ từng nói nhưng em rất muốn cha ôm lấy em".
Khuôn mặt nhỏ của cô bé lộ vẻ uất ức.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ từng nói với cô bé cha đang chơi trốn tìm với chúng, chỉ cần chúng ngoan ngoãn, cha sẽ xuất hiện.
Trong ký ức của chúng, chỉ có thể thấy dáng vẻ của cha trên điện thoại di động.
Hai chị em này chờ trong trường mẫu giáo , tan học rồi, từng phụ huynh liên tục đi đến, rất nhanh chóng trường mẫu giáo không còn mấy bé.
Đợi đến lúc năm giờ chiều, một người phụ nữ hai mươi mấy tuổi vội vàng chạy đến.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, mẹ của các con đến đón các con rồi".
Nhìn người phụ nữ, cô Tiểu Lưu mỉm cười gọi.
Lúc này tất cả các bé trong trường mẫu giáo đều đã rời đi, chỉ còn lại hai chị em song sinh này.
"Mẹ".
Hai chị em sinh đôi chạy ra.
"Dao Dao, Kỳ Kỳ, hôm nay ở nhà trẻ có ngoan không?" Người phụ nữ cưng chiều ôm lấy hai con gái của mình, mỉm cười hỏi.
"Kỳ Kỳ rất ngoan". Tiểu Kỳ Kỳ gật đầu. Cô bé nghĩ ngợi, đi tới bên tai mẹ, nhỏ giọng nói: "Mẹ, nói cho mẹ biết một bí mật, hôm nay con thấy cha rồi".
Nghe lời nói của cô bé, người phụ nữ lập tức ngẩn người, sau đó cô ấy nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: "Con gặp ở đâu?"
Tiểu Kỳ Kỳ nhớ lại, chỉ vào chỗ cách hai mét nói: "Chính là gặp ở đây, chị cũng thấy nữa, giống cha trên điện thoại của mẹ".
Người phụ nữ nhìn về bé gái còn lại, bé gái Dao Dao nghiêm túc gật đầu, biểu hiện mình cũng thấy.
Lúc này trong lòng Tiêu Vũ hiển nhiên nôn nao, cô ấy nhìn cô giáo trẻ họ Lưu, không nhịn được liền hỏi: "Cô Tiểu Lưu, tôi có thể xem camera giám sát trong trường mẫu giáo không?"
Bên ngoài sân trường mẫu giáo có camera giám sát.
"Được chứ". Cô giáo trẻ họ Lưu gật đầu.
Đi vào phòng bảo vệ, Tiêu Vũ thấp thỏm nhìn camera giám sát bên ngoài trường mẫu giáo, thấy một thanh niên đi qua, sau đó hai đứa con của mình chạy ra ngoài.
Nhìn nơi này, nước mắt Tiêu Vũ lập tức rơi xuống.
“Chuyện gì thế này? Người thanh niên đó có thực sự là cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ? "
Lúc này, cô giáo trẻ họ Lưu có chút kinh ngạc. Dao Dao và Kỳ Kỳ đã học mẫu giáo gần một năm rồi, nhưng cha của chúng vẫn chưa từng xuất hiện. Theo cô ấy thấy, Tiêu Vũ chắc là mẹ đơn thân.
Nhưng mà, thật sự là cha thì làm sao gặp nhau mà không nhận ra nhau?
…..
Ở bên kia, Dương Lỗi đã lên máy bay về thủ đô.
“ Đi Đại học Thanh Bắc xem thế nào, hỏi giảng viên của Tiêu Vũ một số chuyện liên quan đến Tiêu Vũ”.
Ở Giang Lăng không có manh mỗi, cho dù có tìm cũng không biết phải mất bao lâu, cho nên Dương Lỗi quyết định đi về thủ đô.
Giảng viên của Tiêu Vũ chắc biết một số thông tin.
……
Máy bay rất nhanh, sau ba giờ đã đến thủ đô, tiếp theo Dương Lỗi trực tiếp đi đến đại học Thanh Bắc bằng ô tô.
Đứng ở khuôn viên quen thuộc trước trường, Dương Lỗi đầy suy tư trong lòng.
"Này, cậu là sinh viên năm nhất phải không? Tôi đưa cậu đi nhập học, cậu có thể gọi tôi là học tỷ Tiêu Vũ. " Một cô gái với mái tóc đen mượt và mặc một chiếc váy hoa mỉm cười nói.
Họ đã gặp nhau ở đây ngay từ đầu.
"Là cậu, chuyện lần trước tôi thật sự xin lỗi. "
"Sao tên cậu có nhiều ‘thạch’ thế? Từ giờ tôi sẽ gọi cậu là Thạch Đầu."
"Thạch Đầu, em tưởng anh không dám tỏ tình. Thấy anh tốn nhiều tâm tư như vậy, em miễn cưỡng đồng ý làm bạn gái anh. "
"Thạch Đầu, để em nói cho anh biết, nếu đã chuyển ra ngoài, anh không thể luôn ăn ở bên ngoài, đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ”.
“Haiz, quần trong và tất không được giặt chung trong máy giặt. "
"Thạch Đầu, món ăn mới của em thì sao? "
"Thạch Đầu, chúng ta đồng ý sẽ kết hôn sau khi hoàn thành kỳ thực tập năm cuối..."
......
Bên tai, giọng nói của Tiêu Vũ dường như đang truyền đến.