• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (34 Viewers)

  • Chương 525-530

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 525: CẦU HÔN (4)

Diệp Lăng Thiên chỉ lặng lẽ hút thuốc, không nói chuyện.

“Còn nữa, làm người phụ nữ của anh rất mệt, rất rất mệt, có lẽ anh quá ưu tú, có lẽ anh quá có sức quyến rũ, cũng có lẽ là anh quá có duyên với phụ nữ rồi. Con người này của anh rất mộc mạc, trước nay sẽ không chủ động trêu chọc cô gái nào, cũng sẽ không có ý nghĩ lăng nhăng gì đó, anh là một người rất chính trực rất có trách nhiệm, cũng rất thẳng thắn, gần như sẽ không làm ra một số chuyện quá bức bối, điểm này em không hề nghi ngờ. Nhưng, bên cạnh anh lại cứ luôn có phụ nữ, mỗi một cô gái gần như đều yêu anh đến mức không còn thuốc chữa, giống như thiêu thân lao vào lửa, đầu tiên là Hiểu Tinh, sau là em, bây giờ lại có Lý Yến, cộng thêm Bò Cạp của thành phố Y kia, gần như các cô gái xuất hiện ở bên cạnh anh đều yêu anh không cùng mức độ, hơn nữa mỗi một cô gái đều ưu tú như vậy.”

“Hiểu Tinh em không còn gì để nói nữa, cô ấy yêu anh trước em, cũng là người chị em tốt nhất của em, tốt với anh phần lớn đều là lỗi của em, cô ấy em không nói nữa. Bò Cạp đó, mỗi lần thấy em đều xem em thành kẻ địch, cô ấy rất xinh đẹp, rất có bản lĩnh, bản lĩnh của cô ấy là cái em căn bản không thể so sánh, hơn nữa, cô ấy với anh có quá nhiều hồi ức, cô ấy với anh đã trải qua nhiều chuyện như vậy, em so với cô ấy, một chút ưu thế cũng không có. Sau đó là Lý Yến, xinh đẹp, giỏi giang, bộc trực, ba là quan to trong chính phủ, bản thân coi như có một chỗ đứng rồi.”

“Lý Yến từng nói với em, cô ấy yêu anh, nếu có thể lựa chọn cô ấy có thể vì anh mà chết, cô ấy nói cô ấy yêu anh so với em yêu anh một chút cũng sẽ không ít hơn. Anh biết em bây giờ có cảm giác gì không? Em cảm thấy em là một con mèo, vừa rồi từ chỗ chủ nhân lấy được một con cá, em canh chừng con cá này, mà bên cạnh lại có vô số con mèo to lớn khỏe hơn em dữ dằn hơn em đang nhìn em chằm chằm, nhìn con cá trong tay em. Có lẽ bây giờ một khắc này vẫn là của em, nhưng, khả năng một giây sau, con cá này không phải là của em rồi, em lúc nào cũng phải phòng bị bọn họ, điều càng quan trọng hơn là những con mèo này bất luận con nào cũng không yếu hơn em.”

“Anh có thể hiểu loại cảm giác này của em không? Rất hoảng rất sợ, rất rất mệt. Em tuy biết tính cách của anh, anh từng hứa với em, anh sẽ không dễ dàng chấp nhận người khác, nhưng em đồng thời cũng biết tính cách của anh, anh không muốn làm tổn thương người khác, phần lớn anh sẽ lựa chọn trầm mặc, trầm mặc trầm mặc vẫn là trầm mặc, đối với Hiểu Tinh là như thế, đối với em cũng vẫn như thế, nếu không phải sự do dự không quyết của anh nếu như không phải kiểu tính cách không muốn làm tổn thương bất kỳ ai này của anh thì lấy đâu ra chuyện giữa em và Hiểu Tinh?”

“Giống như thế, anh đối với Lý Yến không phải cũng như vậy sao? Cái điều không muốn làm tổn thương của anh chỉ có thể tạo nên sự ám muội giữa hai người, tuy anh không vượt quá giới hạn, nhưng làm người phụ nữ của anh, trong lòng mệt mỏi cỡ nào? Lúc nào cũng phải lo lắng anh liệu có bị những cô gái ở bên cạnh này đó cướp anh đi không, em không muốn hạn chế sự tự do của anh, không muốn giống một người phụ nữ chanh chua mỗi ngày quản anh cái này quản anh cái kia, nhưng kết quả chỉ có thể là bản thân không có một chút cảm giác an toàn nào cả. Bây giờ chỉ có mấy cô gái này, ai có thể bảo đảm sau này bên cạnh anh sẽ không xuất hiện cô gái khác yêu anh chứ?”

“Có người từng tổng kết, lấy vợ không cần lấy người quá xinh đẹp, bởi vì như thế anh không cần lo lắng cả đời cô ấy sẽ chạy theo người đàn ông khác, giống như vậy, câu nói này dùng ở trên người em cũng như thế, tìm đàn ông không cần tìm người quá ưu tú, như thế người đó không cần lo lắng cả đời anh ta sẽ bị người phụ nữ khác câu dẫn mất. Tuy em cái gì cũng không nói, nhưng em biết Bọ Cạp, biết chuyện của Lý Yến, em càng lúc càng không có cảm giác an toàn, càng lúc càng mệt mỏi.” Lý Vũ Hân nói từng câu từng từ, vừa nói vừa nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Em muốn kết hôn với anh, em so với bất kỳ ai đều muốn hơn, nhưng, bản thân em sau khi suy nghĩ kỹ lại cuối cùng đưa ra quyết định này, em thà làm một cô gái lặng lẽ yêu anh. Anh giống như một ngọn lửa, em giống như một con thiêu thân, em hướng về phía anh, nằm mơ cũng muốn bay vào vòng ôm của anh, dù sẽ chết, dù sẽ đau khổ. Có những nỗi đau em có thể thừa nhận được, nhưng có những nỗi đau em lại không thừa nhận được, em nghĩ, cũng không có cô gái nào có thể thừa nhận được. Lăng Thiên, chúng ta chia tay đi, được không.” Khi Lý Vũ Hân nói tới đây nước mắt lại rơi xuống.

Diệp Lăng Thiên có thể cảm nhận được mỗi câu mà Lý Vũ Hân nói ra đều mang theo tình cảm mãnh liệt, tuyệt đối không phải là nói suông, những điều này đều là lời thật tâm nhất trong lòng cô.

“Xin lỗi, Vũ Hân, anh không ngờ anh lại mang theo sự tổn thương sự dày vò lớn như vậy cho em.” Diệp Lăng Thiên thở dài nói, anh hiểu rõ lời của Lý Vũ Hân, cảm thấy những điều Lý Vũ Hân nói đều là sự thật, nhưng điều này đều là ưu điểm trong tính cách của anh, đồng thời cũng là chỗ thiếu sót trong tính cách của anh, những cái này đều là trời sinh, không thể thay đổi.

“Không, không cần nói xin lỗi với em, người nói xin lỗi là em, anh không có sai, anh đều luôn làm rất tốt, thật đấy. Anh đối với em rất tốt, em có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em, thật lòng với em, toàn tâm toàn ý bỏ ra với em. Có thể có được tình yêu của anh em rất hạnh phúc, nhưng em lại không thể nhận được tình yêu của anh, bởi vì tình yêu của anh quá nặng rồi.”

“Lăng Thiên, có lẽ có một ngày anh có thể gặp được một cô gái có thể thừa nhận được tình yêu nặng nề này của anh, cô ấy có thể cùng anh đi qua mưa bom bão đạn, vào sinh ra tử, coi thường cái chết, có thể có thái độ không để tâm đến những cô gái ưu tú ở bên cạnh anh, em không làm được. Vẫn nhớ lời lần đầu tiên Bò Cạp đến Đông Hải tìm em đã nói với em ở trong cục công an, cô ấy nói với em, nói em không xứng với anh, nói anh không thể ở bên một cô gái bình thường như em, cũng nói, em với anh không phải là người của cùng một thế giới, hai chúng ta đã định sẵn không thích hợp ở bên nhau. Lúc đó em không tin, cảm thấy cô gái này đang nói linh tinh. Nhưng đến bây giờ em mới hoàn toàn hiểu được những lời này của cô ấy, những điều cô ấy nói đều đúng. Cho nên, em biết, cô ấy so với em càng hiểu anh hơn.”
Đọc nhanh tại VietWriter
Lý Vũ Hân nói đến đây thì cầm ly rượu vang ở trước mặt uống một ngụm.

Diệp Lăng Thiên vẫn lặng lẽ ngồi đó, vừa uống rượu vừa hút thuốc, một câu một chữ cũng không nói, sắc mặt rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức khiến người ta hơi sợ hãi.

“Ở bên cạnh anh, em một chút cũng không hối hận, em từng yêu anh, anh cũng từng yêu em, đây chính là hạnh phúc lớn nhất đời này của em, nhưng đáng tiếc, em lại không thể cùng anh bên nhau cả đời được, em chỉ có thể nói xin lỗi với anh. Lăng Thiên, anh quá ưu tú rồi, sự ưu tú của anh không phải là nói năng lực của anh, mà là nhân cách của anh, sự quyến rũ của anh. Cho nên em nghĩ, anh định sẵn sẽ không thuộc về một cô gái nào cả, lời nói này nghe thì có thể có hơi lệch lạc, nhưng trên thực tế quả thật chính là như thế. Xin lỗi, chúng ta chia tay đi, sau này chúng ta chỉ làm bạn bè thôi, bạn bè bình thường, được không?” Lý Vũ Hân nói tiếp.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 526: CẦU HÔN (5)


Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn Lý Vũ Hân, nhìn rất lâu rất lâu, cuối cùng khẽ gật đầu với Lý Vũ Hân. Anh không thể nói không, tuy anh không muốn nói không, nhưng anh tôn trọng sự lựa chọn của Lý Vũ Hân.

“Em đã thuê một căn phòng ở bên ngoài, bên trong cái gì cũng đủ cả, em ngày mai sẽ chuyển qua đó ở.” Lý Vũ Hân nói tiếp.

Diệp Lăng Thiên rất ngạc nhiên, sau đó hỏi: “Ở đây không phải khá tốt sao? Em một mình ở bên ngoài không an toàn.”

“Hiểu Tinh cũng luôn sống một mình, tại sao anh không cảm thấy cô ấy sống một mình không an toàn chứ? Lăng Thiên, em biết cảm giác trong lòng anh, có vài chuyện em đã nghĩ thông suốt rồi, nghĩ rõ ràng rồi. Yêu một người không nhất định là phải trọn đời bên nhau, từng yêu chính là hạnh phúc chính là điều tốt đẹp rồi có đúng không. Em bây giờ đã hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình rồi, không cần lo lắng cho em.”

“Em đã quyết định rồi sao?” Diệp Lăng Thiên rất lâu sau mới hỏi.

“Ừm, em đã quyết định rồi.” Lý Vũ Hân kiên định nói.

“Vậy được rồi, ngày mai anh giúp em chuyển đồ.”

“Không cần đâu, đồ đạc của em đều đã thu dọn xong rồi, cũng không nhiều, chỉ hai vali mà thôi, em tự lái xe qua đó là được rồi, bên phía nhà mới em cũng đã thu dọn xong từ lâu rồi, đã thuê được hơn nửa tháng rồi, thật ra em có thể chuyển đi sớm, nhưng em không có, thứ nhất là Diệp Sương một mình ở nhà, em phải chăm sóc cho em ấy. Thứ hai, em cũng hy vọng đợi sau khi anh xuất viện em sẽ nói chuyện này với anh rồi mới chuyển đi. Những điều này em đều chuẩn bị nói với anh vào tối nay. Chỉ là không ngờ, anh cầu hôn trước rồi. Xin lỗi, Lăng Thiên, em khiến anh khó chịu rồi.”

Diệp Lăng Thiên mỉm cười, nói: “Không sao, đừng nói những điều này, ăn đồ ăn đi, đều sắp nguội rồi.”

“Ừm.” Lý Vũ Hân gật đầu, sau đó nhìn thấy chiếc nhẫn trên bàn, nhìn rất lâu, sau đó hỏi: “Chiếc nhẫn này rất đắt nhỉ.”

“Nhẫn có đắt hay không vốn không có liên quan quá nhiều, ở trong mắt anh nó chỉ là một chiếc nhẫn, anh hy vọng nó đại biểu cho tình yêu, đại biểu cho hôn nhân, chứ không phải là tiền bạc.” Diệp Lăng Thiên cũng nhìn chiếc nhẫn này, từ tốn nói.

“Xin lỗi.” Lý Vũ Hân rất lâu sau mới nói, cô hiểu ý trong lời Diệp Lăng Thiên.

“Đừng nói xin lỗi nữa, giữa chúng ta không cần nói mấy lời xin lỗi này nữa, mặc kệ là ai xin lỗi ai, đều không quan trọng, cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, đúng không, ăn đồ ăn đi.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, giọng điệu rất nhạt, không có ai biết suy nghĩ trong lòng của Diệp Lăng Thiên lúc này.

Lý Vũ Hân ăn không nhiều, sau khi ăn vài miếng liền nói với Diệp Lăng Thiên: “Em ăn no rồi, em... về trước đây.”

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó gật đầu, cũng đứng dậy nói: “Đi thôi.”

“Anh ăn đi, em bắt taxi về công ty lấy xe, ngày mai còn phải chuyển nhà, anh ăn tiếp đi, em không có khẩu vị. Đi trước đây.” Lý Vũ Hân nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó cầm túi của mình xoay người đi, khoảnh khắc xoay người đi xuống tầng, nước mắt của cô rơi như mưa. Trái tim của cô rất rất đau, thật ra sự khó chịu trong lòng cô so với Diệp Lăng Thiên càng nhiều hơn, giống như những gì cô nói, cô yêu sâu sắc người đàn ông này, nằm mơ đều muốn có thể có một ngày Diệp Lăng Thiên cầu hôn cô, nhưng, tình yêu của Diệp Lăng Thiên quá nặng nề, cô không thừa nhận nổi. Rõ ràng yêu, lại phải nói chia tay với đối phương, loại đau đớn này có lẽ là đau nhất độc ác nhất trên đời này.

Diệp Lăng Thiên ngồi ở đó, ngồi thẫn thờ, xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn Lý Vũ Hân mặt giàn giụa nước mắt, vừa lau nước mắt vừa đứng ở rìa đường dưới tầng đợi taxi, sau đó nhìn Lý Vũ Hân lên taxi rồi rời đi.

Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc, từ từ hút, nhìn ánh đèn màu sắc của bên ngoài, yên lặng nhìn, trầm mặc mãi, rất lâu rất lâu sau tàn thuốc cháy tới tay mới buông ra, đứng dậy đi xuống dưới tầng quẹt thẻ thanh toán. Sau đó cầm hoa và nhẫn ở dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên phục vụ của nhà hàng tây một mình đi ra khỏi nhà hàng rồi lên xe, lái xe không có mục đích trên đường, cuối cùng bất tri bất giác đến bên sông, nhìn tháp đồng hồ, Diệp Lăng Thiên bỗng dừng xe lại. Đỗ xe ở bên đường, một mình đến bên sông, nhìn tháp đồng hồ, nhìn dòng sông, dòng suy nghĩ quay trở lại buổi tối tết năm ngoái, cũng tháp đồng hồ, cũng dòng sông, cái thiếu chỉ là cô gái đã ở bên cạnh anh cùng ngắm ánh đèn của con thuyền trên dòng sông.

Diệp Lăng Thiên bỗng đi tới bên xe, cầm bó hoa và chiếc nhẫn, lại tới bên sông, không chút do dự ném toàn bộ hoa và nhẫn vào trong sông. Rất nhiều người có thể sẽ cảm thấy đáng tiếc, sẽ cảm thấy Diệp Lăng Thiên đang phát điên, chiếc nhẫn mua mấy trăm triệu nói vứt là vứt, thật ra Diệp Lăng Thiên không nghĩ như vậy, giống như những gì anh nói trước đó. Trước khi mua chiếc nhẫn có lẽ là tiền, nhưng sau khi anh mua, chiếc nhẫn không phải là tiền nữa, nó đại biểu tình yêu của Diệp Lăng Thiên, đại biểu cho hôn nhân, bây giờ mất tình yêu cũng không còn hôn nhân, chiếc nhẫn này cũng trở nên không có bất kỳ ý nghĩa gì rồi, Diệp Lăng Thiên tuyệt đối sẽ không đem chiếc nhẫn này bán đi đổi lấy tiền, bởi vì đó là sự sỉ nhục với tình yêu, sự sỉ nhục đối với Lý Vũ Hân và bản thân anh, cho nên anh không chút do dự mà ném chiếc nhẫn vào trong dòng sông.

Diệp Lăng Thiên trực tiếp rút điện thoại ra gọi điện cho Trần Tuấn Lương.

“Alo, sir!”

“Đang làm gì?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.

“Ở căn cứ, đang cùng các anh em uống rượu ăn đồ nướng, đồ nướng vẫn là lão Chu lái xe đến trong quán của các anh trực tiếp mang tới, lão đại, anh có muốn qua đây cùng ăn không? Chúng ta người đông, ăn mới có hứng.” Trần Tuấn Lương mỉm cười, Diệp Lăng Thiên nghe bên đó rất náo nhiệt.

“Được, tôi lập tức qua, cậu bảo mọi người mua thêm ít rượu ở đó đợi tôi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, trực tiếp cúp máy, sau đó lái xe đến bên căn cứ huấn luyện.

Tính cách của con người Trần Tuấn Lương có khác biệt rất lớn với Diệp Lăng Thiên, anh ta thích nói chuyện, rất thoải mái, thích kết giao bạn bè, ở bên căn cứ huấn luyện, theo như Diệp Lăng Thiên biết, anh ta ở căn cứ thường xuyên mời mọi người cùng uống rượu ăn cơm, mặc kệ là nhân viên bình thường cũng được hay tầng lớp quản lý cũng được, anh ta đều gọi anh gọi em, mọi người đều phục anh ta, xem anh ta là đại ca. Mà đối với Diệp Lăng Thiên lại khác, mọi người đối với Diệp Lăng Thiên là thật lòng kính phục và sùng bái, Diệp Lăng Thiên đối với những nhân viên này mà nói, có chút tồn tại như vị thần.

Khi Diệp Lăng Thiên đến căn cứ huấn luyện, mới phát hiện hơn 20 người ở trong nhà ăn của căn cứ đem bàn xếp lại cùng uống rượu ăn đồ nướng, bầu không khí rất sôi nổi, Diệp Lăng Thiên sau khi tới gần như tất cả mọi người đều đứng dậy, đều gọi Diệp tổng.

“Mọi người đều là anh em, không cần khách sáo như vậy, đều ngồi xuống cả đi, nhường một chỗ cho tôi, nào, tôi uống cùng mọi người, tối nay ai không uống say người đó con mẹ nó chính là cháu.” Diệp Lăng Thiên đi tới trực tiếp nói, anh rất ít nói bậy mắng người, lần này rất ngoại lệ.

Trần Tuấn Lương và Chu Ngọc Lâm nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên đều có hơi lạ, bởi vì đây không giống phong cách của Diệp Lăng Thiên, nhưng bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ là cho rằng Diệp Lăng Thiên tối nay rất hứng chí mà thôi.

Diệp Lăng Thiên gia nhập trầu rượu, mở rượu ra bắt đầu uống trước, Diệp Lăng Thiên vừa tới, mọi người tự nhiên đều bắt đầu kính Diệp Lăng Thiên, mà Diệp Lăng Thiên gần như là ai tới cũng không từ chối, hết ly này đến ly khác, không ngừng uống.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 527: CẦU HÔN (6)

Kết quả cuối cùng đương nhiên là không có gì cần nghĩ, Diệp Lăng Thiên cuối cùng trực tiếp uống đến gục trên bàn, Chu Ngọc Lâm và Trần Tuấn Lương đều rất sửng sốt, sau đó, gọi hai người không uống rượu, một người lái xe của Diệp Lăng Thiên, người còn lại lái một chiếc xe đưa Diệp Lăng Thiên về. Trần Tuấn Lương vác Diệp Lăng Thiên lên lầu, sau đó ấn chuông cửa.

Lý Vũ Hân sau khi về nhà mãi không ngủ, đầu tiên là thu dọn hết đồ đạc, nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, nhưng mãi không thấy Diệp Lăng Thiên trở về, cứ đợi mãi, đợi đến 12 giờ đêm cũng không thấy Diệp Lăng Thiên về, Diệp Lăng Thiên bình thường là người sống rất có quy luật, buổi tối cơ bản sẽ không thể muộn như vậy còn chưa về, Lý Vũ Hân có chút lo lắng, cứ đợi mãi ở đó, cuối cùng ngồi ở trong phòng khách đợi Diệp Lăng Thiên, mãi đến hơn 2 giờ mới nghe thấy tiếng chuông cửa.

Lý Vũ Hân vội đi ra mở cửa, vừa mở cửa thì thấy Trần Tuấn Lương cõng Diệp Lăng Thiên đứng ở cửa, trên người hai người đều ngập mùi rượu.

“Chị dâu!”

“Sao lại như này, đây là đã uống bao nhiêu rượu thế?” Lý Vũ Hân nhíu mày, sau đó bảo Trần Tuấn Lương đỡ Diệp Lăng Thiên lên giường.

“Đại ca tối nay đã uống không ít, cảm giác đại ca hôm nay có hơi không ổn, bình thường anh ấy rất ít uống rượu, có khi uống với chúng tôi cũng chỉ uống một ít, tửu lượng của anh ấy rất tốt, cơ bản không thể uống say, nhưng hôm nay lại uống rất kinh, uống rất rất nhiều rượu, cứ vậy mà trực tiếp uống đến gục luôn rồi.” Trần Tuấn Lương sau khi đặt Diệp Lăng Thiên xuống thì nói.

Lý Vũ Hân đứng ngây ở đó, trong lòng cô hiểu Diệp Lăng Thiên làm sao, có điều cô cũng không có nói gì, gật đầu, nói: “Ừm, được rồi, Trần Tuấn Lương, cậu về trước đi, ở đây có tôi chăm sóc là được rồi, cảm ơn cậu muộn như vậy còn đưa anh ấy về.”

“Chị dâu chị nói gì thế, anh ấy là anh của em, mạng của em đều là anh ấy cho huống chi chút chuyện nhỏ như vậy, vậy em đi trước đây, có chuyện gì chị gọi điện cho em là được.”

“Ừm, cậu đã uống rượu lái xe chậm một chút.”

“Không sao, em dẫn cả tài xế theo, đi đây, chị dâu.” Trần Tuấn Lương nói xong thì đi ra.

Sau khi Lý Vũ Hân tiễn Trần Tuấn Lương đi thì quay lại trong phòng, trong phòng Diệp Lăng Thiên vẫn nằm trên giường không có nhúc nhích, nhìn bộ dạng của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân đau lòng không thôi, cũng áy náy không thôi, cô rất hiểu Diệp Lăng Thiên tại sao lại đi uống rượu còn uống đến say mèm, tuy Diệp Lăng Thiên là một người mạnh mẽ, nhưng người đàn ông mạnh mẽ cũng có tình cảm, cũng có vui buồn tức giận, có đôi khi cũng sẽ lựa chọn trút ra.

Diệp Sương đã ngủ từ sớm, Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, lẳng lặng đi vào nhà tắm, lấy khăn của Diệp Lăng Thiên giúp Diệp Lăng Thiên lau mặt và tay, sau đó giúp Diệp Lăng Thiên cởi quần áo ra, mặc đồ ngủ lại cho Diệp Lăng Thiên. Cuối cùng đắp chăn cho Diệp Lăng Thiên, nói thì đơn giản, thật ra rất khó, dù sao Diệp Lăng Thiên hơn 50kg, mà Lý Vũ Hân chỉ là một cô gái, muốn vần Diệp Lăng Thiên thật sự phải tốn sức rất lớn.

Lý Vũ Hân cứ ở trong phòng của Diệp Lăng Thiên canh Diệp Lăng Thiên, mãi đến khoảng 4 giờ sáng, chắc chắn Diệp Lăng Thiên đã không có việc gì mới về phòng đi ngủ.

Khi Diệp Lăng Thiên tỉnh dậy đã là trưa hôm sau rồi, anh cảm thấy đầu rất đau, mở mắt nhìn trần nhà, nhìn cái đồng hồ mà Lý Vũ Hân mua cho anh ở bên giường, đã là hơn 11 giờ rồi, Diệp Lăng Thiên từ trên giường bò dậy, đẩy cửa phòng của Lý Vũ Hân rồi đi vào.

Trong phòng của Lý Vũ Hân dọn dẹp ngăn nắp, tất cả bài trí đều còn, nhưng lại không có một thứ gì thuộc về Lý Vũ Hân, đồ của Lý Vũ Hân đều không thấy nữa. Không cần nghĩ, Diệp Lăng Thiên cũng biết là chuyện gì.

Diệp Lăng Thiên cầm điện thoại lên chuẩn bị gọi điện cho Lý Vũ Hân, nhưng cuối cùng vẫn để xuống, anh không biết gọi điện nên nói gì, hỏi em đi rồi sao? Nhưng sự thật đã rất rõ ràng rồi, Lý Vũ Hân đã chuyển đi rồi. Diệp Lăng Thiên ngồi trên giường từ từ hút thuốc, sau đó đi ra bên công ngoài phòng, rất hiếm khi mùa đông xuất hiện mặt trời, ánh mắt chiếu lên người vô cùng ấm áp, nhưng trái tim của Diệp Lăng Thiên thế nào cũng không ấm lên được.

“Anh, anh tỉnh rồi.” Lúc này Diệp Sương đi vào hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Ừm, tối qua uống chút rượu với đám Trần Tuấn Lương, uống nhiều nên say, vừa mới tỉnh.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Vẫn ổn chứ? Đau đầu không? Chị dâu bảo em sau khi anh tỉnh thì mang nước ấm vào bảo anh uống một chút, nói là có chỗ tốt.” Diệp Sương nói.

“Để đó đi, anh lát uống.” Diệp Lăng Thiên không có quay đầu, vẫn dựa vào lan can, từ từ nói.

“Anh, chị dâu đi rồi.” Diệp Sương cuối cùng vẫn hỏi.

“Ừm, anh biết.” Diệp Lăng Thiên trả lời rất bình thản.

“Em hỏi chị ấy tại sao muốn chuyển đi, chị ấy nói, chị ấy đã chia tay với anh rồi, không thích hợp tiếp tục ở đây nữa, có điều chị ấy sẽ thường xuyên tới thăm anh. Giữa hai người rốt cuộc làm sao thế? Anh tại sao không đuổi theo chị ấy? Anh đi nói mấy lời hay với chị ấy nói lời xin lỗi, phụ nữ đều muốn dỗ, anh dỗ chị ấy vui vẻ rồi thì chị ấy sẽ trở về.” Diệp Sương có hơi khẩn trương nói.

Diệp Lăng Thiên vẫn không có nhúc nhích, yên lặng hút thuốc, ngoảnh đầu nhìn Diệp Sương, chầm chậm nói: “Diệp Sương, anh và chị Vũ Hân của em đều là người sắp 30 rồi, bọn anh đã qua tuổi còn trẻ như em rồi, giữa bọn anh bất luận làm cái gì đều đã qua suy nghĩ cặn kẽ, không có khả năng bởi vì giận dỗi nhất thời mà chia tay. Nếu anh với cô ấy đã chia tay rồi, vậy thì nói rõ anh với cô ấy thật sự không thích hợp, cho dù theo như nào cũng vô dụng, hơn nữa, anh cũng không muốn đuổi theo. Có vài chuyện thuận theo tự nhiên là được, cưỡng cầu không nhất định là tốt nhất.”

“Anh, trước đó anh với chị Hiểu Tinh ở bên nhau, sau này anh nói anh với chị ấy không thích hợp. Bây giờ anh với chị Vũ Hân ở bên nhau, em tưởng giữa hai người chắc sẽ ở bên nhau mãi, sau đó kết hôn, kết quả hai anh chị chia tay, lý do lại là không thích hợp. Anh, vậy anh cảm thấy anh rốt cuộc với ai ở bên nhau mới thích hợp? Lẽ nào là Lý Yến đã suýt nữa hại chết anh sao?” Diệp Sương mang một bụng lửa giận, toàn bộ đều xả ra với Diệp Lăng Thiên.

“Đừng ở đây nói linh tinh.” Diệp Lăng Thiên lườm Diệp Sương, sau đó nói: “Cái gì mà nói Lý Yến suýt nữa hại chết anh chưa, anh đi cứu Lý Yến đó là bản thân anh chủ động đi cứu, không phải là cô ấy cưỡng ép anh đi, khi anh đi cứu cô ấy cô ấy đã bị người ta bắt đi lâu rồi, sao yêu cầu anh đi cứu cô ấy được chứ? Con người của Lý Yến này rất tốt, em đừng nói cô ấy như vậy.”

“Phải, chị ta con người rất tốt, nhưng chị Vũ Hân không tốt sao? Anh, anh rõ ràng mình có bạn gái, lại còn vì một cô gái khác ngay cả mạng của mình cũng không cần, anh cảm thấy anh làm như vậy thích hợp sao? Đừng nói là chị Vũ Hân, đổi thành em cũng không chịu được, em đoán, chị dâu chắc chắn là vì chuyện này mới chia tay với anh. Anh, chuyện này anh thật sự là làm quá rồi, lần này em cũng không muốn đứng ở bên phía anh. Em nói cho anh biết, em không thích Lý Yến, em ghét chị ta, em hận chị ta, anh nếu thật sự định chia tay với chị Vũ Hân rồi ở bên chị ta, em sẽ chúc phúc hai người, nhưng, em sẽ không tán đồng với hai người, bởi vì, là chị ta suýt nữa đã hại chết anh, cũng là vì chị ta mà anh với chị Vũ Hân mới chia tay. Anh, anh biết những ngày anh xảy ra chuyện chị Vũ Hân đã buồn như nào không? Chị ấy đã bỏ ra bao nhiêu không? Nếu anh muốn bỏ chị ấy để ở bên Lý Yến, em mãi mãi đều sẽ không tha thứ cho anh.” Diệp Sương sau khi nói xong trực tiếp xoay người đi ra ngoài, đóng cửa rất mạnh, dùng để bày tỏ sự tức giận và bất mãn với Diệp Lăng Thiên.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 528: CẦU HÔN (7)

Khi Diệp Lăng Thiên xoay người muốn nói gì đó với Diệp Sương thì Diệp Sương đã đóng cửa đi rồi, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lặng lẽ quay đầu lại, tiếp tục nằm bò trên ban công phơi nắng, ai cũng không biết trong lòng anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Sự việc đi đến bước này là điều anh trước giờ chưa từng dự liệu tới, khi ở bệnh viện anh nghĩ rất nhiều, anh muốn buông, chân chính làm một người bình thường, lấy vợ sinh con, sau đó ở thành phố này từ từ sống tới già cuối cùng chết đi, trải qua cuộc sống bình yên. Anh cảm thấy bản thân tìm được bến đỗ, bến đỗ của anh chính là Lý Vũ hân, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời này của anh có khát vọng muốn kết hôn mạnh mẽ như vậy. Mà kết quả lại thật không thể ngờ, Lý Vũ Hân đã từ chối lời cầu hôn của anh, hơn nữa đưa ra lời nói chia tay với anh. Anh không thể phản bác sự lên án của Lý Vũ Hân dành cho anh, cũng không thể nói không đáp ứng, anh nghiêm túc nghĩ lại lời mà Lý Vũ Hân nói, cuối cùng cảm thấy Lý Vũ Hân nói đều đúng cả, tính cách và hành vi của anh đều tồn tại rất nhiều vấn đề, mà những vấn đề này có một mặt tốt, cũng có một mặt xấu, nhưng đối với một cô gái mà nói, những tính cách này của anh đều là không công bằng, chỉ có thể mang đến tổn thương cho người phụ nữ của mình, giống như câu mà Diệp Sương đã nói, nói rất thẳng thắn, nhưng lại là chân lý. Diệp Lăng Thiên không muốn làm tổn thương bất kỳ ai, cho nên, anh chỉ lặng lẽ nhìn Lý Vũ Hân rời đi, không có níu giữ, cũng không có bất kỳ sự tức giận nào.

Diệp Lăng Thiên một mình đứng ở ban công rất lâu, sau đó xoay người đi vào phòng, Diệp Sương đã không ở nhà rồi, không biết đã đi đâu, Diệp Lăng Thiên cũng lườm quản cô bé, tắm rửa xong, cảm thấy bụng rất đói, nhìn phòng bếp, cũng không có thứ gì ăn, cũng lười đi mua đồ ăn. Liền xuống lầu lái xe đến quán Xuân Thiên cách nhà anh gần nhất, lúc này là hơn 3 giờ chiều, quán cơm bình thường cũng không còn gì ăn rồi, chỉ có quán Xuân Thiên trong thời gian kinh doanh mới có đồ ăn ăn.

Diệp Lăng Thiên ở quán Xuân Thiên tùy ý ăn chút đồ, đi ra khỏi quán, đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là anh không biết mình nên làm cái gì rồi, anh phát hiện anh căn bản không có việc có thể làm, đây là lần đầu tiên anh có loại cảm giác này. Bất giác lái xe trở về căn nhà cũ lúc đầu của anh, sau khi tới Diệp Lăng Thiên mới ngạc nhiên phát hiện, khu lao động trước kia bây giờ đã là một đống hoang phế rồi, bên trên có rất rất nhiều công nhân đang tiến hành tháo dỡ những bước cuối cùng, rất nhiều công nhân đều đang làm việc.

Nhìn thấy một màn này, Diệp Lăng Thiên không chỉ có một chút buồn, nơi này tuy rách nát, tuy bẩn, nhưng đây lại là nơi anh trước kia từng sống gần 20 năm, điều quan trọng hơn, nơi này lưu giữa khoảng thời gian tươi đẹp khi gia đình bọn họ ở bên nhau, mà bây giờ, tất cả những thứ này đều hóa thành bong bóng. Vốn dĩ, Diệp Lăng Thiên lúc đầu hy vọng đợi bản thân có tiền sẽ mua căn nhà đó của mình lại, cho dù đắt một chút, hôm nay tới là có một suy nghĩ này, mà bây giờ, đã không thể rồi, cho dù anh mua lại, cũng phải tháo dỡ, không còn bất kỳ ý nghĩ gì nữa.

Diệp Lăng Thiên đứng ở cạnh xe máy cẩu dẩy đổ ít tường cuối cùng còn sót lại ở bên ngoài tòa nhà, sau đó từng chiếc xe ra vào chở phế liệu công trình này đi.

“Bác ơi, nơi này tháo dỡ là chuẩn bị xây cái gì vậy?” Diệp Lăng Thiên hỏi một công nhân đi ngang qua.

“Xây nhà, cậu không nhìn thấy sao, cả chỗ này đều phải xây lại.” Công nhân nói xong thì đi, thật ra cũng không hỏi ra gì cả, dù sao một công nhân có thể biết bao nhiêu, bọn họ chỉ biết là đến xây nhà, có tiền công là được rồi.

Vào lúc này, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy một hàng xóm trước kia đứng ở cách đó không xa, một ông lão, ông ta dường như là người duy nhất Diệp Lăng Thiên quen. Ông ta lúc đầu sống ở đây, giống như gia đình của Diệp Lăng Thiên, ông ta và ba của Diệp Lăng Thiên là người cùng đơn vị, cũng được chia phòng. Bạn đời của ông cụ sớm đã qua đời rồi, có một cậu con trai, con trai cũng đã lập gia đình từ lâu, Diệp Lăng Thiên đã từng gặp con trai con dâu của ông cụ tới thăm ông cụ. Ông cụ khả năng cũng là có tình cảm với nơi mình sống cả đời, mãi không có chuyển tới sống cùng con trai, mà một mình sống ở đây.

Diệp Lăng Thiên đi tới, đưa một điếu thuốc cho ông cụ, hỏi: “Bác Trương, bác cũng tới rồi.”

“Hừm, Tiểu Diệp phải không, cháu cũng ở đây à.”

“Chán quá, vừa hay đi ngang qua nơi này, nhìn thấy chỗ này đang tháo dỡ cũng tới xem thử. Đây là chuẩn bị xây gì vậy?”

“Xây một tiểu khu cao cấp gì đó, là một công ty lớn, thì ra phần lớn chỗ này của chúng ta đều bị bọn họ thầu rồi, đất là chính phủ thu hồi, công ty này bỏ tiền. Bác nhớ cháu hình như đã bán căn nhà đi rồi nhỉ.”

“Dạ, phải, bán vào năm ngoái.”

“Vậy thì đáng tiếc rồi, phí thu hồi đất vẫn không tồi. Dựa theo diện tích ban đầu đổi một căn lớn gấp rưỡi bên khu tái định cư ở trạm phía nam, hoặc dựa theo diện tích ngang bằng bồi thường tiền một lần, hình như bồi thường dựa theo 54 triệu một mét vuông.”

“Vậy thì khá tốt, nhưng cháu lúc đó cần dùng tiền gấp, bán đi trước rồi, coi như thiệt một chút. Bác thì sao, bác là muốn nhà hay muốn tiền?”

“Bác lấy nhà có tác dụng gì chứ, lấy tiền, bây giờ ở cùng con trai của bác. Thật ra đối với bác mà nói, nếu có thể lựa chọn, cho bác bao nhiêu tiền bác cũng không muốn đổi, nơi này là nơi bác tham gia làm việc, bác còn tham gia làm việc còn sớm hơn ba cháu, sau khi làm việc không lâu thì được chia cho căn nhà này, chia cùng một lô với ba cháu. Ở đây sống rất nhiều năm rồi, chắc khoảng 35 năm rồi, sống quen rồi, tuy điều kiện của nơi này luôn như thế, nơi khác đều càng ngày càng tốt, nơi này ngược lại càng lúc càng tệ, nhưng dù sao sống nhiều năm như vậy rồi, có tình cảm, không nỡ chuyển đi. Nhưng nơi này quả thật là quá tồi tàn rồi, ảnh hưởng đến mỹ quan thành phố, chính phủ nói muốn dỡ bỏ, bác cũng đồng ý rồi, không đồng ý cũng không có cách nào cả. Hôm nay tới xem thử, bây giờ còn có thể nhìn thấy chút bóng dáng, nếu đợi tiểu khu mới xây lên, chắc ngay cả một chút bóng dáng cũng tìm không thấy nữa rồi. Cháu cũng qua đây xem nhỉ? Cháu và con trai bác giống nhau, cũng đều lớn lên ở đây, con trai bác nghe nói chuyện nơi này bị tháo dỡ cũng cảm thán một trận, bác nhớ lúc đó đám trẻ các cháu cả ngày đều chơi trong sân, lúc đó vui vẻ biết bao, hàng xóm vui vẻ hòa đồng, không giống bây giờ, cửa sát cửa, cửa đối diện nhau, lại không từng nói chuyện, ai cũng không quen biết ai, vào phòng đóng cửa, nhà nào ở nhà nấy, quá không có tình người rồi.” Ông cụ nói mà cảm khái một lúc lâu.

Diệp Lăng Thiên cùng ông cụ nói chuyện một lúc lâu, trời sắp tối mới rời khỏi, vẫn là dọc theo con đường đưa ông cụ tới dưới nhà con trai trước mới lái xe rời khỏi, nhà cũ bị dỡ rồi, tuy Diệp Lăng Thiên không tính là đau lòng, nhưng ít nhiều tâm trạng vẫn có hơi phập phồng.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 529: CẦU HÔN (8)

Diệp Lăng Thiên ở trong siêu thị mua ít đồ ăn, sau khi về tới nhà thì phát hiện Diệp Sương còn chưa có về, chỉ có thể lắc đầu bất lực, sau đó tự mình nấu cơm một mình ăn. Bình thường trong nhà này tuy không tính là náo nhiệt, nhưng tóm lại khá ấm áp, Diệp Sương, anh và Lý Vũ Hân, mọi người ở bên nhau cứ nói mãi không ngừng, ít nhất sẽ không cảm thấy cô đơn và cô quạnh, mà lúc này, Diệp Sương thường xuyên không ở nhà, ai cũng không biết cô bé rốt cuộc đang bận cái gì. Bây giờ Lý Vũ Hân cũng đi rồi, trong nhà này chỉ còn lại một mình Diệp Lăng Thiên anh. Sự rời khỏi đột ngột của Lý Vũ Hân, vẫn khiến Diệp Lăng Thiên rất không quen, tuy nhiều thêm một người ít hơn một người đối với căn nhà này mà nói không có quan hệ quá lớn, nhưng đối với Diệp Lăng Thiên mà nói, lại cảm thấy trái tim của mình trống một khoảng lớn, không tính là đau lòng, nhưng lại cứ cảm thấy khó chịu, khó chịu không nói rõ được, giống như trong cổ họng mắc kẹt một cái xương cá vậy, không đau, nhưng lại cực kỳ khó chịu.

Một mình ăn cơm thật sự không có khẩu vị, cũng không biết là do tâm trạng không tốt hay là vì buổi chiều ăn quá muộn, Diệp Lăng Thiên miễn cưỡng ăn hết một bát cơm cũng không muốn ăn tiếp nữa, thu dọn một lát, sau đó một mình ngồi trên sô pha xem tin tức, nhưng sự chú ý của anh lại đều không ở trên TV, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình rốt cuộc đang nghĩ cái gì.

Diệp Lăng Thiên cũng không biết mình đang nghĩ cái gì, chỉ là không biết từ khi nào tin tức đã biến thành phim thần tượng rồi, anh vậy mà một chút cũng không có nhận ra, khi đang chuẩn bị tắt TV đi ngủ thì điện thoại đổ chuông, là Hứa Hiểu Tinh gọi điện tới.

“Alo.”

“Anh đang ở đâu?” Hứa Hiểu Tinh hỏi thẳng.

“Ở nhà.”

“Xuống lầu, tôi đang ở dưới nhà anh.”

“Cô lên đây đi, Diệp Sương không ở nhà, tôi ở một mình.” Diệp Lăng Thiên nghĩ rồi nói.

“Được, đợi tôi một chút.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì cúp máy.

Diệp Lăng Thiên biết Hứa Hiểu Tinh chắc chắn là có chuyện muốn nói với mình, đoán chắc là chuyện có liên quan giữa anh và Lý Vũ Hân.

Diệp Lăng Thiên sau khi nghe máy liền đi ra xem cửa, sau đó pha trà để lên bàn trà cho Hứa Hiểu Tinh. Vừa pha trà xong thì Hứa Hiểu Tinh vào.

“Diệp Sương đâu? Sao tối lại không có ở nhà?” Hứa Hiểu Tinh sau khi bước vào thì hỏi.

“Không biết, hôm nay nổi giận với tôi xong đi ra ngoài rồi, bây giờ cũng chưa về, chuẩn bị lát nữa gọi điện cho nó hỏi thử.”

“Em ấy nổi giận với anh sao? Nổi giận chuyện gì?” Hứa Hiểu Tinh có hơi ngạc nhiên.

“Ai biết chứ, uống trà đi, vừa pha.” Diệp Lăng Thiên không muốn nói nhiều, chỉ vào ly trà pha cho Hứa Hiểu Tinh, nói.

“Giữa anh và Vũ Hân rốt cuộc sao thế? Tại sao đang yên đang lành lại chia tay? Vũ Hân hôm nay gọi điện cho tôi kêu tôi tới nhà mới của cô ấy xem thử rồi cùng ăn tối đã khiến tôi giật hết cả mình, tôi nghĩ không hiểu cô ấy tại sao muốn chuyển đi. Hỏi cô ấy cô ấy chỉ nói với tôi là đã chia tay với anh rồi, hỏi cô ấy tại sao thì không nói, cho nên tôi tới hỏi anh, giữa hai người rốt cuộc là sao thế? Anh không phải ở trong bệnh viện từng đáp ứng với tôi khi anh xuất viện thì sẽ cầu hôn với cô ấy sao? Tại sao chưa có cầu hôn thì đã nháo tới chia tay trước rồi, hai người đây là trẻ con giận dỗi à?”

Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, chầm chậm hút, không có trả lời Hứa Hiểu Tinh ngay.

“Hai người là đang chơi tôi sao? Hỏi một người không chịu nói, hỏi hai người cũng không nói.” Hứa Hiểu Tinh có hơi tức giận.

“Trên thực tế tôi đã cầu hôn rồi, vào tối hôm qua. Tôi buổi chiều ra ngoài đặt một nhà hàng tây, bảo cả tầng hai, sau đó đã thương lương xong với bên nhà hàng rồi, bảo bọn họ phối hợp chỉnh ánh đèn và âm nhạc, tạo chút bầu không khí. Tôi đã mua một chiếc nhẫn rất không tồi, còn mua một bó hoa, ăn mặc cũng rất trang trọng, ở dưới tòa nhà công nhà gọi điện cho cô ấy, sau đó chở cô ấy qua đó, chuẩn bị cho cô một bất ngờ, sau đó cầu hôn với cô ấy.” Diệp Lăng Thiên cũng không muốn giấu Hứa Hiểu Tinh gì cả, từ từ nói.

“Cái này rất tốt, không ngờ Diệp Lăng Thiên anh vậy mà cũng biết lãng mạn.” Hứa Hiểu Tinh có hơi chua chát nói, sau đó lại hỏi: “Cô ấy đồng ý chứ?”

“Nếu đồng ý thì lấy đâu ra chia tay chứ? Cô ấy không có nhận nhẫn của tôi, bật khóc luôn. Sau khi khóc xong thì nói với tôi, không thể đồng ý lời cầu hôn của tôi, nói tôi với cô ấy chia tay đi. Như thế, chúng tôi đã chia tay.” Diệp Lăng Thiên cười tự giễu.

“Tại sao? Cô ấy tại sao muốn chia tay với anh chứ? Đây không phải là hờn dỗi vu vơ sao? Trước đây yêu anh đến sống đi chết lại, sao đột nhiên trước đó lại nói muốn chia tay rồi, tóm lại phải có một lý do chứ.” Hứa Hiểu Tinh là một người có tính cách nôn nóng.

“Lý do rất nhiều, nhưng quy lại cũng chỉ có hai điểm, đầu tiên, tôi đã tổn thương cô ấy quá nhiều, cô ấy không thể nhận sự tổn thương khi ở bên tôi, thứ hai, tôi không cho cô ấy cảm giác an toàn. Cô nhất định sẽ hỏi tôi có đi níu giữ cô ấy hay không, hoặc đuổi theo cô ấy không. Tôi đều không có, tôi cũng đồng ý rồi. Bản thân tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại, cô ấy nói rất đúng, ở bên tôi cô ấy sẽ không hạnh phúc, chỉ có thể chịu tổn thương. Có lẽ, chia tay đối với cô ấy mà nói sẽ tốt hơn một chút, như này cũng không có gì có thể nói nữa cả.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

Hứa Hiểu Tinh nghiêm túc nghe những gì Diệp Lăng Thiên nói, rất lâu sau mới gật đầu, hỏi: “Là liên quan tới chuyện cứu Lý Yến lần này sao?”

“Phải, thật ra cô cũng biết rồi, cô có thể nhìn ra chuyện này đối với cô ấy đã tổn thương lớn đến cỡ nào, đúng chứ, chỉ có một mình tôi không hề nhận ra. Thật ra, Diệp Sương hôm nay chính là vì chuyện của Vũ Hân với tôi mà nổi giận với tôi, nó cũng nói tôi lần này làm quá rồi. Nhưng tôi, khi biết những gì Vũ Hân nói tối qua thì cũng phát hiện bản thân đã làm không đúng cỡ nào, trước đó tôi chưa từng cảm thấy mình có làm sai chỗ nào cả, đây là tính cách của tôi, giống như những gì Vũ Hân nói, nếu lần này gặp phải chuyện như thế nữa, tôi nghĩ tôi có thể vẫn sẽ đưa ra sự lựa chọn như vậy, cho nên, tôi không có đi níu giữ Vũ Hân.” Diệp Lăng Thiên từ từ hút thuốc.

“Giữa hai người thật sự không có khả năng ở bên nhau sao?”

“Ai biết chứ? Khả năng thật sự không có rồi. Đừng nói chuyện này nữa, cô ấy sống ở đâu? Môi trường như thế nào?” Diệp Lăng Thiên không muốn tiếp tục nói chuyện về chuyện này nên đã đổi chủ đề khác hỏi.

“Bên đường Tử Dương, cách công ty của các anh không quá xa, đây là cô ấy nói, cô ấy nói đi làm tan làm sẽ khá tiện. Môi trường khá tốt, căn hộ một phòng, bài trí cái gì cũng khá tốt, có điều diện tích không quá lớn, một phòng sách một phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp phòng vệ sinh cái gì cũng khá đầy đủ. Hơn nữa, theo cô ấy nói, giá cả cũng không đắt.”

“Cô ấy thì sao? Trạng thái như thế nào?”

“Anh nói xem? Cô ấy tuy là người đưa ra đề nghị chia tay, có điều theo tôi thấy, cô ấy so với anh càng giống như người bị đá hơn, quầng mắt thâm đen, cũng không nói chuyện. Ài, Diệp Lăng Thiên, tôi bây giờ phát hiện, cuộc đời của anh tình cảm của anh, có khi thật sự giống như một bộ phim, còn là dạng phim thần tượng vô sỉ, muốn máu chó cỡ nào thì máu chó cỡ đó, mà điều khiến tôi không thể chấp nhận được nhất là tôi còn tham gia vào trong đó rồi.” Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mà mắng.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 530: CẦU HÔN (9)

Diệp Lăng Thiên chỉ cười, anh biết Hứa Hiểu Tinh đang nói đùa, có điều anh cũng cảm thấy Hứa Hiểu Tinh nói rất đúng, chuyện tình cảm của anh quả thật có hơi giống một bộ phim thần tượng, rất máu chó. Đầu tiên là loại tình cảm yêu mà không yêu với Hứa Hiểu Tinh, sau đó ở giữa xuất hiện một Lý Vũ Hân, phản bội gì đó cũng có, sau đó rời xa Hứa Hiểu Tinh ở bên Lý Vũ Hân, sau đó nữa hai người rõ ràng yêu nhau, đều chuẩn bị kết hôn rồi, lại chia tay, cảm giác huyễn hoặc không thôi.

“Tôi cảm thấy giữa hai người vẫn là nên suy nghĩ thêm, suy nghĩ cho rõ, chuyện tình cảm không phải là trò đùa, không thể nói chia tay thì chia tay, hai người như này, lẽ nào nói chia tay thì thật sự chia tay sao? Dù sao tôi không tin. Suy nghĩ kỹ đi, xem thử còn có thể ở bên nhau không.” Hứa Hiểu Tinh sau khi thở dài một tiếng thì nói.

Diệp Lăng Thiên khẽ lắc đầu, sau đó nói: “Có vài thứ không thể thay đổi được, ví dụ như tính cách của tôi, cho nên, đây chính là điều không thích hợp mà người bình thường hay nói. Được rồi, không nói chuyện này nữa, cô thì sao, công việc như thế nào? Không có bởi vì từ thành phố B trở về trước mà chịu ảnh hưởng gì chứ?”

“Có thể ảnh hưởng gì chứ, vẫn không phải là như cũ sao. Trường học qua vài ngày nữa thì sắp nghỉ lễ rồi, tôi phải về thành phố B đón tết rồi, bên phía Vũ Hân anh vẫn là tới thăm nhiều vào, chăm sóc cô ấy, cô ấy như này tóm lại không thể khiến người khác yên tâm được. Thời gian cũng không sớm rồi, tôi đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.” Hứa Hiểu Tinh đứng dậy nói.

“Ừm, được.” Diệp Lăng Thiên tính ngày, quả thật sắp đến ngày nghỉ đông rồi.

“Chuyện giữa hai người tôi chỉ là một người ngoài, cho nên tôi cũng không muốn tham gia quá nhiều, tôi tham gia ngược lại sẽ thành hỏng chuyện, có điều tôi vẫn là thật lòng hy vọng hai người có thể ở bên nhau. Mặc kệ như thế nào, nếu như hai người thật sự chắc chắn không ở bên nhau rồi, cũng vẫn hy vọng anh có thể giúp chăm sóc Vũ Hân, cô ấy một năm nay đã trải qua quá nhiều chuyện rồi.” Hứa Hiểu Tinh khi ở cửa nói với Diệp Lăng Thiên, sau đó xuống lầu.

Diệp Lăng Thiên an tâm ở nhà ngây ngốc hai ngày, đâu cũng không có, sáng thứ hai lái xe đi làm. Đầu tiên là tới công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, bởi vì khoảng thời gian anh nằm viện này, hai công ty đều do một mình Lý Vũ Hân quản lý, cho nên, anh đầu tiên muốn tới tìm Lý Vũ Hân để hiểu được tình hình phát triển của hai công ty.

Khi Diệp Lăng Thiên đi vào phòng làm việc của Lý Vũ Hân mới phát hiện Lý Vũ Hân đã tới công ty trước anh, đã bắt đầu ở trước bàn làm việc bắt đầu làm việc rồi.

Lý Vũ Hân ngẩng đầu nhìn Diệp Lăng Thiên bước vào, hai người đều trầm mặc nhìn đối phương, sau đó Lý Vũ Hân mới nói: “Anh tới rồi.”

“Ừm.”

“Uống trà không?”

“Không cần đâu, em có việc thì làm trước đi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Không có chuyện gì, vốn dĩ dự tính rồi, sáng nay sẽ báo cáo tình hình với anh, em chủ yếu là báo cáo với anh tình hình bên công ty cung cấp dịch vụ ăn uống đồ ăn về một số kế hoạch đã được em triển khai bước phát triển tiếp theo, bên phía công ty bảo vệ khoảng thời gian này tuy em có quản lý, nhưng em chỉ thỉnh thoảng tới phụ trách một ít, trên cơ bản mọi chuyện đều là Vương Lực phụ trách, em qua cũng chỉ thương lượng phân chia một số việc với Vương Lực và Trần Tuấn Lương thôi, cho nên, chuyện của công ty bảo vệ để Vương Lực báo cáo với anh khả năng sẽ càng chi tiết hơn.” Lý Vũ Hân từ từ nói.
Đọc nhanh tại VietWriter
“Được!” Diệp Lăng Thiên ngồi đối diện bàn làm việc của Lý Vũ Hân từ từ nói, sau đó châm một điếu thuốc.

Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên bắt đầu hút thuốc, từ dưới bàn làm việc lấy ra một chiếc gạt tàn để ở trước mặt Diệp Lăng Thiên, chiếc gạt tàn này là chuyên môn chuẩn bị cho Diệp Lăng Thiên, bởi vì, ở công ty này cũng chỉ có một mình Diệp Lăng Thiên ở trong phòng làm việc của cô hút thuốc.

“Trước mắt tình hình của công ty rất tốt, tính là gia đoạn phát triển tốt nhất của chúng ta, đây là bản tổng kết thành tích doanh thu của công ty mấy tháng nay, tháng trước đã đạt tới 93 tỷ, lợi nhuận ròng đạt tới 25.5 tỷ, mấy tháng nay đều trong đà tăng ổn định, em nghĩ, tháng này khả năng có thể đạt tới khoảng 105 tỷ.” Lý Vũ Hân đưa bản báo cáo cho Diệp Lăng Thiên.

“Sao tăng trưởng nhanh như vậy?” Diệp Lăng Thiên có hơi ngạc nhiên.

“Có vài nguyên nhân, đầu tiên là sự quay lại của nhân khí, việc phát sóng của tiết mục Mỹ thực thiên hạ, cộng thêm tác dụng duy trì quảng bá của chúng ta là rất lớn, độ nổi tiếng đã hoàn toàn trở lại, hơn nữa sức ảnh hưởng, hiệu quả thương hiệu đã tăng mạnh. Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, sự tăng lên của định mức doanh nghiệp có liên quan rất lớn với việc kinh doanh toàn diện của dịch vụ đồ ăn nhẹ, có thể nói như này, mảnh đồ ăn nhẹ này bây giờ đã chiếm một phần tư tổng định mức doanh nghiệp, hơn nữa, lợi nhuận của đồ ăn nhẹ so với lợi nhuận của đồ nướng vốn có cao hơn cùng càng được mọi người đón nhận hơn, đây cũng chính là nguyên nhân chính định mức doanh nghiệp của chúng ta tăng ổn định và có lợi nhuận tăng cao như vậy. Qua phân tích của chúng em, chúng em cảm thấy, định mức doanh nghiệp mỗi tháng vào 120 tỷ, lợi nhuận mỗi tháng vào khoảng 33 tỷ là con số cao nhất mà bảy cửa hàng của chúng ta hiện nay có thể đạt tới, không thể tiếp tục tăng nữa, theo ước tính, có thể đạt tới lợi nhuận ròng khoảng 30 tỷ mỗi tháng là trạng thái lý tưởng nhất, nhiều hơn nữa cơ bản là không thể, đã bão hòa rồi.”

“Lợi nhuận ròng 30 tỷ đã rất nhiều rồi, con số này đã vượt xa ước tính ban đầu của chúng ta.”

“Quả thật là như vậy, lúc đầu chúng em quả thật không có nghĩ tới có thể có được thành tích như hiện nay, chủ yếu vẫn là hiệu quả của tiết mục ẩm thực, tiêu tốn theo chế độ ăn uống toàn diện luôn có sức cạnh tranh hơn là việc tiêu tốn theo chế độ ăn uống đơn lẻ, nhưng ở đây đã không còn bao nhiêu thị trường tiềm năng có thể khai thác rồi, công ty muốn phát triển hơn, ở đó trên cơ bản là không thể. Còn nhớ mấy điểm trong kế hoạch phát triển mà lúc đầu em đưa ra không? Đầu tiên là thành phố A mở 10 cửa hàng, sau đó kinh doanh đồ ăn nhẹ, thứ ba là mở rộng sang thành phố khác, điểm thứ tư là đi theo con đường sản xuất đồ ăn vặt đóng gói. Thông qua phân tích và phán đoán của thị trường, thị trường của thành phố A đã gần chạm tới mức bão hòa rồi, bởi vì không chỉ có chúng ta đang làm, người đang làm theo chúng ta cũng bắt đầu nhiều hơn, cho nên chúng em cảm thấy thành phố A đã không có giá trị để tiếp tục mở cửa hàng mới nữa, chúng ta đã bỏ lỡ thời gian mở ba cửa hàng cuối cùng, cho nên, em cảm thấy trước mắt duy trì quy mô bảy cửa hàng ở thành phố A là ổn rồi.”

Diệp Lăng Thiên sau khi nghe những lời của Lý Vũ Hân nói thì gật đầu, anh chưa từng điều tra thị trường, cũng không phải là người có chuyên môn, hơn nữa còn nằm ở viện mấy tháng, hoàn toàn không biết tình hình của công ty, cho nên cũng không có quyền khua tay múa chân. Chỉ yên lặng ngồi đó hút thuốc, nghe Lý Vũ Hân tiếp tục nói về tình hình của công ty.

“Liên quan tới điểm thứ hai, mở kinh doanh dịch vụ đồ ăn nhẹ này, chúng ta đã làm được rồi, hơn nữa hiệu quả rất tốt, có thể nói hoàn toàn chính xác, hiệu quả còn vượt xa dự tính lúc đầu của chúng ta, về sau, lợi nhuận ròng mà mảnh dịch vụ đồ ăn nhẹ này mang lại sẽ chiếm 1/3 tổng lợi nhuận của chúng ta, hơn nữa vốn đầu tư ban đầu của nó không tính là lớn, có thể nói đây là một dịch vụ được mở rộng rất thành công.” Lý Vũ Hân rất công thức hóa giới thiệu cho Diệp Lăng Thiên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom