• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (32 Viewers)

  • Chương 521-524

Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 521: HAI NGƯỜI PHỤ NỮ (11)

Đối với câu trả lời của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên một chút cũng không bất ngờ, chỉ thở dài nói: “Thật ra, cô không nên nói những điều này với cô ấy.”

“Anh biết, tôi là một người có cái gì thì nói cái đó, trước giờ sẽ không giấu giấu diếm diếm gì cả, hơn nữa, tôi yêu anh cũng không phải là chuyện đáng xấu hổ, tôi chỉ là yêu anh, đây là chuyện của cá nhân tôi, tôi trước nay chưa từng nghĩ sẽ cướp anh từ trong tay của cô ấy, cũng chưa từng nghĩ phải ở bên cạnh anh, tôi chỉ là thích anh yêu anh mà thôi, chuyện này là chuyện của bản thân tôi, không có liên quan đến bất cứ ai. Giống như tôi hiến thân cho anh vậy, đó là sự lựa chọn của tôi, không có liên quan tới bất kỳ ai.” Lý Yến trả lời rất điềm nhiên, như này chính là tính cách của cô ta.

“Nhưng cô sau này còn phải yêu đương còn phải kết hôn, cô còn phải gặp người đàn ông thuộc về chính cô.”

“Vậy thì đợi khi gặp được rồi nói, tôi chỉ biết, tôi bây giờ yêu anh vậy là đủ rồi. Làm người thì đừng nghĩ nhiều chuyện như vậy, muốn làm cái gì thì làm, làm chuyện mà bản thân thích bản thân muốn làm. Chuyện từng xảy ra giữa anh và tôi đó là chuyện chỉ thuộc về hai chúng ta, tôi không hy vọng anh nói với bất kỳ ai. Cũng giống như thế, anh cũng không cần vì chuyện đó mà có bất kỳ trách nhiệm nào đối với tôi, anh hiểu tôi tại sao làm như thế, đó là vì anh sắp chết rồi, nếu đổi một hoàn cảnh đổi một địa điểm khác, tôi cả đời đều sẽ không xảy ra bất cứ quan hệ gì với anh. Lý Vũ Hân là một cô gái tốt, tôi rất ngưỡng mộ cô ấy, cũng rất bội phục cô ấy, anh nên cố gắng trân trọng cô ấy, cô ấy xứng với anh.” Lý Yến biểu cảm bình thản nói.

“Ài!” Diệp Lăng Thiên chỉ có thể thở dài, anh quả thật là không biết nên nói cái gì.

“Thật ra, trải qua chuyện lần này tôi đã nhìn thấu rất rất nhiều thứ, tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao con người này của anh có thể không màng danh lợi như vậy giống như là đối với thứ gì cũng không để tâm, thì ra, con người một khi đã trải qua một lần sinh tử thì tựa như sống lại lần nữa, chỉ có khi đối diện với cái chết, con người mới có thể vứt bỏ mọi sự trói buộc mọi danh lợi dục vọng mà đi suy nghĩ rõ xem bản thân rốt cuộc để tâm nhất cái gì muốn nhất cái gì, mãi đến bây giờ, tôi mới hoàn toàn hiểu anh, rõ ràng về anh, tôi bây giờ cũng hiểu rồi, chết thật ra mãi mãi không phải là chuyện đáng sợ nhất, có khi sống so với chết càng đáng sợ càng khó chịu, giống như lần này, biết anh sắp chết rồi, tôi lại còn sống, đây chính là chuyện đáng sợ nhất, đáng sợ hơn nhiều so với bản thân tôi đi chết. Cho nên, con người này của anh là ích kỷ.”

Diệp Lăng Thiên nghe lời lẽ kỳ quái nhưng lại có chút đạo lý của Lý Yến không kìm được mà mỉm cười.

“Cười cái gì? Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?”

“Không có, chỉ là, cô hôm nay là người thứ hai nói tôi ích kỷ rồi.”

“Tôi biết, hai người trước đó là Hứa Hiểu Tinh và Lý Vũ Hân đúng chứ.”

“Ừm, phải.”

“Tôi không có ngờ, thì ra Hứa Hiểu Tinh cũng thích anh, khi chạy đến bệnh viện biết anh sắp chết rồi, gần như khóc tới sống đi chết lại. Mới đầu anh lần đầu tiên vào bệnh viện tôi đã quen Hứa Hiểu Tinh, tôi cho rằng cô ấy là bạn gái của anh, sau đó tôi cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, người thích anh là Lý Vũ Hân, không ngờ, cô ấy cũng yêu anh. Con người này của anh giống như một tên đầu gỗ, không ngờ lại có duyên với con gái như vậy.”

Đối với sự cười cợt của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể lựa chọn trầm mặc, bởi vì anh không thể phản bác điều gì.

“Anh vốn dĩ ích kỷ, anh đối với tất cả mọi người đều dốc lòng bỏ ra, nhưng anh có từng nghĩ, sự bỏ ra của anh dành cho đúng người, đối phương khả năng cảm thấy hạnh phúc, nhưng sự bỏ ra của anh nếu dành cho sai người, người khác chỉ có thể nhận lấy rồi. Giống như anh đối với tôi, anh vì tôi mà liều mạng, tuy tôi đã sống, nhưng tôi lại sống không bằng chết, may mắn anh không chết. Người đúng đó của anh chính là Lý Vũ Hân. Cho nên, sau này đừng tiếp tục vì tôi làm bất cứ chuyện gì nữa.” Lý Yến nói tiếp.

“Được rồi, tôi đi trước đây, thời gian lâu rồi đừng khiến cô ấy hiểu lầm. Tôi sáng mai xuất viện, có thời gian tôi sẽ tới thăm anh, nhưng sẽ không quá nhiều lần, bản thân tôi không để tâm gì cả, tôi cũng không sợ Lý Vũ Hân cô ấy đối với tôi có địch ý gì hoặc trưng ra sắc mặt gì với tôi, tôi chỉ là không hy vọng anh khó xử, tôi hy vọng anh hạnh phúc. Đi đây!” Lý Yến mỉm cười, trực tiếp đứng dậy, giúp Diệp Lăng Thiên chỉnh hạ giường xuống, đắp chăn xong thì rời khỏi.

Vừa đi ra thì nhìn thấy một mình Lý Vũ Hân ngồi ở trên ghế bên ngoài cửa.

“Cô vào trong đi, tôi đi đây!” Lý Yến nhìn Lý Vũ Hân, trực tiếp nói, sau đó rời khỏi.

Hai cô gái rất kỳ lạ, rõ ràng đều mang tâm sự đầy bụng, nhưng ai cũng không nói.

Diệp Lăng Thiên lần này ở bệnh viện ngây ngốc gần 3 tháng, sau một tháng mới được phép xuống giường đi lại, tuy lại ở thêm hơn một tháng mới được xuất viện. Những ngày tháng nằm viện này người vất vả nhất mãi mãi đều là Lý Vũ Hân, cô thật sự giống như một người vợ, trong khoảng thời gian Diệp Lăng Thiên hoạt động không tiện đó thì giúp Diệp Lăng Thiên rửa mặt rửa chân mỗi ngày, cách vài ngày sẽ lau người cho Diệp Lăng Thiên. Hơn nữa, gần như mỗi tối đều là cô ở trong bệnh viện với Diệp Lăng Thiên. Ban ngày có khi sẽ là Diệp Sương tới, có khi sẽ là Hứa Hiểu Tinh tới, nhưng sau khi tan làm thì cô sẽ tới thẳng bệnh viện, hôm sau tới giờ đi làm mới rời khỏi, gần như Diệp Lăng Thiên ở bệnh viện bao lâu, Lý Vũ Hân ở bệnh viện bấy lâu. 3 tháng, không phải là một khoảng thời gian ngắn, đừng nói còn phải giúp Diệp Lăng Thiên làm cái này làm cái kia, chỉ đơn thuần ở trong bệnh viện ba tháng cũng sẽ khiến người ta không chịu nổi rồi, nhưng Lý Vũ Hân trước giờ chưa từng oán thán gì cả, đối với Diệp Lăng Thiên đều luôn tỉ mỉ chăm sóc.

Lý Yến quả thật như những gì cô ta nói, không thường đến bệnh viện, chỉ thỉnh thoảng tới thăm Diệp Lăng Thiên, nhưng đều chỉ thăm một lúc, hỏi han bệnh tình của Diệp Lăng Thiên sau đó rời đi, sẽ không nán lại lâu. Hứa Hiểu Tinh cũng thế, Lý Vũ Hân bảo cô ta đến chăm sóc thì cô ta chăm sóc, thời gian khác đều sẽ không chủ động tới. Diệp Lăng Thiên biết trong lòng hai cô gái đang nghĩ cái gì, thật ra trong lòng tất cả mọi người đều hiểu, bao gồm chính bản thân Lý Vũ Hân, nhưng mọi người đều không nói gì cả.

Đương nhiên, những người khác cũng thường xuyên tới, ví dụ Trần Tuấn Lương, ví dụ đám người Vương Lực và Chu Ngọc Lâm, ngoài ra, Lục Oánh từng tới hai lần, mà Lý Đông Sinh tính là người siêng tới nhất, bao gồm cả mẹ của Lý Yến, thỉnh thoảng sẽ đích thân hầm canh đưa tới cho Diệp Lăng Thiên, bà ta thật ra là vì cảm tạ, dù sao, Diệp Lăng Thiên là ân nhân cứu mạng Lý Yến, mà lý do Diệp Lăng Thiên nằm viện cũng đều là vì cứu Lý Yến, trong lòng người lớn rất áy náy, cũng rất hiểu phải cảm tạ.

Diệp Lăng Thiên nằm viện 3 tháng, mỗi ngày cơ bản đều là nằm, chỉ khi về sau mới có thể thỉnh thoảng đi ra khỏi phòng hoạt động một chút, ăn đều là đồ bổ, ba tháng này, Diệp Lăng Thiên đã béo lên 5kg, gần như đạt tới cân nặng cao nhất trong cuộc đời này của anh.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 522: CẦU HÔN (1)

Ngày Diệp Lăng Thiên xuất viện có rất nhiều người tới, gần như người nên tới đều tới rồi, đứng kín cả phòng bệnh, đối với việc Diệp Lăng Thiên cuối cùng đã khỏe lại và được xuất viện, tất cả mọi người đều rất vui mừng. Trưa là cơm làm ở nhà, vẫn là Lý Vũ Hân vào bếp, cô sáng nay không có tới công ty làm việc. Về tới căn nhà đã lâu không ở, trong lòng Diệp Lăng Thiên rất có cảm giác, lần này anh lại đi một vòng quỷ môn quan, tuy cuộc đời này của anh đã từng suýt chết rất nhiều lần rồi, nhưng lần này không giống, anh rất rõ ràng, lần này là lần anh cách quỷ môn quan gần nhất, cho nên sau khi sống lại, con người cứ sẽ muốn rất nhiều thứ.

Hứa Hiểu Tinh bởi vì có tiết, sau khi đón Diệp Lăng Thiên trở về thì đi dạy rồi, trong nhà cũng chỉ còn ba người Lý Vũ Hân và Diệp Sương, Diệp Lăng Thiên.

“Anh ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày đi, sau khi nghỉ ngơi hai ngày thì tới công ty, hai công ty đều có rất nhiều văn kiện cần anh ký tên, còn có rất nhiều việc cần anh đích thân đi làm, đã tích quá nhiều thứ rồi. Hơn nữa, tìm thời gian, em nói cho anh nghe tình hình phát triển của hai công ty.” Lý Vũ Hân vừa ăn cơm vừa nói.

“Buổi chiều đi, anh đã ở bệnh viện nghỉ ngơi hơn 3 tháng rồi, thật sự không cần tiếp tục nghỉ ngơi nữa. Hơn nữa cũng sắp tết rồi, những việc này vẫn là làm trước đi, đừng tích đến khi đón tết xong lại công việc chất thành đống.”

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên nói: “Chiều thứ hai đi, chiều em phải tới mấy cửa hàng khảo sát công việc, khả năng không có thời gian, ngày mai cuối tuần, thứ hai tuần sau anh đến công ty em báo cáo tình hình gần đây cho anh.”

“Ừm, được.”

“Đúng rồi, xe của anh em đã giúp anh lái từ cục công an ra rồi, chìa khóa để trong ngăn kéo tủ của em, anh lát nữa nếu muốn ra ngoài thì tự mình đi lấy, em ăn cơm xong thì phải tới công ty, ngoài ra, em có vài chuyện muốn nói với anh, tối về rồi nói.” Lý Vũ Hân từ từ nói.

“Được!” Diệp Lăng Thiên lần nữa gật đầu.

Lý Vũ Hân sau khi ăn cơm xong thì đi ra ngoài, Diệp Sương cũng đi học rồi, Diệp Lăng Thiên một mình ở nhà, xuống lầu chạy vài vòng quanh tiểu khu, quá lâu không có hoạt động nên toàn thân đều khó chịu, sau khi chạy được một tiếng, mặc bộ vest Lý Vũ Hân mua cho anh, đặc biệt thắt cà vạt, lau chùi đôi giày da sạch bóng. Cạo sạch bộ râu đã để hồi nằm viện đi, sau đó bước ra khỏi cửa, lái chiếc xe đã lâu không có lái chạy vào trung tâm thành phố.

Đỗ xe ở dưới tòa trung tâm thương mại, sau đó đi tới cửa hàng trang sức ở tầng 1 của trung tâm thương mại.

“Thưa anh, xin hỏi anh muốn mua cái gì?”

“Xin chào, tôi muốn xem nhẫn.”

“Xin hỏi anh mua cho bạn gái hay mua cho mẹ? Tuổi tác khác nhau sẽ có các mẫu khác nhau.”

“Cho bạn gái!”

“Thưa anh, anh xem thử, đều ở bên này, anh xem mẫu nào thích hợp?” Nhân viên phục vụ nhẫn nại giới thiệu cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn giá cả, anh thật ra không hiểu mẫu mã, nhìn cũng chỉ là giá mà thôi, xem một vòng, cảm thấy giá cả đều không phải là rất hài lòng, không phải vì quá đắt, mà bởi vì quá rẻ. Anh là chuẩn bị muốn cầu hôn Lý Vũ Hân, suy nghĩ này ở trong bệnh viện đã nghĩ xong rồi, đợi đến ngày anh xuất viện cũng chính là ngày anh cầu hôn Lý Vũ Hân, anh muốn cho Lý Vũ Hân hạnh phúc, muốn cho Lý Vũ Hân cuộc sống tốt nhất, cho nên, nhẫn cầu hôn anh cũng muốn cho Lý Vũ Hân loại tốt nhất.

“Còn có loại tốt hơn không?” Diệp Lăng Thiên sau khi nhìn một vòng liền hỏi.

“Thưa anh, cửa tiệm của chúng tôi là chuỗi cửa hàng trên toàn quốc, công ty của chúng tôi là công ty thiết kế trang sức hàng đầu thế giới, những cái anh xem đều là hàng đầu thế giới. Nếu anh còn muốn càng tốt hơn thì tôi dẫn anh vào phòng trong xem, có điều thưa anh, giá cả của thương phẩm ở phòng trong khả năng sẽ hơi cao!” Nhân viên phục vụ nhắc nhở Diệp Lăng Thiên.

“Không sao, tôi chỉ là muốn một chiếc nhẫn tốt một chút.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

“Được thưa anh, mời theo tôi.” Nhân viên phục vụ dẫn Diệp Lăng Thiên lên tầng 2, mở cánh cửa của một căn phòng được gọi là phòng trong. Chỉ vào mấy chiếc nhẫn dùng thủy tinh độc lập trùm lên từng cái còn có ánh đèn thắp sáng, nói: “Ba chiếc nhẫn này đều là do nhà thiết kế hàng đầu của công ty chúng tôi, bậc thầy thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới – ông Edson Pitt đích thân thiết kế hơn nữa được mài dũa bằng tay mà thành, trên toàn thế giới cũng chỉ có 20 chiếc. Một chiếc trong này từng được tham gia trưng bày trong triển lãm trang sức thế giới ở Paris năm ngoái.”

“Cái này là kim cương sao?” Diệp Lăng Thiên sau khi nhìn giá cả thì hỏi.

“Phải, kim cương tự nhiên, anh xem độ trong độ sáng này, cần lấy ra xem thử không? Thưa anh!” Nhân viên phục vụ hỏi.

“Lấy cái này đi, gói lại giúp tôi, thanh toán ở đâu?” Diệp Lăng Thiên trực tiếp hỏi.

Nhân viên phục vụ rất ngạc nhiên, cô ta khả năng trước giờ chưa từng thấy khách hàng nào hào sảng trực tiếp như này, vội vàng dẫn Diệp Lăng Thiên đi thanh toán, Diệp Lăng Thiên quẹt thẻ, chiếc nhẫn này có giá hơn 540 triệu, đối với mấy lời gì mà bậc thầy gì gì mà nhân viên phục vụ giới thiệu Diệp Lăng Thiên chỉ bán tín bán nghi, nhưng anh cũng có thể cảm nhận được chiếc nhẫn này với những chiếc nhẫn bên ngoài căn bản không phải là cùng một đẳng cấp, nhìn trông nó cao sang hơn nhiều, dùng một người ngoài ngành hoàn toàn không hiểu gì như Diệp Lăng Thiên thì cũng có thể cảm nhận được độ sang chảnh của chiếc nhẫn này, cho nên Diệp Lăng Thiên đã quyết định mua chiếc này.

Do giá trị đắt tiền, đóng gói bên ngoài cũng càng thêm tinh tế, sau khi đi ra khỏi cửa hàng trang sức, Diệp Lăng Thiên lại đi tìm một cửa hàng hoa, mua một bó hoa hồng to, cẩn thận gói ghém để vào trong cốp xe. Nhìn thời gian, cũng sắp đến thời gian tan làm ở công ty rồi, liền trực tiếp lái xe đến dưới tòa nhà công ty cung cấp dịch vụ ăn uống, rút điện thoại ra gọi điện cho Lý Vũ Hân.

“Alo!”

“Tan làm rồi chứ?”

“Vẫn chưa, sắp rồi, sao thế? Có chuyện gì sao?”

“Anh ở dưới tòa nhà công ty.”

“Dưới lầu? Anh đến công ty làm gì? Giờ này đều sắp tan làm rồi!” Lý Vũ Hân thấy hơi lạ.

“Cùng ra ngoài ăn cơm đi, anh đến đón em!”

“Đang yên đang lành việc gì muốn ra ngoài ăn cơm chứ? Trong nhà không phải còn có đồ ăn sao?”

“Đừng hỏi nhiều như vậy, anh đã đặt chỗ rồi. Em làm việc xong thì xuống, anh ở bên dưới đợi em.” Diệp Lăng Thiên nói xong liền cúp máy.

Không lâu sau, Lý Vũ Hân liền xách túi xách đi xuống, nhìn thấy xe của Diệp Lăng Thiên, đi tới hỏi: “Đi ăn ở đâu?”

“Lên xe, đi rồi sẽ biết thôi.”

“Vậy xe của em phải làm sao?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Ăn xong sẽ quay lại lấy xe.”

“Được.” Lý Vũ Hân nghĩ rồi gật đầu, sau đó lên xe.

“Anh hôm nay là muốn làm cái gì? Đâu phải đi làm mà mặc vest, đi giày da, sao lại đột nhiên muốn ra ngoài ăn cơm? Trong nhà buổi trưa đã nấu cơm nước, không ăn lại phải lãng phí rồi.” Lý Vũ Hân kỳ quái nhìn dáng vẻ của Diệp Lăng Thiên, hỏi.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 523: CẦU HÔN (2)

“Mãi không có dịp mời em ra ngoài ăn bữa cơm tử tế, vừa hay lần này xuất viện, cũng không có chuyện gì, cho nên đã đặt một nhà hàng, mời em ăn bữa cơm.” Diệp Lăng Thiên cười nói.

“Đi đâu ăn?”

“Đến rồi thì em sẽ biết.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Làm cái gì thế, còn ra vẻ thần bí, xem anh hôm nay chuẩn bị làm cái gì.” Lý Vũ Hân mỉm cười.

Diệp Lăng Thiên trực tiếp lái xe chở Lý Vũ Hân đến trước một nhà hàng tây lớn, sau đó dừng xe.

“Anh không phải là không thích ăn đồ tây hay sao? Thế nào lại đi ăn đồ tây?” Lý Vũ Hân kỳ lạ hỏi.

“Cảm thấy không gian của nơi này ổn hơn một chút.” Diệp Lăng Thiên đẩy cửa ra cùng Lý Vũ Hân đi vào, không gian của nơi này quả thật rất đẹp, tính là một nhà hàng tây tương đối cao cấp rồi, đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn không ít các chỗ bình thường khác. Lúc này tầng 1 đã có không ít khách khứa đang dùng bữa rồi. Nhân viên phục vụ nhìn thấy Diệp Lăng Thiên trực tiếp mời Diệp Lăng Thiên đi lên tầng 2.

“Bây giờ lên đồ hay là đợi lát lên đồ?” Hai người sau khi ngồi yên vị thì nhân viên phục vụ hỏi.

“Bây giờ lên đồ đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.

Lý Vũ Hân kỳ quái nhìn Diệp Lăng Thiên, hỏi: “Anh đã tới đặt trước rồi?”

“Ừm, hồi chiều tới đã đặt sẵn rồi.” Diệp Lăng Thiên nói.

“Rất kỳ lạ, sao cả tầng trên lớn như vậy lại không có một ai cả, bên dưới ngược lại đã kín chỗ rồi, Lý Vũ Hân nhìn trái phải, kỳ lạ hỏi.

“Có thể là cố ý chừa lại không gian cho chúng ta.” Diệp Lăng Thiên vừa nói xong, mấy nhân viên phục vụ đi tới, đặt giá nến ở trên bàn của hai người, thắp lên ngọn nến rất tinh xảo, còn bày một số hoa tươi rất đẹp ở trên bàn.

Lý Vũ Hân trợn to mắt nhìn, đợi sau khi nhân viên phục vụ lui xuống thì vội vàng hỏi Diệp Lăng Thiên: “Diệp Lăng Thiên, anh làm cái trò quỷ gì thế?”

Diệp Lăng Thiên chỉ mỉm cười, cũng không nói chuyện.

Không bao lâu, nhân viên phục vụ bắt đầu lên đồ ăn, gọi rất nhiều món, trên cơ bản đều là thứ mà Lý Vũ Hân thích ăn.

“Đã bắt đầu chưa ạ?” Nhân viên phục vụ sau khi lên đồ ăn xong thì hỏi Diệp Lăng Thiên lần nữa.

“Được rồi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

Sau đó nhân viên phục vụ thắp toàn bộ những cây nến trên giá nến, ánh đèn của cả tầng hai cũng chỉnh tối đi, trở thành ánh đèn rất dịu nhẹ đẹp đẽ. Lúc này một nhân viên phục vụ cầm chiếc violon đi tới, đứng ở cách đó không xa bắt đầu kéo violon. Những nhân viên phục vụ khác toàn bộ đều đi hết rồi, cả tầng 2 chỉ còn lại Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân cùng một người kéo violon.

“Anh rốt cuộc đang làm cái gì thế? Là anh bao phải không?” Lý Vũ Hân không ngốc, rõ ràng là đoán được rồi.

“Ừm, phải.” Diệp Lăng Thiên vừa nói, vừa mở một chai rượu vang, rót một ly cho Lý Vũ Hân và bản thân.Đọc nhanh tại VietWriter

“Anh muốn làm cái gì? Tiền nhiều mang đi đốt à? Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, việc gì phải làm tới mức thần bí như này, người làm cũng không tự tại, phải tốn không ít tiền đúng chứ?” Lý Vũ Hân có hơi không tự nhiên hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Vũ Hân, hôm nay gọi em đi ăn cơm thật ra là có chuyện muốn nói với em.” Diệp Lăng Thiên lập tức nghiêm túc nói với Lý Vũ Hân.

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, sau khi băn khoăn cũng nói với Diệp Lăng Thiên: “Ừm, em cũng có chuyện muốn nói với anh.”

“Vậy em nói trước đi.”

“Vẫn là anh nói trước đi.” Lý Vũ Hân có hơi do dự, sắc mặt không phải quá tốt.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, cảm nhận cái gọi là bầu không khí lãng mạn này, tuy Diệp Lăng Thiên quả thật không phải là một người lãng mạn, nhưng anh lúc này cũng không thể không thừa nhận, bầu không khí xung quanh quả thật có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của một người.

Diệp Lăng Thiên đứng dậy, đi ra ngoài, trực tiếp đi tới trong quầy bar ở tầng 2, lấy bó hoa hồng lớn đã chuẩn bị trước đó, từ từ đi về phía Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên ôm một bó hoa hồng lớn đi tới thì cả người đều ngẩn ra, Diệp Lăng Thiên đi đến trước mặt Lý Vũ Hân đưa bó hoa cho Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân cực kỳ kinh ngạc, trợn to mắt nhìn, sau đó nhận lấy bó hoa tươi.

“Thích không?”

“Thích, rất đẹp, cảm ơn anh.” Lý Vũ Hân gật đầu.

Diệp Lăng Thiên bỗng quỳ một chân, từ trong túi quần của mình lấy ra một chiếc nhẫn có giá trị không nhỏ vừa đẹp vừa cao sang đưa tới trước Lý Vũ Hân, nói: “Vũ Hân, gả cho anh nhé.”

Lý Vũ Hân hoàn toàn bị sốc rồi, cô không ngờ hôm nay Diệp Lăng Thiên sẽ cầu hôn mình, cô chỉ là đơn thuần tưởng rằng Diệp Lăng Thiên chỉ là mời mình ăn cơm, cho dù là khi nhận hoa của Diệp Lăng Thiên cũng chưa từng nghĩ Diệp Lăng Thiên sẽ cầu hôn.

“Vũ Hân, thật ra anh cũng không biết anh bắt đầu từ khi nào đã thích em, con người này của anh tương đối cứng nhắc, trong các việc khác có thể coi như là tương đối tinh nhanh, nhưng duy chỉ trong chuyện tình cảm, cứ mơ mơ hồ hồ. Lúc đầu biết em là vì liên quan tới công việc, anh vì để chữa bệnh cho Diệp Sương, không thể không nhận đơn của công ty bảo vệ đi làm vệ sĩ cho em, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em thì rất bất ngờ, bởi vì em rất xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp lúc đầu.”

“Nhưng sau đó chúng ta tiếp xúc không được vui vẻ lắm, em ghét anh, nói thật, anh cũng ghét em, anh không hy vọng gì với kiểu tính khí cô chủ đó của em, không thích em cứ cái kiểu tính cách cao cao tại thượng ngạo mạn kiêu căng. Nhưng về sau anh từ từ phát hiện, những cái đó đều là vẻ ngoài, có lẽ chỉ là do môi trường mà em lớn lên tạo thành, trên thực tế em là một cô gái rất lương thiện, tiếp xúc lâu rồi, anh cảm thấy mình không ghét em nữa, ngược lại có khi sẽ nghĩ đến em, cũng cam nguyện vì em mà làm bất cứ chuyện gì. Biết bản thân đã yêu em là sau chuyện xảy ra ở trong sơn động, chỉ là chuyện đó khiến anh hiểu thật ra anh là thích em.”

“Mà lần này lần nữa trải qua sinh tử, ở trước lúc anh tưởng mình sắp chết anh đã nghĩ rất nhiều chuyện, nuối tiếc duy nhất mà anh không buông xuống được chính là em, anh lúc đó rất rõ người mình yêu là ai, cô gái anh muốn là ai. Cho nên, Vũ Hân, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện thì anh đã hạ quyết tâm, ngày anh xuất viện chính là ngày anh cầu hôn em, năm tháng của cuộc đời không dài, ai cũng không thể dự liệu được mình còn có thể sống bao lâu, còn có bao nhiêu ngày tháng có thể phung phí, anh không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, anh muốn ở bên em, anh muốn cưới em, sánh vai tay trong tay cùng sống tới già, anh không muốn tiếp tục đợi nữa.”

“Anh là một người không khéo ăn nói, anh không thể giống như những người đàn ông khác có thể nói ra rất nhiều lời nói tình ý ngọt ngào, anh không nói ra được, nhưng mỗi câu anh nói đều là thật lòng, em biết, con người này của anh trước nay sẽ không lừa người. Vũ Hân, gả cho anh nhé, anh sẽ dùng tính mạng của anh để bảo vệ em, cho em hạnh phúc, anh sẽ cố hết sức của mình để em trở thành cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, gả cho anh, được không?” Diệp Lăng Thiên nghiêm nghị nghiêm túc nói với Lý Vũ Hân.

Lời tỏ tình của Diệp Lăng Thiên, lời cầu hôn của Diệp Lăng Thiên có lẽ là nhạt nhất không có ý vị nhất trên thế giới này rồi, không có lời lẽ văn hoa trau chuốt, cũng không có bất cứ lời thề thốt ngọt ngào, gần như bình bình giống như đang tiến hành một cuộc đối thoại bình thường, anh không có soạn lời trước, những lời này đều là thuận miệng nói ra. Mà chính lời nói nhạt nhòa không đặc sắc này của Diệp Lăng Thiên lại đả động tới Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân bỗng bật khóc, nước mắt trào ra rơi đầy trên mặt.





Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ


CHƯƠNG 524: CẦU HÔN (3)

Lý Vũ Hân từ từ nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Diệp Lăng Thiên, nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp này Lý Vũ Hân rất thích, nhìn cẩn thận, nhìn rất lâu, cuối cùng lại đưa chiếc nhẫn trả lại cho Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên trợn to mắt nhìn Lý Vũ Hân, không hiểu Lý Vũ Hân đây là có ý gì, ngây ra nhìn Lý Vũ Hân, hỏi: “Làm sao thế? Lẽ nào em không bằng lòng gả cho anh sao?”

“Anh đứng lên trước đi!” Lý Vũ Hân để chiếc nhẫn lên trên bàn rồi nói với Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, ngồi ở trên ghế, hỏi Lý Vũ Hân: “Rốt cuộc là vì sao?”

Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, dùng khăn giấy lau nước mắt, sau khi lau sạch nước mắt thì từ từ nói với Diệp Lăng Thiên: “Lăng Thiên, anh biết không, thật ra em đợi ngày này đợi đã quá quá lâu rồi, nếu như anh cầu hôn em trước khi anh xảy ra chuyện, em sẽ không chút do dự mà gả cho anh. Em yêu anh, cho nên muốn ở bên anh, muốn gả cho anh, muốn cùng anh gây dựng tổ ấm gia đình, có sự nghiệp chung của chúng ta, có con của chúng ta, sau đó từ từ nhìn con cái lớn lên, chúng ta cùng nhau từ từ già đi, em nằm mơ cũng có thể mơ thấy những điều này. Anh nhớ em đã từng nói với anh, anh muốn em gả cho anh, muốn cầu hôn em, phải long trọng, phải lãng mạn còn phải bất ngờ, hôm nay anh đều làm được rồi, em rất cảm động, thật đấy, em rất cảm động, anh biết không, vừa rồi, em đã do dự rất lâu, em suýt chút nữa đáp ứng rồi, nhưng cuối cùng, em vẫn nghĩ thông suốt rồi, Lăng Thiên, chúng ta... chia tay đi, đây cũng là chuyện em muốn nói với anh.”

“Chia tay? Tại sao? Em nói cho anh biết, tại sao?” Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên nhìn Lý Vũ Hân, anh thật sự không ngờ cuối cùng vẫn mà sẽ là một kết quả như này.

“Lăng Thiên, anh nhìn em, nghe em từ từ nói được không, em sẽ giải thích rõ tất cả với anh.” Lý Vũ Hân thấy Diệp Lăng Thiên đã có hơi tức giận thì vội vàng nói.

Diệp Lăng Thiên thở dài, cũng mặc kệ không gian này có ưu nhã hay không, châm một điếu thuốc, sau đó nói người kéo violon lui xuống.

“Xin lỗi Lăng Thiên, em biết anh sắp xếp mọi thứ ngày hôm nay chắc chắn đã phải chuẩn bị rất lâu, tốn rất nhiều tâm tư, hơn nữa, lấy tính cách của con người anh, chắc chắn cũng đã lấy hết can đảm mới làm mọi thứ như này, mà em lại ở trong tình cảnh anh tràn ngập mong chờ này thì đưa ra lời chia tay với anh quả thật rất không thích hợp, nhưng mà Lăng Thiên, em có lý do của em.” Lý Vũ Hân vẫn từ từ nói.

“Thật ra, chuyện muốn chia tay với anh này em sau khi anh tỉnh lại đã nghĩ rõ ràng rồi, cứ mãi không có nói với anh là vì thân thể của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, em đã nghĩ hết rồi, đợi sau khi anh xuất viện thì em nói với anh, chỉ là không ngờ, em còn chưa kịp nói với anh thì anh đã cầu hôn em trước rồi. Thật ra hai chúng ta từ đầu đến cuối cũng chưa có từng bắt đầu có phải không? Anh trước giờ chưa từng nói với em một câu đại loại như làm bạn gái anh nhé hoặc là chúng ta bên nhau đi, cho nên em thật sự cũng không quá rõ giữa hai chúng ta rốt cuộc có tính là bạn trai bạn gái không, có điều dừng lại đi.”

“Em yêu anh, điểm này em rất rõ, em trước giờ chưa từng quan tâm người đàn ông nào như thế, chưa từng không có nguyên tắc như thế, cũng chưa từng uốn nắn cầu toàn như thế, em cho rằng anh làm bất cứ chuyện gì, có thể vứt bỏ mọi sự cao ngạo mọi sự dè chừng của em, có khi bản thân em nghĩ, đều cảm thấy có chút không dám tin, nhưng đối tượng là anh, nghĩ thì dường như lại cảm thấy hợp lý như vậy. Nhất là lần này anh trở về từ cõi chết, cũng càng khiến em biết được em yêu anh nhiều cỡ nào, thật sự yêu đến xé tim xé gan, trời nghiêng đất ngả, những ngày anh hôn mê đó là một trong những ngày đen tối nhất trong cuộc đời của em, gần như còn đau khổ hơn khi ba em qua đời. Lúc ba em mất em đã trải qua một lần, em vốn tưởng rằng đó là nỗi đau duy nhất mà em trải qua trong cuộc đời của em, không ngờ, anh lại cho em lần thứ hai. Những ngày này đối với em mà nói buồn bã cỡ nào đau khổ bao nhiêu anh không thể tưởng tượng, cũng không có ai có thể tưởng tượng. Cho nên, em cũng càng hiểu hơn, anh ở trong lòng em có vị trí quan trọng cỡ nào, em yêu anh nhiều bao nhiêu.” Lý Vũ Hân chầm chậm nói.

“Vậy em tại sao muốn chia tay với anh? Anh cảm thấy đây không phải là lý do.” Diệp Lăng Thiên hút thuốc từ từ nói.

“Mà cái này vừa hay chính là lý do, lý do em muốn chia tay với anh chính là vì em quá yêu anh, quá để tâm tới anh. Có câu nói nói rằng yêu càng nhiều tổn thương càng lớn, câu nói này một chút cũng không có sai. Khi ba em qua đời em cảm thấy cả bầu trời đều muốn sụp đổ rồi, lúc đó em cảm thấy còn có anh, cảm thấy còn có một bờ vai để em tựa vào, tuy buồn bã, nhưng có anh ở bên em đã sống lại.”

“Nhưng, sau khi biết tin anh sắp chết rồi anh biết em nghĩ như này không? Em lúc đó gần như mọi ý niệm đều tiêu tan hết, chỉ có một suy nghĩ, đó chính là bầu trời sụp đổ rồi, cả thế giới đều giống như rơi vào ngày tận thế, em giống như một xác sống biết đi mà sống mỗi ngày, em căn bản không thể miêu tả được trong lòng em lúc đó có cảm giác gì, loại cảm giác đó còn khó chịu hơn cái chết, em bây giờ nghĩ lại đều cảm thấy sống lưng phát run, em ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới nữa, càng đừng nói tới.”

“Diệp Lăng Thiên, em không hy vọng em tiếp tục trải qua những ngày như vậy nữa, em cũng không hy vọng em lần nữa lo lắng bản thân liệu có thể trải qua những ngày tháng như vậy hay không, em thà em không ở bên anh, em thà em sống một mình, em thà nhìn anh sống cùng với cô gái khác em cũng không muốn trải qua những ngày như thế nữa, bởi vì những ngày như này loại cảm giác đó thật sự quá quá khủng khiếp rồi.” Lý Vũ Hân vừa nói vừa lắc đầu, nhớ lại những ngày đó, Diệp Lăng Thiên gần như có thể từ trong mắt của Lý Vũ Hân nhìn thấy sự sợ hãi.

Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, sau đó cúi thấp đầu, từ từ hút, hút từng hơi từng hơi, cuối cùng nói: “Xin lỗi, Vũ Hân, anh thật sự không có ngờ chuyện này khiến em tổn thương lớn tới như vậy. Anh bảo đảm với em, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa, anh cũng tuyệt đối sẽ không đi mạo hiểm nữa.”

“Anh cảm thấy những bảo đảm mà anh làm này có tác dụng sao? Tính cách của anh em rõ hơn ai hết, nếu lần sau Lý Yến có nguy hiểm anh liệu có đi cứu không? Em nghĩ anh vẫn sẽ không chút do dự đi cứu, Hiểu Tinh gặp nguy hiểm thì sao? Anh có đi hay không? Trần Tuấn Lương, Vương Lực vân vân, những người này gặp nguy hiểm anh sẽ không đi cứu sao? Đừng lừa em cũng đừng lừa bản thân anh, em quá hiểu anh rồi, cũng biết anh căn bản không thể làm được điểm này em mới nghĩ kỹ việc muốn chia tay với anh.” Lý Vũ Hân hỏi ngược lại.

Diệp Lăng Thiên bị Lý Vũ Hân nói cho á khẩu không nói được lời nói, ngây ngốc nhìn Lý Vũ Hân, lời gì cũng không nói ra được, anh biết, những lời Lý Vũ Hân nói là đúng, nếu chuyện lần này lại tái diễn, anh vẫn sẽ không chút do dự đưa ra cùng một lựa chọn.Đọc nhanh tại VietWriter

“Thật ra điều em muốn nói không chỉ là chuyện gặp phải nguy hiểm anh mạo hiểm thôi đâu, mà là, con người này của anh quá vô tư, đối với anh mà nói, mỗi một người bên cạnh anh đều quan trọng, mỗi một người gần như đều đáng để anh dùng tính mạng tới bảo vệ, mà làm bạn gái của anh hoặc là vợ của anh, lại chỉ là một trong số đó mà thôi. Trái tim của anh lớn cỡ nào? Chứa được nhiều người như vậy có thể chừa lại bao nhiêu chỗ cho bạn gái của anh vợ của anh hả? Giống như việc anh lựa chọn vì Lý Yến đi chết vậy, anh có từng nghĩ sau khi anh chết bạn gái của anh phải làm sao không?”

“Có lẽ anh chưa từng nghĩ, cũng có lẽ anh đã từng nghĩ, nhưng nghĩ thì nghĩ, anh vẫn lựa chọn làm như thế. Đây chính là nỗi bi ai khi làm bạn gái của anh. Em nhớ em từng ở bệnh viện nói với anh, làm bạn của anh là một chuyện rất hạnh phúc, nhưng làm bạn gái của anh lại là chuyện rất bi ai. Đúng như những gì em nói, anh vô tư, trái tim vô tư của anh chứa được rất rất nhiều người, người phụ nữ của anh, người thân của anh hoặc là bạn của anh...”

“Mà phụ nữ lại đều ích kỷ, bao gồm cả em, em cũng ích kỷ, em hy vọng anh là của em, toàn bộ đều là của em, cái em muốn là anh của toàn bộ, chứ không phải là một góc nhỏ trong tim đó, cho nên, thật ra hai chúng ta rất mâu thuẫn, cuối cùng của sự mâu thuẫn ắt sẽ tổn thương, giống như lần này. Thật ra em có thể hiểu, rất hiểu, nhưng có thể hiểu không đại biểu em có thể không để bụng, anh hiểu ý của em rồi chứ? Lăng Thiên?” Cảm xúc của Lý Vũ Hân có hơi kích động nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom