Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 7: Blogger ẩm thực
Dụ Tranh - người trong cuộc đang hết sức phiền muộn, xách hai cái túi lớn về nhà thì đã ba giờ chiều rồi.
Cô đặt một cái túi vào chậu trong phòng bếp, xách cái túi còn lại về phòng mình.
Ông Dụ vẫn chưa đi làm về, trong nhà vắng tanh vắng ngắt, không hề có tiếng người.
Trên kính cửa sổ bám một lớp hơi nước mỏng, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.
Dụ Tranh dọn dẹp nhà cửa một lượt, mệt mỏi nằm xoài ra xô pha.
m báo WeChat vẫn vang lên liên tục, không biết bọn họ lại trò chuyện về chủ đề gì trong nhóm mà rôm rả như thế, chắc là có “đại sự” gì đây.
Dụ Tranh uống một cốc nước ấm rồi đứng lên, vào phòng bếp xử lý con cá kia.
Có lẽ là lạnh quá nên ngất đi rồi, con cá trong túi nilon đen không có một phản ứng gì cả.
Đến tận khi cô đeo găng tay cao su vào, lấy nó ra khỏi túi, nó mới giãy đành đạch.
Vảy cá quá trơn, Dụ Tranh không cầm chắc, con cá rơi xuống đất, quẫy đuôi hăng hơn nữa. Mấy chiếc váy văng ra, dính lên sàn nhà sáng bóng.
Dụ Tranh cúi đầu nhìn con cá đang hăng hái giãy chết, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đừng giây nữa, cùng lắm tạo chỉ có thể đồng ý với mày là tối nay sẽ hấp, cho mày được toàn thấy thôi.”
Vốn dĩ cô định làm cá lát luộc...
Dụ Tranh nhanh tay xử lý con cá, đặt lên đĩa và cho vào tủ lạnh.
Cô nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ nấu cơm tối. Đằng nào cũng rảnh, tới lúc mời các fan của cô “ăn” rồi.
Khoảng thời gian trước bận thi cuối kỳ, không thèm cập nhật Weibo, cứ tiếp tục thế này thì sẽ mất fan chứ chẳng chơi.
Dụ Tranh về phòng, lấy chiếc máy ảnh DSLR trong va li ra, điều chỉnh một lát rồi tiện tay chụp mấy thứ đồ trang trí trong phòng khách.
Cô vừa cúi đầu nhìn ảnh, vừa đi vào phòng bếp, lần lượt lấy một đồng nguyên liệu nấu ăn ra: bột mì, trứng gà, đường, sữa bột...
Như một chú chuột Hamster vận chuyển thức ăn, cô mang nguyên liệu tới bàn bếp, sau đó lại đi tìm dụng cụ, bày ngay ngắn từng thứ một.
Dụ Tranh cởi áo khoác ra, chỉ mặc chiếc váy len, sợi dây thắt trên tay áo xòe lúc ẩn lúc hiện theo động tác của cô.
Cô chớp mắt mấy cái, lẳng lặng nhìn chiếc nơ không thua gì nơ do con gái thắt ấy, vô thức nhớ tới ánh mắt chăm chú và nghiêm túc của anh Chu lúc thắt nơ.
Cô cong môi, khẽ thở dài một tiếng.
Không nghĩ nữa! Trai đẹp ấy mà, chỉ có thể gặp gỡ tình cờ, có muốn cũng không được.
Dụ Tranh xắn ống tay áo, giơ tay túm mái tóc xõa trên vai ra sau gáy, dùng răng gỡ dây chun trên cổ tay, búi một búi tóc lỏng lẻo.
Cô quyết định làm bánh trân châu kem chảy.
Bánh kem thơm ngon mềm mịn khiến người vô thức liên tưởng tới sự ấm áp, rất hợp với mùa đông.
Dụ Tranh là một blogger ẩm thực, tài khoản Weibo có tích đỏ(*) và có hàng triệu người theo dõi.
(*) Tài khoản VIP, được xác thực và nổi tiếng.
Cô thích chụp ảnh, lúc nhỏ từng học không ít kỹ xảo chụp ảnh từ người cậu của mình. Thời cấp ba, cô thường xuyên chia sẻ ảnh phong cảnh và các món ăn ngon trên Weibo, lượng người theo dõi khi ấy là khoảng sáu trăm ngàn.
Sau khi vào đại học, vì muốn cải thiện chất lượng ăn uống, cô đã tự mua nguyên liệu về ký túc xá, mày mò làm những món ăn đơn giản, tiện tay chụp ảnh cách làm từng bước, giải thích tường tận bằng chữ rồi đăng lên Weibo.
Cô lựa góc chụp để màu sắc trông thật hoàn mỹ, cách giải thích cũng sinh động thú vị.
Ví dụ như:
[Trước khi làm gà nướng, chúng ta phải quệt một lớp tương được điều chế bí mật lên, massage cho nó một lượt, như vậy sẽ ngon hơn hẳn]
[Cá nhân tôi thích ăn cay nên mới cho nhiều ớt như thế, người bình thường đừng học theo, không tốt đâu đấy.]
[Thái hành tây thành những khối vuông, không thái được thì day mắt để nâng cao tinh thần rồi lại thái tiếp.]
Những blogger ẩm thực khác thường quay video nấu ăn, vừa quay vừa giảng giải. Dụ Tranh thì khác, cô chỉ chụp lại các bước, viết chữ giải thích bên dưới mỗi bức ảnh.
Làm như thế đơn giản hơn nhiều, không cần lộ mặt, không cần nói gì, cũng không cần edit video, tốn cả mớ thời gian.
Có lẽ là vì có nét đặc trưng cá nhân, bài đăng của cô từng được mấy tài khoản có sức ảnh hưởng lớn chia sẻ mấy lần, thu hút một lượng người theo dõi đông đảo.
Sau vài năm như thế, hiện giờ số người theo dõi cô sắp cán mốc ba triệu rồi.
Lúc trước có một số công ty nhỏ và văn phòng truyền thông liên lạc với cô, muốn ký hợp đồng và giúp cô phát triển, đánh bóng danh tiếng, để cô trở thành một người nổi tiếng thực sự.
Dụ Tranh đã từ chối.
Tuy rằng Weibo của cô có nhiều người theo dõi, nhưng cô chỉ coi đó là nick cá nhân, bình thường cũng hay chia sẻ những thứ đồ mình thích, album du lịch, hoặc là hướng dẫn nấu ăn...
Thỉnh thoảng có một số thương hiệu tìm cô quảng cáo, nhưng cô chỉ nhận quảng cáo cho những sản phẩm mà mình cảm thấy thực sự chất lượng, các fan cũng ủng hộ hết mình.
**
Dụ Tranh làm xong công tác chuẩn bị, chọn sẵn góc độ để chụp một bức ảnh bàn bếp.
Cô đổ một chút dầu ngõ vào bát thủy tinh, lọc bột mì rồi rải vào bát, quấy đến khi đặc sệt lại. Tiếp đó, cô đập ba quả trứng gà, tách riêng lòng trắng và lòng đỏ ra, cho nước cốt hồng trà, đường, sữa bột vào lòng đỏ, sau đó khuấy đều lên.
Đang định cho ít bột mỳ đã khuấy đặc vào thì chuông điện thoại vang lên.
Dụ Tranh lau sạch tay, ấn nghe máy và mở loa ngoài, đặt lên trên bàn bếp. Cô cười một cách nịnh nọt: “A lô, mẫu hậu đi chơi có vui không ạ?”
Cô không dừng tay, cho nước chanh vào lòng trắng trứng, dùng máy đánh trứng đánh bông lên, cho đường vào và đánh thành bơ trắng mịn, hương sữa lập tức lan tỏa.
“Con đang làm gì thế?”
Tiếng máy đánh trứng ù ù, bà Dụ không hiểu nên hỏi cô.
Làm bơ xong, Dụ Tranh tạm thời dừng tay, chuyên tâm đáp lời “mẫu thân đại nhân”: “Đằng nào cũng rảnh, con ở nhà làm bánh kem.”
Cô xoay người, dựa vào bàn bếp, hai chân vắt lên nhau, đung đưa cái được cái chăng. Trên môi cô là một nụ cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Dụ Tranh luôn như thế, bất kể gặp phải chuyện xoắn xuýt đến mấy, chỉ cần chuyên tâm làm chuyện mình thích là sự chú ý của cô sẽ bị chuyển dời đi.
Bà Dụ biết cô là blogger ẩm thực, nghe vậy cũng không hỏi nhiều về phương diện này.
Bà quan tâm chuyện đại sự cả đời của con gái mình hơn.
“Phải rồi, trưa nay con gặp cậu kia rồi chứ?”
Nghe giọng thì có vẻ bà Dụ khá chờ mong, loáng thoáng có chút hưng phấn: “Con cảm thấy cậu ấy thế nào?”
Bà Dụ đi nghỉ phép ở Hải Nam, tiếng gió vù vù lọt vào điện thoại, chỉ nghe thôi cũng thấy ấm áp thư thái rồi, Dụ Tranh “gato” lắm.
Cô chống tay vào mép bàn, ngả người lên mặt bàn, ỉu xìu nói: “Con không có cơ hội để biết người ta thế nào đâu.”
Nghe vậy, thái độ của bà Dụ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, biến thành bà Tưởng cao ngạo: “Chuyện là thế nào?”
“Anh ta cho con leo cây, không thèm đến luôn. Con gái cưng của mẹ đội gió lạnh tới điểm hẹn, kết quả là chẳng thấy mặt anh ta đâu.”
Dụ Tranh như nữ chính thê thảm trong phim, chỉ cần thêm tí nhạc lâm ly bi đát nữa là có thể khóc òa lên. Cô lau nước mắt nước mũi: “Mẹ nói với bác, đừng có lên lịch nữa, con không muốn đi xem mắt nữa đâu. Con mệt lắm cơ, hức hức...”
Bà Tưởng đã hiểu ra vấn đề rồi.
Nói thật, bà cũng hơi thất vọng, dù sao điều kiện của đối phương khá ổn. Nhưng quả thực là con gái bà vừa phải hứng chịu một vết thương lòng, lần đầu tiên đi xem mắt đã bị cho leo cây, đúng là thảm hết mức.
“Mẹ đang nghĩ, hay là tại con trai nhà người ta nhìn thấy ảnh của con nên kiếm cớ không tới?” Bà Tưởng trầm giọng nói ra suy đoán của mình.
Từ nhỏ tới lớn, Dụ Tranh luôn được mọi người khen là xinh đẹp, bây giờ nghe vậy, cô trợn mắt hốc mồm, không nói ra được một chữ nào.
Quả nhiên, chỉ có mẹ ruột mới nói ra được những lời ấy.
Cô im lặng giây lát rồi cười ha ha, biểu cảm đáng thương biến mất, trịnh trọng phản bác lại: “Mẹ đừng quên mọi người đều nói là con giống mẹ!”
Khóe môi bà Tưởng giật giật, vốn chỉ định trêu thôi mà, ai ngờ lại lôi cả mình vào.
Cô đặt một cái túi vào chậu trong phòng bếp, xách cái túi còn lại về phòng mình.
Ông Dụ vẫn chưa đi làm về, trong nhà vắng tanh vắng ngắt, không hề có tiếng người.
Trên kính cửa sổ bám một lớp hơi nước mỏng, mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ khung cảnh bên ngoài.
Dụ Tranh dọn dẹp nhà cửa một lượt, mệt mỏi nằm xoài ra xô pha.
m báo WeChat vẫn vang lên liên tục, không biết bọn họ lại trò chuyện về chủ đề gì trong nhóm mà rôm rả như thế, chắc là có “đại sự” gì đây.
Dụ Tranh uống một cốc nước ấm rồi đứng lên, vào phòng bếp xử lý con cá kia.
Có lẽ là lạnh quá nên ngất đi rồi, con cá trong túi nilon đen không có một phản ứng gì cả.
Đến tận khi cô đeo găng tay cao su vào, lấy nó ra khỏi túi, nó mới giãy đành đạch.
Vảy cá quá trơn, Dụ Tranh không cầm chắc, con cá rơi xuống đất, quẫy đuôi hăng hơn nữa. Mấy chiếc váy văng ra, dính lên sàn nhà sáng bóng.
Dụ Tranh cúi đầu nhìn con cá đang hăng hái giãy chết, vừa bực mình vừa buồn cười: “Đừng giây nữa, cùng lắm tạo chỉ có thể đồng ý với mày là tối nay sẽ hấp, cho mày được toàn thấy thôi.”
Vốn dĩ cô định làm cá lát luộc...
Dụ Tranh nhanh tay xử lý con cá, đặt lên đĩa và cho vào tủ lạnh.
Cô nhìn đồng hồ, còn hơn một tiếng nữa mới tới giờ nấu cơm tối. Đằng nào cũng rảnh, tới lúc mời các fan của cô “ăn” rồi.
Khoảng thời gian trước bận thi cuối kỳ, không thèm cập nhật Weibo, cứ tiếp tục thế này thì sẽ mất fan chứ chẳng chơi.
Dụ Tranh về phòng, lấy chiếc máy ảnh DSLR trong va li ra, điều chỉnh một lát rồi tiện tay chụp mấy thứ đồ trang trí trong phòng khách.
Cô vừa cúi đầu nhìn ảnh, vừa đi vào phòng bếp, lần lượt lấy một đồng nguyên liệu nấu ăn ra: bột mì, trứng gà, đường, sữa bột...
Như một chú chuột Hamster vận chuyển thức ăn, cô mang nguyên liệu tới bàn bếp, sau đó lại đi tìm dụng cụ, bày ngay ngắn từng thứ một.
Dụ Tranh cởi áo khoác ra, chỉ mặc chiếc váy len, sợi dây thắt trên tay áo xòe lúc ẩn lúc hiện theo động tác của cô.
Cô chớp mắt mấy cái, lẳng lặng nhìn chiếc nơ không thua gì nơ do con gái thắt ấy, vô thức nhớ tới ánh mắt chăm chú và nghiêm túc của anh Chu lúc thắt nơ.
Cô cong môi, khẽ thở dài một tiếng.
Không nghĩ nữa! Trai đẹp ấy mà, chỉ có thể gặp gỡ tình cờ, có muốn cũng không được.
Dụ Tranh xắn ống tay áo, giơ tay túm mái tóc xõa trên vai ra sau gáy, dùng răng gỡ dây chun trên cổ tay, búi một búi tóc lỏng lẻo.
Cô quyết định làm bánh trân châu kem chảy.
Bánh kem thơm ngon mềm mịn khiến người vô thức liên tưởng tới sự ấm áp, rất hợp với mùa đông.
Dụ Tranh là một blogger ẩm thực, tài khoản Weibo có tích đỏ(*) và có hàng triệu người theo dõi.
(*) Tài khoản VIP, được xác thực và nổi tiếng.
Cô thích chụp ảnh, lúc nhỏ từng học không ít kỹ xảo chụp ảnh từ người cậu của mình. Thời cấp ba, cô thường xuyên chia sẻ ảnh phong cảnh và các món ăn ngon trên Weibo, lượng người theo dõi khi ấy là khoảng sáu trăm ngàn.
Sau khi vào đại học, vì muốn cải thiện chất lượng ăn uống, cô đã tự mua nguyên liệu về ký túc xá, mày mò làm những món ăn đơn giản, tiện tay chụp ảnh cách làm từng bước, giải thích tường tận bằng chữ rồi đăng lên Weibo.
Cô lựa góc chụp để màu sắc trông thật hoàn mỹ, cách giải thích cũng sinh động thú vị.
Ví dụ như:
[Trước khi làm gà nướng, chúng ta phải quệt một lớp tương được điều chế bí mật lên, massage cho nó một lượt, như vậy sẽ ngon hơn hẳn]
[Cá nhân tôi thích ăn cay nên mới cho nhiều ớt như thế, người bình thường đừng học theo, không tốt đâu đấy.]
[Thái hành tây thành những khối vuông, không thái được thì day mắt để nâng cao tinh thần rồi lại thái tiếp.]
Những blogger ẩm thực khác thường quay video nấu ăn, vừa quay vừa giảng giải. Dụ Tranh thì khác, cô chỉ chụp lại các bước, viết chữ giải thích bên dưới mỗi bức ảnh.
Làm như thế đơn giản hơn nhiều, không cần lộ mặt, không cần nói gì, cũng không cần edit video, tốn cả mớ thời gian.
Có lẽ là vì có nét đặc trưng cá nhân, bài đăng của cô từng được mấy tài khoản có sức ảnh hưởng lớn chia sẻ mấy lần, thu hút một lượng người theo dõi đông đảo.
Sau vài năm như thế, hiện giờ số người theo dõi cô sắp cán mốc ba triệu rồi.
Lúc trước có một số công ty nhỏ và văn phòng truyền thông liên lạc với cô, muốn ký hợp đồng và giúp cô phát triển, đánh bóng danh tiếng, để cô trở thành một người nổi tiếng thực sự.
Dụ Tranh đã từ chối.
Tuy rằng Weibo của cô có nhiều người theo dõi, nhưng cô chỉ coi đó là nick cá nhân, bình thường cũng hay chia sẻ những thứ đồ mình thích, album du lịch, hoặc là hướng dẫn nấu ăn...
Thỉnh thoảng có một số thương hiệu tìm cô quảng cáo, nhưng cô chỉ nhận quảng cáo cho những sản phẩm mà mình cảm thấy thực sự chất lượng, các fan cũng ủng hộ hết mình.
**
Dụ Tranh làm xong công tác chuẩn bị, chọn sẵn góc độ để chụp một bức ảnh bàn bếp.
Cô đổ một chút dầu ngõ vào bát thủy tinh, lọc bột mì rồi rải vào bát, quấy đến khi đặc sệt lại. Tiếp đó, cô đập ba quả trứng gà, tách riêng lòng trắng và lòng đỏ ra, cho nước cốt hồng trà, đường, sữa bột vào lòng đỏ, sau đó khuấy đều lên.
Đang định cho ít bột mỳ đã khuấy đặc vào thì chuông điện thoại vang lên.
Dụ Tranh lau sạch tay, ấn nghe máy và mở loa ngoài, đặt lên trên bàn bếp. Cô cười một cách nịnh nọt: “A lô, mẫu hậu đi chơi có vui không ạ?”
Cô không dừng tay, cho nước chanh vào lòng trắng trứng, dùng máy đánh trứng đánh bông lên, cho đường vào và đánh thành bơ trắng mịn, hương sữa lập tức lan tỏa.
“Con đang làm gì thế?”
Tiếng máy đánh trứng ù ù, bà Dụ không hiểu nên hỏi cô.
Làm bơ xong, Dụ Tranh tạm thời dừng tay, chuyên tâm đáp lời “mẫu thân đại nhân”: “Đằng nào cũng rảnh, con ở nhà làm bánh kem.”
Cô xoay người, dựa vào bàn bếp, hai chân vắt lên nhau, đung đưa cái được cái chăng. Trên môi cô là một nụ cười, có vẻ tâm trạng rất tốt.
Dụ Tranh luôn như thế, bất kể gặp phải chuyện xoắn xuýt đến mấy, chỉ cần chuyên tâm làm chuyện mình thích là sự chú ý của cô sẽ bị chuyển dời đi.
Bà Dụ biết cô là blogger ẩm thực, nghe vậy cũng không hỏi nhiều về phương diện này.
Bà quan tâm chuyện đại sự cả đời của con gái mình hơn.
“Phải rồi, trưa nay con gặp cậu kia rồi chứ?”
Nghe giọng thì có vẻ bà Dụ khá chờ mong, loáng thoáng có chút hưng phấn: “Con cảm thấy cậu ấy thế nào?”
Bà Dụ đi nghỉ phép ở Hải Nam, tiếng gió vù vù lọt vào điện thoại, chỉ nghe thôi cũng thấy ấm áp thư thái rồi, Dụ Tranh “gato” lắm.
Cô chống tay vào mép bàn, ngả người lên mặt bàn, ỉu xìu nói: “Con không có cơ hội để biết người ta thế nào đâu.”
Nghe vậy, thái độ của bà Dụ lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, biến thành bà Tưởng cao ngạo: “Chuyện là thế nào?”
“Anh ta cho con leo cây, không thèm đến luôn. Con gái cưng của mẹ đội gió lạnh tới điểm hẹn, kết quả là chẳng thấy mặt anh ta đâu.”
Dụ Tranh như nữ chính thê thảm trong phim, chỉ cần thêm tí nhạc lâm ly bi đát nữa là có thể khóc òa lên. Cô lau nước mắt nước mũi: “Mẹ nói với bác, đừng có lên lịch nữa, con không muốn đi xem mắt nữa đâu. Con mệt lắm cơ, hức hức...”
Bà Tưởng đã hiểu ra vấn đề rồi.
Nói thật, bà cũng hơi thất vọng, dù sao điều kiện của đối phương khá ổn. Nhưng quả thực là con gái bà vừa phải hứng chịu một vết thương lòng, lần đầu tiên đi xem mắt đã bị cho leo cây, đúng là thảm hết mức.
“Mẹ đang nghĩ, hay là tại con trai nhà người ta nhìn thấy ảnh của con nên kiếm cớ không tới?” Bà Tưởng trầm giọng nói ra suy đoán của mình.
Từ nhỏ tới lớn, Dụ Tranh luôn được mọi người khen là xinh đẹp, bây giờ nghe vậy, cô trợn mắt hốc mồm, không nói ra được một chữ nào.
Quả nhiên, chỉ có mẹ ruột mới nói ra được những lời ấy.
Cô im lặng giây lát rồi cười ha ha, biểu cảm đáng thương biến mất, trịnh trọng phản bác lại: “Mẹ đừng quên mọi người đều nói là con giống mẹ!”
Khóe môi bà Tưởng giật giật, vốn chỉ định trêu thôi mà, ai ngờ lại lôi cả mình vào.