Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 9: Cô lại quên tôi rồi
Bóng đêm sâu thẳm, rèm cửa trong phòng ngủ của Dụ Tranh kéo vào một nửa, ánh đèn neon bên ngoài chiếu một dải sáng nhè nhẹ vào trong.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng máy tính vận hành, rất nhỏ.
Dụ Tranh ngơ ngác mấy giây, đầu óc trống rỗng. Cô chớp mắt mấy cái, nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại với vẻ khó tin.
Chu Mộ Quân?
Chu Mộ Quân!
Bởi vì quá ngạc nhiên, cô run rẩy cả người, gói khoai tây chiên đang đặt cạnh chân nghiêng đi, khoai tây trong đó rơi ra loạt soạt, vương đầy trên chăn.
Kế đó, bàn để laptop cũng bị đụng đổ, laptop đập xuống giường.
Dụ Tranh vừa lăn vừa bò xuống giường, không thèm xỏ dép lê, cứ thể cầm điện thoại chạy vòng quanh phòng ngủ, hiển nhiên là kích động đến mức phát điên luôn rồi.
“Aa a a...”
“Sao vậy, sao vậy?”
Nghe thấy tiếng hét, ông Dụ chạy từ phòng mình sang: “Có phải có chuột không? Đừng sợ, để bố đánh chết nó!”
Cửa mở ra, ông Dụ mặc bộ quần áo ngủ màu nâu, đi dép trái, tóc tai bù xù, giơ chổi đứng ở cửa. Tạo hình cây chổi và kiểu tóc của ông giống nhau lạ thường. ông nghệt mặt đứng ở cửa.
Con gái ông đang giẫm lên ghế lười, một chân giơ lên cao, đặt lên thành ghế, một tay thì giơ điện thoại, biểu cảm vô cùng kích động.
Tư thế này giống hệt anh hùng tiên phong thời cách mạng, giơ lựu đạn hô to: Các đồng chí, xông lên, chiến thắng thuộc về chúng ta!
Ông Dụ lấy lại bình tĩnh, đặt cái chổi xuống rồi vuốt mái tóc bù xù của mình, hỏi vẻ mặt khó hiểu: “Tiểu Ngư, con làm gì vậy?”
Dụ Tranh chậm rãi rút cái chân đang gác trên thành ghế về, điều chỉnh lại vẻ mặt, nở một nụ cười bình thường: “Bố, con không sao.”
“Bố biết con không sao.”
Nhìn thôi là biết cô không gặp rắc rối gì cả, ông Dụ vịn vào khung cửa: “Vì sao vừa rồi còn lại...”
Ông nhéo cổ họng, học giọng điệu của con gái: “A a a a như thế?”
Bố học giống thật đấy.
Dụ Tranh nhảy xuống ghế, chạy tới cạnh giường và xỏ dép lê vào, sau đó lại chạy tới trước mặt ông, lắc lắc cái điện thoại trong tay, vẫn chưa hết hưng phấn: “Idol của con kết bạn WeChat với con!”
Ông Dụ ngẩng đầu lên, lướt qua đỉnh đầu cô, nhìn bức tường đằng sau.
Cả một bức tường dán đầy poster các sao nam, có đủ mọi phong cách, ai nấy đều đẹp không tỳ vết, nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi.
Suốt ngày đối mặt với một bức tường toàn nam thần như thế, tìm được bạn trai mới là lạ.
Ông Dụ thở dài một hơi.
Dụ Tranh ném điện thoại đi, nhảy tới sau lưng ông, khoác hai tay lên vai ông, nhẹ nhàng đẩy ông đi về phía trước: “Bố, con còn có chuyện phải làm, bố đi ngủ sớm đi, sáng mai con sẽ làm bữa sáng cho bố! Chúc bố ngủ ngon!”
Cô vội vàng đẩy bố ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Dựa lưng trên cánh cửa lành lạnh, Dụ Tranh thở ra một hơi, đánh mắt nhìn chiếc điện thoại trên ghế, đến giờ vẫn không thể tin được đó là sự thật.
Chu Mộ Quân kết bạn WeChat với cô?
Thế có khác nào idol kết bạn với cô đâu!
Trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô cảm thấy mình như một người sắp chết, bỗng nhiên được hồi quang phản chiếu.
Dụ Tranh thích thật chậm tới gần chiếc điện thoại, cúi người cầm lên và ấn cho sáng màn hình, ngơ ngác nhìn người gửi lời mời kết bạn cho mình.
Kích vào avatar tài khoản WeChat, hình ảnh được phóng to lên mấy lần, trông rõ ràng hơn nhiều.
Avatar WeChat của Chu Mộ Quân là ảnh một chú mèo con trắng muốt, đôi mắt xanh thẳm, lấp lánh như đá quý, nhìn người ta qua màn hình, khiến trái tim người ta tan chảy. Hai cái chân nho nhỏ của chú mèo con xếp lên nhau, hướng về phía trước. Nó nằm sấp trên tấm thảm màu xám đậm, bộ lông mềm mại, trông như một quả cầu tuyết, rồi lại giống một chiếc bánh trôi bụ bẫm.
Đó là một chú mèo con cực kỳ đáng yêu, hoàn toàn khác với cảm giác mà Chu Mộ Quận mang tới cho người khác.
Anh là kiểu người với vẻ bề ngoài lạnh nhạt hờ hững, nếu đứng một mình sẽ khiến người ta cảm thấy cao ngạo cô độc, tiếp xúc gần mới phát hiện ra anh là người ôn hòa, ga lăng, chín chắn, đồng thời còn biết nói đùa để gây cười.
Cho dù anh là một người dịu dàng và dễ tiếp xúc thì tuyệt đối cũng không liên quan gì tới chú mèo con đáng yêu này.
Dụ Tranh không khỏi hoài nghi, đây là anh thật sao?
Có khi nào chỉ trùng tên trùng hạ thôi không?
Rốt cuộc cô có nên đồng ý kết bạn không đây?
Dụ Tranh cắn môi do dự, khớp ngón tay đặt dưới cằm, gõ gõ cái được cái chăng.
Sau một hồi gặm ngón tay, cô thò một ngón trỏ ra, chậm rãi nhích lại gần màn hình điện thoại, nhắm mắt ấn một cái.
Đồng ý.
Màn hình lập tức nhảy sang cửa sổ trò chuyện của hai người.
[Bạn đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của Chu Mộ Quân zmy. Bây giờ hãy bắt đầu trò chuyện!]
Một hàng chữ nhỏ màu đen nằm ngang giữa màn hình.
Hình như Chu Mộ Quân không hề dời mắt khỏi điện thoại thì phải, cô vừa đồng ý kết bạn là anh lập tức gửi tin nhắn cho cô: [Có phải cô ngạc nhiên lắm không?]
Dụ Tranh tiếp tục gặm ngón tay, hai mắt mở to, hàng mi phe phẩy như một chiếc quạt nhỏ.
Không ngờ câu đầu tiên mà anh nói lại là câu này.
Bình thường kết bạn, người ta thường nhắn mấy câu kiểu như “chào cô”, “đang làm gì vậy” cơ mà?
Dụ Tranh hắng giọng một cái, cố gắng giữ bình tĩnh. Đến khi bình thường trở lại, cô mới phát hiện ra mình thật là ngốc, có cần mở miệng nói chuyện đầu, hắng giọng làm gì!
Cô cúi đầu, gõ chữ trên màn hình: [Cũng bình thường.]
Ngoài việc hất tung túi khoai tây chiên, đụng để bàn laptop và mất khống chế đến mức nhảy lên ghế gào thét ra thì đúng là vẫn bình thường.
Chu Mộ Quân cười khẽ một tiếng, chậm rãi soạn tin nhắn: [Tôi còn tưởng cô sẽ ngạc nhiên và kích động đến mức thét lên cơ đấy.]
Dụ Tranh: “?”
Dụ Tranh lấm lét che điện thoại, cái đầu nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt sáng ngời xoay vòng vòng, như một chút rùa rụt cổ.
Giọng điệu này thật là rùng rợn, cô hoài nghi anh có Thiên Lý Nhãn hoặc là Thuận Phong Nhĩ, có thể nhìn lén từng hành động của cô. Dụ Tranh khựng lại giây lát, sau đó đặt câu hỏi: [Anh là anh Chu thật hả? Là người ăn cơm với tôi lúc trưa?]
Ở bên kia, Chu Mộ Quân tựa vào chiếc giường trong phòng ngủ, tấm chăm màu xám đậm đắp từ eo xuống. Đọc được tin nhắn này, anh hơi nhíu mày: [Cô lại quên tôi rồi à?]
Dụ Tranh chớp mắt, không hiểu ra sao.
Cái gì gọi là “lại quên tôi rồi à”?
Lần trước anh còn nói là trí nhớ cô không tốt, cô không hiểu, nhưng không hề nghĩ nhiều.
[Không phải, không phải, tôi chỉ xác nhận lại thôi.]
Dụ Tranh đỏ mặt, áp mu bàn tay lành lạnh vào gò má để hạ nhiệt độ, sau đó mới cúi đầu gõ chữ tiếp: [Sao anh lại biết nick WeChat của tôi?]
Chu Mộ Quân không giấu giếm, thành thật khai báo: [Lúc nhặt điện thoại cho cô, tôi vô tình nhìn thấy. Xin lỗi, tôi không cố ý.]
Không cần gặp mặt trực tiếp, chủ trò chuyện trên mạng, Dụ Tranh không quá ngại ngùng. [Vậy anh kết bạn WeChat với tôi là vì có chuyện gì à?]
Sau khi gửi tin nhắn, cô lắc lắc cái chân hơi tê cứng. Đứng một tư thế quá lâu, cô hơi mỏi chân rồi.
Dụ Tranh đi thật chậm tới cạnh giường. Cô đặt điện thoại xuống, cúi người bất hết khoai tây chiên trên chăn ra, cất bàn và laptop đi.
Xem ra tối nay không thể chỉnh sửa hết ảnh được rồi.
Ai ngờ, chờ rất lâu mà người ở đầu bên kia không nhắn lại câu nào. Dụ Tranh chui vào trong chăn, dựa lưng vào đầu giường. Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?
Câu hỏi này đúng là không khó trả lời, khó là khó ở chỗ Chu Mộ Quân không biết mình có nên nói thật hay không.
Anh không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, lỡ nói thẳng quá, người ta sợ chạy mất thì phải làm sao? Nếu nghiêm trọng hơn nữa, đối phương cho rằng anh là đồ dê xồm, biến thái hay bị bệnh tâm thần gì đó thì toang.
Anh Chu đắn đo một hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cái cớ: [Cô có mua nhà không?]
Dụ Tranh: “...”
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng máy tính vận hành, rất nhỏ.
Dụ Tranh ngơ ngác mấy giây, đầu óc trống rỗng. Cô chớp mắt mấy cái, nhìn hàng chữ trên màn hình điện thoại với vẻ khó tin.
Chu Mộ Quân?
Chu Mộ Quân!
Bởi vì quá ngạc nhiên, cô run rẩy cả người, gói khoai tây chiên đang đặt cạnh chân nghiêng đi, khoai tây trong đó rơi ra loạt soạt, vương đầy trên chăn.
Kế đó, bàn để laptop cũng bị đụng đổ, laptop đập xuống giường.
Dụ Tranh vừa lăn vừa bò xuống giường, không thèm xỏ dép lê, cứ thể cầm điện thoại chạy vòng quanh phòng ngủ, hiển nhiên là kích động đến mức phát điên luôn rồi.
“Aa a a...”
“Sao vậy, sao vậy?”
Nghe thấy tiếng hét, ông Dụ chạy từ phòng mình sang: “Có phải có chuột không? Đừng sợ, để bố đánh chết nó!”
Cửa mở ra, ông Dụ mặc bộ quần áo ngủ màu nâu, đi dép trái, tóc tai bù xù, giơ chổi đứng ở cửa. Tạo hình cây chổi và kiểu tóc của ông giống nhau lạ thường. ông nghệt mặt đứng ở cửa.
Con gái ông đang giẫm lên ghế lười, một chân giơ lên cao, đặt lên thành ghế, một tay thì giơ điện thoại, biểu cảm vô cùng kích động.
Tư thế này giống hệt anh hùng tiên phong thời cách mạng, giơ lựu đạn hô to: Các đồng chí, xông lên, chiến thắng thuộc về chúng ta!
Ông Dụ lấy lại bình tĩnh, đặt cái chổi xuống rồi vuốt mái tóc bù xù của mình, hỏi vẻ mặt khó hiểu: “Tiểu Ngư, con làm gì vậy?”
Dụ Tranh chậm rãi rút cái chân đang gác trên thành ghế về, điều chỉnh lại vẻ mặt, nở một nụ cười bình thường: “Bố, con không sao.”
“Bố biết con không sao.”
Nhìn thôi là biết cô không gặp rắc rối gì cả, ông Dụ vịn vào khung cửa: “Vì sao vừa rồi còn lại...”
Ông nhéo cổ họng, học giọng điệu của con gái: “A a a a như thế?”
Bố học giống thật đấy.
Dụ Tranh nhảy xuống ghế, chạy tới cạnh giường và xỏ dép lê vào, sau đó lại chạy tới trước mặt ông, lắc lắc cái điện thoại trong tay, vẫn chưa hết hưng phấn: “Idol của con kết bạn WeChat với con!”
Ông Dụ ngẩng đầu lên, lướt qua đỉnh đầu cô, nhìn bức tường đằng sau.
Cả một bức tường dán đầy poster các sao nam, có đủ mọi phong cách, ai nấy đều đẹp không tỳ vết, nhìn thôi đã thấy mát mắt rồi.
Suốt ngày đối mặt với một bức tường toàn nam thần như thế, tìm được bạn trai mới là lạ.
Ông Dụ thở dài một hơi.
Dụ Tranh ném điện thoại đi, nhảy tới sau lưng ông, khoác hai tay lên vai ông, nhẹ nhàng đẩy ông đi về phía trước: “Bố, con còn có chuyện phải làm, bố đi ngủ sớm đi, sáng mai con sẽ làm bữa sáng cho bố! Chúc bố ngủ ngon!”
Cô vội vàng đẩy bố ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.
Dựa lưng trên cánh cửa lành lạnh, Dụ Tranh thở ra một hơi, đánh mắt nhìn chiếc điện thoại trên ghế, đến giờ vẫn không thể tin được đó là sự thật.
Chu Mộ Quân kết bạn WeChat với cô?
Thế có khác nào idol kết bạn với cô đâu!
Trái tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Cô cảm thấy mình như một người sắp chết, bỗng nhiên được hồi quang phản chiếu.
Dụ Tranh thích thật chậm tới gần chiếc điện thoại, cúi người cầm lên và ấn cho sáng màn hình, ngơ ngác nhìn người gửi lời mời kết bạn cho mình.
Kích vào avatar tài khoản WeChat, hình ảnh được phóng to lên mấy lần, trông rõ ràng hơn nhiều.
Avatar WeChat của Chu Mộ Quân là ảnh một chú mèo con trắng muốt, đôi mắt xanh thẳm, lấp lánh như đá quý, nhìn người ta qua màn hình, khiến trái tim người ta tan chảy. Hai cái chân nho nhỏ của chú mèo con xếp lên nhau, hướng về phía trước. Nó nằm sấp trên tấm thảm màu xám đậm, bộ lông mềm mại, trông như một quả cầu tuyết, rồi lại giống một chiếc bánh trôi bụ bẫm.
Đó là một chú mèo con cực kỳ đáng yêu, hoàn toàn khác với cảm giác mà Chu Mộ Quận mang tới cho người khác.
Anh là kiểu người với vẻ bề ngoài lạnh nhạt hờ hững, nếu đứng một mình sẽ khiến người ta cảm thấy cao ngạo cô độc, tiếp xúc gần mới phát hiện ra anh là người ôn hòa, ga lăng, chín chắn, đồng thời còn biết nói đùa để gây cười.
Cho dù anh là một người dịu dàng và dễ tiếp xúc thì tuyệt đối cũng không liên quan gì tới chú mèo con đáng yêu này.
Dụ Tranh không khỏi hoài nghi, đây là anh thật sao?
Có khi nào chỉ trùng tên trùng hạ thôi không?
Rốt cuộc cô có nên đồng ý kết bạn không đây?
Dụ Tranh cắn môi do dự, khớp ngón tay đặt dưới cằm, gõ gõ cái được cái chăng.
Sau một hồi gặm ngón tay, cô thò một ngón trỏ ra, chậm rãi nhích lại gần màn hình điện thoại, nhắm mắt ấn một cái.
Đồng ý.
Màn hình lập tức nhảy sang cửa sổ trò chuyện của hai người.
[Bạn đã chấp nhận yêu cầu kết bạn của Chu Mộ Quân zmy. Bây giờ hãy bắt đầu trò chuyện!]
Một hàng chữ nhỏ màu đen nằm ngang giữa màn hình.
Hình như Chu Mộ Quân không hề dời mắt khỏi điện thoại thì phải, cô vừa đồng ý kết bạn là anh lập tức gửi tin nhắn cho cô: [Có phải cô ngạc nhiên lắm không?]
Dụ Tranh tiếp tục gặm ngón tay, hai mắt mở to, hàng mi phe phẩy như một chiếc quạt nhỏ.
Không ngờ câu đầu tiên mà anh nói lại là câu này.
Bình thường kết bạn, người ta thường nhắn mấy câu kiểu như “chào cô”, “đang làm gì vậy” cơ mà?
Dụ Tranh hắng giọng một cái, cố gắng giữ bình tĩnh. Đến khi bình thường trở lại, cô mới phát hiện ra mình thật là ngốc, có cần mở miệng nói chuyện đầu, hắng giọng làm gì!
Cô cúi đầu, gõ chữ trên màn hình: [Cũng bình thường.]
Ngoài việc hất tung túi khoai tây chiên, đụng để bàn laptop và mất khống chế đến mức nhảy lên ghế gào thét ra thì đúng là vẫn bình thường.
Chu Mộ Quân cười khẽ một tiếng, chậm rãi soạn tin nhắn: [Tôi còn tưởng cô sẽ ngạc nhiên và kích động đến mức thét lên cơ đấy.]
Dụ Tranh: “?”
Dụ Tranh lấm lét che điện thoại, cái đầu nhìn bốn phía xung quanh, đôi mắt sáng ngời xoay vòng vòng, như một chút rùa rụt cổ.
Giọng điệu này thật là rùng rợn, cô hoài nghi anh có Thiên Lý Nhãn hoặc là Thuận Phong Nhĩ, có thể nhìn lén từng hành động của cô. Dụ Tranh khựng lại giây lát, sau đó đặt câu hỏi: [Anh là anh Chu thật hả? Là người ăn cơm với tôi lúc trưa?]
Ở bên kia, Chu Mộ Quân tựa vào chiếc giường trong phòng ngủ, tấm chăm màu xám đậm đắp từ eo xuống. Đọc được tin nhắn này, anh hơi nhíu mày: [Cô lại quên tôi rồi à?]
Dụ Tranh chớp mắt, không hiểu ra sao.
Cái gì gọi là “lại quên tôi rồi à”?
Lần trước anh còn nói là trí nhớ cô không tốt, cô không hiểu, nhưng không hề nghĩ nhiều.
[Không phải, không phải, tôi chỉ xác nhận lại thôi.]
Dụ Tranh đỏ mặt, áp mu bàn tay lành lạnh vào gò má để hạ nhiệt độ, sau đó mới cúi đầu gõ chữ tiếp: [Sao anh lại biết nick WeChat của tôi?]
Chu Mộ Quân không giấu giếm, thành thật khai báo: [Lúc nhặt điện thoại cho cô, tôi vô tình nhìn thấy. Xin lỗi, tôi không cố ý.]
Không cần gặp mặt trực tiếp, chủ trò chuyện trên mạng, Dụ Tranh không quá ngại ngùng. [Vậy anh kết bạn WeChat với tôi là vì có chuyện gì à?]
Sau khi gửi tin nhắn, cô lắc lắc cái chân hơi tê cứng. Đứng một tư thế quá lâu, cô hơi mỏi chân rồi.
Dụ Tranh đi thật chậm tới cạnh giường. Cô đặt điện thoại xuống, cúi người bất hết khoai tây chiên trên chăn ra, cất bàn và laptop đi.
Xem ra tối nay không thể chỉnh sửa hết ảnh được rồi.
Ai ngờ, chờ rất lâu mà người ở đầu bên kia không nhắn lại câu nào. Dụ Tranh chui vào trong chăn, dựa lưng vào đầu giường. Cô cắn môi, nhìn chằm chằm vào màn hình.
Câu hỏi này khó trả lời lắm sao?
Câu hỏi này đúng là không khó trả lời, khó là khó ở chỗ Chu Mộ Quân không biết mình có nên nói thật hay không.
Anh không có kinh nghiệm theo đuổi con gái, lỡ nói thẳng quá, người ta sợ chạy mất thì phải làm sao? Nếu nghiêm trọng hơn nữa, đối phương cho rằng anh là đồ dê xồm, biến thái hay bị bệnh tâm thần gì đó thì toang.
Anh Chu đắn đo một hồi lâu, cuối cùng nghĩ ra một cái cớ: [Cô có mua nhà không?]
Dụ Tranh: “...”
Bình luận facebook