Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6: Đại ngư, cố mà nắm lấy cơ hội
Trên đường đi có một siêu thị lớn, Dụ Tranh đoán đi bộ từ siêu thị đến nhà mình sẽ không quá hai mươi phút, bèn bảo tài xế dừng xe lại.
Bác gái “ồ” một tiếng, đánh lái dừng xe bên vệ đường.
Dụ Tranh nghển cổ nhìn màn hình tính giờ, lấy túi xách trả tiền. Cô xuống xe, cầm dây đeo dài nhỏ của túi xách, bước vào trong siêu thị.
Một học kỳ không về nhà, trong tủ lạnh chỉ toàn rau củ quả, chẳng có tí thức ăn vặt nào, làm sao mà cô có thể vượt qua được khoảng thời gian ngủ đông dài đằng đẵng này.
Nhất định phải dự trữ thức ăn!
Vén tấm rèm cửa trĩu nặng lên, hơi ấm trong siêu thị ập tới. Đang lạnh thì gặp nóng, Dụ Tranh rùng mình một cái. Cô giậm chân, đôi bốt da đế bằng giẫm lên nền đá bóng loáng, phát ra những tiếng bồm bộp rõ ràng.
Hôm nay là ngày đi làm, chưa đến giờ cao điểm nên không quá đông người. Dụ Tranh lấy một chiếc xe đẩy ở lối vào, đi thẳng tới khu bán đồ ăn vặt.
Chiếc xe đẩy cũ rồi nên bánh xe hơi kẹt, rất khó đầy. Hai tay cô đặt lên tay vịn, chậm rãi đẩy nó về phía trước.
Chiếc điện thoại trong túi xách bỗng vang lên âm báo.
Một tay Dụ Tranh nắm tay vịn xe đẩy, cô nghiêng người, lấy điện thoại trong túi xách ra, tin nhắn WeChat ập tới ồ ạt.
Trong nhóm chat “Bỗng dưng thành tỷ phú”:
Hình Lộ: [Sao rồi sao rồi? Đã dụ được anh đẹp trai chưa? @ Dụ Tranh]
Ngay sau đó là tin nhắn của Tề Tiểu Quả, đầu tiên là một dãy “hahaha”, cách màn hình cũng có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của cô ấy.
[Với cái tính nhát chết khi gặp người khác phái của Đại Ngư, cậu cảm thấy cô nàng có dụ nổi anh nào không?
[Lộ Lộ, cậu bị tăng nhãn áp hay đục thủy tinh thể vậy?]
[Hay là bảo Hân Hân bỏ tiền cho cậu đi khám đi.]
Hình Lộ bị cười nhạo: [...]
Tin nhắn của Lữ Gia Hân bất chợt xuất hiện trên màn hình, như mang theo năng lực tiên tri nào đó, suýt thì khiến Dụ Tranh ném cả điện thoại đị: [Đại Ngư, tớ biết cậu đang cầm điện thoại, đừng im re trốn tránh.]
Sao cậu lại gửi một hàng chữ mang theo âm thanh thế hả? Bà đây tự động chuyển nó thành tiếng gõ cửa của cô Tuyết rồi(*).
(*) Tiếng gõ cửa của cô Tuyết: Có nguồn gốc từ một bài hát tên là “Có giỏi thì mở cửa”, trong đó có đoạn rạp “tôi biết cô ở nhà, đừng im re trốn tránh”.
Dụ Tranh đẩy xe mua sắm, hai khuỷu tay chống vào tay vịn, nghiêng đầu liếc nhìn giá hàng. Cô lấy mấy gói khoai tây chiên cho vào trong xe, sau đó tranh thủ gõ chữ: [Ừm, tớ đang cầm điện thoại.]
Cô thẳng thắn thừa nhận.
Lữ Gia Hân gửi icon “đại ca hút thuốc”.
Cô ấy biết ngay mà, con bé nghiện internet này luôn ôm điện thoại mọi lúc mọi nơi, có tin nhắn là sẽ ngoi lên ngay tức khắc.
[Nói đi.]
Dụ Tranh tiếp tục điên cuồng vơ vét hàng hóa, khoai lang sấy, hạt điều, cá mực xé... Xe đẩy nhanh chóng gồ lên, như một ngọn núi nho nhỏ.
Lúc đẩy xe tiến về phía trước, bao bì của các loại đồ ăn vặt cọ vào nhau, tạo ra những tiếng vang sột soạt. Cô cúi người sắp xếp lại, san bằng cái ngọn núi ấy,
Tề Tiểu Quả: [Cậu cảm thấy nên nói gì đây hả? Tái hiện lại toàn bộ quá trình xem mắt cho bọn tớ chứ còn gì nữa!]
Hình Lộ: [Bọn tớ tò mò lắm đấy! Trong mấy người chúng ta, chỉ có mình cậu là từng đi xem mắt rồi thôi. Chỉ, có, một, mình, cậu!]
Nhìn thấy tin nhắn của hai người họ, Dụ Tranh phì cười, hai mắt trợn trắng lên.
Tò mò như thế, sao các cậu không tự trải nghiệm đi!
Lữ Gia Hân: [Có ảnh không? So với quá trình thì tớ tò mò về chuyện khác hơn. Đối tượng xem mắt đẹp trai đến mức nào mà người từng xét duyệt vô số nam thần như Đại Ngư của chúng ta lại phải khen ngợi không ngớt lời như thế? Chắc phải tầm cỡ quốc tế đấy nhỉ!]
Dụ Tranh cúi đầu xuống, cạn lời mất một lát.
Đột nhiên, một khuôn mặt hiện lên rõ mồn một trong đầu cô.
Đường nét khuôn mặt của người đàn ông rất sắc sảo, có vẻ hơi gầy. Làn da trắng, bờ môi mỏng có thói quen mím lại, lúc cười sẽ cong lên thành một độ cung ôn hòa rất đẹp. Sống mũi thẳng, cặp mắt đen láy thâm thúy, ẩn chứa những đốm sáng ấm áp. Ở đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi nhạt màu, dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta.
Anh mặc bộ vest màu xanh đậm, áo sơ mi trắng được cài cúc tới tận cổ, cách ăn mặc đúng chuẩn một người thành đạt. Thế nhưng, từng lời nói và hành động của anh lại không khiến người ta cảm thấy xa cách, lần nào cũng lựa chọn chủ đề thích hợp, làm gì cũng có chừng mực, thỉnh thoảng còn khá hài hước.
Anh Chu hoàn mỹ như các idol nam vậy.
Dụ Tranh nhìn lên trần nhà. Nóc siêu thị rất cao, những chiếc đèn treo trắng ngần chiếu xuống, làm đôi mắt cô nhoi nhói.
Dụ Tranh híp mắt, khóe môi cong lên.
Nhóm WeChat vẫn đang rôm rả, Dụ Tranh đẩy xe tới chỗ tủ lạnh, lấy một hộp thịt bò vào xe. Sau đó, cô dùng cổ tay giữ xe, nói cho bọn họ biết một sự thật tàn nhẫn: [Thực ra anh đẹp trai không phải là đối tượng xem mắt của tớ, tớ nhận nhầm người.]
Màn hình đứng khựng lại, bầu không khí như ngưng đọng, một lát sau mới rã đông.
Tề Tiểu Quả: [?]
Lữ Gia Hân: [?]
Hình Lộ: [?]
Dụ Tranh lười gõ chữ, dứt khoát gửi tin nhắn thoại. Cô thở dài một hơi, giọng nói chán nản hòa vào tiếng quảng cáo và tiếng ồn của đám đông trong siêu thị: “Chuyện này nói ra thì dài lắm. Lúc tới nhà hàng, tớ trông thấy một anh ăn mặc giống hệt với lời miêu tả của đối tượng xem mắt, tưởng nhầm đó chính là đối tượng xem mắt, thế là...”
Dụ Tranh chia sẻ toàn bộ quá trình với đám bạn cùng phòng, sau đó chán nản sụp vai xuống, úp sấp lên tay vịn của xe đẩy, cứ thế chậm rãi đi loăng quăng.
Trong nhóm yên tĩnh một lát, sau đó mới nổ tung.
[Đại Ngư! Cậu đang phát triển theo hướng phim ngôn tình đấy à!]
[Đại Ngư! Cố mà nắm lấy cơ hội! Tớ kỳ vọng ở cậu đấy!]
[Phải rồi, Đại Ngư, cậu đã kết bạn WeChat với anh đẹp trai đó chưa?]
Câu nói của Lữ Gia Hân thành công khiến Dụ Tranh đứng bật dậy. Cô ngẩn ngơ nhìn màn hình một lúc lâu, đôi mắt to chớp chớp, lông mi cũng rung rinh theo.
Trong lúc không để ý, cô vô thức đẩy mạnh xe đẩy về phía trước, đụng vào tủ lạnh. Lực phản bắn ngược lại, một góc cứng của xe đập vào xương bánh chè, cô đau đến mức nhíu mày lại, cúi người ôm đầu gối kêu rên.
Đoán chừng đầu gối tím bầm vào mất rồi.
Dụ Tranh ngồi một lát rồi đứng lên, cụp mắt nhìn đống đồ ăn chất đầy trong xe đẩy.
Cô vuốt tóc mái, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gõ chữ gửi vào nhóm.
[Tớ quên không kết bạn, chắc về sau sẽ không gặp lại nữa đâu.]
Cô dùng dấu chấm đầy khẳng định, chứ không phải dấu hỏi chấm.
Thế giới lớn như thế, con người chỉ như cát sỏi nhỏ bé, gió thổi qua là sẽ tan biến, sao có thể gặp lại được nữa. Đến giờ phút này, câu chuyện không còn phát triển theo hướng phim ngôn tình nữa rồi.
Lữ Gia Hân gửi một tin nhắn thoại, Dụ Tranh ấn vào nghe. Bởi vì trong siêu thị quá ồn, cô phải áp điện thoại sát vào tai mới nghe thấy. Cô ấy cười hai tiếng rồi nói: “Xin hỏi tâm trạng hiện giờ của người trong cuộc là gì?”
Dụ Tranh trả lời: “Hiện giờ người trong cuộc đang rất hối hận, vô cùng hối hận.”
66
Dụ Tranh nhét điện thoại vào túi áo khoác, tiếp tục bước về phía trước.
Xương bánh chè vừa bị đụng vào, lúc này đang đau âm ỉ. Cô kiễng mũi chân lên, không dám giẫm mạnh quá, cố gắng bước thật nhẹ nhàng.
Dụ Tranh đi tới khu bán hải sản. Những cái bể kính được đặt ngay ngắn, mực nước quá nửa bể, ống sục khí oxy sủi bọt òng ọc, các loại cá đang bơi trong đó.
Cô chỉ vào một con cá mè, nói với anh bán hàng: “Tôi lấy con này, bỏ vào túi giúp tôi.”
Anh chàng lấy một chiếc túi nilon đen: “Có cần tôi xử lý luôn cho cô không?”
Nói một cách khác thì là, có cần tôi cạo vảy lấy nội tạng ra không?
Dụ Tranh lắc đầu: “Cảm ơn, tôi tự làm được. Tôi cần ra tay để trút nỗi bực bội trong lòng ra.”
Anh chàng bán cá nở nụ cười quái gở, vớt con cá đang quẫy đuôi hăng hái kia lên, bỏ vào túi rồi mang đi cân. Trong lúc cúi đầu, anh ấy nhìn con cá bằng ánh mắt thương hại, tưởng tượng ra một cảnh tượng máu me.
Bác gái “ồ” một tiếng, đánh lái dừng xe bên vệ đường.
Dụ Tranh nghển cổ nhìn màn hình tính giờ, lấy túi xách trả tiền. Cô xuống xe, cầm dây đeo dài nhỏ của túi xách, bước vào trong siêu thị.
Một học kỳ không về nhà, trong tủ lạnh chỉ toàn rau củ quả, chẳng có tí thức ăn vặt nào, làm sao mà cô có thể vượt qua được khoảng thời gian ngủ đông dài đằng đẵng này.
Nhất định phải dự trữ thức ăn!
Vén tấm rèm cửa trĩu nặng lên, hơi ấm trong siêu thị ập tới. Đang lạnh thì gặp nóng, Dụ Tranh rùng mình một cái. Cô giậm chân, đôi bốt da đế bằng giẫm lên nền đá bóng loáng, phát ra những tiếng bồm bộp rõ ràng.
Hôm nay là ngày đi làm, chưa đến giờ cao điểm nên không quá đông người. Dụ Tranh lấy một chiếc xe đẩy ở lối vào, đi thẳng tới khu bán đồ ăn vặt.
Chiếc xe đẩy cũ rồi nên bánh xe hơi kẹt, rất khó đầy. Hai tay cô đặt lên tay vịn, chậm rãi đẩy nó về phía trước.
Chiếc điện thoại trong túi xách bỗng vang lên âm báo.
Một tay Dụ Tranh nắm tay vịn xe đẩy, cô nghiêng người, lấy điện thoại trong túi xách ra, tin nhắn WeChat ập tới ồ ạt.
Trong nhóm chat “Bỗng dưng thành tỷ phú”:
Hình Lộ: [Sao rồi sao rồi? Đã dụ được anh đẹp trai chưa? @ Dụ Tranh]
Ngay sau đó là tin nhắn của Tề Tiểu Quả, đầu tiên là một dãy “hahaha”, cách màn hình cũng có thể nghe thấy tiếng cười nhạo của cô ấy.
[Với cái tính nhát chết khi gặp người khác phái của Đại Ngư, cậu cảm thấy cô nàng có dụ nổi anh nào không?
[Lộ Lộ, cậu bị tăng nhãn áp hay đục thủy tinh thể vậy?]
[Hay là bảo Hân Hân bỏ tiền cho cậu đi khám đi.]
Hình Lộ bị cười nhạo: [...]
Tin nhắn của Lữ Gia Hân bất chợt xuất hiện trên màn hình, như mang theo năng lực tiên tri nào đó, suýt thì khiến Dụ Tranh ném cả điện thoại đị: [Đại Ngư, tớ biết cậu đang cầm điện thoại, đừng im re trốn tránh.]
Sao cậu lại gửi một hàng chữ mang theo âm thanh thế hả? Bà đây tự động chuyển nó thành tiếng gõ cửa của cô Tuyết rồi(*).
(*) Tiếng gõ cửa của cô Tuyết: Có nguồn gốc từ một bài hát tên là “Có giỏi thì mở cửa”, trong đó có đoạn rạp “tôi biết cô ở nhà, đừng im re trốn tránh”.
Dụ Tranh đẩy xe mua sắm, hai khuỷu tay chống vào tay vịn, nghiêng đầu liếc nhìn giá hàng. Cô lấy mấy gói khoai tây chiên cho vào trong xe, sau đó tranh thủ gõ chữ: [Ừm, tớ đang cầm điện thoại.]
Cô thẳng thắn thừa nhận.
Lữ Gia Hân gửi icon “đại ca hút thuốc”.
Cô ấy biết ngay mà, con bé nghiện internet này luôn ôm điện thoại mọi lúc mọi nơi, có tin nhắn là sẽ ngoi lên ngay tức khắc.
[Nói đi.]
Dụ Tranh tiếp tục điên cuồng vơ vét hàng hóa, khoai lang sấy, hạt điều, cá mực xé... Xe đẩy nhanh chóng gồ lên, như một ngọn núi nho nhỏ.
Lúc đẩy xe tiến về phía trước, bao bì của các loại đồ ăn vặt cọ vào nhau, tạo ra những tiếng vang sột soạt. Cô cúi người sắp xếp lại, san bằng cái ngọn núi ấy,
Tề Tiểu Quả: [Cậu cảm thấy nên nói gì đây hả? Tái hiện lại toàn bộ quá trình xem mắt cho bọn tớ chứ còn gì nữa!]
Hình Lộ: [Bọn tớ tò mò lắm đấy! Trong mấy người chúng ta, chỉ có mình cậu là từng đi xem mắt rồi thôi. Chỉ, có, một, mình, cậu!]
Nhìn thấy tin nhắn của hai người họ, Dụ Tranh phì cười, hai mắt trợn trắng lên.
Tò mò như thế, sao các cậu không tự trải nghiệm đi!
Lữ Gia Hân: [Có ảnh không? So với quá trình thì tớ tò mò về chuyện khác hơn. Đối tượng xem mắt đẹp trai đến mức nào mà người từng xét duyệt vô số nam thần như Đại Ngư của chúng ta lại phải khen ngợi không ngớt lời như thế? Chắc phải tầm cỡ quốc tế đấy nhỉ!]
Dụ Tranh cúi đầu xuống, cạn lời mất một lát.
Đột nhiên, một khuôn mặt hiện lên rõ mồn một trong đầu cô.
Đường nét khuôn mặt của người đàn ông rất sắc sảo, có vẻ hơi gầy. Làn da trắng, bờ môi mỏng có thói quen mím lại, lúc cười sẽ cong lên thành một độ cung ôn hòa rất đẹp. Sống mũi thẳng, cặp mắt đen láy thâm thúy, ẩn chứa những đốm sáng ấm áp. Ở đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi nhạt màu, dễ dàng để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta.
Anh mặc bộ vest màu xanh đậm, áo sơ mi trắng được cài cúc tới tận cổ, cách ăn mặc đúng chuẩn một người thành đạt. Thế nhưng, từng lời nói và hành động của anh lại không khiến người ta cảm thấy xa cách, lần nào cũng lựa chọn chủ đề thích hợp, làm gì cũng có chừng mực, thỉnh thoảng còn khá hài hước.
Anh Chu hoàn mỹ như các idol nam vậy.
Dụ Tranh nhìn lên trần nhà. Nóc siêu thị rất cao, những chiếc đèn treo trắng ngần chiếu xuống, làm đôi mắt cô nhoi nhói.
Dụ Tranh híp mắt, khóe môi cong lên.
Nhóm WeChat vẫn đang rôm rả, Dụ Tranh đẩy xe tới chỗ tủ lạnh, lấy một hộp thịt bò vào xe. Sau đó, cô dùng cổ tay giữ xe, nói cho bọn họ biết một sự thật tàn nhẫn: [Thực ra anh đẹp trai không phải là đối tượng xem mắt của tớ, tớ nhận nhầm người.]
Màn hình đứng khựng lại, bầu không khí như ngưng đọng, một lát sau mới rã đông.
Tề Tiểu Quả: [?]
Lữ Gia Hân: [?]
Hình Lộ: [?]
Dụ Tranh lười gõ chữ, dứt khoát gửi tin nhắn thoại. Cô thở dài một hơi, giọng nói chán nản hòa vào tiếng quảng cáo và tiếng ồn của đám đông trong siêu thị: “Chuyện này nói ra thì dài lắm. Lúc tới nhà hàng, tớ trông thấy một anh ăn mặc giống hệt với lời miêu tả của đối tượng xem mắt, tưởng nhầm đó chính là đối tượng xem mắt, thế là...”
Dụ Tranh chia sẻ toàn bộ quá trình với đám bạn cùng phòng, sau đó chán nản sụp vai xuống, úp sấp lên tay vịn của xe đẩy, cứ thế chậm rãi đi loăng quăng.
Trong nhóm yên tĩnh một lát, sau đó mới nổ tung.
[Đại Ngư! Cậu đang phát triển theo hướng phim ngôn tình đấy à!]
[Đại Ngư! Cố mà nắm lấy cơ hội! Tớ kỳ vọng ở cậu đấy!]
[Phải rồi, Đại Ngư, cậu đã kết bạn WeChat với anh đẹp trai đó chưa?]
Câu nói của Lữ Gia Hân thành công khiến Dụ Tranh đứng bật dậy. Cô ngẩn ngơ nhìn màn hình một lúc lâu, đôi mắt to chớp chớp, lông mi cũng rung rinh theo.
Trong lúc không để ý, cô vô thức đẩy mạnh xe đẩy về phía trước, đụng vào tủ lạnh. Lực phản bắn ngược lại, một góc cứng của xe đập vào xương bánh chè, cô đau đến mức nhíu mày lại, cúi người ôm đầu gối kêu rên.
Đoán chừng đầu gối tím bầm vào mất rồi.
Dụ Tranh ngồi một lát rồi đứng lên, cụp mắt nhìn đống đồ ăn chất đầy trong xe đẩy.
Cô vuốt tóc mái, ngẫm nghĩ một hồi, sau đó gõ chữ gửi vào nhóm.
[Tớ quên không kết bạn, chắc về sau sẽ không gặp lại nữa đâu.]
Cô dùng dấu chấm đầy khẳng định, chứ không phải dấu hỏi chấm.
Thế giới lớn như thế, con người chỉ như cát sỏi nhỏ bé, gió thổi qua là sẽ tan biến, sao có thể gặp lại được nữa. Đến giờ phút này, câu chuyện không còn phát triển theo hướng phim ngôn tình nữa rồi.
Lữ Gia Hân gửi một tin nhắn thoại, Dụ Tranh ấn vào nghe. Bởi vì trong siêu thị quá ồn, cô phải áp điện thoại sát vào tai mới nghe thấy. Cô ấy cười hai tiếng rồi nói: “Xin hỏi tâm trạng hiện giờ của người trong cuộc là gì?”
Dụ Tranh trả lời: “Hiện giờ người trong cuộc đang rất hối hận, vô cùng hối hận.”
66
Dụ Tranh nhét điện thoại vào túi áo khoác, tiếp tục bước về phía trước.
Xương bánh chè vừa bị đụng vào, lúc này đang đau âm ỉ. Cô kiễng mũi chân lên, không dám giẫm mạnh quá, cố gắng bước thật nhẹ nhàng.
Dụ Tranh đi tới khu bán hải sản. Những cái bể kính được đặt ngay ngắn, mực nước quá nửa bể, ống sục khí oxy sủi bọt òng ọc, các loại cá đang bơi trong đó.
Cô chỉ vào một con cá mè, nói với anh bán hàng: “Tôi lấy con này, bỏ vào túi giúp tôi.”
Anh chàng lấy một chiếc túi nilon đen: “Có cần tôi xử lý luôn cho cô không?”
Nói một cách khác thì là, có cần tôi cạo vảy lấy nội tạng ra không?
Dụ Tranh lắc đầu: “Cảm ơn, tôi tự làm được. Tôi cần ra tay để trút nỗi bực bội trong lòng ra.”
Anh chàng bán cá nở nụ cười quái gở, vớt con cá đang quẫy đuôi hăng hái kia lên, bỏ vào túi rồi mang đi cân. Trong lúc cúi đầu, anh ấy nhìn con cá bằng ánh mắt thương hại, tưởng tượng ra một cảnh tượng máu me.
Bình luận facebook