Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21: “chồng quốc d n” mới
Hai người đứng bên vệ đường, vừa lúc có một chiếc xe taxi treo biển “xe trống”, Dụ Tranh vội vàng vẫy tay gọi.
Chiếc xe chậm rãi tới gần vỉa hè, dừng lại trước mặt Dụ Tranh.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt hiền hòa thân thiện của một bác tài xế tầm bốn mươi tuổi. Ông ấy đeo găng tay len màu xám đậm, đặt tay trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dụ Tranh ngớ người nhìn tài xế, lúc này mới cảm thấy dáng vẻ sốt ruột bắt taxi của cô rất giống như đang trốn tránh điều gì đó.
Gió thổi vào mặt, rất lạnh, Dụ Tranh vẫy tay: “Tôi đi trước nhé!”
Chu Mộ Quân khẽ “Ừ” một tiếng, kéo cửa sau xe ra, nhìn cô gái mặc chiếc áo phao chùng vất vả chui lên xe.
Trước ánh nhìn khó hiểu của tài xế, anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, chụp ảnh biển số xe, sau đó còn đứng ngoài ghế phụ, chống tay vào cửa sổ xe, thò cánh tay vào và chụp giấy chứng nhận hành nghề.
Bác tài: “...”
Chu Mộ Quân không để ý tới ánh mắt quái lạ của ông ấy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, trong giọng nói thản nhiên chứa đựng ý cười: “Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Cô gái ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau, nhìn một loạt hành động của anh, trong lòng hiểu rằng anh đang lo lắng cô đi taxi buổi tối một mình sẽ không an
toàn.
“Được.”
Dụ Tranh đáp lại, mỉm cười ngọt ngào: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
Cửa kính xe quay lên, tài xế khởi động xe, chiếc xe lăn bánh trong gió tuyết.
Ánh đèn neon ở hai bên đường chiếu vào cửa kính xe vốn đang bám hơi nước, tạo thành một dải màu sắc mông lung.
Trong xe bật máy sưởi nên không thấy lạnh.
Bị người ta đề phòng như phường trộm cướp, nhưng bác tài cũng không giận. Ông ấy nhìn cô gái ngồi trên ghế sau qua gương chiếu hậu, cô đang ôm cái túi giấy màu nâu, ngẩn ngơ nghĩ gì đó.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa rồi, bác tài cười nói: “Bạn trai cháu chu đáo nhỉ.”
Dụ Tranh ngẩng đầu, phát hiện ra ông ấy đang nói chuyện với mình, không phải nói một mình.
“Không, không phải, bác hiểu lầm rồi.”
Lần thứ hai bị nhầm tưởng là bạn gái của Chu Mộ Quân, Dụ Tranh bất đắc dĩ đỡ trán, dở khóc dở cười nói: “Anh ấy không phải bạn trai của cháu.”
Bác tài đánh lái, chiếc xe rẽ ngoặt: “Sao còn ngại nữa vậy, chăm sóc chu đáo như thế, ngoài bố mẹ ra thì chỉ có thể là bạn trai thôi.”
Bác tài cho rằng cô ngại nên không muốn thừa nhận.
Dụ Tranh cười một tiếng, chẳng buồn giải thích nữa.
Bác tài cũng không nói gì thêm, trong xe yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên ngoài cửa sổ.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Dụ Tranh lấy điện thoại trong túi xách ra, nhắn một tin vào nhóm “Bỗng dưng thành tỷ phú”.
[Nói với các cậu một chuyện, hôm nay tớ đi ăn lẩu với một anh chàng đẹp trai ngang với nam idol, còn đi mua sắm nữa. Anh ấy tặng tớ một chiếc áo.]
Chắc chỉ có một mình Tề Tiểu Quả online, cô ấy gửi tin nhắn tới liên tục.
Tề Tiểu Quả: [Dụ Tranh, đậu xanh, có phải cậu lại uống rượu không?]
Tề Tiểu Quả: [Lại uống say rồi à?]
Tề Tiểu Quả: [Đã bảo cậu đừng uống rượu rồi mà cậu không nghe.]
Tề Tiểu Quả: [Cậu không biết cậu cứ uống rượu vào là lại trở nên hề chúa sao?]
Tề Tiểu Quả: [Câm miệng, đi ngủ đi!]
Dụ Tranh: “...”
Chuyện này khiến người ta khó tin đến thế sao?
***
Lúc xe taxi tới cổng khu chung cư thì đã là hơn nửa tiếng sau. Trên đường đi có tuyết đọng, chưa kịp xúc đi hết, vì lý do an toàn, bác tài lái xe rất chậm.
Dụ Tranh mở cửa xuống xe, kéo sát khăn quàng cổ vào, chạy chậm vào trong chung cư.
Gió ập tới, cô lạnh đến mức run cầm cập. Trùng hợp thay, thang máy đang dừng lại ở tầng một, cô ấn mũi tên lên trên, hai cánh cửa sắt chậm rãi mở ra.
Dụ Tranh bước vào thang máy.
Điện thoại đột nhiên rung lên, nhưng cô không xem, đợi đến khi ra khỏi thang máy và bước vào cửa nhà, cô mới ấn sáng màn hình.
Đèn ở khu vực huyền quan hơi tối, Dụ Tranh cúi người lấy dép lê trong tủ giày ra, vứt xuống cạnh chân, vừa cởi giày vừa đọc tin nhắn WeChat.
Chu Mộ Quân gửi một loạt tin nhắn tới.
[Về đến nhà chưa?]
[Vẫn chưa tới à?]
[Chẳng phải cô nói chỉ hai mươi mấy phút là tới sao?]
[Dụ Tranh]
[Tôi báo cảnh sát nhé!]
Dụ Tranh giật mình, không kịp cởi giày ra, cầm điện thoại gõ chữ tành tạch: [Tôi về đến nhà rồi.]
Sau đó, cô lại bổ sung thêm một câu: [Đường trơn, bác tài lái xe chậm, tốn chút thời gian.]
Có vẻ như lúc này Chu Mộ Quân mới yên tâm, nhắn lại một câu: [Vậy là tốt rồi.]
Đôi bốt cao qua gối khó cởi, Dụ Tranh đặt túi áo lên tủ giày, kéo bốt ra từng chút một. Không biết vì sao, cô bỗng nhớ tới lời nói của bác tài.
“Chăm sóc chu đáo như thế, ngoài bố mẹ ra thì chỉ có thể là bạn trai thôi.”
Dụ Tranh lắc đầu, hất văng suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Đại Ngư, mày tỉnh táo lại đi!
Người ta cẩn thận quan tâm mày, là vì người ta ga lăng lịch sự, mày tự nghĩ ra mấy cái chuyện đâu đâu thì hơi đáng quá rồi đấy!
Dụ Tranh tự nhắc nhở bản thân rồi đứng thẳng người lên. Trong phòng khách tối om đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ôm miệng, hét một tràng “a a a“.
Bóng người trên sô pha run lên, hiển nhiên cũng rất giật mình vì tiếng tru tréo của cô. Giọng nói mệt mỏi vang lên: “Con định hù chết bố để sớm ngày thừa kế di sản à?”
“... Bố à?”
Dụ Tranh ấn công tắc đèn trên tường, căn phòng sáng bừng lên.
Cô vẫn chưa tỉnh hồn, vỗ ngực nhìn ông Dụ: “Bố mới là người muốn hù chết con đấy, sao bố ở nhà mà không bật đèn lên!”
Lúc chiều ông gọi điện thoại cho cô, nói là công ty tổ chức liên hoan, cô tưởng ông sẽ về muộn lắm cơ.
Ông Dụ ngẩng đầu lên, vẻ buồn rầu trong mắt sắp trào ra rồi.
“Sao... Sao thế ạ?” Dụ Tranh rót cho mình một cốc nước, ôm nó trong tay.
Ông Dụ giơ điện thoại lên, thở dài một hơi: “Mẹ con gọi về...”
Dụ Tranh nhanh chóng tiếp lời: “Mẹ sắp về rồi ạ?”
“Bà ấy nói là muốn cùng đám bạn cũ chuyển từ Hải Nam sang Hawaii, định ở đó chơi một thời gian rồi mới về.”
Ông Dụ có vẻ rất uể oải: “Hiện giờ bà ấy đang ở sân bay rồi.”
Dụ Tranh: “...”
***
Dỗ dành “người già neo đơn” vừa bị tổn thương xong, Dụ Tranh về phòng, nằm hình chữ Đại (*) lên giường.
Nghĩ tới điều gì đó, cô ngồi bật dậy, kéo túi giấy lại, lấy chiếc áo len trong đó ra. Chất vải mềm mại, sờ vào rất ấm.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Chu Mộ Quân ướm thử áo len lên người cô. Anh thật sự đẹp trai, xương lông mày nhô ra rõ hơn so với người bình thường, khiến cặp mắt trở nên sâu hơn, lúc cụp mắt xuống cứ như chứa đựng ngôi sao, khiến người ta sa vào đó.
Dừng lại ngay! Không được nghĩ thêm nữa!
Thế nhưng, suy nghĩ vẫn mất kiểm soát, thậm chí Dụ Tranh còn tưởng tượng ra một kịch bản, đó là bảo Chu Mộ Quân nghỉ làm môi giới bất động sản, dấn thân vào showbiz. Với nhan sắc của mình, anh tuyệt đối sẽ làm khuấy đảo giới giải trí, trở thành “chồng quốc dân” mới của các chị em.
Đến lúc đó, cô sẽ mặt dày dựa vào mối quan hệ của hai người, làm người đại diện của anh.
Cô đã nghĩ sẵn hình tượng cho anh rồi, cứ phát triển theo phong cách “tổng giám đốc bá đạo”...
Tư tưởng của Dụ Tranh càng lúc càng lệch lạc, gần như không kéo lại được. Đến tận khi hắt hơi một cái, cô mới đánh thức bản thân, xoa cơ mặt đã mỏi nhừ vì cười, đứng dậy thay áo len.
Cô đứng trước gương, hướng camera điện thoại vào trước gương, chụp một bức ảnh bản thân mình trong gương.
Sau mười mấy phút chỉnh sửa, cô che phần mặt đi rồi đăng lên Weibo.
@ Đại Ngư Thích Ăn Cam: [Tối nay ăn lẩu, tiện thể cho mọi người xem áo len mới mua.]
Rất nhiều fan ruột thích cài đặt chế độ theo dõi đặc biệt cho blogger, blogger vừa đăng Weibo là sẽ thông báo ngay, fan sẽ chạy tới tranh đoạt vị trí đầu bảng của phần bình luận.
Là một blogger với gần ba triệu người theo dõi, đương nhiên là Dụ Tranh cũng được hưởng thụ đãi ngộ này.
Cô load lại trang, bên dưới đã có mười mấy bình luận, đa phần là khen dáng cổ đẹp, cho dù không nhìn thấy mặt thì cũng đoán được là rất xinh.
[Ôm chặt đùi của Tiên Cá! Áo len hơn ba ngàn, nói mua là mua!]
Đọc được bình luận này, Dụ Tranh im lặng một hồi lâu.
Chiếc xe chậm rãi tới gần vỉa hè, dừng lại trước mặt Dụ Tranh.
Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt hiền hòa thân thiện của một bác tài xế tầm bốn mươi tuổi. Ông ấy đeo găng tay len màu xám đậm, đặt tay trên vô lăng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dụ Tranh ngớ người nhìn tài xế, lúc này mới cảm thấy dáng vẻ sốt ruột bắt taxi của cô rất giống như đang trốn tránh điều gì đó.
Gió thổi vào mặt, rất lạnh, Dụ Tranh vẫy tay: “Tôi đi trước nhé!”
Chu Mộ Quân khẽ “Ừ” một tiếng, kéo cửa sau xe ra, nhìn cô gái mặc chiếc áo phao chùng vất vả chui lên xe.
Trước ánh nhìn khó hiểu của tài xế, anh lấy điện thoại ra khỏi túi quần, chụp ảnh biển số xe, sau đó còn đứng ngoài ghế phụ, chống tay vào cửa sổ xe, thò cánh tay vào và chụp giấy chứng nhận hành nghề.
Bác tài: “...”
Chu Mộ Quân không để ý tới ánh mắt quái lạ của ông ấy, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, trong giọng nói thản nhiên chứa đựng ý cười: “Về đến nhà thì gửi tin nhắn cho tôi.”
Cô gái ngoan ngoãn ngồi trên ghế sau, nhìn một loạt hành động của anh, trong lòng hiểu rằng anh đang lo lắng cô đi taxi buổi tối một mình sẽ không an
toàn.
“Được.”
Dụ Tranh đáp lại, mỉm cười ngọt ngào: “Anh đi đường cẩn thận nhé.”
Cửa kính xe quay lên, tài xế khởi động xe, chiếc xe lăn bánh trong gió tuyết.
Ánh đèn neon ở hai bên đường chiếu vào cửa kính xe vốn đang bám hơi nước, tạo thành một dải màu sắc mông lung.
Trong xe bật máy sưởi nên không thấy lạnh.
Bị người ta đề phòng như phường trộm cướp, nhưng bác tài cũng không giận. Ông ấy nhìn cô gái ngồi trên ghế sau qua gương chiếu hậu, cô đang ôm cái túi giấy màu nâu, ngẩn ngơ nghĩ gì đó.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa rồi, bác tài cười nói: “Bạn trai cháu chu đáo nhỉ.”
Dụ Tranh ngẩng đầu, phát hiện ra ông ấy đang nói chuyện với mình, không phải nói một mình.
“Không, không phải, bác hiểu lầm rồi.”
Lần thứ hai bị nhầm tưởng là bạn gái của Chu Mộ Quân, Dụ Tranh bất đắc dĩ đỡ trán, dở khóc dở cười nói: “Anh ấy không phải bạn trai của cháu.”
Bác tài đánh lái, chiếc xe rẽ ngoặt: “Sao còn ngại nữa vậy, chăm sóc chu đáo như thế, ngoài bố mẹ ra thì chỉ có thể là bạn trai thôi.”
Bác tài cho rằng cô ngại nên không muốn thừa nhận.
Dụ Tranh cười một tiếng, chẳng buồn giải thích nữa.
Bác tài cũng không nói gì thêm, trong xe yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy tiếng còi ô tô vang lên ngoài cửa sổ.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, Dụ Tranh lấy điện thoại trong túi xách ra, nhắn một tin vào nhóm “Bỗng dưng thành tỷ phú”.
[Nói với các cậu một chuyện, hôm nay tớ đi ăn lẩu với một anh chàng đẹp trai ngang với nam idol, còn đi mua sắm nữa. Anh ấy tặng tớ một chiếc áo.]
Chắc chỉ có một mình Tề Tiểu Quả online, cô ấy gửi tin nhắn tới liên tục.
Tề Tiểu Quả: [Dụ Tranh, đậu xanh, có phải cậu lại uống rượu không?]
Tề Tiểu Quả: [Lại uống say rồi à?]
Tề Tiểu Quả: [Đã bảo cậu đừng uống rượu rồi mà cậu không nghe.]
Tề Tiểu Quả: [Cậu không biết cậu cứ uống rượu vào là lại trở nên hề chúa sao?]
Tề Tiểu Quả: [Câm miệng, đi ngủ đi!]
Dụ Tranh: “...”
Chuyện này khiến người ta khó tin đến thế sao?
***
Lúc xe taxi tới cổng khu chung cư thì đã là hơn nửa tiếng sau. Trên đường đi có tuyết đọng, chưa kịp xúc đi hết, vì lý do an toàn, bác tài lái xe rất chậm.
Dụ Tranh mở cửa xuống xe, kéo sát khăn quàng cổ vào, chạy chậm vào trong chung cư.
Gió ập tới, cô lạnh đến mức run cầm cập. Trùng hợp thay, thang máy đang dừng lại ở tầng một, cô ấn mũi tên lên trên, hai cánh cửa sắt chậm rãi mở ra.
Dụ Tranh bước vào thang máy.
Điện thoại đột nhiên rung lên, nhưng cô không xem, đợi đến khi ra khỏi thang máy và bước vào cửa nhà, cô mới ấn sáng màn hình.
Đèn ở khu vực huyền quan hơi tối, Dụ Tranh cúi người lấy dép lê trong tủ giày ra, vứt xuống cạnh chân, vừa cởi giày vừa đọc tin nhắn WeChat.
Chu Mộ Quân gửi một loạt tin nhắn tới.
[Về đến nhà chưa?]
[Vẫn chưa tới à?]
[Chẳng phải cô nói chỉ hai mươi mấy phút là tới sao?]
[Dụ Tranh]
[Tôi báo cảnh sát nhé!]
Dụ Tranh giật mình, không kịp cởi giày ra, cầm điện thoại gõ chữ tành tạch: [Tôi về đến nhà rồi.]
Sau đó, cô lại bổ sung thêm một câu: [Đường trơn, bác tài lái xe chậm, tốn chút thời gian.]
Có vẻ như lúc này Chu Mộ Quân mới yên tâm, nhắn lại một câu: [Vậy là tốt rồi.]
Đôi bốt cao qua gối khó cởi, Dụ Tranh đặt túi áo lên tủ giày, kéo bốt ra từng chút một. Không biết vì sao, cô bỗng nhớ tới lời nói của bác tài.
“Chăm sóc chu đáo như thế, ngoài bố mẹ ra thì chỉ có thể là bạn trai thôi.”
Dụ Tranh lắc đầu, hất văng suy nghĩ ấy ra khỏi đầu.
Đại Ngư, mày tỉnh táo lại đi!
Người ta cẩn thận quan tâm mày, là vì người ta ga lăng lịch sự, mày tự nghĩ ra mấy cái chuyện đâu đâu thì hơi đáng quá rồi đấy!
Dụ Tranh tự nhắc nhở bản thân rồi đứng thẳng người lên. Trong phòng khách tối om đột nhiên xuất hiện một bóng người, cô ôm miệng, hét một tràng “a a a“.
Bóng người trên sô pha run lên, hiển nhiên cũng rất giật mình vì tiếng tru tréo của cô. Giọng nói mệt mỏi vang lên: “Con định hù chết bố để sớm ngày thừa kế di sản à?”
“... Bố à?”
Dụ Tranh ấn công tắc đèn trên tường, căn phòng sáng bừng lên.
Cô vẫn chưa tỉnh hồn, vỗ ngực nhìn ông Dụ: “Bố mới là người muốn hù chết con đấy, sao bố ở nhà mà không bật đèn lên!”
Lúc chiều ông gọi điện thoại cho cô, nói là công ty tổ chức liên hoan, cô tưởng ông sẽ về muộn lắm cơ.
Ông Dụ ngẩng đầu lên, vẻ buồn rầu trong mắt sắp trào ra rồi.
“Sao... Sao thế ạ?” Dụ Tranh rót cho mình một cốc nước, ôm nó trong tay.
Ông Dụ giơ điện thoại lên, thở dài một hơi: “Mẹ con gọi về...”
Dụ Tranh nhanh chóng tiếp lời: “Mẹ sắp về rồi ạ?”
“Bà ấy nói là muốn cùng đám bạn cũ chuyển từ Hải Nam sang Hawaii, định ở đó chơi một thời gian rồi mới về.”
Ông Dụ có vẻ rất uể oải: “Hiện giờ bà ấy đang ở sân bay rồi.”
Dụ Tranh: “...”
***
Dỗ dành “người già neo đơn” vừa bị tổn thương xong, Dụ Tranh về phòng, nằm hình chữ Đại (*) lên giường.
Nghĩ tới điều gì đó, cô ngồi bật dậy, kéo túi giấy lại, lấy chiếc áo len trong đó ra. Chất vải mềm mại, sờ vào rất ấm.
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Chu Mộ Quân ướm thử áo len lên người cô. Anh thật sự đẹp trai, xương lông mày nhô ra rõ hơn so với người bình thường, khiến cặp mắt trở nên sâu hơn, lúc cụp mắt xuống cứ như chứa đựng ngôi sao, khiến người ta sa vào đó.
Dừng lại ngay! Không được nghĩ thêm nữa!
Thế nhưng, suy nghĩ vẫn mất kiểm soát, thậm chí Dụ Tranh còn tưởng tượng ra một kịch bản, đó là bảo Chu Mộ Quân nghỉ làm môi giới bất động sản, dấn thân vào showbiz. Với nhan sắc của mình, anh tuyệt đối sẽ làm khuấy đảo giới giải trí, trở thành “chồng quốc dân” mới của các chị em.
Đến lúc đó, cô sẽ mặt dày dựa vào mối quan hệ của hai người, làm người đại diện của anh.
Cô đã nghĩ sẵn hình tượng cho anh rồi, cứ phát triển theo phong cách “tổng giám đốc bá đạo”...
Tư tưởng của Dụ Tranh càng lúc càng lệch lạc, gần như không kéo lại được. Đến tận khi hắt hơi một cái, cô mới đánh thức bản thân, xoa cơ mặt đã mỏi nhừ vì cười, đứng dậy thay áo len.
Cô đứng trước gương, hướng camera điện thoại vào trước gương, chụp một bức ảnh bản thân mình trong gương.
Sau mười mấy phút chỉnh sửa, cô che phần mặt đi rồi đăng lên Weibo.
@ Đại Ngư Thích Ăn Cam: [Tối nay ăn lẩu, tiện thể cho mọi người xem áo len mới mua.]
Rất nhiều fan ruột thích cài đặt chế độ theo dõi đặc biệt cho blogger, blogger vừa đăng Weibo là sẽ thông báo ngay, fan sẽ chạy tới tranh đoạt vị trí đầu bảng của phần bình luận.
Là một blogger với gần ba triệu người theo dõi, đương nhiên là Dụ Tranh cũng được hưởng thụ đãi ngộ này.
Cô load lại trang, bên dưới đã có mười mấy bình luận, đa phần là khen dáng cổ đẹp, cho dù không nhìn thấy mặt thì cũng đoán được là rất xinh.
[Ôm chặt đùi của Tiên Cá! Áo len hơn ba ngàn, nói mua là mua!]
Đọc được bình luận này, Dụ Tranh im lặng một hồi lâu.