Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Đàng hoàng chút cho tôi
Dưới ánh đèn mờ ảo, bốn con mắt nhìn nhau, Chu Mộ Quân sửng sốt.
Không ngờ lại gặp cô ở đây, thật trùng hợp.
Quán ăn này thuộc quyền sở hữu của gia đình một người bạn họ Lư của anh, có tuổi đời hàng trăm năm rồi. Anh bạn Lữ ấy cũng coi như cha truyền con nối, tiếp quản tòa tứ hợp viện này, gần đây đang định mở thêm chi nhánh.
Lần trước anh giúp cậu thiếu gia họ Triệu trong vụ hợp đồng, anh ta cứ nhớ mãi, muốn mời anh ăn cơm. Hai người bàn với nhau, tới luôn chỗ bạn ăn.
Bình thường mọi người đều bận, Chu Mộ Quân ít khi tới, chính vì thế nên anh Lư mới từ chối lời hẹn của những người khác, dành thời gian để tiếp đón riêng bọn họ.
“Meo...”
Tiếng mèo kêu khe khẽ phá vỡ sự yên tĩnh.
Chú mèo con trắng muốt luồn ra từ phía sau, lại chạy tới bên chân Dụ Tranh, quẩn quanh chân cô.
Chu Mộ Quân như vừa tỉnh mộng, kéo ghế ra sau lưng, chậm rãi đứng lên và đi tới cửa.
Dụ Tranh vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi mắt mở to, chứa đầy sự ngạc nhiên, bàn tay trắng nõn vẫn giữ nguyên tư thế vén rèm.
Chu Mộ Quân sờ mũi, mỉm cười vui vẻ.
Anh bước tới, lấy rèm cửa ra khỏi tay cô, buông xuống một cách tự nhiên, sau đó cụp mắt xuống, giọng nói chứa ý cười, như đang trêu ghẹo: “Giơ lâu như thế, không mỏi tay à?”
Nghe thấy lời nhắc của anh, bàn tay phải đang đặt cạnh người của cô không khỏi cuộn tròn lại, đúng là cổ tay hơi mỏi thật.
Rèm cửa mùa đông dùng để chống gió, vừa dày vừa nặng, giơ lên lầu sẽ không chịu nổi. Rốt cuộc là vừa rồi cô ngạc nhiên đến mức nào mà lại hóa đá như thế?
Suy nghĩ vẩn vơ, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ.
Chu Mộ Quân cũng là người có chứng có mực, cánh tay anh khoác hờ ra sau lưng cô, hướng mắt vào cái bàn trong cùng.
“Tới đó ngồi đi.”
Dụ Tranh hơi sửng sốt, đang do dự xem có nên tới đó hay không thì một cặp nam nữ trên bàn quay đầu nhìn hai người họ.
Trông thấy một cô gái xinh đẹp, Chu công tử còn cẩn thận che chở, hai mắt của cậu Triệu mở to như đèn pha, đứng bật dậy rồi hưng phấn chạy tới.
Anh ta nhìn Dụ Tranh mấy giây, thốt ra một tiếng “y”, nhìn Chu Mộ Quân bằng ánh mắt “hồn nhiên”:
“Em gái xinh đẹp này là ai vậy? Sao trước giờ tôi chưa gặp bao giờ?”
Dụ Tranh: “...”
Người đàn ông này có một cặp mắt đào hoa hẹp dài, chứa vài phần phong lưu, vài phần bất cần đời, mang theo sức hấp dẫn tự nhiên. Tuy rằng gương mặt còn tinh xảo hơn con gái, nhưng đường nét lại góc cạnh sắc sảo, dáng người cao lớn đĩnh đạc, không hề có vẻ nữ tính.
Lúc nhìn lướt qua, thứ thu hút tầm mắt nhất là nhúm tóc nhuộm màu xanh lá cây trên đỉnh đầu anh ta.
Không biết vì sao, Dụ Tranh lại đột nhiên nghĩ tới một câu: Muốn vượt qua cuộc sống, đầu phải xanh một mống.
Chu Mộ Quân bực bội đấm vào vai cậu Triệu, lạnh lùng lườm anh ta một cái, nói bằng giọng cảnh cáo: “Đàng hoàng lên chút!”
Trong những cuộc họp mặt riêng tư, người này chưa bao giờ nghiêm túc, nói đùa cũng không biết cái gì là một vừa hai phải.
Đây là lần đầu tiên Dụ Tranh tiếp xúc với bạn mình, Chu Mộ Quân không muốn để lại ấn tượng “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” trong cô, khiến cô quy kết anh thành kiểu người lăng nhăng như vị thiếu gia họ Triệu này.
“Tôi không đàng hoàng ở đâu hả?” Cậu Triệu vô tội, ấm ức, đáng thương.
Anh ta cụp mí mắt xuống, “phóng điện” với Dụ Tranh: “Cô bé xinh đẹp, anh vẫn chưa biết tên em.”
“Tôi là...”
Dụ Tranh còn chưa nói hết câu, Chu Mộ Quân đã giữ lấy vai cô, sức lực không quá nhẹ cũng không quá nặng, dẫn cô vào trong ngồi.
Người ngồi đối diện là một cô gái trang điểm kỹ càng. Đường kẻ mắt màu đen thẫm hất lên trên, tạo thành một cặp mắt dụ hoặc, cái mũi cao tinh xảo, bờ môi căng mọng đánh son màu đỏ thuần, khoác tay lên mép bàn, đánh mắt quan sát Dụ Tranh.
Cậu Triệu hớn hở đi theo, ngồi xuống vị trí đối diện. Anh ta vươn tay ra, ôm lấy cô gái môi đỏ, cô ta lập tức nép vào lòng anh ta, tươi cười như hoa.
Dụ Tranh đoán ra mối quan hệ giữa hai người, lúng túng dời tầm mắt.
“Có lạnh không?” Chu Mộ Quân nhỏ giọng hỏi.
Vừa nói, anh vừa cầm ấm trà nhỏ trên bàn lên, lấy một cái chén, rửa bằng nước nóng rồi rót một chén trà cho cô. Ngón tay trắng ngần cầm miệng chén màu nâu đậm, khói trắng lượn lờ, anh cụp mắt nhìn cô.
Dụ Tranh giơ hai tay ra nhận, nói: “Cũng bình thường.”
Trong phòng đủ ấm, thậm chí cô còn thấy hơi nóng, đã thế còn phải hứng chịu ánh mắt sáng rực của hai người đối diện.
Chu Mộ Quân thì chẳng hề để ý tới bọn họ. Thấy cô uống hết chén trà, anh lại nhận lấy chén, rót đầy cho cô. Trước nay Chu công tử chưa bao giờ phải nhúng tay vào mấy việc vặt, bây giờ lại hầu hạ người khác, có vẻ rất thành thạo.
Cậu Triệu hào hứng chống cằm, thưởng thức một loạt hành động của Chu công tử, đồng thời rất muốn lấy điện thoại ra quay lại, chia sẻ vào trong nhóm, để các anh em khác xem Chu công tử tán gái thế nào.
Dụ Tranh nói tiếng cám ơn, cúi đầu đảo mắt vòng vòng, né tránh tầm nhìn đối diện.
“Phải rồi, suýt thì quên hỏi, sao cô lại tới đây?” Chu Mộ Quân nghiêng người, giọng nói dịu nhẹ như gió mát.
Cô gái trong lòng cậu Triệu hơi ngạc nhiên, bả vai dựng thẳng lên, cặp lông mày nhỏ hơi chau lại. Cô gái này là ai? Cô ta theo cậu Triệu được một khoảng thời gian rồi, mỗi lần họp mặt, Chu công tử đều lẻ loi một mình, biểu cảm hờ hững lạnh nhạt, ngồi trên ghế uống rượu. Anh chưa từng tham gia vào mấy trò chơi mập mờ của đám cậu ấm, chỉ ở bên cạnh mỉm cười.
Lúc ấy cô ta còn nghe mấy cậu ấm trêu chọc, nếu ngày nào đó Chu công tử dẫn cô nào tới, mỗi người bọn họ sẽ mở một chai Lafite năm 82.
Dụ Tranh bưng chén trà để làm ấm tay, giọng nói không lớn, đủ để anh nghe thấy: “Nghe người ta nói món ăn ở đây khá ngon, tôi rảnh nên tới thử vận may.”
Chu Mộ Quân sực hiểu, nhớ ra cô là blogger ẩm thực, đi khắp nơi tìm kiếm các món ngon là một trong những sở thích của cô.
Không ai trò chuyện với mình, cậu Triệu hơi cô đơn, chủ động nói chen vào: “Lát nữa cô bé xinh đẹp này phải ăn nhiều vào đấy, hôm nay anh mời.”
Anh ta dừng lại giây lát, sau đó giới thiệu đơn giản: “Anh là Triệu Dịch Sâm, bạn của Chu công tử. Cô bé xinh đẹp cứ gọi anh là Sâm Tử đi.”
Chu công tử?
Cách gọi dành cho Chu Mộ Quân ấy hả?
Đối mặt với sự nhiệt tình của anh ta, Dụ Tranh hơi mất tự nhiên. Cô ngước mắt, rụt rè gật đầu: “Tôi là Dụ Tranh, Dụ trong ví dụ, Tranh trong tranh tử.”
“Ồ...”
Triệu Dịch Sầm kéo dài tiếng nói, liếc nhìn Chu Mộ Quân, cảm xúc trong mắt khó đoán: “Dụ Tranh, tôi biết rồi.”
Anh ta đã đoán ra phần nào cách Chu Mộ Quân tiếp cận cô gái này. Lần trước ai kia ăn mặc như trai tơ, còn bỏ bạn bỏ bè, chắc cũng là vì đi với cô gái này.
Dụ Tranh cúi thấp đầu, nhấp một ngụm trà nhỏ.
Vừa rồi đang khát nên cô vội vàng uống hết chén đầu tiên, không nhận ra được hương vị gì. Bây giờ nhâm nhi cẩn thận mới cảm thấy loại trà này có một mùi thơm đặc biệt, cô không khỏi uống thêm mấy ngụm.
Khi chỉ còn non nửa chén, Chu Mộ Quân ngả người sang phía cô, quay đầu khẽ nói: “Có uống nữa không?”
Bắt gặp ánh mắt đen như mực của anh, Dụ Tranh ngơ ngác lắc đầu.
Hôm nay là thứ tư, là ngày đi làm, cô thắc mắc sao anh lại có thời gian rảnh, chạy tới con hẻm heo hút như thế này để ăn cơm.
“Tôi tò mò lắm, công việc môi giới bất động sản thoải mái thế à?”
Dụ Tranh không kìm được lòng hiếu kỳ, cô chống tay vào má, cặp mắt trong veo nhìn Chu Mộ Quân, nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, Triệu Dịch Sâm chống hai tay vào cằm, chớp cặp mắt đào hoa, cũng tò mò nhìn Chu Mộ Quân: “Cậu á? Môi giới bất động sản?”
Không ngờ lại gặp cô ở đây, thật trùng hợp.
Quán ăn này thuộc quyền sở hữu của gia đình một người bạn họ Lư của anh, có tuổi đời hàng trăm năm rồi. Anh bạn Lữ ấy cũng coi như cha truyền con nối, tiếp quản tòa tứ hợp viện này, gần đây đang định mở thêm chi nhánh.
Lần trước anh giúp cậu thiếu gia họ Triệu trong vụ hợp đồng, anh ta cứ nhớ mãi, muốn mời anh ăn cơm. Hai người bàn với nhau, tới luôn chỗ bạn ăn.
Bình thường mọi người đều bận, Chu Mộ Quân ít khi tới, chính vì thế nên anh Lư mới từ chối lời hẹn của những người khác, dành thời gian để tiếp đón riêng bọn họ.
“Meo...”
Tiếng mèo kêu khe khẽ phá vỡ sự yên tĩnh.
Chú mèo con trắng muốt luồn ra từ phía sau, lại chạy tới bên chân Dụ Tranh, quẩn quanh chân cô.
Chu Mộ Quân như vừa tỉnh mộng, kéo ghế ra sau lưng, chậm rãi đứng lên và đi tới cửa.
Dụ Tranh vẫn chưa hết ngạc nhiên, đôi mắt mở to, chứa đầy sự ngạc nhiên, bàn tay trắng nõn vẫn giữ nguyên tư thế vén rèm.
Chu Mộ Quân sờ mũi, mỉm cười vui vẻ.
Anh bước tới, lấy rèm cửa ra khỏi tay cô, buông xuống một cách tự nhiên, sau đó cụp mắt xuống, giọng nói chứa ý cười, như đang trêu ghẹo: “Giơ lâu như thế, không mỏi tay à?”
Nghe thấy lời nhắc của anh, bàn tay phải đang đặt cạnh người của cô không khỏi cuộn tròn lại, đúng là cổ tay hơi mỏi thật.
Rèm cửa mùa đông dùng để chống gió, vừa dày vừa nặng, giơ lên lầu sẽ không chịu nổi. Rốt cuộc là vừa rồi cô ngạc nhiên đến mức nào mà lại hóa đá như thế?
Suy nghĩ vẩn vơ, khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ.
Chu Mộ Quân cũng là người có chứng có mực, cánh tay anh khoác hờ ra sau lưng cô, hướng mắt vào cái bàn trong cùng.
“Tới đó ngồi đi.”
Dụ Tranh hơi sửng sốt, đang do dự xem có nên tới đó hay không thì một cặp nam nữ trên bàn quay đầu nhìn hai người họ.
Trông thấy một cô gái xinh đẹp, Chu công tử còn cẩn thận che chở, hai mắt của cậu Triệu mở to như đèn pha, đứng bật dậy rồi hưng phấn chạy tới.
Anh ta nhìn Dụ Tranh mấy giây, thốt ra một tiếng “y”, nhìn Chu Mộ Quân bằng ánh mắt “hồn nhiên”:
“Em gái xinh đẹp này là ai vậy? Sao trước giờ tôi chưa gặp bao giờ?”
Dụ Tranh: “...”
Người đàn ông này có một cặp mắt đào hoa hẹp dài, chứa vài phần phong lưu, vài phần bất cần đời, mang theo sức hấp dẫn tự nhiên. Tuy rằng gương mặt còn tinh xảo hơn con gái, nhưng đường nét lại góc cạnh sắc sảo, dáng người cao lớn đĩnh đạc, không hề có vẻ nữ tính.
Lúc nhìn lướt qua, thứ thu hút tầm mắt nhất là nhúm tóc nhuộm màu xanh lá cây trên đỉnh đầu anh ta.
Không biết vì sao, Dụ Tranh lại đột nhiên nghĩ tới một câu: Muốn vượt qua cuộc sống, đầu phải xanh một mống.
Chu Mộ Quân bực bội đấm vào vai cậu Triệu, lạnh lùng lườm anh ta một cái, nói bằng giọng cảnh cáo: “Đàng hoàng lên chút!”
Trong những cuộc họp mặt riêng tư, người này chưa bao giờ nghiêm túc, nói đùa cũng không biết cái gì là một vừa hai phải.
Đây là lần đầu tiên Dụ Tranh tiếp xúc với bạn mình, Chu Mộ Quân không muốn để lại ấn tượng “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” trong cô, khiến cô quy kết anh thành kiểu người lăng nhăng như vị thiếu gia họ Triệu này.
“Tôi không đàng hoàng ở đâu hả?” Cậu Triệu vô tội, ấm ức, đáng thương.
Anh ta cụp mí mắt xuống, “phóng điện” với Dụ Tranh: “Cô bé xinh đẹp, anh vẫn chưa biết tên em.”
“Tôi là...”
Dụ Tranh còn chưa nói hết câu, Chu Mộ Quân đã giữ lấy vai cô, sức lực không quá nhẹ cũng không quá nặng, dẫn cô vào trong ngồi.
Người ngồi đối diện là một cô gái trang điểm kỹ càng. Đường kẻ mắt màu đen thẫm hất lên trên, tạo thành một cặp mắt dụ hoặc, cái mũi cao tinh xảo, bờ môi căng mọng đánh son màu đỏ thuần, khoác tay lên mép bàn, đánh mắt quan sát Dụ Tranh.
Cậu Triệu hớn hở đi theo, ngồi xuống vị trí đối diện. Anh ta vươn tay ra, ôm lấy cô gái môi đỏ, cô ta lập tức nép vào lòng anh ta, tươi cười như hoa.
Dụ Tranh đoán ra mối quan hệ giữa hai người, lúng túng dời tầm mắt.
“Có lạnh không?” Chu Mộ Quân nhỏ giọng hỏi.
Vừa nói, anh vừa cầm ấm trà nhỏ trên bàn lên, lấy một cái chén, rửa bằng nước nóng rồi rót một chén trà cho cô. Ngón tay trắng ngần cầm miệng chén màu nâu đậm, khói trắng lượn lờ, anh cụp mắt nhìn cô.
Dụ Tranh giơ hai tay ra nhận, nói: “Cũng bình thường.”
Trong phòng đủ ấm, thậm chí cô còn thấy hơi nóng, đã thế còn phải hứng chịu ánh mắt sáng rực của hai người đối diện.
Chu Mộ Quân thì chẳng hề để ý tới bọn họ. Thấy cô uống hết chén trà, anh lại nhận lấy chén, rót đầy cho cô. Trước nay Chu công tử chưa bao giờ phải nhúng tay vào mấy việc vặt, bây giờ lại hầu hạ người khác, có vẻ rất thành thạo.
Cậu Triệu hào hứng chống cằm, thưởng thức một loạt hành động của Chu công tử, đồng thời rất muốn lấy điện thoại ra quay lại, chia sẻ vào trong nhóm, để các anh em khác xem Chu công tử tán gái thế nào.
Dụ Tranh nói tiếng cám ơn, cúi đầu đảo mắt vòng vòng, né tránh tầm nhìn đối diện.
“Phải rồi, suýt thì quên hỏi, sao cô lại tới đây?” Chu Mộ Quân nghiêng người, giọng nói dịu nhẹ như gió mát.
Cô gái trong lòng cậu Triệu hơi ngạc nhiên, bả vai dựng thẳng lên, cặp lông mày nhỏ hơi chau lại. Cô gái này là ai? Cô ta theo cậu Triệu được một khoảng thời gian rồi, mỗi lần họp mặt, Chu công tử đều lẻ loi một mình, biểu cảm hờ hững lạnh nhạt, ngồi trên ghế uống rượu. Anh chưa từng tham gia vào mấy trò chơi mập mờ của đám cậu ấm, chỉ ở bên cạnh mỉm cười.
Lúc ấy cô ta còn nghe mấy cậu ấm trêu chọc, nếu ngày nào đó Chu công tử dẫn cô nào tới, mỗi người bọn họ sẽ mở một chai Lafite năm 82.
Dụ Tranh bưng chén trà để làm ấm tay, giọng nói không lớn, đủ để anh nghe thấy: “Nghe người ta nói món ăn ở đây khá ngon, tôi rảnh nên tới thử vận may.”
Chu Mộ Quân sực hiểu, nhớ ra cô là blogger ẩm thực, đi khắp nơi tìm kiếm các món ngon là một trong những sở thích của cô.
Không ai trò chuyện với mình, cậu Triệu hơi cô đơn, chủ động nói chen vào: “Lát nữa cô bé xinh đẹp này phải ăn nhiều vào đấy, hôm nay anh mời.”
Anh ta dừng lại giây lát, sau đó giới thiệu đơn giản: “Anh là Triệu Dịch Sâm, bạn của Chu công tử. Cô bé xinh đẹp cứ gọi anh là Sâm Tử đi.”
Chu công tử?
Cách gọi dành cho Chu Mộ Quân ấy hả?
Đối mặt với sự nhiệt tình của anh ta, Dụ Tranh hơi mất tự nhiên. Cô ngước mắt, rụt rè gật đầu: “Tôi là Dụ Tranh, Dụ trong ví dụ, Tranh trong tranh tử.”
“Ồ...”
Triệu Dịch Sầm kéo dài tiếng nói, liếc nhìn Chu Mộ Quân, cảm xúc trong mắt khó đoán: “Dụ Tranh, tôi biết rồi.”
Anh ta đã đoán ra phần nào cách Chu Mộ Quân tiếp cận cô gái này. Lần trước ai kia ăn mặc như trai tơ, còn bỏ bạn bỏ bè, chắc cũng là vì đi với cô gái này.
Dụ Tranh cúi thấp đầu, nhấp một ngụm trà nhỏ.
Vừa rồi đang khát nên cô vội vàng uống hết chén đầu tiên, không nhận ra được hương vị gì. Bây giờ nhâm nhi cẩn thận mới cảm thấy loại trà này có một mùi thơm đặc biệt, cô không khỏi uống thêm mấy ngụm.
Khi chỉ còn non nửa chén, Chu Mộ Quân ngả người sang phía cô, quay đầu khẽ nói: “Có uống nữa không?”
Bắt gặp ánh mắt đen như mực của anh, Dụ Tranh ngơ ngác lắc đầu.
Hôm nay là thứ tư, là ngày đi làm, cô thắc mắc sao anh lại có thời gian rảnh, chạy tới con hẻm heo hút như thế này để ăn cơm.
“Tôi tò mò lắm, công việc môi giới bất động sản thoải mái thế à?”
Dụ Tranh không kìm được lòng hiếu kỳ, cô chống tay vào má, cặp mắt trong veo nhìn Chu Mộ Quân, nhẹ giọng hỏi.
Nghe vậy, Triệu Dịch Sâm chống hai tay vào cằm, chớp cặp mắt đào hoa, cũng tò mò nhìn Chu Mộ Quân: “Cậu á? Môi giới bất động sản?”
Bình luận facebook