Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16: Anh chàng đẹp trai nhất quán lẩu
Mùa đông ngày ngắn đêm dài, còn là ngày tuyết rơi, chưa tới năm giờ mà trời đã sẩm tối, đọng lại thành màu tro mông lung.
Tuyết đã ngừng rơi, gió lạnh thổi qua, những bông tuyết nhỏ vụn trên mái nhà, trên cành cây, hoặc là từ nơi nào đó bay xuống.
Giữa thời trang và thời tiết, Dụ Tranh xoắn xuýt hai phút, cuối cùng lựa chọn thời tiết. Cô mặc chiếc áo phao dày, trang bị đầy đủ cả mũ, găng tay và khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt.
Chiếc xe taxi dừng lại ở cửa quán lẩu.
Dụ Tranh mở cửa xuống xe, gió lạnh khiến cô phải rùng mình, đôi mắt híp lại. Cô giơ tay kéo khăn quàng cổ lên cao, kéo vành mũ xuống.
Đèn đường mờ ảo lần lượt thắp sáng, màn hình LED khổng lồ đang chiếu quảng cáo.
Dụ Tranh ngửa đầu nhìn biển hiệu, đúng là nơi này rồi, một tiếng trước cô đã gửi định vị cho Chu Mộ Quân.
Vừa bước lên bậc thềm thứ hai thì đằng sau đã vang lên một giọng nói êm tai, quen thuộc: “Dụ Tranh.”
Dụ Tranh vô thức “hư” một tiếng, dừng chân và xoay người lại.
Cách đó không xa, Chu Mộ Quân đang đứng thẳng người ở ven đường, ánh đèn đường khiến đôi mắt đen của anh biến thành màu nâu nhạt, đang giơ một cánh tay lên để vẫy tay với cô.
Thấy cô nhìn sang, anh hạ tay xuống, rảo bước đi tới trước mặt cô.
“Tôi không tới muộn chứ?”
Anh rụt cằm lại, hơn một nửa cái cằm vùi vào trong cổ áo len, cụp mắt nhìn cô gái trước mặt.
Không còn phải nghe giọng cô qua màn hình nữa, hiện giờ cô đang đứng ngay trước mặt anh.
Cô mặc chiếc áo lông màu trắng, mũ được quấn lông một vòng, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng muốt của cô, như một chú chim cánh cụt bụ bẫm đáng yêu.
Dụ Tranh chớp đôi mắt to tròn, ngẩn ngơ giây lát lúc đối diện với ánh mắt của anh, sau đó khóe môi bất chợt cong lên, tạo thành một độ cứng mềm mại, cười nói:
“Không, tôi cũng mới tới thôi. Anh xem, tôi còn chưa kịp vào trong nữa.”
Chu Mộ Quân cúi đầu xuống thấp, chậm rãi tới gần cô.
Anh không nói năng gì, cứ lại gần như thế, khiến Dụ Tranh bất giác nín thở. Cô lặng lẽ ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với anh.
Anh nhìn chăm chú vào trán cô: “Đừng nhúc nhích.”
Dụ Tranh nín thở, không dám động đậy gì nữa, bờ môi giấu bên trong khăn quàng cổ mím thật chặt.
“Trên mũ dính rất nhiều tuyết.”
Anh nở nụ cười, giơ tay lên rồi nhẹ nhàng phải những bông tuyết ấy đi. Ngón tay anh lướt qua lọn tóc mềm mại, như chạm vào làn da của cô, có cảm giác lành lạnh.
Còn chưa cảm nhận kỹ càng hơn thì Chu Mộ Quân đã đứng thẳng lên, bước một bước lên hai bậc thềm, đẩy cửa kính ra.
“Chúng ta vào đi thôi.”
Dụ Tranh ngây ra như phỗng.
Tối qua mơ giấc mơ xấu hổ ấy, bây giờ nhìn thấy nhân vật chính trong mơ, vốn cô đã ngại lắm rồi, lại còn đối diện với anh ở cự ly gần, trong lòng cô cứ thấy chột dạ.
Dụ Tranh đi theo anh, chậm rãi bước vào quán lẩu.
Vị cay đậm đà bay ra, cô hít một hơi, nghiêng đầu qua xem. Từng chiếc nồi đồng đặt trên bàn, đang sủi tương ớt lên. Khói trắng lan tỏa, khiến tuyến nước bọt bắt đầu hoạt động dữ dội.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào chỗ ngồi đã đặt trước. Chỗ đó nằm trên tầng hai, là phòng vách ngăn thứ ba gần hành lang.
Quán lẩu này khá lớn, được chia làm hai tầng, mỗi tầng lại được chia thành các phòng khác nhau, dùng tấm bình phong bằng gỗ được chạm trổ hoa văn để ngăn cách, ở cửa đặt hai chậu hoa lớn.
Hai người bước vào, ngồi xuống ghế dài.
Dụ Tranh thẩn thơ dọc đường, lúc này mới hoàn hồn lại. Cô để ý thấy mấy cô gái bên cạnh đều tỏ ra kích động, vừa lén nhìn về phía này, vừa hưng phấn thì thầm với nhau.
Có người bạo dạn còn lấy điện thoại ra chụp lén Chu Mộ Quân.
Dụ Tranh: “...”
So với bọn họ thì cô cảm thấy bản thân mình khá là bình tĩnh trong lần gặp mặt đầu tiên với Chu Mộ Quân.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới. Chu Mộ Quân nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi lịch sự đưa cho cô gái đối diện.
“Cô xem rồi gọi đi.”
Dụ Tranh không nhận lấy, cởi chiếc mũ trên đầu xuống, mái tóc dài mềm mại xõa xuống vai. Cô vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.
“Ăn lẩu thì phải gọi món mình thích chứ, anh không gọi món thì đâu có được.”
Nghĩ lại thì hình như đúng là thế thật. Chu Mộ Quân mỉm cười rụt tay về, cụp mắt nghiêm túc xem thực đơn, gọi mấy món ăn.
Dụ Tranh bổ sung thêm mấy thứ, ngón tay vẫn còn đeo găng tay len lướt qua thực đơn, nhẹ giọng giới thiệu với anh:
“Những món ăn nhẹ của quán này rất ngon, ví dụ như bánh bí đỏ, bánh mật đường đỏ, chả cuốn rán, tất cả đều rất tuyệt.”
Chu Mộ Quân “Ừ” một tiếng, cởi áo khoác ra gấp gọn lại, đặt xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Dụ Tranh đang định hỏi anh có ăn cay không, muốn gọi kiểu lẩu nào, nhưng ngước mắt lên thì bỗng ngẩn ngơ.
Vừa rồi ở bên ngoài, đèn đường hơi tối, cô không để ý cách ăn mặc của anh, tưởng anh mặc đồ u và áo vest đen như lần trước.
Anh mặc áo len trắng rất đẹp trai, giống hệt nam chính trong phim ngôn tình, những sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, cặp mắt đen trong veo, trông vừa có vẻ ấm áp, lại vừa có vẻ đơn thuần vô hại.
Chu Mộ Quân quả là anh chàng đẹp trai nhất quán lẩu!
“Hử?”
Chu Mộ Quân nhìn xuống người mình, rồi lại ngước lên nhìn cô: “Sao vậy?”
Cứ chạm vào ánh mắt của anh là Dụ Tranh lại nhớ tới giấc mơ hôm qua. Cô ấp úng nói: “Không, không, không có gì. Tôi, tôi chỉ muốn hỏi xem anh có ăn cay không thôi.”
“Có.”
“Ô.”
Dụ Tranh làm bộ ôm trán, che đi tia sáng chói lóa trong mắt.
Mặc dù anh nói có ăn cay, nhưng Dụ Tranh vẫn gọi lẩu đội.
Hôm nay tuyết rơi, rất nhiều người tới ăn lẩu, chẳng mấy chốc, cả quán đã kín chỗ ngồi. Trong phòng đủ ấm, Dụ Tranh bắt đầu thấy nóng, mặt cũng nóng rực.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra là mình quên cởi áo phao.
Dụ Tranh liếc nhìn người đối diện, lẩu vẫn chưa nhóm lửa, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, không chú ý tới cô. Cô mím môi, cắn găng tay kéo xuống, giơ tay cởi từng vùng khăn quàng cổ ra, đặt nó sang bên cạnh, sau đó mới kéo khóa áo phao xuống.
Bên trong, cô mặc chiếc áo len xù cổ chữ V màu hồng nhạt, vừa mềm mại lại vừa thoải mái.
Chu Mộ Quân trùng hợp nhìn sang, hai mắt cô tròn xoe, như một chú thỏ bị giật mình.
“Ừm, hình như phải tự đi lấy tương thì phải.”
Cô chỉ vào cái giá để đồ ở cuối lối đi: “Ở bên đó, anh ăn tượng gì, để tôi lấy cho anh.”
Vừa nói xong là cô lập tức đứng bật dậy.
Chu Mộ Quân nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên: “Tương vừng.”
“Ô, được.”
Cô đi đôi bốt cao quá đầu gối, chạy vụt đi khỏi đó, cứ như đang chạy trốn.
Chu Mộ Quân đặt điện thoại xuống, chống tay vào mép bàn. Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt của anh dịu dàng hẳn đi.
Cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng ngần, cứ như được ngâm trong sữa bò, mặc chiếc áo len cổ chữ V, để lộ ra cái cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế. Phần trên của xương quai xanh hơi lõm xuống, đường cong rất đẹp.
Hình như trên cổ cô còn đeo một sợi dây chuyền nhỏ màu vàng hồng, mặt dây chuyền hình trái tim nho nhỏ, lóe sáng dưới ánh đèn.
Nghĩ lại hình ảnh đó, Chu Mộ Quân không khỏi bội phục sức quan sát và trí nhớ của mình. Ở một bàn khác trên lối đi có một bàn toàn con gái. Thấy cô gái đi cùng anh đi rồi, một cô gái với mái tóc dài và dáng người dong dỏng cao đánh bạo tới gần anh, hơi khom người xuống:
“Xin hỏi, cô gái vừa rồi có phải là bạn gái của anh không?”
Đi ăn cơm cùng nhau cũng có thể là em gái, đồng nghiệp, hoặc là bạn bè.
Chu Mộ Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm, hờ hững nói: “Đúng thế.”
Tuyết đã ngừng rơi, gió lạnh thổi qua, những bông tuyết nhỏ vụn trên mái nhà, trên cành cây, hoặc là từ nơi nào đó bay xuống.
Giữa thời trang và thời tiết, Dụ Tranh xoắn xuýt hai phút, cuối cùng lựa chọn thời tiết. Cô mặc chiếc áo phao dày, trang bị đầy đủ cả mũ, găng tay và khăn quàng cổ, chỉ để lộ đôi mắt.
Chiếc xe taxi dừng lại ở cửa quán lẩu.
Dụ Tranh mở cửa xuống xe, gió lạnh khiến cô phải rùng mình, đôi mắt híp lại. Cô giơ tay kéo khăn quàng cổ lên cao, kéo vành mũ xuống.
Đèn đường mờ ảo lần lượt thắp sáng, màn hình LED khổng lồ đang chiếu quảng cáo.
Dụ Tranh ngửa đầu nhìn biển hiệu, đúng là nơi này rồi, một tiếng trước cô đã gửi định vị cho Chu Mộ Quân.
Vừa bước lên bậc thềm thứ hai thì đằng sau đã vang lên một giọng nói êm tai, quen thuộc: “Dụ Tranh.”
Dụ Tranh vô thức “hư” một tiếng, dừng chân và xoay người lại.
Cách đó không xa, Chu Mộ Quân đang đứng thẳng người ở ven đường, ánh đèn đường khiến đôi mắt đen của anh biến thành màu nâu nhạt, đang giơ một cánh tay lên để vẫy tay với cô.
Thấy cô nhìn sang, anh hạ tay xuống, rảo bước đi tới trước mặt cô.
“Tôi không tới muộn chứ?”
Anh rụt cằm lại, hơn một nửa cái cằm vùi vào trong cổ áo len, cụp mắt nhìn cô gái trước mặt.
Không còn phải nghe giọng cô qua màn hình nữa, hiện giờ cô đang đứng ngay trước mặt anh.
Cô mặc chiếc áo lông màu trắng, mũ được quấn lông một vòng, làm nổi bật lên khuôn mặt trắng muốt của cô, như một chú chim cánh cụt bụ bẫm đáng yêu.
Dụ Tranh chớp đôi mắt to tròn, ngẩn ngơ giây lát lúc đối diện với ánh mắt của anh, sau đó khóe môi bất chợt cong lên, tạo thành một độ cứng mềm mại, cười nói:
“Không, tôi cũng mới tới thôi. Anh xem, tôi còn chưa kịp vào trong nữa.”
Chu Mộ Quân cúi đầu xuống thấp, chậm rãi tới gần cô.
Anh không nói năng gì, cứ lại gần như thế, khiến Dụ Tranh bất giác nín thở. Cô lặng lẽ ngả người ra sau, kéo giãn khoảng cách với anh.
Anh nhìn chăm chú vào trán cô: “Đừng nhúc nhích.”
Dụ Tranh nín thở, không dám động đậy gì nữa, bờ môi giấu bên trong khăn quàng cổ mím thật chặt.
“Trên mũ dính rất nhiều tuyết.”
Anh nở nụ cười, giơ tay lên rồi nhẹ nhàng phải những bông tuyết ấy đi. Ngón tay anh lướt qua lọn tóc mềm mại, như chạm vào làn da của cô, có cảm giác lành lạnh.
Còn chưa cảm nhận kỹ càng hơn thì Chu Mộ Quân đã đứng thẳng lên, bước một bước lên hai bậc thềm, đẩy cửa kính ra.
“Chúng ta vào đi thôi.”
Dụ Tranh ngây ra như phỗng.
Tối qua mơ giấc mơ xấu hổ ấy, bây giờ nhìn thấy nhân vật chính trong mơ, vốn cô đã ngại lắm rồi, lại còn đối diện với anh ở cự ly gần, trong lòng cô cứ thấy chột dạ.
Dụ Tranh đi theo anh, chậm rãi bước vào quán lẩu.
Vị cay đậm đà bay ra, cô hít một hơi, nghiêng đầu qua xem. Từng chiếc nồi đồng đặt trên bàn, đang sủi tương ớt lên. Khói trắng lan tỏa, khiến tuyến nước bọt bắt đầu hoạt động dữ dội.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào chỗ ngồi đã đặt trước. Chỗ đó nằm trên tầng hai, là phòng vách ngăn thứ ba gần hành lang.
Quán lẩu này khá lớn, được chia làm hai tầng, mỗi tầng lại được chia thành các phòng khác nhau, dùng tấm bình phong bằng gỗ được chạm trổ hoa văn để ngăn cách, ở cửa đặt hai chậu hoa lớn.
Hai người bước vào, ngồi xuống ghế dài.
Dụ Tranh thẩn thơ dọc đường, lúc này mới hoàn hồn lại. Cô để ý thấy mấy cô gái bên cạnh đều tỏ ra kích động, vừa lén nhìn về phía này, vừa hưng phấn thì thầm với nhau.
Có người bạo dạn còn lấy điện thoại ra chụp lén Chu Mộ Quân.
Dụ Tranh: “...”
So với bọn họ thì cô cảm thấy bản thân mình khá là bình tĩnh trong lần gặp mặt đầu tiên với Chu Mộ Quân.
Nhân viên phục vụ mang thực đơn tới. Chu Mộ Quân nhận lấy, nhìn qua một lượt rồi lịch sự đưa cho cô gái đối diện.
“Cô xem rồi gọi đi.”
Dụ Tranh không nhận lấy, cởi chiếc mũ trên đầu xuống, mái tóc dài mềm mại xõa xuống vai. Cô vuốt lại mái tóc hơi rối của mình.
“Ăn lẩu thì phải gọi món mình thích chứ, anh không gọi món thì đâu có được.”
Nghĩ lại thì hình như đúng là thế thật. Chu Mộ Quân mỉm cười rụt tay về, cụp mắt nghiêm túc xem thực đơn, gọi mấy món ăn.
Dụ Tranh bổ sung thêm mấy thứ, ngón tay vẫn còn đeo găng tay len lướt qua thực đơn, nhẹ giọng giới thiệu với anh:
“Những món ăn nhẹ của quán này rất ngon, ví dụ như bánh bí đỏ, bánh mật đường đỏ, chả cuốn rán, tất cả đều rất tuyệt.”
Chu Mộ Quân “Ừ” một tiếng, cởi áo khoác ra gấp gọn lại, đặt xuống chiếc ghế dài bên cạnh.
Dụ Tranh đang định hỏi anh có ăn cay không, muốn gọi kiểu lẩu nào, nhưng ngước mắt lên thì bỗng ngẩn ngơ.
Vừa rồi ở bên ngoài, đèn đường hơi tối, cô không để ý cách ăn mặc của anh, tưởng anh mặc đồ u và áo vest đen như lần trước.
Anh mặc áo len trắng rất đẹp trai, giống hệt nam chính trong phim ngôn tình, những sợi tóc mềm mại rủ xuống trán, cặp mắt đen trong veo, trông vừa có vẻ ấm áp, lại vừa có vẻ đơn thuần vô hại.
Chu Mộ Quân quả là anh chàng đẹp trai nhất quán lẩu!
“Hử?”
Chu Mộ Quân nhìn xuống người mình, rồi lại ngước lên nhìn cô: “Sao vậy?”
Cứ chạm vào ánh mắt của anh là Dụ Tranh lại nhớ tới giấc mơ hôm qua. Cô ấp úng nói: “Không, không, không có gì. Tôi, tôi chỉ muốn hỏi xem anh có ăn cay không thôi.”
“Có.”
“Ô.”
Dụ Tranh làm bộ ôm trán, che đi tia sáng chói lóa trong mắt.
Mặc dù anh nói có ăn cay, nhưng Dụ Tranh vẫn gọi lẩu đội.
Hôm nay tuyết rơi, rất nhiều người tới ăn lẩu, chẳng mấy chốc, cả quán đã kín chỗ ngồi. Trong phòng đủ ấm, Dụ Tranh bắt đầu thấy nóng, mặt cũng nóng rực.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra là mình quên cởi áo phao.
Dụ Tranh liếc nhìn người đối diện, lẩu vẫn chưa nhóm lửa, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại, không chú ý tới cô. Cô mím môi, cắn găng tay kéo xuống, giơ tay cởi từng vùng khăn quàng cổ ra, đặt nó sang bên cạnh, sau đó mới kéo khóa áo phao xuống.
Bên trong, cô mặc chiếc áo len xù cổ chữ V màu hồng nhạt, vừa mềm mại lại vừa thoải mái.
Chu Mộ Quân trùng hợp nhìn sang, hai mắt cô tròn xoe, như một chú thỏ bị giật mình.
“Ừm, hình như phải tự đi lấy tương thì phải.”
Cô chỉ vào cái giá để đồ ở cuối lối đi: “Ở bên đó, anh ăn tượng gì, để tôi lấy cho anh.”
Vừa nói xong là cô lập tức đứng bật dậy.
Chu Mộ Quân nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên: “Tương vừng.”
“Ô, được.”
Cô đi đôi bốt cao quá đầu gối, chạy vụt đi khỏi đó, cứ như đang chạy trốn.
Chu Mộ Quân đặt điện thoại xuống, chống tay vào mép bàn. Không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt của anh dịu dàng hẳn đi.
Cô gái nhỏ nhắn với làn da trắng ngần, cứ như được ngâm trong sữa bò, mặc chiếc áo len cổ chữ V, để lộ ra cái cổ thon dài và xương quai xanh tinh tế. Phần trên của xương quai xanh hơi lõm xuống, đường cong rất đẹp.
Hình như trên cổ cô còn đeo một sợi dây chuyền nhỏ màu vàng hồng, mặt dây chuyền hình trái tim nho nhỏ, lóe sáng dưới ánh đèn.
Nghĩ lại hình ảnh đó, Chu Mộ Quân không khỏi bội phục sức quan sát và trí nhớ của mình. Ở một bàn khác trên lối đi có một bàn toàn con gái. Thấy cô gái đi cùng anh đi rồi, một cô gái với mái tóc dài và dáng người dong dỏng cao đánh bạo tới gần anh, hơi khom người xuống:
“Xin hỏi, cô gái vừa rồi có phải là bạn gái của anh không?”
Đi ăn cơm cùng nhau cũng có thể là em gái, đồng nghiệp, hoặc là bạn bè.
Chu Mộ Quân ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cảm, hờ hững nói: “Đúng thế.”