Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-322.txt
Chương 322: ANH TÌNH NGUYỆN BUÔNG TAY ĐỂ EM CÓ ĐƯỢC HẠNH PHÚC (4)
An Noãn đi đến ngồi xuống, thỉnh thoảng cô lại liếc sang quan sát sắc mặt của Thẩm Thần Bằng, nhưng không mảy may nhìn ra được bất cứ vẻ ưu thương nào trên gương mặt anh ta.
“Trên mặt anh có cái gì2à? Sao em cứ nhìn anh mãi thế?” An Noãn thử hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh có thể có chuyện gì? Hôm qua anh uống say đúng không, đừng lo lắng, anh thường xuyên như thế mà.” Anh ta cười hì hì. An8Noãn tức giận, nói: “Sau này anh uống ít thôi, làm hại người khác cứ phải quan tâm.” Thẩm Thần Bằng đột nhiên tiến tới vuốt tóc cô và nói nghiêm túc: “Cảm ơn em gái thân yêu của anh, ba mẹ ruột6của anh cũng không đối xử tốt với anh như vậy.”
“Anh, thật ra bác gái rất yêu thương anh đấy, có thể là cách yêu không đúng thôi.”
Vẻ mặt vốn đang bình tĩnh của Thẩm Thần Bằng đột nhiên chùng xuống, anh ta3nói với giọng lạnh nhạt, “Bà ấy không yêu anh, bọn họ chỉ biết yêu mình, và chỉ vì ích lợi của bản thân.”
“Anh...”
“Được rồi, anh không muốn nhắc đến bọn họ nữa.” Mạc Trọng Huy cũng ngồi xuống bên cạnh, An Noãn5có tâm sự nên không tham gia vào cuộc nói chuyện của Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Bằng, chỉ nghe được hai người đang nói cái gì đó về dự án hợp tác. “Mạc Trọng Huy, chẳng phải anh nói hai người bọn anh không thân quen lắm sao?” Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Bằng cùng quay ra nhìn nhau cười, nói đùa. “Không quen với em thôi.”
An Noãn đá hắn một cái.
Thẩm Thần Bằng vuốt tóc An Noãn, cười nói: “Thật ra là bởi vì em nên mới quen đây, trên phương diện làm ăn, bọn anh cũng có chút hợp tác, cái tên này vì em mà không tiếc lỗ vốn cho anh, anh vì cảm động mới giúp cậu ấy hẹn em ra ngoài.” An Noãn nguýt dài, mắng: “Sau này anh mà có uống chết ở bên ngoài, em cũng không quan tâm đâu.” Thẩm Thần Bằng nhướng mày, cong khóe môi, cười. “Em nỡ à?”
An Noãn khịt mũi, không thèm để ý đến bọn họ mà chuyên tâm vào việc giải quyết đồ ăn trước mặt.
Chuông điện thoại di động vang lên, An Noãn liếc nhìn màn hình thấy số nhà riêng của biệt thự nhà họ Thẩm gọi đến.
Cô theo bản năng nhìn sang Mạc Trọng Huy cầu cứu, Mạc Trọng Huy cầm điện thoại của cô đưa cho Thẩm Thần Bằng. Thẩm Thần Bằng nghe máy: “Ông nội, là cháu, cháu đang ở cùng với Noãn Noãn.”
“Noãn Noãn đi cả đêm không về, cháu đưa con bé đi đâu vậy?”
Thẩm Thần Bằng nói dối không chớp mắt: “Cháu đưa em ấy đi chơi mạt chược với bạn, cả đám đánh suốt đêm ạ.”
“Cháu chỉ biết chơi mấy cái thứ ấy thôi, bảo Noãn Noãn nghe máy đi.” Ông cụ hoàn toàn không nghi ngờ lời Thẩm Thần Bằng nói. Thẩm Thần Bằng đưa điện thoại cho An Noãn, và gửi cho cô một ánh mắt yên tâm.
An Noãn tiếp điện thoại, nơm nớp lo sợ gọi: “Ông ngoại” “Cháu gái, mau về nhà đi, sau này cháu đừng đi chơi cùng nó nữa, nó chẳng làm được chuyện gì đứng đắn, suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, tốt nhất là cháu về với ông đi.” “Vâng, ăn cơm xong cháu sẽ về ngay ạ.”
Cúp điện thoại, An Noãn khẽ thở hắt ra. Cô cứ như học sinh tiểu học làm gì sai, rồi về nói láo thành công với phụ huynh vậy. Ăn cơm xong, Thẩm Thần Bằng đưa cô về nhà, tất nhiên Mạc Trọng Huy sẽ không lộ diện. Mặc dù Thẩm Diệc Minh không có nhà, nhưng biệt thự nhà họ Thẩm lúc nào cũng có lính gác canh chừng rất chặt chẽ. Hắn cũng không muốn chọc giận Thẩm Diệc Minh thêm nữa, không thì sau này sẽ rất phiền toái.
“Hai đứa ôm hôn chia tay đi, anh lên xe chờ.”
Thẩm Thần Bằng nói rất mập mờ, lúc đi tới cửa, anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bèn xoay người lại nói nghiêm túc. “Huy, cậu cho anh một phòng trên tầng cao nhất nhé, không tệ.”
Chờ Mạc Trọng Huy gật đầu anh ta mới hài lòng rời đi, lúc đi khóe miệng còn treo nụ cười ranh mãnh. Mạc Trọng Huy vội vàng kéo An Noãn vào lòng, ôm chặt lấy cô. “Mạc Trọng Huy, đừng như vậy, anh hai đang chờ em đấy.” “Cứ để anh ấy chờ một lát đi, lừa anh cả đống tiền như thế cơ mà.” Hắn như đang nói đùa, ôm lấy mặt cổ rồi hôn lên môi cô. An Noãn không từ chối, cô vịn tay lên vai hắn để phối hợp, hai người hôn nhau cho đến khi cả hai đều không thở nổi nữa, Mạc Trọng Huy mới lưu luyến rời khỏi môi cô, hắn còn hôn lên mặt cô nữa. “Anh thật sự không muốn thả em đi.” “Không được, ông ngoại đang ở nhà chờ em, em về trước đây.” An Noãn lên xe của Thẩm Thần Bằng và bị anh ta trêu chọc. “Nhanh thế?”
Trên đường đi, An Noãn vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để nghe ngóng được chuyện của Thẩm Thần Bằng, mấy lần cô mấp máy môi nhưng đều không hỏi được.
Trong xe quá im ắng, An Noãn mở nhạc, lại là một bài nhạc xưa có tên là – “Ký ức độc quyền”, chỉ có một bài hát được phát lại.
Ca khúc được phát lại hai lần, Thẩm Thần Bằng đột nhiên đưa tay ra tắt đi.
“Vì sao anh chỉ nghe một bài hát này?”
Thẩm Thần Bằng nối bằng gương mặt không biểu cảm. “Anh không nghe nhạc, trước kia có một người bạn ngồi xe anh bật bài hát này, anh cũng lười đổi.” An Noãn rất muốn hỏi anh ta đó là người bạn nào, nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi. Mà cho dù không hỏi thì cô cũng có thể đoán ra được. Ai nói rằng những người sống trong giới này không thể có tình yêu đích thực, chỉ là họ chưa gặp được mà thôi. “Anh họ à, đến bây giờ anh vẫn chưa có một người bạn gái chính thức nào đâu đấy, bác gái sắp lo lắng gần chết rồi.”
Thẩm Thần Bằng cười mỉa. “Bà ấy không lo lắng đâu, bọn họ chỉ hi vọng anh không có bạn gái để tiện cho họ tìm kiếm được người thích hợp, sẽ bắt anh kết hôn luôn, đỡ được rất nhiều phiền toái.”
“Anh họ, anh hiểu lầm bác gái rồi.” “Anh ở chung với họ mấy chục năm, chẳng lẽ còn không biết hai người họ như thế nào à? An Noãn, rất nhiều điều em thấy chỉ là mặt ngoài thôi, đó là bọn họ tỏ ra cho em xem đấy.”
“Thế là sao ạ?” Thẩm Thần Bằng xoa đầu cô, cười nói: “Có rất nhiều chuyện em không biết rõ thì hơn, nếu không chỉ tăng thêm phiền não thôi. Ông nội thật lòng yêu thương em, em nhớ hiếu thảo với ông cho thật tốt, có làm tổn thương ai cũng đừng làm tổn thương trái tim của ông nội đấy.” “Thể chẳng lẽ bác hai cũng không thật lòng thương em ạ?” Thẩm Thần Bằng hơi dừng lại, anh ta nói nhỏ: “Ông ấy cũng thật lòng yêu thương em.”
Hai người vừa trở về đã thấy xe riêng của Thẩm Diệc Minh đỗ ở bên ngoài. An Noãn nhìn sang Thẩm Thần Bằng, anh ta không có ý định xuống xe.
“Em gái, em tự vào đi, anh không vào đầu, anh còn có việc.” “Anh đã về đến đây rồi, vẫn nên vào nhà chào hỏi đã chứ.” Cuối cùng Thẩm Thần Bằng cũng xuống xe cùng cô và đi vào nhà, Thẩm Diệc Minh đang ngồi uống trà với ông cụ Thẩm, Tiết Ngọc Lan vừa trở về từ bên ngoài, trông bà rất có tinh thần, có thể thấy rằng bà đang có tâm trạng tốt. “Ông ngoại, bác hai, bác gái.” An Noãn mừng rỡ chào hỏi mọi người. Thẩm Thần Bằng lại chỉ chào mỗi ông cụ Thẩm. Trên trán Thẩm Diệc Minh đầy vạch đen, trông ông có vẻ không được vui lắm. “Nghe nói anh đưa An Noãn ra ngoài cả đêm, giờ mới trở về, anh ở bên ngoài quậy phá thế nào tôi cũng mặc kệ, chẳng lẽ anh còn muốn dạy hư cả em gái anh sao?” An Noãn nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đang siết hai tay lại. Cô bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, giải thích: “Bác hai, bác hiểu lầm rồi, anh hai đứa cháu ra ngoài chơi rất vui vẻ, cháu còn kết bạn được với nhiều bạn bè tốt nữa, các anh ấy đều rất lợi hại ạ, ai cũng có chỗ đáng để cho cháu học tập.”
An Noãn đi đến ngồi xuống, thỉnh thoảng cô lại liếc sang quan sát sắc mặt của Thẩm Thần Bằng, nhưng không mảy may nhìn ra được bất cứ vẻ ưu thương nào trên gương mặt anh ta.
“Trên mặt anh có cái gì2à? Sao em cứ nhìn anh mãi thế?” An Noãn thử hỏi: “Anh không sao chứ?”
“Anh có thể có chuyện gì? Hôm qua anh uống say đúng không, đừng lo lắng, anh thường xuyên như thế mà.” Anh ta cười hì hì. An8Noãn tức giận, nói: “Sau này anh uống ít thôi, làm hại người khác cứ phải quan tâm.” Thẩm Thần Bằng đột nhiên tiến tới vuốt tóc cô và nói nghiêm túc: “Cảm ơn em gái thân yêu của anh, ba mẹ ruột6của anh cũng không đối xử tốt với anh như vậy.”
“Anh, thật ra bác gái rất yêu thương anh đấy, có thể là cách yêu không đúng thôi.”
Vẻ mặt vốn đang bình tĩnh của Thẩm Thần Bằng đột nhiên chùng xuống, anh ta3nói với giọng lạnh nhạt, “Bà ấy không yêu anh, bọn họ chỉ biết yêu mình, và chỉ vì ích lợi của bản thân.”
“Anh...”
“Được rồi, anh không muốn nhắc đến bọn họ nữa.” Mạc Trọng Huy cũng ngồi xuống bên cạnh, An Noãn5có tâm sự nên không tham gia vào cuộc nói chuyện của Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Bằng, chỉ nghe được hai người đang nói cái gì đó về dự án hợp tác. “Mạc Trọng Huy, chẳng phải anh nói hai người bọn anh không thân quen lắm sao?” Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Bằng cùng quay ra nhìn nhau cười, nói đùa. “Không quen với em thôi.”
An Noãn đá hắn một cái.
Thẩm Thần Bằng vuốt tóc An Noãn, cười nói: “Thật ra là bởi vì em nên mới quen đây, trên phương diện làm ăn, bọn anh cũng có chút hợp tác, cái tên này vì em mà không tiếc lỗ vốn cho anh, anh vì cảm động mới giúp cậu ấy hẹn em ra ngoài.” An Noãn nguýt dài, mắng: “Sau này anh mà có uống chết ở bên ngoài, em cũng không quan tâm đâu.” Thẩm Thần Bằng nhướng mày, cong khóe môi, cười. “Em nỡ à?”
An Noãn khịt mũi, không thèm để ý đến bọn họ mà chuyên tâm vào việc giải quyết đồ ăn trước mặt.
Chuông điện thoại di động vang lên, An Noãn liếc nhìn màn hình thấy số nhà riêng của biệt thự nhà họ Thẩm gọi đến.
Cô theo bản năng nhìn sang Mạc Trọng Huy cầu cứu, Mạc Trọng Huy cầm điện thoại của cô đưa cho Thẩm Thần Bằng. Thẩm Thần Bằng nghe máy: “Ông nội, là cháu, cháu đang ở cùng với Noãn Noãn.”
“Noãn Noãn đi cả đêm không về, cháu đưa con bé đi đâu vậy?”
Thẩm Thần Bằng nói dối không chớp mắt: “Cháu đưa em ấy đi chơi mạt chược với bạn, cả đám đánh suốt đêm ạ.”
“Cháu chỉ biết chơi mấy cái thứ ấy thôi, bảo Noãn Noãn nghe máy đi.” Ông cụ hoàn toàn không nghi ngờ lời Thẩm Thần Bằng nói. Thẩm Thần Bằng đưa điện thoại cho An Noãn, và gửi cho cô một ánh mắt yên tâm.
An Noãn tiếp điện thoại, nơm nớp lo sợ gọi: “Ông ngoại” “Cháu gái, mau về nhà đi, sau này cháu đừng đi chơi cùng nó nữa, nó chẳng làm được chuyện gì đứng đắn, suốt ngày chỉ biết chơi mạt chược, tốt nhất là cháu về với ông đi.” “Vâng, ăn cơm xong cháu sẽ về ngay ạ.”
Cúp điện thoại, An Noãn khẽ thở hắt ra. Cô cứ như học sinh tiểu học làm gì sai, rồi về nói láo thành công với phụ huynh vậy. Ăn cơm xong, Thẩm Thần Bằng đưa cô về nhà, tất nhiên Mạc Trọng Huy sẽ không lộ diện. Mặc dù Thẩm Diệc Minh không có nhà, nhưng biệt thự nhà họ Thẩm lúc nào cũng có lính gác canh chừng rất chặt chẽ. Hắn cũng không muốn chọc giận Thẩm Diệc Minh thêm nữa, không thì sau này sẽ rất phiền toái.
“Hai đứa ôm hôn chia tay đi, anh lên xe chờ.”
Thẩm Thần Bằng nói rất mập mờ, lúc đi tới cửa, anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bèn xoay người lại nói nghiêm túc. “Huy, cậu cho anh một phòng trên tầng cao nhất nhé, không tệ.”
Chờ Mạc Trọng Huy gật đầu anh ta mới hài lòng rời đi, lúc đi khóe miệng còn treo nụ cười ranh mãnh. Mạc Trọng Huy vội vàng kéo An Noãn vào lòng, ôm chặt lấy cô. “Mạc Trọng Huy, đừng như vậy, anh hai đang chờ em đấy.” “Cứ để anh ấy chờ một lát đi, lừa anh cả đống tiền như thế cơ mà.” Hắn như đang nói đùa, ôm lấy mặt cổ rồi hôn lên môi cô. An Noãn không từ chối, cô vịn tay lên vai hắn để phối hợp, hai người hôn nhau cho đến khi cả hai đều không thở nổi nữa, Mạc Trọng Huy mới lưu luyến rời khỏi môi cô, hắn còn hôn lên mặt cô nữa. “Anh thật sự không muốn thả em đi.” “Không được, ông ngoại đang ở nhà chờ em, em về trước đây.” An Noãn lên xe của Thẩm Thần Bằng và bị anh ta trêu chọc. “Nhanh thế?”
Trên đường đi, An Noãn vẫn luôn nghĩ cách làm thế nào để nghe ngóng được chuyện của Thẩm Thần Bằng, mấy lần cô mấp máy môi nhưng đều không hỏi được.
Trong xe quá im ắng, An Noãn mở nhạc, lại là một bài nhạc xưa có tên là – “Ký ức độc quyền”, chỉ có một bài hát được phát lại.
Ca khúc được phát lại hai lần, Thẩm Thần Bằng đột nhiên đưa tay ra tắt đi.
“Vì sao anh chỉ nghe một bài hát này?”
Thẩm Thần Bằng nối bằng gương mặt không biểu cảm. “Anh không nghe nhạc, trước kia có một người bạn ngồi xe anh bật bài hát này, anh cũng lười đổi.” An Noãn rất muốn hỏi anh ta đó là người bạn nào, nhưng cuối cùng cô vẫn không hỏi. Mà cho dù không hỏi thì cô cũng có thể đoán ra được. Ai nói rằng những người sống trong giới này không thể có tình yêu đích thực, chỉ là họ chưa gặp được mà thôi. “Anh họ à, đến bây giờ anh vẫn chưa có một người bạn gái chính thức nào đâu đấy, bác gái sắp lo lắng gần chết rồi.”
Thẩm Thần Bằng cười mỉa. “Bà ấy không lo lắng đâu, bọn họ chỉ hi vọng anh không có bạn gái để tiện cho họ tìm kiếm được người thích hợp, sẽ bắt anh kết hôn luôn, đỡ được rất nhiều phiền toái.”
“Anh họ, anh hiểu lầm bác gái rồi.” “Anh ở chung với họ mấy chục năm, chẳng lẽ còn không biết hai người họ như thế nào à? An Noãn, rất nhiều điều em thấy chỉ là mặt ngoài thôi, đó là bọn họ tỏ ra cho em xem đấy.”
“Thế là sao ạ?” Thẩm Thần Bằng xoa đầu cô, cười nói: “Có rất nhiều chuyện em không biết rõ thì hơn, nếu không chỉ tăng thêm phiền não thôi. Ông nội thật lòng yêu thương em, em nhớ hiếu thảo với ông cho thật tốt, có làm tổn thương ai cũng đừng làm tổn thương trái tim của ông nội đấy.” “Thể chẳng lẽ bác hai cũng không thật lòng thương em ạ?” Thẩm Thần Bằng hơi dừng lại, anh ta nói nhỏ: “Ông ấy cũng thật lòng yêu thương em.”
Hai người vừa trở về đã thấy xe riêng của Thẩm Diệc Minh đỗ ở bên ngoài. An Noãn nhìn sang Thẩm Thần Bằng, anh ta không có ý định xuống xe.
“Em gái, em tự vào đi, anh không vào đầu, anh còn có việc.” “Anh đã về đến đây rồi, vẫn nên vào nhà chào hỏi đã chứ.” Cuối cùng Thẩm Thần Bằng cũng xuống xe cùng cô và đi vào nhà, Thẩm Diệc Minh đang ngồi uống trà với ông cụ Thẩm, Tiết Ngọc Lan vừa trở về từ bên ngoài, trông bà rất có tinh thần, có thể thấy rằng bà đang có tâm trạng tốt. “Ông ngoại, bác hai, bác gái.” An Noãn mừng rỡ chào hỏi mọi người. Thẩm Thần Bằng lại chỉ chào mỗi ông cụ Thẩm. Trên trán Thẩm Diệc Minh đầy vạch đen, trông ông có vẻ không được vui lắm. “Nghe nói anh đưa An Noãn ra ngoài cả đêm, giờ mới trở về, anh ở bên ngoài quậy phá thế nào tôi cũng mặc kệ, chẳng lẽ anh còn muốn dạy hư cả em gái anh sao?” An Noãn nhìn thấy Thẩm Thần Bằng đang siết hai tay lại. Cô bước nhanh đến bên cạnh Thẩm Diệc Minh, giải thích: “Bác hai, bác hiểu lầm rồi, anh hai đứa cháu ra ngoài chơi rất vui vẻ, cháu còn kết bạn được với nhiều bạn bè tốt nữa, các anh ấy đều rất lợi hại ạ, ai cũng có chỗ đáng để cho cháu học tập.”
Bình luận facebook