Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
tinh-dang-320.txt
Chương 320: ANH TÌNH NGUYỆN BUÔNG TAY ĐỂ EM CÓ ĐƯỢC HẠNH PHÚC (2)
“Mạc Trọng Huy! Tôi sẽ gọi điện cho bác hại của tôi.”
“Đừng gọi, gọi rồi anh chỉ sợ cả đời này không gặp được em nữa.” An Noãn hừ lạnh. “Bảo bối, anh yêu em.” Thanh âm của Mạc Trọng Huy giống như một tiếng sét khiển An Noãn kinh ngạc, sao cái tên này lại có thể nói mấy lời sến súa2như vậy, chẳng giống hắn chút nào. An Noãn vẫn còn đang sầu muộn thì đột nhiên một tay Mạc Trọng Huy nâng cằm của cô lên, sau đó hắn cúi người, ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô.
An Noãn phản kháng lại theo bản năng, Mạc Trong Huy hơi giận, nói: “Em có thể dịu dàng một chút không hả?” “Tôi8vốn không phải người dịu dàng, anh đi mà tìm người khác.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ siết cánh tay lại, ôm cô vào lòng thật chặt, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai cô: “Không hôn, để anh ôm một chút đi!” Mạc Trọng Huy coi việc ôm cô thành một thú vui, cứ thể lẳng lặng ôm. “Mặc Trọng Huy,6anh rảnh rỗi quá phải không, làm ơn buông tôi ra.” Hắn thỏa mãn thả An Noãn ra nhưng lại nắm lấy tay cô rồi giữ chặt nó trong lòng bàn tay. “Dẫn em đi ăn đêm nhé, muốn ăn cái gì?”
An Noãn nhướng mi: “Thẩm Thần Bằng vừa mới dẫn tôi đi ăn xong.”
Mạc Trọng Huy cúi đầu cười thành tiếng, tiếng3cười sang sảng.
“Vậy cùng anh đi ăn cái gì đi. Mấy ngày rồi anh chưa ăn.” Mạc Trong Huy không hề nói quá, hắn nhớ cổ đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn bất đắc dĩ thở dài, sức ảnh hưởng của cô đối với hắn ngày càng lớn. Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn tới một nhà hàng5tư nhân, dù sắp rạng sáng nhưng có vẻ như chỉ tiệm ăn này lúc nào cũng có thể chuẩn bị cho hắn một bàn đồ ăn tinh tế. “Làm phiền rồi.” Hiểm khi Mạc Trong Huy khách khí với ai như vậy.
Rất nhanh, ông chủ đích thân bê đồ ăn lên, An Noãn ngửi mùi thơm lại cảm thấy hơi thèm ăn.
“Em có muốn ăn một chút không?” Mạc Trọng Huy hỏi, hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
An Noãn lắc đầu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Giảm béo, đừng có dụ dỗ tôi.” Hắn bật cười ha hả rồi xoa nhẹ đầu cô: “Đã gầy lắm rồi, béo một chút thì tốt hơn.” Mạc Trọng Huy lấy cho cô nửa bát cơm nhỏ, cuối cùng Án Noãn không nhịn được phải cầm đũa lên ăn. Có vẻ như hắn cảm thấy ngon miệng nên ăn rất nhiều, An Noãn cũng ăn hết nửa bát cơm của mình. Hóa ra cũng có một ngày hai người họ hòa bình như vậy, yên tĩnh mà ăn xong một bữa cơm.
An Noãn có ảo giác như cô trở lại Giang Thành, trở lại thời gian sống tại căn biệt thự nhỏ kia, trên bàn cơm là hai người họ.
“Tối hôm nay qua chỗ anh đi.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên nói một câu, An Noãn tức giận đến mức đập hắn một cái rồi rống lên: “Mạc Trọng Huy! Anh coi tôi là cái gì hả?” “Được được được, anh đưa em về nhà.” Mạc Trọng Huy không dám làm quá lên, cô chịu ăn cùng hắn một bữa cơm đã đủ khiến hắn cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Trên đường về nhà, Án Noãn ngồi ngủ gật trên xe. Chiếc xe dừng lại bên ngoài nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy không nỡ đánh thức cô dậy.
Chỉ có những lúc thế này cô mới thực sự yên tĩnh để hắn có thể ngắm nhìn gương mặt cô thật kĩ.
Đã nhiều năm như vậy mà dường như cô chẳng có một chút thay đổi nào, làn da vẫn trắng nõn nà, mềm mại, lông mi thật dài, ngay ra lúc ngủ vẫn dường như đang rung lên, nhưng chẳng biết từ lúc nào gương mặt xinh đẹp này đã không còn nụ cười nữa. Trước kia An Noãn lạc quan, tươi sáng lại thích cười. Hắn nhớ có một năm vào ngày sinh nhật của cô, hắn bận rộn từ tờ mờ sáng đến tận nửa đêm, tới tận lúc thư kí nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật của cô thì hắn lập tức gửi tin nhắn cho cô, chỉ bốn chữ đơn giản “sinh nhật vui vẻ”. Có vẻ như lúc đó cô ôm di động trên tay chỉ để chờ đợi hắn nên lập tức gọi điện lại. An Noãn ở đầu bên kia dường như vui đến mất khống chế, cười nghiêng ngả như người điên. Đó là lần đầu tiên Mạc Trọng Huy cảm thấy một cô gái có thể cười thoải mái không hề rụt rè đến như vậy. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, hình dáng đôi môi của An Noãn rất đẹp, mỗi lần hôn hắn rất thích dùng đầu lưỡi vẽ theo khuôn môi của cô.
An Noãn chớp chớp mắt, mi mắt hơi nặng nhưng khi thấy khuôn mặt phóng đại của Mạc Trọng Huy thì cô lập tức tỉnh táo lại. “Mạc Trọng Huy, anh là cầm thú à? Sao dám hôn trộm tôi?” Cô nói xong, hắn dứt khoát quanh minh chính đại hôn cô.
An Noãn cắn mạnh một cái, cắn đến mức hắn chảy máu.
Mạc Trọng Huy bị đau lập tức bất mãn nói: “Cho anh hôn một cái có sao đâu. Em có tin rằng em còn phản kháng nữa anh sẽ đè em ngay trên xe không hả?” An Noãn tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Trái tim của Mạc Trọng Huy lập tức mềm nhũn, hẳn bất đắc dĩ nói: “Không hôn không hôn nữa! Anh đưa em vào đi nghỉ.” “Không cần! Tôi tự vào, anh coi chừng bị bảo vệ bắt đấy.” Mạc Trọng Huy đen mặt, nhưng những gì cô nói là sự thật. Thẩm Diệc Minh vì muốn bảo vệ An Noãn có thể làm bất cứ điều gì, ngay cả nhà họ Mạc ông còn chẳng để vào mắt nữa là.
An Noãn chào hỏi với bảo vệ rồi cẩn thận đi vào nhà, may mà người trong nhà đã ngủ hết nên cô an toàn đi lên lầu, thế nhưng vừa mới chạm được vào tay nắm cửa thì đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái.
Sau lưng có cảm giác lạnh toát, An Noãn xoay người lại liền thấy Thầm Thần Phong đang híp mắt đứng sau lưng mình. Cô thở phào nhẹ nhõm, kêu lên: “Thẩm Thần Phong, anh làm em sợ muốn chết.”
“Chứ em nghĩ là ai hả?” Anh ta nhướng mi. An Noãn tự động bỏ qua câu hỏi kia mà hỏi ngược ngược lại: “Muộn thế này anh còn chưa ngủ đi, giả thần giả quỷ dọa ai đấy hả?” “Em đi chơi với ai? Một cô gái mà không hiểu cái gì gọi là giữ ý sao?” An Noãn khinh bỉ: “Anh Thần Bằng dẫn em ra ngoài ăn đêm, em đi chơi với anh trai mà cũng cần cái gọi là giữ ý cơ à?” “Thật không?” Chân mày của Thẩm Thần Phong thoáng giãn ra: “Thể Thẩm Bằng đâu rồi?” “Anh ấy đưa em về rồi cũng về rồi.”
“Hai người đi đâu chơi”
“Chẳng đi đâu, chỉ có đến câu lạc bộ xem bọn họ chơi mạt chược thôi.” “Nhàm chán!” Thẩm Thần Phong bĩu môi: “Tên đó cũng chỉ có mấy trò như vậy thôi, em có cảm thấy giới tính của anh ta có vấn đề không? Từ sau khi chia tay với Cố Thu thì bên cạnh nó hình như chỉ có đàn ông thôi.”
An Noãn khựng lại: “Anh nói chia tay với ai cơ?”. “Em không biết sao, một cô sinh viên Học viện điện ảnh.”
“Cô gái đó tên là gì?” Thẩm Thần Phong thuận miệng trả lời: “Cố Thu, năm đó còn là do anh giới thiệu đấy. Thằng nhóc đó mới về nước anh liền giới thiệu mấy cô gái cho nó chơi đùa một chút, ai dè thằng đó chơi rồi lại yêu thật luôn, yêu lâu dài lại muốn kết hôn, lúc bác hai biết là do ảnh giới thiệu thì suýt nữa bác ấy đánh chết anh đó.”
Cổ Thu, An Noãn âm thầm nhắc lại cái tên này, thảo nào vừa rồi ở câu lạc bộ Thẩm Thần Bằng lại có phản ứng bị thương tới vậy. “Bây giờ Cố Thu đang ở đâu?”
“Vẫn còn ở Bắc Kinh. Năm đó người trong nhà cố gắng chia rẽ bọn họ nhưng hai người họ yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng chẳng biết vì nguyên nhân gì dẫn đến chia tay. Cố Thu tốt nghiệp Học viên điện ảnh ra làm một diễn viên, đóng không ít phim truyền hình và điện ảnh nhưng chưa nổi tiếng. Cô gái đó khá thành thật, giới giải trí phức tạp không phù hợp với một cô gái như vậy, nhưng gia cảnh nhà Cổ Thu không tốt lắm nên cần kiếm tiền nuôi gia đình. Nói đi nói lại vẫn là một cô gái đáng thương, không có mệnh thái tử phi thì chẳng thể nào có được thái tử nhà chúng ta.”
“Mạc Trọng Huy! Tôi sẽ gọi điện cho bác hại của tôi.”
“Đừng gọi, gọi rồi anh chỉ sợ cả đời này không gặp được em nữa.” An Noãn hừ lạnh. “Bảo bối, anh yêu em.” Thanh âm của Mạc Trọng Huy giống như một tiếng sét khiển An Noãn kinh ngạc, sao cái tên này lại có thể nói mấy lời sến súa2như vậy, chẳng giống hắn chút nào. An Noãn vẫn còn đang sầu muộn thì đột nhiên một tay Mạc Trọng Huy nâng cằm của cô lên, sau đó hắn cúi người, ngậm lấy đôi môi căng mọng của cô.
An Noãn phản kháng lại theo bản năng, Mạc Trong Huy hơi giận, nói: “Em có thể dịu dàng một chút không hả?” “Tôi8vốn không phải người dịu dàng, anh đi mà tìm người khác.”
Mạc Trọng Huy bất đắc dĩ siết cánh tay lại, ôm cô vào lòng thật chặt, hơi thở ấm áp lướt qua bên tai cô: “Không hôn, để anh ôm một chút đi!” Mạc Trọng Huy coi việc ôm cô thành một thú vui, cứ thể lẳng lặng ôm. “Mặc Trọng Huy,6anh rảnh rỗi quá phải không, làm ơn buông tôi ra.” Hắn thỏa mãn thả An Noãn ra nhưng lại nắm lấy tay cô rồi giữ chặt nó trong lòng bàn tay. “Dẫn em đi ăn đêm nhé, muốn ăn cái gì?”
An Noãn nhướng mi: “Thẩm Thần Bằng vừa mới dẫn tôi đi ăn xong.”
Mạc Trọng Huy cúi đầu cười thành tiếng, tiếng3cười sang sảng.
“Vậy cùng anh đi ăn cái gì đi. Mấy ngày rồi anh chưa ăn.” Mạc Trong Huy không hề nói quá, hắn nhớ cổ đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Hắn bất đắc dĩ thở dài, sức ảnh hưởng của cô đối với hắn ngày càng lớn. Mạc Trọng Huy lái xe đưa An Noãn tới một nhà hàng5tư nhân, dù sắp rạng sáng nhưng có vẻ như chỉ tiệm ăn này lúc nào cũng có thể chuẩn bị cho hắn một bàn đồ ăn tinh tế. “Làm phiền rồi.” Hiểm khi Mạc Trong Huy khách khí với ai như vậy.
Rất nhanh, ông chủ đích thân bê đồ ăn lên, An Noãn ngửi mùi thơm lại cảm thấy hơi thèm ăn.
“Em có muốn ăn một chút không?” Mạc Trọng Huy hỏi, hoàn toàn nhìn thấu suy nghĩ của cô.
An Noãn lắc đầu, lạnh lùng hừ một tiếng: “Giảm béo, đừng có dụ dỗ tôi.” Hắn bật cười ha hả rồi xoa nhẹ đầu cô: “Đã gầy lắm rồi, béo một chút thì tốt hơn.” Mạc Trọng Huy lấy cho cô nửa bát cơm nhỏ, cuối cùng Án Noãn không nhịn được phải cầm đũa lên ăn. Có vẻ như hắn cảm thấy ngon miệng nên ăn rất nhiều, An Noãn cũng ăn hết nửa bát cơm của mình. Hóa ra cũng có một ngày hai người họ hòa bình như vậy, yên tĩnh mà ăn xong một bữa cơm.
An Noãn có ảo giác như cô trở lại Giang Thành, trở lại thời gian sống tại căn biệt thự nhỏ kia, trên bàn cơm là hai người họ.
“Tối hôm nay qua chỗ anh đi.”
Mạc Trọng Huy đột nhiên nói một câu, An Noãn tức giận đến mức đập hắn một cái rồi rống lên: “Mạc Trọng Huy! Anh coi tôi là cái gì hả?” “Được được được, anh đưa em về nhà.” Mạc Trọng Huy không dám làm quá lên, cô chịu ăn cùng hắn một bữa cơm đã đủ khiến hắn cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Trên đường về nhà, Án Noãn ngồi ngủ gật trên xe. Chiếc xe dừng lại bên ngoài nhà họ Thẩm, Mạc Trọng Huy không nỡ đánh thức cô dậy.
Chỉ có những lúc thế này cô mới thực sự yên tĩnh để hắn có thể ngắm nhìn gương mặt cô thật kĩ.
Đã nhiều năm như vậy mà dường như cô chẳng có một chút thay đổi nào, làn da vẫn trắng nõn nà, mềm mại, lông mi thật dài, ngay ra lúc ngủ vẫn dường như đang rung lên, nhưng chẳng biết từ lúc nào gương mặt xinh đẹp này đã không còn nụ cười nữa. Trước kia An Noãn lạc quan, tươi sáng lại thích cười. Hắn nhớ có một năm vào ngày sinh nhật của cô, hắn bận rộn từ tờ mờ sáng đến tận nửa đêm, tới tận lúc thư kí nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật của cô thì hắn lập tức gửi tin nhắn cho cô, chỉ bốn chữ đơn giản “sinh nhật vui vẻ”. Có vẻ như lúc đó cô ôm di động trên tay chỉ để chờ đợi hắn nên lập tức gọi điện lại. An Noãn ở đầu bên kia dường như vui đến mất khống chế, cười nghiêng ngả như người điên. Đó là lần đầu tiên Mạc Trọng Huy cảm thấy một cô gái có thể cười thoải mái không hề rụt rè đến như vậy. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi hồng của cô, hình dáng đôi môi của An Noãn rất đẹp, mỗi lần hôn hắn rất thích dùng đầu lưỡi vẽ theo khuôn môi của cô.
An Noãn chớp chớp mắt, mi mắt hơi nặng nhưng khi thấy khuôn mặt phóng đại của Mạc Trọng Huy thì cô lập tức tỉnh táo lại. “Mạc Trọng Huy, anh là cầm thú à? Sao dám hôn trộm tôi?” Cô nói xong, hắn dứt khoát quanh minh chính đại hôn cô.
An Noãn cắn mạnh một cái, cắn đến mức hắn chảy máu.
Mạc Trọng Huy bị đau lập tức bất mãn nói: “Cho anh hôn một cái có sao đâu. Em có tin rằng em còn phản kháng nữa anh sẽ đè em ngay trên xe không hả?” An Noãn tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Trái tim của Mạc Trọng Huy lập tức mềm nhũn, hẳn bất đắc dĩ nói: “Không hôn không hôn nữa! Anh đưa em vào đi nghỉ.” “Không cần! Tôi tự vào, anh coi chừng bị bảo vệ bắt đấy.” Mạc Trọng Huy đen mặt, nhưng những gì cô nói là sự thật. Thẩm Diệc Minh vì muốn bảo vệ An Noãn có thể làm bất cứ điều gì, ngay cả nhà họ Mạc ông còn chẳng để vào mắt nữa là.
An Noãn chào hỏi với bảo vệ rồi cẩn thận đi vào nhà, may mà người trong nhà đã ngủ hết nên cô an toàn đi lên lầu, thế nhưng vừa mới chạm được vào tay nắm cửa thì đột nhiên bả vai bị ai đó vỗ một cái.
Sau lưng có cảm giác lạnh toát, An Noãn xoay người lại liền thấy Thầm Thần Phong đang híp mắt đứng sau lưng mình. Cô thở phào nhẹ nhõm, kêu lên: “Thẩm Thần Phong, anh làm em sợ muốn chết.”
“Chứ em nghĩ là ai hả?” Anh ta nhướng mi. An Noãn tự động bỏ qua câu hỏi kia mà hỏi ngược ngược lại: “Muộn thế này anh còn chưa ngủ đi, giả thần giả quỷ dọa ai đấy hả?” “Em đi chơi với ai? Một cô gái mà không hiểu cái gì gọi là giữ ý sao?” An Noãn khinh bỉ: “Anh Thần Bằng dẫn em ra ngoài ăn đêm, em đi chơi với anh trai mà cũng cần cái gọi là giữ ý cơ à?” “Thật không?” Chân mày của Thẩm Thần Phong thoáng giãn ra: “Thể Thẩm Bằng đâu rồi?” “Anh ấy đưa em về rồi cũng về rồi.”
“Hai người đi đâu chơi”
“Chẳng đi đâu, chỉ có đến câu lạc bộ xem bọn họ chơi mạt chược thôi.” “Nhàm chán!” Thẩm Thần Phong bĩu môi: “Tên đó cũng chỉ có mấy trò như vậy thôi, em có cảm thấy giới tính của anh ta có vấn đề không? Từ sau khi chia tay với Cố Thu thì bên cạnh nó hình như chỉ có đàn ông thôi.”
An Noãn khựng lại: “Anh nói chia tay với ai cơ?”. “Em không biết sao, một cô sinh viên Học viện điện ảnh.”
“Cô gái đó tên là gì?” Thẩm Thần Phong thuận miệng trả lời: “Cố Thu, năm đó còn là do anh giới thiệu đấy. Thằng nhóc đó mới về nước anh liền giới thiệu mấy cô gái cho nó chơi đùa một chút, ai dè thằng đó chơi rồi lại yêu thật luôn, yêu lâu dài lại muốn kết hôn, lúc bác hai biết là do ảnh giới thiệu thì suýt nữa bác ấy đánh chết anh đó.”
Cổ Thu, An Noãn âm thầm nhắc lại cái tên này, thảo nào vừa rồi ở câu lạc bộ Thẩm Thần Bằng lại có phản ứng bị thương tới vậy. “Bây giờ Cố Thu đang ở đâu?”
“Vẫn còn ở Bắc Kinh. Năm đó người trong nhà cố gắng chia rẽ bọn họ nhưng hai người họ yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng chẳng biết vì nguyên nhân gì dẫn đến chia tay. Cố Thu tốt nghiệp Học viên điện ảnh ra làm một diễn viên, đóng không ít phim truyền hình và điện ảnh nhưng chưa nổi tiếng. Cô gái đó khá thành thật, giới giải trí phức tạp không phù hợp với một cô gái như vậy, nhưng gia cảnh nhà Cổ Thu không tốt lắm nên cần kiếm tiền nuôi gia đình. Nói đi nói lại vẫn là một cô gái đáng thương, không có mệnh thái tử phi thì chẳng thể nào có được thái tử nhà chúng ta.”
Bình luận facebook