• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Truyền Thuyết Đô Thị (1 Viewer)

  • Phần1 Người chết tỉnh dậy trong quan tài

Kể cho các bạn nghe truyện ma đô thị mà người con của Bắc Kinh từng nghe nha.

Mọi người đều biết Bắc Kinh là một thành phố lớn, kiểu người gì cũng có, là một người con của Bắc Kinh dĩ nhiên bạn bè mà tôi quen biết trải dài từ nam tới bắc, chuyện được nghe kể cũng rất nhiều.

Câu chuyện thứ 1 ở Hàm Đan, Hà Bắc : Người chết tỉnh dậy trong quan tài.

Khoảng tháng 11 năm 2020, trời Bắc Kinh trở lạnh, tôi và một người bạn ở Hàm Đan tên là Tiểu Vũ đang nói chuyện với nhau về cương thi, sau đó lại mở rộng cuộc trò chuyện sang đến chủ đề về những chiếc quan tài, thay vì tiếp lời như nãy giờ, cậu ấy lại đột nhiên im lặng rất lâu, tôi cho rằng hình như đã đụng chạm đến chuyện buồn trong lòng cậu ấy, cho nên liền hỏi: “Sao vậy?”

“Bách Tùng, tôi không có buồn, chỉ là đang nhớ tới chuyện trước kia, để tôi kể cậu nghe vậy, chuyện này có liên quan đến một chiếc quan tài.”

Sau đó, Tiểu Vũ đã kể cho tôi nghe một câu chuyện rất khó tin.

Năm 2019, lúc đó tôi đang học cấp 3, nhà tôi nằm ở huyện Nguỵ, Hàm Đan, bình thường tôi đi học ở thành phố, ngày 12 tháng 11 tôi nhận được một cuộc gọi ở nhà nói là cậu tôi mất rồi, kế đó tôi liền vội xin nghỉ để trở về.

(Ngụy huyện là một huyện thuộc địa cấp thị Hàm Đan, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc.)

Cậu tôi là một công nhân viên chức, cả đời trong sạch, con trai cũng học hành thành tài, năm đó anh ấy đang chuẩn bị thi đại học, cả nhà sợ anh ấy đau lòng, bèn giấu chuyện này đi.

Bên cạnh không có con trai trông linh cữu vậy thì không được, cho nên tôi đành thay anh họ mình chịu tang, sau khi tất cả đều đã chuẩn bị ổn thoả, tôi bắt đầu ở bên quan tài trông coi, bởi vì việc này đến tối cũng không được rời khỏi, vậy nên suốt mấy ngày liền đều là một mình tôi túc trực ở lễ đường.

Về sau không thể không nói với anh họ tôi, bấy giờ anh ấy mới trở về, thế là lễ đường lúc này mới có hai người trông coi.

Ban ngày, mọi người đều đến nhìn mặt cậu tôi lần cuối, tôi và anh họ cầm gậy đại tang, mặc trang phục trắng, đầu đội mũ trắng quỳ phục hai bên linh cữu, tiếng khóc thảm thiết của phụ nữ, người già, trẻ con... không ngừng vang lên bên tai.

Tối đến, người thân bạn bè đều phải về nhà, chúng tôi lại không thể về, tôi và anh họ bắt buộc phải tiếp tục ở lại trông coi, sau khi họ đi, chúng tôi cũng tìm đại một góc nào đó, vòng tay ôm lấy vai rồi chợp mắt một lát, bởi vì hai chúng tôi đã mệt cả một ngày dài rồi.

Trước khi mọi người về hết, thầy chủ trì tang sự có nói, bảo hai người chúng tôi tối đến ở lại trông coi thì phải để ý đến lũ mèo hoang một chút.

Mặc dù không nói cụ thể, nhưng chúng tôi đều đã lớn cả rồi, có thể hiểu được điều này có nghĩa là gì, chính là sợ mèo hoang kinh động đến thi thể, khiến xác chết bật dậy.

Tất nhiên, có thể nói đây là mê tín, hoặc là phong tục nhưng cả hai chúng tôi đều ghi nhớ trong lòng, vẫn rất lưu ý.

Khoảng 8 giờ tối, anh họ tôi bởi vì quá đau lòng nên đã nói: “Anh đến sảnh lớn một lúc.”

Nhà tang lễ này của chúng tôi có một cái sảnh lớn, cộng thêm một sảnh nhỏ, anh họ này của tôi muốn đến sảnh lớn, tôi bèn ở lại trông coi quan tài ở sảnh nhỏ.

Buổi tối rất yên tĩnh, toàn bộ nhà tang lễ đều phát đi phát lại chú đại bi, và các bài phật pháp.

Cả gian phòng vắng lặng càng làm cho tiếng kinh phật rót vào tai trở nên kỳ ảo hơn, như thể nó đang bao trùm cả nhà tang lễ vậy.

Tầm khoảng 12 giờ, bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng mèo kêu, mặc dù tôi rất buồn ngủ nhưng vẫn còn chút ý thức, tôi nhanh chóng ngồi bật dậy, nhìn thấy một con mèo hoang màu đen, gầy gò, bẩn thỉu từ bên ngoài ô cửa kính chạy tới.

Cổ họng nó phát ra âm thanh khàn khàn, không giống với những con mèo khác, giọng của nó hệt như móng tay đang cào vào thân cây khô cằn, hơn nữa nó còn ngồi bên ngoài cửa sổ nhìn chằm chằm vào tôi, cùng với chiếc quan tài sau lưng tôi.

Tôi muốn đuổi nó đi, nên tôi từ sảnh nhỏ bước đến sảnh lớn chuẩn bị mở cửa đi vòng ra chỗ cửa kính của sảnh nhỏ, đuổi nó đi. Lúc ra ngoài sảnh lớn, tôi thấy anh họ vẫn đang ngủ mê mệt nên không đánh thức anh ấy.

Nào ngờ tôi vừa mở cửa ra con mèo đã đứng sẵn ở cửa, nó lập tức chui qua khe cửa đi vào, rồi chạy nhanh tới sảnh nhỏ.

Tôi khẩn trương hét lên: “Anh, con mèo chui vào trong rồi.”

Anh họ giật mình tỉnh lại, vội cùng tôi chạy vào trong sảnh nhỏ, con mèo đó đang đứng ở chỗ quan tài, quay đầu nhìn chúng tôi rồi kêu lên một tiếng, vẫn là cái giọng khàn khàn đó, như con dao cắt lấy vỏ cây mục nát, kéo theo một âm thanh rất dài.

Sau đó nó liền phóng đến chỗ chúng tôi, rồi lại chạy thẳng về phía cửa, chui ra ngoài.

Nói thật, lúc đó mặc dù tôi đã là học sinh cấp 3, anh họ tôi cũng vậy, đang lúc tuổi trẻ khí thế hừng hực, nhưng vẫn cảm thấy rất quỷ dị, trong lòng có chút hoảng loạn, dáng vẻ của con mèo đó cùng với tiếng kêu của nó đều vô cùng doạ người.

Hai chúng tôi liền ở lại trong sảnh nhỏ cùng nhau trông giữ, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiếp sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng: cộc, cộc, cộc.

Ba tiếng gõ rất nhịp nhàng, giống như có ai đó từ bên trong dùng tay gõ vào vách quan tài vậy.

Lúc đó cả hai chúng tôi đều toát mồ hôi lạnh, không ai bảo ai lập tức chạy ra khỏi sảnh nhỏ, nhưng có thể đi đâu chứ, chỉ có thể chịu đựng đến khi trời sáng.

Sau đó, bên trong quan tài lại truyền đến tiếng kẽo kẹt, hệt như tiếng móng tay cào lên ván gỗ vậy.

Lúc này, chúng tôi cũng không thể ngồi yên được nữa, vội bật hết tất cả các đèn lên, cùng thu mình vào trong một góc ở sảnh lớn, cứ chịu đựng như vậy mãi đến 7 giờ sáng.

Cả một đêm không ngủ, cộng thêm tinh thần căng thẳng, tôi và anh họ đều đã mệt lừ, bụng dạ cũng cảm thấy rất khó chịu, hơn nữa cả nhà tang lễ đều vắng lặng, bất cứ âm thanh nhỏ nào cũng có thể nghe được rõ ràng, đêm qua hai người chúng tôi cùng nhau trốn vào một góc, không ai nói với ai câu nào, đều lặng lẽ quan sát cánh cửa chỗ sảnh nhỏ.

Đặc biệt là anh họ tôi, cả người không ngừng run rẩy, miệng cứ lầm bầm nói: “Ba, ba có thể đừng doạ bọn con không, bọn con đến trông coi linh cữu cho ba, ngày mai sẽ tiễn ba đi, đừng doạ bọn con nữa, đừng doạ nữa.”

Ngày hôm sau buổi lễ lại bắt đầu, người thân bạn bè lần lượt đến viếng vào lúc 7 giờ sáng, quá trình vẫn giống như hôm qua, có điều tôi và anh họ bởi vì chuyện xảy ra đêm qua mà sắc mặt rất tệ, người lớn thấy vậy thì cho chúng tôi ra ngoài một lát, hai chúng tôi vội vã tìm một chỗ ít người, hút điếu thuốc trò chuyện một lát.

Anh họ tôi lúc này mới nói, Tiểu Vũ, chuyện hôm qua không bình thường đúng không, con mèo vừa đến thì xảy ra chuyện.

Tôi còn có thể nói gì nữa, vội vàng an ủi anh họ: “Ôi dào, hôm qua hai chúng ta thức khuya trông coi linh cữu đã quá mệt rồi, không có gì đâu, chỉ là một con mèo thôi mà, có thể là thấy trong này đèn sáng nên muốn chui vào tìm thức ăn, mèo hoang đều như vậy cả.”

Anh họ cũng hiểu ý nên không đào sâu chuyện này nữa, thế nhưng trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ, đêm qua chúng tôi đã nghe thấy những âm thanh không nên có.

Sau đó cũng đến lúc khiêng quan tài đến an táng ở phần mộ tổ tiên, hai chúng tôi từ trong đám đông đi đến bên cạnh quan tài giúp một tay, cũng chỉ có người thân mới được đứng bên cạnh quan tài ở khoảng cách gần như vậy để giúp đỡ một số việc.

Lúc mọi người khiêng xác ra, tôi và anh họ lập tức run rẩy cả người, não kích động như bị điện giật, bởi vì chúng tôi nhìn thấy trong vách quan tài có thêm rất nhiều vết cào.

Lễ an táng vẫn tiếp tục được tiến hành, chúng tôi cũng bị kéo theo bận rộn không dứt, nhưng trong lòng ai nấy đều không yên, cứ luôn nghĩ đến chuyện đêm qua, bởi vì chỉ có chúng tôi biết tối qua đã xảy ra chuyện gì, tôi và anh họ đều tin rằng vào tối đêm qua, người chết trong quan tài, thật sự đã tỉnh dậy
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom