Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 881-885
CHƯƠNG 881: ANH KHÔNG ĂN CƠM SAO!?
Trong mắt người khác, Lý Phàm là cấp dưới của Hà Băng, chỉ có Hà Băng biết nói cô là cấp dưới của Lý Phàm thì chẳng có gì là quá đáng cả.
Hà Băng cố gắng làm hòa hoãn bầu không khí: “Ba mẹ nay ra tay làm cơm nhé.”
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp nhớ ra là vẫn chưa nấu cơm, lúc này họ mới bắt đầu đi nấu, Hà Băng mỉm cười nói với Lý Phàm: “Mẹ tôi nấu thịt kho ngon cực, nói ngon số hai thì không ai dám giành số một, lát nữa anh hãy ăn nhiệt tình vào nhé.”
Lý Phàm gật đầu, cậu Trần khó chịu trong lòng, anh ta đâu phải người chết, tại sao Hà Băng cứ xem anh ta là không khí chứ?
Để chứng minh sự tồn tại của mình, anh ta xoa tay và bắt đầu nói: “Băng…”
Chữ Băng còn chưa nói hết câu, đã thấy sắc mặt Hà Băng lạnh lùng, cô quay sang nói với cậu Trần: “Xin anh đừng có gọi tên của tôi.”
Cậu Trần sững lại, lúc người ta nói chuyện với Lý Phàm thì tươi cười hớn hở còn nói chuyện với anh thì lập tức đổi thái độ.
Cậu Trần cười gượng nói: “Tôi biết trong lòng em đang chán ghét tôi nhưng em cũng không cần phải tỏ vẻ thân thiết với anh ta như vậy, chúng ta cũng có thể trò chuyện mà.”
Hà Băng thản nhiên nói: “Giữa tôi và anh chẳng có chuyện gì để tán gẫu cả, tôi chỉ mong anh về sớm một chút mà thôi, được vậy là tôi cảm ơn Bồ Tát rồi.”
Cậu Trần nhìn Lý Phàm với vẻ mặt tràn đầy sự oán hận, cho rằng chính Lý Phàm đã cướp mất sự nổi bật của anh ta, anh ta xoay tròn chìa khóa xe Maserati trong tay nói: “Băng, lát nữa ăn cơm xong, tôi đưa em đi hóng gió nhé, em làm việc cả ngày cũng nên thư giãn một chút.”
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đi dạo với anh ấy.” Hà Băng hờ hững từ chối, cô biết cậu Trần là loại người gì, tóm lại là cô sẽ không đồng ý đi hóng gió cùng cậu ta.
Lần trước, đối phương lần đầu tỏ tình với cô, cô đã từ chối rồi, sang lần thứ hai, đối phương vẫn tỏ tình, thậm chí còn hành động nữa.
Nếu không phải Hà Băng biết thế võ cầm nã thủ thì đã sớm bị đối phương lợi dụng rồi, cho nên với cô mà nói cậu Trần chẳng khác gì những tên lưu manh.
Vẻ mặt của cậu Trần vô cùng ảm đạm, người ta thà đi dạo với một người bình thường chứ không thèm đi hóng gió với anh ta, điều này khiến anh ta rất tức giận.
Chẳng lẽ anh ta không bằng một tên ranh con còn hôi miệng sữa sao? Đối lại là người khác thì đã đồng ý với anh ta từ lâu rồi, nhưng Hà Băng thì không như vậy.
Lý Phàm phớt lờ ánh mắt chứa đầy sát khí của cậu Trần, nếu ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt ấy có thể giết anh cả trăm lần, nhưng anh giết chết đối phương một lần như vậy là đủ rồi.
Cậu Trần cười khẩy nói: “Anh Lý có xe không?”
Lý Phàm cười nói: “Có xe.”
“Vậy chìa khoá xe đâu?” Cậu Trần chế nhạo.
Lý Phàm không phô trương sự giàu có của mình, mặc dù có chìa khóa xe nhưng không nhất thiết phải so bì với đối phương, trong mắt anh, đối phương chẳng khác nào một thằng hề đang diễn trò.
Cậu Trần thấy đối phương không lên tiếng, trong tiềm thức liền cho rằng Lý Phàm không có chìa khóa xe nên lập tức chế nhạo: “Ha ha, tôi biết anh không có chìa khoá xe, tôi còn tưởng anh lợi hại thế nào kết quả cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Lý Phàm nghe xong chỉ cười và nhìn cậu Trần như đang nhìn một tên ngốc.
Cậu Trần cảm nhận được ánh mắt chế giễu đó của Lý Phàm cuối cùng cũng bộc phát bằng cách khiêu khích Lý Phàm: “Thằng ranh, tao nhìn mày là thấy ngứa mắt, có bản lĩnh thì đánh với tao một trận, ai thua thì cút khỏi đây.”
Anh ta chủ yếu là vì không tìm được cơ hội để đuổi Lý Phàm nên lúc này mới sử dụng hạ sách đó.
Lý Phàm nghe đến đó thì có hơi sửng sốt nhưng không hề e ngại chút nào mà ngược lại còn cảm thấy có phần thú vị, anh đã bỏ qua cho đối phương nào ngờ đối phương lại không tha cho anh.
Nếu đối phương đã chọn cách thức giải quyết mà anh am hiểu nhất thì anh vừa hay có thể cho đối phương được mở rộng tầm mắt.
“Được thôi.” Lý Phàm trả lời một câu dứt khoát.
Mà Hà Băng cũng không ngăn cản, cậu Trần còn không đánh lại cô thì nói gì đến việc làm đối thủ của Lý Phàm nhưng cô vẫn lên tiếng cho có: “Anh đừng có quá đáng.”
Cậu Trần nhếch miệng cười nói: “Không phải là tôi quá đáng mà là thằng ranh này không nể mặt tôi, một khi đã như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết sự lợi hại của mình.”
Lý Phàm thấy thế thì hết biết nói gì với cậu Trần, không biết phải dùng lời nào để miêu tả đối phương nữa, cậu Trận làm như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng khi thấy đối phương thích tìm đến cái chết như vậy thì tội gì anh không thỏa mãn nguyện vọng của đối phương.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp thấy thể chất của Lý Phàm không bằng cậu Trần thì lập tức an tâm, nói: “Hai người đi ra ngoài đánh nhau đi, đừng làm bể đồ ở đây.”
Bà ta cho rằng chắc chắn Lý Phàm sẽ không phải là đối thủ của cậu Trần và so với trận đấu này thì bà coi trọng đồ đạc trong nhà hơn.
Cậu Trần ngoắc tay với Lý Phàm, Lý Phàm đành gượng cười, nếu đối phương đã khiêu khích mình như thế thì anh phải cho đối phương biết thế nào là trời cao đất rộng, anh không từ chối nữa mà dứt khoát đi theo ra ngoài.
Đi đến hành lang, cậu Trần liếc Lý Phàm với ánh mắt khinh thường, nói: “Thằng ranh, đừng bảo là tao ăn hiếp mày, tao cho mày đánh trước đấy, tao đã từng luyện tán thủ mấy năm rồi.”
Lý Phàm mỉm cười, cậu Trần có dự cảm không tốt khi nhìn thấy nụ cười của Lý Phàm, anh ta cảm thấy nụ cười của đối phương dường như có ẩn ý gì đó.
Anh ta đột nhiên có linh cảm xấu, chắc tên này không phải giả heo bắt cọp đấy chứ? Anh ta lắc đầu, nghĩ thầm có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, một người bình thường thì ghê gớm đến đâu chứ?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khi đang chiến đấu, cậu Trần liền cảm giác được mình đã bất cẩn, một sải chân của Lý Phàm mang theo cả tiếng gió, ít nhiều gì cũng doạ cho cậu Trần sợ một chập.
Cậu Trần cũng không lo được nhiều như vậy, sắc mặt của anh ta lập tức nghiêm túc, giơ tay lên theo bản năng, Lý Phàm đấm vào hai cánh tay của đối phương.
Tuy nói quyền là để thủ nhưng cậu Trần cũng đã chịu thiệt không ít, kể từ khi chặn cú đấm này, anh ta đã cảm thấy hai cánh tay của mình tê cứng, gần như mất khả năng di chuyển.
Cậu Trần trợn mắt há mồm nhìn Lý Phàm, vẻ mặt khó tin, bị điều đó làm cho vô cùng kinh ngạc.
“Tiếp đi, yếu ớt vậy sao?” Cậu Trần nghĩ rằng Hà Băng vẫn đang theo dõi nên trong tiềm thức vẫn làm ra vẻ, cố ý giả vờ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Vậy sao, vậy thì tôi sẽ đánh mạnh thêm chút nữa.”
Cậu Trần chợt biến sắc, anh ta vội vàng nâng cánh tay lên, lần này anh ta cảm thấy cánh tay mình như muốn phế bỏ, một quyền đó của đối phương thật sự quá mạnh, gần như không phải là thứ sức mạnh mà con người có thể đỡ được.
“Đau chết mất.” Sau đó, cậu Trần bắt đầu lăn lộn trên mặt đất không ngừng, anh ta nhìn chằm chằm Lý Phàm như đang nhìn thấy quỷ, không màng đến hình tượng mà kêu gào, hình tượng cao lớn lại một lần nữa bị phá vỡ.
CHƯƠNG 882: LẠI TIÊU CHUẨN KÉP RỒI
Cậu Trần không ngờ Lý Phàm lại mạnh như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin mọi thứ trước mắt đều là sự thật.
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên lạnh lẽo, có bao nhiêu người vây xem như vậy, anh ta đã triệt để mất đi thể diện bởi Lý Phàm.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp vô cùng bất ngờ, bà ta cho rằng Lý Phàm không phải là đối thủ của cậu Trần nhưng hiện tại, bà ta đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mình về Lý Phàm.
Người đàn ông trung niên cũng rất kinh ngạc, không khỏi buồn bực trong lòng, chẳng lẽ cấp dưới của con gái mình đều lợi hại như vậy sao?
Lý Phàm thản nhiên nói: “Giờ thì anh đã thua, anh có thể rời khỏi đây được rồi.”
Cậu Trần sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vừa rồi anh ta đã cá với Lý Phàm ai thua sẽ rời khỏi đây, nhưng bây giờ, rõ ràng là anh ta đã thua.
Hà Băng thích thú nhìn cậu Trần, nếu đối phương có thể tự giác rời đi thì quá tốt.
Cậu Trần lập tức bắt đầu thể hiện sự mặt dày mày dạn của mình, ậm ừ: “Ai nói tôi thua, tôi chưa từng thua.”
Lý Phàm cũng không lấy làm bất ngờ lắm, anh đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nếu bây giờ đối phương bỏ đi thì lúc nãy đã không làm cái trò mất mặt như vậy rồi.
Lý Phàm giễu cợt nói: “Vừa rồi, anh đã nói ai thua thì phải đi, sao bây giờ lại trở mặt không thừa nhận?”
“Thua chính là thua, còn ở đây giở trò, tôi ghét nhất là loại người giở trò như anh.” Hà Băng tức giận liếc, cô không muốn nhìn cậu Trần, cô chỉ ước gì đối phương rời khỏi đây.
Vẻ mặt của cậu Trần trông vô cùng xấu hổ, nếu đổi lại là lúc này thì anh ta sẽ lập tức thay đổi ý định, nhưng nếu đổi ý thì không chỉ xấu hổ mà còn tạo cơ hội cho Lý Phàm ở cùng Hà Băng.
Nếu anh ta rời đi thì chẳng phải cho người ta thấy là anh ta không bằng Lý Phàm sao?
Lúc này, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đứng lên nói đỡ cho cậu Trần: “Không ai được đuổi cậu đi, cậu là khách, sao có thể đuổi khách chứ.”
Cậu Trần như bắt được vàng, sao anh ta lại quên việc mẹ của Hà Băng về phe mình nhỉ, trong lòng anh ta thầm cảm ơn mẹ vợ tương lai.
Hà Băng cũng hết cách với mẹ mình, người mà cô ghét thì mẹ cô lại càng muốn giữ lại, còn người mà cô thích thì bà ta lại càng cố tình đuổi đi.
Lý Phàm giật giật khoé miệng, thái độ của người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đó rõ ràng là có chút tiêu chuẩn kép, anh cũng là khách nhưng lúc nãy đối phương cũng đã đuổi anh đi đó thôi.
Đã vậy còn tỏ ra khách sáo với cậu Trần nhưng anh cũng chẳng bận lòng, dù sao ở đây, cậu Trần cũng là người có thân phận lại còn mang quà đến trước.
Cậu Trần vui mừng khôn xiết, biết mình được giữ lại, anh ta liền đắc ý liếc nhìn Lý Phàm, hừ một tiếng nói: “Chậc, cho dù có bản lĩnh đi nữa thì anh cũng không phải là đối thủ của tôi, chẳng phải sao?”
Lý Phàm sau khi nghe xong cũng không thèm để ý mà chỉ xem như đang nói chuyện với một thằng ngốc, đối phương có đắc ý đi nữa thì cũng chỉ là nhất thời thôi.
Lúc này, bữa ăn đã chuẩn bị xong, mọi người đã ngồi vào bàn, mặc dù ngoài mặt Lý Phàm cùng cậu Trần đều không nói chuyện, nhưng lại không ít lần giao đấu với nhau bằng ánh mắt.
Cậu Trần gắp một cái đùi gà cho Hà Băng cười nói: “Nào, ăn cái đùi gà này đi.”
Hà Băng rất phản cảm với cậu Trần, đừng nói là quà mà đối phương đưa tới, cho dù là chân gà thì cô cũng sẽ không nhận, cô lại gắp chân gà bỏ vào bát của Lý Phàm.
Lý Phàm cười gượng trong lòng, cô làm vậy chẳng phải đã biến anh thành tấm chắn hứng những lời chỉ trích của người ta sao?
Nhưng anh không tức giận, anh cũng rất phản cảm với thái độ của cậu Trần, nếu làm vậy mà chọc tức được cậu Trần thì cũng vui.
Cậu Trần cực kỳ khó chịu trong lòng khi nhìn thấy cảnh này, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm, như muốn ăn thịt Lý Phàm đến nơi vậy, Lý Phàm thì vờ như không thấy gì.
“Ăn nhiều một chút.” Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp không thèm ngó ngàng gì đến Lý Phàm mà cứ gắp món cho cậu Trần.
Cậu Trần nghĩ mình đã có mẹ vợ tương lai về phe nên không việc gì phải lo, cho dù Lý Phàm có lợi hại đi nữa cũng vô dụng.
Đột nhiên cửa lại vang lên khiến tất cả mọi người sững sờ, hiển nhiên là không biết hôm nay vẫn còn người đến đây.
Hà Băng ở gần nên đi mở cửa, vừa nhìn thấy chàng trai đứng bên ngoài, sắc mặt cô lập tức sa sầm, trực tiếp quay về chỗ của mình.
“Chị.” Chàng trai đó xoa hai tay, gượng cười nói.
Cậu Trần thấy đó là một người đàn ông, còn tưởng rằng có tình địch khác nên không khỏi tăng thêm áp lực, khi nghe đối phương gọi Hà Băng là chị anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cũng cân nhắc rõ ràng, người này nhất định là em trai của Hà Băng, vì lấy lòng cậu em vợ tương lai, cậu Trần tỏ ý tốt đưa một điếu thuốc, nói: “Chào cậu, cậu là em trai của Hà Băng à, rất vui được gặp cậu, tôi là bạn của chị cậu.”
EQ của cậu Trần rất cao, cũng rất mồm mép nên lập tức đon đả chào hỏi.
Chàng trai kiêu ngạo nhận lấy, khi nhìn thấy ký hiệu trên điếu thuốc, cậu ta liền biết đây là loại thuốc đắt tiền, cậu ta lại quan sát một thân hàng hiệu của cậu Trần, hai mắt lập tức sáng lên.
Lý Phàm đột nhiên nhận ra bầu không khí bắt đầu khác lạ, hình như từ khi cậu chàng này xuất hiện thì bầu không khí bắt đầu có biến hóa tinh tế.
Điều này làm cho Lý Phàm có chút khó hiểu, Lý Phàm cho rằng trong chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó.
Người đàn ông trung niên lập tức để đũa xuống, vẻ mặt u ám, không còn tâm trạng mà gắp thức ăn còn người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng tỏ thái độ khác thường, không thèm liếc người đàn ông một cái.
“Ai chà chà, nhà mình ăn cơm rồi à, mọi người cũng không gọi con.” Chàng trai cười sằng sặc nói.
Hà Băng thản nhiên đáp: “Em về làm gì, em không phải người nhà này.”
Lần này cậu Trần cũng không hiểu gì luôn, nhưng anh ta nhìn thấy bầu không khí khác lạ nên cũng không nói tiếng nào.
Chàng trai cà lơ phất phơ tìm một chiếc ghế và ngồi xuống, lấy trong túi ra một lá bùa hộ mệnh, cười giả lả, nói với người phụ nữ trung niên xinh đẹp: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, đây là lá bùa bình an mà con mua cho mẹ.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp hơi sửng sốt, lúc này mới nhận lấy.
Người đàn ông trung niên liền giật lấy lá bùa bình an, hừ một tiếng: “Em còn nhận đồ của nó làm gì, nó là đồ ăn cháo đá bát, lúc trước nó có tiền cỡ đó mà còn chưa mua được thứ gì tốt cho em, thứ này nhất định là đồ vỉa hè.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nghe xong cũng cười nói: “Dù sao cũng là con nó mua về, nói gì đi nữa thì nó cũng biết hiếu thuận với em, việc gì phải làm gắt như vậy.”
Chàng trai gật đầu cái rụp, người đàn ông trung niên tức giận quát: “Đều là do em làm hư nó, em cứ nuông chiều nó như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị nó làm liên luỵ.”
Chàng trai cười mỉa nói: “Ba, đừng tức giận nữa, đây là Kiếm Nam Xuân mà con mua cho ba, con biết ba thích uống vị này nhất mà.”
CHƯƠNG 883: THẰNG CON PHÁ CỦA
Người đàn ông trung niên thấy chai rượu Kiếm Nam Xuân mà đối phương đưa, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, ông ta mỉa mai: “Hôm nay chồn cáo chúc tết gà như vậy chẳng phải có lòng tốt gì cho cam, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Làm gì có chuyện gì chứ, đương nhiên là không có rồi.” Chàng trai xua tay nói.
Người đàn ông trung niên hờ hững nói: “Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nhìn dáng vẻ của con thì rõ ràng là có chuyện rồi, nhanh nói đi.”
Chàng trai lúc này mới ngả bài, nói rõ: “Đợt này con về, cần gấp 90 tỷ để trả nợ”.
“90 tỷ? Trả nợ.” Người đàn ông trung niên nghe xong gần như tức điên lên, nếu đối phương mượn 90 tỷ, ông ta nhất định sẽ không đưa nhưng đối phương lại còn nói dùng 90 tỷ đó để trả nợ.
Ông ta cũng hiểu được ý tứ trong đó, ông ta có phải đồ ngu đâu mà không hiểu, rõ ràng là con ông ta đang thiếu nợ người khác.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Người đàn ông trung niên sầm mặt chất vấn: “Đánh bạc thì cứ đánh bạc, tại sao lại đi vay tiền?”
“Con cũng chịu. Lúc đầu thấy thua nhiều quá muốn gỡ lại, kết quả ai ngờ càng đánh càng thua thảm hơn.” Chàng trai bất lực nói.
Đến lúc Lý Phàm mới hiểu tại sao nhà Hà Băng không muốn gặp thành viên trong nhà này, hoá ra đối phương là một con bạc, nói thật nếu trong nhà mà có con bạc như vậy thì có thể nói là vô cùng xui xẻo.
Người đàn ông trung niên cất giọng lạnh lùng: “Không có, mày tìm ai thì tìm, đừng có tìm cái nhà này.”
Ông ta hận không thể đuổi thằng con phá của này đi, phải chăng ông trời cố ý phái thằng con trời đánh này đến để hành hạ bọn họ, chẳng những không lo làm ăn mà còn liên tục mượn tiền đi đánh bài.
Ngay cả cậu Trần sau khi nghe xong chuyện này cũng không khỏi thở dài: “Người anh em, cậu chơi lớn thật đấy, thua một lần 30 tỷ.”
Dù giàu có nhưng anh ta vẫn chưa đến mức có thể đánh bạc với số tiền lớn như vậy, nếu anh ta không còn 30 tỷ chắc anh ta sẽ suy sụp.
Người đẹp trung niên chết trân tại chỗ, bà ta cho rằng mình đã nghe nhầm, hỏi lại: “Con đừng có hù dọa cả nhà, sao con lại đi đánh bạc hả, lại còn thua nhiều như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ, con không có lừa mẹ, hôm nay là thời hạn cuối cùng, nếu con không kiếm được 30 tỷ thì cái mạng hèn này của con coi như xong.” Chàng trai sụt sịt nói.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp tức giận ngất đi, bà còn tưởng rằng con trai lạc đường biết quay lại, ai ngờ đối phương vẫn ngựa quen đường cũ, khiến bà tức chết.
Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh như băng nói: “Chẳng liên quan gì đến tao hết, mày có lao vào đầu xe chết cũng không ai cản.”
Tuy rằng biết làm như vậy là tuyệt tình nhưng trước kia, ông ta đã cảnh cáo đối phương vô số lần, nhưng đối phương vẫn cứ khăng khăng không hối cải, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta không muốn quản nữa.
Huống hồ ông ta không có nhiều tiền như vậy, dù có đi mượn thì đoán chừng ông ta sẽ phải tận dụng hết mọi mối quan hệ mà ông ta có, tất nhiên vẫn phải nhờ vả mà ông ta thì lại không thích làm những chuyện như vậy.
Chàng trai vô thức nhìn Hà Băng, cười khan nói: “Chị ơi, em biết chị sẽ không bỏ mặc em.”
“Lần này là mày tự làm tự chịu, hơn nữa tao không phải chị mày.” Hà Băng tức giận liếc, sự kiên nhẫn của cô đã bị đối phương làm cho tiêu tan từ lâu rồi.
Chàng trai lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lập tức giang hai tay nói: “Haizz, mọi người không giúp tôi thì bọn họ cũng sẽ tìm người nhà để đòi, dù sao cũng là con dại cái mang, mọi người không cứu tôi thì mọi người cũng sẽ gặp chuyện mà thôi.”
Người đàn ông trung niên tức đến toàn thân run rẩy, không phải ông ta sợ mình sẽ gặp nguy hiểm, mà là những lời của đối phương khiến ông ta cực kỳ thất vọng đau khổ, ông ta không ngờ mình lại nuôi phải một thằng con ăn cháo đá bát.
Lý Phàm thấy chàng trai vẫn không chịu hối cải, còn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ đòi tiền thì không khỏi cảm thấy đối phương buồn cười.
Lúc này, đối phương còn ở đây uy hiếp người, chỉ sợ đối phương cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Ngoài đe doạ ra cậu còn làm được gì khác không?” Tuy rằng đây là việc nhà người ta, nhưng Lý Phàm cũng thấy chướng tai gai mắt, chất vấn.
Chàng trai biến sắc, khi nhìn thấy Lý Phàm là một người xa lạ thì lập tức khinh thường nói: “Anh là ai, chuyện nhà chúng tôi thì liên quan gì đến anh?”
“Tuy rằng tôi không xen vào chuyện nhà của các người nhưng cậu ở bên ngoài gây hoạ, không chịu tự mình cảnh tỉnh lại còn ở đây mà bức ép người thân thì cậu có khác gì cầm thú chứ?” Lý Phàm thản nhiên nói.
Cậu Trần thấy một màn như vậy thì vô cùng sảng khoái trong lòng, anh ta ;ập tức nổi hứng xem náo nhiệt, nếu Lý Phàm chết bởi tay chàng trai thì quá tốt.
Như vậy, anh ta không cần phải bận tâm để loại bỏ tình địch, đúng là vẹn cả đôi đường.
Lý Phàm nắm lấy con dao găm của đối phương bằng hai ngón tay, khi chàng trai rút con dao ra thì phát giác con dao của mình như bị kẹp chặt, dù cố gắng thế nào anh ta cũng không thể lay chuyển được.
Chàng trai lộ ra vẻ mặt nặng nề, mồ hôi tuôn đầy trán.
Lý Phàm đột nhiên dùng chút sức, con dao trong tay chàng trai liền gãy làm đôi, hai mảnh dao rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.
Tất cả những người có mặt đều bàng hoàng, nếu không tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không tin mọi thứ trước mắt là sự thật, bởi vì nó thực sự quá khoa trương.
Tay không đoạt dao sắc thì chẳng còn gì đáng nói, nhưng lại chỉ dùng hai ngón tay mà bẻ vụn con dao thì phải mạnh đến thế nào chứ, đương nhiên là họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này nhưng toàn trên TV mà thôi.
Còn trong thực tế, hầu như rất ít gặp, người như vậy trên cơ bản đều là cao thủ nội gia, chủ yếu dựa vào hơi thở.
CHƯƠNG 884: NGHE NGÓNG RỒI CHUỒN
Sau khi cậu Trần nhìn thấy cảnh này thì hàm như muốn rơi xuống đất, anh ta hít một hơi thật sâu, cũng may là anh ta không chọc tức Lý Phàm, nhỡ đâu Lý Phàm tức giận thì đoán chừng sẽ dễ dàng phế bỏ bộ phận nào đó trên người anh ta cũng nên.
Hiện tại anh ta mới biết được Lý Phàm đã không dùng toàn lực khi đánh với anh ta, ngẫm lại mình vẫn còn giữ được mạng, trong lòng anh ta vô cùng vui sướng.
Hà Băng biết công phu của Lý Phàm không tồi, nhưng rất hiếm khi cô được nhìn thấy thực lực chân chính của Lý Phàm, khi nhìn thấy hai ngón tay của Lý Phàm giữ con dao lại, cô đã có thể đoán được thực lực của Lý Phàm vượt xa tưởng tượng của cô.
Người đàn ông trung niên cũng là cũng là một người nhìn thấu sự đời, cũng từng gặp qua rất nhiều cao thủ nên khi nhìn thấy thực lực của Lý Phàm, ông ta không khỏi sửng sốt.
“Cao thủ nội gia.” Người đàn ông trung niên không thể không chấn động, ông ta đã gặp không ít cao thủ ngoại gia, nhưng cao thủ nội gia thì rất hiếm khi, đặc biệt là một cao thủ nội gia lợi hại như Lý Phàm.
Sau khi nhìn thấy sự lợi hai của Lý Phàm, em trai của Hà Băng quá sợ hãi, cậu ta lui về sau mấy bước, cậu ta cũng nhìn ra Lý Phàm là một nhân vật tàn nhẫn nên không dám chọc vào Lý Phàm nữa.
Lý Phàm nói với em trai của Hà Băng: “Nếu cậu muốn kiếm chuyện thì tôi có thể “hầu” cậu bất cứ lúc nào.”
Em trai của Hà Băng nuốt nước miếng, dù ngốc đến đâu cũng không đủ dũng khí để thách thức Lý Phàm, anh ta không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh ta không dám tin mọi thứ trước mắt là thật.
Lần này em trai của Hà Băng cũng trở nên thành thật hơn, không dám động tay động chân gì nữa, anh ta vội vàng xua tay.
Đột nhiên một đám người ở bên ngoài bắt đầu đập cửa dữ dội, em trai của Hà Băng như chim sợ cành cong, hoảng sợ nói: “Xong đời rồi, bọn họ đã tìm tới cửa rồi!”
Anh ta biết những người đó là ai, không ngờ chúng sẽ đến tận cửa, nếu không được tận mắt chứng kiến thì anh ta không dám tin đó là sự thật.
Bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng, trong lòng Hà Băng và ba mẹ rất là phức tạp, họ đã giúp đỡ đối phương rất nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác cho đối phương cơ hội mà đối phương vẫn không chịu sửa đổi.
Nếu bọn họ ngồi yên không thèm lo thì cũng không được, mà 30 tỷ kia cũng đâu phải nói có là có được ngay.
Không bao lâu, cánh cửa đã bị đá văng, sau khi những người đó đi vào, họ lạnh lùng nhìn em trai của Hà Băng, cười khinh bỉ nói: “Tôi đã phái người đi tìm cậu cả buổi, quả nhiên là cậu ở nhà.”
Cậu em trai của Hà Băng sợ mất mật, nhìn đám người đó bằng ánh mắt kinh hãi, giật mình trong vô thức, nếu cậu ta không hoảng hốt mới là lạ.
Cậu ta biết đó là những kẻ tàn nhẫn, sẽ không hay ho gì khi đắc tội với họ.
“Sao các anh lại đến đây, tôi đang định cầm tiền đi đưa cho các anh đây.” Em trai Hà Băng xoa xoa tay, cười giả lả nói, suy cho cùng đứng dưới mái nhà thấp thì làm sao có thể ngẩng đầu lên được.
Chọc những kẻ này tức lên thì sẽ rước họa vào thân, cậu ta thừa biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Những người đó cười khinh bỉ: “Bớt làm trò đi, tôi còn không biết cậu là cái loại gì sao, nếu cậu có tiền thì đã trả lâu rồi.”
Em trai Hà Băng lập tức xấu hổ, không ngờ đối phương lại đi guốc trong bụng mình như vậy.
Người đàn ông mặt thẹo cầm đầu lạnh lùng nói: “Cậu nói lấy được tiền rồi, tiền đâu, trả luôn đi.”
Em trai Hà Băng run run khoé môi, bất giác nhìn về phía người đàn ông trung niên và mọi người, quỳ sụp xuống đất, nói: “Ba, ba cứu con đi, nếu không trả tiền cho họ, con sẽ chết chắc.”
“Hay anh cứu nó một lần đi.” Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng mềm lòng, nghĩ lại đối phương cũng là đứa con ruột thịt của mình nên liền thuyết phục theo.
“Không được, một thằng như nó có chết cũng đáng, nó là cái đồ ăn cháo đá bát, có cứu nó bao nhiêu lần đi nữa nó cũng sẽ không biết ơn bà đâu!” Người đàn ông trung niên gằn giọng nói.
Ông ta biết cho dù có trả tiền đi nữa thì cũng chỉ giúp được nhất thời chứ không phải lâu dài, ông ta đã không còn chút hy vọng nào đối với đứa con này và tỏ ý là ông ta bó tay rồi.
Người đàn ông mặt thẹo thấy em trai Hà Băng không nói tiếng nào, thêm vào đó là thái độ của đám người đàn ông trung niên nên lập tức hiểu được và chế nhạo em trai Hà Băng: “Hoá ra là cậu không có tiền, cậu cũng biết không có tiền sẽ có kết cục như thế nào rồi nhỉ?”
Em trai Hà Băng lập tức rùng mình, giật mình một cái, vội vàng nói với người đàn ông mặt thẹo: “Anh ơi, anh hãy thư thư cho em vài ngày nhé.”
“Không được, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng rồi, diêm vương bảo cậu chết canh ba, ai dám cho cậu sống đến canh năm hả?”
Người đàn ông mặt thẹo mặt vô cảm, giọng điệu rất lạnh lùng, không cho em trai Hà Băng bất cứ cơ hội nào.
Em trai của Hà Băng nghe vậy liền run rẩy cầu xin: “Anh ơi là anh, em hiểu quy tắc nhưng anh có chặt đi một tay của em cũng vô dụng thôi.”
“Ai nói là tôi muốn chặt tay của cậu hả, 30 tỷ mua một mạng của cậu là quá đủ rồi.” Gã mặt sẹo cười xấu xa, đám côn đồ phía sau cũng biết phải làm gì nên bắt đầu chậm rãi tiếp cận em trai Hà Băng.
Đám côn đồ trước tiên đánh em trai của Hà Băng một trận, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng không đành lòng, nhíu mày nói: “Các người hãy dừng tay đi, hiện tại tôi trả trước 9 tỷ được không?”
Không phải ông ta tiếc tiền mà là hiện tại ông ta chỉ có sẵn 9 tỷ mà thôi, ông ta chỉ muốn kéo dài thời gian cho đối phương, dù gì thì ông ta cũng là ba, không thể nhân tâm đứng nhìn chuyện xảy ra như vậy.
“9 tỷ? Còn chưa đủ số lẻ nữa.” Người đàn ông mặt thẹo bĩu môi, rồi phất tay nói: “Đánh tiếp đi.”
“Ba, cứu con.” Em trai Hà Băng không ngừng kêu rên.
Người đàn ông mặt thẹo đột nhiên chú ý đến Hà Băng, anh ta cười nhếch mép: “Các người chắc là người nhà của cậu ta, đã vậy thì các người phải có trách nhiệm trả nợ cho cậu ta.”
Chủ yếu là anh ta để ý đến nhan sắc của Hà Băng nên lúc này mới muốn nhân cơ hội để lợi dụng.
Người đàn ông trung niên đứng chắn cho vợ và Hà Băng theo bản năng, cậu Trần thấy vậy cũng sững sờ, anh ta cũng bất giác lui về sau.
“Tôi chỉ là người qua đường mà thôi, không phải người nhà của họ, tôi đi trước đây.” Cậu Trần gượng cười, chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông mặt thẹo thản nhiên nói: “Tạm thời anh chưa đi được đâu, đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây đã rồi đi, lỡ anh lén đi báo cảnh sát thì sao?’ Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đột nhiên nghĩ ra gì đó liền cầu xin cậu Trần: “Cậu Trần, giúp chúng tôi đi, cậu hãy giúp chúng tôi 21 tỷ, tôi nhất định sẽ gả con gái cho cậu.”
Hà Băng hơi nhíu mày, cô rất bất mãn với lời lẽ của mẹ mình, này rõ ràng là hành động bán đứng con gái.
Cậu Trần gượng cười nói: “Tôi thật sự rất muốn giúp nhưng tôi chỉ có thể đưa ra 15 tỷ.
Thật lòng mà nói thì anh ta không muốn mạo hiểm vì chuyện này.
CHƯƠNG 885: DỄ DÀNG NHƯỢNG BỘ
Cậu Trần có khả năng trả toàn bộ, nhưng anh ta phải nói với cha mình về vấn đề này và khả năng cao là cha anh ta sẽ không đồng ý yêu cầu đó.
Hơn nữa nếu trả hết số nợ thì chẳng khác nào rút sạch tài sản của anh ta, tuy rằng thích Hà Băng, nhưng anh ta không muốn mạo hiểm như vậy vì Hà Băng, cho nên anh ta đã trả lời một cách tế nhị.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp nghe xong lập tức thất vọng, không khỏi nói: “Cậu Trần, cậu hãy giúp đi mà, câu không thể ngó lơ được, nếu cậu không giúp thì không ai có thể giúp được.”
Đối với chuyện này, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp vẫn có chừng mực nhưng bà vẫn mong là cậu Trần có thể ra tay kịp lúc, đó là cách tốt nhất, vì nếu đối phương ra tay thì bà sẽ thật sự cùng đường mạt lộ.
Cậu Trần vẫn dửng dưng nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không giúp mấy chuyện dạng này đâu, bác đừng thuyết phục nữa.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp giật mình trước sự gắt gỏng của cậu Trần, dù gì trước giờ cậu Trần luôn tỏ vẻ lịch sự nên sự biến hoá đột ngột này hiển nhiên là khiến bà ta không thoải mái trong lòng.
Hà Băng thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng cầu xin anh ta nữa, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu, cho dù muốn đòi nợ cũng phải đưa ra tòa mới được.”
Người đàn ông mặt thẹo cũng chú ý tới Hà Băng, trước câu nói hợp lý của Hà Băng, người đàn ông mặt thẹo như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười: “Đây là chuyện riêng, cho dù ra toà thì các người vẫn phải moi cho ra tiền.”
“Chí ít cũng không để cho các người làm xằng làm bậy.” Hà Băng trực tiếp nổi giận.
Sắc mặt của người đàn ông mặt thẹo dần trở nên khó coi, lời nói của anh ta rất có uy vậy mà Hà Băng lại nói chuyện kiểu đó khiến anh ta rất là khó chịu, anh ta đã quyết định phải cho Hà Băng biết tay.
“Được lắm, là cô tự mình đâm đầu vào chỗ chết, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Người đàn ông mặt thẹo tham lam, liếm liếm khoé miệng, cười khẩy.
Đương nhiên, anh ta sẽ không cho Hà Băng cơ hội ra tòa, anh ta đã quyết định phải canh chừng Hà Băng, không để cho cô thực hiện được.
Hà Băng chán ghét khi nhìn thấy điệu cười đáng khinh của người đàn ông mặt thẹo, cô không hề thích thái độ đó của anh ta.
Người đàn ông mặt thẹo cũng chẳng rảnh hơi mà lo mấy chuyện đó, anh ta chợt phất tay nói: “Người đẹp, nếu em ở với anh cả đêm, anh có thể cho em một ngày để gom tiền.”
Mục đích chính của anh ta là ép Hà Băng đồng ý, đó là cách tốt nhất, nếu Hà Băng không đồng ý thì anh ta sẽ dùng biện pháp khác.
Tuy rằng dưa hái xanh không ngọt, nhưng chí ít nó có thể làm dịu cơn khát.
Hà Băng hừ một tiếng: “Nằm mơ đi, tôi sẽ không đồng ý với anh đâu.”
Cô vốn tưởng rằng người đàn ông mặt thẹo sẽ nói gì khác nào ngờ đối phương lại đê tiện như vậy, khiến cô rất phản cảm.
Người đàn ông mặt thẹo bị chửi như vậy liền bực bội, anh ta lạnh lùng liếc Hà Băng, dứt khoát động tay động chân với Hà Băng.
Hà Băng cũng hoảng sợ, cô tung cầm nã thủ theo bản năng, người đàn ông mặt thẹo kia có thể làm ông chủ không phải chỉ dựa vào ba tấc lưỡi mà còn có bản lĩnh nhất định.
Anh ta né tránh rất lanh lẹ, đồng thời chế trụ được cổ tay Hà Băng, cười sằng sặc nói: “Mạnh mẽ đấy, nhưng mà anh thích.”
Cho dù Hà Băng có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, người đàn ông mặt thẹo càng tươi cười rạng rỡ, anh ta chắc mẩm đối phương sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.
“Người đẹp, em thức thời một chút đi, em không cách nào thoát được đâu.” Người đàn ông mặt thẹo cười một cách kỳ lạ.
Những gã còn lại thấy người đàn ông mặt thẹo đã bắt giữ được Hà Băng thì liên tục hô: “Lão Đại, mau hôn một cái.”
“Anh dám, tôi là cảnh sát đấy.” Hà Băng lập tức tiết lộ thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể khiến đối phương sợ.
Người đàn ông mặt thẹo ít nhiều bị lời nói của Hà Băng làm cho sửng sốt, ngẩn người vài giây rồi đột nhiên nói: “Haha, không thể tốt hơn được nữa, chúng ta đúng là một sự kết hợp tuyệt vời.”
Kỳ thật anh ta cũng cảm thấy Hà Băng rất là quen thuộc, khi biết được thân phận của Hà Băng, đầu tiên là anh ta kiêng kị nhưng nghĩ lại chuyện đã đến mức này thì chi bằng gạo nấu thành cơm, như vậy là tốt nhất.
Lúc này, Lý Phàm cũng không ngồi yên, khi người đàn ông mặt thẹo chuẩn bị hôn, Lý Phàm trực tiếp tát anh ta một cái.
Miệng gã có sẹo ngay lập tức sưng tấy, anh ta che miệng, tức giận nhìn Lý Phàm, không thể tin được một tên trẻ măng như Lý Phàm lại dám ra tay với anh ta.
“Lên.” Người đàn ông mặt thẹo nổi giận, cho rằng Lý Phàm là một người bình thường nên không xem Lý Phàm ra gì, chỉ ngoắc đám thuộc hạ ý bảo ra tay.
Sau khi nhận lệnh, đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo xông tới chỗ Lý Phàm, đối phương dám đánh lão Đại của bọn họ nên hiển nhiên là bọn họ sẽ không nương tay với Lý Phàm.
Lúc bọn họ ra tay, kẻ này còn tàn nhẫn hơn kẻ kia, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người ta.
Lý Phàm ngáp một cái nói: “Các người chỉ được đến thế thôi sao? Còn tưởng các người lợi hại lắm, không ngờ cũng chỉ vậy.”
Cậu Trần lợi dụng lúc hỗn loạn nhanh chóng chuồn đi, dù sao chuyện cũng đang sôi sục, anh ta lo lắng nếu bây giờ không đi thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng thấy cậu Trần đang bỏ trốn nhưng không nói gì, trong lòng cũng trừ hơn phân nửa điểm của cậu Trần.
Nhất là người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp, bà ta còn tưởng rằng cậu Trần đẹp trai nhiều tiền, lại còn si tình nhưng sau khi tận mắt chứng kiến hết thảy, bà ta đã vỡ mộng.
May là bà ta không gả con gái cho cậu Trần, nếu không sẽ trở tay không kịp.
Hà Băng rất lo lắng, cô không muốn Lý Phàm dính vào chuyện này, dù biết Lý Phàm không đơn giản nhưng đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo đều là những kẻ tàn độc.
Cô lo lắng Lý Phàm không phải là đối thủ của người đàn ông mặt thẹo, tay cô ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng.
Sau khi đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo chịu thiệt trong tay Lý Phàm, cả đám đều lập tức rút dao ra, lần này tất cả mọi người đều bị doạ sợ.
Em trai của Hà Băng vốn dĩ rất ghét Lý Phàm nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm đứng về phe mình thì lập tức không còn thù địch nữa, dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cậu ta vẫn hiểu được đạo lý này.
Người đàn ông mặt thẹo cười ngạo nghễ, giống như thấy được Lý Phàm sẽ chết trong tay đám đàn em mình vậy, nghĩ đến đó khỏi nói cũng biết trong lòng anh ta vui sướng cỡ nào.
Lý Phàm cũng không kinh ngạc, nếu những người này ra tay thì anh cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo như gặp phải quỷ, dáng vẻ của Lý Phàm như quỷ mị khiến bọn họ không thể bắt được.
Trong mắt người khác, Lý Phàm là cấp dưới của Hà Băng, chỉ có Hà Băng biết nói cô là cấp dưới của Lý Phàm thì chẳng có gì là quá đáng cả.
Hà Băng cố gắng làm hòa hoãn bầu không khí: “Ba mẹ nay ra tay làm cơm nhé.”
Người đàn ông trung niên và người phụ nữ xinh đẹp nhớ ra là vẫn chưa nấu cơm, lúc này họ mới bắt đầu đi nấu, Hà Băng mỉm cười nói với Lý Phàm: “Mẹ tôi nấu thịt kho ngon cực, nói ngon số hai thì không ai dám giành số một, lát nữa anh hãy ăn nhiệt tình vào nhé.”
Lý Phàm gật đầu, cậu Trần khó chịu trong lòng, anh ta đâu phải người chết, tại sao Hà Băng cứ xem anh ta là không khí chứ?
Để chứng minh sự tồn tại của mình, anh ta xoa tay và bắt đầu nói: “Băng…”
Chữ Băng còn chưa nói hết câu, đã thấy sắc mặt Hà Băng lạnh lùng, cô quay sang nói với cậu Trần: “Xin anh đừng có gọi tên của tôi.”
Cậu Trần sững lại, lúc người ta nói chuyện với Lý Phàm thì tươi cười hớn hở còn nói chuyện với anh thì lập tức đổi thái độ.
Cậu Trần cười gượng nói: “Tôi biết trong lòng em đang chán ghét tôi nhưng em cũng không cần phải tỏ vẻ thân thiết với anh ta như vậy, chúng ta cũng có thể trò chuyện mà.”
Hà Băng thản nhiên nói: “Giữa tôi và anh chẳng có chuyện gì để tán gẫu cả, tôi chỉ mong anh về sớm một chút mà thôi, được vậy là tôi cảm ơn Bồ Tát rồi.”
Cậu Trần nhìn Lý Phàm với vẻ mặt tràn đầy sự oán hận, cho rằng chính Lý Phàm đã cướp mất sự nổi bật của anh ta, anh ta xoay tròn chìa khóa xe Maserati trong tay nói: “Băng, lát nữa ăn cơm xong, tôi đưa em đi hóng gió nhé, em làm việc cả ngày cũng nên thư giãn một chút.”
“Không cần đâu, lát nữa tôi sẽ đi dạo với anh ấy.” Hà Băng hờ hững từ chối, cô biết cậu Trần là loại người gì, tóm lại là cô sẽ không đồng ý đi hóng gió cùng cậu ta.
Lần trước, đối phương lần đầu tỏ tình với cô, cô đã từ chối rồi, sang lần thứ hai, đối phương vẫn tỏ tình, thậm chí còn hành động nữa.
Nếu không phải Hà Băng biết thế võ cầm nã thủ thì đã sớm bị đối phương lợi dụng rồi, cho nên với cô mà nói cậu Trần chẳng khác gì những tên lưu manh.
Vẻ mặt của cậu Trần vô cùng ảm đạm, người ta thà đi dạo với một người bình thường chứ không thèm đi hóng gió với anh ta, điều này khiến anh ta rất tức giận.
Chẳng lẽ anh ta không bằng một tên ranh con còn hôi miệng sữa sao? Đối lại là người khác thì đã đồng ý với anh ta từ lâu rồi, nhưng Hà Băng thì không như vậy.
Lý Phàm phớt lờ ánh mắt chứa đầy sát khí của cậu Trần, nếu ánh mắt có thể giết người thì ánh mắt ấy có thể giết anh cả trăm lần, nhưng anh giết chết đối phương một lần như vậy là đủ rồi.
Cậu Trần cười khẩy nói: “Anh Lý có xe không?”
Lý Phàm cười nói: “Có xe.”
“Vậy chìa khoá xe đâu?” Cậu Trần chế nhạo.
Lý Phàm không phô trương sự giàu có của mình, mặc dù có chìa khóa xe nhưng không nhất thiết phải so bì với đối phương, trong mắt anh, đối phương chẳng khác nào một thằng hề đang diễn trò.
Cậu Trần thấy đối phương không lên tiếng, trong tiềm thức liền cho rằng Lý Phàm không có chìa khóa xe nên lập tức chế nhạo: “Ha ha, tôi biết anh không có chìa khoá xe, tôi còn tưởng anh lợi hại thế nào kết quả cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Lý Phàm nghe xong chỉ cười và nhìn cậu Trần như đang nhìn một tên ngốc.
Cậu Trần cảm nhận được ánh mắt chế giễu đó của Lý Phàm cuối cùng cũng bộc phát bằng cách khiêu khích Lý Phàm: “Thằng ranh, tao nhìn mày là thấy ngứa mắt, có bản lĩnh thì đánh với tao một trận, ai thua thì cút khỏi đây.”
Anh ta chủ yếu là vì không tìm được cơ hội để đuổi Lý Phàm nên lúc này mới sử dụng hạ sách đó.
Lý Phàm nghe đến đó thì có hơi sửng sốt nhưng không hề e ngại chút nào mà ngược lại còn cảm thấy có phần thú vị, anh đã bỏ qua cho đối phương nào ngờ đối phương lại không tha cho anh.
Nếu đối phương đã chọn cách thức giải quyết mà anh am hiểu nhất thì anh vừa hay có thể cho đối phương được mở rộng tầm mắt.
“Được thôi.” Lý Phàm trả lời một câu dứt khoát.
Mà Hà Băng cũng không ngăn cản, cậu Trần còn không đánh lại cô thì nói gì đến việc làm đối thủ của Lý Phàm nhưng cô vẫn lên tiếng cho có: “Anh đừng có quá đáng.”
Cậu Trần nhếch miệng cười nói: “Không phải là tôi quá đáng mà là thằng ranh này không nể mặt tôi, một khi đã như vậy, tôi sẽ cho anh ta biết sự lợi hại của mình.”
Lý Phàm thấy thế thì hết biết nói gì với cậu Trần, không biết phải dùng lời nào để miêu tả đối phương nữa, cậu Trận làm như vậy chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Nhưng khi thấy đối phương thích tìm đến cái chết như vậy thì tội gì anh không thỏa mãn nguyện vọng của đối phương.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp thấy thể chất của Lý Phàm không bằng cậu Trần thì lập tức an tâm, nói: “Hai người đi ra ngoài đánh nhau đi, đừng làm bể đồ ở đây.”
Bà ta cho rằng chắc chắn Lý Phàm sẽ không phải là đối thủ của cậu Trần và so với trận đấu này thì bà coi trọng đồ đạc trong nhà hơn.
Cậu Trần ngoắc tay với Lý Phàm, Lý Phàm đành gượng cười, nếu đối phương đã khiêu khích mình như thế thì anh phải cho đối phương biết thế nào là trời cao đất rộng, anh không từ chối nữa mà dứt khoát đi theo ra ngoài.
Đi đến hành lang, cậu Trần liếc Lý Phàm với ánh mắt khinh thường, nói: “Thằng ranh, đừng bảo là tao ăn hiếp mày, tao cho mày đánh trước đấy, tao đã từng luyện tán thủ mấy năm rồi.”
Lý Phàm mỉm cười, cậu Trần có dự cảm không tốt khi nhìn thấy nụ cười của Lý Phàm, anh ta cảm thấy nụ cười của đối phương dường như có ẩn ý gì đó.
Anh ta đột nhiên có linh cảm xấu, chắc tên này không phải giả heo bắt cọp đấy chứ? Anh ta lắc đầu, nghĩ thầm có lẽ mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, một người bình thường thì ghê gớm đến đâu chứ?
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng khi đang chiến đấu, cậu Trần liền cảm giác được mình đã bất cẩn, một sải chân của Lý Phàm mang theo cả tiếng gió, ít nhiều gì cũng doạ cho cậu Trần sợ một chập.
Cậu Trần cũng không lo được nhiều như vậy, sắc mặt của anh ta lập tức nghiêm túc, giơ tay lên theo bản năng, Lý Phàm đấm vào hai cánh tay của đối phương.
Tuy nói quyền là để thủ nhưng cậu Trần cũng đã chịu thiệt không ít, kể từ khi chặn cú đấm này, anh ta đã cảm thấy hai cánh tay của mình tê cứng, gần như mất khả năng di chuyển.
Cậu Trần trợn mắt há mồm nhìn Lý Phàm, vẻ mặt khó tin, bị điều đó làm cho vô cùng kinh ngạc.
“Tiếp đi, yếu ớt vậy sao?” Cậu Trần nghĩ rằng Hà Băng vẫn đang theo dõi nên trong tiềm thức vẫn làm ra vẻ, cố ý giả vờ.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Vậy sao, vậy thì tôi sẽ đánh mạnh thêm chút nữa.”
Cậu Trần chợt biến sắc, anh ta vội vàng nâng cánh tay lên, lần này anh ta cảm thấy cánh tay mình như muốn phế bỏ, một quyền đó của đối phương thật sự quá mạnh, gần như không phải là thứ sức mạnh mà con người có thể đỡ được.
“Đau chết mất.” Sau đó, cậu Trần bắt đầu lăn lộn trên mặt đất không ngừng, anh ta nhìn chằm chằm Lý Phàm như đang nhìn thấy quỷ, không màng đến hình tượng mà kêu gào, hình tượng cao lớn lại một lần nữa bị phá vỡ.
CHƯƠNG 882: LẠI TIÊU CHUẨN KÉP RỒI
Cậu Trần không ngờ Lý Phàm lại mạnh như vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin mọi thứ trước mắt đều là sự thật.
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên lạnh lẽo, có bao nhiêu người vây xem như vậy, anh ta đã triệt để mất đi thể diện bởi Lý Phàm.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp vô cùng bất ngờ, bà ta cho rằng Lý Phàm không phải là đối thủ của cậu Trần nhưng hiện tại, bà ta đã hoàn toàn thay đổi cách nhìn của mình về Lý Phàm.
Người đàn ông trung niên cũng rất kinh ngạc, không khỏi buồn bực trong lòng, chẳng lẽ cấp dưới của con gái mình đều lợi hại như vậy sao?
Lý Phàm thản nhiên nói: “Giờ thì anh đã thua, anh có thể rời khỏi đây được rồi.”
Cậu Trần sau khi nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, vừa rồi anh ta đã cá với Lý Phàm ai thua sẽ rời khỏi đây, nhưng bây giờ, rõ ràng là anh ta đã thua.
Hà Băng thích thú nhìn cậu Trần, nếu đối phương có thể tự giác rời đi thì quá tốt.
Cậu Trần lập tức bắt đầu thể hiện sự mặt dày mày dạn của mình, ậm ừ: “Ai nói tôi thua, tôi chưa từng thua.”
Lý Phàm cũng không lấy làm bất ngờ lắm, anh đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy xảy ra, nếu bây giờ đối phương bỏ đi thì lúc nãy đã không làm cái trò mất mặt như vậy rồi.
Lý Phàm giễu cợt nói: “Vừa rồi, anh đã nói ai thua thì phải đi, sao bây giờ lại trở mặt không thừa nhận?”
“Thua chính là thua, còn ở đây giở trò, tôi ghét nhất là loại người giở trò như anh.” Hà Băng tức giận liếc, cô không muốn nhìn cậu Trần, cô chỉ ước gì đối phương rời khỏi đây.
Vẻ mặt của cậu Trần trông vô cùng xấu hổ, nếu đổi lại là lúc này thì anh ta sẽ lập tức thay đổi ý định, nhưng nếu đổi ý thì không chỉ xấu hổ mà còn tạo cơ hội cho Lý Phàm ở cùng Hà Băng.
Nếu anh ta rời đi thì chẳng phải cho người ta thấy là anh ta không bằng Lý Phàm sao?
Lúc này, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đứng lên nói đỡ cho cậu Trần: “Không ai được đuổi cậu đi, cậu là khách, sao có thể đuổi khách chứ.”
Cậu Trần như bắt được vàng, sao anh ta lại quên việc mẹ của Hà Băng về phe mình nhỉ, trong lòng anh ta thầm cảm ơn mẹ vợ tương lai.
Hà Băng cũng hết cách với mẹ mình, người mà cô ghét thì mẹ cô lại càng muốn giữ lại, còn người mà cô thích thì bà ta lại càng cố tình đuổi đi.
Lý Phàm giật giật khoé miệng, thái độ của người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đó rõ ràng là có chút tiêu chuẩn kép, anh cũng là khách nhưng lúc nãy đối phương cũng đã đuổi anh đi đó thôi.
Đã vậy còn tỏ ra khách sáo với cậu Trần nhưng anh cũng chẳng bận lòng, dù sao ở đây, cậu Trần cũng là người có thân phận lại còn mang quà đến trước.
Cậu Trần vui mừng khôn xiết, biết mình được giữ lại, anh ta liền đắc ý liếc nhìn Lý Phàm, hừ một tiếng nói: “Chậc, cho dù có bản lĩnh đi nữa thì anh cũng không phải là đối thủ của tôi, chẳng phải sao?”
Lý Phàm sau khi nghe xong cũng không thèm để ý mà chỉ xem như đang nói chuyện với một thằng ngốc, đối phương có đắc ý đi nữa thì cũng chỉ là nhất thời thôi.
Lúc này, bữa ăn đã chuẩn bị xong, mọi người đã ngồi vào bàn, mặc dù ngoài mặt Lý Phàm cùng cậu Trần đều không nói chuyện, nhưng lại không ít lần giao đấu với nhau bằng ánh mắt.
Cậu Trần gắp một cái đùi gà cho Hà Băng cười nói: “Nào, ăn cái đùi gà này đi.”
Hà Băng rất phản cảm với cậu Trần, đừng nói là quà mà đối phương đưa tới, cho dù là chân gà thì cô cũng sẽ không nhận, cô lại gắp chân gà bỏ vào bát của Lý Phàm.
Lý Phàm cười gượng trong lòng, cô làm vậy chẳng phải đã biến anh thành tấm chắn hứng những lời chỉ trích của người ta sao?
Nhưng anh không tức giận, anh cũng rất phản cảm với thái độ của cậu Trần, nếu làm vậy mà chọc tức được cậu Trần thì cũng vui.
Cậu Trần cực kỳ khó chịu trong lòng khi nhìn thấy cảnh này, anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Phàm, như muốn ăn thịt Lý Phàm đến nơi vậy, Lý Phàm thì vờ như không thấy gì.
“Ăn nhiều một chút.” Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp không thèm ngó ngàng gì đến Lý Phàm mà cứ gắp món cho cậu Trần.
Cậu Trần nghĩ mình đã có mẹ vợ tương lai về phe nên không việc gì phải lo, cho dù Lý Phàm có lợi hại đi nữa cũng vô dụng.
Đột nhiên cửa lại vang lên khiến tất cả mọi người sững sờ, hiển nhiên là không biết hôm nay vẫn còn người đến đây.
Hà Băng ở gần nên đi mở cửa, vừa nhìn thấy chàng trai đứng bên ngoài, sắc mặt cô lập tức sa sầm, trực tiếp quay về chỗ của mình.
“Chị.” Chàng trai đó xoa hai tay, gượng cười nói.
Cậu Trần thấy đó là một người đàn ông, còn tưởng rằng có tình địch khác nên không khỏi tăng thêm áp lực, khi nghe đối phương gọi Hà Băng là chị anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta cũng cân nhắc rõ ràng, người này nhất định là em trai của Hà Băng, vì lấy lòng cậu em vợ tương lai, cậu Trần tỏ ý tốt đưa một điếu thuốc, nói: “Chào cậu, cậu là em trai của Hà Băng à, rất vui được gặp cậu, tôi là bạn của chị cậu.”
EQ của cậu Trần rất cao, cũng rất mồm mép nên lập tức đon đả chào hỏi.
Chàng trai kiêu ngạo nhận lấy, khi nhìn thấy ký hiệu trên điếu thuốc, cậu ta liền biết đây là loại thuốc đắt tiền, cậu ta lại quan sát một thân hàng hiệu của cậu Trần, hai mắt lập tức sáng lên.
Lý Phàm đột nhiên nhận ra bầu không khí bắt đầu khác lạ, hình như từ khi cậu chàng này xuất hiện thì bầu không khí bắt đầu có biến hóa tinh tế.
Điều này làm cho Lý Phàm có chút khó hiểu, Lý Phàm cho rằng trong chuyện này nhất định có nguyên nhân gì đó.
Người đàn ông trung niên lập tức để đũa xuống, vẻ mặt u ám, không còn tâm trạng mà gắp thức ăn còn người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng tỏ thái độ khác thường, không thèm liếc người đàn ông một cái.
“Ai chà chà, nhà mình ăn cơm rồi à, mọi người cũng không gọi con.” Chàng trai cười sằng sặc nói.
Hà Băng thản nhiên đáp: “Em về làm gì, em không phải người nhà này.”
Lần này cậu Trần cũng không hiểu gì luôn, nhưng anh ta nhìn thấy bầu không khí khác lạ nên cũng không nói tiếng nào.
Chàng trai cà lơ phất phơ tìm một chiếc ghế và ngồi xuống, lấy trong túi ra một lá bùa hộ mệnh, cười giả lả, nói với người phụ nữ trung niên xinh đẹp: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của mẹ, đây là lá bùa bình an mà con mua cho mẹ.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp hơi sửng sốt, lúc này mới nhận lấy.
Người đàn ông trung niên liền giật lấy lá bùa bình an, hừ một tiếng: “Em còn nhận đồ của nó làm gì, nó là đồ ăn cháo đá bát, lúc trước nó có tiền cỡ đó mà còn chưa mua được thứ gì tốt cho em, thứ này nhất định là đồ vỉa hè.
Người phụ nữ trung niên xinh đẹp nghe xong cũng cười nói: “Dù sao cũng là con nó mua về, nói gì đi nữa thì nó cũng biết hiếu thuận với em, việc gì phải làm gắt như vậy.”
Chàng trai gật đầu cái rụp, người đàn ông trung niên tức giận quát: “Đều là do em làm hư nó, em cứ nuông chiều nó như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị nó làm liên luỵ.”
Chàng trai cười mỉa nói: “Ba, đừng tức giận nữa, đây là Kiếm Nam Xuân mà con mua cho ba, con biết ba thích uống vị này nhất mà.”
CHƯƠNG 883: THẰNG CON PHÁ CỦA
Người đàn ông trung niên thấy chai rượu Kiếm Nam Xuân mà đối phương đưa, sắc mặt mới dịu đi đôi chút, ông ta mỉa mai: “Hôm nay chồn cáo chúc tết gà như vậy chẳng phải có lòng tốt gì cho cam, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Làm gì có chuyện gì chứ, đương nhiên là không có rồi.” Chàng trai xua tay nói.
Người đàn ông trung niên hờ hững nói: “Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, nhìn dáng vẻ của con thì rõ ràng là có chuyện rồi, nhanh nói đi.”
Chàng trai lúc này mới ngả bài, nói rõ: “Đợt này con về, cần gấp 90 tỷ để trả nợ”.
“90 tỷ? Trả nợ.” Người đàn ông trung niên nghe xong gần như tức điên lên, nếu đối phương mượn 90 tỷ, ông ta nhất định sẽ không đưa nhưng đối phương lại còn nói dùng 90 tỷ đó để trả nợ.
Ông ta cũng hiểu được ý tứ trong đó, ông ta có phải đồ ngu đâu mà không hiểu, rõ ràng là con ông ta đang thiếu nợ người khác.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Người đàn ông trung niên sầm mặt chất vấn: “Đánh bạc thì cứ đánh bạc, tại sao lại đi vay tiền?”
“Con cũng chịu. Lúc đầu thấy thua nhiều quá muốn gỡ lại, kết quả ai ngờ càng đánh càng thua thảm hơn.” Chàng trai bất lực nói.
Đến lúc Lý Phàm mới hiểu tại sao nhà Hà Băng không muốn gặp thành viên trong nhà này, hoá ra đối phương là một con bạc, nói thật nếu trong nhà mà có con bạc như vậy thì có thể nói là vô cùng xui xẻo.
Người đàn ông trung niên cất giọng lạnh lùng: “Không có, mày tìm ai thì tìm, đừng có tìm cái nhà này.”
Ông ta hận không thể đuổi thằng con phá của này đi, phải chăng ông trời cố ý phái thằng con trời đánh này đến để hành hạ bọn họ, chẳng những không lo làm ăn mà còn liên tục mượn tiền đi đánh bài.
Ngay cả cậu Trần sau khi nghe xong chuyện này cũng không khỏi thở dài: “Người anh em, cậu chơi lớn thật đấy, thua một lần 30 tỷ.”
Dù giàu có nhưng anh ta vẫn chưa đến mức có thể đánh bạc với số tiền lớn như vậy, nếu anh ta không còn 30 tỷ chắc anh ta sẽ suy sụp.
Người đẹp trung niên chết trân tại chỗ, bà ta cho rằng mình đã nghe nhầm, hỏi lại: “Con đừng có hù dọa cả nhà, sao con lại đi đánh bạc hả, lại còn thua nhiều như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ, con không có lừa mẹ, hôm nay là thời hạn cuối cùng, nếu con không kiếm được 30 tỷ thì cái mạng hèn này của con coi như xong.” Chàng trai sụt sịt nói.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp tức giận ngất đi, bà còn tưởng rằng con trai lạc đường biết quay lại, ai ngờ đối phương vẫn ngựa quen đường cũ, khiến bà tức chết.
Sắc mặt người đàn ông trung niên lạnh như băng nói: “Chẳng liên quan gì đến tao hết, mày có lao vào đầu xe chết cũng không ai cản.”
Tuy rằng biết làm như vậy là tuyệt tình nhưng trước kia, ông ta đã cảnh cáo đối phương vô số lần, nhưng đối phương vẫn cứ khăng khăng không hối cải, hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, ông ta không muốn quản nữa.
Huống hồ ông ta không có nhiều tiền như vậy, dù có đi mượn thì đoán chừng ông ta sẽ phải tận dụng hết mọi mối quan hệ mà ông ta có, tất nhiên vẫn phải nhờ vả mà ông ta thì lại không thích làm những chuyện như vậy.
Chàng trai vô thức nhìn Hà Băng, cười khan nói: “Chị ơi, em biết chị sẽ không bỏ mặc em.”
“Lần này là mày tự làm tự chịu, hơn nữa tao không phải chị mày.” Hà Băng tức giận liếc, sự kiên nhẫn của cô đã bị đối phương làm cho tiêu tan từ lâu rồi.
Chàng trai lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lập tức giang hai tay nói: “Haizz, mọi người không giúp tôi thì bọn họ cũng sẽ tìm người nhà để đòi, dù sao cũng là con dại cái mang, mọi người không cứu tôi thì mọi người cũng sẽ gặp chuyện mà thôi.”
Người đàn ông trung niên tức đến toàn thân run rẩy, không phải ông ta sợ mình sẽ gặp nguy hiểm, mà là những lời của đối phương khiến ông ta cực kỳ thất vọng đau khổ, ông ta không ngờ mình lại nuôi phải một thằng con ăn cháo đá bát.
Lý Phàm thấy chàng trai vẫn không chịu hối cải, còn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ đòi tiền thì không khỏi cảm thấy đối phương buồn cười.
Lúc này, đối phương còn ở đây uy hiếp người, chỉ sợ đối phương cũng chỉ đến thế mà thôi.
“Ngoài đe doạ ra cậu còn làm được gì khác không?” Tuy rằng đây là việc nhà người ta, nhưng Lý Phàm cũng thấy chướng tai gai mắt, chất vấn.
Chàng trai biến sắc, khi nhìn thấy Lý Phàm là một người xa lạ thì lập tức khinh thường nói: “Anh là ai, chuyện nhà chúng tôi thì liên quan gì đến anh?”
“Tuy rằng tôi không xen vào chuyện nhà của các người nhưng cậu ở bên ngoài gây hoạ, không chịu tự mình cảnh tỉnh lại còn ở đây mà bức ép người thân thì cậu có khác gì cầm thú chứ?” Lý Phàm thản nhiên nói.
Cậu Trần thấy một màn như vậy thì vô cùng sảng khoái trong lòng, anh ta ;ập tức nổi hứng xem náo nhiệt, nếu Lý Phàm chết bởi tay chàng trai thì quá tốt.
Như vậy, anh ta không cần phải bận tâm để loại bỏ tình địch, đúng là vẹn cả đôi đường.
Lý Phàm nắm lấy con dao găm của đối phương bằng hai ngón tay, khi chàng trai rút con dao ra thì phát giác con dao của mình như bị kẹp chặt, dù cố gắng thế nào anh ta cũng không thể lay chuyển được.
Chàng trai lộ ra vẻ mặt nặng nề, mồ hôi tuôn đầy trán.
Lý Phàm đột nhiên dùng chút sức, con dao trong tay chàng trai liền gãy làm đôi, hai mảnh dao rơi xuống đất, phát ra âm thanh leng keng.
Tất cả những người có mặt đều bàng hoàng, nếu không tận mắt chứng kiến thì họ sẽ không tin mọi thứ trước mắt là sự thật, bởi vì nó thực sự quá khoa trương.
Tay không đoạt dao sắc thì chẳng còn gì đáng nói, nhưng lại chỉ dùng hai ngón tay mà bẻ vụn con dao thì phải mạnh đến thế nào chứ, đương nhiên là họ đã từng nhìn thấy cảnh tượng này nhưng toàn trên TV mà thôi.
Còn trong thực tế, hầu như rất ít gặp, người như vậy trên cơ bản đều là cao thủ nội gia, chủ yếu dựa vào hơi thở.
CHƯƠNG 884: NGHE NGÓNG RỒI CHUỒN
Sau khi cậu Trần nhìn thấy cảnh này thì hàm như muốn rơi xuống đất, anh ta hít một hơi thật sâu, cũng may là anh ta không chọc tức Lý Phàm, nhỡ đâu Lý Phàm tức giận thì đoán chừng sẽ dễ dàng phế bỏ bộ phận nào đó trên người anh ta cũng nên.
Hiện tại anh ta mới biết được Lý Phàm đã không dùng toàn lực khi đánh với anh ta, ngẫm lại mình vẫn còn giữ được mạng, trong lòng anh ta vô cùng vui sướng.
Hà Băng biết công phu của Lý Phàm không tồi, nhưng rất hiếm khi cô được nhìn thấy thực lực chân chính của Lý Phàm, khi nhìn thấy hai ngón tay của Lý Phàm giữ con dao lại, cô đã có thể đoán được thực lực của Lý Phàm vượt xa tưởng tượng của cô.
Người đàn ông trung niên cũng là cũng là một người nhìn thấu sự đời, cũng từng gặp qua rất nhiều cao thủ nên khi nhìn thấy thực lực của Lý Phàm, ông ta không khỏi sửng sốt.
“Cao thủ nội gia.” Người đàn ông trung niên không thể không chấn động, ông ta đã gặp không ít cao thủ ngoại gia, nhưng cao thủ nội gia thì rất hiếm khi, đặc biệt là một cao thủ nội gia lợi hại như Lý Phàm.
Sau khi nhìn thấy sự lợi hai của Lý Phàm, em trai của Hà Băng quá sợ hãi, cậu ta lui về sau mấy bước, cậu ta cũng nhìn ra Lý Phàm là một nhân vật tàn nhẫn nên không dám chọc vào Lý Phàm nữa.
Lý Phàm nói với em trai của Hà Băng: “Nếu cậu muốn kiếm chuyện thì tôi có thể “hầu” cậu bất cứ lúc nào.”
Em trai của Hà Băng nuốt nước miếng, dù ngốc đến đâu cũng không đủ dũng khí để thách thức Lý Phàm, anh ta không ngờ Lý Phàm lại lợi hại như vậy.
Nếu không được tận mắt chứng kiến, anh ta không dám tin mọi thứ trước mắt là thật.
Lần này em trai của Hà Băng cũng trở nên thành thật hơn, không dám động tay động chân gì nữa, anh ta vội vàng xua tay.
Đột nhiên một đám người ở bên ngoài bắt đầu đập cửa dữ dội, em trai của Hà Băng như chim sợ cành cong, hoảng sợ nói: “Xong đời rồi, bọn họ đã tìm tới cửa rồi!”
Anh ta biết những người đó là ai, không ngờ chúng sẽ đến tận cửa, nếu không được tận mắt chứng kiến thì anh ta không dám tin đó là sự thật.
Bầu không khí đột nhiên chìm vào im lặng, trong lòng Hà Băng và ba mẹ rất là phức tạp, họ đã giúp đỡ đối phương rất nhiều lần, nhưng hết lần này đến lần khác cho đối phương cơ hội mà đối phương vẫn không chịu sửa đổi.
Nếu bọn họ ngồi yên không thèm lo thì cũng không được, mà 30 tỷ kia cũng đâu phải nói có là có được ngay.
Không bao lâu, cánh cửa đã bị đá văng, sau khi những người đó đi vào, họ lạnh lùng nhìn em trai của Hà Băng, cười khinh bỉ nói: “Tôi đã phái người đi tìm cậu cả buổi, quả nhiên là cậu ở nhà.”
Cậu em trai của Hà Băng sợ mất mật, nhìn đám người đó bằng ánh mắt kinh hãi, giật mình trong vô thức, nếu cậu ta không hoảng hốt mới là lạ.
Cậu ta biết đó là những kẻ tàn nhẫn, sẽ không hay ho gì khi đắc tội với họ.
“Sao các anh lại đến đây, tôi đang định cầm tiền đi đưa cho các anh đây.” Em trai Hà Băng xoa xoa tay, cười giả lả nói, suy cho cùng đứng dưới mái nhà thấp thì làm sao có thể ngẩng đầu lên được.
Chọc những kẻ này tức lên thì sẽ rước họa vào thân, cậu ta thừa biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Những người đó cười khinh bỉ: “Bớt làm trò đi, tôi còn không biết cậu là cái loại gì sao, nếu cậu có tiền thì đã trả lâu rồi.”
Em trai Hà Băng lập tức xấu hổ, không ngờ đối phương lại đi guốc trong bụng mình như vậy.
Người đàn ông mặt thẹo cầm đầu lạnh lùng nói: “Cậu nói lấy được tiền rồi, tiền đâu, trả luôn đi.”
Em trai Hà Băng run run khoé môi, bất giác nhìn về phía người đàn ông trung niên và mọi người, quỳ sụp xuống đất, nói: “Ba, ba cứu con đi, nếu không trả tiền cho họ, con sẽ chết chắc.”
“Hay anh cứu nó một lần đi.” Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng mềm lòng, nghĩ lại đối phương cũng là đứa con ruột thịt của mình nên liền thuyết phục theo.
“Không được, một thằng như nó có chết cũng đáng, nó là cái đồ ăn cháo đá bát, có cứu nó bao nhiêu lần đi nữa nó cũng sẽ không biết ơn bà đâu!” Người đàn ông trung niên gằn giọng nói.
Ông ta biết cho dù có trả tiền đi nữa thì cũng chỉ giúp được nhất thời chứ không phải lâu dài, ông ta đã không còn chút hy vọng nào đối với đứa con này và tỏ ý là ông ta bó tay rồi.
Người đàn ông mặt thẹo thấy em trai Hà Băng không nói tiếng nào, thêm vào đó là thái độ của đám người đàn ông trung niên nên lập tức hiểu được và chế nhạo em trai Hà Băng: “Hoá ra là cậu không có tiền, cậu cũng biết không có tiền sẽ có kết cục như thế nào rồi nhỉ?”
Em trai Hà Băng lập tức rùng mình, giật mình một cái, vội vàng nói với người đàn ông mặt thẹo: “Anh ơi, anh hãy thư thư cho em vài ngày nhé.”
“Không được, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng rồi, diêm vương bảo cậu chết canh ba, ai dám cho cậu sống đến canh năm hả?”
Người đàn ông mặt thẹo mặt vô cảm, giọng điệu rất lạnh lùng, không cho em trai Hà Băng bất cứ cơ hội nào.
Em trai của Hà Băng nghe vậy liền run rẩy cầu xin: “Anh ơi là anh, em hiểu quy tắc nhưng anh có chặt đi một tay của em cũng vô dụng thôi.”
“Ai nói là tôi muốn chặt tay của cậu hả, 30 tỷ mua một mạng của cậu là quá đủ rồi.” Gã mặt sẹo cười xấu xa, đám côn đồ phía sau cũng biết phải làm gì nên bắt đầu chậm rãi tiếp cận em trai Hà Băng.
Đám côn đồ trước tiên đánh em trai của Hà Băng một trận, cuối cùng người đàn ông trung niên cũng không đành lòng, nhíu mày nói: “Các người hãy dừng tay đi, hiện tại tôi trả trước 9 tỷ được không?”
Không phải ông ta tiếc tiền mà là hiện tại ông ta chỉ có sẵn 9 tỷ mà thôi, ông ta chỉ muốn kéo dài thời gian cho đối phương, dù gì thì ông ta cũng là ba, không thể nhân tâm đứng nhìn chuyện xảy ra như vậy.
“9 tỷ? Còn chưa đủ số lẻ nữa.” Người đàn ông mặt thẹo bĩu môi, rồi phất tay nói: “Đánh tiếp đi.”
“Ba, cứu con.” Em trai Hà Băng không ngừng kêu rên.
Người đàn ông mặt thẹo đột nhiên chú ý đến Hà Băng, anh ta cười nhếch mép: “Các người chắc là người nhà của cậu ta, đã vậy thì các người phải có trách nhiệm trả nợ cho cậu ta.”
Chủ yếu là anh ta để ý đến nhan sắc của Hà Băng nên lúc này mới muốn nhân cơ hội để lợi dụng.
Người đàn ông trung niên đứng chắn cho vợ và Hà Băng theo bản năng, cậu Trần thấy vậy cũng sững sờ, anh ta cũng bất giác lui về sau.
“Tôi chỉ là người qua đường mà thôi, không phải người nhà của họ, tôi đi trước đây.” Cậu Trần gượng cười, chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông mặt thẹo thản nhiên nói: “Tạm thời anh chưa đi được đâu, đợi tôi xử lý xong chuyện ở đây đã rồi đi, lỡ anh lén đi báo cảnh sát thì sao?’ Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp đột nhiên nghĩ ra gì đó liền cầu xin cậu Trần: “Cậu Trần, giúp chúng tôi đi, cậu hãy giúp chúng tôi 21 tỷ, tôi nhất định sẽ gả con gái cho cậu.”
Hà Băng hơi nhíu mày, cô rất bất mãn với lời lẽ của mẹ mình, này rõ ràng là hành động bán đứng con gái.
Cậu Trần gượng cười nói: “Tôi thật sự rất muốn giúp nhưng tôi chỉ có thể đưa ra 15 tỷ.
Thật lòng mà nói thì anh ta không muốn mạo hiểm vì chuyện này.
CHƯƠNG 885: DỄ DÀNG NHƯỢNG BỘ
Cậu Trần có khả năng trả toàn bộ, nhưng anh ta phải nói với cha mình về vấn đề này và khả năng cao là cha anh ta sẽ không đồng ý yêu cầu đó.
Hơn nữa nếu trả hết số nợ thì chẳng khác nào rút sạch tài sản của anh ta, tuy rằng thích Hà Băng, nhưng anh ta không muốn mạo hiểm như vậy vì Hà Băng, cho nên anh ta đã trả lời một cách tế nhị.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp nghe xong lập tức thất vọng, không khỏi nói: “Cậu Trần, cậu hãy giúp đi mà, câu không thể ngó lơ được, nếu cậu không giúp thì không ai có thể giúp được.”
Đối với chuyện này, người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp vẫn có chừng mực nhưng bà vẫn mong là cậu Trần có thể ra tay kịp lúc, đó là cách tốt nhất, vì nếu đối phương ra tay thì bà sẽ thật sự cùng đường mạt lộ.
Cậu Trần vẫn dửng dưng nói: “Tôi nói rồi, tôi sẽ không giúp mấy chuyện dạng này đâu, bác đừng thuyết phục nữa.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp giật mình trước sự gắt gỏng của cậu Trần, dù gì trước giờ cậu Trần luôn tỏ vẻ lịch sự nên sự biến hoá đột ngột này hiển nhiên là khiến bà ta không thoải mái trong lòng.
Hà Băng thản nhiên nói: “Mẹ, mẹ đừng cầu xin anh ta nữa, bọn họ không dám làm gì chúng ta đâu, cho dù muốn đòi nợ cũng phải đưa ra tòa mới được.”
Người đàn ông mặt thẹo cũng chú ý tới Hà Băng, trước câu nói hợp lý của Hà Băng, người đàn ông mặt thẹo như thể đang nghe thấy một câu chuyện cười: “Đây là chuyện riêng, cho dù ra toà thì các người vẫn phải moi cho ra tiền.”
“Chí ít cũng không để cho các người làm xằng làm bậy.” Hà Băng trực tiếp nổi giận.
Sắc mặt của người đàn ông mặt thẹo dần trở nên khó coi, lời nói của anh ta rất có uy vậy mà Hà Băng lại nói chuyện kiểu đó khiến anh ta rất là khó chịu, anh ta đã quyết định phải cho Hà Băng biết tay.
“Được lắm, là cô tự mình đâm đầu vào chỗ chết, đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.” Người đàn ông mặt thẹo tham lam, liếm liếm khoé miệng, cười khẩy.
Đương nhiên, anh ta sẽ không cho Hà Băng cơ hội ra tòa, anh ta đã quyết định phải canh chừng Hà Băng, không để cho cô thực hiện được.
Hà Băng chán ghét khi nhìn thấy điệu cười đáng khinh của người đàn ông mặt thẹo, cô không hề thích thái độ đó của anh ta.
Người đàn ông mặt thẹo cũng chẳng rảnh hơi mà lo mấy chuyện đó, anh ta chợt phất tay nói: “Người đẹp, nếu em ở với anh cả đêm, anh có thể cho em một ngày để gom tiền.”
Mục đích chính của anh ta là ép Hà Băng đồng ý, đó là cách tốt nhất, nếu Hà Băng không đồng ý thì anh ta sẽ dùng biện pháp khác.
Tuy rằng dưa hái xanh không ngọt, nhưng chí ít nó có thể làm dịu cơn khát.
Hà Băng hừ một tiếng: “Nằm mơ đi, tôi sẽ không đồng ý với anh đâu.”
Cô vốn tưởng rằng người đàn ông mặt thẹo sẽ nói gì khác nào ngờ đối phương lại đê tiện như vậy, khiến cô rất phản cảm.
Người đàn ông mặt thẹo bị chửi như vậy liền bực bội, anh ta lạnh lùng liếc Hà Băng, dứt khoát động tay động chân với Hà Băng.
Hà Băng cũng hoảng sợ, cô tung cầm nã thủ theo bản năng, người đàn ông mặt thẹo kia có thể làm ông chủ không phải chỉ dựa vào ba tấc lưỡi mà còn có bản lĩnh nhất định.
Anh ta né tránh rất lanh lẹ, đồng thời chế trụ được cổ tay Hà Băng, cười sằng sặc nói: “Mạnh mẽ đấy, nhưng mà anh thích.”
Cho dù Hà Băng có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, người đàn ông mặt thẹo càng tươi cười rạng rỡ, anh ta chắc mẩm đối phương sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay mình.
“Người đẹp, em thức thời một chút đi, em không cách nào thoát được đâu.” Người đàn ông mặt thẹo cười một cách kỳ lạ.
Những gã còn lại thấy người đàn ông mặt thẹo đã bắt giữ được Hà Băng thì liên tục hô: “Lão Đại, mau hôn một cái.”
“Anh dám, tôi là cảnh sát đấy.” Hà Băng lập tức tiết lộ thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể khiến đối phương sợ.
Người đàn ông mặt thẹo ít nhiều bị lời nói của Hà Băng làm cho sửng sốt, ngẩn người vài giây rồi đột nhiên nói: “Haha, không thể tốt hơn được nữa, chúng ta đúng là một sự kết hợp tuyệt vời.”
Kỳ thật anh ta cũng cảm thấy Hà Băng rất là quen thuộc, khi biết được thân phận của Hà Băng, đầu tiên là anh ta kiêng kị nhưng nghĩ lại chuyện đã đến mức này thì chi bằng gạo nấu thành cơm, như vậy là tốt nhất.
Lúc này, Lý Phàm cũng không ngồi yên, khi người đàn ông mặt thẹo chuẩn bị hôn, Lý Phàm trực tiếp tát anh ta một cái.
Miệng gã có sẹo ngay lập tức sưng tấy, anh ta che miệng, tức giận nhìn Lý Phàm, không thể tin được một tên trẻ măng như Lý Phàm lại dám ra tay với anh ta.
“Lên.” Người đàn ông mặt thẹo nổi giận, cho rằng Lý Phàm là một người bình thường nên không xem Lý Phàm ra gì, chỉ ngoắc đám thuộc hạ ý bảo ra tay.
Sau khi nhận lệnh, đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo xông tới chỗ Lý Phàm, đối phương dám đánh lão Đại của bọn họ nên hiển nhiên là bọn họ sẽ không nương tay với Lý Phàm.
Lúc bọn họ ra tay, kẻ này còn tàn nhẫn hơn kẻ kia, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người ta.
Lý Phàm ngáp một cái nói: “Các người chỉ được đến thế thôi sao? Còn tưởng các người lợi hại lắm, không ngờ cũng chỉ vậy.”
Cậu Trần lợi dụng lúc hỗn loạn nhanh chóng chuồn đi, dù sao chuyện cũng đang sôi sục, anh ta lo lắng nếu bây giờ không đi thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa.
Người đàn ông trung niên cùng người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cũng thấy cậu Trần đang bỏ trốn nhưng không nói gì, trong lòng cũng trừ hơn phân nửa điểm của cậu Trần.
Nhất là người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp, bà ta còn tưởng rằng cậu Trần đẹp trai nhiều tiền, lại còn si tình nhưng sau khi tận mắt chứng kiến hết thảy, bà ta đã vỡ mộng.
May là bà ta không gả con gái cho cậu Trần, nếu không sẽ trở tay không kịp.
Hà Băng rất lo lắng, cô không muốn Lý Phàm dính vào chuyện này, dù biết Lý Phàm không đơn giản nhưng đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo đều là những kẻ tàn độc.
Cô lo lắng Lý Phàm không phải là đối thủ của người đàn ông mặt thẹo, tay cô ướt đẫm mồ hôi vì lo lắng.
Sau khi đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo chịu thiệt trong tay Lý Phàm, cả đám đều lập tức rút dao ra, lần này tất cả mọi người đều bị doạ sợ.
Em trai của Hà Băng vốn dĩ rất ghét Lý Phàm nhưng khi nhìn thấy Lý Phàm đứng về phe mình thì lập tức không còn thù địch nữa, dù sao kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cậu ta vẫn hiểu được đạo lý này.
Người đàn ông mặt thẹo cười ngạo nghễ, giống như thấy được Lý Phàm sẽ chết trong tay đám đàn em mình vậy, nghĩ đến đó khỏi nói cũng biết trong lòng anh ta vui sướng cỡ nào.
Lý Phàm cũng không kinh ngạc, nếu những người này ra tay thì anh cũng sẽ không dễ dàng nhượng bộ.
Đám thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo như gặp phải quỷ, dáng vẻ của Lý Phàm như quỷ mị khiến bọn họ không thể bắt được.
Bình luận facebook